What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 545: Trùng Phùng
rần Mộ vào thành không gặp phải phiền phức. Thành Thiên Hồ hiện tại nơi nơi đều là tạp tu từ bên ngoài đổ vào. Mà bất kể là Sương Nguyệt Hàn Châu hay là thế lực bản địa như La gia, đều không có năng lực đi tiến hành kiểm tra từng tạp tu từ ngoài vào. Trần Mộ phỏng đoán, Áng chừng có một nửa tạp tu tinh anh của khu Thiên Đông tụ tập trong tòa thành cổ này. Đặc biệt, tùy tiện một tạp tu đi ngang qua mình đều có khả năng là một vị tạp tu cấp bảy, loại cảm giác ấy rất kỳ quái. Duy chỉ có Weah như người rảnh rỗi, hồn nhiên như không thấy gì.
Trần Mộ chú ý thấy Cừu San Ngọc hơi kích động, có điều nàng mạnh mẽ tự kiềm chế lại. Từ lời nói của Cừu San Ngọc lần trước, hắn đã biết Cừu San Ngọc và nữ ma quỷ khả năng có quan hệ đặc thù nào đó. Tuy rằng quan hệ này tột cùng là gì hắn vẫn chưa rõ ràng. Trên mặt Cừu San Ngọc bôi nước thuốc ngụy trang, thoạt nhìn chỉ là một nữ nhân dung mạo bình thường.
Không biết có phải nguyên nhân do trải qua nhiều biến cố hay không, Trần Mộ cảm thấy mình rất bình tĩnh tỉnh táo. Hắn thậm chí có thể thừa hứng thú đánh giá tòa thành có kiến trúc bản xứ đặc sắc này.
Người đi đường rất nhiều, nơi đây như thể có một ngày hội long trọng vậy. Khắp nơi đều có thể thấy rất nhiều màn biểu diễn mang phong tục bản xứ. Tạp tu từ bên ngoài tới quây thành từng đống, xem rất say sưa hứng thú. Ai cũng biết cục thế nhạy cảm của thành Thiên Hồ nên không ai dám quá đỗi kiêu ngạo ở đây.
“Ngươi nói nàng có thể cảm ứng được ta?” Trần Mộ vừa quan sát xung quanh, vừa thấp giọng hỏi Cừu San Ngọc.
Cừu San Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu kẻ ấy không gạt ta.” Ánh mắt nàng lạnh buốt, lại có chút phức tạp.
“Kẻ ấy…” Trần Mộ chú ý đến chỗ tế nhị trong lời Cừu San Ngọc, song, hắn không nói toạc ra, mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chúng ta cứ loanh quanh ở thành Thiên Hồ ư?”
Cừu San Ngọc ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Đây không phải chủ ý hay. Thành Thiên Hồ quá lớn, chúng ta cần để nàng nắm rõ phương vị của chúng ta hơn.”
“Vậy ngươi có sáng kiến gì hay chăng?”
“Thi đấu Tinh Anh ở thành Thiên Hồ sắp bắt đầu rồi. Chúng ta xem còn có thể báo danh hay không. Ta nghĩ nàng hẳn sẽ không bỏ lỡ một chuyện lớn như thế đâu.” Cừu San Ngọc nghĩ ra một chủ ý không tồi.
Trần Mộ hơi trầm ngâm. Thấy được đây đích xác là một chủ ý không tồi. Nếu không đủ lực lượng tìm ra ma nữ quỷ vậy chi bằng tự dấn mình dưới ngọn đèn thì hơn. Trên mặt hắn hiện tại không ngụy trang bất cứ cái gì, là dung mạo chân chính của hắn. Hắn tin rằng, không ai có thể nhận ra hắn chính là Bạch tổng quản. Nhưng ma nữ quỷ nhất định có thể nhận ra. Điều này đã quá đủ rồi.
Khi ba người Trần Mộ chạy tới nơi báo danh Thi đấu Tinh Anh ở thành Thiên Hồ thì lại được biết thời gian báo danh đã hết. Ngay cả vòng sơ loại đều đã chấm dứt. Ngày mai sẽ bắt đầu cử hành thi đấu chính thức.
Song vị nhân viên công tác này còn vạch ra một con đường sáng cho họ. Mọi tuyển thủ thông qua vòng loại đều sẽ có một tấm giấy tham dự. Cuộc thi còn quy định, bất cứ ai đều có thể thông qua khiêu chiến tạp tu có giấy tham dự để đoạt giấy tham dự, điều này để cổ vũ càng nhiều tạp tu có thực lực có thể tham gia Thi đấu Tinh Anh lần này. Đương nhiên, vì để tránh cho có người lợi dụng quy tắc này không ngừng đi quấy rối tuyển thủ tham dự, quy định cho phép tuyển thủ dự thi giết chết đối phương mà không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Nghe nói, mấy ngày nay, đã có liên tục năm mươi giấy tham dự của tuyển thủ đã bị đoạt mất, nhưng có ít nhất năm mươi tạp tu trở lên đã bị giết.
Hiện tại từng cơn sóng ngầm trong thành Thiên Hồ đang dao động. Cừu San Ngọc tốn mười vạn Audirene từ tay vị nhân viên kia lấy được một tờ danh sách chi tiết, toàn bộ đều là tạp tu có giấy tham dự và khách sạn họ trú ngụ. Xem ra vị nhân viên này không phải lần đầu tiên làm chuyện kiếm chác này.
“Xem ra chúng ta cần tìm một người để hạ thủ rồi.” Trần Mộ nói, hắn không muốn lãng phí thời gian. Ý đồ chân chính của việc Sương Nguyệt Hàn Châu cử hành Thi đấu Tinh Anh, hắn đã biết được từ Thái Thúc Dong kia. Song, điều này chả có quan hệ gì với hắn. Hắn tin rằng, dù cho bây giờ hắn đứng trước mặt Thái Thúc Dong thì lão hồ ly ấy cũng chẳng nhận ra mình. Có điều, hắn thấy kỳ quái chính là Sương Nguyệt Hàn Châu. Sương Nguyệt Hàn Châu chế định ra một quy tắc như vậy, khẳng định sẽ mang tới cho thành Thiên Hồ rất nhiều tai họa ngầm, lúc này, họ đúng ra phải cần thành Thiên Hồ ổn định hơn mới đúng.
Cừu San Ngọc cẩn thận lướt qua danh sách một lần, chỉ vào một cái tên. “Chọn hắn nhé. Cung Lương, tạp tu cấp bảy, thực lực không xem là mạnh nhưng cũng chẳng yếu. Sở trưởng của hắn là một tấm tạp phiến tên gọi Dực, đặc điểm của nó là năng lực lẩn tránh rất xuất sắc, cơ động linh hoạt. Chiến tích của hắn không tồi, song cũng chẳng thể coi vào hạng đứng đầu.” Cừu San Ngọc đối với Cung Lương có hiểu biết nhất định.
Trần Mộ hỏi lại: “Vì sao không ai khiêu chiến gã?”
Cừu San Ngọc nói: “Hắn có kẻ đứng sau. Ngươi cũng biết nội tình của cuộc Thi đấu Tinh Anh này rồi đấy. Tạp tu phổ thông tới đây chỉ là muốn nổi danh, không ai ngốc đến mức lại đi khiêu chiến những tạp tu có thế lực cả.”
“Chúng ta đi khiêu chiến hắn à? Vậy chẳng phải rất phiền phức sao?” Trần Mộ nhướng mày.
Cừu San Ngọc ậm ừ nói: “Tạp tu phổ thông đương nhiên sợ kẻ giật dây đằng sau gã. Song, vẻn vẹn một Hùng gia, không đáng cho chúng ta đặt trong mắt.”
“Hùng gia?”
“Một gia tộc cổ xưa ở khu Thiên Đông.” Giọng điệu Cừu San Ngọc có chút phân tán: “Cái lũ vừa độc đoán vừa tự sướng này, ài, chúng luôn luôn cho rằng chúng hẳn là chúa tể của thế giới này.”
“Rồi sau đó?”
“Ha ha, chúng hiện tại suy tàn đến cực điểm, phạm vi thực lực bị thu nhỏ đi rất nhiều. Nhưng chúng vẫn ngoan cố kiên trì cái bọn chúng gọi là ‘vinh quang ngày xưa’, co quắp sau bức tường mà thực hiện giấc mộng đẹp của chúng.” Cừu San Ngọc nói.
“So sánh với lão già Thái Thúc Dong kia, bọn chúng thực cũng ngu xuẩn như vậy.”
Nàng liếc Trần Mộ một cái: “Yên tâm, bọn chúng không thể dẫn quá nhiều người tới. Nơi đây chẳng thuộc phạm vi thế lực của chúng, hơn nữa, chúng và Sương Nguyệt Hàn Châu cũng chẳng chung đường. Sương Nguyệt Hàn Châu mới là chúa tể của thành phố này, chúng ta phá hắn một lần tịnh sẽ không rước lấy phiền toái. Muốn cho nàng tìm được ngươi, biện pháp tốt nhất chính là để người xung quanh đến tuyên truyền giúp chúng ta.”
Sự cẩn thận chặt chẽ trong lời nói của nàng mấy ngày nay tự nhiên không cánh mà bay, thay thế vào đó là tự tin, đây là lĩnh vực nàng quen thuộc.
Trần Mộ không hề dị nghị, tuy hắn hoài nghi Cừu San Ngọc muốn mượn tay hắn phá Hùng gia một lần, song hắn cảm thấy điều này chẳng hề có quan hệ quá lớn. Với hắn mà nói, đây chỉ là một trận chiến đấu, hắn hiện tại đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối với chiến đấu đã có thể dửng dưng giải quyết. Hắn đang nghĩ mình sẽ sử dụng tạp phiến gì, tạp phiến khác nhau, ý nghĩa cho phương thức chiến đấu khác nhau.
Tạp phiến ngày trước từng dùng qua rất hiển nhiên không thể sử dụng, song may mắn thay tạp phiến trong tay hắn có rất nhiều, đặc biệt là trong tay hắn còn có một tấm tạp phiến sáu sao – Vĩnh Viễn Chi Dạ.
Tấm tạp phiến này hắn chỉ hơi mầy mò qua, chưa hề sử dụng trong thực chiến.
Theo Cừu San Ngọc nói, Vĩnh Viễn Chi Dạ từ khi chế tạo ra thì chưa từng qua thực chiến, cho nên tuyệt đối không ai có thể nhận ra. Hơn nữa, Vĩnh Viễn Chi Dạ là một tấm huyễn tượng tạp hiếm thấy, người quan sát rất khó nhìn ra.
Tạp phiến sáu sao, Trần Mộ có chút hưng phấn lên. Hắn chẳng phải loại cuồng chiến, nhưng sử dụng tạp phiến sáu sao chiến đấu, điều này đối với hắn mà nói, vẫn là lần đầu tiên.
Trên tờ danh sách ghi rõ khách sạn Cung Lương trú ngụ, điều này với họ mà nói thì quá thuận tiện.
Khách sạn Victoria là một trong những khách sạn xa hoa ở Thành Thiên Hồ, hơn ba trăm tầng không ngờ toàn bộ đều đã chật khách trú ngụ. Người tới người lui, thật náo nhiệt xiết bao!
“Nhìn qua không tệ.” Trần Mộ ngẩng đầu híp mắt đánh giá tòa kiến trúc cao tầng này, bình phẩm nói. Ít nhất so với khách sạn ở Đông Thương Vệ Thành, thì khách sạn trước mắt phải hào hoa tráng lệ hơn nhiều lắm. Hắn chưa từng ngụ tại khách sạn, hắn quen ngủ ngoài trời nơi hoang dã hơn.
Hắn rất nhanh phát hiện một vấn đề: “Hắn trọ ở phòng nào?”
“Trên này không viết.” Cừu San Ngọc hơi tức giận: “Tình báo sơ sài như thế không ngờ cũng dám bán mười vạn Audirene!”
“Vậy sao bây giờ?” Trần Mộ quay ngoắt sang.
“Đừng hỏi ta, phương diện này ta không am hiểu.” Cừu San Ngọc tức giận trả lời.
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Mộ cắm một tấm tạp phiến vào trong độ nghi, ‘Roạt’ một tiếng bay lên bầu trời, hắn không ngừng bay lên, đến tận vị trí áng chừng tầng một trăm mới dừng lại. Nhân công trong tửu điểm cũng nhận ra được người này xem ra đến đây với ý đồ bất thiện.
Đậu ở giữa không trung, Trần Mộ hít sâu một hơi.
@#$%^&
Trong phòng 113 – khách sạn Victoria.
Hùng Thân cười nói: “Xem ra, mọi thứ đều rất thuận lợi, ngày mai đành trông chờ vào Cung tiên sinh đại triển thần uy rồi.”
Trước mặt hắn có một vị nam tử gầy gò đang ngồi, hắn chính khách khanh Cung Lương của Hùng gia.
Cung lương cười ngạo nghễ nói: “Hùng gia uy danh quá lớn đấy, mấy hôm nay, không ngờ chẳng một ai tới cửa làm nóng người, thực khiến ta tiếc nuối.”
Lời còn chưa dứt, thanh âm thông qua khoách âm tạp phóng đại hàng chục lần ầm ầm vang lên.
“Cung Lương! Giao giấy tham dự ra đây!” Sóng âm được phóng đại thông qua khoách âm tạp hệt như sóng biển, lan rộng ra rất xa.
Sắc mặt Cung Lương nhất thời biến thành màu gan heo, ánh mắt lấp lóe ngọn lửa phẫn nộ. Sắc mặt Hùng Thân trong phút chốc cũng trở nên u ám, trong tâm tức giận dị thường, ai ngờ thực sự có người không sợ thanh danh của Hùng gia! Khiêu chiến trước mắt bao nhiêu người, nếu không ứng chiến, vậy thanh danh không thể không mất sạch.
Ở phòng cách vách, Lôi Tử đang ngồi trên giường nhởn nhơ cười nói: “Ha ha, không ngờ lại có người tới khiêu chiến rồi, thật thú vị.” Nhưng gã bỗng nhíu mày: “Cục cưng, ngươi có cảm thấy thanh âm này hơi quen tai không?”
Hào hứng của Lam Phong sớm đã bị khơi lên, bước mau tới trước cửa sổ, cười ngọt ngào nói: “Quen tai? Thật ư? Ôi, đồ quỷ lười này, mau đứng dậy! Nhìn xem thì biết ngay thôi!”
Mang theo vài phần nghi hoặc, Lôi Tử tót xuống giường, gã luôn cảm thấy thanh âm này cực kỳ quen thuộc. Gã gần như bước mau tới trước cửa sổ, ánh mắt dõi lên gã tạp tu bồng bềnh giữa không trung kia.
“Đầu Gỗ!”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, Lôi Tử chỉ cảm thấy đầu ‘Oanh’ một tiếng nổ tung, ngây ra như phỗng.
Qua hai giây, gã phục hồi tinh thần lại, máu huyết toàn thân dồn lên bỗng chốc xông thẳng đầu gã, gã vô cùng kích động, ‘Rầm’ một cái mở cửa sổ ra!
“Đầu Gỗ!” Hai tay gã ốp thành hình loa, hướng về phía Trần Mộ dùng hết khí lực toàn thân hét to!
Lam Phong ngơ ngác, ‘Đầu Gỗ’, kẻ kia là ‘Đầu Gỗ’? Thời gian nàng tiếp xúc với Trần Mộ tịnh không dài, nhưng Trần Mộ lưu lại cho nàng ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nàng và Lôi Tử rời khỏi Đông Thương Vệ Thành, nguyên nhân lớn nhất chính bởi Lôi Tử ấm ức câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp không đủ sức bảo vệ cho Trần Mộ.
Giữa không trung, Trần Mộ như bị sét đánh!
Vừa đúng lúc này, thanh âm buồn thảm của Hùng Thân vang lên: “Hùng gia ta không bạc đãi Lôi tiên sinh, các hạ lại ngang nhiên cấu kết với người ngoài! Đáng phạt! Hừ, bắt lấy!”
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ