Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 237
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
hoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy Tsukuru, Đen hình như không hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Gương mặt cô lập tức đánh mất vẻ biểu cảm trước đó và trở nên trống trơn. Cô đẩy đôi kính râm lên trước trán, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tsukuru. Trở về từ cuộc đi dạo với bọn trẻ sau bữa trưa, cô thấy một người đàn ông có vẻ là người Nhật Bản đang đứng cạnh chồng mình. Không có gì quen thuộc trên gương mặt ấy.
Đen kéo tay cô con gái nhỏ, cô bé có lẽ chừng ba tuổi. Bên cạnh là một cô bé lớn hơn, có lẽ hơn em gái hai hoặc ba tuổi. Hai đứa trẻ đều mặc váy liền thân có hoạ tiết giống nhau, đi những đôi xăng đan bằng nhựa giống nhau. Cánh cửa vẫn để mở, con chó đang sửa nhặng xị bên ngoài. Edward thò mặt ra, gắt con chó. Con chó liền thôi sủa, nằm ẹp xuống hiên nhà.
Ấn tượng chung về Đen không khác nhiều lắm so với lần cuối cùng gặp cô mười sáu năm về trước. Duy chỉ có những hoài niệm về một thời thiếu nữ nở nang đã lùi lại phía sau để nhường chỗ cho những đường nét thẳng thắn, đầy biểu cảm. Tính cách ngang tàng vốn là đặc trưng của Đen từ xưa, nhưng cặp mắt sáng luôn nhìn thẳng giờ đây đã mang trong mình vẻ trăn trở nội tâm. Đôi mắt ấy chắc chắn đã từng chứng kiến nhiều những cảnh tượng khó quên. Cặp môi mím chặt, gò má và vầng trán sạm nắng đầy khỏe khoắn. Mái tóc dày đen óng buông thẳng qua vai, mái trước được cặp lên cho khỏi xòa xuống trán. Hai bầu vú dường như to hơn trước. Cô khoác một mảnh khăn choàng màu kem bên trên chiếc váy liền thân xanh lơ không họa tiết, chân đi giày quần vợt màu trắng.
Đen quay sang chồng mình như yêu cầu lời giải thích, nhưng Edward không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Cô nhìn Tsukuru một lần nữa, rồi hơi cắn môi.
Đứng trước mặt Tsukuru lúc này là cơ thể khỏe mạnh của một người phụ nữ vừa trải qua quãng đường đời khác hẳn với gã, Tsukuru không thể không cảm thấy nghẹt thở trước sức nặng của nó. Đứng trước cô, gã cảm thấy như mình rốt cuộc đã hiểu rằng, khoảng thời gian mười sáu năm trời có sức nặng đến nhường nào. Trong cuộc đời, có những thứ chỉ có thể nói lên bằng dáng hình của người phụ nữ.
Trong lúc nhìn Tsukuru, nét mặt Đen thoáng có sự thay đổi. Đôi môi mấp máy như một gợn sóng, rồi nhếch sang bên. Một lúm đồng tiền nhỏ hiện ra trên má phải. Song chính xác thì không phải lúm đồng tiền, mà là một vết lõm nhỏ chứa đầy sự nanh nọc vui tính. Tsukuru vẫn nhớ rõ vẻ mặt ấy, cái vẻ mặt luôn xuất hiện ngay trước khi một câu châm biếm nào đó được thốt ra miệng. Nhưng không phải cô đang tìm cách thốt một câu châm biếm, mà chỉ đơn giản là đang cố gắng kéo về phía mình một giả thiết từ xa xăm.
“Tsukuru?” Cuối cùng, cô cũng thốt thành lời cái giả thiết ấy.
Tsukuru gật đầu.
Việc đầu tiên cô làm lúc đó là kéo sát đứa con gái nhỏ về phía mình. Tựa như đang cố bảo vệ con khỏi một mối đe dọa nào đó. Cô bé nép sát vào chân mẹ trong lúc vẫn người lên nhìn Tsukuru. Cô con gái lớn đứng bất động ở cách đó một đoạn. Edward đến bên cô chị, âu yếm vuốt lên mái tóc. Tóc của cô bé màu vàng sậm, còn của cô em thì màu đen.
Năm người giữ nguyên tư thế đó hồi lâu, không nói một lời nào. Edward vuốt ve mái tóc của cô con gái tóc vàng, Đen ôm lấy đôi vai cô con gái tóc đen, còn ở bên kia bàn, Tsukuru đang đứng một mình. Như thể đang tạo dáng cho một bức vẽ lấy bố cục như vậy, và trung tâm của bố cục chính là Đen. Cô, hoặc là thể xác cô, nằm ở hạt nhân của cái quang cảnh lọt vừa trong khung hình ấy.
Cô là người đầu tiên cử động. Trước hết cô buông con gái ra, gỡ cặp kính râm đang hất lên trước trán, rồi đặt lên bàn. Sau đó cầm lấy chiếc cốc có quai mà chồng cô đang uống, hớp một ngụm cà phê còn thừa đã nguội ngắt. Rồi cô nhăn mặt như thể kinh lắm, hình như cô không hiểu mình vừa uống phải thứ gì.
“Anh lấy cà phê cho em nhé?” Người chồng hỏi cô bằng tiếng Nhật.
“Vâng.” Đen nói mà không nhìn sang anh ta. Rồi đặt người xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Edward lại đi về phía máy pha cà phê, ấn nút hâm nóng. Hai cô con gái bắt chước mẹ, cũng ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc băng bằng gỗ đặt bên cửa sổ, rồi cứ ngồi vậy mà nhìn Tsukuru.
“Có thật là Tsukuru không?” Đen hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ.
“Bằng xương bằng thịt đây.” Tsukuru nói.
Cô nheo nheo mắt, chăm chú nhìn thẳng vào mặt Tsukuru.
“Cái mặt cậu như đang nhìn thấy ma kìa.” Tsukuru nói. Gã định nói một câu bông đùa, nhưng ngay cả gã cũng thấy nó chả có vẻ gì là bông đùa.
“Bề ngoài thay đổi nhiều quá.” Đen nói bằng một giọng khô khốc.
‘“Tất cả những người lâu ngày không gặp đều bảo mình thế.”
“Cậu gầy đi nhiều, và… nom người lớn hơn nhiều.”
“Có lẽ là vì mình đã lớn thật.” Tsukuru nói.
“Cũng có thể.” Đen nói
“Cậu thì hầu như chẳng thay đổi.”
Cô khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì.
Người chồng đem cà phê lại, rồi đặt lên bàn. Đó là một chiếc cốc có quai nhỏ xinh, hình như do chính ta cô làm. Cô cho vào đó một thìa đường, khuấy đều và thận trọng nhấp một ngụm cà phê còn đang bốc khói.
“Anh đưa bọn trẻ vào trong phố một lát.” Edward nói bằng một giọng vui vẻ. “Vì cũng đến lúc phải mua thêm thực phẩm và đổ xăng cho ô tô rồi.”
Đen quay sang chồng gật đầu. “Vâng,” cô đáp.
“Em có muốn mua gì không?”
Cô im lặng lắc đầu.
Edward nhét ví vào túi, cầm lấy khóa xe treo trên tường và quay sang hai cô con gái nói gì đó bằng tiếng Phần Lan. Hai đứa trẻ tỏ ra phấn khích, rồi lập tức đứng dậy khỏi ghế. Gã nghe thấy từ “kem”, có lẽ anh ta hứa sẽ mua kem cho chúng nhân lúc đi mua đồ.
Tsukuru và Đen đứng trên hiên nhà nhìn theo ba bố con họ chui vào chiếc Renault. Edward mở cánh cửa đuôi xe, huýt một tiếng sáo ngắn, tức thì con chó sung sướng chạy đến, nhảy phốc lên sàn để đồ. Edward thò mặt ra từ ghế lái, vẫy tay, sau đó chiếc van trắng khuất dạng sau những thân cây. Hai người còn nhìn theo sau chiếc van đã đi một lúc lâu.
“Cậu lái chiếc Golf đó hả?” Đen hỏi, rồi chỉ tay về phía chiếc xe hạng nhỏ đậu cách đó một quãng.
“Đúng rồi. Từ Heksinki.”
“Tại sao cậu lại sang tận Helsinki?”
“Để gặp cậu chứ còn sao.”
Đen nheo mắt, nhìn trân trân vào gương mặt Tsukuru như thể đang cố giải mã những hình họa khó hiểu. “Cậu cất công sang tận Phần Lan để gặp mình, và chỉ vì thế thôi sao?”
“Đúng thế.”
“Sau mười sáu năm trời không một tin tức?” Cô nói như ngỡ ngàng.
“Thành thật mà nói, đó là do bạn gái mình gợi ý. Cô ấy bảo có lẽ đã đến lúc phải đi gặp cậu.”
Môi Đen lại phát ra cái đường cong quen thuộc. Lẫn trong giọng nói của cô là một chút âm sắc hài hước nhẹ nhàng. “Ra vậy. Bạn gái cậu bảo với cậu rằng, có lẽ đã đến lúc phải đi gặp mình. Và thế là cậu lên máy bay ở Narita và lặn lội sang tận Phần Lan. Không hẹn trước, cũng không có gì đảm bảo rằng sẽ gặp được mình.”
Tsukuru im lặng. Tiếng lịch kịch của con thuyền va vào bờ kè vẫn tiếp diễn. Mặc dù gió rất nhẹ, và chẳng có vẻ gì là sóng đang to.
“Vì mình nghĩ có thể cậu sẽ không chịu gặp nếu liên lạc trước.”
“Làm gì có chuyện đó.” Đen sửng sốt nói. “Bọn mình chẳng phải là bạn hay sao.”
“Đã từng là bạn. Nhưng bây giờ thì mình không biết.”
Cô đưa mắt về phía hồ nước thấp thoáng đằng sau rặng cây, len lén buông tiếng thở dài. “Hai tiếng nữa bố con họ mới từ trung tâm trở về. Trong lúc ấy bọn mình sẽ nói với nhau nhiều chuyện.”
Hai người vào trong nhà, ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn. Cô gỡ chiếc kẹp tóc đang gài trên mái trước, tóc xòa xuống trán. Như thế trông giống Đen của ngày xưa hơn.
“Mình chỉ có một đề nghị.” Đen nói. “Đừng gọi mình là Đen nữa. Nếu có gọi, hãy gọi mình là Eri. Và cũng đừng gọi Yuzuki là Trắng. Vì bọn mình không muốn bị gọi như vậy, nếu được.”
“Nghĩa là tên gọi ấy chấm dứt rồi phải không?”
Cô gật đầu.
“Thế còn mình vẫn cứ là Tsukuru cũng không sao chứ?”
“Cậu lúc nào cũng là Tsukuru.” Nói rồi Eri khẽ cười. “Không sao hết. Cậu Tsukuru làm ra các đồ vật, cậu Tazaki Tsukuru không màu.”
“Dạo tháng Năm mình có tới Nagoya, gặp được cả Xanh và Đỏ.” Tsukuru nói. “Mình vẫn gọi là Xanh và Đỏ được không nhỉ?”
“Không sao. Chỉ cần trả lại tên cũ cho mình và Yuzu là được.”
“Mình gặp và nói chuyện riêng với từng người, tuy rằng không lâu lắm.”
“Cả hai vẫn khóe chứ?”
“Xem chừng vẫn khỏe.” Tsukuru nói. “Công việc cũng có vẻ tiến triển thuận lợi.”
“Xanh vẫn đều đặn bán Lexus và Đỏ vẫn đều đặn đào tạo ra những chiến binh doanh nghiệp ở thành phố Nagoya thân thuộc.”
“Đúng là như vậy.”
“Thế còn cậu thì sao? Sống ổn chứ?”
“Bằng cách nào đó vẫn sống ổn.” Tsukuru nói. “Mình đang làm cho một công ty đường sắt ở Tokyo, công việc của mình là xây dựng nhà ga.”
“Chuyện đó thì trước đây mình đã từng nghe phong phanh, rằng cậu Tazaki Tsukuru đang chăm chỉ xây dựng ga đường sắt trên Tokyo.” Eri nói. “Và có một người bạn gái thông minh.”
“Đấy là bây giờ.”
“Nghĩa là cậu vẫn độc thân phải không?”
“Đúng thế đấy.”
“Cậu lúc nào cũng sống theo ý mình.”
Tsukuru im lặng.
“Gặp hai người đó ở Nagoya, bọn cậu nói những chuyện gì?” Eri hỏi.
“Nói về những chuyện đã xảy ra giữa bọn mình.” Tsukuru nói. “Về chuyện xảy ra mười sáu năm về trước, về chuyện xảy ra trong mười sáu năm qua.”
“Việc gặp và nói chuyện với hai người đó, phải chăng cũng là do gợi ý của bạn gái cậu?”
Tsukuru gật đầu. “Cô ấy bảo mình cần phải giải quyết rất nhiều vấn đề, suốt từ quá khứ. Nếu không làm vậy… thì mình sẽ không bao giờ được giải thoát khỏi nó.”
“Cô ấy cảm thấy cậu đang gặp phải vấn đề gì đó.”
“Cô ấy cảm thấy thế.”
“Và cô ấy cho rằng cái gì đó có thể làm hỏng quan hệ giữa cô ấy và cậu.”
“Chắc thế.” Tsukuru nói.
Eri cầm như thể ấp cả hai lòng bàn tay vào chiếc cốc và kiểm tra độ nóng, rồi nhấp thêm một ngụm cà phê.
“Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Hơn mình hai tuổi.”
Eri gật đầu. “Mình hiểu. Quả thật, có lẽ cậu sẽ ổn hơn trong các mối quan hệ với phụ nữ hơn tuổi.”
“Có thể là như vậy.” Tsukuru nói.
Cả hai im lặng hồi lâu.
“Tất cả chúng ta đều đang sống với vô số vấn đề của mình.” Lát sau Eri lên tiếng. “Mỗi một vấn đề lại dính dáng đến nhiều vấn đề khác. Khi cố tìm cách giải quyết cái này, thì thế nào nó cũng sẽ kéo theo những cái khác nữa. Có lẽ không dễ để được giải thoát như vậy đâu. Dù là cậu, hay là mình.”
“Tất nhiên, có thể không dễ để giải thoát, nhưng nếu vì thế mà bỏ lửng vấn đề thì có lẽ cũng không nên.” Tsukuru nói. “Có thể đậy nắp ký ức, nhưng không che giấu được lịch sử. Đó là điều mà bạn gái mình từng nói.”
Eri đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nâng cánh cửa lên, sau đó quay trở lại bàn. Gió làm tấm rèm lay động, tiếng lịch kịch của con thuyền vẳng lại không theo một nhịp điệu nào. Cô đưa ngón tay vén tóc, sau đó đặt hai tay lên bàn và nhìn Tsukuru. Đoạn nói. “Nhưng trong số đó, biết đâu cũng có những cái nắp đã kẹt cứng không thể mở ra được nữa.”
“Mình không định mở ra bằng mọi cách. Mình không đòi hỏi đến mức ấy. Nhưng ít ra thì mình muốn tận mắt nhìn xem đó là cái nắp như thế nào.”
Eri ngắm nghía đôi tay mình đang đặt trên bàn. Chúng đã to và dày thịt hơn rất nhiều so với những gì gã nhớ. Ngón tay dài, móng tay ngắn. Gã tưởng tượng ra cảnh những ngón tay ấy đang xoay bàn nặn.
“Lúc nãy cậu bảo, bề ngoài mình thay đổi nhiều.” Tsukuru nói. “Ngay đến bản thân mình cũng nghĩ, quả là mình đã thay đổi rất nhiều. Mười sáu năm trước, sau khi bị gạt ra khỏi nhóm, trong suốt năm tháng liền mình sống mà chỉ nghĩ đến cái chết. Mình chỉ nghĩ đến duy nhất điều ấy, một cách thật sự nghiêm túc, và hầu như chẳng thể nghĩ được gì khác. Mình không định cường điệu sự việc, nhưng mình tin là mình đã bước đến bên bờ cái chết, đã tới tận sát mép, nhòm vào bên trong, và không thể dời mắt đi chỗ khác. Nhưng bằng cách nào đó mình đã quay được đầu về thế giới cũ. Cũng chẳng có gì lạ nếu lúc đó mình chết thật. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, chắc là đầu óc mình đã bị làm sao đó, loạn thần kinh, hoặc trầm uất, mình không rõ lắm về tên bệnh. Nhưng đầu óc mình khi ấy không bình thường. Chắc chắn là thế. Nhưng không phải vì mình quẫn trí. Đầu óc mình vẫn sang rõ từ đầu đến cuối, tĩnh lặng như tờ và không một tạp âm. Đó là một trạng thái rất khó tả mỗi lần nhớ lại.”
Tsukuru không dời mắt khỏi đôi tay im lặng của Eri và tiếp tục câu chuyện.
“Năm tháng trời trôi qua, khuôn mặt mình đã rất khác trước, hình thể cũng biến đổi tới mức không thể khoác vừa những bộ áo quần đang mặc. Nhìn vào trong gương, mình có cảm giác như vừa bị nhét vào một vật đựng khác, mà ở đó mình không còn phải là mình. Tất nhiên, có thể đó chỉ là sự ngẫu nhiên khi xảy ra đúng vào cái thời điểm bắt buộc phải như thế của cuộc đời. Có thể nó đã đến đúng vào giai đoạn mà mình đang đánh mất sự tỉnh táo của đầu óc, cũng như đúng vào giai đoạn mà khuôn mặt và dáng dấp mình đang biến đổi mạnh mẽ. Nhưng phát súng khơi mào cho tình cảnh đó không gì khác chính là cái thực tế rằng mình đã bị loại ra khỏi nhóm. Sự kiện ấy đã làm con người mình biến đổi một cách ghê gớm.”
Eri không nói gì, chỉ lắng nghe câu chuyện của gã.
Tsukuru tiếp tục. “Nói thế nào nhỉ, cảm giác như đột nhiên bị quẳng xuống giữa đại dương trong màn đêm cô độc từ mặt boong của một con tàu đang trên chuyến hải hành.”
Nói xong, Tsukuru mới nhận ra đó chính là cách diễn đạt mà Đỏ đã sử dụng hôm trước. Ngừng một hơi, rồi gã tiếp.
“Ai đó đã đẩy mình xuống, hay tự mình rơi xuống thì mình không rõ. Nhưng bất kể thế nào, con tàu vẫn tiếp tục hành trình, còn mình thì chỉ biết nhìn theo ánh đèn trên boong đang mỗi lúc một xa, từ dưới làn nước lạnh tối om. Không ai trên tàu, kể cả hành khách lẫn các thuyền viên, biết mình bị rơi xuống biển. Xung quanh chẳng có gì bấu víu. Cho tới tận bây giờ, mình vẫn còn mang theo nỗi hoảng sợ khi ấy ở trong lòng. Đó là nỗi sợ hãi trước việc sự tồn tại của mình đột nhiên bị phủ định, và bị ném xuống biển đêm một mình trong khi bản thân chẳng hề hay biết. Có lẽ vì thế mà mình không thể dấn sâu hơn trong những mối quan hệ với người khác. Mình bắt đầu duy trì một khoảng cách nhất định với người khác.”
Gã kéo giang hai tay trên mặt bàn, tạo ra một khoảng rộng cỡ ba chục xăng ti mét.
“Tất nhiên, có thể đó chính là bản chất bẩm sinh của mình. Có thể trong con người mình đã tiềm ẩn sẵn cái khuynh hướng ấy – đó là tạo ra vùng giảm chấn, một cách đầy bản năng, giữa mình với người khác. Tuy nhiên, hồi cấp ba, khi ở bên các cậu mình không có một chút ý niệm nào về cái vùng giảm chấn ấy. Ít ra thì mình nhớ là như thế, mặc dù nó dường như đã xa xưa lắm rồi.”
Eri áp hai lòng bàn tay lên má, rồi xoa chầm chậm giống như đang rửa mặt. “Nghĩa là cậu muốn biết điều gì đã xảy ra mười sáu năm về trước đúng không, về tất cả sự thật.”
“Mình muốn biết.” Tsukuru nói. “Tuy nhiên, trước tiên mình muốn làm rõ một việc, sự thật là mình chưa từng làm bất cứ điều gì sai trái với Trắng, à không Yuzu.”
“Tất nhiên mình biết chuyện đó.” Cô nói, và thôi xoa mặt. “Cậu không đời nào làm cái chuyện cưỡng hiếp Yuzu. Mình biết chắc.”
“Nhưng ban đầu, cậu đã tin lời cậu ấy nói. Giống như Xanh và Đỏ.”
Eri lắc đầu. “Không, ngay từ đầu mình đã không tin. Mình không biết Xanh và Đỏ đã nghĩ thế nào. Nhưng mình thì không tin. Không phải vậy sao? Cậu không làm nổi chuyện ấy.”
“Vậy thì tại sao…”
“Tại sao mình lại không đứng lên để biện hộ cho cậu ư? Tại soa mình lại tin lời Yuzu và đẩy cậu ra khỏi nhóm ư? Cậu định hỏi vậy phải không?”
Tsukuru gật đầu.
“Đó là vì mình buộc phải bảo vệ Yuzu.” Eri nói. “Và để làm thế, mình buộc phải loại bỏ cậu ra. Vừa bảo vệ cậu, vừa bảo vệ Yuzu trên thực tế là không thể. Về phần mình, chẳng còn cách nào khác là chấp nhận tuyệt đối một bên và chối bỏ tuyệt đối bên còn lại.”
“Cậu ấy đã gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng về mặt tinh thần. Ý cậu là vậy?”
“Phải, cậu ấy đã gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng về mặt tinh thần. Nói thẳng ra là, cậu ấy đang ở vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Ai đó phải đứng ra bảo vệ cậu ấy một cách toàn diện, và ai đó chỉ có thể là mình.”
“Đáng lẽ cậu nên giải thích với mình về chuyện ấy.”
Cô chầm chậm lắc đầu mấy cái. “Thú thật là thời điểm ấy, mình không có đủ thời gian để giải thích. ‘Tsukuru ơi, xin lỗi cậu, nhưng tạm thời cứ coi như cậu đã cưỡng hiếp Yuzu được không? Bây giờ mình buộc phải làm thế. Đầu óc Yuzu có chút vấn đề rồi, nên bằng cách nào đó phải vượt qua được giai đoạn này đã. Cậu ráng chịu ít lâu đi, rồi sau này mình sẽ xử lý sao cho khéo. Xem nào, chừng hai năm gì đấy.’ Mình làm sao có thể thốt được ra những lời như thế. Thật có lỗi với cậu, nhưng đành phải để cậu một mình giải quyết lấy thôi. Chuyện quá ư gấp gáp mà. Và mình cũng nói thêm, việc Yuzu bị hiếp là sự thật.”
Tsukuru sửng sốt nhìn Eri. “Ai đã làm việc đó?”
Eri một lần nữa lắc đầu. “Không rõ là ai. Nhưng chắc chắn Yuzu đã bị ép phải quan hệ tình dục với ai đó, trái với ý muốn của mình, và rất thô bạo. Bởi vì cậu ấy đã có mang, và cứ khăng khăng rằng kẻ hiếp cậu ấy chính là cậu. Một cách rất rõ ràng rằng, thủ phạm là Tazaki Tsukuru. Cậu ấy miêu tả lại khung cảnh đó chi tiết và chân thực tới mức mình chỉ muốn khuỵu xuống. Vì thế bọn mình không còn cách nào khác là công nhận những lời khẳng định của cậu ấy, dù cho thâm tâm thừa hiểu rằng, cậu không đời nào làm thế.”
“Cậu ấy đã có thai?”
“Đúng. Điều đó là chắc chắn đấy, vì mình đã đi cùng cậu ấy đến khoa phụ sản. Tất nhiên không phải chỗ của bố cậu ấy, mà đến một nơi xa hơn.”
Tsukuru thở dài. “Rồi sau đó?”
“Vì nhiều chuyện, nên đến cuối hè thì cậu ấy bị sảy. Thế là chấm hết. Nhưng đó không phải chứng mang thai giả. Cậu ấy đã có mang thật, và sảy thai thật. Mình đảm bảo về chuyện này.”
“Sảy thai có nghĩa là…”
“Phải, cậu ấy định sinh con, rồi nuôi con một mình. Cậu ấy hoàn toàn không có ý định phá thai. Dù trong hoàn cảnh nào, cậu ấy không bao giờ dám giết chết một sinh linh. Cậu cũng hiểu điều này mà? Từ ngày xưa, cậu ấy đã tỏ thái độ hết sức phê phán đối với công việc phá thai mà bố cậu ấy đang làm. Hồi ấy, bọn mình rất hay tranh luận về chuyện đó.”
“Việc cậu ấy mang thai và sảy thai, những người khác có biết không?”
“Có mình biết. Chị gái Yuzu cũng biết, vì chị cậu ấy là người kín miệng. Hơn nữa, chị ấy còn lo liệu giúp rất nhiều chi phí. Ngoài ra thì không ai biết nữa. Bố mẹ cậu ấy cũng không biết, cả Xanh và Đỏ đều không biết. Nó được coi như một bí mật vĩnh viễn chỉ được biết đến giữa ba người. Nhưng giờ đây, mình nghĩ đã có thể tiết lộ cho cậu được rồi.”
“Và Yuzu đã khẳng định mình chính là thủ phạm.”
“Một cách giải quyết.” Eri nói.
Tsukuru lim dim mắt nhìn chiếc cốc Eri đang cầm hồi lâu. “Nhưng tại sao lại thành ra chuyện như thế nhỉ? Tại sao lại cứ phải là mình? Chẳng có lấy một manh mối nào để mà đoán biết.”
“Mình cũng không biết tại sao.” Eri nói. “Có thể nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng chẳng cái nào đủ sức thuyết phục, không thể giải thích cho thấu đáo. Nhưng một trong những lý do có thể nghĩ đến là vì mình thích cậu, có thể đó là một trong những nguyên nhân.”
Tsukuru sửng sốt nhìn Eri. “Cậu từng thích mình?”
“Cậu không biết sao?”
“Tất nhiên. Mình không hề biết.”
Eri khẽ nhếch môi. “Đã đến lúc này thì mình chẳng giấu, đấy là mình đã thích cậu suốt từ dạo ấy. Về mặt giới tính, mình hoàn toàn bị cậu hấp dẫn, nói đơn giản là đã đem lòng yêu cậu. Tất nhiên mình không nói ra miệng, mà chỉ giấu kín trong lòng. Chắc chắc cả Xanh và Đỏ đều không nhận thấy. Nhưng Yuzu tất nhiên là biết. Bởi những chuyện như thế, khi đã là con gái với nhau thì không thể giấu nổi.”
“Mình thì hoàn toàn chẳng biết gì.” Tsukuru nói.
“Bởi vì cậu ngốc nghếch chứ sao.” Eri lấy đầu ngón trỏ ấn vào thái dương và nói. “Ở cạnh nhau bao nhiêu lâu, đã thế mình có nhiều lần phát ra các dấu hiệu, nếu là kẻ có chút đầu óc thì chắc chắn đã phải nhận ra rồi chứ.”
Tsukuru thử suy nghĩ về những dấu hiệu, nhưng chẳng đoán ra điều gì.
“Sau giờ tan học, mình thường nhờ cậu chỉ cho môn toán.” Eri nói. “Những lúc ấy, mình cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Nhưng cậu chẳng hiểu gì về nguyên lý vi phân, tích phân cả.” Tsukuru nói. Thế rồi gã chợt nhớ ra rằng, hồi ấy thỉnh thoảng Eri lại đỏ bừng hai má. “Cậu nói đúng. Đầu óc tớ ù lỳ hơn người khác.”
Eri nở một nụ cười thẽ thọt, nói. “Riêng về chuyện ấy thôi nhé. Vả lại, cậu đang bị Yuzu hút hồn.”
Tsukuru định nói gì đó, thì Eri ngăn lại. “Thôi khỏi phải thanh minh. Không chỉ riêng cậu đâu. Ai mà chẳng mê mẩn trước Yuzu, lẽ đương nhiên thôi mà. Cậu ấy rất xinh đẹp và trang nhã, giống như nàng Bạch Tuyết trong phiên bản Disney ấy, còn mình thì không. Hễ cứ ở bên Yuzu thì mình luôn phải vào vai của cả bảy chú lùn cùng một lúc. Biết làm sao được. Mình và Yuzu là bạn thân từ hồi cấp hai. Mình chẳng còn cách nào khác là phải khéo léo thích ứng với vị trí ấy.”
“Như thế nghĩa là, cậu ấy ghen với mình? Bởi vì cậu thích mình theo kiểu tình cảm trai gái.”
Eri lắc đầu. “Điều đó mới chỉ ở mức độ: có thể là một trong những lý do tiềm tàng thôi, còn cái này cái kia theo kiểu phân tâm học thì mình không rõ lắm. Nhưng dù thế nào, bản thân Yuzu vẫn tin tưởng cho đến phút cuối rằng, điều đó thật sự đã xảy ra với cậu ấy, rằng đã bị cậu cướp mất đời con gái, ở nhà của cậu trên Tokyo. Đó là phiên bản cuối cùng của sự thật đối với cậu ấy, và nó không thể bị lay chuyển cho đến phút cuối cùng. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn không hiểu sự hoang tưởng ấy bắt nguồn từ đâu, và tại sao lại xảy ra sự biến đổi ấy. Mình nghĩ, chẳng ai có thể giải mã được nữa. Nhưng mà này, có những giấc mơ còn chân thật và vững chắc hơn cả hiện thực ấy. Cậu ấy đã thấy những giấc mơ như thế. Không chừng là vậy. Chỉ có điều, thật tội nghiệp cho cậu.”
“Ý cậu là, cậu ấy quan tâm tới mình theo kiểu một người khác giới?”
“Không có chuyện đó.” Eri trả lời ngắn gọn. “Yuzu không hề quan tâm tới người khác giới.”
Tsukuru nhíu mày. “Thế thì là yêu đồng tính?”
Eri lại lắc đầu. “Không, không phải vậy. Cậu ấy hoàn toàn không có khuynh hướng đó, chắc chắn. Từ ngày xưa Yuzu đã cực kỳ ác cảm với những gì liên quan tới tình dục, thậm chí có thể gọi đó là một thứ tâm lý ghê sợ. Mình cũng không hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Vì bọn mình có thể tâm sự với nhau về hầu hết mọi chuyện, nhưng gần như chẳng bao giờ nói về tình dục cả. Mình thuộc loại khá cởi mở về chuyện này, nhưng hễ nói tới đó là Yuzu liền chuyển đề tài ngay.”
“Vậy sau khi sảy thai, Yuzu như thế nào?” Tsukuru hỏi.
“Đầu tiên, cậu ấy nộp đơn xin nghỉ học ở trường. Vì không thể xuất hiện trước mặt mọi người với tình trạng như thế, lấy lý do là có vấn đề về sức khỏe. Cậu ấy bắt đầu nhốt mình trong nhà, tuyệt đối không đi ra ngoài. Thế rồi không lâu sau, cậu ấy bị ám ảnh bởi chứng chán ăn thể nặng. Cậu ấy nôn hầu hết những thứ ăn vào, cái gì còn sót lại thì thụt trực tràng để tống ra nốt. Nếu cứ tiếp tục như thế, mình tin là cậu ấy sẽ chết. Nhưng mình bắt cậu ấy tới gặp bác sĩ tư vấn, nhờ thế cuối cùng cũng vượt qua được chứng chán ăn, mất đến nửa năm thì phải. Có một dạo thật sự tồi tệ, cân nặng của cậu ấy thậm chí còn tụt xa khỏi mức bốn mươi cân. Trông cậu ấy cứ như một hồm ma. Nhưng cậu ấy đã rất cố gắng và đưa được mọi thứ trở về giới hạn an toàn. Ngày nào mình cũng đến gặp cậu ấy, trò chuyện, động viên, làm mọi thứ có thể. Nhờ vậy mà cậu ấy chỉ phải nghỉ học một năm, rồi cũng gắng gượng để có thể quay lại trường.”
“Tại sao cậu ấy lại mắc chứng chán ăn?”
“Chuyện đơn giản thôi, vì cậu ấy muốn bể kinh.” Eri nói. “Nếu người quá gầy ốm thì kinh sẽ tắt. Cậu ấy muốn thế. Cậu ấy không muốn mang thai lần nữa, và có lẽ muốn từ bỏ quyền làm phụ nữ. Nếu có thể, cậu ấy còn muốn cắt bỏ luôn cả tử cung.”
“Sự thể nghiêm trọng quá.” Tsukuru nói.
“Phải, rất nghiêm trọng. Vì thế nên mình buộc phải loại bỏ cậu. Mình thật sự thương Tsukuru và hiểu rằng, mình đã cư xử tàn nhẫn với cậu. Còn đối với bản thân mình, chẳng có gì khổ tâm hơn khi nghĩ rằng sẽ không được gặp cậu nữa. Mình không nói dối đâu, cảm giác như bị xẻ làm đôi vậy. Vì như mình đã nói, mình từng thích cậu.”
Eri dừng một chút, chăm chú nhìn đôi bàn tay đang đặt trên mặt bàn như thế sắp xếp lại cảm xúc, sau đó tiếp tục.
“Tuy nhiên, việc trước tiên là mình phải giúp Yuzu hồi phục. Đó là nhiệm vụ cần được ưu tiên nhất của mình tại thời điểm ấy. Yuzu đang gặp phải vấn đề trầm trọng liên quan đến tính mạng, nên cậu ấy cần sự giúp đỡ của mình. Còn đối với cậu, mình buộc phải để cậu tự tìm cách bơi qua cái vùng biển tối tăm, giá lạnh ấy một mình. Và mình tin, nếu là cậu, cậu chắc chắn sẽ làm được, vì ở cậu có một sức mạnh như thế.”
Hai người không nói gì một lúc. Đám lá cây bị gió lay động đang phát ra những âm thanh tựa như tiếng sóng gợn lăn tăn ngoài cửa sổ.
Tsukuru cất lời. “Yuzu đã cố gắng vượt qua chứng chán ăn và tốt nghiệp đại học. Rồi sau đó thì sao?”
“Vẫn tiếp tục đến bác sĩ tư vấn một tuần một lần, nhưng đã bắt đầu trở lại cuộc sống gần như bình thường, ít ra thì cũng không còn giống hồn ma. Chỉ có điều, khi ấy Yuzu không còn là cậu ấy của ngày xưa nữa.”
Eri tạm ngưng và lựa chọn từ ngữ. Sau đó, cô nói tiếp.
“Cậu ấy đã khác xưa. Đã có quá nhiều thứ rơi rụng khỏi tâm hồn cậu ấy, cùng với đó mọi mối quan tâm đối với thế giới bên ngoài cũng nhanh chóng giảm sút. Niềm hứng thú với âm nhạc cũng hoàn toàn biến mất. Thật đau lòng khi phải ở bên và chứng kiến điều đó. Duy chỉ có việc dạy nhạc cho lũ trẻ là cậu ấy vẫn yêu thích như trước, chỉ có sự nhiệt tình ấy là không mất đi. Ngay cả khi trạng thái tinh thần trở nên rất xấu, hoặc những lúc cơ thể yếu ớt tới nỗi không đứng dậy được, cậu ấy vẫn tiếp tục tới ngôi trường của giáo hội mỗi tuần một lần để dạy piano cho những đứa trẻ say mê âm nhạc. Yuzu vẫn miệt mài duy trì công việc thiện nguyện ấy một mình. Mình nghĩ chính nhờ cái nghị lực đó mà cậu ấy đã gượng dậy được từ những gì tồi tệ nhất. Nếu không có nó, không chừng Yuzu đã quỵ hẳn rồi cũng nên.”
Eri ngoảnh ra nhìn cửa sổ, ngắm bầu trời trải rộng trên những rặng cây, sau đó lại đưa ánh mắt về phía trước, nhìn vào Tsukuru. Bầu trời vẫn bị bao phủ bưởi một màn mây mỏng.
“Nhưng khi ấy, Yuzu không còn thân mật một cách vô điều kiện với mình như trước nữa.” Eri nói. “Và cậu ấy bảo rất biết ơn mình thực sự. Thế nhưng cùng lúc, cậu ấy đã mất đi sự hứng thú đối với mình. Như lúc nãy mình có nói, Yuzu đã đánh mất sự hứng thú với hầu hết mọi thứ, và mình cũng bao gồm trong “hầu hết mọi thứ” ấy. Mình rất khổ tâm khi phải thừa nhận điều này. Bởi vì bọn mình là những người bạn thân duy nhất của nhau sau bao nhiêu năm, và mình luôn quý trọng cậu ấy. Nhưng đó là sự thật. Vào thời điểm đó, mình không còn là cái không thể thiếu đối với cậu ấy nữa.”
Eri nhìn mãi vào một điểm vô định trên mặt bàn, sau đó nói.
“Yuzu không còn là nàng Bạch Tuyết, hoặc có thể đã mệt mỏi với việc phải tiếp tục làm nàng Bạch Tuyết. Thế rồi bản thân mình cũng thấy đôi chút mệt mỏi với việc là bảy chú lùn.”
Eri cầm cốc cà phê lên tay gần như vô thức, rồi lại đặt nó xuống bàn.
“Dù thế nào thì hồi đó, cái nhóm bạn tuyệt vời ấy – tức là nhóm bốn người trừ cậu – đã không còn phát huy tác dụng như trước nữa. Mọi người ra trường, ai nấy bắt đầu lao vào guồng quay thường nhật. Âu cũng là lẽ thường, vì bọn mình đâu còn là học sinh cấp ba. Và không cần phải bàn cãi, việc cắt đứt với cậu đã để lại trong lòng tất cả bọn mình một vết thương. Vết thương ấy chẳng hời hợt chút nào.”
Tsukuru câm nín, chăm chú lắng nghe lời cô nói.
“Tuy nhóm không còn cậu, nhưng cậu vẫn luôn ở đó.” Eri nói.
Lại có một khoảng lặng ngắn.
“Eri, mình muốn biết thêm về chuyện của cậu.” Tsukuru nói. “Trước hết, mình muốn biết điều gì đã đem cậu đến đây.”
Eri nheo mắt và hơi nghiêng đầu. “Thành thật mà nói, suốt quãng tuổi đôi mươi, cuộc sống của mình chỉ toàn chạy theo Yuzu. Đến lúc giật mình nhìn quanh, mới nhận ra mình đã rơi vào trạng thái gần như sắp đánh mất bản thân. Mình đã từng mong muốn được làm công việc viết lách, vì mình thích viết văn từ xưa. Mình muốn thử viết cái gì đó đại tỉ như tiểu thuyết hoặc thơ. Cậu biết chuyện đó mà, phải không?”
Tsukuru gật đầu. Ngày xưa cô luôn mang theo mình mình cuốn vở dày, để khi thích có thể viết các thứ vào trong đó.
“Nhưng sau khi vào đại học, mình đã mất hẳn cái thú ấy. Vừa chăm sóc Yuzu, vừa xoay sở với các bài tập trên lớp cũng đã đủ bở hơi tai. Thời đại học, mình có hai người bạn trai, nhưng đều không đi đến đâu. Nhìn chung mình quá bận với việc chăm sóc Yuzu, nên chẳng còn thời gian đây mà hẹn hò cho ra hồn. Tóm lại mình làm gì cũng không suôn sẻ. Bất giác dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, mình bỗng tự hỏi: mình đang làm cái quái gì ở đây thế này? Mình không nhìn thấy điều gì giống như mục tiêu của cuộc đời. Tất cả đều như một cái bánh xe quay tít nhưng chẳng nhích lên được phân nào, mình đang dần đánh mất sự tự tin vào bản thân. Dĩ nhiên, Yuzu đang rất khốn đốn, nhưng chính mình cũng khốn đốn lắm chứ.”
Eri nheo nheo mắt như thể đang quan sát một khung cảnh ở phía xa.
“Đúng lúc ấy, có người bạn cùng trường rủ mình tham gia lớp học làm gốm, ban đầu mình đi một phần là với tâm lý để cho biết. Thế rồi mình bỗng phát hiện ra đó chính là cái mình đang tìm kiếm bấy lâu. Khi xoay bàn nặn, mình có được tâm trạng thành thật với mình hơn. Tập trung ý thức vào duy nhất một việc là nhào nặn ra các hình thù khiến mình có thể quên đi hết thảy những sự kiện khác. Từ hôm đó, mình bắt đầu say mê làm gốm. Hồi ở trường, mình chỉ làm gốm như một thú vui, nhưng mình bị thôi thúc phải dấn sâu hơn vào con đường ấy một cách thật bài bản, nên sau khi tốt nghiệp đại học, mình đã vừa làm thêm vừa học hỏi trong vòng một năm, rồi vào khoa Mỹ thuật của trường Đại học Nghệ thuật. Vĩnh biệt tiểu thuyết, xin chào nghề gốm. Trong lúc mải mê làm gốm, mình đã quen với Edward khi đó đang du học ở trường. Và rồi loanh quanh thế nào, mình cưới anh ấy và sang đây. Thật lạ lùng phải không? Nếu hồi đó không được cô bạn rủ đến lớp học làm gốm thì chắc chắn mình đã có một cuộc dời khắc hẳn bây giờ.”
“Cậu xem ra rất có tài đấy.” Tsukuru nói, rồi chỉ tay lên những món đồ gốm bày trên kệ. “Mình không am hiểu về đồ gốm lắm, nhưng khi xem và chạm vào chúng, mình có một cảm giác rất vững tâm.”
Eri mỉm cười. “Mình không rõ lắm về tài năng, nhưng các tác phẩm của mình bán khá chạy ở đây đấy. Số tiền thu được không nhiều, nhưng cảm giác khá là tuyệt khi đồ vật mình làm ra lại được người khác cần đến theo một cách nào đó.”
“Cái ấy thì mình hiểu.” Tsukuru nói. “Vì mình cũng làm ra những đồ vật. Tuy rằng thứ mà mình làm ra rất khác.”
“Khác nhau như nhà ga với bát đĩa.”
“Nhưng cả hai đều cần thiết cho cuộc sống của chúng ta.”
“Tất nhiên.” Eri nói. Rồi cô ngừng lại ít phút và suy nghĩ điều gì đó. Nụ cười nơi khóe miệng nhạt dần đi. “Mình thấy hài lòng với nơi đây. Có lẽ mình sẽ chọn mảnh đất này làm nơi yên nghỉ.”
“Cậu không về Nhật Bản nữa à?”
“Mình có quốc tịch Phần Lan, vả lại gần đây mình đã bắt đầu nói được khá nhiều tiếng Phần Lan. Mùa đông tuy dài, nhưng bù lại mình có thêm thời gian đọc sách. Có thể rồi đây mình sẽ muốn viết ra cái gì đó. Bọn trẻ đã quen với nơi này, chúng có bạn bè. Edward là một người rất tốt. Gia đình anh ấy cũng đối xử tốt với mình, công việc cũng đã đi vào quỹ đạo.”
“Và cậu được mọi người cần đến ở nơi này.”
Eri ngẩng lên, nhìn rất lâu vào mắt Tsukuru.
“Mình đã quyết định chọn đất nước này làm nơi yên nghỉ khi nghe tin Yuzu bị giết. Xanh gọi điện báo cho mình. Khi ấy mình đang mang trong bụng đứa lớn, nên không thể tới dự đám tang. Đó là sự việc tột cùng đau đớn đối với mình. Lòng mình đau thắt khi nghĩ rằng, ở một nơi nào đó mà mình không biết, Yuzu đã bị giết hại tàn nhẫn, rồi bị hỏa thiêu và biến thành tro bụi; và rằng mình không bao giờ còn được gặp cậu ấy nữa. Thế là khi ấy mình đã quyết định, nếu sinh con gái, mình sẽ đặt tên nó là Yuzu. Và không bao giờ quay về Nhật Bản nữa.”
“Vậy ra tên con bé là Yuzu.”
“Yuzu Kurono Haatainen.” Cô nói. “Ít ra thì một phần của cậu vẫn tiếp tục sống trong âm hưởng của cái tên đó.”
“Nhưng tại sao Yuzu lại chuyển đến Hamamatsu một mình.”
“Yuzu chuyển đến Hamamatsu ngay sau khi mình sang Phần Lan. Mình không rõ lý do. Bọn mình vẫn thường xuyên thư từ qua lại, nhưng cậu ấy không giải thích một lời nào về duyên cớ của chuyện đó, chỉ viết rằng phải chuyển đến Hanamatsu vì điều kiện công việc. Nếu là công việc thì ở Nagoya thiếu gì, hơn nữa bắt đầu cuộc sống đơn độc ở một nơi xa lạ có khác nào tự sát cơ chứ.”
Yuzu bị siết cổ chết bởi một vật gì đó giống như dây áo tại căn hộ chung cư của mình trong thành phố Hamamatsu. Tsukuru đọc được chi tiết ấy trong các phiên bản báo giấy và tạp chí số cũ. Gã cũng đã thử tìm kiếm trên Internet.
Đó không phải là một vụ ăn trộm. Chiếc ví đựng tiền mặt vẫn còn nguyên ở một chỗ rất dễ nhận thấy. Cũng không có dấu vết của sự bạo hành. Trong phòng rất ngăn nắp, không có dấu hiệu kháng cự. Các cư dân cùng tầng không nghe thấy tiếng động lạ. Trong gạt tàn còn sót lại mấy mẩu đầu lọc của loại thuốc bạc hà, nhưng đó là do Yuzu hút (Tsukuru bất giác nhăn mặt. Cô hút thuốc?). Khoảng thời gian gây án theo suy đoán là từ mười giờ tối đến nửa đêm. Tối đó, từ chiều hôm trước đến rạng sáng hôm sau, trời đổ mưa lạnh mặc dù đã là tháng Năm. Thi thể của cô được phát hiện vào buổi chiều ba ngày sau đó. Ba ngày, cô nằm nguyên trong tư thế ấy trên sàn nhựa của căn bếp.
Động cơ giết người cho tới nay vẫn chưa được làm rõ. Kẻ nào đó đã lẻn vào phòng cô giữa đêm khuya, siết cổ cô không một tiếng động, chẳng ăn trộm hay làm bất cứ việc gì, mà cứ thế bỏ đi. Căn phòng đang ở chế độ khóa tự động, dây xích vẫn cài trên cửa. Cô đã mở khóa từ bên trong, hay hung thủ có chìa khóa dự phòng? Điều này cũng chưa được làm rõ. Cô sống một mình trong căn hộ đó. Theo lời kể của đồng nghiệp và những người hàng xóm, hình như co không có đối tượng quan hệ nào đặc biệt thân thiết. Trừ những dịp chị gái và mẹ từ Nagoya lên thăm, lúc nào cô cũng ở một mình. Ấn tượng về cô là một phụ nữ ăn mặc giản dị, ít lời và hiền lành. Cô nhiệt tình với công việc, được học trò đánh giá tốt, nhưng khi rời khỏi chỗ làm, cô chẳng chơi với bất cứ ai.
Tại sao cô lại bị siết cổ chết? Không ai đoán ra được. Cuộc điều tra của cảnh sát cũng khép lại theo kiểu đầu voi đuôi chuột mà chẳng nắm được manh mối gì của hung thủ. Những bài báo về vụ án thu hẹp dần, rồi cuối cùng mất hẳn. Một vụ án buồn thảm và đau xót, giống như một cơn mưa lạnh lẽo rơi lê thê cho tới sáng.
“Cậu ấy bị vong ám.” Eri nói với giọng thì thầm như đang tâm sự. “Cái vong ấy không nhập hẳn cũng không bỏ đi, cứ quanh quẩn sau lưng, phả hơi thở lạnh lẽo vào sau gáy và từng bước dồn ép cậu ấy. Sẽ không thể giải thích được nhiều chuyện nếu không suy luận theo cách này. Cả chuyện của cậu, lẫn chứng chán ăn và việc xảy ra ở Hamamatsu. Trước đây mình không muốn nói ra điều này, vì sợ nói ra, nó sẽ thành hiện thực mất, nên cứ giấu kín và cất riêng trong lòng. Mình định sẽ im lặng cho đến lúc chết. Nhưng giờ đây mình quyết định nói ra, vì chắc rằng chúng mình sẽ không còn gặp nhau nữa và có lẽ cậu cần phải biết rõ chuyện này. Đó là một ác vong, hoặc một cái gì đó giống với ác vong. Vào phút chót, Yuzu đã không thể đuổi được nó đi.”
Eri buông một tiếng thở dài nặng nề, rồi nhìn trân trân vào đôi bàn tay đang đặt trên bàn. Đôi tay đó đang run lên cầm cập, tới độ chỉ cần liếc mắt là thấy ngay. Tsukuru quay đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ qua khe rèm đang lay động. Bầu im lặng bao trùm căn phòng đến nghẹt thở, và thấm đẫm một nỗi buồn đau sâu thẳm. Những cảm xúc không lời trong đó nặng nề và cô độc tựa như một dòng sông băng cổ đại khứa đôi mặt đất để tạo thành hồ nước sâu.
“Cầu còn nhớ ‘Những năm hành hương’ của Liszt không? Có một bản nhạc mà Yuzu vẫn thường hay chơi.” Một lúc sau, Tsukuru hỏi như để phá vỡ sự im lặng đó.
“ ’Le Mal du Pays’. Tất nhiên là mình nhớ.” Eri đáp. “Thỉnh thoảng mình vẫn nghe. Cậu nghe thử bây giờ không?”
Tsukuru gật đầu.
Eri đứng lên, đi tới đằng trước bộ dàn stereo nhỏ trên nóc tủ, rút ra một chiếc trong chồng đĩa, đặt vào khay đĩa của máy chơi. “Le Mal du Pays” phát ra từ bộ loa. Giai điệu chính với những đơn âm đơn giản được chơi bằng một tay thật êm dịu. Hai người lại ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn, im lặng lắng nghe giai điệu ấy.
Âm hưởng của bản nhạc đó khi nghe bên bờ hồ ở Phần Lan đem đến một phong bị hơi khác so với khi nghe trong căn hộ một phòng ở Tokyo. Nhưng cho dù nghe ở đâu, cho dù có sự khác biệt giữa đĩa compact với đĩa than LP kiểu cũ, thì bản thân thứ âm nhạc ấy vẫn đẹp như thường. Tsukuru hình dung ra cảnh tượng Yuzu đang ngồi trước cây đàn trong phòng khách nhà cô và chơi bản nhạc ấy. Cô gò lưng xuống phím đàn, nhắm nghiền mắt, môi hơi hé mở, và đang tìm kiếm thứ ngôn ngữ không thành tiếng. Những khi ấy, cô đang rời xa chính mình, cô đang ở một nơi nào đó khác.
Cuối cùng bản nhạc kết thúc, có một quãng dừng ngắn, rồi đến bản tiếp theo. “Những chiếc chuông Geneva”. Eri dùng điều khiển từ xa vặn hơi nhỏ âm lượng.
“Ấn tượng hơi khác so với bản mình thường nghe ở nhà.” Tsukuru nói.
“Cậu nghe bản của ai?”
“Lazar Berman.”
Eri lắc đầu. “Mình chưa nghe bản của ông ấy bao giờ.”
“Cách chơi của ông ấy có lẽ duy mỹ hơn một chút. Cách chơi này thì rất tròn trịa, nhưng phong cách có cái gì đó giống với sonate cho piano của Beethoven hơn là âm nhạc của Liszt.”
Eri tủm tỉm cười. “Alfred Brendel mà, cho nên có thể không được duy mỹ cho lắm. Nhưng mình rất thích. Có lẽ mình đã nghe suốt từ ngày trước, nên quen tai mất rồi.”
“Yuzu chơi bản này rất đẹp. Đầy cảm xúc.”
“Đúng vậy. Cậu ấy chơi rất tốt những bản nhạc có độ dài ở mức này. Nhưng đáng tiếc là với những bản nhạc quy mô hơn, cậu ấy thường bị kiệt sức ở giữa chừng. Dù sao, mỗi người đều có một tố chất riêng. Cho đến bây giờ, sinh mệnh của cậu ấy vẫn đang phập phồng nóng hổi trong những bản nhạc bừng sáng như thế này.”
Ở ngôi trường của giáo hội, trong lúc Yuzu dạy piano cho một vài đứa, thì Tsukuru và Xanh chơi bóng với lũ con trai. Họ chia thành hai đội, sút bóng vào gôn của nhau (thường thì được dựng tạm bằng những cái hộp các-tông). Tsukuru vừa chuyền bóng, vừa lơ đãng nghe bài luyện âm văng vẳng ra từ cửa sổ.
Quãng thời gian đã qua hóa thành một chiếc xiên dài nhọn hoắt, đâm thấu tim gã. Cơn đau màu bạc vô âm ập đến, biến sống lưng thành một cột băng đông cứng. Cơn đau ấy vẫn nằm ở đó, vĩnh viễn với một cường độ không đổi. Gã ngừng thở, nhắm chặt mắt, ngồi im chịu đựng cơn đau. Alfred Brendel vẫn tiếp tục bản diễn tấu sắc nét của mình. Đĩa nhạc đã chuyển từ “Năm thứ nhất: Thụy Sĩ” sang “Năm thứ hai: Ý”.
Vào lúc đó, gã bỗng chấp nhận tất cả. Tazaki Tsukuru đã hiểu ra, ở phần sâu xa nhất trong linh hồn mình, lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương, nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực.
“Tsukuru này, cậu ấy thật sự vẫn đang sống trong rất nhiều thứ đấy.” Eri nói như chắt từng lời bằng một giọng khản đặc từ phía bên kia bàn. “Mình có thể cảm nhận được điều đó. Ở xung quanh bọn mình, trong mọi âm hưởng, trong mọi tia nắng, trong mọi hình thù và trong mọi…”
Sau đó Eri đưa hai tay bưng mặt. Cô không thể thốt ra thêm được lời nào nữa. Tsukuru không biết cô có đang khóc hay không. Nếu là đang khóc, thì cô khóc không thành tiếng.
Trong lúc Xanh và Tsukuru chơi bóng, thì Eri và Đỏ cố gắng làm điều gì đó, bất cứ điều gì, để thu hút sự chú ý của mấy đứa trẻ hòng ngăn chúng khỏi phá bĩnh bài học piano của Yuzu, đọc sách cho chúng nghe, hoặc chơi trò chơi, hoặc ra bên ngoài và hát. Tuy nhiên trong hầu hết trường hợp, nỗ lực ấy thường là công cốc. Bọn trẻ vẫn tới quấy rầy bài học piano mà không biết chán, vì điều đó thú vị hơn hết thảy những trò khác. Chứng kiến cảnh hai người bọn họ tả xung hữu đột với lũ trẻ hóa ra lại rất vui.
Tsukuru đứng dậy theo một cách gần như vô thức, vòng qua phía bên kia bàn, lặng lẽ đặt tay lên vai Eri. Cô vẫn bưng chặt hay tay trên mặt. Vừa chạm vào, gã lập tức cảm thấy cơ thể cô khẽ run lên, một sự rung động không thể thấy bằng mắt thường.
“Tsukuru này,” giọng Eri lọt qua những kẽ tay. “Mình có một chuyện muốn nhờ cậu.”
“Được chứ.” Tsukuru đáp.
“Nếu có thể, cậu ôm mình một cái được không?”
Tsukuru kéo Eri đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy cô từ phía trước. Cặp vú nảy nở của cô áp chặt vào ngực gã như một bằng chứng nào đó. Gã cảm thấy sự dày dặn ấm áp của đôi bàn tay cô ở sau lưng, gò má ướt mềm chạm vào cổ gã.
“Mình nghĩ mình không thể quay về Nhật được nữa.”
Eri thì thầm nho nhỏ. Hơi thở nóng hổi của cô mắc vào vành tai gã. “Bởi vì khi nhìn thấy bất cứ cái gì, mình cũng sẽ nhớ đến Yuzu mất. Và chuyện của chúng mình…”
Tsukuru không nói gì, chỉ ghì chặt lấy cơ thể Eri.
Chắc chắn có thể nhìn thấy cảnh tượng hai người đang đứng đó ôm nhau qua khung cửa sổ mở rộng. Biết đâu có ai đó đi ngang qua bên ngoài. Biết đâu bố con Edward sắp về ngay bây giờ. Nhưng thây kệ những chuyện đó, mặc xác ai muốn nghĩ gì. Gã và Eri phải ôm nhau ở đây cho thỏa lòng. Gã và cô cần phải áp vào làn da nhau để xua đi bóng ma dai dẳng. Gã phải sang đến tận đây có lẽ chính là để làm việc này.
Hai người ép sát vào nhau suốt một lúc lâu – khoảng bao nhiêu lâu nhỉ. Tấm rèm trắng bên cửa sổ vẫn tiếp tục lay động không theo một nhịp điệu nào trước cơn gió thổi tới từ mặt hồ, má cô vẫn tiếp tục ướt, Alfred Brendel vẫn tiếp tục chơi tập “Năm thứ hai: Ý”. “Bài sonetto số bốn mươi bảy của Petrarca”, rồi đến “Bài sonetto số một trăm linh tư của Petrarca”. Tsukuru ghi nhớ những khúc nhạc ấy đến từng chi tiết, tới mức có thể hát nhẩm theo. Lần đầu tiên gã nhận ra rằng mình đã lắng nghe thứ âm nhạc ấy bằng cả đôi tai và trái tim một cách sâu sắc đến nhường nào.
Hai người không nói thêm lời nào. Ở đó, ngôn từ không còn sức mạnh. Họ chỉ lặng lẽ ôm nhau, để mặc cho thời gian trôi, giống như cặp vũ công đã dừng mọi động tác. Đó là khoảng thời gian mà quá khứ và hiện tại, và có lẽ cả tương lai đang trộn lẫn vào nhau. Không một khoảng trống giữa cơ thể hai người, hơi thở ấm nóng của cô phả vào cổ gã theo những quãng đều đặn. Tsukuru nhắm mắt, thả mình theo tiếng nhạc, lắng tai nghe âm thanh nhịp đập của trái tim Eri, âm thanh ấy hòa lẫn vào tiếng kêu lịch kịch của con thuyền nhỏ đang neo bên bờ kè.
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương