In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 292: Hướng Đi
rong thông đạo các toa xe đã xếp hàng dài chờ đợi, mọi người đều biết thời gian quý giá, nếu như lúc mấu chốt này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thực khiến người ta tức chết.
Đám thủ hạ của Trần Mộ tất cả đều thần sắc phấn chấn, có thể rời khỏi nơi lúc nào cũng có thể bỏ mạng này đã khiến họ cảm thấy vạn phần may mắn, lại còn có thể tiến vào Hoa khu. Trời ạ, đây là việc tốt mà vô số người vẫn mơ tưởng, không ngờ lại rơi xuống đầu bọn họ.
Những người này đều chưa từng nghĩ tới bản thân lại có một ngày có thể nhận được thẻ thông hành tới Hoa khu, với thiên phú của bọn họ, đây là chuyện không thể có song giờ phút này lại xảy ra ngay trước mắt họ, sao lại không khiến họ mừng rỡ như điên được?
Bất quá thành quả của quãng thời gian huấn luyện nghiêm khắc cũng đã thể hiện ra, bọn họ dù trong lòng mừng rỡ như điên nhưng vẫn có thể kiềm chế cảm xúc của mình, người người ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nghiêm nghị, không ai thì thầm thảo luận. Bọn họ cũng là người hiểu chuyện, biết mình có thể có thẻ thông hành vào Hoa khu là bởi họ có một ông chủ lợi hại.
Muốn đi theo ông chủ, vậy nhất định phải có đủ thực lực, tới khi thỏa mãn yêu cầu của ông chủ và chủ quản.
Rất nhiều người không khỏi cảm khái trong lòng, ông chủ còn trẻ đã lợi hại như vậy, chẳng trách người ta có thể làm ông chủ!
Đám tạp tu dưới sự chỉ huy của Bagnell trật tự vận chuyển vật tư. Bọn họ mang theo không nhiều vật tư, còn có các loại tạp phiến và một ít thực vật, nhiều nhất là các loại tài liệu tương đối trân quý.
Sông phương đều là người đã từng trải qua huấn luyện, mười lăm phút sau đã hoàn thành việc chuyển đồ lên xe. Lúc này Bagnell tay lấy tạp phiến đưa Trần Mộ, nhỏ giọng nói hai câu, Trần Mộ gật đầu tỏ ý hiểu được.
Trần Mộ đi tới trước mặt Đường Hàm Phái đưa tấm tạp phiến cho hắn: “Đây là bản đồ kết cấu của trụ sở, còn có một ít chiến thuật bố trí, hy vọng có thể trợ giúp một chút cho ngươi.”
“Cám ơn!” Đường Hàm Phái trịnh trọng nhận lấy tấm tạp phiến này, có nó, bọn họ có thể nhanh chóng nắm giữ trụ sở này, đối với bọn họ có trợ giúp rất lớn. Đối phương có thể không cho hắn, mà giờ làm thế này không thể nghi ngờ đúng là một phần nhân tình.
Suy nghĩ một lát, Đường Hàm Phái lấy ra một tấm tạp phiến màu vàng nhạt đưa cho Trần Mộ: “Đây là thông tin tạp nội bộ của Liên Bang tổng hợp học phủ, chỉ cần ngươi dùng tấm tạp phiến này ở Hoa khu là có thể dễ dàng tìm được thuộc hạ của chúng ta, nếu ngươi gặp chuyện phiền toái có thể tìm bọn họ giải quyết.
“Cám ơn.” Trần Mộ nhận lấy thông tin tạp, tấm tạp phiến này đối với bọn họ tác dụng rất lớn, bọn họ chưa từng tới Hoa khu, ai biết sẽ gặp chuyện gì? Có tấm tạp phiến này mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Bất quá điều kiện tiên quyết là Liên Bang tổng hợp học phủ không biết Tổ Trữ là do ai giết chết. Trần Mộ đã âm thầm quyết định, nếu không gặp chuyện không thể nào giải quyết, tuyệt đối không dùng tới tấm tạp phiến này, nếu không đúng là tự chui đầu vào lưới.
Đường Hàm Phái đột nhiên nói: “Lần này cùng Tào tiên sinh hợp tác vô cùng sảng khoái, ta hy vọng có thể hợp tác với Tào tiên sinh trong một giao dịch khác.”
“Giao dịch ra sao?”
“Ta hy vọng chúng ta có thể có quyền ưu tiên mua sắm dãy số tạp phiến, về phần giá cả, chúng ta nhất định sẽ khiến ngài hài lòng. Tứ tinh huyễn tạp chúng ta nguyện ý mua với giá mỗi tấm năm trăm triệu Audierne.
Tiêu Tư ở bên cạnh lập tức bất mãn nói: “Hàm Phái, ngươi cũng không nên ăn dày như vậy chứ. Nói hợp tác, chúng ta với Tào tiên sinh hợp tác còn lâu hơn, cũng vô cùng thoải mái. Quyền ưu tiên nên cấp cho Tư Nguyên học phủ của chúng ta mới đúng.”
Trần Mộ lắc đầu nói: “Đường tiên sinh, điểm này xin thứ cho ta không thể theo được.” Dãy số tạp phiến nếu không có những tấm lợi hại như 007,013 lôi kéo, muốn được giá như vậy có thể nói là không có khả năng. Nhìn tạp phiến bán được tưởng như lời rất nhiều nhưng trên thực tế tổng thể thu vào phải nhiều hơn nữa mới đúng.
Đi theo bọn Hề Bình một thời gian, Trần Mộ cũng bắt đầu hiểu được một ít đạo lý buôn bán.
Đường Hàm Phái đại khái cũng hiểu mấy cái giao dịch này có phần ép buộc, thoải mái cười nói: “Không có gì, là ta không suy nghĩ kỹ.”
Nhữ Thu thấy Tiêu Tư vội vàng đi tới, thấy toàn người lạ bèn tỏ vẻ cẩn trọng, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Tiêu Tư.
Đường Hàm Phái thấy Nhữ Nhu và Tiêu Tư thân thiết như vậy không khỏi kinh ngạc: “Lão Tiêu, đây là con gái của ngươi?”
Tiêu Tư khinh bỉ liếc mắt nhìn Đường Hàm Phái một cái: “Nhìn cái gì? Nàng ấy tên Nhữ Nhu, là viện trưởng tiếp theo của Chế tạp phân viện trường ta.”
“Ồ!” Đường Hàm Phái không khỏi cẩn thận đánh giá Nhữ Nhu, Nhữ Nhu thấy vậy thẹn thùng cúi đầu.
Tiêu Tư tùy tiện giới thiệu cho Nhữ Nhu: “Cái tên mang mặt nạ không nhìn ra người này chính là Đường Hàm Phái, ngươi gọi Đường thúc thúc là được.”
“A!” Nhữ Nhu che miệng kinh ngạc, vẻ không dám tin tưởng nhìn Đường Hàm Phái.
Đường Hàm Phái cười khổ nói: “Lão Tiêu, ngươi cũng không cần chế giễu ta như vậy. Ta nhiều lắm cũng chỉ hơn nàng mười tuổi, sao lại gọi là Đường thúc!” Nói xong lấy từ trong túi ra một tấm tạp phiến màu xám đưa cho Nhữ Nhu: “Đây là một tấm huyễn tạp ta vô tình có được trong lúc đi du lịch, bên trong ghi lại phương pháp chế tạo một loại tạp phiên, ta lưu lại cũng chẳng để làm gì, tặng ngươi làm quà gặp mặt.”
Nhữ Nhi vô cùng vui vẻ nhận lấy tấm tạp phiến màu xám này. Tấm tạp phiến này được bảo quản tinh xảo, nhìn không ra niên đại. Nó ghi chép lại cái gì cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ nó là tạp phiến Đường Hàm Phái tự tay trao tặng.
Hề Bình tay ôm Tiểu Ngưỡng Ba mà Weah trên tay vẫn ẵm con chó mập.
Ánh mắt Đường Hàm Phái rơi vào Weah, đột nhiên sáng rực lên nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường.
“Quý thủ hạ quả nhiên là người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp!” Đường Hàm Phái đột nhiên nói.
Tiêu Tư gật đầu phụ họa: “Vị thủ hạ này của Tào tiên sinh thực lực phi phàm, sát khí nồng đậm, ngay cả ta cũng thấy ngứa ngáy trong lòng đã lâu. Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được cơ hội luận bàn với hắn một phen, nếu không chắc chắn là một chuyện thống khoái.”
Thấy vẻ mặt của Tiêu Tư, Đường Hàm Phái không khỏi ngạc nhiên, Tiêu Tư hiện giờ như một lão tửu quỷ thấy một chai rượu ngon tuyệt thế, nước miếng chảy ròng ròng mà lại bị ngăn cản không thể uống. Giao tình của hắn và Tiêu Tư là từ đánh nhau mà có, tự nhiên biết Tiêu Tư nghiện phương diện này bao nhiêu.
“Được rồi, các vị! Thuận buồm xuôi gió.”
Đoàn toa xe dài chậm rãi đi chuyển, bắt đầu từ tức tăng tốc. Trần Mộ thở phào một hơi, toàn thân thả lỏng, ngồi cả người vào trong ghế đệm.
Không chỉ riêng hắn, Bagnell cùng Hề Bình cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Quan hệ với nhân vật như Đường Hàm Phái, khi tiếp xúc phải chịu một áp lực vô hình rất căng thẳng. Hơn nữa ba người trong lòng có quỷ, tự nhiên áp lực càng lớn.
“Các ngươi nói xem, Đường Hàm Phái sao lại tới mua trụ sở của chúng ta?” Cả nửa ngày sau Trần Mộ mới đột nhiên mở miệng.
Bagnell và Hề Bình liếc mắt nhìn nhau, hai người ngồi thẳng lại, vẻ mặt tự hỏi.
“Ta tạm thời cũng không rõ? Chẳng lẽ hắn thấy chúng ta sẽ ảnh hưởng tới bọn hắn?” Bagnell nghi hoặc nói.
Hề Bình trầm ngâm nói: “Đường Hàm Phái có phải là cố kỵ Tiêu Tư nên mới dùng phương pháp này để chúng ta rời khỏi?”
“Không biết, hay là hắn có phương pháp tất thắng? Chỉ có như vậy hắn mới có thể hy vọng nhân tố ngoài ý muốn càng ít càng tốt. Nhưng nếu hắn có phương pháp tất thắng, chỉ sợ đã sớm động thủ.” Bagnell cau mày.
Nghe hai người phân tích, Trần Mộ cũng thấy đau đầu.
Suy nghĩ một lát, Trần Mộ quyết định tạm thời đem chuyện này gác sang một bên: “Mặc kệ ra sao, rời khỏi thành Lars luôn là chuyện tốt, hơn nữa chúng ta hiện tại có giấy thông hành Hoa khu, trong năm khu đó thì giờ nên đi đâu đây? Các ngươi cảm thấy nơi nào tương đối tốt?”
Chuyện này khiến hai người lập tức hưng phấn hẳn lên, bọn họ chưa từng tới Hoa khu, Hoa khu phồn hoa giàu có, đối với dân chúng khu bình dân mà nói có lực hấp dẫn lạ thường. Trong mắt dân chúng khu bình dân, ngũ đại Hoa khu chính là danh từ chỉ thiên đường.
“Kinh đô chúng ta khẳng định không đi, Liên Bang tổng hợp học phủ ở đó. Mặc dù có quan hệ với Đường Hàm Phái, nhưng tới đó chúng ta ngược lại sẽ bị Liên Bang tổng hợp học phủ chú ý, đối với chúng ta không có lợi. Hơn nữa ta nghe nói kinh đô là nơi đấu tranh quyền lực kịch liệt nhất, chúng ta không cần đặt mình vào hiểm địa.” Bagnell nói ra ý kiến của mình.
Hề Bình nói tiếp: “Thượng Cam khu chúng ta tốt nhất cũng không nên tới, nơi đó là phạm vi thế lực của Trung Đạt thư phủ. Chúng ta đem trụ sở bán cho Đường Hàm Phái, Trung Đạt thư phủ đối với chúng ta khẳng định không có hảo cảm.”
Tình huống cứ như vậy, chỉ có Bắc Liên khu, Tả Hách khu, Phạm A Tư khu, Thiên Đông Lý khu. Bắc Liên khu là địa bàn của Mạc Doanh, nghe nói nơi đó dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, tranh đấu nhiều nhất, chúng ta thực lực có hạn, không thích hợp phát triển ở đó.
“Tả Hách khu là Tinh viện…”
Trần Mộ ngắt lời Hề Bình nói: “Chúng ta không đi Tả Hách khu.”
Hề Bình và Bagnell ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm khẳng định phán đoán ông chủ từng có quan hệ với Tinh Viện.
“Như vậy chỉ còn lại có Phạm A Tư khu cùng Thiên Đông Lý khu. Phạm A Tư khu là phạm vi thế lực của Khổ Tịch tự, nơi đó tông giáo thịnh hành. Thiên Đông Lý khu là địa bàn của Sương Nguyệt Hàn Châu, nơi đó thời tiết giá lạnh, điều kiện sinh tồn tương đối ác liệt.” Hề Bình đem hai ưu khuyết điểm nói ra.
Trần Mộ nhìn sang Bagnell: “Ngươi thấy sao?”
Bagnell trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ta tương đối nghiêng về phía Thiên Đông Lý khu. Nơi đó điều kiện khí hậu đặc biệt, nghe nói bên ngoài thành thị của bọn họ có rất nhiều băng cốc, rất thích hợp để làm trụ sở. Hơn nữa Sương Nguyệt Hàn Châu phong cách hành sự vẫn tương đối giảng đạo lý. Phạm A Tư khu mặc dù điều kiện rất tốt, nhưng nơi đó tông giáo thịnh hành, một khi có chuyện gì liên quan tới tông giáo thì tương đối phiền toái.”
Trần Mộ lại quay sang nhìn Hề Bình, Hề Bình gật đầu: “Ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bagnell.”
“Chúng ta đi Thiên Đông Lý thôi.” Trần Mộ ra quyết định cuối cùng, rồi nhắc nhở mọi người: “Nói tất cả mọi người tỉnh táo một chút, phòng ngừa trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Bagnell hiểu ý gật đầu: “Ừ, ta đã ra lệnh cho bọn họ phân tổ nghỉ ngơi đề phòng.”
Một khi đã xác định mục tiêu, mọi người trong lòng lập tức kiên định hơn nhiều.
Tiêu Tư thấy ba người bàn bạc xong, từ phía sau thùng xe đi tới.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ