Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 515: Quả Đấm
rần Mộ không ngẩng đầu mà cẩn thận quan sát con gấu Tuyết Thứ, loại sinh vật này hắn nhìn thấy lần đầu tiên, cũng không quen thuộc. Mà phương diện kỹ thuật thu thập của hắn cũng không thật sự được gọi là cao minh, trong tạp phiến thần bí cũng không giới thiệu nhiều về mặt này.
Bất quá, thứ duy nhất hắn không cần lo lắng đại khái chính là nguồn gốc vấn đề. Máu trong cơ thể một con gấu Tuyết Thứ tuyệt đối vượt qua mấy trăm lít, đối với hắn mà nói, vậy đã dư dả rồi.
Trần Mộ tay chân vụng về tìm bộ phận trên người con gấu để xuống tay, thấy vậy những tạp tu thất cấp đều lộ vẻ ngạc nhiên. Thu thập tài liệu với chế tạp sư là tri thức bắt buộc, mà nhất là những tài liệu cao cấp này càng phải như thế.
Ông chủ thật là chế tạp sư sao?
Khóe mắt bọn họ co rút lại, lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn. Trong bọn họ tuyệt đại đa số người đều đã trải qua việc thu thập, nhất là đám người tuổi trẻ, đây là một bộ phận thu nhập quan trọng hằng ngày của bọn họ. Trên thực tế, tuyệt đại đa số tạp tu đều đã trải qua bước này. Thu thập không chỉ có thể khiến bọn họ lấy được tài liệu, có được thu nhập, mà còn có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến, tăng nhanh tốc độ tăng trưởng thực lực của bọn họ. Vô luận là học viện nào, ngoại trừ cảm giác và kết cấu năng lượng, thì thu thập là một trong những chương trình dạy bắt buộc của tạp tu và chế tạp sư.
Động tác ông chủ không thành thạo, thậm chí có thể nói là vụng về khiến cho tim bọn họ như treo ngược trên cành cây.
Cứ làm như vậy, vạn nhất gấu Tuyết Thứ mà tỉnh lại......
Trần Mộ cuối cùng đã lựa chọn xong một bộ phận để rút máu. Hắn không chút do dự, giác hút trên tay thoáng chốc đã dán lên vị trí trái tim gấu Tuyết Thứ, theo hắn thấy thì trái tim là đầu mối vận chuyển máu, là một bộ phận tuyệt hảo để rút máu ra!
Vừa chứng kiến ông chủ đặt giác hút dán lên trái tim gấu Tuyết Thứ, mười lăm vị tạp tu thất cấp sắc mặt chợt đại biến!
“Đừng!”
Phục Đông kinh hãi hô lên!
Không đợi hắn nói xong, đã nghe được gấu Tuyết Thứ gầm lên một tiếng kinh thiên động địa!
Nguy rồi!
Tất cả tạp tu sắc mặt đều đại biến. Thân hình bọn họ di chuyển như tia chớp! Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng ông chủ vậy mà lại lựa chọn bộ phận không hợp thói thường như vậy! Trái tim đối với mỗi loại dã thú mà nói đều là nơi yếu hại. Cho nên càng là dã thú lợi hại thì sự bảo vệ đối với nó cũng càng chặt chẽ. Trải qua vô số năm tháng tiến hóa, thần kinh bộ phận trái tim chúng nó cực kì mẫn cảm. Hơi bị thương cái là sẽ dẫn đến việc chúng nó trở nên điên cuồng vô cùng. Phản công trước khi chết thường thường có thể đánh bại địch nhân mạnh hơn so với chúng nó.
Mỗi một vị tạp tu lúc tiến hành khóa học thu thập đều được sư phụ dặn đi dặn lại rằng trong lúc lấy máu tươi của dã thú thì ngàn vạn lần không nên lựa chọn trái tim làm điểm thu thập. Dựa theo giáo trình tiêu chuẩn, chỗ rút máu tốt nhất nên chọn phần chân chẳng hạn, nơi đó có thần kinh tương đối không nhạy, lại có động mạch huyết quản.
Nhưng ông chủ lại chọn tim gấu Tuyết Thứ!
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới ông chủ phạm phải sai lầm mà đến cả người mới vào nghề cũng không mắc phải.
Tiếng rống kinh thiên làm cho mọi người trong lòng run lên. Khí phách mạnh mẽ của cường giả rừng tuyết qua tiếng rống này được phát tiết đến mức tận cùng! Chỉ thấy con gấu vốn đang hôn mê chợt hất đầu lên, cặp mắt trợn trừng tràn ngập sát khí cùng hung ác, đau đớn đến vặn vẹo, ở một khắc này đã làm cho nó thể hiện ra lực lượng kinh khủng tuyệt luân!
Cơ nhục căng ra, rống như sấm, hai mắt đỏ đậm nhìn Trần Mộ chòng chọc, không chút nghĩ ngợi, nó đột nhiên ngoác cái mõm to như chậu máu táp tới Trần Mộ!
Hàm răng nhọn hoắt trắng ởn rỏ đầy nước dãi tanh hôi, một luồng khí lạnh trong phút chốc lan ra từ đáy lòng mọi người!
Chết!
Không kịp!
Phản ứng của con gấu Tuyết Thứ này nhanh hơn so với bọn hắn, kịch liệt hơn! Đây là một con gấu trưởng thành, máu tươi của loại như gấu Tuyết Thứ này có hoạt tính tốt, đặt vào lúc bình thường, đây là một chuyện tốt mà mọi người đều tươi cười rạng rỡ, nhưng hiện tại lại biến thành chỗ trí mạng!
Mắt thấy cái mõm to như chậu máu sắp cắn nát đầu ông chủ, chỉ thấy một quyền đột nhiên đánh lên đầu con gấu Tuyết Thứ.
Thịch!
Một quyền này nhìn như lực lượng cũng không lớn nhưng lại trực tiếp đánh ngập đầu con gấu Tuyết Thứ đang lâm vào điên cuồng vào trong đất, mảnh đất bắn tung tóe!
Mười lăm tạp tu thất cấp cứng cả người, bọn họ thừ ra trước một màn này.
Nửa đầu con gấu bị một quyền đánh ngập vào trong đất, có thể thấy được lực lượng của quyền này mạnh thế nào! Gấu Tuyết Thứ mà lâm vào điên cuồng thì lực lượng còn hơn xa bình thường a!
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, đột ngột ngẩng đầu!
Thịch!
Lại là tiếng một quyền đánh vào thịt!
Đầu con gấu Tuyết Thứ so với vừa rồi tốc độ còn nhanh hơn, lại một lần nữa bị đập ngập vào trong đất, lần này cả đầu nó bị vùi lấp hoàn toàn!
Con gấu không cam lòng, tuyệt vọng rống lên, dùng hết lực lượng toàn thân, lại đột ngột ngẩng mạnh đầu lên!
Ầm!
Nó cảm giác mình dường như bị một ngôi sao băng đập trúng đầu, trước mắt tối đen, không còn ý thức.
Mười lăm vị tạp tu thất cấp đồng loạt lâm vào trạng thái hóa đá, bọn họ ngơ ngác nhìn phần cổ con gấu Tuyết Thứ gấp khúc bất bình thường, cái đầu lớn mà cứng của nó chui sâu trong đất, bọn họ vậy mà không nhìn thấy được.
Nam nhân đeo mặt nạ gỗ kia, một chân dẫm lên lưng con gấu, tay phải nắm thành một quả đấm mà nhìn qua không có gì khác với người thường. Không gào thét, không bật hơi thành tiếng, từ đầu tới cuối chỉ đánh ra ba quyền, song hình ảnh này lại hoàn toàn đọng lại trong đầu bọn họ.
Qua một hồi lâu, không biết là tiếng ai nuốt nước miếng mới làm cho mọi người đang khiếp sợ bừng tỉnh lại.
Trần Mộ hài lòng thu hồi cái rương, bởi vì lựa chọn chính là trái tim nên tốc độ rút máu cực nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã kín rương. Một rương máu tươi của gấu Tuyết Thứ cũng đủ để hắn chế tạo rất nhiều tạp phiến. Nhưng là phần máu còn lại tự nhiên không thể lãng phí, hắn lại mang tới hai cái rương thu thập, mãi cho đến khi con gấu Tuyết Thứ cạn sạch máu mới thôi.
Còn về phần thu thập răng, vuốt, hàn nang sớm đã do mọi người bị hắn dọa chết khiếp vội vàng chủ động tới làm.
“Nghiệp vụ của các ngươi rất thành thạo a.” Trần Mộ thuận miệng khen một câu.
Mọi người đang lúc thu thập nhất thời im lặng, Bối Linh yếu đuối lên tiếng: “Ông chủ, chẳng lẽ bình thường ngài rất ít khi thu thập?”
“Ừ, không nhiều lắm.” Trần Mộ gật đầu nói.
“Vậy tài liệu ngài dùng ở đâu ra?” Bối Linh vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Mua tại cửa hàng.” Trần Mộ nói.
Bối Linh vẻ mặt quái dị: “Tài liệu ở cửa hàng so với mình thu thập kém hơn rất nhiều a, tính năng tạp phiến chế tạo ra sẽ chịu ảnh hưởng lớn a!”
“Hả, có loại kiến giải này sao?” Trần Mộ kinh ngạc hỏi.
Tập thể mọi người nghẹn ngào không nói được gì.
“Ông chủ, đây là thường thức.”
Bối Linh không kìm nổi lại yếu đuối nói.
Phục Đông không muốn thấy Trần Mộ xấu hổ, liền giải thích luôn: “Tài liệu mà cửa hàng bán ra phần lớn trước đó đã qua xử lý, hơn nữa một số tài liệu cần giữ tươi, hiệu quả sau khi xử lý sẽ kém rất nhiều. Bình thường chế tạp sư mà tương đối lợi hại đều sẽ thuê tạp tu đoàn, tự mình tiến vào rừng cây thu thập tài liệu. Hơn nữa càng là chế tạp sư lợi hại, thường thường cần phải tiến hành xử lý tài liệu đặc thù, họ sẽ tự động thủ.”
“Thì ra là thế!” Trần Mộ bừng tỉnh ra.
“Ông chủ này của chúng ta thật là chế tạp sư đã chế tạo ra dãy số tạp phiến chứ?” Văn Nhân Hồng bất giác thì thầm, bộ dạng mọi người cũng buồn rầu lo lắng.
Quá trình thu thập hoàn thành, con gấu Tuyết Thứ liền trở thành bữa cơm của mọi người.
Duy A ngồi xuống, trong phạm vi năm mét quanh hắn, không một vị tạp tu nào dám tới gần.
Thế nhưng bọn họ rất nhanh lại một lần nữa bị kinh sợ, sức ăn kinh khủng của tiểu Bộ Mặc làm người khác trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ hiện tại đã hơi hiểu Duy A tại sao lại kéo một con gấu trở về, bởi vì một mình tiểu Bộ Mặc gần như đã ăn tươi cả nửa con!
Bụng Bộ Mặc không nhìn ra nửa điểm phồng lên nào, tựa như một cái động không đáy, mà tiết tấu hắn ăn cơm từ đầu đến cuối không có bất cứ biến hóa gì.
Quả nhiên đều dị thường!
Mười lăm tạp tu thất cấp trong lòng liên tiếp có cùng cảm khái.
o O o
Ba Cách Nội Nhĩ nhàn nhã gác hai chân lên bàn, râu ria trên mặt cạo sạch, miệng ngậm một cây tăm, hàm hồ hỏi: “Tiểu sinh Khương, chỉnh đốn hoàn thành thế nào rồi?”
Khương Lương theo thói quen gân xanh trên trán giựt giựt, giọng dứt khoát lưu loát: “Nghỉ ngơi cùng chỉnh đốn đã hoàn thành, bổ sung xong nhân viên, nhân số toàn đoàn ba nghìn. Chỉ có điều tố chất đám tạp tu này không cao, đều là tạp tu vừa vượt ngưỡng cấp bốn. Nhưng từ huấn luyện mấy ngày nay mà xét thì có khả năng chịu khổ.”
Ba Cách Nội Nhĩ mơ màng khoát tay áo: “Tố chất thấp cũng không sao cả, chỉ cần chịu được khổ, hắc hắc!”
Hai tiếng hắc hắc này khiến mọi người trong căn phòng chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Hắn chuyển hướng sang Nhữ Thu, hỏi: “Tiểu Thu Thu, sửa chữa sáo tạp sao rồi?”
“Vâng, đều sửa chữa xong, ngoại trừ mười lăm tấm hư hại quá nặng.” Nhữ Thu vội vàng nói.
“Không tồi không tồi, tiểu Thu Thu cừ thật!” Ba Cách Nội Nhĩ khen ngợi hai câu, ánh mắt chuyển hướng sang Tô Lưu Triệt Nhu.
Tô Lưu Triệt Nhu mỉm cười: “Tình trạng người bệnh khôi phục tốt, tâm lý cũng hoàn toàn hồi phục, cơ bản đều có thể tiến hành huấn luyện hằng ngày.”
Ba Cách Nội Nhĩ lộ ra sắc mặt vui mừng, tạp tu từng thụ thương nếu như khỏi thương thế thì có thể phát huy lực chiến đấu mạnh hơn so với tạp tu bình thường. Bọn họ từ trong thương tích đi ra, trên chiến trường càng thêm không hề sợ hãi. Trong mắt Ba Cách Nội Nhĩ, giá trị bọn họ càng cao.
Thấy Ba Cách Nội Nhĩ nhìn về phía mình, Hề Bình chậm rãi uống trà: “Vật tư cũng đã chuẩn bị tốt. Huyết Sắc tạp tu đoàn quả nhiên là giàu có, một nơi đóng quân năm trăm người mà vật tư lại phong phú như vậy, đánh cướp mấy kho hàng nữa, chúng ta sẽ... Ừm, dung dịch chiết xuất từ quặng Tử Huỳnh cũng đã bán một phần, hắc hắc, ngươi không biết lúc ấy đám thương nhân kia giành giật nhau thế nào đâu! Loại tài nguyên khan hiếm này là chúng ta tương đối có lợi, có trọng lượng. Chúng ta đến mỗi một địa phương lại bán ra một ít, cứ như vậy, chúng ta đi tới nơi nào, thương nhân nơi đó sẽ hoan nghênh.”
“Ừm, không tệ.” Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu đồng ý, vuốt cằm tặc lưỡi: “Lão tặc ngươi quả nhiên là giết người không thấy máu a!”
“Tốt lắm!” Ba Cách Nội Nhĩ phun mạnh cây tăm ra, bỗng đứng lên, nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu chúng ta đã hoàn thành chỉnh đốn, như vậy hiện tại cũng tới lúc rời đi rồi! Triệu tập toàn đoàn, ba giờ chiều xuất phát!”
“Lần này ta không đập Huyết Sắc tạp tu đoàn ra bã, hừ hừ, nói ra, ta không đáng ở lại chỗ này! Tiểu nhân vật như vậy cũng dám múa may trước mặt ta, không biết sống chết!”
Ba Cách Nội Nhĩ hung tợn nói, cực kì giống một con ác lang!
o O o
Phòng hội nghị của Vũ Tự quân đoàn, một vị nam tử mặc áo khoác xám đứng trước cửa sổ, nhìn ra bóng đêm trầm lắng ngoài phòng.
Hắn xoay người lại, con ngươi như biển sâu, uy nghiêm khó dò: “Chuyện của Vũ Mân ta đã biết. Ta tin liên bang có thể làm được chuyện này, đại khái chỉ có một mình ta.” Ngữ khí bình thản, nhưng lời nói lại cuồng vọng đến cực điểm.
“Khả năng của Đường đại nhân, Vũ Mân tự nhiên không chút nghi ngờ.” Đàm Vũ Mân cười gượng, lại có vẻ cô đơn, nàng đột nhiên nghĩ đến Bạch tổng quản. Có lẽ người kia cũng có thể làm được, đáng tiếc hắn đã cự tuyệt mình.
Đả kích mà Bạch tổng quản gây ra cho nàng quá lớn, nàng cũng rốt cuộc hiểu được nếu muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, chỉ bằng vào lực lượng của bản thân thì khả năng thành công là cực nhỏ. Nàng thủy chung không cách nào thoát khỏi kiềm chế của Tinh Viện và Khổ Tịch Tự, khi nàng phát hiện được điểm này thì cũng là lúc nàng tìm ra niềm hy vọng. Song Bạch tổng quản lại không chút do dự cự tuyệt nàng, cự tuyệt một cách thẳng thừng!
Nàng không có thời gian, cũng không thể chờ đợi thêm nữa!
Mà vừa khéo vào lúc này, Đường Hàm Phái âm thầm phái người liên lạc với nàng.
Theo phân tích của Cơ Trí Hạo, Đường Hàm Phái là sự lựa chọn ưu việt hơn so với Bạch tổng quản, Đàm Vũ Mân cũng hiểu được, nhưng không biết làm sao, tâm tình nàng thủy chung hơi sa sút.
Nàng tâm tư lanh lợi, rất rõ ràng khi nương nhờ vào Đường Hàm Phái thì vận mệnh duy nhất của mình sẽ là một quân cờ.
Nếu như Bạch tổng quản nguyện ý hợp tác, nàng sao lại lựa chọn Đường Hàm Phái chứ. Nàng trong lòng thủy chung có một loại cảm giác không rõ từ đâu, hợp tác với Bạch tổng quản nàng nhất định sẽ không trở thành quân cờ. Loại cảm giác này mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức nàng không chút nghi ngờ với điểm này.
Đáng tiếc, Bạch tổng quản đã cự tuyệt! Nàng đến bây giờ vẫn không hiểu được tại sao hắn lại cự tuyệt!
Hắn không có dã tâm sao? Hắn chẳng lẽ không biết những quyển bút ký đó đến ngay cả Lục Đại cũng lâm vào cảnh đầu rơi máu chảy sao?
Chẳng lẽ mình không xinh đẹp, không thể đả động được hắn? Mình thậm chí nguyện ý gả cho hắn! Hắn chẳng lẽ không biết, có bao nhiêu nam nhân muốn có nàng sao?
Tinh thần của nàng hơi hoảng hốt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Đường Hàm Phái. Nam tử trước mắt này so với Bạch tổng quản càng có tính truyền kỳ, cường đại hơn, mà ngay cả tướng mạo khí chất cũng hơn xa hắn. Nhưng không biết làm sao, Đường Hàm Phái lại không thể khiến cho lòng nàng gợn sóng chút nào.
Giọng Đàm Vũ Mân mờ ảo như mây khói: “Đại nhân, bốn quyển bút ký này Vũ Mân hai tay dâng lên. Với khả năng của đại nhân, mang Vũ Mân rời đi, cũng dễ như trở bàn tay. Ngày sau, Vũ Mân được đại nhân che chở, Vũ Mân không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, chỉ có ba thỉnh cầu nho nhỏ, mong đại nhân ân chuẩn.”
Đường Hàm Phái nghiêm nghị nói: “Vũ Mân cứ nói đừng ngại.”
“Cơ huynh là chí giao của ta, thân mắc tuyệt chứng, cần phải có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Vũ Mân vô năng, không thể tìm được vật này cho hắn, thỉnh đại nhân tương trợ!” Đàm Vũ Mân xá một cái.
“Tiểu thư!” Cơ Trí Hạo tuyệt đối không ngờ yêu cầu đầu tiên của Đàm Vũ Mân vậy mà lại vì hắn, đột nhiên đứng lên, lệ nóng lưng tròng.
Đường Hàm Phái không chút do dự gật đầu: “Tài năng của Cơ tiên sinh, Hàm Phái cũng đã sớm nghe thấy. Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn mặc dù khó có được, nhưng Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ ta có một chút dự trữ. Vũ Mân không nói, Hàm Phái cũng sẽ làm điều này. Cơ tiên sinh đại tài như thế, đang tráng niên mà chết yểu, Hàm Phái tâm không đành!”
“Cám ơn đại nhân!” Đàm Vũ Mân hướng Đường Hàm Phái cảm tạ, nàng đột nhiên có chút thất thần.
Đường Hàm Phái cũng không thúc giục.
Một lát sau, Đàm Vũ Mân mới hồi phục tinh thần: “Vũ Mân mấy năm nay phiêu bạt giang hồ, tâm cũng mệt mỏi rồi. Lần này theo đại nhân tới kinh đô, không hướng phồn hoa, chỉ cầu cuộc sống yên ổn. Nhưng Vũ Mân cũng biết, kinh đô rất nhiều nhà quyền thế, nhưng chuyện thân bất do kỉ Vũ Mân cũng không muốn làm nữa.”
Đường Hàm Phái cảm khái ưng thuận, hai mắt hàn quang chớp động: “Chuyện này ta đáp ứng. Nếu ai dám đến làm phiền Vũ Mân, giết không tha!”
“Mai Cát là phụ thân ta, mặc dù ta oán hận ông sâu đậm, nhưng vẫn thỉnh đại nhân hạ thủ lưu tình, để cho ông một con đường sống.” Đàm Vũ Mân lại hành lễ.
“Ha ha! Được! Vũ Mân có tình có ý, ta rất thích, chuyện này ta cũng đáp ứng!” Đường Hàm Phái cười vang, dáng vẻ phóng khoáng.
Lúc này, đột nhiên cửa bị đẩy ra không một tiếng động.
“Đường hiệu trưởng đến đây, cũng không lên tiếng chào hỏi, Mai Cát chẳng phải là chiêu đãi không chu toàn sao?” Một thanh âm vang dội từ phía sau cửa truyền đến.
Một lão già cùng một vị thiếu niên sóng vai tiến vào.
Lão già sắc mặt hồng nhuận, lúc này lại có vẻ đau thương: “Vũ Mân, ta biết ta có lỗi với mẹ con, nhưng con cấu kết với Đường Hàm Phái, há có thể có kết cục tốt sao?”
Đàm Vũ Mân thần sắc lạnh lùng, trào phúng nói: “Kết cục tốt? Ta hiện tại lại có kết cục gì tốt sao? Tù nhân?”
Vị thiếu niên đầu trọc mặc áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, răng trắng môi đỏ, khí độ bất phàm. Hắn thi lễ một cái thật sâu với Đường Hàm Phái: “Đồ đệ điện chủ Khổ Tịch Tự, tự chủ Nam tự Xiêm La ra mắt Đường hiệu trưởng!”
“Xiêm La?” Đường Hàm Phái gật đầu nói: “Khổ Tịch Tự quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, không tệ không tệ.”
“Đường hiệu trưởng đêm khuya viếng thăm, phải chăng muốn đoạt vật của Khổ Tịch Tự ta cùng Tinh Viện?” Xiêm La giương mặt lên, không ôn hòa cũng không nóng nảy hỏi.
“Vật của Khổ Tịch Tự ngươi và Tinh Viện?” Đường Hàm Phái cười ha ha: “Đàm Tiểu Y truyền di vật cho Vũ Mân, khi nào lại là vật của Khổ Tịch Tự ngươi và Tinh Viện?”
Xiêm La không hề lay động: “Tự chủ Tây tự Khổ Tịch Tự ta là ông ngoại Đàm tiểu thư, mà Tinh Viện Mai tiền bối còn là phụ thân Đàm tiểu thư, không biết Đường hiệu trưởng có quan hệ gì với Đàm tiểu thư?”
“Việc này phải hỏi chính chủ, đây là vật của Vũ Mân, nàng giao cho người nào, xử lý như thế nào, đều do nàng quyết định.” Đường Hàm Phái lạnh nhạt như cũ.
Xiêm La lắc đầu: “Đàm tiểu thư còn quá trẻ, không biết nhân gian hiểm ác, đương nhiên do trưởng bối nàng quyết định.”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Đường Hàm Phái ha ha cười: “Không phải nhiều lời. Đêm nay ta khẳng định sẽ mang nàng đi, hai ngươi liên thủ cũng không phải đối thủ của ta.” Ngữ khí ôn hòa, nhưng luồng khí phách nhìn thiên hạ như không người lại ập tới trước mặt.
“Đường hiệu trưởng nói rất phải.” Ngoài dự đoán của mọi người, Xiêm La cũng không phủ nhận, mặt vẫn cười ấm áp ôn hòa: “Thế nhưng nếu như có thêm một người thì sao, không biết Đường hiệu trưởng còn có lòng tin như thế nữa không?”
Một nữ tử chậm rãi tiến vào, nhẹ nhàng xá một cái, giọng nói lạnh băng giống như gió trên núi tuyết.
“Sương Nguyệt Hàn Châu Bách Nguyệt ra mắt Đường hiệu trưởng!”
Đường Hàm Phái sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
Mai Cát thành danh đã lâu, một thân tu vi mặc dù không bằng hắn, song không kém quá lớn. Mà Xiêm La có thể đảm nhiệm tự chủ một tự, một thân bản lĩnh như thế tự nhiên khỏi phải nói. Mà Bách Nguyệt, cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong lớp trẻ Sương Nguyệt Hàn Châu. Ba người bọn họ, tùy tiện một người đều không phải là đối thủ của Đường Hàm Phái, nhưng ba người liên thủ, thế cục lại thành vi diệu.
Ba người xếp thành hình chữ phẩm (品), mơ hồ đem Đường Hàm Phái vây vào trong.
Trong chớp mắt tình thế chuyển biến đột ngột.
Song, Đường Hàm Phái tươi cười khoan khoái, giãn ra như gợn sóng, thản nhiên lên tiếng: “Tiền bối, ngài còn chưa ra sao?”
“Ha ha!” Tiếng cười giống như cú rúc trong bóng đêm khuếch tán ra, ba người sắc mặt đại biến, bọn họ tuyệt đối không phát giác ra có người ẩn nấp trong màn đêm.
Một bóng đen chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ