It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Hồ Thanh Ái
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6271 / 110
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Đám Cưới Của Diana
ói gì thì nói, hoa hồng thực sự phải là màu hồng,”
Anne thắt dải ruy băng trắng quanh bó hoa cầm tay của Diana trong căn gác nhìn về phía Tây của Dốc Vườn Quả. “Đấy là hoa của tình yêu và niềm tin.”
Diana hồi hộp đứng giữa phòng, khoác lên mình chiếc áo cô dâu trắng muốt, tấm khăn voan mỏng manh phủ trắng những lọn tóc đen của cô. Anne vừa tự tay cài tấm khăn voan đó theo đúng thỏa thuận thân tình giữa hai người nhiều năm về trước.
“Y hệt như tớ từng tưởng tượng rất nhiều năm trước đây, khi tớ òa lên khóc vì cuộc hôn nhân nhất định phải diễn ra của cậu và sự chia tay của chúng ta ngay sau đó,” cô phá lên cười. “Cậu là cô dâu trong mơ của tớ, Diana ạ, với ‘tấm khăn voan phơ phất mỹ miều’; và tớ là phù dâu của cậu. Nhưng, chao ơi! Tớ không mặc áo đầm tay phồng - mặc dù cái tay ngắn thêu ren này còn đẹp hơn thế. Trái tim tớ không hoàn toàn tan vỡ và tớ cũng không hẳn là ghét Fred.”
“Chúng mình có chia tay thực đâu mà, Anne,” Diana phản đối. “Tớ có đi đâu xa đâu. Chúng mình sẽ vẫn yêu mến nhau như trước giờ. Chúng mình chẳng phải vẫn luôn giữ lời ‘tuyên ngôn’ tình bạn từng thề thốt nhiều năm về trước, đó sao?”
“Ừ. Chúng mình luôn trung thành với lời thề ấy. Chúng mình có một tình bạn đẹp, Diana ạ. Chúng mình chẳng hề làm hỏng nó vì một lần cãi nhau, giận mát hay những lời bực tức; và tớ hy vọng sẽ luôn luôn được như vậy. Nhưng mọi thứ sẽ chẳng còn được như xưa nữa sau đám cưới này. Cậu sẽ có những mối quan tâm khác. Tớ chỉ đứng bên ngoài thôi. Nhưng ‘đời là thế’ như bà Rachel vẫn nói. Bà Rachel tặng cậu một trong những tấm chăn len yêu quý đan theo mẫu ‘thuốc lá sọc’ đấy, và bà ấy nói sẽ tặng cho tớ một tấm khác khi tớ cưới.”
“Điều chán nhất trong lễ cưới của cậu là tớ không thể làm phù dâu cho cậu,” Diana than thở.
“Tớ sẽ làm phù dâu cho Phil vào tháng Sáu năm tới, khi cậu ấy kết hôn với anh Blake, sau đó tớ phải dừng lại thôi, vì cậu biết câu tục ngữ ‘ba lần phù dâu, đừng hòng cô dâu’ mà”, Anne nói rồi nhìn trộm qua khe cửa xuống khu vườn ăn trái nở rộ hoa đủ màu hồng trắng bên dưới. “Mục sư tới rồi, Diana ơi.”
“Ôi, Anne ơi,” Diana thở dồn dập, mặt đột nhiên tái nhợt và bắt đầu run rẩy. “Ôi, Anne ơi - tớ run quá - tớ không thể đợi hết lễ được đâu - Anne, chắc tớ sẽ ngất đi mất.”
“Nếu cậu ngất tớ sẽ kéo cậu ra máng nước mưa và tống cậu vào đó,” Anne nói một cách tàn nhẫn. “Vui lên nào, cưng yêu nhất trần đời. Kết hôn không đến nỗi khủng khiếp như vậy đâu, rất nhiều người sống sót qua buổi lễ mà. Nhìn bộ dạng thản nhiên và thoải mái của tớ này, và dũng cảm lên.”
“Đợi đến lượt cậu đi rồi hẵng ba hoa, thưa quý cô Anne. Ồ, Anne ơi, tớ nghe tiếng ba tớ lên lầu rồi. Đưa tớ bó hoa nào. Khăn voan của tớ cài thẳng thớm chưa? Mặt tớ trông nhợt nhạt lắm hả?”
“Cậu trông đáng yêu lắm. Di, bạn yêu quý, hôn tạm biệt tớ lần cuối nào. Diana Barry sẽ không bao giờ hôn tớ thêm lần nào nữa.”
“Nhưng Diana Wright sẽ hôn cậu mà. Thôi, mẹ tớ gọi rồi. Đi nào.”
Sau đó, theo đúng phong tục truyền thống, Anne bước vào phòng khách, tay khoác tay với Gilbert. Họ gặp nhau ở đầu cầu thang, và đó là lần đầu tiên gặp nhau kể từ khi họ rời Kingsport, bởi Gilbert vừa về tới ngay ngày hôm đó. Gilbert lịch sự bắt tay cô. Anh trông có vẻ khỏe mạnh dẫu Anne nhận thấy ngay rằng anh có gầy đi đôi chút. Nhưng mặt anh không nhợt nhạt; má anh đỏ ửng lên khi Anne đi dọc theo hành lang về phía anh, trong chiếc váy trắng mềm rủ xuống, hoa lan chuông cài trên mái tóc bồng bềnh bóng mượt. Khi họ tiến vào phòng khách chật ních người, những tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên khắp phòng. “Chúng thật đẹp đôi,” bà Rachel thì thầm vẻ kích động với bà Marilla.
Fred chầm chậm bước vào một mình, khuôn mặt đỏ bừng, và rồi Diana lướt vào phòng tựa vào tay của ba cô. Cô không ngất xỉu, và chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra làm gián đoạn buổi lễ. Chè chén và lễ hội tiếp sau đó; rồi lúc chiều tàn, Fred và Diana đánh xe về ngôi nhà mới dưới ánh trăng, và Gilbert tháp tùng Anne về lại Chái Nhà Xanh.
Một chút gì đó của tình bạn thân cũ đã trở lại trong bầu không khí vui vẻ gần gũi hồi chiều. Ôi, thật tuyệt khi được đi bộ trên con đường quen thuộc này với Gilbert một lần nữa!
Đêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng thì thầm của những bông hồng nở rộ - tiếng cười của hoa cúc - tiếng cỏ ngân nga - nhiều âm thanh ngọt ngào hòa quyện với nhau. Ánh trăng gieo rắc vẻ mỹ miều lên những cánh đồng quen thuộc.
“Hay là chúng mình đi lang thang một chút lên đường Tình Nhân trước khi cậu về nhà nhé?” Gilbert đề nghị khi họ băng qua cây cầu bắc qua hồ Lấp Lánh nơi bóng mặt trăng tựa như một đóa hoa vàng đẫm nước to đùng.
Anne đồng ý ngay. Đường Tình Nhân đêm đó quả là một lối đi của xứ thần tiên - lung linh bí ẩn, đầy phép màu dưới lớp ma thuật trắng muốt dệt từ ánh trăng. Có hồi việc đi dạo với Gilbert trên đường Tình Nhân là quá sức nguy hiểm. Nhưng giờ Roy và Christine đã giúp nó trở nên rất an toàn. Anne thấy mình hay nghĩ về Christine trong lúc nói chuyện vui vẻ với Gilbert. Cô đã gặp cô nàng mấy lần trước khi rời Kingsport, và đối xử với cô nàng đặc biệt tử tế. Christine cũng hết sức tử tế với cô. Thật vậy, hai người họ đối xử với nhau lịch sự hết mức có thể. Nhưng dù sao chăng nữa, sự quen biết của họ chưa đủ chín để thành tình bạn. Rõ ràng, Christine không phải là tri âm tri kỷ rồi.
“Thế cậu có ở lại Avonlea suốt mùa hè không?” Gilbert hỏi.
“Không. Tớ sẽ đi về phía Đông đến Đường Thung Lũng vào tuần tới. Esther Haythorne nhờ tớ dạy học giúp trong tháng Bảy và tháng Tám. Trường ở đó có khóa mùa hè, và Esther không khỏe lắm. Vì vậy tớ sẽ dạy thay cho cậu ấy. Tớ không phiền đâu, về một mặt nào đó. Cậu biết không, bây giờ tớ bắt đầu cảm thấy có chút lạ lẫm ở Avonlea. Điều này làm tớ cảm thấy buồn - nhưng đó là sự thật. Thật ngỡ ngàng khi thấy số lượng trẻ con đã nhảy vọt thành các thiếu niên thiếu nữ - các chàng trai cô gái thực sự - trong hai năm vừa qua. Một nửa số học sinh của tớ đã trưởng thành. Tớ cảm thấy già nua khủng khiếp khi nhìn thấy chúng ở những nơi cậu và tớ và bạn bè của chúng mình hay vui đùa.”
Anne cười và thở dài. Cô cảm thấy rất già nua, trưởng thành và từng trải - điều đó cho thấy cô vẫn còn non nớt thế nào. Cô tự nhủ rằng cô khao khát được trở về những ngày vui vẻ xa xưa, luôn nhìn cuộc sống qua lớp sương màu hồng của hy vọng và ảo tưởng, những ngày ấy có một thứ gì đó không xác định nổi nay đã rời đi mãi mãi.
Vinh quang và ước mơ, giờ chúng đã biến đâu?
“‘Thế là thế giới vẫy tay từ biệt’,” Gilbert trích dẫn với vẻ thực tế và còn hơi lơ đãng. Anne tự hỏi có phải anh đang nhớ tới Christine không. Ôi, Avonlea giờ sẽ trở nên cô đơn hơn bao giờ hết - khi Diana đã rời đi!
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward