Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 147 / 39
Cập nhật: 2020-06-24 21:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bông Hoa Nước
huyên chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài, cơn bão mỗi lúc một lớn hơn. Gió như người đập mạnh vào cửa. Nhưng giấc ngủ sau một ngày mệt nhọc với đủ thứ việc vặt kéo mí mắt của nó trĩu xuống, không làm sao cưỡng nổi. Chuyên nhoẻn cười và cuộn mình trong chiếc chăn chiên ấm áp.
Một cơn mơ dịu dàng và náo nức đến với nó. Bà nó hiện về trong khu vườn nhà xào xạc tiếng lá. Bà mỉm cười với nó và thầm thì: "Có một loài hoa kỳ diệu nở trong lòng nước. Ai hái được bông hoa đó sẽ trở thành người đẹp nhất và thông minh nhất". Chuyên níu áo bà hỏi: "Ai sẽ hái được hở bà?". Bà nói: "Người nào dũng cảm vì người khác sẽ hái được". Nó hỏi: "Thế cháu có là người dũng cảm không?". Bà nó gật đầu: "Bà tin cháu là người dũng cảm".
Trong giấc mơ, Chuyên nhìn thấy từ dưới lòng nước của đầm làng tỏa sáng. Đấy là ánh sáng của bông hoa nước. Nó chạy đến bờ đầm và từ từ lội xuống nước. Càng đến giữa bờ đầm ánh sáng từ dưới lòng nước càng tỏa lên rực rỡ. Chuyên sung sướng. Nó đưa tay xuống nước về phía ánh sáng phát ra. Bỗng từ trên bờ tiếng mẹ nó gọi nó gấp gáp: "Chuyên ơi! Chuyên ơi! Chuyên ơi!".
Chuyên giật mình tỉnh giấc.
- Chuyên ơi! Chuyên!
Từ trên giường, tiếng mẹ nó gọi. Nó tỉnh ngủ hẳn.
- Mẹ gọi con à?
- Dậy đi, mẹ đau quá, dậy giúp mẹ.
Chuyên vội vàng ngồi dậy. Nó tụt khỏi giường và đến bên giường mẹ.
- Mẹ làm sao thế mẹ? Chuyên lo lắng hỏi?
- Có lẽ mẹ sắp sinh em bé - Mẹ nói và thở nặng nhọc - con lấy quần áo và áo mưa cho mẹ.
- Đi đâu? Chuyên hoảng hốt.
- Mẹ phải đến trạm xá. Con giúp mẹ đi.
Chuyên hấp tấp chuẩn bị quần áo và áo mưa cho mẹ. Mẹ gượng ngồi dậy khoác áo mưa và nói:
- Con đưa mẹ đi!
- Vâng!
Chuyên trả lời mà người nó run bần bật vì sợ hãi. Bên ngoài, gió như một cái roi khổng lồ đang quất nát cây cối.
Khi hai mẹ con Chuyên vừa bước đến cửa thì mẹ kêu lên và quỳ xuống. Chuyên hoảng hốt ôm lấy mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế?
- Mẹ... mẹ đau quá! - Mẹ hổn hển - Con ơi...
- Mẹ!
Chuyên khẽ kêu lên. Nó vừa sợ vừa thương mẹ. Mẹ cố đứng lên. Nhưng mẹ như không thể nào bước đi được. Mẹ ôm bụng và thở, mồ hôi tứa đầy trên trán.
- Mẹ không thể đi được... con ạ.
- Làm thế nào bây giờ hở mẹ?
Mẹ không nói gì. Mẹ cố bước lại giường. Chuyên thấy lưng áo mẹ ướt mồ hôi. Ngọn đèn trên bàn bị gió lùa vào thổi tắt. Căn nhà tối om. Và tiếng mưa như những viên sỏi lớn ném rào rào xuống mái nhà. Gió rít lên khủng khiếp. Cánh cửa như muốn bật tung.
- Con thắp đèn lên. Diêm mẹ để ở dưới chiếu đầu giường ấy.
Chuyên mò mẫm một lúc mới tìm thấy bao diêm, vất vả lắm nó mới thắp được ngọn đèn. Chưa bao giờ nó lại mong có bố nó ở nhà như hôm nay.
- Con ơi - Mẹ Chuyên gọi.
Chuyên đến ngồi bên mẹ. Nó không biết phải làm gì lúc này.
- Mẹ không thể đến trạm xá được. Giọng mẹ yếu ớt, đứt quãng. Con phải đến trạm xá gọi bà Quy đến đỡ cho mẹ...
Nghe mẹ nói vậy, Chuyên run lên. Nó không thể nào đến đó được. Nó chỉ là cô bé gái chín tuổi. Làm sao nó dám đi một đoạn đường gần một ki-lô-mét trong đêm bão lớn như thế này. Không có ai giúp nó lúc này. Nhà nó ở cách làng quá xa. Bố nó thầu khu đất này để làm lò gạch. Tháng này bắt đầu tháng mưa bão, bố Chuyên không làm gạch, mà ra thị xã làm thuê.
Chuyên ngồi bên mép giường hoang mang. Đôi mắt nó mở to hoảng sợ.
- Mẹ chết mất con ơi - Mẹ kêu lên và vật vã trên giường - Con đi đi, đi gọi bà Quy...
Nghe đến đó, Chuyên òa khóc. Nó khóc vì sợ hãi, vì lo sợ mẹ nó và vì bất lực.
- Con đi đi. Đừng sợ - Mẹ Chuyên gượng ngồi dậy - Con mặc áo mưa vào. Nào đi đi, con.
Chuyên vẫn ngồi bất động và nức nở. Cơn đau sinh nở làm mặt mẹ bạc trắng và méo mó. Tóc mẹ rũ rượi.
- Mẹ sắp sinh em bé. Nếu không có bà đỡ em con... em con... chết mất, Chuyên ơi!
Chuyên nín. Nó bàng hoàng nhìn mẹ. Bao tháng ngày rồi, nó mong đợi ngày em nó ra đời. Nó ao ước có một đứa em. "Em con... chết mất". Câu nói đó của mẹ làm nó chợt trở nên cứng rắn.
- Con sẽ đi. Con đi ngay.
Chuyên nói và hấp tấp đứng dậy. Nó khoác áo mưa và đội chiếc mũ lá của bố nó.
- Hãy giúp mẹ... đừng sợ... con nhé!
Chuyên bậm môi, gật đầu. Nó bước ra cửa. Gió ùa vào như xô ngã nó. Ngọn đèn phụt tắt.
- Mẹ!
Chuyên kêu lên. Nó nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát, mưa đã hắt ướt đẫm chiếc áo mưa của nó.
- Đi đi con - Giọng mẹ nó từ bóng tối vọng ra - Đừng sợ. Hãy vì em bé của con.
Nó bước ào ra sân. Gió như nhấc bổng nó lên. Cây cối gào thét trong vườn.
Khi bước lên trên mặt đê, nó như ngạt đi vì gió. Nếu không có chớp, nó không thể nhìn thấy mặt đê. Cả thế gian mênh mông tối đen và mưa gió gào rú như chỉ có một mình nó. Một mình đứa bé gái chín tuổi nhỏ nhoi, bấm chân, chuệch choạng bước.
Đã mấy lần nó định quay ngoặt chạy và về nhà. Những lúc đó, hình ảnh mẹ nó và gương mặt nhợt nhạt, méo mó giọng nói hổn hển "Em con... chết mất" lại hiện về.
Chuyên đã đến trạm xá lúc nào mà nó cũng không biết. Khi chớp lóe lên thì nó nhận ra trạm xá xã đã ở trước mặt. Nó sướng đến lạnh người. Nó quáng quàng chạy vào sân trạm xá. Khu nhà chìm trong mưa. Chuyên bước vội lên thềm. Nó chạy về phía một căn phòng có ánh sáng hắt qua khe cửa nhỏ. Nó gấp gáp đập vào cánh cửa.
- Bà Quy ơi, bà Quy, bà Quy ơi!
Chuyên cứ thế vừa đập cửa vừa gọi. Tiếng gọi của nó sung sướng đến rồ dại. Nó sung sướng bởi bó đã đến được trạm xá và bởi sau cánh cửa kia là có người. Nó bớt đi tiếng sợ hãi của đêm đen, mưa bão.
Có tiếng động trong nhà và ánh đèn phụt tắt. Nó càng cuống quýt gọi.
- Ai đấy, đêm hôm gọi cái gì đấy?
Một giọng đàn ông gắt gỏng vọng ra.
- Cháu tìm bà Quy - Chuyên vội nói - Mẹ cháu sắp sinh em bé. Mẹ cháu đau quá không đi được.
- Hỏi nó xem ở đâu đến.
Có giọng đàn bà nói khẽ.
- Mày ở đâu đến? Giọng đàn ông ngay sau cánh cửa.
- Cháu ở làng Chùa. Bà ơi, bà cứu em cháu.
"Bảo nó là không có ở đây". Giọng đàn bà thì thào sau một hồi lâu im lặng.
- Không có bà Quy ở đây. Giọng đàn ông.
- Cứu em cháu, bà ơi. Bà giúp mẹ cháu.
"Đã bảo không có ở đây. Đi vắng từ chiều". Giọng đàn bà.
- Đi vắng từ chiều. Không có ở đây. Về đi, cho người ta ngủ - giọng đàn ông gắt.
- Ông ơi - Chuyên gọi như khóc - Ông giúp mẹ cháu với.
- Tao có là thầy đỡ đâu mà giúp mày. Đừng gọi nữa nhá.
Chuyên vừa khóc vừa gọi và đập cửa. Nhưng không có tiếng trả lời. Không còn cách nào khác nó phải quay về. Nỗi sợ hãi của nó như tăng gấp bội. Và nỗi sợ hãi lớn nhất của nó là em nó chết.
Lên đến mặt đê, Chuyên trượt chân ngã. Nó như kiệt sức, nằm bất động trên mặt đê sũng nước. Gió như xé tan chiếc áo mưa khoác trên người nó. Hình như có ai đó đang đứng trước mặt nó. Nó trỗi dậy và đi như chạy về nhà. Và lúc nào nó cũng cảm thấy có tiếng chân người đuổi sau nó. Nó thét lên và quay lại. Đêm đen đặc.
Nó khóc. Rồi nó lại quay đầu chạy.
Về đến sân nhà, nó thét lên gọi mẹ nó mà lưỡi cứ ríu lại. Nó xô cửa lao vào nhà.
Trong ánh đèn lờ mờ mà mẹ nó đã tự thắp lại, nó nhìn thấy mẹ nó đang nằm trên giường vật vã. Thấy nó trở về mẹ nó cố sức hỏi:
- Bà... Quy... đâu?...
Nghe mẹ hỏi, Chuyên òa khóc. Lâu sau nó mới nói được.
- Con lấy hết đèn và thắp lên. Con đốt cho mẹ một đống lửa. Rồi ngọn lửa cũng được nhóm lên giữa nhà. Chỉ một lúc sau, hai ngọn đèn nữa được đốt lên.
- Con đun cho mẹ... ấm nước.
Chuyên quên hết đói, rét và mệt. No gấp gáp làm mọi việc theo lời mẹ nó.
Bỗng nó thét lên một tiếng. Nó kinh hãi chạy lại bên giường. Một cảnh tượng chưa bao giờ nó nhìn thấy hiện ra trước mắt trong ánh sáng của những ngọn đèn dầu và bếp lửa. Em nó đã ra đời. Đứa bé đầu đỏ hỏn, nhăn nheo với một khúc rốn dính bết vào bụng đang nằm trên giường.
Chợt đứa bé cất tiếng khóc. Tiếng khóc vang lên trong ngôi nhà nhỏ trong đêm tối như bất tận. Mẹ nó từ từ quay lại nhìn nó. Mặt mẹ trắng nhợt. Mẹ như không còn đủ sức để thở.
- Mẹ!
Chuyên cất tiếng gọi khẽ. Mẹ nó nở một nụ cười mơ hồ.
- Con cắt rốn cho em giúp mẹ.
Chuyên đứng trơ người. Nó không biết phải làm gì.
- Làm đi con. Nhanh lên. Con lấy một miếng nứa ở phên cửa... cắt rốn cho em... nhanh lên.
Chuyên bước lại phên cửa sổ, bẻ một nan nứa. Nó bước lại bên giường chờ đợi.
- Con cắt rốn cho em đi. Cắt ở phần sát bụng ấy. Nhanh lên con.
Chuyên lẩy bẩy cầm lấy khúc rốn của em nó. Đặt mảnh nan nứa và nhắm mắt lại cắt. Đứa bé lại cất tiếng khóc. Chuyên cũng khóc. Mẹ mở mắt nhìn Chuyên. Đôi mắt mệt mỏi của mẹ ánh lên niềm hạnh phúc.
- Con pha nước ấm vào chậu và tắm cho em con. Tắm như con vẫn tắm cho búp bê gỗ của con ấy.
Khi Chuyên bế em nó trên đôi tay của nó, nó cảm thấy đứa bé đỏ hỏn và nhăn nheo gần gũi với nó như tự lâu rồi. Nó dịu dàng tắm cho em nó. Rồi theo sự hướng dẫn của mẹ, nó băng rốn cho em và quấn tã lót cho em. Nó dùng nước ấm lau cho mẹ nó. Rồi nó thay quần áo và lấy thêm chăn đắp cho mẹ.
- Con nấu cháo cho mẹ ăn nhé?
Mẹ nó mỉm cười và gật đầu.
Khi ăn cháo xong, mẹ nó ngủ thiếp đi. Chuyên bỏ thêm củi vào đống lửa. Nó ngồi xuống mép giường nhìn mẹ và em nó. Bên ngoài ngôi nhà, bão như đột ngột vơi đi. Mấy con gà trống trong chuồng nhà nó bắt đầu thi nhau gáy. Nó đứng dậy và đi vo gạo nấu cơm. Cơm cạn nước, nó hấp hai quả trứng gà cho mẹ. Công việc xong thì trời cũng vừa sáng.
Đến gần trưa thì bố nó về. Khi bố vừa xuất hiện ở cửa thì nó kêu lên "Bố! Mẹ sinh em bé rồi" và ngất đi. Nó đã quá mệt mỏi và sợ hãi.
Và giấc mơ đêm qua lại trở về với nó. Nó từ từ đưa tay vào lòng nước. Nơi đang tỏa ra một thứ ánh sáng diệu kỳ. Những ngón tay bé bỏng của nó chạm vào bông hoa nước. Nó ngắt bông hoa và bước đi. Nắng ngập tràn quanh nó. Và cứ sau mỗi bước đi, nó lại đẹp thêm lộng lẫy. Nó đã trở thành người đẹp nhất và thông minh nhất.
Tập Truyện Ngắn Nguyễn Quang Thiều Tập Truyện Ngắn Nguyễn Quang Thiều - Nguyễn Quang Thiều Tập Truyện Ngắn Nguyễn Quang Thiều