Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 165: Đại Trùng Tử
gươi đi theo ta làm gì?
Đám thiếu niên lập tức hoảng loạn, nhưng biểu hiện đã khá hơn lần trước gặp đám kiến, bọn chúng cũng đã phát triển rất nhanh chóng. Cả đám vô thức tập trung lại một chỗ, như vậy có thể mang lại cảm giác an toàn hơn một chút. Trong đám người, Lí Độ Hồng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Mộ, hắn tin rằng Trần Mộ nhất định sẽ có cách. Mặc dù không rõ vì sao Trần Mồ lại nhắm mắt lại nhưng hắn nhớ rõ lần trước khi gặp phải Cao Túc Viên, Trần Mộ lúc đầu cũng nhắm mắt lại.
Tiên sinh nhất định dang nghĩ cách! Lí Độ Hồng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng như có lửa.
Từ sau lần trước, Trần Mộ bắt đầu hạn chế sử dụng Liễm Tức pháp. Tác dụng phụ quá mãnh liệt làm hắn tin rằng nếu mình không hạn chế việc tiến vào trạng thái liễm tức thì có thể sẽ chết bởi chính Liễm Tức pháp. Hắn cảm giác mình đang giao dịch với ma quỷ, dùng chính sinh mệnh để đổi lấy lực lượng cường đại từ chúng.
Đây không thể nghi ngờ là giao dịch thua thiệt nhất, song mỗi khi nguy hiểm tới hắn lại phát hiện bản thân mình chẳng có cách nào khác.
Đời người thật đúng là bất đắc dĩ.
Trần Mộ mở to mắt, từ trên mặt đất bắn đi, tiến vào trong rừng.
Tiên sinh ra tay rồi! Lí Độ HỒng nắm chặt đôi tay, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ kích động khó có thể che dấu.
Bọn nhỏ khác lần đầu thấy Trần Mộ ra tay chỉ há hốc mồm kinh ngạc nhìn hắn phóng đi vừa đẹp vừa mạnh mẽ. Lúc này cả nhóm vốn kinh hãi rối loạn lại lập tức im lặng tới cực độ.
Yên tĩnh được năm giây, cả nhóm lại lập tức ồn ào.
- Trời ạ! Tiểu Trần tiên sinh quả nhiên là cao thủ!
- Trình lão tiên sinh nói qua, phi hành cái gì đó, Tiểu Trần tiên sinh cũng rất lợi hại!
- Thật quá đẹp! Ta cũng muốn bay như vậy!
Lí Độ Hồng khinh bỉ nhìn đám trẻ đang líu ríu đầy cuồng nhiệt này, hắn đã quên ngày đó chính mình cũng sùng bái cuồng nhiệt ra sao. Trần Mộ đột nhiên ra tay khiến chúng rung động, đánh tan sự sợ hãi trong lòng.
Lí Độ Hồng nhìn tới mức xuất thần về phía rừng cây, cả đời này hắn cũng không thể quên được cặp mắt của tiên sinh. Mặc dù ngày thường tiên sinh rất dễ nói chuyện, khiêm tốn ôn hòa, nhưng hắn biết phía sau vẻ ôn hòa đó cất giấu một đôi mắt lạnh như băng, như tử thần.
Tốc độ của Trần Mộ rất nhanh, Đại Nê Thu giúp hắn dễ dàng xuyên qua rừng cây, trạng thái liễm tức khiến hắn nhanh chóng đoán được vị trí của Weah. Nếu có cao thủ quan sát cẩn thận cảnh tượng này nhất định sẽ giật mình phát hiện, lộ tuyến Trần Mộ đi tới là do vô số đoạn thẳng tắp nhỏ tạo thành, những đoạn thẳng ngắn rồi đổi hướng này không thể nghi ngờ là cách làm tốt nhất.
Cái này phải cần năng lực tính toán tới mức nào!
Trần Mộ đã phát hiện Weah.
Weah thần sắc tỉnh táo, đang giằng co với một con côn trùng to lớn toàn thân bọc giáp xác. Trần Mộ lần đầu tiên thấy một con côn trùng lớn như thế. Nó cao chừng hai thước, cả thân thể được bọc trong giáp xác màu đen bóng. Vừa nhìn đã biết vô cùng cứng rắn. Sáu cái chân dài chống đỡ thân thể, di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng. Phía thân trước là hai liêm đao đen bóng, mặt trên có gai lớn cỡ ngón cái, bén ngọn khiến người ta lạnh cả người. Đôi mắt nhỏ màu lục của nó trợn trừng hìn Weah, hung hãn vô cùng.
Vừa nhìn thấy con côn trùng này Trần Mộ đã cảm thấy khó giải quyết. Toàn thân nó được bao bọc trong lớp giáp cứng, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, nó cũng không ngốc. Đôi bàn tay trần của Weah trước mặt nó tựa như một đứa trẻ yếu đuối vậy.
Trần Mộ cuối cùng cũng thấy Weah chiến đấu ra sao.
Weah đột nhiên phóng về phía con côn trùng lớn, động tác cực nhanh, ngay cả Trần Mộ đang trong trạng thái liễm tức cũng khó nắm bắt được. Gần như là tiềm thức, trong đầu Trần Mộ hiện lên một loạt số liệu, hắn cũng lập tức phán đoán, cho dù mình trong trạng thái liễm tức đối mặt với Weah nhất định sẽ thua! Tốc độ phản ứng của mình kém đối phương quá xa.
Con côn trùng lớn hiển nhiên có phần kiêng kỵ, hai lưỡi liêm đao tạo thành hai đạo hàn quang nghênh đón Weah đang vọt tới.
Vượt qua tốc độ phản ứng của mình! Trần Mộ lại một lần nữa cho ra kết luận khiến người khác tức giận. Nếu như đối mặt với con côn trùng lớn này, ngoại trừ việc chạy trốn, hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Hay là lơ lửng trong không trung, dùng Thoát Vĩ Toa công kích, đây là một chiến thuật đáng để thử.
Trong trạng thái liễm tức, Trần Mộ không sầu không vui, tỉnh táo bàng quan, trong đầu nhanh chóng phân tích.
Weah đột nhiên cúi xuống, cả người như dán vào mặt đất, lướt qua hai đạo hàn quang khiến người khác khiếp sợ chui xuống dưới bụng con côn trùng.
- Ầm!!!
Một tiếng đập nặng nề vang lên trong rừng cây, màng tai Trần Mộ đau nhức, suýt nữa rơi từ trên không trung xuống.
Con côn trùng lớn bị Weah đạp bay lên không trung.
Một cước vừa rồi của Weah nhanh như tia chớp, Trần Mộ chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Trong trạng thái liễm tức mà cả động tác của đối phương cũng không thấy rõ. Một cước này của Weah lực lượng cực lớn, con côn trùng khổng lồ như vậy mà bị đá bay lên cao tám thước.
Weah lui về phía sau đợi nó rơi xuống.
Chỉ thấy Weah hoàn toàn hóa thành một hư ảnh, xoay quanh thân thể con côn trùng, tấn công vô cùng điên cuồng. Âm thanh “bang bang” vang lên không dứt. Theo một tiếng ầm thật lớn, con côn trùng cao tới hai thước nặng nề bay ra ngoài.
Phương thức công kích mạnh mẽ như thế Trần Mộ lần đầu tiên được chứng kiến. Trạng thái liễm tức đương nhiên sẽ không sợ hãi nhưng trong não sinh ra một loạt số liệu, như một loạt ký tự màu sắc, bắt mắt vô cùng.
Mình không cách nào theo kịp tiết tấu công kích của đối phương! Xác xuất thắng nhỏ hơn 8%.
Phán đoán đầu tiên này, toàn bộ số liệu lại một lần nữa làm Trần Mộ kinh ngạc. Ánh mắt hắn vẫn hờ hững, nhưng trong lòng lại xuất hiện một chút ba động hiếm thấy.
Con côn trùng lớn này sức sống kiên cường vô cùng, chịu công kích như cuồng phong bão vũ của Weah mà lại hoàn hảo không tổn hao gì. Lảo đảo đứng lên, ánh mắt hơi suy yếu nhưng hai con mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm vào Weah.
Một người một trùng lại khôi phục giằng co, giao phong vừa rồi nhanh như chớp khiến người ta không thể nhìn kịp, tất cả chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Weah vẫn không thay đổi nhưng từ lồng ngực hắn liên tục nhấp nhô có thể thấy động tác vừa rồi của hắn cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.
- Ngươi có biện pháp gì không?
Weah đột nhiên mở miệng, hắn đã sớm phát hiện Trần Mộ.
Trần Mộ không nói gì mà trực tiếp bắn ra ba phát Thoát Vĩ Toa.
Ba phát liên tục, tiểng rít kỳ dị vang lên, bắn nhanh về phía con côn trùng.
Con côn trùng cả kinh, đôi chân nhanh chóng di động, muốn nhanh chóng thoát khỏi Thoát Vĩ Toa đang từ trên tời bắn xuống. Nhưng tốc độ Thoát Vĩ Toa vượt qua mức nó có thể tưởng tượng, nó chỉ có thể di chuyển một bước nhỏ.
- Ba ba ba!
Ba đạo Thoát Vĩ Toa nhanh chóng đánh trúng lớp giáp xác, tóe lên một loạt ánh lửa.
Sắc mặt Trần Mộ không hề thay đổi nhìn con côn trùng lớn này, vừa rồi hắn vốn định tập trung tấn công con mắt nó không ngờ tốc độ nó hơn xa hắn tưởng tượng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải sinh vật có khả năng thoát được Thoát Vĩ Toa. Sinh vật trong rừng quả nhiên lợi hại! Tùy tiện kiếm một con côn trùng cũng khó đánh như vậy.
Ba đạo Thoát vĩ Toa không lưu lại một chút dấu vết gì trên lớp giáp xác của con côn trùng. Nếu không phải ở trạng thái Liễm Tức, sắc mặt hắn nhất định đại biến, nhưng hiện tại hắn vẫn hờ hững như không. Lúc này hắn cũng chẳng có biện pháp gì tốt, Thoát Vĩ Toa đã là thủ đoạn công kích lợi hại nhất của hắn, mà Tam Liên phát cũng là cực hạn mà hắn có thể làm được.
Weah cũng lúng túng, con côn trùng này có giáp quá cứng, công kích của hắn chẳng có tác dụng gì. Hắn chỉ không nghĩ tới ngay cả trần Mộ công kích cũng không có hiệu quả.
Hai người liên thủ lần đầu đã gặp phải khốn cảnh.
Hai người bó tay nhưng con côn trùng vẫn không có ý bỏ qua hai người. Trần Mộ lơ lửng trong không trung nên nó không có biện pháp nhưng Weah lại ở trước mắt nó. Đôi mắt xanh biếc trợn trừng, nó đằng đằng sát khí đánh về phía Weah. Tốc độ của nó cực nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn, hai lưỡi hái hóa thành hai hư ảnh quét về phía Weah.
Weah nhẹ nhàng tránh, nhưng cây gỗ phía sau hắn lại gặp nạn. “Bục!!!” Một tiếng, chỉ để lại cái gốc bóng loáng.
Con côn trùng không có ý định từ bỏ, tiếp tục đuổi giết Weah. Hai cặp lưỡi hái ở chân trước của nó đúng là hai kiện hung khí, có thể dễ dàng đem nham thạch chém làm hai nửa, nhưng dù vậy nó vẫn không thể chạm tới một góc áo của Weah. Weah vô cùng thong dong né tránh. Hắn lúc này không có cách gì, chỉ dứt khoát né tránh, tiết kiệm thể lực.
Cảnh tượng đó có thể nói vô cùng kinh tâm động phách, phảng phất Weah lúc nào cũng có thể mất mạng dưới lưỡi hái của con côn trùng.
Trần Mộ trên không trung vẫn không hề dung động, hờ hững nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt. Não của hắn dùng tốc độ kinh người vận chuyển, từng động tác của con côn trùng đều bị hắn nắm bắt chuẩn xác, được đại não tập trung phân tích.
Con côn trùng này bảo vệ đôi mắt rất chu đáo, hai cái lưỡi hái kia như hai tấm chắn cẩn thận che phía trước, hơi chút không ổn sẽ lập tức bảo vệ đôi mắt của mình.
Từ lúc bắt đầu tới giờ tất cả tràng cảnh không ngừng hiện lên trong đầu Trần Mộ, từng hình ảnh đều được phân giải thành vô số chi tiết, mỗi chi tiết lại được tập hợp trong đầu hắn tạo thành một mô hình mới hoàn chỉnh.
Hai mươi giây sau rốt cuộc Trần Mộ cũng tìm được nhược điểm của con côn trùng.
Hắn chỉ còn ba mươi giây.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ