Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 26
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
huốc lạ ở Sa mạc...
Cuộc khủng hoảng lòng tin
Tôi vẫn bị ám ảnh mơ hồ bởi câu nói của thằng nhóc đi nhờ xe, rằng nó “trước giờ chưa từng được ngồi trên một con xe mui trần.” Thằng bé lập dị tội nghiệp ấy sống trong một thế giới với những chiếc xe mui trần suốt ngày phóng vụt qua nó trên đường cao tốc, vậy mà nó chưa bao giờ được cưỡi trên một con mui trần. Tôi cảm tưởng như mình là Vua Farouk. Tôi những muốn bảo luật sư tạt xe vào sân bay kế tiếp và dàn xếp một dạng hợp đồng thông luật đơn giản, theo đó chúng tôi có thể tặng chiếc xe cho thằng con hoang kém may mắn kia. Chỉ cần nói: “Này, ký vào đây và chiếc xe là của chú mày.” Trao chìa khóa cho nó, rồi dùng thẻ tín dụng để vọt lên một chiếc máy bay đến đâu đó như Miami và thuê một con mui trần màu táo đỏ to uỳnh khác rồi trong cơn miên man say thuốc chạy hết tốc lực vượt biển thẳng đến trạm dừng chân cuối cùng ở Key West... sau đấy đổi chiếc xe lấy một con thuyền. Và cứ thế cứ thế…
Nhưng cái ý tưởng hồng hồng tuyết tuyết này nhanh chóng trôi đi. Để người ta nhốt thằng bé vô hại ấy vào tù cũng chẳng ích gì – vả lại, tôi đã có tính toán với chiếc xe. Tôi mong được lượn quanh Las Vegas trên con xe của nợ này. Có lẽ tham gia cuộc thi nghiêm túc dành cho xe chế ở Strip: Dừng xe tại cột đèn giao thông to vật ngay trước khách sạn Flamingo và bắt đầu gào lên với đám đông trên đường:
“Rồi, cái bọn ma cô mã mái chúng mày! Bọn em chã! Bao giờ cái đèn bỏ mẹ này chuyển sang xanh, ông sẽ nhấn ga và hất tất cả lũ nhu nhược chúng mày sang lề đường!”
Chính thế. Phải thách bọn gà đấy ngay tại chuồng nhà chúng nó. Phải phóng như đảo vành đến ngã tư, phanh kít lại, gí còi át tiếng nhạc, một tay cầm chai rượu rum... hai mắt gườm gườm đảo như rang lạc sau cặp kính đen gọng vàng, miệng lảm nhảm... một kẻ say nguy hiểm chính hiệu, sặc mùi ê–te và loạn thần kinh hết thuốc chữa. Rồi nhấn ga cho động cơ rồ lên chát chúa, hau háu chờ đèn đổi màu…
Mấy khi mà có một cơ hội như vậy? Phải đánh động lũ khốn vào thẳm sâu gan mật chúng. Rặt một lũ voi già lề mề bò lên đồi để chết; một lũ Mỹ già cưỡi những con xe khổng lồ bò lên xa lộ và đi vào cõi chết.
Nhưng hành trình của chúng tôi thì khác. Hành trình này là sự xác quyết kinh điển cho tất cả những gì đúng đắn, thực, và tử tế trong tính cách của dân tộc này. Nó là sự ngả mũ tổng thể trước những khả năng sống hoành tráng trên đất nước này – dĩ nhiên là chỉ dành cho những ai có chất. Và chúng tôi thì thừa cái đó.
Luật sư của tôi hiểu được quan niệm này, dù hắn có hạn chế chủng tộc, nhưng thằng nhóc đi nhờ xe kia thì không dễ mà thấu được. Nó bảo nó hiểu, nhưng tôi có thể thấy trong mắt nó là không phải vậy. Nó dối tôi.
Chiếc xe bỗng bẻ lái ra khỏi lòng đường và xe bị trượt rồi dừng lại trên mặt sỏi. Tôi va vào bảng điều khiển. Luật sư chúi vào tay lái.
“Chuyện gì thế?” tôi hét. “Chúng ta không thể dừng đây được. Cái đất nước này thật chó dái!”
“Tim tôi,” hắn rên rỉ. “Thuốc đâu?”
“Ô,” tôi nói. “Thuốc à, ừ, đây.” Tôi với tay lấy túi đồ tìm amyl. Thằng bé dường như chết điếng. “Đừng lo,” tôi nói. “Gã này bị đau tim – chứng Angina Pectoris. Nhưng bọn này có thuốc. Đây rồi.” Tôi lấy trong hộp thiếc ra bốn viên amyl, rồi đưa hai viên cho luật sư. Hắn liền đặt một viên trước mũi rồi bẻ ra, và tôi cũng làm như vậy.
Hắn hít một hơi dài, rồi dựa người ra ghế, nhìn thẳng lên mặt trời. “Mở nhạc to lên!” hắn gào. “Tim tôi như một con cá sấu!”
“To lên! Rõ vào! Bass nữa! Phải thêm tiếng bass!” hắn khua cánh tay trần lên trời. “Chúng ta bị làm sao thế? Chúng ta có phải những con khọm già thánh vật không?”
Tôi vặn cả radio và máy casset lên hết cỡ. “Đồ chó,” tôi nói. “Coi chừng cái mồm ông! Ông đang nói chuyện với một tiến sĩ ngành báo đấy!”
Hắn bật cười ngặt nghẽo. “Chúng ta làm cái chó gì ở đây, trên sa mạc này?” hắn quát. “Ai đó gọi cảnh sát đi! Cứu chúng tôi với!”
“Kệ mẹ nó,” tôi nói với thằng nhóc đi nhờ xe. “Hắn không chịu được thuốc. Thực ra, các anh đây đều là tiến sĩ báo chí, và bọn anh đây đang trên đường tới Las Vegas để tường thuật một câu chuyện quan trọng của thế hệ chúng ta.” Và rồi tôi bắt đầu cười...
Luật sư cúi người ra sau nhìn kẻ đi nhờ xe. “Sự thực là,” hắn nói, “bọn anh đây đến Vegas để thanh toán một đại gia ma túy tên Henry Man Rợ. Anh đây quen hắn đã nhiều năm, nhưng hắn chơi khăm bọn này, chú em biết thế là thế nào, nhỉ?”
Tôi muốn hắn câm miệng, nhưng cả hai chúng tôi đều cười như ma làm. Chúng tôi đang làm quái gì ở đây, trên sa mạc này, khi cả hai đều đau tim?
“Henry Man rợ đã đổi séc sang tiền mặt!” Luật sư lè nhè với thằng bé ở ghế sau. “Bọn này sẽ đến moi phổi hắn ra!”
“Rồi ăn tươi luôn!” tôi buột miệng. “Gã con hoang kia sẽ không thoát được vụ này! Chuyện gì sẽ xảy ra với đất nước này khi một thằng cặn bã như thế có thể chạy trốn sau khi đã chơi xỏ một tiến sĩ báo chí?”
Không ai trả lời. Luật sư đang bẻ một viên amyl khác, và thằng bé trèo ra khỏi ghế sau, nó trườn lên nắp cốp xe. “Cảm ơn đã cho đi nhờ,” nó hét lên. “Cảm ơn nhiều. Tôi thích các anh. Đừng lo cho tôi.” Chân nó chạm mặt đường nhựa và nó bắt đầu chạy ngược về hướng Baker. Ngay ở giữa sa mạc, không có lấy một bóng cây trong tầm mắt.
“Đợi đã,” tôi hét. “Quay lại làm chút bia đi.” Nhưng dường như nó không nghe tôi nói. Tiếng nhạc to quá, và nó đang chạy xa khỏi chúng tôi rất nhanh.
“May mà nó xéo rồi,” luật sư nói. “Chúng ta đã gặp một đứa lập dị chính hiệu. Thằng bé kia làm tôi thấy khó ở. Ông thấy mắt nó không?” Hắn vẫn cười. “Chúa ơi,” hắn nói. “Thuốc này hay thật!”
Tôi mở cửa và rướn người sang bên ghế lái. “Xê người ra,” tôi nói. “Tôi sẽ lái. Chúng ta phải ra khỏi California trước khi thằng bé kia tìm cảnh sát.”
“Cứt à, phải mất hàng giờ ấy,” luật sư nói. “Đến được chỗ có người cũng mất cả trăm dặm.”
“Chúng ta cũng vậy,” tôi nói.
“Quay xe lại và trở về Polo Lounge,” hắn nói. “Bọn họ sẽ không bao giờ tìm chúng ta ở đấy.”
Tôi lờ hắn. “Mở chai tequila đi,” tôi hét khi tiếng gió át tất cả; tôi đạp ga khi chúng tôi giật lùi trở lại đường cao tốc.
Lát sau, hắn chúi mũi vào tấm bản đồ. “Đằng trước có một nơi gọi là Suối nước nóng Mescal,” hắn nói. “Là luật sư của ông, tôi khuyên ông nên dừng lại tắm cái đã.”
Tôi lắc đầu. “Tình hình rất cấp thiết, chúng ta phải đến khách sạn Mint trước hạn chót đăng ký báo chí,” tôi nói. “Nếu không, chúng ta sẽ phải trả tiền phòng.”
Hắn gật đầu. “Nhưng quên cái Giấc mơ Mỹ vớ vẩn ấy đi,” hắn nói. “Điều quan trọng ấy là Giấc Mơ Samoa Vĩ đại.” Hắn lục lọi trong túi đồ. “Tôi nghĩ đã đến lúc nhai một miếng blotter[6],” hắn nói. “Cái thứ mescaline rẻ tiền đã bay hơi lâu rồi, và tôi không biết mình có thể chịu được mùi ê–te chết tiệt này hơn được nữa không?”
“Tôi thích nó,” tôi nói. “Chúng ta nên tẩm thứ này vào khăn rồi bỏ dưới sàn xe, cạnh chân ga, để hơi sẽ bốc lên mặt trong suốt chặng đường tới Las Vegas.”
Hắn đang lật băng lại. Tiếng radio đang gầm thét: “Quyền lực thuộc về nhân dân – Tiến lên!” Ca khúc chính trị của John Lennon, đã lỗi thời hơn chục năm. “Tên ngốc tội nghiệp kia nên ở yên đó,” tôi nói với luật sư. “Bọn rác rưởi như thế đến lúc tỏ ra nghiêm túc thì chỉ tổ cản đường thôi.”
“Nghiêm chỉnh này,” tôi nói. “Tôi nghĩ đã đến lúc phải dùng ê–te và cocaine rồi.”
“Quên ê–te đi,” hắn nói. “Để dành lại cho nó ngấm xuống thảm trong phòng khách sạn. Mà dùng cái này đi. Nửa phần blotter mặt trời của ông. Cứ nhai vào như kẹo cao su thổi bóng ấy.”
Tôi cầm lấy miếng blotter và ăn. Luật sư đang mò tìm lọ cocaine. Mở lọ. Rắc ra. Rồi gào lên và tóm tay vào không khí khi thứ bột trắng mịn bay lên khắp đường cao tốc sa mạc. Một cơn lốc nhỏ nhoi đắt đỏ bốc lên từ chiếc xe Great Red Shark. “Ôi, Chúa ơi!” hắn rền rĩ. “Ông có thấy Chúa vừa làm gì chúng ta không?”
“Chúa đâu mà Chúa!” Tôi hét. “Ông làm thì có. Đồ luật sư ma túy khốn kiếp! Ngay từ đầu tôi đã biết cái hành động thối tha ấy mà, đồ con lợn!”
“Coi chừng đấy,” hắn nói. Và đột nhiên hắn khua một khẩu 357 đen chĩa vào tôi. Một loại súng lục Colt Pythons mũi hếch có rãnh nghiêng. “Quanh đây nhiều kền kền lắm,” hắn nói. “Bọn chúng sẽ nhặt xương ông trước khi trời sáng.”
“Đồ đĩ,” tôi nói. “Khi tới Las Vegas, tôi sẽ băm vằm ông làm chả. Ông nghĩ Drug Bund sẽ làm gì khi tôi xuất hiện cùng một gã luật sư Samoa chuyên về ma túy?”
“Họ sẽ giết cả đôi,” hắn nói. “Gã Henry Man rợ biết tôi là ai. Cứt thật, tôi là luật sư của ông.” Hắn cười phá lên man dại. “Ông sặc mùi thuốc, đồ ngu. Nếu chúng ta đến khách sạn và nhận phòng trước khi ông biến thành thú hoang thì đúng là vãi cả thần kỳ. Ông sẵn sàng chưa? Nhận phòng một khách sạn ở Vegas dưới tên giả với ý định thực hiện một phi vụ gian lận vốn, mà trong đầu đầy ma túy chưa?” Hắn lại cười, rồi dúi mũi vào lọ thuốc, gí thẳng tờ xanh 20 đô đã cuộn nhỏ vào phần bột còn lại.
“Chúng ta còn bao lâu nữa?” tôi nói.
“Có lẽ hơn ba mươi phút,” hắn đáp. “Là luật sư của ông, tôi khuyên ông chạy kịch kim.”
Las Vegas ở ngay phía trước. Tôi có thể thấy hình khối những tòa nhà khách sạn lờ mờ hiện ra qua nền trời xanh lơ của sa mạc: Khách sạn Sahara, tòa nhà dễ nhận thấy, khách sạn Americana và khách sạn Thunderbird – một khối những hình chữ nhật màu xám phía xa xa, mọc lên giữa bãi xương rồng.
Ba mươi phút. Thế sẽ rất gần. Mục tiêu là tòa tháp khổng lồ của khách sạn Mint, ngay trung tâm – và nếu chúng tôi không đến đó trước khi tâm trí mất hết kiểm soát, thì sẽ có nhà tù bang Nevada ở mạn bắc, ở Carson City. Tôi đã một lần đến đấy, nhưng là để nói chuyện với các tù nhân – và tôi không muốn quay lại, vì bất kỳ lí do nào. Nên thực sự không có lựa chọn: Chúng tôi hẳn sẽ bị đánh hội đồng, và người ta sẽ nguyền rủa cái thứ ma túy này. Vượt qua hết thảy những thứ vớ vẩn, rồi đưa xe vào ga–ra khách sạn, đến bàn lễ tân, đăng ký làm thẻ ra vào dành cho nhà báo – tất thảy là giả, hoàn toàn phi pháp, một vụ gian lận rành rành, nhưng dĩ nhiên phải làm cho được.
***
“GIẾT CHẾT THÂN XÁC VÀ CÁI ĐẦU SẼ TIÊU”
Dòng này xuất hiện trong cuốn sổ tay của tôi, vì lý do nào đó. Có lẽ liên quan tới Joe Frazier. Hắn còn sống không? Còn có thể nói chuyện được không? Tôi đã xem trận đấu ở Seatle đó – hắn bị văng một cú kinh hồn xuống lối đi cách ngài Thống đốc bốn hàng ghế. Một trải nghiệm rất đau đớn trên mọi phương diện, một cái kết đúng nghĩa cho thập niên sáu mươi: Tim Leary làm tù nhân ở Eldridge Cleaver, thuộc Algery, Bob Dylan cắt phiếu khuyến mãi ở Greenwich Village, cả hai người nhà Kennedy bị giết bởi những kẻ đột biến, Owsley gấp khăn ăn ở Terminal Island, và cuối cùng Cassius/Ali bị tước đai một cách khó tin bởi một kẻ bị thịt, một kẻ ngấp nghé cái chết. Cũng như Nixon, Joe Frazier cuối cùng đã chiến thắng vì những lý do mà những người như tôi không chịu hiểu – ít nhất là không nói thẳng ra.
Nhưng đó là thời đại khác, đã bị thiêu trụi và xa với những thực tại tàn nhẫn của năm Thiên Chúa 1971 điên rồ này. Nhiều thứ đã thay đổi trong những năm ấy. Và giờ đây, tôi ở Las Vegas, vì biên tập viên mục đua xe thể thao của tạp chí hay ho này đã cử tôi đến đây trong chiếc xe Great Red Shark vì lý do nào đó mà không ai dám nhận là hiểu. “Cứ đến thử xem,” họ bảo. “Chúng tôi sẽ ở đây nhận bài.”
Quả đúng vậy. Cứ thử xem. Nhưng khi chúng tôi đến khách sạn Mint, luật sư không thể xử lý vụ đăng ký cho khôn khéo. Chúng tôi buộc phải xếp hàng cùng những người khác – mà đấy quả là cực kỳ khó khăn trong tình huống này. Tôi luôn tự nhủ: “Phải yên lặng, bình tĩnh, đừng nói gì hết... chỉ nói khi được hỏi: tên, chức vụ và tòa báo nào, chẳng gì khác, lờ đi cái thứ ma túy khủng khiếp này, vờ như chuyện đó không xảy ra... Không cách nào giải thích được nỗi kinh hoàng tôi cảm thấy khi xông đến bàn lễ tân và bắt đầu lảm nhảm. Tất cả những câu nói được tập dượt kỹ càng đã tan biến trước ánh mắt lãnh đạm của người phụ nữ kia. “Xin chào,” tôi nói. “Tên tôi là.... ờ, Raoul Duke.... vâng, trên danh sách ấy, chắc chắn đấy. Ăn trưa miễn phí, muốn gì được nấy, bao trọn gói... tại sao không? Tôi có luật sư đi cùng và dĩ nhiên là tôi biết tên hắn không có trong danh sách, nhưng chúng tôi phải lấy được phòng, à ừ, thực ra người này là lái xe của tôi. Chúng tôi chạy con xe Red Shark từ Strip thẳng đến đây và đã đến lúc sống ở sa mạc, đúng không? Vâng. Chỉ cần kiểm tra danh sách và cô sẽ thấy. Đừng lo. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tiếp theo là gì nào?”
Người phụ nữa kia chẳng hề chợp mắt. “Phòng của ông chưa sẵn sàng,” cô ta nói. “Nhưng có người đang tìm ông đấy.”
“Không!” Tôi hét. “Tại sao? Chúng tôi đã làm gì đâu!” Chân tôi như bủn rủn. Tôi bám lấy bàn và chúi về phía cô ta khi cô ta đưa ra một phong thư, nhưng tôi không chịu nhận. Khuôn mặt người phụ nữ biến đổi: phình ra, phập phồng,... cặp má xanh khủng khiếp cùng những chiếc răng nanh nhô ra, mặt của một con lươn Moray! Độc hại chết chóc! Tôi lao về phía luật sư, hắn níu cánh tay tôi khi hắn với ra cầm lấy bức thư. “Tôi sẽ xử vụ này,” hắn nói với người đàn bà Moray. “Người này bị đau tim, nhưng tôi có nhiều thuốc đây. Tôi là bác sĩ Gonzo. Chuẩn bị phòng cho chúng tôi ngay. Chúng tôi sẽ lại phía quầy bar.”
Người phụ nữ nhún vai khi hắn dẫn tôi đi. Trong một thành phố đầy kẻ điên có căn cơ thì chẳng ai nhận ra một gã nghiện xì ke. Chúng tôi len lỏi hành lang đông nghẹt và tìm được hai chiếc ghế trong quầy bar. Luật sư gọi hai ly cuba libre, bia và mescal, rồi hắn mở thư. “Lacerda là ai nhỉ?” hắn hỏi. “Hắn đang đợi chúng ta tại một căn phòng trên tầng mười hai.”
Tôi không thể nhớ nổi. Lacerda à? Cái tên quả có gợi ra gì đó, nhưng tôi chẳng tài nào tập trung nổi. Những thứ khủng khiếp đang xảy ra quanh chúng tôi. Ngay bên phải tôi là con bò sát khổng lồ đang gặm cổ một phụ nữ, thảm là một lớp xốp ướt đẫm máu – không tài nào bước đi nổi trên thảm này, cũng chẳng thể đứng vững được. “Gọi mấy đôi giày golf,” tôi thì thầm. “Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ sống sót mà ra khỏi chỗ này đâu. Ông trông lũ kỳ đà đi lại trên đống nhớp nhúa này chẳng khó khăn gì – đó là vì chúng có màng bám dưới bàn chân.”
“Kỳ đà hử?” hắn nói. “Nếu ông nghĩ chúng ta đang gặp rắc rối thì hãy đợi cho tới khi ông chứng kiến chuyện xảy ra trong thang máy.” Hắn tháo cặp kính chống nắng Brazil ra và tôi có thể thấy hắn đang khóc. “Tôi vừa lên trên kia gặp gã Lacerda này,” hắn nói. “Tôi bảo hắn chúng ta biết hắn muốn gì. Hắn bảo hắn là thợ ảnh, nhưng khi tôi nhắc đến Henry Man Rợ – hà, thế mà có tác dụng đấy; hắn xoắn cả lên. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt hắn. Hắn biết chúng ta hiểu hắn đã làm gì.”
“Hắn biết chúng ta có súng lục không?” tôi nói.
“Không. Nhưng tôi bảo hắn chúng ta có xe Vincent Black Shadow. Hắn nghe mà sợ vãi tè.”
“Hay lắm,” tôi nói. “Nhưng còn phòng thì sao? Còn giày golf nữa? Chúng ta ở ngay giữa một cái chuồng bò sát khốn kiếp! Vậy mà kẻ nào đó đang dốc vitamin cay cho lũ này! Lát nữa chúng sẽ xé tan xác chúng ta. Chúa ơi, nhìn sàn nhà kìa! Ông đã nhìn thấy nhiều máu như thế bao giờ chưa? Chúng giết bao nhiêu người rồi?” tôi chỉ một nhóm đằng kia căn phòng dường như đang nhìn chúng tôi chằm chằm. “Cứt thật, nhìn cái lũ kia mà xem! Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi!”
“Đó là bàn báo chí,” hắn nói. “Đó là nơi ông phải đăng ký để nhận lấy quyền lợi cho chúng ta. Cứt thật, phải dứt điểm chuyện này. Ông xử lý vụ kia, và tôi sẽ đi nhận phòng.”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas