A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 366: Đường Hàm Phái Xuất Thủ
ường Hàm Phái! Ngươi thật lớn mật!” Parfuchake bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng quát. Một vị ủy viên hội đồng quản trị bị giết trước mặt bao người, chuyện này chưa từng xảy ra trong lịch sử Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Mà hung thủ lại là môn sinh đắc ý của hắn, hắn sao có thể không kinh hãi và giận dữ chứ?
“Sư phụ!” Đường Hàm Phái khẽ khom mình với Parfuchake.
Các vị ủy viên hội đồng quản trị khác cũng đều phẫn nộ, một thành viên không kiềm chế được đứng lên: “Người đâu, dẫn Đường Hàm Phái đi!”
Song, bên ngoài phòng hội nghị không có bất cứ động tĩnh gì.
Đường Hàm Phái cũng không thèm liếc mắt tới vị ủy viên hội đồng quản trị này, khoan thai ngồi xuống, trên khuôn mặt thủy chung mỉm cười ôn hòa lạnh nhạt. Song, nụ cười ôn hòa như gió xuân này lại khiến cho các vị ủy viên hội đồng quản trị có mặt đều nảy sinh dự cảm không tốt.
Parfuchake cảm giác trái tim mình đột nhiên trầm xuống, hắn hiểu rất rõ vị đệ tử này của mình. Đường Hàm Phái xưa nay làm việc thường định mưu rồi mới hành động, hắn lần này dám xuất thủ, nhất định là có chỗ dựa, hắn rốt cục muốn làm gì đây?
Sự nghi hoặc của Parfuchake cũng là nghi hoặc của tất cả các ủy viên hội đồng quản trị khác, có thể đảm nhận đến chức vụ này, những người ở đây đều chẳng phải đứa ngốc. Mỗi người bọn họ ngồi im như cũ, chờ đợi Đường Hàm Phái làm rõ sự việc.
“Người đâu rồi? Vệ binh!” Vị ủy viên hội đồng quản trị đang đứng tức giận quát lên trong phòng hội nghị. Ánh mắt các ủy viên hội đồng quản trị còn lại nhìn về phía hắn tựa như đang nhìn một thằng ngốc, tên gia hỏa này chẳng lẽ không rõ tình hình sao?
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Hàm Phái càng đậm hơn. Tựa hồ nghe được tiếng huyên náo bên trong, mấy vị tạp tu tiến vào phòng hội nghị.
Vị ủy viên hội đồng quản trị kia vô cùng mừng rỡ, chỉ vào Đường Hàm Phái, lớn tiếng quát: “Các ngươi, dẫn hắn đi! Dám cả gan tập kích ủy viên hội đồng quản trị nhà trường, công nhiên mưu sát, tội không thể tha! Nhanh áp giải hắn xuống!”
Mấy vị tạp tu mặt không chút thay đổi đứng đó, tựa như đám người đầu gỗ.
“Hắn quá ồn ào rồi.” Đường Hàm Phái khẽ thở dài, lộ ra sự nho nhã khó nói nên lời.
“Bang.” Trên trán vị ủy viên hội đồng quản trị kia xuất hiện một lỗ máu, hắn mở to hai mắt, không thể tin được. Người xuất thủ là một gã tạp tu. Hai gã tạp tu khác không nói một lời, kéo gã ủy viên hội đồng quản trị ngã trên mặt đất ra khỏi phòng hội nghị.
Tất cả các ủy viên hội đồng quản trị còn lại đều ngơ ngác, quay sang nhìn nhau, rất nhiều ủy viên lộ ra sắc mặt giận dữ. Thỏ chết cáo thương, người vừa mới chết chính là một vị ủy viên hội đồng quản trị, ai biết được tiếp sau đây liệu có thể là bản thân mình hay không?
“Đường Hàm Phái, ngươi có ý tứ gì?” Người mở miệng nói chuyện là Devine Roth. Vị ủy viên hội đồng quản trị gần bảy mươi tuổi này là ủy viên lâu năm nhất của hội đồng quản trị, hơn cả Parfuchake. Hắn cũng là đại biểu của phái hệ trung lập trong hội đồng quản trị.
Đối với lão ủy viên hội đồng quản trị tóc bạc phơ này, Đường Hàm Phái khẽ nghiêng mình về phía trước, cung kính hỏi lại: “Devine Roth tiên sinh, ngài thấy cục thế hiện tại của Liên bang Tổng hợp học phủ thế nào?”
Devine Roth ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới Đường Hàm Phái đột nhiên hỏi vấn đề này, lộ ra nét mặt đăm chiêu: “Vậy ngươi thấy sao?”
Đường Hàm Phái nét mặt giãn ra: “Rất rõ ràng, chúng ta đã tới bên bờ vực.” Hắn tựa như đang nói về một chuyện không liên quan chút nào tới bản thân.
“Việc này còn chưa tới phiên ngươi nhiều lời.” Một ủy viên hội đồng quản trị khác nhịn không được cười lạnh: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi vẫn là kẻ đang chịu tội. Hừ, hơn nữa, Liên bang Tổng hợp học phủ rơi vào tình cảnh hôm nay, chẳng phải là tai họa do ngươi gây ra sao?”
Các ủy viên hội đồng quản trị khác đều lộ ra vẻ tán đồng, nếu như không có hành động điên cuồng lần đó của Đường Hàm Phái tại thành phố Lars, Liên bang Tổng hợp học phủ nói chung sẽ không bị động như vậy.
Đường Hàm Phái không chút tức giận, cao giọng hỏi:“Chẳng lẽ đến tận bây giờ, các vị vẫn cho rằng nếu như chúng ta không va chạm với Pháp Á, Pháp Á sẽ duy trì hòa bình với chúng ta sao?”
Devine Roth nhíu mày, không vui nói: “Hiện tại đừng nói mấy chuyện vô dụng này, bây giờ phải xử lý thế nào mới là chuyện chúng ta cần thảo luận.” Nói xong, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt của Đường Hàm Phái: “Ngươi đã tới, chắc hẳn là có ý kiến, đừng ngại cứ nói.”
Đường Hàm Phái mỉm cười: “Trí tuệ của ngài khiến người khác phải thán phục.” Nói xong, hắn lấy ra một bản văn kiện, đưa cho Devine Roth.
Devine Roth tiếp nhận văn kiện, lướt qua vài lần, sắc mặt vô cùng âm trầm, nhưng hắn không nói gì, mà thuận tay đưa văn kiện cho ủy viên hội đồng quản trị bên cạnh.
Văn kiện chuyền tới tay Parfuchake. Hắn vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến. Văn kiện này là một giấy bổ nhiệm, ý tứ rất đơn giản, ủy viên hội đồng quản trị hội nhà trường chỉ định Đường Hàm Phái làm hiệu trưởng thời chiến, thống lĩnh các khoản sự vụ của trường, có quyền xem xét quyết định tất cả sự vụ thời chiến.
Nếu căn cứ theo văn kiện mà nói, toàn bộ quyền lợi tại Liên bang Tổng hợp học phủ đều được tập trung vào Đường Hàm Phái, hội đồng quản trị không thể ước thúc hắn bất cứ điều gì.
“Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta sẽ thông qua nghị quyết này?” Một vị ủy viên hội đồng quản trị cười lạnh hỏi.
“Bởi vì ta có thể lãnh đạo Liên bang Tổng hợp học phủ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.” Đường Hàm Phái trả lời cực kỳ lạnh nhạt.
“Ngươi tưởng rằng ngươi nói muốn thì được sao? Ha ha.” Vị ủy viên hội đồng quản trị này giống như nghe được câu chuyện cười gì đó, cất tiếng cười phá lên.
Đường Hàm Phái chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt vô cùng sắc bén tràn trề cảm giác áp bức. Rất nhiều ủy viên hội đồng quản trị không kìm chế được tránh né ánh mắt của hắn!
“Bởi vì ta là Đường Hàm Phái!”
Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, những lời này tựa như mang theo sức mạnh vô địch, mạnh mẽ đầy khí phách, lại tựa như có ma lực kì dị, khiến người người run rẩy dao động.
Đường Hàm Phái thu lại nụ cười trên khuôn mặt, trầm giọng nói: “Các vị trong lúc nguy cấp thế này nhưng vẫn còn chưa rời khỏi kinh đô, đủ để chứng minh cảm tình của các vị đối với Liên bang Tổng hợp học phủ. Chắc hẳn mọi người cũng biết tình hình trước mắt nguy cấp thế nào. Nếu như chúng ta không có hành động mạnh mẽ, tương lai chờ đón chúng ta chỉ là thất thủ cùng diệt vong. Học phủ mỹ lệ của chúng ta sẽ bị san thành bình địa, tài phú của chúng ta sẽ bị cướp đoạt sạch sẽ. Chúng ta không chỉ hoàn toàn mất hết, mà còn trở thành tội nhân của lịch sử nhà trường, cũng như thành kẻ thất bại để toàn liên bang nhạo báng!”
Trong phòng hội nghị, thanh âm mang theo chút phẫn nộ của Đường Hàm Phái vẫn đang vang vọng.
Trầm mặc, lại càng trầm mặc, rất nhiều ủy viên hội đồng quản trị sắc mặt biến đổi, thoạt đỏ thoạt trắng.
“Xin lỗi, Đường Hàm Phái, ngươi mặc dù có trình độ rất xuất sắc trên phương diện tạp tu, nhưng ngươi cũng chưa chứng minh được mình có đủ năng lực trên phương diện này.” Một vị ủy viên hội đồng quản trị khác bình tĩnh trả lời.
Devine Roth không lên tiếng, hắn giống như đang suy nghĩ điều gì. Đường Hàm Phái thần sắc như thường, chỉ là trên khuôn mặt lộ ra chút biểu tình tiếc nuối: “Các vị, trên thực tế, ta cũng chẳng phải tới trưng cầu ý kiến các vị. Bắt đầu từ hôm nay, hội đồng quản trị của Liên bang Tổng hợp học phủ đã trở thành lịch sử. Mà các vị cũng được chứng kiến một thời đại mới đã tới.”
“Không thể được, ngươi định bức bách chúng ta sao?” Vị ủy viên hội đồng quản trị vừa rồi lạnh lùng hỏi lại.
“Ta cho các vị xem thứ này thì sẽ hiểu.” Đường Hàm Phái mở độ nghi trên tay, độ nghi bắn ra một màn ảnh.
Trên màn sáng xuất hiện một trung niên nhân mặc quân trang.
“Vệ Nguyệt Thanh!”
“Quân đoàn trưởng!”
Mấy vị ủy viên hội đồng quản trị thất thanh kinh hô. Trên màn sáng, bất ngờ là Vệ Nguyệt Thanh, quân đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn của liên bang, xuất thân từ Liên Bang Tổng Hợp học phủ.
“Chào các vị ủy viên hội đồng quản trị, ta là Vệ Nguyệt Thanh. Ta cũng không nói lời thừa, ta đại biểu cho quân đoàn số Một, ủng hộ Đường Hàm Phái đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng thời chiến.” Vệ Nguyệt Thanh ngữ khí rõ ràng, trên khuôn mặt tựa như được điêu khắc bằng đá nhìn không ra một chút dao động nào.
Các ủy viên hội đồng quản trị mặt như tro tàn.
Bọn họ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lúc trước Vệ Nguyệt Thanh vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Parfuchake sắc mặt tái nhợt. Trong giây phút này, trong lòng hắn sáng tỏ thông suốt. Đường Hàm Phái vì sao lại có hành động quá khích như vậy tại thành phố Lars? Hắn chính là muốn làm cho Liên bang Tổng hợp học phủ rơi vào hoàn cảnh nguy khốn. Tống Thành Ngạn cự tuyệt đảm nhiệm chỉ huy tiền tuyến, lập tức được đón vào quân đoàn Một, chỉ sợ khi đó Đường Hàm Phái đã đạt thành hiệp nghị với Vệ Nguyệt Thanh. Bắt đầu từ lúc đó, hắn đã bố trí ra cục thế này. Không, nói không chừng hắn đã bắt đầu bày đặt bố cục từ lâu rồi.
Thế nhưng, hắn dựa vào cái gì mà tự tin có thể giải cứu Liên Bang Tổng Hợp học phủ thoát khỏi nguy cảnh?
Đây là chỗ mà Parfuchake vẫn còn nghĩ chưa thông, nhưng hắn biết rõ vị đệ tử này của mình tuyệt đối có chỗ dựa, chỉ là hắn nghĩ không ra thôi. Nhìn nụ cười ôn hòa vô hại trên khuôn mặt của Đường Hàm Phái, Parfuchake đột nhiên cảm thấy mình đã già, hóa ra mình vẫn không hiểu được đệ tử của chính mình. Hắn không rõ, Đường Hàm Phái rốt cục muốn gì? Chức hiệu trưởng Liên bang Tổng hợp học phủ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mười năm sau chắc chắn sẽ thuộc về hắn.
Uy hiếp của Vệ Nguyệt Thanh khiến cho tất cả ủy viên hội đồng quản trị đều hiểu được, chuyện Đường Hàm Phái trở thành hiệu trưởng Liên bang Tổng hợp học phủ đại cục đã định. Có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ là đã đủ thông qua nghị quyết này. Người nào lúc này vẫn còn không thức thời là tự đùa giỡn với tính mạng của mình.
Nếu như không phải trong thời chiến, nếu như không phải thành viên hội đồng quản trị hiện chỉ còn lại một phần ba so với lúc bình thường, nếu như không phải tình thế nguy cấp như bây giờ, cho dù có Vệ Nguyệt Thanh ủng hộ, hội đồng quản trị vẫn có đủ lực lượng chống đối.
Nhưng trên đời này không có chữ ‘nếu’.
Devine Roth ký tên đầu tiên lên nghị quyết. Sau khi ký xong, hắn ngẩng đầu nói với Đường Hàm Phái: “Hy vọng ngươi có thể thực hiện được lời hứa của mình.”
Đường Hàm Phái thu lại nụ cười, thần sắc cung kính đáp: “Xin ngài yên tâm, Liên Bang Tổng Hợp học phủ chắc chắn sẽ trở nên huy hoàng hơn trước.”
Tất cả ủy viên hội đồng quản trị đều ký tên mình lên thư bổ nhiệm.
Tiếp nhận thư bổ nhiệm, trên khuôn mặt Đường Hàm Phái lại không có nét vui mừng. Bụng dạ thâm trầm như vậy khiến cho tất cả ủy viên hội đồng quản trị đều cảm thấy phát lạnh trong lòng.
“Cảm ơn sự ủng hộ của các vị, tin rằng không lâu sau, các vị sẽ phát hiện quyết định của mình anh minh cỡ nào.” Đường Hàm Phái nét mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: “Vậy ta xin tuyên bố mấy mệnh lệnh.”
“Thứ nhất, các ủy viên hội đồng quản trị không tham dự buổi họp hội đồng quản trị hôm nay, hành vi của họ đồng nghĩa với việc phản bội Liên bang Tổng hợp học phủ, cách chức ủy viên hội đồng quản trị, tịch thu toàn bộ tài sản cùng sản nghiệp.”
Parfuchake giật mình. Thật ngoan độc! Chiêu này của Đường Hàm Phái là trừ đi hậu hoạn cho mình. Một khi những thành viên này bị cách chức, số lượng thành viên hội đồng quản trị còn lại một phần ba, cho dù sau này cục thế ổn định, cũng không có cách nào đối kháng với hắn.
Thấy tuyệt đại bộ phận ủy viên hội đồng quản trị không quá lưu tâm đối với mệnh lệnh này, Parfuchake không khỏi trong lòng thầm than trong lòng, mấy tên gia hỏa này tầm nhìn hạn hẹp.
“Thứ hai, bổ nhiệm Tống Thành Ngạn làm tổng chỉ huy tiền tuyến. Xét thấy lực chiến đấu của tiền tuyến khuyết thiếu nghiêm trọng, hy vọng các vị có thể cống hiến lực lượng chiến đấu của gia tộc mình. Còn như số lượng bao nhiêu thì tùy theo ý nguyện của các vị. Nhưng có một điểm ta tuyên bố trước, những gia tộc của ủy viên hội đồng quản trị bị cách chức, sản nghiệp cố định ngoại trừ tài sản, sẽ được nhà trường lấy ra phân phối. Định mức phân chia căn cứ vào công lao. Công lao bao nhiêu, được chia bấy nhiêu.”
Oanh!
Phòng họp lập tức sôi lên sùng sục. Số thành viên hội đồng quản trị bị cách chức chiếm tới hai phần ba hội đồng quản trị, đây chính là miếng thịt béo đến mức không thể béo hơn được nữa. Rất nhiều người trong lòng đều tính toán xem trên tay mình có bao nhiêu tạp tu.
Nhìn những ủy viên hội đồng quản trị vô cùng phấn khích xung quanh, Đường Hàm Phái vẫn mỉm cười như cũ.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ