Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 310: Đã Phục Chưa? (1)
agnell nhún vai:
“Ai biết, không hiểu người này nghĩ gì mà lại trêu chọc ông chủ? Thật là đáng thương, hắn chết chắc rồi!”
Thần sắc của Tiêu Lập Thiến có chút không tin:
“Hắn là Tiếu Ba mà, hắn không dễ chết thế đâu.”
Bagnell hắc hắc cười, Hề Bình đứng ở bên mặc dù nét mặt không đổi nhưng ánh mắt vẫn hiện lên một tia cười cợt. Ngay cả Tổ Trữ còn bị ông chủ giết, nếu như ông chủ lại nói hắn giết ai, bọn họ nhất định không còn thấy kinh ngạc.
Tiêu Lập Thiến thấy phản ứng của hai người khiến cho nàng cảm thấy giật mình. Ông chủ của bọn họ không phải là chế tạp sư hay sao? Chẳng lẽ còn là một tạp tu lợi hại?
Tiếu Ba điên cuồng chạy trốn trong đại sảnh, sợ rằng chỉ cần chậm một chút là bị kẻ điên phía sau đuổi tới, không những thế hắn còn phải lo lắng đề phòng năng lượng toa tùy thời có thể xuất hiện.
Một người đuổi, một người chạy trốn, náo động cả trên trời dưới đất.
Cảm giác của cả hai người đều cực kì nhạy cảm, kinh nghiệm thực chiến của Tiếu Ba cũng rất phong phú, nhưng phương thức chiến đấu của Trần Mộ lại cực kì quỷ dị, nằm ngoài suy nghĩ của Tiếu Ba. Xui xẻo nhất chính là đám tạp tu trong đại sảnh, Tiếu Ba vì tìm kiếm chỗ nấp nên xông thẳng vào trong đám đông.
Chiêu này quả nhiên đã đem lại hiệu quả không tồi, ít nhất cũng khiến cho Trần Mộ không thể phát ra Thoát vĩ toa. Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Tiếu Ba đã phát hiện, trên mặt đất tốc độ của Trần Mộ lại tăng thêm vài phần.
Trời ạ! Người này ở trên trời đã linh hoạt như cá mà trên mặt đất thì lại tựa như ma quỷ. Tiếu Ba nhanh chóng phát hiện khoảng cách giữa mình và Trần Mộ không những không được dãn ra mà còn bị thu hẹp lại hơn.
Hắn lúc này mới đột nhiên nhớ ra kẻ kia có sức bật cực kì kinh người! Hắn có thân thể và sức bật của vô tạp lưu, đổi hướng như quỷ dị trên không, cảm giác tinh tế, năng lượng toa mạnh mẽ vô cùng, đây là một kẻ dị thường nào vậy?
Không hiểu sao hôm nay mình lại quá đen? Tự nhiên lại gặp phải một kẻ biến thái. Còn mình không đâu lại đi trêu chọc hắn!
Ngu ngốc a, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc! Tiếu Ba trong lòng vô cùng hối hận, liếc nhìn đông đảo tạp tu đứng xung quanh, trong lòng bi phẫn muốn chết.
Hình tượng mất bao nhiêu thời gian và công sức để xây dựng bị phá hủy toàn bộ. Khiến cho hắn đau đớn là điều này bị hủy trên tay của chính mình.
Đột nhiên chuyển động dưới chân Tiếu Ba chợt chậm lại, mặt hắn trắng bệch không còn chút máu.
Năng lượng tạp chết tiệt! Vào lúc này lại cạn sạch!
Tiếu Ba hiện tại cảm giác được dường như đang phải đối mặt với thần chết. Hắn ở trong rừng nửa năm, trải qua vô số trận chiến, năng lượng tạp trên người tiêu hao gần hết, chỉ còn lại một tấm năng lượng tạp cuối cùng nên hắn mới vội vàng trở về tiếp viện. Ông trời, sao lại trêu đùa tàn nhẫn như thế!
Trong mắt Tiếu ba rưng rưng, đột nhiên hắn nhìn thấy kẻ phía sau cũng đột nhiên chậm lại.
Ha, đúng là trời chẳng phụ lòng người. Trong tuyệt cảnh lại có sinh cơ, Tiếu Ba vẻ mặt đắc ý, cười tươi như hoa.
Năng lượng tạp trong độ nghi của Trần Mộ đã sử dụng rất lâu, năng lượng còn lại không nhiều. Hơn nữa mới vừa rồi hắn điên cuồng phóng thích Thoát vĩ toa cho nên năng lượng tạp cũng vừa lúc tiêu hao sạch sẽ. Hắn quá tập trung vào việc đuổi theo cho nên không chú ý đến năng lượng tạp, cho đến khi cảm thấy dưới chân nằng nặng thì hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Đuổi tới đây, cơn giận của Trần Mộ cũng đã phát tiết gần hết, đang muốn kết thúc việc này, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền chứng kiến vẻ mặt đắc ý của Tiếu Ba. Cơn giận vừa qua đi bỗng ầm ầm bốc lên tựa như thêm dầu và lửa. Không nói một lời, Trần Mộ nhào thân phía trước, hai chân vận dụng toàn bộ sức lực, giống như mãnh hổ xuống núi hướng Tiếu Ba đánh tới.
Tiếu Ba thấy Trần Mộ nhào về phía mình liền hồn phi phách tán. Lúc này hắn mới nhớ đối phương có thân thể của vô tạp lưu. Tiếu Ba khi không có khí lưu tạp so với người bình thường cũng không khác biệt gì nhiều. Hắn vừa muốn chuyển thân chạy trốn thì dưới mông đột nhiên truyền đến một lực đẩy rất mạnh, cả người bị đá bay ra ngoài!
“Oa oa oa oa a!”
Không đợi hắn rơi xuống đất, hai nắm tay của Trần Mộ như phong ba bão táp đánh tới. Tiếu Ba giữa không trung ngay lập tức kêu lên thảm thiết.
“A…. Ô…. Ân….. A!”
Ban đầu là vài tiếng nức nở trầm thấp, tựa như tiếng từ rên rỉ trong ngực phát ra, mà cuối cùng là những tiếng rên bén nhọn cao vút, vang vọng không dứt!
Các tạp tu ở đây đã có mấy năm không có đụng chạm qua đàn bà, ít nhất cũng là cách đây nửa năm. Nhất thời ánh mắt của mỗi người hồng hồng nhìn Tiếu Ba giữa không trung.
Trong con mắt của bọn họ, Tiếu Ba đang ở giữa không trung bay tứ tung, thân hình hiện lên những đường cong mềm mại và gợi cảm. Trong đại sảnh những tiếng nuốt nước bọt vang lên.
{ Ghi chú của Dịch giả: Đoạn này tác giả viết như thằng dở hơi, Tiếu Ba là đàn ông mà đường cong ở đâu ra nhỉ? Bó tay với lão này! Theo mình được biết thì chỉ có phụ nữ với lớp mỡ dưới da mới có thể tạo nên những đường cong quyến rũ và khêu gợi
Ghi chú của biên tập: chắc tác giả muốn xây dựng hình ảnh Tiếu Ba biến thái theo dạng hifi}
Nhưng ngay sau đó, những âm thanh thảm thiết vang lên giống như heo bị chọc tiết. Trong giây lát, ảo tưởng của mọi người bị đánh tan. Trong đại sảnh một lần nữa vang lên những tiếng thở dài, rất nhiều người trong mắt hiện ra vẻ tiếc hận.
Đã lâu không đánh nhau bằng tay không. Ngay cả lần đánh nhau trong Đông Vệ học phủ cũng là dùng ghế để đánh, cảm giác nắm đấm chạm vào da thịt khiến cho cơn giận của Trần Mộ tìm được nơi phát tiết tốt nhất.
Đột nhiên đúng lúc này, Trần Mộ lại nhớ lại những kí ức khi còn lang thang. Khi đó tuy nhỏ nhưng đánh nhau như cơm bữa, lần thảm nhất là khi hắn đến một địa phương xa lạ thì bị sáu tên lang thang lớn hơn vây đánh, lần đó hắn nằm liệt giường suốt ba tháng, nhưng đối phương so với hắn còn thảm hơn nhiều, nghe nói có hai tên bị thương rất nặng, không sống qua được mùa đông năm đó.
Từ đó về sau, hắn giành được quyền ăn xin ở nơi đó, mặc dù vẻ mặt của những người khác vẫn là bất thiện, nhưng không có người nào dám đánh nhau với hắn. Vào thời gian đó, hắn gặp Lôi Tử. Vì đối phó những trẻ lang thang khác, hai người vốn không quen biết đã trở thành bạn tốt. Lôi Tử mồm mép lanh lợi cho nên thu hoạch của bọn họ rất phong phú, ngay sau đó xung đột giữa bọn họ và những đám trẻ lang thang khác càng thêm kích liệt.
Ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn.
Loại tình huống này tiếp diễn cho đến khi Lôi Tử được nhận làm con nuôi mà Trần Mộ cũng gặp được vị chế tạp đại sư đang hấp hối kia. Những kí ức khi còn bé nhất thời sống lại, Trần Mộ dường như đang trở lại quá khứ xa xôi.
Từng quyền đánh tới da thịt, làm cho huyết tính chợt bùng phát. Lúc này Trần Mộ mặc dù không có nhe răng nhếch miệng, nhưng khuôn mặt cực kì lạnh lùng sắt đá, trong con ngươi chỉ có một màu máu, hình ảnh sự đối lập cực kì mãnh liệt khiến người khác cảm thấy run sợ không thôi.
Tiêu Lập Thiến lấy tay bịt miệng, nàng không thể tin khi nhìn những gì đang xảy ra trước mắt. Sự điên cuồng khát máu, giống như những tên lưu manh, kia có phải là người thanh niên trước sau luôn giữ được sự bình thản mà nàng vừa gặp hôm trước? Mà người bị đánh giống như một con heo đang gào khóc kêu la kia, thật sự chính là Tiếu Ba vô địch ở căn cứ sao?
Chính mình lạc hậu hay là thế giới này biến hóa quá nhanh?
Bagnell nhìn thấy một màn như vậy trong lòng phát lạnh, chứng kiến vẻ mặt run run của những tạp tu đứng xung quanh, liền nói:
“Sau này nếu ai huấn luyện không chăm chỉ thì để ông chủ tự mình dạy dỗ.”
Các tạp tu xung quanh nhất thời run lên.
Bịch, Tiếu Ba ở trên không trung rốt cục chạm vào đất, chưa kịp thở phào một hơi, đột nhiên trên lưng cảm thấy bị đè nặng.
Bịch!
Trong đại sảnh trở nên lạnh tanh, yên ắng dị thường, vẻ mặt của mọi người ngơ ngác dường như không thể nào tin nổi, hai con ngươi thiếu chút nữa lòi ra ngoài.
Trần Mộ không thể ngờ lại ngồi ở trên lưng của Tiếu Ba!
Trong đại sảnh lúc này cực kì yên tĩnh
Nhớ lại khuôn mặt đáng ghét kia, Trần Mộ liền nổi giận đùng đùng, hai bàn tay nắm chặt, điên cuồng đánh tới.
Những tiếng rên nát lòng nát ruột của Tiếu Ba lúc này cơ hồ quanh quẩn trong đại sảnh khiến người người chết lặng.
Đáng thương, ha ha, thật là đáng thương!
“Đại ca...... Đại ca! Đừng đánh vào mặt, xin người, đừng đánh vào mặt!”
Mọi người mới vừa rồi còn đang thương cảm cho Tiếu Ba liền hoàn toàn hóa đá.
Tiếng van xin của Tiếu Ba một lần nữa vang lên, một lần nữa Trần Mộ nhớ lại những năm tháng trước kia, nắm đấm vẫn không có dừng lại, theo bản năng hô to:
“Đã phục chưa? Đã phục chưa?”
Miệng hô tay đánh, càng đánh càng nhanh, nắm tay lúc này giống như mưa rơi, càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng vẻ mặt của Trần Mộ trở nên cực kì hung dữ, hai mắt đỏ gầu, gân xanh trên trán nổi lên, gầm nhẹ:
“Đã phục chưa?”
Trẻ lang thang lúc đánh nhau thường dùng những lời này để chấm dứt.
Mọi người vừa bị hóa đá lúc này hai mắt nhìn nhau.
“Phục! Phục! Đại ca! Đệ phục! Đệ thật sự phục! Đệ tâm phục khẩu phục!” Tiếu Ba liên tục nói, chỉ sợ nếu nói chậm một chút lại phải chịu thêm không biết bao nhiêu cú đấm.
Trần Mộ thở mạnh từng hơi, một trận quyền cước này làm cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, bất quá vẻ mặt của hắn vẫn hung ác như cũ, tay trái đem đầu Tiếu Ba nhấn xuống đất.
Dựa theo tục lệ khi còn bé, lúc này phải nói vài câu tàn nhẫn, bắt đối phương phải xin lỗi và xác nhận thắng lợi của mình.
“Mi tên gì?”
“Đại ca, tiểu đệ tên là Tiếu Ba, ngài gọi tiểu Tiếu là được!”
Tiếu Ba muốn nói một vài lời nịnh nọt, nhưng lúc này khuôn mặt của hắn bị ép xuống sàn nhà đến mức biến dạng nên không nghĩ ra được gì hơn nữa.
“Tiếu Ba?” Trần Mộ sửng sốt, tiếp theo liền nổi cáu:” Chính là mi sao!”
Không nói gì thêm, nắm đấm siết lại, lại một trận đòn điên cuồng đánh ra khiến cho nước mắt nước mũi của Tiếu Ba chảy đầm đìa.
Sau một trận đòn mãnh liệt, Trần Mộ cảm thấy trong lòng thoái mái rất nhiều, lại theo thói quen buông ra một câu:
“Đã phục chưa?”
“Đại ca, Tiểu đệ thật sự tâm phục khẩu phục! Thật sự!” Nói đến đây Tiếu Ba chợt nức nở thảm thiết, nước mắt rơi đầy mặt.
Trần Mộ hung ác hỏi:
”Nói! Sau này còn dám hỗn nữa không?”
Tiếu Ba lập tức ngừng khóc, hắn nịnh bợ nói:
”Đại ca! Từ nay về sau tiểu Tiếu xin theo ngài lăn lộn! Ngài bảo tiểu đệ giết người, tiểu đệ tuyệt không phóng hỏa! Ngài nói gì tiểu đệ nói thế. Ngài muốn thân thể, tiểu Tiếu xin hiến dâng thân thể! Ngài muốn lòng trung thành của tiểu Tiếu, trong lòng tiểu Tiếu chỉ có ngài!”
Bagnell khẽ run rẩy chỉ vào Tiếu Ba, ánh mắt ngây ngốc hỏi Tiêu Lập Thiến:
“Hắn, hắn chính là cao thủ mà cô nói sao?”
Ánh mắt của Tiêu Lập Thiến có chút mờ mịt:
“Dường như không giống, ta cũng không sao hiểu được!”
Trần Mộ vỗ vỗ cho sạch tro bụi trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, từ trên người Tiếu Ba đứng lên, lúc này hắn lại khôi phục hình dáng hiền lành như trước.
Bất quá lúc này ánh mắt của mọi người nhìn hắn cũng không còn như xưa. Hắn đi tới nơi nào thì đám người vội vàng tránh đường cho hắn. Mọi người nhìn hắn với ánh mắt hết sức phức tạp, có bội phục, có kính sợ, có ngạc nhiên không hiểu….
Đây là loại người gì lại có thể bắt Tiếu Ba làm vật cưỡi, đánh hắn giống như đánh heo. Rất nhiều người đang âm thầm đoán thân phận của Trần Mộ, một người như vậy khó có khả năng tại liên bang không ai biết đến.
Nhớ lại bộ dạng cùng hung cực ác vừa rồi của Trần Mộ, bọn họ nỗ lực tìm tòi trong trí nhớ có người nào hung danh lừng lẫy phù hợp với người này hay không?
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ