Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ưa tin…
Lướt xem
Báo chí Tác nghiệp
… Xấu xa và Thất bại
Tờ mờ sáng, các tay đua đã sẵn sàng. Ánh bình minh trong vắt trên sa mạc. Rất căng thẳng. Nhưng cuộc đua mãi chín giờ mới bắt đầu, nên chúng tôi phải giết thì giờ ba tiếng dài dằng dặc trong sòng bạc cạnh đường đua, và đó là nơi rắc rối bắt đầu.
Quầy bar mở cửa lúc bảy giờ. Còn có một căng tin bán cà phê và bánh donut bên trong lô cốt, nhưng bọn chúng tôi đã thức suốt đêm ở những nơi như Circus – Circus thì hơi đâu mà cà phê với chả bánh. Chúng tôi muốn đồ uống mạnh. Có ít nhất hai trăm người, ai cũng cáu bẳn, nên họ mở quán sớm. Lúc tám giờ ba mươi, người bu đầy quanh các bàn chơi xúc xắc. Bọn xỉn la lối chửi bới om sòm.
Một gã lưu manh trung niên gầy đét mặc chiếc áo phông Harley–Davidson nghênh ngang bước vào và hét lên: “Mẹ kiếp! Nay ngày mấy nhỉ – thứ Bảy à?”
“Chủ nhật thì đúng hơn,” ai đó trả lời.
“Hả. Đúng là con quỷ cái, nhỉ?” gã nghênh ngang áo H–D quát không nhằm vào ai. “Đêm qua, tôi đi chơi và có kẻ đã nói người ta đang mở cuộc đua Mint 400, nên tôi bảo với mụ già nhà tôi, ‘Này mụ, tôi sẽ đi.’” Hắn cười. “Thế là mụ chửi tôi một tràng, các anh biết đấy… nên tôi bắt đầu đánh mụ tới tấp, và đột nhiên có hai gã tôi chưa từng gặp đã kéo tôi lên vỉa hè tẩn tôi. Trời đất ơi! Chúng đánh tôi ngu người ra.”
Gã lại cười, nói với đám đông mà dường như chẳng quan tâm có ai nghe không. “Lại thế này chứ!” gã tiếp. “Rồi một gã nói, ‘Ông định đi đâu?’ và tôi bảo, ‘Las Vegas, cuộc đua Mint 400.’ Rồi chúng cho tôi mười đồng và chở tôi đến trạm xe buýt…” Gã ngừng lại. “Ít nhất tôi nghĩ chính là bọn họ…”
“À, mà thế nào thì tôi cũng có mặt ở đây. Cho các người biết nhá, cái đêm đấy thật là dài mả bố nó! Bảy tiếng trên chiếc xe buýt chết dẫm! Khi tôi tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, tôi đang ở ngay trung tâm Vegas và trong một chốc, tôi đây không biết mình đang làm gì chỗ này. Tôi chỉ nghĩ, “Ôi trời đất ơi, lại đến đây rồi: Lần này ai li dị mình nào?”
Gã nhận lấy điếu xì gà ai đó trong đám đông mời, và khi châm thuốc miệng gã vẫn nhếch lên. “Nhưng rồi tôi nhớ ra, ơn Chúa! Tôi ở đây vì cuộc đua Mint 400… và, chỉ cần biết như vậy. Tôi cho các người biết nhé, thật tuyệt vời được ở đây. Tôi quan tâm quái gì chuyện ai thua ai thắng. Ở đây với các người là tuyệt vời rồi...”
Không ai tranh luận với gã. Chúng tôi đều hiểu cả. Trong một số nhóm người, thì “Mint 400” là một thứ hay ho hơn rất rất nhiều so với tất cả các giải như Super Bowl, giải đua ngựa Derby Kentucky, chung kết Lower Oakland Roller Derby gộp lại. Cuộc đua này thu hút một giống người đặc biệt, và gã đàn ông mặc áo phông Harley rõ ràng là một trong số đó.
Thông tín viên của báo Life gật đầu đồng cảm và gào với gã pha chế: “Senzaman wazzyneeds[8].”
“Nhanh lên nào,” tôi thều thào. “Sao không phải năm?” tôi xòe bàn tay chảy máu đánh bộp lên bàn. “…, cho mười đi!”
“Tôi đồng ý!” Gã báo Life hét. Cái níu tay nơi quầy bar đang tuột dần, hắn từ từ quỳ xuống, nhưng vẫn nói với giọng quyền uy rõ rệt: “Đây là khoảnh khắc màu nhiệm trong thể thao! Có thể không bao giờ xuất hiện nữa!” Rồi giọng hắn dường như méo đi. “Tôi đã có lần xem giải Triple Crown,” hắn lẩm bẩm. “Nhưng không gì giống thế này.”
Người đàn bà mắt ếch bò luống cuống vồ lấy thắt lưng hắn. “Đứng lên!” mụ van xin. “Đứng lên nào! Nếu đứng lên anh sẽ rất đẹp trai!”
Hắn cười điên dại. “Nghe này, thưa cô,” hắn cắm cảu nói. “Ở dưới này tôi đẹp trai suýt không đỡ nổi mẹ nó rồi. Tôi mà đứng dậy là cô phát điên đấy!”
Người phụ nữ vẫn giữ lấy gã. Cô ta cúi người nắm khuỷu tay hắn đã gần hai tiếng, và lúc này cô ta đang buông tay. Gã báo Life không thèm để tâm; hắn ta cứ nhoài dần nhoài dần xuống.
Tôi quay đi. Thật quá khủng khiếp. Dù gì chúng tôi cũng là tinh túy của báo chí thể thao quốc gia. Chúng tôi tụ tập ở đây, tại Las Vegas này, vì một nhiệm vụ đặc biệt: đưa tin giải “Mint 400” thường niên lần thứ tư… và khi bàn đến những chuyện thế này, thì đừng có mà phí thời gian vô ích.
Nhưng lúc này – dù là trước cảnh tượng đang diễn ra – có nhiều dấu hiệu cho thấy chúng tôi hẳn đang mất kiểm soát tình hình. Chúng tôi đang ở đây vào buổi sáng Nevada trong xanh, ánh bình minh tươi sáng trên sa mạc, ngồi lổm nhổm tại một quán bar nhầy nhụa trong một sòng bạc và là lô cốt bê tông mang tên “Câu lạc bộ Súng Mint” cách trung tâm Vegas đâu như mười dặm… và cuộc đua sắp bắt đầu, chúng tôi vô tổ chức đến nguy hiểm.
Bên ngoài kia, lũ điên đang nghịch ngợm những chiếc xe mô tô của chúng, dán băng lên đèn pha, tra dầu giảm xóc, siết bu lông ốc vít (đinh vít ở bộ chế hòa khí, các loại vít, v.v..)… và mười chiếc xe đầu tiên xuất phát đúng chín giờ. Thật phấn khích cực độ, chúng tôi ra ngoài hết để xem. Cờ phất xuống và mười gã khốn kiếp đáng thương vào số, lao đến đoạn rẽ đầu tiên, tất cả cùng một lúc, rồi có người vượt lên (một chiếc Husquavarna 405, theo tôi nhớ), một tràng cổ vũ rộ lên khi tay đua kia lao đi và biến mất vào đám mây bụi.
“Ôi thế đấy,” ai đó nói. “Chừng một tiếng nữa bọn họ sẽ quay lại. Chúng ta vào trong thôi.”
Nhưng chưa hẳn. Không. Còn đâu như một trăm chín mươi chiếc xe máy đang chờ xuất phát. Họ xuất phát mười xe một, cứ cách nhau hai phút. Ban đầu có thể nhìn thấy họ ở cách vạch xuất phát khoảng hai trăm thước. Nhưng tầm nhìn này không giữ được lâu. Lượt xuất phát thứ ba biến mất vào đám bụi cách nơi chúng tôi đứng khoảng một trăm thước… và sau khi một trăm xe đầu tiên đã xuất phát (vẫn còn một trăm xe nữa chưa chạy), thì tầm nhìn của chúng tôi đã giảm xuống còn năm mươi thước. Chúng tôi có thể nhìn thấy những khối cỏ khô ở cuối khu vực kỹ thuật.
Ngoài xa hơn đó, đám bụi kinh hồn đã dày đặc lên và sẽ treo lơ lửng trên phần sa mạc này hai ngày sau đó. Lúc ấy, không một ai trong chúng tôi nhận ra rằng đây là điều cuối cùng chúng tôi có thể xem ở “Giải Mint 400 huyền thoại” – Đến tầm trưa thì ngồi trong quầy bar sòng bạc cũng khó mà nhìn thấy khu vực đường đua cách một trăm bộ dưới cái nắng chói chang. Ý tưởng định “đưa tin cuộc đua” này theo nghĩa báo chí truyền thống quả là ngu ngốc: như thể theo dõi một giải bơi lội ở một bể bơi theo chuẩn Olympic chứa đầy bột tan thay vì chứa nước. Như đã hứa hẹn, công ty Motor Ford trang bị một xe Bronco cho báo chí và một lái xe, nhưng sau vài cua dọc ngang sa mạc – để tìm kiếm những xe mô tô mà thỉnh thoảng mới gặp một chiếc – tôi đã bỏ chiếc xe cho mấy tay thợ ảnh, còn tôi quay lại quán bar.
Tôi cảm thấy đã đến lúc Đau đớn Kiểm nghiệm lại toàn bộ sự việc. Cuộc đua chắc chắn đang diễn ra. Tôi đã chứng kiến màn xuất phát; tôi dám chắc như thế. Nhưng giờ thì sao? Thuê một chiếc trực thăng à? Hay quay lại chiếc xe Bronco kia? Lang thang khắp cái sa mạc chết tiệt này và xem lũ điên chạy qua các trạm kiểm soát sao? Cứ mười lăm phút một sao…?
Đến mười giờ, bọn họ đã rải khắp đường đua. Đó không còn là “cuộc đua” nữa; lúc này đó là Cuộc thi Sức bền. Những hoạt động nhìn thấy được là ở vạch xuất phát/vạch đích, nơi mà cứ vài phút lại có gã lập dị lao vụt ra khỏi đám bụi và vứt xe chỏng chơ để đám kỹ thuật bơm xăng rồi xuống xe, sau đó đẩy xe ra đường đua là một tay đua khác hoàn toàn mới... chạy một vòng năm mươi dặm khác, một tiếng đồng hồ bạo tàn khác trong cơn điên cuồng đến vỡ thận ngoài kia giữa cái chốn mịt mù bụi bặm kinh hồn.
Đâu khoảng mười một giờ, tôi làm một vòng nữa trên chiếc xe dành cho báo giới, nhưng chúng tôi chỉ tìm thấy hai chiếc xe bọ–cát đầy những gã trông như hạ sỹ hải quân về vườn người San Diego. Bọn họ chặn chúng tôi lại trong một… trạm xì khô và hỏi, “Cái của nợ kia đâu nhỉ?”
“Tôi biết đâu đấy,” tôi nói. “Chúng tôi cũng chỉ là những người Mỹ yêu nước như các ông thôi.” Cả hai con xe bọ cát phủ đầy biểu tượng báo điềm xấu: Đại bàng gào rú, móng cắp Cờ Mỹ, một con rắn xiên mắt bị vằm ra từng mảnh bởi một vòng lưỡi cưa làm bằng cờ sao sọc, và một chiếc xe có gắn bên ghế lái một thứ trông như khẩu súng máy.
Họ vừa có một quãng thời gian đã đời – đạp kịch ga chạy lăng nhăng khắp sa mạc và chọc phá bất cứ ai họ gặp. “Ông bạn ở đội nào đấy?” một người hét. Động cơ gầm rú; chúng tôi hầu như chẳng nghe thấy nhau.
“Báo thể thao,” tôi hét. “Chúng ta là những kẻ lập dị làm thuê thân thiện.”
Cười nhạt.
“Nếu các anh muốn theo cho được việc,” tôi hét, “các anh nên theo con chồn hôi của hãng CBS phía trước trên chiếc xe jeep màu đen kia kìa. Hắn chịu trách nhiệm làm phim Bán Lầu Năm góc.”
“Chết tiệt!” cả hai cùng lúc gào lên. “Anh nói xe jeep màu đen à?”
Họ rồ ga và chúng tôi cũng vậy. Chạy long xóc qua những sỏi đá và bụi cây/xương rồng như loài cỏ lăn. Bia trong tay tôi văng lên trần xe, rồi rơi vào bụng tôi, làm ướt đũng quần tôi với thứ bọt hẩm ấm.
“Anh bị sa thải,” tôi nói với lái xe. “Đưa tôi về khu vực kỹ thuật.”
Tôi cảm thấy đã đến lúc xuống đất, để suy tính về nhiệm vụ khó chịu này và tìm cách đối phó với nó. Lacerda khăng khăng đòi Đưa tin Toàn diện. Hắn ta muốn quay lại cơn bão bụi mù và cố tìm một phương thức kết hợp hiếm hoi giữa cuộn phim và ống kính để có thể xâm nhập vào cơn bão kinh khủng ấy.
“Joe,” tài xế của chúng tôi, đang sẵn sàng đi. Tên anh ta không hẳn là “Joe,” nhưng người ta bảo chúng tôi gọi anh ta như thế. Tôi đã nói chuyện với ông chủ FoMoCo đêm hôm trước, và khi chúng tôi nhắc đến gã tài xế lái cho chúng tôi, ông ta nói, “Hắn tên thật là Steve, nhưng các anh chỉ cần gọi hắn là Joe.”
“Tại sao không?” tôi nói. “Anh ta muốn thế nào chúng tôi sẽ gọi thế đấy. ‘Zoom’ thì sao?”
“Đừng mơ,” ông chủ Ford nói, “Phải là Joe”.
Lacerda đồng ý, và khoảng tầm trưa gã lại ra sa mạc, lại có tài xế Joe đi cùng. Tôi quay về quầy bar nhà lô cốt/sòng bạc, mà thực ra là Câu lạc bộ Súng Mint – ở đây tôi bắt đầu uống thật nặng đô, để suy nghĩ thật nặng đô, và viết nhiều đoạn ghi chép thật nặng đô…
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas