Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - Chuyện Tình Của Bà Skinner
nne bước ra khỏi xe lửa tại ga Đường Thung Lũng và nhìn quanh xem có ai đón mình không. Cô sẽ trọ ở nhà một cô Janet Sweet nào đó, nhưng cô thấy không có ai trông giống như tưởng tượng của cô về quý cô ấy, theo như mô tả trong lá thư của Esther. Người duy nhất trong tầm mắt cô là một phụ nữ lớn tuổi ngồi trên xe ngựa chở hàng chất đầy túi đựng thư. Cân nặng của bà tính nhẹ nhất cũng khoảng chín mươi cân; khuôn mặt bà tròn và đỏ ửng như trăng rằm, và gần như cũng nhẵn nhụi như thế. Bà mặc một chiếc váy cashmere đen bó chặt, theo kiểu thời trang của mười năm về trước, đội mũ rơm nhỏ màu đen bẩn có đính nơ thắt vàng và găng tay đăng ten đen đã bạc màu.
“Đây này, cô bé,” bà gọi và vung roi ra hiệu cho Anne.
“Cô là cô giáo mới ở Đừng Thung Lũng phải không?”
“Vâng.”
“À, tôi đoán ra ngay mà. Đừng Thung Lũng nổi tiếng với các cô giáo xinh đẹp, cũng như Millersville chỉ có toàn mấy cô trông chán phèo vậy. Sáng nay Janet Sweet nhờ tôi đi đón cô. Tôi đáp ngay, ‘Đưng nhiên là đực, nếu cô ta không phiền ngồi chật chút. Cái xe của tôi chất quá nhiều túi thư, mà tôi thì lại mập hơn Thomas kha khá!’ Đợi một chút, cô giáo, tôi sẽ sắp xếp mấy cái túi này lại và nhét cô vào một chỗ nào đó. Đi hai dặm là tới nhà Janet. Cậu bé làm thuê của nhà hàng xóm sẽ đi lấy hòm hành lý cho cô tối nay. Tôi tên là Skinner - Sarah Skinner.”
Cuối cùng Anne cũng được nhét vào xe, cô không ngừng cười thầm trong bụng trong suốt thời gian đó.
“Đi nào, ngựa ô,” bà Skinner ra lệnh, đôi tay ú nụ nắm lấy dây cương. “Đây là chuyến đi đầu tiên của tôi trên đừng giao thư. Hôm nay Thomas muốn đi cuốc đất trồng củ cải, nên nhờ tôi đi giùm. Thế là tôi chuẩn bị sẵn sàng, ăn vội ba bốn miếng rồi lên đừng. Tôi cũng khá thích công việc này. Đưng nhiên là nó khá nhàm chán. Một khoảng thời gian tôi ngồi ngẫm nghĩ, khoảng còn lại tôi chỉ ngồi chơi thôi. Đi nào, ngựa ô. Tôi muốn về nhà sớm. Tôi không có nhà thì Thomas sẽ cô đơn lắm. Cô biết đấy, chúng tôi mới kết hôn gần đây thôi.” “Ồ!” Anne lịch sự thốt.
“Chỉ mới một tháng. Tuy Thomas cũng theo đủi tôi khá lâu đấy. Lãng mạn lắm.” Anne cố gắng hình dung cảnh bà Skinner gắn liền với chuyện tình lãng mạn, nhưng cô thất bại thảm hại.
“Ồ?” cô thốt lên lần nữa.
“Ừ. Cô biết đấy, có một ngừi đàn ông khác cũng theo đủi tôi. Đi nào, ngựa ô. Tôi ở góa lâu lắm rồi, đến mức chẳng ai nghĩ là tôi sẽ kết hôn thêm lần nữa. Nhưng khi con gái tôi - nó cũng là cô giáo giống cô - đi miền Tây dạy học, tôi cảm thấy thật cô đơn và không mấy phản đối chuyện tái hôn nữa. Lúc đó, Thomas bắt đầu đến chơi và tay kia cũng thế - tên ông ta là William Obadiah Seaman. Trong một thời gian dài tôi không thể quyết định đực nên lấy ai, bọn họ thì cứ tới chơi tới chơi, tôi thì lo lắng lo lắng. Cô biết đấy, W.O. nhà giàu - ông ta có một ngôi nhà đẹp và bộ dạng dễ coi. Tính ra cứi ông ta là lợi nhất. Đi nào, ngựa ô.”
“Thế sao bà không lấy ông ta?” Anne hỏi.
“À, cô biết đấy, ông ta không yêu tôi,” bà Skinner nghiêm túc đáp.
Anne mở to mắt nhìn bà Skinner. Nhưng không có tí xíu hài hước nào trên khuôn mặt của quý bà này. Rõ ràng bà Skinner thấy chẳng có gì đáng buồn cười trong trường hợp của mình.
“Ông ấy góa vợ ba năm rồi, có bà chị trông coi nhà cửa giùm. Sau đó, bà ta lập gia đình nên ông ta chỉ muốn tìm ai đó để coi chừng nhà. Cô phải biết nhé, căn nhà đó đáng đực coi chừng lắm. Nó là một ngôi nhà rất đẹp. Đi nào, ngựa ô. Còn Thomas, ông ấy nghèo, còn căn nhà của ông ấy, giỏi lắm cũng chỉ đủ để không bị dột vào mùa khô thôi, mặc dù trông nó hợp cảnh lắm. Nhưng, cô biết đấy, tôi yêu Thomas, và tôi chẳng quan tâm xu nào đến W.O. Vì vậy, tôi tự tranh luận với bản thân. ‘Sarah Crowe,’ tôi nói - ông chồng trức của tôi họ Crowe - ‘mi có thể kết hôn với người đàn ông giàu có nếu thích, nhưng mi sẽ không hạnh phúc. Chẳng thể sống được với nhau trong thế giới này mà không có một chút tình yêu. Tốt nhất là mi gắn bó với Thomas, bởi ông ấy yêu thưng mi và mi yêu ông ấy và chẳng có gì khác làm mi hài lòng hơn thế đực.’ Đi nào, ngựa ô. Thế là tôi bảo Thomas là tôi ưng ông ấy. Suốt thời gian nung nấu quyết tâm, tôi chẳng dám đánh xe qua nhà W.O. vì sợ chỉ cần nhìn ngôi nhà đẹp đẽ đó cũng đủ làm tôi dao động. Nhưng bây giờ tôi chẳng nghĩ về nó tí nào nữa, và tôi chỉ cảm thấy thoải mái và hài lòng với Thomas. Đi nào, ngựa ô.”
“Thế William Obadiah tiếp nhận sự thật thế nào?” Anne hỏi.
“Ồ, ông ta om sòm một thời gian. Nhưng giờ thì ông ta đã đi cưa cẩm một bà cô già ốm o ở Millersville, và tôi đoán bà ta sẽ gật đầu nhanh thôi. Bà ta sẽ là một người vợ tốt hơn bà vợ đầu của ông ta. W.O. chẳng bao giờ mún kết hôn với bà vợ đầu. Ông ta hỏi cứi chỉ vì ba ông ta muốn thế, cứ ngỡ là bà ta sẽ từ chối. Tuy nhiên, cô biết không, bà ta nói ‘đồng ý’. Gay go chưa! Đi nào, ngựa ô. Bà ta là một quản gia tuyệt vời, nhưng keo kiệt khủng khiếp. Bà ta đội mỗi một cái mũ suốt mười tám năm liền. Sau đó, bà ta mua một cái mới và W.O. gặp bà ta ngoài đừng mà không nhận ra. Đi nào, ngựa ô. Tôi cảm thấy như mình vừa thoát chết ấy. Tôi có thể kết hôn với ông ta và khổ sở khủng khiếp như bà chị họ đáng thưng Jane Ann của tôi. Jane Ann kết hôn với một người đàn ông giàu có mà chị ấy không yêu thưng, và chị ấy sống như bà hoàng ấy nhé. Chị ấy đến thăm tôi tuần trước và nói, ‘Sarah Skinner, chị ghen tỵ với em. Chị thà sống trong túp lều nhỏ bên đừng với ngừi đàn ông chị thích còn hơn sống trong căn nhà lớn này với ngừi chồng hiện giờ.’ Chồng của Jane Ann cũng không phải là ngừi xấu, mặc dù ông ta trái tính trái nết đến mức mặc áo lông thú khi nhiệt kế chỉ ba mươi hai độ bách phân. Cách duy nhất bắt ông ta làm chuyện gì đó là dụ ông ta làm điều ngựợc lại. Nhưng chẳng có mấy tình yêu lót đừng, và sống vậy thì khổ quá. Đi nào, ngựa ô. Kia là nhà của Janet trong thung lũng, ‘Vùng Ven’, chị ấy gọi nó như vậy đấy. Đẹp như tranh vẽ vậy, phải không? Tôi đoán cô sẽ rất vui đực xuống xe liền, thoát khỏi đống túi thư chồng chất xung quanh.”
“Vâng, nhưng cháu rất vui được đi chung với bà,” Anne chân thành đáp.
“Ôi chao lại nữa!” bà Skinner hãnh diện thốt lên. “Tôi sẽ kể cho Thomas nghe lời khen của cô. Ông ấy luôn cảm thấy tức cừi muốn chết mỗi khi tôi đực khen. Đi nào, ngựa ô. Chao ôi, đến nơi rồi. Tôi hy vọng cô sẽ dạy học thoải mái, cô giáo. Có một đừng tắt đến trừng băng qua đầm lầy sau nhà Janet. Nếu cô đi đừng đó thì phải hết sức cẩn thận đấy. Nếu bị kẹt trong đám bùn đen đó, cô sẽ bị hút ngay xúng và chẳng bao giờ ló dạng cho tới ngày phán xét cuối cùng, y hệt như con bò cái nhà Adam Palmer. Đi nào, ngựa ô.”
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward