Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 619
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4390 / 106
Cập nhật: 2015-11-17 23:30:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 154: Thí Nhất Hạ (kết Quả Tỷ Thí)
rình Anh là một tạp tu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Nàng không giống Bá Vấn, từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục tốt nhất. Từ góc độ nào đó, nàng có phần giống Trần Mộ, lăn lộn ở tầng chót của xã hội. Nếu so với Trần Mộ nàng còn có dã tâm hơn, có dục vọng vươn lên, nhưng vận khí của nàng kém Trần Mộ nhiều lắm.
Nàng vẫn kiên trì huấn luyện gian khổ, khác với tạp tu của các học viện, phần lớn kỹ thuật của nàng là tới từ thực chiến, cho nên rất khó thấy các kỹ xảo hoa lệ trên người nàng. Một cô gái cố gắng đấu tranh để sinh tồn, riêng phần dũng khí này không phải ai cũng có.
Kinh nghiệm chiến đấu của nàng còn nhiều hơn hai người Bá Vấn và Trần Mộ cộng lại.
Nàng cũng không khinh thường, từ đầu dến cuối, lúc quang mâu của Collins còn chưa ra tay, nàng trước tiên khởi dộng Lục Hoàn tạp, một quầng sáng chói mắt màu xanh biếc tạo thành vòng bảo hộ quanh người nàng.
- Binh!
Lực lượng mạnh mẽ khiến Trình Anh cảm thấy như bị một toa xe chạy với tốc độ cao tông vào. Trong lòng nàng hoảng sợ, lực lượng con người sao có thể đạt tới mức kinh khủng như vậy?
Lực lượng khổng lồ tiếp tục đánh vào, nàng không cách nào ổn định thân hình, bất quá nàng cũng không cùng cỗ lực lượng cường đại vô cùng này đối kháng mà nương theo nó, mượn khí lưu tạp bay về phía sau.
Bên ngoài nhìn vào thì thấy nàng tựa như bị quang mâu của Collins đánh bay đi, khiến cho đám người xem trên đài kinh hô một trận. Đám thôn dân khá yêu thích cô gái xinh đẹp mà hảo sảng này.
Tình huống của Trình Anh rất gay go, lục hoàn giống như một cơn sóng gợn bập bềnh, một vòng ánh sáng lục quang nhanh chóng trở nên rối loạn. Qua năng lượng tráo nàng có thể nhìn mấy mũi quang mâu màu đỏ sậm. Lúc này hô hấp của nàng gần như ngưng lại! Năng lượng tráo trước mắt phảng phất như lúc nào cũng có thể bể nát, mũi mâu màu đỏ sậm chỉ cách chóp mũi nàng không tới năm centimet. Nàng thậm chí thấy rõ mũi mâu màu đỏ sậm đâm vào năng lượng tráo tạo nên từng gợt sóng ba động kịch liệt.
Cảnh sắc xung quanh vùn vụt trôi qua trước mắt, nàng cắn chặt răng, tận lực buông lỏng thân thể.
Vòng sáng của lục hoàn tựa như từng gợn sóng màu xanh biếc dao động không ngừng khiến Trình Anh vô cùng lo sợ.
Cũng không biết Collins sử dụng thủ pháp gì, quang mâu ném ra đánh trúng năng lượng tráo bất ngờ không bị văng ra, vẫn găm lại tại bề mặt.
Quang mâu này có điểm cổ quái!
Ánh mắt Trần Mộ gắt gao nhìn chằm chằm vào quang mâu của Collins. Hắn đã nhìn ra, cây quang mâu này là tạp giới! Trần Mộ thầm kinh hãi, tạp giới ở đây phát triển tới mức này, ở rất nhiều mặt đã vượt qua liên bang. Hắn tự nghĩ nếu như mình không cẩn thận gặp phải công kích như vậy chỉ sợ cũng không tốt lắm.
Khí Lưu Tạp mở tới mức lớn nhất, Trình Anh bằng tốc độ cực hạn lui về phía sau, từ trên đài nhìn xuống căn bản không cách nào nhìn rõ khuôn mặt của nàng, chỉ có thể thấy một quang ảnh màu xanh biếc nhẹ nhàng di chuyển, phía sau là một cái đuôi ánh sáng màu đỏ sậm.
Khán đài im ắng không một tiếng động, tất cả thôn dân đều chăm chú nhìn không chớp mắt vào trận đấu mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua này.
Một đằng là người thần bí từ bên ngoài tới, một đằng là thanh niên số một số hai trong thôn, chiến đấu kịch liệt khiến người ta khó thở.
Lục hoàn quả nhiên không phải vật phàm, mặc dù lực tấn công của quang mâu rất lớn nhưng quang hoàn màu xanh biếc nhìn qua mảnh khảnh lại vô cùng dẻo dai kiên cố, chấn động liên tục vẫn không vỡ nát.
- Keng!!!
Thanh kim loại quang mâu rơi xuống dưới chân nàng, năng lượng của nó đã tiêu hao hết.
Trình Anh chỉ cảm thấy cả người buông lỏng, quầng sáng bảo vệ màu xanh biếc của nàng cũng dần dần khôi phục bình thường.
Collins sắc mặt xanh mét, hắn chậm rãi nâng tay phải, nhìn chằm chằm vào Trình Anh.
Trình Anh khẩn trương nhìn về phía Collins, đợt tấn công bất ngờ vừa rồi đã khiến nàng kinh sợ. Nếu phản ứng của nàng chậm một chút, chỉ sợ đầu và người đã mỗi thứ một nơi. Nàng không nghĩ tới Collins xuống tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Số các trận tỉ thí nàng từng trải qua nhiều không đếm xuể nhưng chưa từng gặp phải tình huống này. Chẳng ai trong tỉ thí như vậy mà không hề nương tay tí nào. Đây là tỉ thí, không phải trận chiến sinh tử.
- Ta nhận thua.
Những lời này của Collins thông qua thiết bị đặc thù truyền tới mọi nơi khắp nơi trên khán đài. Khán đài vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ầm ĩ, ánh mắt mọi người nhìn về phía đoàn người Trần Mộ lập tức trở nên bất đồng, có kính sợ, thậm chí có chút khát vọng.
- Làm tốt lắm.
Bá Ván vỗ vai Trình Anh bước lên đài trong tình trạng còn chưa hoàn hồn, thấp giọng khen.
Trình Anh miễn cưỡng mỉm cười, giờ nàng nghĩ lại mới cảm thấy sợ. Nàng đột nhiên quay sang Trần Mộ cười cảm kích, nếu không phải Trần Mộ tu sửa lại tạp phiến của nàng, rất có thể hôm nay nàng đã chết trong trận tỷ thí này rồi.
- Làm tốt lắm.
Trần Mộ cũng dùng câu nói đó cổ vũ Trình Anh, bất luận sau này ra sao, ít nhất lúc này mọi người cũng là bạn, hiện tại Trình Anh cần được cổ vũ.
Trình Anh sửng sốt, nàng không thể ngờ Trần Mộ lại khen mình, tới khi nàng kịp phản ứng, Trần Mộ đã xoay người rời khỏi. Nhìn bóng lưng Trần Mộ, nàng đột nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, vui sướng từ nội tâm khiến cho nàng lúc này trông hết sức mĩ lệ.
Cảnh tượng này bị Bá Vấn thấy rõ, ánh mắt hắn lập tức trở nên âm trầm.
Bữa tiệc buổi tối sau đó rất vô vị, đương nhiên đây chỉ là đối với Trần Mộ. Vô luận là Trình Anh hay đám thôn dân chứng kiến trận đánh đáng sợ đó đều đắm chìm trong sự phấn khởi.
- Cô nương tài nghệ thật kinh người! Có thể nhẹ nhàng dánh bại Collins như vậy, trong thôn có lẽ chỉ có Duy A có thể làm được.
Tộc trưởng luôn miệng than thở, Barfu ở bên cạnh hắn sắc mặt càng thêm kém.
Trình Anh mỉm cuời nói:
- Ngài quá khen, thực lực Trình Anh trong ba người là yếu nhất, huống hồ lần này là Collins huynh đệ nương tay cho, thấy Trình Anh là nữ nên có phần lưu thủ, nếu không chỉ sợ ba hay năm Trình Anh cũng không phải đối thủ của Collins huynh đệ.
Câu nói của Trình Anh khiến cho sắc mặt đám người Barfu khá hơn một chút. Collins lúc này lại có chút lưu manh, cảm khái nói:
- Trình Anh cô nương đừng nói vậy, thua là thua, thực lực không bằng không phải cố gắng là được.
Câu nói của Collins cũng khiến Trình Anh nhìn người này bằng con mắt khác, trước mặt nhiều người như vậy thản nhiên thừa nhận thất bại, không phải ai cũng làm được.
Barfu trưởng lão ha ha cười, vỗ vỗ vai Collins, sang sảng nói:
- Đúng! Nam tử hán phải có trí tuệ và khí phách như vậy, thua có là gì, phải tiếp tục theo đuổi mới đúng. Bất quá, có lúc nên chú ý tới phương pháp, học tập người ta mới có thể không ngừng tiến bộ.
Hắn đột nhiên quay đầu lại:
- Không biết Trình cô nương có nguyện ý chỉ điểm thanh niên trong thôn một ít hay không?
- Nếu các vị có nhu cầu gì xin cứ nói.
Thanh âm chậm rãi mà mười phần lạnh lùng, là Conrad, nhân vật có thực quyền trong thôn này lần đầu tiên mở miệng. Xem ra, hắn cũng nhận thức sự tiên tiến và cường đại của phương thức chiến đấu tạp tu.
Mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Trình Anh nhìn Bá Vấn và Trần Mộ một cái, lý trí lựa chọn im lặng, vấn đề này nàng không dám lên tiếng. Bá Vấn trong lòng mừng thầm, nhanh chóng lưu ý toan tính. Chỉ sợ bọn họ không có việc gì nhờ, nếu đã viện cầu vậy không chỉ an toàn của bọn họ được bảo đảm, hơn nữa mình còn có thể ra điều kiện, nghĩ biện pháp đem cái thôn béo mập này trở thành đối tượng hợp tác buôn bán.
Chỉ có Trần Mộ vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất như mọi việc không liên quan tới mình. Hắn không sợ hãi Bá Vấn như Trình Anh, lại không giống Bá Vấn trong lòng nhiều tính toán, tất nhiên có vẻ bình tĩnh thong dong.
Vẻ lạnh lùng trấn tĩnh của Trần Mộ cũng khiến cho đám người tộc trưởng chú ý.
Chẳng lẽ hắn mới là thủ lĩnh trong ba người? Tộc trưởng trong lòng thầm nghĩ.
Rốt cuộc, Trình Anh không kiềm chế được, dù sao đối phương cũng hỏi nàng. Nàng suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói:
- Các vị có việc không rõ, phương thức chiến đấu của chúng ta cần phải có trang bị đặc thù.
- Hả, trang bị gì?
Tộc trưởng hỏi.
- Cái này gọi là độ nghi, bên trong dùng dể cắm các loại tạp phiến. Ngài thấy ta phóng ra công kích còn có lồng năng lượng, đều là do tạp phiến cung cấp.
Trình Anh vừa mở độ nghi vừa kiên nhẫn giải thích.
Độ nghi của nàng truyền qua tay mọi người, ai cũng rất tò mò đối với đồ vật kỳ lạ này. Nàng giải thích xong mọi người vẫn chỗ hiểu chỗ không. Barfu trưởng lão không nhịn được nói:
- Ý của Trình cô nương là nếu không có mấy thứ này sẽ không thể học tập kỹ xảo của cô?
- Đúng!
Trình Anh đối với điểm này thật ra rất chắc chắn. Không độ nghi, không năng lượng tạp, không huyễn tạp, vậy làm sao chiến đấu.
Mọi người không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Conrad đột nhiên mở miệng một lần nữa:
- Không biết phải làm sao mới có thể có được độ nghi và tạp phiến?
Hắn mỗi lần mở miệng, nhiệt độ dường như lạnh đi vài độ.
Bá Vấn trong lòng sáng lên, đây đúng là cơ hội của mình rồi! Nếu hai bên có thể thành lập quan hệ buôn bán, Đông Trữ gia lại có thể cung cấp đại lượng tạp phiến. Nghĩ thông điểm này Bá Vấn cảm thấy lại nắm chắc hơn vài phần.
Lí Độ Hồng vổn rất thành thật đột nhiên chỉ vào Trần Mộ lớn tiếng hô:
- Hắn biết làm.
Ánh mắt Trần Mộ không khỏi quét về phía Lí Độ Hồng, dọa hắn sợ tới vội vàng trốn về phía sau.
- Hả!
Tộc trưởng lập tức hứng thú hỏi:
- Trần tiên sinh biết làm?
Ánh mắt mọi người lập tức tập hợp trên người Trần Mộ, nhiệt độ không khí bên người Trần Mộ lập tức tăng lên.
- Biết chút ít.
Trần Mộ dùng thái độ cẩn thận nói.
- Thật tốt quá!
Tộc trưởng vô cùng cao hứng:
- Không biết có thể mời Trần Mộ tiên sinh chế tạo một ít độ nghi, tạp phiến cho chúng ta hay không?
Thấy Trần Mộ đang tự hỏi, hắn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Nếu như Trần tiên sinh đáp ứng, chúng ta nhất định sẽ báo đáp. Nếu Trần tiên sinh muốn ở lại trong thôn, chúng ta sẽ cho ngài đãi ngộ cao nhất, ngài muốn cái gì cứ nói. Nếu Trần tiên sinh muốn về nhà chúng ta có thể phái người trợ giúp ngài ra khỏi rừng. Mặc dù tộc nhân của ta chưa bao giờ ra khỏi đây nhưng họ là những người dẫn đường tốt nhất trong rừng.
- Xin các vị yên tâm, chúng ta đối với thế giới bên ngoài cũng không có dã tâm gì, chúng ta muốn học tập kỹ nghệ của các vị chỉ là hy vọng đề cao thực lực của tộc nhân dể cho chúng ta có thể có cuộc sống tốt hơn thôi.
Cơ Đặc vốn trầm tĩnh từ từ mở miệng.
- Có thể thử một chút.
Suy nghĩ một chút, Trần Mộ cuối cùng gật đầu. Sắc mặt Bá Vấn lúc này đã kém tới cực điểm.
Tạp Đồ Tạp Đồ - Phương Tưởng Tạp Đồ