Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Thay Đổi (5)
rần Mộ mở mắt, đột nhiên chấn động, vội từ trên sàn ngồi dậy. Hắn cẩn thận kiểm tra lại cảm giác trong cơ thể, trong vòng một đêm, kết cấu cảm giác trong cơ thể hắn xảy ra biến hóa kinh người.
Dạng xoáy trôn ốc trước kia đã không thấy, thay vào đó là hai cái xoáy trôn ốc xắp xếp song song rất có quy tắc. Chúng do hai tuyến cảm giác thô to tạo thành, chạy song song nhau, cùng là dạng trôn ốc. Hai cỗ cảm giác đại biểu hai tính chất hoàn toàn trái ngược, làm người khác thấy lạ lùng nhất chính là, giữa hai cỗ cảm giác này có một trường lực vô cùng kỳ diệu.
Đúng là vì có lực lượng này mà khiến cho kết cấu mới hết sức vững chắc, so với dạng xoắn ốc trước kia thì kiên cố hơn nhiều.
Các tia cảm giác nhỏ như sợi tóc, phức tạp lộn xộn đều biến mất không thấy. Cảm giác kết cấu mới nhẹ nhàng khoan khoái, không chút nào dư thừa.
Hai tuyến cảm giác tráng kiện như hai con rắn đực và cái đang ôm nhau, quấn quít nhau, chậm rãi xoay tròn theo hình xoắn trôn ốc.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Trần Mộ ngơ ngác nhìn kết cấu cảm giác trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn, có chút sửng sốt.
Tại sao lại biến hóa ra như vậy? Biến hóa này là tốt hay xấu? Mà cảm giác kết cấu hoàn toàn mới này có tác dụng gì?
Vô cùng khó hiểu, Trần Mộ không khỏi cười khổ. Mặc dù sáng tạo ra Tuyết Khanh Đại Pháp, nhưng đối với sự thần bí của cảm giác, kiến giải của hắn hiển nhiên không đủ sâu sắc.
Hôm nay không cần làm gì khác, mục tiêu chỉ có một, lục lọi đặc tính của cảm giác mới. Lực chú ý của hắn lại đặt vào kết cấu xoắn ốc song song rất xa lạ này. Sở dĩ suy đoán hai tuyến cảm giác có tính chất trái ngược, là vì kết cấu của chúng đối lập hoàn toàn. Kết cấu quyết định tính chất, đây là định luật cơ bản nhất của cảm giác.
Theo lý thuyết, hai loại cảm giác có tính chất hoàn toàn trái ngược hẳn là bài xích nhau mới đúng, sao có thể hình thành kết cấu ổn định?
Cẩn thận dè dặt di động một tia cảm giác, một lần nữa lại ngoài dự liệu của Trần Mộ, nó hết sức dễ dàng thoát ly kết cấu xoắn ốc.
Thật khó có khả năng! Sắc mặt kinh ngạc của Trần Mộ càng thêm nồng đậm.
Kết cấu càng ổn định càng khó bị phá hỏng, mình sao có thể dễ dàng khống chế một tia cảm giác thoát ly chứ? Cảm giác trong cơ thể mình hoàn toàn phá vỡ chút hiểu biết hạn chế của Trần Mộ về cảm giác và kết cấu.
Hắn thất thần, tia cảm giác sau khi đã thoát ly lập tức lui về kết cấu xoắn ốc, một lần nữa nhập vào một tuyến cảm giác, tiếp tục chuyển động.
Trần Mộ không nhịn được cười khổ lần nữa, biến hóa của cảm giác lần này không thể nghi ngờ là một thử thách mới.
Xa lạ mặc kệ xa lạ, Trần Mộ không thể không bắt đầu thử nghiệm. Cảm giác của mình mà không biết rõ, vậy hắn không thể làm bất cứ việc gì.
Xoay tròn, chấn động, đây là hai đặc tính trước đây hắn có, hắn chuẩn bị thử hai phương diện này trước, nhìn xem kết cấu mới có khác gì trước kia.
Thúc giục hai tuyến cảm giác xoắn ốc chuyển động, không gặp phải lực cản nào như tưởng tượng, cảm giác rất nhanh liền xoay tròn.
Trần Mộ lại một lần nữa kinh ngạc. Cảm giác trong cơ thể hắn càng chuyển động càng nhanh, hiện tại đã vượt xa tốc độ xoay tròn trước kia, dù vậy cho tới giờ, hắn vẫn chưa cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng là, ngoại trừ xoay tròn ra, lại không có bất cứ tình huống gì phát sinh. Trước kia nếu cảm giác xoay tròn đạt tới tốc độ này, tất cả những thứ xung quanh sẽ hiện lên rõ ràng trong óc Trần Mộ.
Không có bất kỳ phản ứng gì!
Trần Mộ khẽ biến sắc, không khỏi sinh ra vài phần lo lắng. Cảm giác đối với xung quanh là trụ cột trong “món thập cẩm” hệ thống công kích của hắn. Vô tạp lưu, cận chiến, viễn chiến đều không tách khỏi phán đoán chuẩn xác với hoàn cảnh. Ở điểm này, hắn không giống tạp tu truyền thống, bọn họ là mạnh về phản ứng với sự dao động của năng lượng và cảm giác.
So với các tạp tu khác, mất đi điểm này là mất đi ưu thế lớn nhất của hắn.
Không thể nghi ngờ, đây là một đòn mạnh giáng vào đầu Trần Mộ.
Cảm giác xoắn ốc song song vẫn đang tăng tốc, tốc độ hiện thời của nó đã gấp ba lần tốc độ cực hạn của tốc độ xoay tròn trôn ốc trước kia.
Lực chú ý lại tập trung vào cảm giác xoắn ốc song song, Trần Mộ đột nhiên phát hiện một hiện tượng cực nhỏ. Theo tốc độ xoay tròn của cảm giác tăng lên, hai đầu tuyến cảm giác lại tới gần một chút.
Chẳng lẽ? Trần Mộ chợt hiểu ra, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ xoay tròn của cảm giác.
Tốc độ xoay tròn của cảm giác đã đạt tới năm lần cực hạn trước kia, hai đầu tuyến cảm giác lúc này đã gần sát nhau. Bất quá, vẫn chưa có biến hóa gì đặc thù.
Trận Mộ thầm an tâm, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ xoay tròn.
Khi tốc độ đạt tới tám lần cực hạn trước kia, biến hóa rốt cục sinh ra.
Khoảng cách giữa hai tuyến cảm giác đạt tới một giá trị nhất định, trường lực giữa chúng rốt cục phát huy tác dụng, chỉ thấy trong đó một tuyến cảm giác đột nhiên hóa thành một chùm tia cảm giác cực nhỏ, chùm tia cảm giác này quấn lấy tuyến cảm giác còn lại đang xoay với tốc độ kinh người, theo tốc độ gia tăng, số lượng tia cảm giác càng ngày càng nhiều, thể tích càng ngày càng nhỏ.
Các tia cảm giác biến thành đám mây cảm giác, xoay tròn quanh trục tâm với tốc độ điên cuồng. Một tuyến cảm giác do xoay tròn quá nhanh mà cơ hồ bị kéo thẳng ra, hình thành trục tâm của vùng mây cảm giác.
Ngay khi các tia cảm giác biến thành đám mây cảm giác, trong tích tắc, đầu óc Trần Mộ chợt bừng lên, giống như bị nổ tung, tiến vào một vùng ánh sáng chói lòa.
Trong vùng ánh sáng này, hết thảy chung quanh đều hiện lên trong đầu hắn.
Các công cụ của phòng thí nghiệm, so với hắn dùng mắt nhìn còn tốt hơn. Mà ngay cả một cái đinh ốc ở trong góc phòng, đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Trời ạ! Trần Mộ cảm thấy chính mình bị một niềm hạnh phúc mãnh liệt làm choáng váng.
Phòng thí nghiệm của hắn diện tích tới gần 1600m2, không đâu không bị cảm giác của hắn khống chế. So với trước kia, cảm giác vô luận là mức độ rõ ràng hay phạm vi, đều cường đại hơn rất nhiều.
Cố nén vui mừng trong lòng, Trần Mộ tiếp tục đẩy nhanh tốc độ xoay tròn.
Vách tường phòng thí nghiệm như dịch tới gần hắn, hắn có thể rõ ràng chứng kiến các hoa văn nhỏ như sợi tóc trên tường. Hắn lập tức hiểu được, cảm giác phạm vi của mình hẳn có thể mở rộng hơn. Chỉ là bị vách tường phòng thí nghiệm cản trở, mới hình thành loại tình huống này.
Tiếp tục đẩy nhanh tốc độ xoay tròn, khi đạt tới tốc độ gấp 10 lần cực hạn trước kia, Trần Mộ rốt cục cảm thấy bất ổn, vì vậy hắn quyết đoán đình chỉ cảm giác xoay tròn.
Cảnh tượng trong đầu như thủy triều lui xuống, mà đám mây cảm giác lại hội tụ thành một tuyến cảm giác, một lần nữa tạo thành kết cấu xoắn ốc song song.
Trần Mộ đột nhiên như tìm được một món đồ chơi đầy mới lạ, bừng bừng hứng thú tiến hành nghiên cứu.
Hai tuyến cảm giác này, Trần Mộ gọi tên cảm giác vụ là “tuyến số 1”, còn lại gọi là “tuyến số 2”.
Trừ bỏ xoay tròn, phương thức cảm giác quen thuộc khác của hắn, chính là chấn động.
Kết cấu xoắn ốc song song vẫn có đặc tính chấn động, cũng ý nghĩa không mất đi tuyệt kỹ “Ngụy Liễm Tức Pháp’ của Trần Mộ. “Ngụy Liễm Tức Pháp” thoát thai từ “Liễm Tức Pháp’ đã chiếm một vị trí quan trọng trong hệ thống kỹ năng của Trần Mộ. “Liễm Tức Pháp” vô cùng cường đại, nhưng theo đó, tác dụng phụ cũng cường đại vô cùng.
Dù “Ngụy Liễm Tức Pháp” không có uy lực mạnh như “Liễm Tức Pháp”, nhưng kết hợp với phương thức chiến đấu của Trần Mộ lại cực kỳ diệu dụng.
Trừ cái này ra, sắp xếp song song xoắn ốc còn sinh ra một diệu dụng mới. Tính chất đặc biệt của tuyến cảm giác còn lại, Trần Mộ rốt cục hiểu rõ. Tuyến cảm giác này không giống tuyến kia là có thể hóa thành một chùm tia cảm giác hoặc đám mây cảm giác.
Nhưng nó lại có thể tùy ý tạo hình, dễ nặn như sáp, lại vô cùng bền chắc, vô luận dùng lực thế nào cũng không thể xé làm hai đoạn.
Đặc tính này làm cho nó có nhiều khả năng thú vị, tỉ như kéo nó thành một tia cảm giác rất dài và cực nhỏ, ngô, nếu như lực khống chế xuất sắc, thậm chí có thể thắt nó thành một cái nơ bướm.
Thích ứng một loại kết cấu cảm giác mới không chỉ một ngày là được, nó cần thời gian rất dài. Song, hiện tại Trần Mộ thiếu nhất là thời gian. Không có thời gian để hắn chậm rãi suy xét, hắn có nhiều công việc cần hoàn thành.
Tứ tinh bộ tạp!
Nhữ Thu mệt đến đứt hơi! Nàng không thèm nhìn Trần Mộ, không biết là vì không có ngôn ngữ để diễn tả nỗi khiếp sợ trong lòng, hay rất có thể là vì hiện tại nàng căn bản không còn chút lực để mở miệng nói chuyện.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, nàng cảm thấy hôm nay tinh thần không tồi. Nhưng là, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay dĩ nhiên còn chật vật hơn hôm qua.
Phối chế tạp mặc là một cộng việc đòi hỏi phải hết sức quen tay, trải qua ngày hôm qua, đối với người có trí nhớ cực tốt như Nhữ Thu, tất cả quá trình, nàng thuộc nằm lòng.
Hiệu suất làm việc hôm nay của Nhữ Thu cao hơn 50% so với hôm qua, nàng pha chế được 63 bình tạp mặc. Nhưng, nàng bất ngờ phát hiện, dù tốc độ chế biến tạp mặc đã nhanh hơn, tuy vậy vẫn theo không kịp tốc độ chế tạp của ông chủ.
Trời ạ, đây chính là tứ tinh tạp phiến, không phải tam tinh tạp phiến, lại càng không phải là nhất tinh năng lượng tạp có thể tiện tay là làm. Nó yêu cầu cảm giác cực cao, cấu vân của nó vô cùng phức tạp, nó yêu cầu nét bút dị thường mẫn cảm, từ một loạt khó khăn này cũng tuyên cáo nó chế tạo khó khăn thế nào.
Nàng thấy tận mắt ngày hôm qua ông chủ dùng hết 42 bình tạp mặc liền mệt bò lăn ra.
Nhưng hôm nay thì sao?
Người giơ cờ trắng đầu hàng chính là nàng. Ông chủ hôm nay như điên rồi, tốc độ chế tạp cực kinh khủng, tựa như là đang chế tạo nhất tinh năng lượng tạp. Nhiều lúc, ông chủ không thể không tạm ngừng đứng một bên chờ nàng pha chế xong tạp mặc, mỗi bình tạp mặc chế tạo xong thì lập tức đưa tới tay Trần Mộ. Mà ngay sau đó, Trần Mộ dùng khoảng thời gian rất ngắn hoàn thành tạp phiến.
Mà lúc này, bình tạp mặc tiếp theo còn chưa pha chế xong. Suốt một ngày, Nhữ Thu lúc nào cũng cảm giác có người dồn dập đi sát sau lưng, không một tiếng động theo sát nàng, thúc giục nàng nhanh hơn, liều mạng nhanh hơn.
Gia tốc, gia tốc, lại gia tốc, mãi cho tới khi nàng tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng.
Nàng không rõ, tại sao trong vòng một đêm, ông chủ lại trở nên lợi hại như vậy?
Bất quá, nàng thật sự quá mệt mỏi, vấn đề này rất nhanh bị nàng bỏ qua một bên, gục đầu ngủ say.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ