Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phạm Thùy Linh
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 29
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127
ào Tháo tấn vị Ngụy công
Thọ Xuân chuẩn bị gây chiến
Mùa thu năm Kiến An thứ mười bảy (năm 212 sau Công nguyên), sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Tào Tháo một lần nữa khởi binh chinh phạt Tôn Quyền. Lần này ông không chỉ muốn hoàn thành ý nguyện lớn lao là đoạt thủ Giang Đông, mà còn muốn rửa mối nhục ở đại chiến Xích Bích năm xưa. Tào Tháo nhận được bài học đại bại do khinh địch lần trước, nên trước khi phát binh đã lệnh cho Nguyễn Vũ dùng danh nghĩa của mình viết một bức thư dài gần ngàn từ gửi cho Tôn Quyền, không chỉ khoa trương thực lực của Tào quân, nhắc lại thất bại của những thế lực cát cứ của đời trước như Hoài Nam Vương Lưu An, Ngỗi Hiêu ở Lương Châu, Bành Sủng ở Ngư Dương, đoạn chỉ ra lối thoát cho Tôn Quyền: Trong bắt Tử Bố, ngoài đánh Lưu Bị để bày tỏ lòng thành, vậy có thể đối phó với Lưu Biểu lâu dài, lại còn được quan cao tước hậu. Trên giúp thánh thượng không còn phải lo nghĩ mặt phía đông, dưới giúp bách tính được an toàn hưởng phúc, ngươi được hưởng vinh hoa, ta cũng được lợi ích, há lại không vẹn cả đôi đường!
Nhưng Tào Tháo cũng hiểu rằng, Tôn Quyền sớm đã hạ quyết tâm tranh giành thiên hạ với mình, Trương Chiêu là ngọn cờ đầu giúp hắn chiêu hiền nạp sĩ, lại có Lưu Bị là bằng hữu trọng yếu của Giang Đông, hắn sao có thể tự hủy hoại cơ nghiệp của mình? Bức thư đó vừa là chiêu hàng thư, cũng là tuyên chiến thư, nói rõ với Tôn Quyền: Lão phu sắp xua binh thảo phạt ngươi đây, lần trước có Chu Du lĩnh binh nên mới may mắn thắng được, lần này liệu ngươi có chống đỡ nổi không?
Sau khi khởi binh từ Nghiệp Thành, Tào Tháo nam hạ trở về huyện Hứa, hội hợp cùng chư quân Dự Châu như Vu Cấm, Lộ Chiêu, Phùng Khải, sau đó dẫn theo các con cháu như Tào Phi, Tào Chân, Tào Hưu đến bái tế mộ tổ của Tào thị; tiếp đó bắt đầu đông tiến hướng về Thọ Xuân, hội hợp với các cánh quân đồn trú của Trương Hí, Thương Từ, lại điều thủy quân của các vùng Thanh, Từ và quan viên Cửu Giang, Lư Giang, Nhữ Nam, Nam Dương. Tổng binh lực lên tới hơn mười vạn, nhưng tuyên xưng với bên ngoài là bốn mươi vạn, quy mô lần này không hề thua kém trận đại chiến Xích Bích. Thứ sử Dương Châu Ôn Khôi, Biệt giá Tưởng Tế, Tòng sự Lưu Diệp, Chu Quang, Tạ Kỳ hay tin Tào Tháo thân chinh, lập tức từ Hợp Phì chạy đến Thọ Xuân nghênh tiếp, sắp xếp lương thảo khí giới, rồi nhân cơ hội này báo cáo tình hình Hoài Nam những năm vừa qua.
Tào Tháo, Tào Phi cưỡi ngựa trên vùng nguyên dã phía đông Thọ Xuân. Vụ thu hoạch mùa thu vẫn chưa kết thúc, những đụn lúa chất cao giữa ruộng như những gò núi nhỏ, thi thoảng xuất hiện vài người nông dân kéo xe đến chở đi. Nhưng bọn họ không phải là bách tính mà là binh sĩ dưới trướng Tuy tập đô úy Thương Từ. Tào Tháo quan sát hồi lâu, quay đầu nói với quan viên Dương Châu theo hầu:
— Xem ra việc quân đồn ở Hoài Nam có hiệu quả, nhưng dân đồn thì... Ây dà!
Năm xưa đại bại Xích Bích, đám bộ hạ cũ của Viên Thuật lại phản loạn, sau khi chiến sự tạm lắng, để để phòng Tôn Quyền một lần nữa quấy nhiễu, Tào Tháo bèn dồn hơn mười vạn bách tính của các huyện ven sông di chuyển đến phía bắc Thọ Xuân để khai khẩn đồn điền, nào ngờ bách tính vừa quen nơi ở mới đã lại sợ sưu thuế, nên lần lượt chạy trốn, đến nay mười phần chỉ còn một hai, tuyệt đại đa số bách tính giờ lại chạy sang phía Đông Ngô. Gần mười vạn người vào trong đất của Tôn Quyền, không chỉ có thể khai hoang trồng trọt mà còn mở mang quân bị, chẳng khác nào giúp sức cho địch, chính sách dồn dân này quả là một sai lầm nghiêm trọng. Nghĩ đến đây, Tào Tháo cố ý đưa mắt nhìn về phía Biệt giá Tưởng Tế, nói giọng tự giễu:
— Vốn dĩ muốn giúp bách tính tránh nạn, kết quả lại để họ phải bỏ đất mà chạy. Đúng là lão phu liệu sự không chu toàn!
Tưởng Tế ban đầu cực lực phản đối chính sách dời dân, nhưng cuối cùng lực bất tòng tâm, thành ra mới tạo thành cục diện như ngày nay; nhưng thân làm thuộc hạ sao có thể bới móc lỗi lầm của Thừa tướng, nghĩ vậy bèn mở miệng đáp:
— Chỉ cần Thừa tướng chỉnh đốn sơn hà, quảng khai ân đức, há phải lo những bách tính kia không quay lại? Hơn nữa, đồn dân trốn chạy cũng chỉ vì chán ghét đồn điền, vùng phía nam Thọ Xuân có một đám sơn tặc, kẻ đầu mục tên là Trần Sách, vốn là bộ hạ cũ của Viên Thuật. Sau khi Lôi Bạc, Ngô Lan bị tiêu diệt, hắn dẫn theo đám thuộc hạ còn sót lại ẩn trong rừng núi, không đến một vạn người, đại đa số là lão ấu người nhà. Bọn chúng chiếm cứ nơi hiểm yếu sâu trong núi, không hề câu kết với Tôn Quyền, thường ngày cũng không gây nên họa gì, duy chỉ đến vụ thu hoạch mùa thu là ùa ra cướp một số lương thực. Có một số đồn dân bị chúng cướp nhiều thành ra sợ hãi, không nộp được lương thực nên đành bỏ chạy.
Tào Tháo thúc ngựa quay đầu lại:
— Ta đã nghe nói chuyện này, hôm qua đã phái Trương Hí dẫn quân đi khuyên hàng rồi. Nếu như thuận lợi thì cùng lắm ban cho Trần Sách một chức quan nhỏ, bảo hắn dẫn những bách tính trong núi kia ra, cũng có thể bổ khuyết được chút đồn dân.
Tuy nói là vậy, nhưng ông cũng đang cân nhắc thay đổi chính sách đồn điền. Đã trải qua nhiều năm như vậy, hầu hết thành ấp phía bắc đã yên định, lương thực không còn là vấn đề nữa, dân chúng lưu lạc cũng ngày càng ít, chính sách đồn điền ngày càng không thích hợp với thời cuộc, có lẽ sau này cũng không nhất thiết phải tiến hành quy tập dân đồn trên quy mô lớn nữa, hoàn toàn có thể dùng quân đồn thay thế.
Tào Phi từ ngày bị phụ thân giáo huấn, càng ngày càng tỏ ra thận trọng, nhân lúc này bèn nói:
— Phụ thân, nay đang vào vụ thu hoạch mùa thu, sơn tặc quy thuận, chỉ e nơi này không được an toàn, tốt nhất nên về doanh thôi.
— Được. - Tào Tháo thắt lại y phục, - Nên về doanh thôi, chiến báo tiền phương có lẽ cũng đã đến.
Đoàn người quay về đại doanh, quả không ngoài dự tính, quân báo của Trương Liêu gửi từ Hợp Phì đã đến, Tôn Quyền hay tin Tào quân đến Thọ Xuân cũng tăng cường phòng bị, binh mã từ đại doanh Giang Bắc đã tăng viện đến phòng thủ, lại gửi thư cầu viện cho Lưu Bị; chúng duyện thuộc của Tào doanh đang tụ tập trong đại trướng thương thảo đối sách. Tào Tháo cười nói:
— Tướng tài của Giang Đông không ai sánh bằng Chu Lang, nay Chu Công Cẩn đã chết, những kẻ còn lại chẳng đáng để sợ; còn Lưu Bị thì đang ở trong đất Thục, lại có Tào Nhân, Mãn Sủng đồn binh ở Tương, Phàn, tự lo cho mình còn chưa xong, há có thể đến giúp Tôn Quyền? Ta nghe nói sau khi Chu Du chết, Tôn Quyền dùng Lỗ Túc để thay thế, lĩnh binh bốn ngàn đồn trú ở Lục Khẩu, có thể thấy hai nhà Tôn, Lưu đã bắt đầu nảy sinh hiềm khích. Lấy lợi tương giao, lợi hết thì tan; lấy thế tương giao, thế mất thì đổ, nay chúng đã không còn kề vai sát cánh như khi ở Xích Bích nữa. Lần này chúng ta không cần để tâm tới Lưu Bị, cứ thế mà đánh Tôn Quyền! Nếu định được Giang Đông, Kinh Châu ắt chẳng phải lo nữa!
Có thể thấy Tào Tháo rất tự tin với trận chiến trước mắt. Quần liêu không ai không hùa theo phụ họa, lúc này bỗng có hiệu sự Lư Hồng nhận lệnh của Đổng Chiêu từ Hứa Đô đến:
— Khải bẩm Thừa tướng, có quân báo từ Trường An tới, tháng trước Mã Siêu khởi binh từ Tây Lương xâm lấn các huyện ở Lũng Thượng, Hàn Toại cũng bắt đầu động binh.
Tiền tuyến vẫn chưa đánh mà hậu phương đã dấy loạn, Táo Tháo bất giác nhíu mày:
— Mã Siêu vẫn chưa nguôi tâm phản trắc, thực là đáng hận. Đã phản là hắn sẽ phản tới cùng, lão phu sẽ giúp hắn thỏa nguyện! Truyền mệnh đến Hứa Đô, trảm quyết phụ tử cả nhà Mã Đằng, treo xác trên bốn cổng thành!
— Vâng. - Lư Hồng lĩnh mệnh, lại trình lên một bức thư, - Đây là thư Tuân Lệnh quân gửi cho Thừa tướng.
— Ồ.
Tào Tháo sắc mặt dần dần biến sắc, hít một hơi sâu mới mở phong thư ra, chậm rãi đọc. Quần liêu trong trướng đã được nghe phong thanh chuyện trong triều đường Hứa Đô, Tuân Úc phản đối việc Tào Tháo tấn vị tước công, cơ hồ đã đến mức thủy hỏa tương tranh. Lần này vừa thấy bức thư, quần liêu ai nấy đều nơm nớp lo sợ - Bọn họ cố nhiên không phản đối việc Tào Tháo tiếm vượt, thậm chí mong mỏi ngày đó, nhưng đại đa số những người ở đây đều giao thiệp qua lại khá thân thiết với Tuân Úc. Tuân Lệnh quân phò trợ Tào Tháo hơn hai mươi năm, trong đó chủ trì triều chính đã được mười bảy năm, bất luận trong triều đình hay mạc phủ, quân đội, liệu có ai chưa từng nhận được ân trạch đề bạt từ ông? Nếu như Tuân Úc bị tội, Tào Tháo nổi cơn đại nộ truy cứu ngọn ngành, lại có bọn Lư Hồng, Triệu Đạt thêm dầu vào lửa, liệu được mấy người thoát khỏi can hệ? Đúng là dứt một sợi tóc mà rung chuyển toàn thân!
Trong trướng bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt, lén đưa mắt dõi theo sắc mặt của Tào Tháo. Đúng lúc đó, tướng quân Trương Hí giao lệnh, vội vàng bước vào trong trướng:
— Mạt tướng tham...
— To gan! Lại dám không tuân theo ý ta!
Tào Tháo bất thần nổi giận, đập tay lên soái án. Trương Hí giật mình hoảng hốt, vội quỳ mọp xuống thỉnh tội:
— Thì ra Thừa tướng đã biết rồi... đám sơn tặc Trần Sách không chịu quy hàng, xin Thừa tướng trị tội.
Tào Tháo vứt bức thư xuống, ầm ầm trút giận lên đầu Trương Hí:
— Vô dụng! Sao không giết hắn đi? Châu chấu đá xe không tự lượng sức, tên thảo khấu nhãi nhép mà dám kháng lại thiên mệnh?
Trương Hí hổ thẹn đáp:
— Trần Sách trốn trong nơi hiểm yếu khó có thể tấn công, mạt tướng binh ít nên không thể đắc thắng.
Tào Tháo hằm hằm đập xuống soái án:
— Người trong thiên hạ như dòng nước, chặn lại thì ngưng, khơi mở thì chảy! Quyền sinh sát nằm trong tay ta. Ta đã muốn kẻ nào dám cản? Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, không diệt tên này sao có thể lập được uy của lão phu? Gọi Tào Hồng, Lộ Chiêu, Đặng Triển đến đấy cho ta, ta sẽ dẫn đại quân phá tan sào huyệt của Trần Sách!
Tiêu diệt một đám sơn tặc tép riu, hà tất phải ào ào động binh như vậy? Cơn đại nộ của Tào Tháo dường như không chỉ bắt nguồn từ Trần Sách. Quân sư tế tửu Đỗ Tập vốn thẳng tính, lại hay sốt ruột, vội đứng ra tiến ngôn:
— Sơn tặc thảo khấu trốn sâu trong núi, thủ dễ công khó. Không đánh cũng chẳng tổn hại, đánh thắng cũng chẳng ích gì, mối họa nhỏ vậy hà tất phải dùng đại quân?
Tào Tháo lại gằn giọng đáp:
— Tuy không đau, nhưng ngứa lâu khó mà nhẫn nhịn được! Lão phu tung hoành nửa đời uy trấn thiên hạ, hào kiệt tứ phương đều phải nể sợ, lẽ nào lại không thể dạy cho tên đó một bài học?
Những lời nói quá này thực sự nhằm vào Trần Sách sao? Quần liêu thấy ông bực bội đến mức đó, đều không dám tùy tiện mở lời; bỗng nghe thấy một giọng nói đanh thép cất lên:
— Hạ quan có một lời, mong Thừa tướng tiếp nạp.
Chúng nhân đưa mắt nhìn, người vừa nói là Tòng sự Dương Châu Lưu Diệp.
Lưu Diệp, tự Tử Dương, người Thành Đức, Hoài Nam, vốn là bộ hạ cũ của Chinh Lỗ Tướng quân Lưu Huân khi còn nhận chức Thái thú Lư Giang, nổi danh túc trí đa mưu, từng lập kế giúp Lưu Huân giết Trịnh Bảo, Thái thú Sào Hồ, trong trận Quan Độ Lưu Huân hàng Tào, ông ta cũng quy thuận triều đình. Tào Tháo cũng từng trưng vời ông ta, đặc biệt chú ý đến tài năng của ông ta. Nhưng không biết vì lý do gì mà chưa từng trọng dụng, không những ông ta không được lưu nhậm ở mạc phủ, mà còn không được ban quan cao lộc hậu bằng những thuộc hạ cũ cùng thời ở Hoài Nam như Tưởng Tế, Thương Từ, đến nay vẫn chỉ nhận chức quèn là Tòng sự Dương Châu.
Người ngoài không hiểu duyên cớ, nhưng Tào Tháo hiểu rất rõ. Lưu Diệp trăm hay ngàn tốt nhưng duy chỉ có một điểm khiếm khuyết, ông ta là hậu thế của Phụ Chất Vương Lưu Diên, con của Quang Vũ Đế và Quách hoàng hậu, là tông thất nhánh trưởng của Hán thất, Tào Tháo muốn đoạt xã tắc của Lưu thị, với người có xuất thân như vậy khó tránh khỏi trong lòng sinh nghi, thế nên mới chưa từng thăng thưởng. Hôm nay vừa thấy người này tiến ngôn, ông bất giác chú ý:
— Tử Dương có gì muốn nói?
Lưu Diệp thân thể cao lớn, đứng trước soái án cúi lưng đáp lại, càng tỏ ra cung kính:
— Trần Sách nhân loạn mà cố thủ ở nơi hiểm trở, không dùng uy tín của người có tước mệnh thì khó có thể chịu đầu hàng. Những người vừa đi thuyết khách chỉ mang theo binh ít tướng mỏng, nên Sách mới dám tử thủ. Nay thiên hạ dần an định, nên thuyết phục trước rồi tru diệt sau. Năm xưa Lý Tả Xa vạch kế sách cho Hàn Tín, tỏ rõ thanh uy mà thu phục được Yên, Tề. Hàn Tín chỉ là một tướng mà còn được vậy, huống chi là Thừa tướng? Theo kế của hạ quan, Thừa tướng không cần đại động can qua, chỉ cần ban cho thảo khấu một đạo giáo lệnh, kẻ nào quy hàng sẽ có thưởng, kháng cự sẽ tiêu diệt, ngày tuyên lệnh thì mở cửa quán môn, tặc khấu tất sẽ sợ chết mà đầu hàng quân ta, đám giặc Trần Sách không chiến mà tự vỡ!
Chẳng ai ngờ rằng, Tào Tháo nghe thấy câu này nét mặt bỗng giãn ra, khẽ nở nụ cười:
— Kẻ quy hàng có thưởng, kẻ kháng cự tiêu diệt, thuận theo ta thì sống, chống lại ta thì chết, đây đúng là cách hay. Trương Hí, ngươi nghe thấy chưa, cứ theo ý Lưu Tử Dương mà làm!
— Vâng.
Trương Hí vội lau mồ hôi, lĩnh mệnh mà đi.
— Lưu Tử Dương, ngươi sau này cũng đến mạc phủ nhận chức đi.
Điều khiến Tào Tháo hài lòng không chỉ là kế sách của Lưu Diệp, mà còn là thái độ của ông ta. Thân là tông thất nhánh trưởng của Lưu thị nhưng trước sau vẫn tỏ vẻ cung kính với uy đức của ông, hậu thế của Hán thất còn như vậy, còn phải lo người khác phản đối ông xưng công?
Lưu Diệp sớm đã mong được ngày xuất đầu lộ diện, thấy Tào Tháo nói vậy thì cảm thấy vô cùng cảm kích, cả thân hình to lớn quỳ sụp xuống đất khấu vái liên tục:
— Tạ ơn Thừa tướng đề bạt, tạ ơn Thừa tướng đề bạt...
Tào Tháo không để ý đến những lời cảm kích này của ông ta, đưa tay cầm một quyển trúc rồi hạ bút viết.
Chúng nhân đều cảm nhận được rằng Tào Tháo nổi giận không phải nhắm đến Trần Sách, mà sau khi đọc xong thư của Tuân Úc tâm trạng ông mới trở nên xấu đi. Nhưng rốt cuộc trong thư viết gì thì chẳng ai dám hỏi, chúng nhân chăm chú dõi nhìn ông đang khua bút viết một bản văn thư, đoạn ngẩng đầu lên giao cho Triệu Đạt:
— Mau vào kinh đưa cho Đổng Chiêu làm!
Giao xong việc, ông lại đưa mắt nhìn quần liêu, giọng lạnh lùng:
— Nay biên cương chưa yên, chiến sự liên miên, những việc quân vụ một người không thể làm xuể. Bắt đầu từ hôm nay Tuân Du nhận chức Trung quân sư, thăng cho Chung Do làm Tiền quân sư, Lương Mậu làm Tả quân sư, Mao Giới làm Hữu quân sư, cùng đảm trách việc quân cơ các nơi.
Nhìn qua thì lần sắp xếp này để ứng đối với cục diện trước mắt, nhưng đối địch nhiều nơi như thế cũng không phải lần đầu, ngày trước không có nhiều quân sư chẳng phải vẫn ứng phó được như thường đó sao? Giờ một quân sư biến thành bốn quân sư, đây rõ ràng là hạn chế bớt quyền lực của Tuân Du! Xem ra lần này Tuân Úc thực sự đã đụng chạm đến Tào Tháo, địa vị của toàn thể gia tộc Tuân thị đang lung lay. Những kẻ hiếu sự bất giác đưa mắt nhìn trộm Tuân Du, thấy mặt ông ta vẫn thản nhiên như không, không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Đại nạn trước mắt, tự bảo vệ mình đã chẳng dễ dàng gì, còn dám mong cầu điều gì? Tuân Du vừa buồn vừa sợ, đành chôn vùi nỗi uất hận với Tuân Úc vào sâu trong lòng...
Tuân Úc bị bãi chức
Thượng thư lệnh Tuân Úc khoác chiếc áo dài, đứng lẻ loi đăm chiêu trong vườn nhà, ông ngẩng đầu nhìn lên, từng cơn gió heo hút cuốn đám lá vàng bay lả tả qua tường vườn, tựa như đám bướm ong bay về phía cành hoa. Nhưng trong lòng ông hiểu rõ, thế thái có vui buồn, con người có vinh nhục, mùa thu lạnh lẽo đang đến, còn ông cũng tựa như đóa hoa trong vườn nhà, chẳng bao lâu nữa sẽ úa tàn.
Buổi triều hội đã qua được vài tháng. Những ngày này Tuân Úc đóng cửa không ra ngoài, cũng chẳng tiếp kiến bất kỳ ai, ngay cả việc ở thượng thư đài cũng bỏ mặc không làm nữa. Lúc mới đầu còn có đại thần đến nhà cầu kiến, mong ông đứng ra chủ sự, ông nhất quyết từ chối không gặp, dần dần cũng không ai đến nữa. Chiếu thư của thượng thư đài do Tuân Úc chưởng quản, nếu ông không sắp xếp hạ chiếu, việc thay đổi chín châu sẽ chẳng thể thực thi, kế hoạch tiếp sau đó của Đổng Chiêu cũng không được thực hiện. Nhưng cứ phó mặc không làm cũng chẳng thể khiến tình hình thay đổi, dã tâm mưu đoạt thiên hạ của Tào Tháo sẽ không bị đình trệ chỉ bởi có người bất hợp tác, ngược lại mâu thuẫn chỉ càng ngày càng sâu. Tuân Úc há lại không hiểu, làm như vậy chỉ là dối mình dối người; Tào Tháo xét cho cùng là Thừa tướng, quyền lớn hơn cả Thượng thư, hoàn toàn có thể bỏ qua Tuân Úc để trực tiếp tuyên bố chính lệnh, chỉ là ông đang ở nơi tiền tuyến nên tạm thời chưa thể nhúng tay vào mà thôi. Ngày đó sớm muộn rồi sẽ tới, đến lúc đó ông biết đi đâu về đâu?
Tào Tháo đã rời khỏi huyện Hứa, lên đường tới Thọ Xuân, thủy binh thao luyện ở Bột Hải đã nam hạ hẹn ngày hội hợp với trung quân, Mã Siêu một lần nữa cử binh xâm phậm Lũng Tây, Mã Đằng cùng toàn bộ gia quyến ở kinh đô đã bị xử tử, Thứ sử Lương Châu Vi Khang liên tiếp báo tin, hàng loạt vụ đại án mới bị phát giác đang được Dương Bái cân nhắc xử trí... Tất thảy đều là những việc đại sự can hệ đến thiên hạ, đang chờ thượng thư đài hạ chiếu xử lý, nhưng một người trước nay luôn cúc cung tận tụy như Tuân Úc giờ lại mất đi hứng thú với tất cả những việc chính sự này. Nếu như không phải vì phục hưng Hán thất, vậy thì mọi việc ông làm còn có ý nghĩa gì nữa?
Hơn ai hết, Tuân Úc hiểu rõ rằng cứ như vậy thì sẽ dẫn đến kết quả gì - Thiên mệnh sớm muộn cũng phải thay đổi! Nhưng lòng trung thành với vương triều Hán thất, sự thương cảm với vị thiên tử vô tội vẫn giam cầm linh hồn ông, ông vẫn không cam tâm vào hùa với Tào Tháo. Nhưng quyền lực mà ông đang nắm trong tay không đủ để đối chọi lại với Tào Tháo, mười mấy năm trời cùng nhau gây dựng cơ nghiệp, sự đề bạt, ân huệ mà Tào Tháo ban cho càng khiến ông không còn mặt mũi đâu để đối diện. Tình cảnh này quả là tiến thoái lưỡng nan, biết làm sao đây? Chỉ còn cách né tránh, kéo dài, chờ đợi sự an bài của vận mệnh. Cuộc tranh biện trên đại diện lần trước đã xé bỏ lớp mặt nạ ẩn giấu phía sau việc thay đổi chín châu, chuyện Tào Tháo muốn tiến thân làm vương công giờ đã là bí mật mà ai nấy đều biết. Đổng Chiêu cũng không còn úp mở gì nữa, liên tiếp gặp phải trở ngại thì tất nhiên sẽ về bẩm báo với Tào Tháo. Thế nhưng, cách đối phó của Tào Tháo lại thực khiến người ta khó hiểu, ông gửi biểu lên triều đình, xin phong cho bốn vị hoàng tử của Lưu Hiệp là Lưu Hy, Lưu Y, Lưu Mạc, Lưu Đôn làm vương, đây chẳng khác nào nói với thế nhân rằng: Cho dù ta có được phong tước công, Lưu thị vẫn sẽ là hoàng tộc, hoàng tử vẫn sẽ được phong vương. Tiếp sau đó lại có một tờ biểu chương được truyền đến Hứa Đô, ông một lần nữa thỉnh cầu gia phong cho Tuân Úc.
Nhưng tất cả những trò quỷ quyệt này không qua nổi mắt Tuân Úc. Nếu muốn tước đi, ắt phải đem tặng trước, phong vương cho bốn vị hoàng tử là bước đi nhằm che tai đậy mắt của thế nhân, bây giờ vẫn có thể lập được, nhưng sau này ngay cả thiên tử cũng bị phế, còn nói gì đến hoàng tử? Huống hồ bốn vị hoàng tử này đều là con thứ do cung nhân sinh ra, còn hai vị hoàng tử đích tông do Phục hoàng hậu sinh ra thì chẳng hề nhắc đến, như vậy làm gì có thành ý đáng tin? Nhưng biểu chương thỉnh cầu tăng ấp vẫn khiến Tuân Úc vô cùng xúc động, Tào Tháo lấy việc Tuân Úc đã có nhiều công lao trong việc bày mưu tính kế để bình định Hà Bắc trước kia, ngoài mặt là ban thưởng cho Tuân Úc, nhưng thực tình lại đang ám thị: Ông phản đối ta tiếm vượt, phản đối ta soán đoạt thiên hạ của Lưu thị, nhưng nếu như không có ông, liệu ta có được như ngày hôm này không? Ta đã đến được ngày hôm nay cũng là do ông đã bỏ công góp sức, còn cớ nào để phản đối ta đây?
Tuân Úc đọc xong không biết nói gì hơn, từ sâu trong lòng ông liên tục chất vấn chính mình, chủ trì triều chính mười bảy năm rốt cuộc là đã giúp sức cho ai, bận rộn vì ai?
Nếu như nói là vì đương kim thiên tử, vì xã tắc đại Hán, vậy tại sao lại đi đến ngày hôm nay? Bôn ba phiền muộn bấy lâu, cuối cùng thiên hạ vẫn đổi sang họ Tào, há chẳng phải kết cục đã trái với sở nguyện? Nếu như rõ ràng là vì Tào Tháo, vậy tại sao lại không tận lực với họ Tào? Làm như vậy liệu sẽ đem lại lợi ích gì cho giang sơn Hán thất? Sớm biết có ngày hôm nay, năm xưa hà tất phải bỏ Viên thị để theo Tào thị? Chẳng phải đều là một giuộc hay sao!
Tuân Úc rơi vào nỗi thống khổ giữa những mâu thuẫn của chính mình, ông cảm thấy rằng bao nhiêu năm qua tất cả những điều minh làm đều chẳng có nghĩa lý gì. Thiên hạ Hán thất vẫn không hề tốt đẹp hơn là bao so với thời Đổng Trác đương chính, thậm chí cái nguy cơ ẩn sâu trong xương tủy kia lại càng đáng sợ hơn, không thể nào cứu vãn được nữa! Những thần tử trung nghĩa năm xưa từng hộ giá thiên tử quay về phía đông giờ người thì chết, kẻ thì già yếu, còn những trí sĩ ngay thẳng như Khổng Dung cũng đã máu nhuộm đồ đao, triều đường giờ đây đã hoàn toàn trống rỗng. Điều đáng sợ hơn là thời thế đã đổi, nhân tâm cũng đổi, đám sĩ nhân lập thân trong mạc phủ và triều đường dường như không phải đọc sách Hiếu kinh, Luận ngữ mà trưởng thành, ẩn sâu dưới vỏ bọc ôn tồn nho nhã đó là nỗi sợ hãi, là dã tâm, là dục vọng. Những bậc lão thần uy vọng như Từ Cầu, Lưu Nghệ kiệm lời không nói, còn Hy Lự, Hoa Hâm lại trở thành chó săn cho Tào Tháo! Điều làm Tuân Úc đau lòng nhất là ngay cả người con rể Trần Quần của ông cũng công nhiên đứng về phe Tào Tháo, tấm gương trung nghĩa của phụ tử Trần Kỷ, Trần Thật năm xưa giờ biết tìm ở đâu? Dường như chẳng còn ai để ý đến việc thiên tử mang họ gì nữa rồi...
Dẫu như vậy, Tuân Úc vẫn không thể tiếp nhận “ý tốt” của Tào Tháo, ông hiện đã là Vạn Tuế đình hầu, phong ấp hai ngàn hộ, nếu như lại tiếp nhận phong tặng chẳng khác nào đầu hàng, chẳng khác nào công nhận tất cả đường đi nước bước của Tào Tháo. Ông kiên quyết từ chối và hồi thư cho Tào Tháo: Tại hạ vốn muốn hưng binh để khuông triều ninh quốc, báo đáp tấm lòng trung nghĩa với thiên tử. Quân tử quý ở chữ đức, nên xin miễn gia phong.
Ông hy vọng Tào Tháo sẽ biết dừng lại, nhưng dùng đạo nghĩa làm lời thoái thác liệu có hữu dụng? Tào Tháo liệu còn nhẫn nại được bao lâu nữa?
— Phụ thân...
Tuân Úc đang đứng trầm lặng trong vườn, chìm đắm trong ưu tư, con trai Tuân Uẩn của ông đã lặng lẽ bước đến sau lưng tự lúc nào.
— Ồ? - Tuân Úc thoát ra khỏi những nỗi u sầu mênh mông, bừng tỉnh lại, - Có việc gì sao?
Từ sau khi lấy con gái của Tào Tháo, Tuân Uẩn cũng bắt đầu dấn thân vào đường sĩ lộ, đến nay cũng là Tán trật lang quan. Tuân Uẩn thường ngày cũng được nhiều người khen ngợi, khi nghị luận thời chính thao thao bất tuyệt, nhưng lúc đối diện với phụ thân, trong lòng nhiều điều muốn nói lại chẳng biết giãi bày ra sao, ấp úng hồi lâu mới nói:
— Bên ngoài lạnh rồi... Mong phụ thân giữ gìn sức khỏe.
Tuân Úc thở dài:
— Giữ gìn sức khỏe... còn chưa biết ai sẽ giữ gìn xã tắc Hán thất này.
— Vừa nãy Thị trung Hoa Hâm lại phái người đến hỏi thăm, còn tặng hai phần lễ phẩm.
— Con nhận rồi sao?
— Con không dám.
— Đúng, không được nhận. - Tuân Úc hiểu rằng trong thời khắc này, quà tặng của kẻ khác bất luận là có ý tốt hay ý xấu đều không thể tiếp nhận, - Con đi đi, không còn việc gì thì đừng đến làm phiền cha.
Tuân Uẩn vẫn không đi, vẻ mặt sầu khổ trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm nổi:
— Phụ thân đóng cửa như vậy, đến khi nào mới thôi?
Tuân Úc khẽ tựa lưng vào hòn giả sơn, hai mắt mông lung:
— Kéo dài được đến ngày nào hay ngày đó, được một canh giờ cũng tốt. Việc ngày mai sao có thể liệu được?
Tuân Uẩn lại im lặng, nhưng có một số việc không thể không nói, trong lòng giằng xé hồi lâu, cuối cùng đành quỳ sụp xuống trước mặt phụ thân:
— Con có lời muốn nói.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, Tuân Úc sớm đã ý thức được con mình định nói điều gì, vội đưa tay nắm lấy:
— Mau đứng lên cho ta!
— Con không đứng!
— Không đứng lên là bất hiếu!
Tuân Úc đã phải nhận quá nhiều nỗi đau, ông không muốn nghe con trai mình nói những lời tâm sự thêm nữa.
Khuôn mặt Tuân Uẩn đã ngân ngấn nước, anh ta quỳ sụp dưới đất, ôm lấy chân phụ thân nhất quyết không chịu đứng dậy:
— Phụ thân! Nghe con nói một lời. Con không chỉ là vì phụ thân mà cũng vì dòng tộc Tuân thị, phụ thân hãy nghe con nói một lời đi...
Tuân Úc biết rằng không thể làm đổi ý tên tiểu tử này, lôi dậy năm lần bảy lượt không được, thở hồng hộc dậm chân đáp:
— Vậy thì nói đi... Nói đi!
Tuân Uẩn nói giọng nghẹn ngào:
— Phụ thân, thế đạo đã như vậy rồi, phụ thân không cam tâm cũng có ích gì? Nay Tào thị nhúng tay vào chuyện chính sự đã lâu, băng giá ba tấc há chỉ do lạnh một ngày, lầu đài khuynh đổ, một cành khó chống, phụ thân hà tất phải tự làm khổ như vậy?
— Ngươi không hiểu, ngươi hoàn toàn không hiểu. - Tuân Úc lắc đầu đáp, - Trung hiếu với thiên tử là đạo nghĩa thiên cổ, sao có thể nói là tự làm khổ?
— Đạo nghĩa là việc tận lực mà làm, không phải cái gọi là hy sinh.
— Ngươi nói gì?
Tuân Úc trợn mắt cứng họng nhìn con trai như người xa lạ.
Tuân Uẩn hoàn toàn không hay, vẫn tiếp tục nói:
— Phàm mọi chuyên chỉ có tận sức mình chứ chẳng thể biết thiên mệnh. Nay quyền bính của Hán thất đã mất, sĩ hoạn tiến bước đã đổi, thiên mệnh đã như vậy, thiên hạ của họ Lưu sao có thể phục hưng được? Phụ thân không tính cho mình, cũng cần suy nghĩ cho gia tộc Tuân thị và các sĩ nhân Dĩnh Xuyên chứ!
Tuân Úc chỉ thấy trời đất quay cuồng, như có thứ gì đó vừa sụp đổ. Kẻ đang quỳ trước mắt là con trai ông, nhưng cách nghĩ lại hoàn toàn mâu thuẫn với ông - Lẽ nào không nên giữ lòng trung với thiên tử? Lẽ nào bảo vệ đạo nghĩa là sai sao? Năm xưa khi Đổng Trác vào kinh, biết bao đại thần đều dốc lòng góp sức bảo vệ hoàng quyền, không tiếc trả giá bằng cả tính mạng của mình, Nhưng chiến loạn liên miên đã hai mươi năm, thế đạo giờ đây quả thực đã thay đổi, thay đổi đến nỗi chịu khuất phục trước quyền thế, thay đổi đến nỗi lương tâm bị tận diệt, thay đổi đến nỗi rõ ràng đến vậy. Trầm mặc một hồi lại thấy phẫn nộ, Tuân Úc cảm thấy con trai mình thực là hèn hạ, xấu xa, xưa nay khi dạy bảo con cái ông chưa từng dùng đòn, hôm nay lại vung tay giáng một cát tát vào mặt Tuân Uẩn!
— Phụ thân nguôi giận...
Nhị tử Tuân Vũ, tam tử Tuân Sân hốt hoảng quỳ gối lết đến trước mặt cha - Thì ra cả ba người họ đã bàn bạc từ trước, đại ca đứng ra khuyên, còn hai em thì nấp sau hòn giả sơn nghe trộm; thấy huynh trưởng bị đòn, cũng vội chạy ra quỳ.
Thấy ba đứa con trai đang khấu đầu than khóc, Tuân Úc run rẩy rụt tay lại. Đánh chúng cũng có ích gì? Gió đã đảo chiều biết phải làm sao? Bọn chúng đều lớn lên trong thời không có hoàng quyền, sao có được tình cảm với xã tắc Hán thất? Như trưởng tử Tuân Uẩn, không chỉ là bạn chí giao với Tào Thực, còn là con rể của Tào gia, ngày sau hẳn sẽ là tầng lớp quý tộc mới của triều đình, bắt anh ta phải đối kháng lại với Tào Tháo liệu có được không? Gia tộc Tuân thị sớm đã có mối tương giao cố kết với Tào thị, lẽ nào ông đã vô tình tạo nên tất cả những điều này, giờ lại phải tự tay đập vụn mối quan hệ đó đi hay sao? Tính mệnh của cả gia tộc, rồi đường tiền đồ sĩ hoạn... Đâu chỉ là mỗi gia đình của ông? Vận mệnh và tiền đồ của những người đồng hương thân cận như Chung Do, Tân Tỉ cho đến cả tập đoàn sĩ nhân Dĩnh Xuyên đều đang nằm trong tay ông. Cho dù bản thân không muốn, lẽ nào cũng bắt cả những người khác cùng chịu đen đủi? Tuy nói rằng quân tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác(*), nhưng trong thế đạo hiện giờ, thế nào là tốt, thế nào là xấu, ranh giới đó giờ đã mơ hồ đến nỗi không thể nhận rõ nữa rồi!
Trong khoảnh khắc này, Tuân Úc cảm thấy bản thân cô độc vô cùng, tựa như trên thế gian này chẳng còn ai hiểu được nỗi lòng mình nữa, ông lâng lâng như đi trên mây, rệu rã quay về thư phòng. Tuân Uẩn, Tuân Vũ, Tuân Sân vẫn quỳ đó không dám đứng dậy, trân trân dõi theo phụ thân già yếu đang lặng lẽ đóng cửa, vừa lo lắng vừa đau khổ - Lão gia vẫn bảo thủ như vậy, thường ngày hòa nhã thân mật, nhưng chỉ cần chạm đến đại nghĩa quân thần thì có sức năm trâu mười ngựa cũng chẳng thể nào lay chuyển được! Họ cứ quỳ như vậy hồi lâu, bỗng nghe thấy cửa phòng chợt mở, Tuân Úc bước ra ngoài - Ông đầu đội mũ mão, thân khoác triều phục, tay cầm hốt ngà, lưng thắt đai vải, vận bộ lễ phục chỉ dùng khi lên triều.
— Phụ thân...
— Mau chuẩn bị xe, ta phải vào cung.
Tuân Uẩn mắt chợt sáng lên:
— Phụ thân định phê chuẩn chiếu thư sao?
— Không. - Tuân Úc lắc đầu.
— Phụ thân vẫn muốn đối đầu với Đổng Chiêu?
— Không. - Tuân Úc lại lắc đầu - Kỳ thực định làm gì, ngay cả bản thân ông cũng không rõ nữa. Kháng cự Tào Tháo ông không có quyết tâm lớn đến vậy, còn ưng thuận thì lại trái với lương tâm. Ông giờ đã không tìm ra phương hướng và đường lùi nữa, chỉ muốn nhìn lại hoàng cung, bái kiến thiên tử, nhìn lại nơi mà mười bảy năm trời ròng rã, ông đã cúc cung tận tụy đêm ngày xử lý triều chính.
Từ phủ đệ của ông đi tới hoàng cung chỉ cách vỏn vẹn hai con đường, Tuân Úc cố ý dặn dò phu xe đi chậm lại, ông mệt mỏi tựa lưng vào ghế vịn, ngắm nghía từng đầu phố con hẻm của Hứa Đô - Mười bảy năm trước, nơi đây chỉ là một huyện thành bé nhỏ, ông cùng Tào Tháo dốc tận trí lực, gom góp lương tiền, kiến tạo nó thành đô thành của đại Hán, tuy không dám so sánh với Trường An, Lạc Dương năm xưa, nhưng mỗi mái ngói, mỗi thước gạch đều thấm bao tâm huyết của ông. Nhưng giờ đây đã có Nghiệp Thành, tất cả mọi thứ thuộc về nơi đây sẽ phải phế bỏ hay sao... Tuân Úc tỉ mẩn nhìn ngắm cảnh trí trước mắt, tựa như từng nhánh cây ngọn cỏ đều in hằn trong tâm trí.
Đến trước cửa cung, Tuân Úc chậm rãi xuống xe, đi qua cổng nghi môn đến phục đạo, thị tòng hoàng môn trong cung trông thấy ông ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả những kẻ đang chạy đi chạy lại lo công chuyện cũng bất giác dừng chân, cung kính thi lễ với ông. Tuân Úc không hề để ý đến, tay cầm hốt cúi đầu trầm ngâm lo nghĩ, có lẽ là do thói quen, ông bước đến thượng thư đài tự lúc nào. Trong phòng u tịch không một bóng người, những ngày Tuân Úc không có ở đây, thượng thư đài dường như bị tê liệt. Thượng thư tả bộc xạ Vinh Hợp là bậc lão thần tuổi tác đã cao, thấy Tuân Úc không đến, ông ta há có thể đứng ra chủ trì mọi sự, bèn dứt khoát cáo bệnh không đến. Thượng thư hữu bộc xạ Vệ Trăn tuổi còn trẻ, lại xuất thân từ Tào doanh nên càng phải lánh mặt. Thế là chỉ còn lại một đám lệnh sử do Thượng thư hữu thừa Phan Húc đứng đầu, quần long vô thủ không biết phải làm sao, nên dần dần chẳng ai đến nữa.
Khi Tuân Úc bước vào bên trong, tất thảy mọi người đều sững sờ, chẳng thốt nên lời. Phan Húc xưa nay quản việc bút nghiên trong thượng thư đài, đang cắm cúi viết bỗng ngẩng lên trông thấy Tuân Úc bước vào, tay run lẩy bẩy rơi cả bút xuống đất. Sững sờ hồi lâu, mọi người mới nhớ ra thi lễ:
— Bái kiến Lệnh quân!
Tuân Úc cố nặn ra một nụ cười, miễn cưỡng xua xua tay, đoạn bước đến bên cạnh án của Phan Húc, cúi xuống nhặt bút lên nói:
— Nguyên Mậu, những ngày qua vất vả cho ông rồi.
— Không dám, không dám...
Phan Húc hai mắt hấp háy, nét mặt vẫn còn toát lên vẻ sợ sệt. Tuân Úc nhận thấy có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn xuống văn thư ông ta mới viết được một nửa:
— Ông đang viết gì thế này?
— Không có gì... Không có gì...
Phan Húc vội vàng đứng dậy, đưa tay giữ lấy quyển trúc kia. Nhưng Tuân Úc đã giữ chặt lấy mép bên quyển trúc:
— Buông tay, để ta đọc xem.
Phan Húc ấp úng đáp:
— Việc cỏn con, xin Lệnh quân chớ xem.
Nhưng thấy Tuân Úc trừng mắt lên nhìn, ông ta trong lòng sợ hãi, bất giác buông tay ra.
Có lẽ do những ngày này lo lắng quá độ, mắt của Tuân Úc đã hơi hoa lên, tay cầm quyển trúc nhíu mày hồi lâu mới đọc được đôi câu: Trẫm nghe nói các bậc tiên vương phân phong cho người có đại công đại đức, ban đất đai để báo đáp họ, chia dân chúng để cung dưỡng họ, dùng hậu lễ để tỏ ý tôn sùng, điển lễ đủ cả, đó là để họ bảo vệ vương thất, phò tá quân vương... Trẫm thân thể nhỏ bé, lại ở trên muôn dân, cảm thấy khó như lội vực sâu, đi trên băng, nếu không có khanh giúp, trẫm không làm được. Nay đem mười quận Hà Đông, Hà Nội, Ngụy Quận, Triệu quốc, Trung Sơn, Thường Sơn, Cự Lộc, An Bình, Cam Lang, Bình Nguyên của Ký Châu phong cho khanh làm Ngụy Công...
Đây rõ ràng là chiếu thư sắc phong cho Tào Tháo làm Ngụy Công, Phan Húc cho dù có gan to bằng trời cũng không dám lấy danh nghĩa của thiên tử tùy tiện viết sắc mệnh, không còn nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là do Tào Tháo lén lút ra lệnh.
Phan Húc mặt cắt không còn giọt máu - Đổng Chiêu bắt ông ta viết sắc lệnh, ông ta nào dám không viết? Nhưng nếu Tuân Úc không sai bảo, ông ta há dám tự tiện múa bút như vậy? Hai bên tả hữu đều không thể không tuân theo. Ông ta chẳng biết phải làm sao, đành lẩy bẩy quỳ mọp dưới đất, nhắm mắt chờ cơn đại nộ của Tuân Úc.
Nhưng Tuân Úc không hề có ý trách cứ, chỉ cười nhạt nói:
— Văn thái viết hay lắm, rất hay...
Mắng chửi Phan Húc có tác dụng gì? Tào Tháo đã nhất quyết muốn làm chuyện gì thì ai có thể ngăn cản được? Cho dù Tuân Úc không ngồi chủ sự, Tào Tháo vẫn có thể điều khiển được triều đình này, ông sẽ không bao giờ vì một người phản đối mà không đi tiếp nữa. Tuân Úc thẫn thờ cầm chiếu thư trên tay, trái tim như đã nguội lạnh. Đám lệnh sử ở đây đều biết rõ nội tình, kẻ nào kẻ nấy đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Tuân Úc, không phải là không dám, cũng chẳng phải là không buồn để ý đến, mà là bất nhẫn!
Đúng lúc bầu không khí trở nên im ắng đến mức khó thở, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, hai vị Thanh thụ trưởng quan người trước kẻ sau bước vào trong phòng - Phía trước là Đổng Chiêu, phía sau là Hoa Hâm.
Đổng Chiêu rõ ràng không ngờ có Tuân Úc ở đây, giật mình suýt chút nữa đánh rơi văn thư đang cầm trên tay, mãi lúc sau mới lấy lại sắc mặt, nặn ra một nụ cười:
— Thì ra Lệnh quân cũng ở đây... Ngài đến đúng lúc lắm, Thừa tướng có văn thư khẩn cấp, vừa hay có liên quan đến ngài. Đã tới đây rồi, hạ quan cũng không cần đến phủ ngài làm phiền nữa.
Nói đoạn mở quyển trúc ra đọc, mặc dù ông ta cố sức che giấu vẻ căng thẳng, nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy, e sợ:
— Thần nghe nói thời xưa khiển tướng, trên đặt giám quân, dưới có chức phó, để tỏ tôn nghiêm của quốc gia, giảm bớt sai sót. Nay thần sắp qua Trường Giang, phạt kẻ có tội, cần có sứ giả để thể hiện việc phụng hành vương lệnh. Văn võ gồm đủ, tự cổ đến nay. Sứ trì tiết, Thị trung kiêm Thượng thư lệnh Vạn Tuế đình hầu Tuân Úc là trọng thần, đức hạnh trải khắp Hoa Hạ, cần đến nơi trú quân, tiện tiến binh cùng thần, làm sáng mệnh lệnh của triều đình, dùng uy đức trấn định địch khấu. Việc quân quý ở chỗ thần tốc, nên không kịp thỉnh thị, thần tự ý lưu lại Tuân Úc để làm trợ thủ trọng yếu.
Đây trên danh nghĩa là biểu chương nhưng khẩu khí không khác gì mệnh lệnh, “Việc quân quý ở chỗ thần tốc, nên không kịp thỉnh thị”, tướng ở trận tiền lệnh vua có thể không nghe, hoàn toàn không cần xin vương lệnh của thiên tử, cũng không cần phải gửi chiếu thư cho trung đài, lập tức điều Tuân Úc đến đại doanh nhận chức. Câu “phạt kẻ có tội, cần có sứ giả để thể hiện việc phụng hành vương lệnh” chẳng qua chỉ là những lời màu mè vẽ chuyện, Tào Tháo đã mất hết kiên nhẫn, muốn điều chuyển Tuân Úc khỏi chức Thượng thư lệnh!
— Làm sáng mệnh lệnh của triều đình, dùng uy đức trấn định địch khấu? - Tuân Úc khẽ lầm bẩm, - Thừa tướng muốn ta đến đại doanh phụng mệnh?
Đổng Chiêu không dám nhìn thẳng vào mắt ông, chỉ cúi đầu cuộn quyển trúc lại:
— Thừa tướng mời ngài tạm lĩnh chức Quang lộc đại phu, mang theo phù tiết đến đại doanh tham mưu chuyện quân vụ, làm sáng vương mệnh.
— Mang theo phù tiết? - Tuân Úc bật cười cay đắng, - Mang theo phù tiết hay không cũng còn có nghĩa lý gì?
Đổng Chiêu nhất thời cứng họng, suy nghĩ một hồi mới gượng cười nói:
— Lệnh quân chớ nên nghĩ nhiều, Thừa tướng cho gọi thì cứ thế mà đi. Giữa hai ngài liệu còn có chuyện gì không thể nói thẳng sao?
Bình tâm tĩnh trí mà nói, tuy Đổng Chiêu ủng hộ việc Tào Tháo đăng vị, nhưng ông ta không hề có ân oán gì với Tuân Úc, tất thảy đều do tình thế gò ép, Đổng Chiêu cũng không muốn đi đến bước đường này. Nhưng việc đã như vậy chẳng thể vãn hồi được nữa, Tào Tháo bãi chức của Tuân Úc đã đành, lại còn điều ông đến đại doanh nhận mệnh, chỉ e đây chẳng phải điềm lành.
Nhưng điều Tuân Úc đang cân nhắc không phải là sự an nguy của bản thân:
— Sau khi ta đi, ai sẽ chủ trì mọi việc ở trung đài?
Đổng Chiêu khẽ liếc về phía sau lưng:
— Thừa tướng đã chỉ phái Hoa công tạm thay chức Thượng thư lệnh.
Hoa Hâm cũng cảm thấy rất áy náy, chỉ chắp tay không hé môi nửa lời. Hoa Hâm tuy là một bậc danh sĩ đức cao vọng trọng nhưng bản tính thận trọng, nhu nhược, trước kia từng nhận chức Thái thú Dự Chương, Tôn Sách đem quân tới đánh, ông ta không chống cự được bèn dâng ấn tín, mở thành đầu hàng, làm “thượng khách” nhiều năm ở Giang Đông. Sau này Tôn Sách chết rồi, vị trí của Tôn Quyền chưa vững, phải tạm thời khuất phục Tào Tháo, nên ông ta mới được tha trở về Trung Nguyên. Người này trong thời loạn gió chiều nào theo chiều nấy, tính cách ngày càng ba phải, để ông ta chủ trì triều chính, đương nhiên là sẽ một mực nghe theo lệnh của Tào Tháo rồi.
Trong thời khắc này, Tuân Úc bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm, rũ bỏ chức Thượng thư lệnh, trọng trách nặng nề cũng không còn nữa. Dù sao đi nữa, Tào Tháo cũng không thay đổi chín châu, tấn vị tước công khi ông còn đứng ra chủ trì triều đình, đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất. Ông quay lại, nhìn về đại điện hoàng cung không mấy hùng vĩ cách phía sau một bức tường:
— Trước khi khởi hành, ta muốn diện kiến thiên tử.
Đổng Chiêu rất lấy làm khó xử, nhẹ giọng khuyên can:
— Trung quân cho gọi vô cùng cấp bách, phù tiết ấn thụ hạ quan đã thay ngài chuẩn bị sẵn rồi, Phục Ba Tướng quân Hạ Hầu Đôn đang cắm quân ở ngoài thành. Lệnh quân có lẽ không nên diện kiến thiên tử nữa, mau về phủ thu dọn đồ đạc, ngày mai đi cùng ông ta thôi.
Tuân Úc đã không còn là Thượng thư lệnh, nhưng ông ta vẫn vô tình xưng hô là “lệnh quân”, ngay cả Đổng Chiêu cũng không thể phủ nhận rằng, tất cả mọi người đều đã quen với triều đình do Tuân Úc chủ trì, công tích và tài cán của ông bất cứ ai cũng không thể phủ nhận.
Nói xong những lời này, Đổng Chiêu lại khẽ cúi đầu - Cho dù có sự hậu thuẫn của Tào Tháo, khi đứng trước mặt Tuân Úc ông ta cũng vẫn trở nên nhỏ bé đến vậy. Nhưng điều bất ngờ là Tuân Úc không hề nài nỉ thêm, ông chỉ lặng lẽ quay đầu mà đi, được một quãng rất xa mới lẩm bẩm nói:
— Không gặp cũng tốt... không thể giữ được giang sơn xã tắc, ta còn mặt mũi đâu để diện kiến thiên tử.
Nhìn theo bóng dáng cô độc của Tuân Úc, Đổng Chiêu khẽ thở dài một tiếng, ông ta không hề cảm thấy vui vì đã đạt được mục đích, mà chỉ khẽ tựa vào bậu cửa, mông lung nhìn ra ngự viên đang ào ào lá rụng. Trong đài các, Phan Húc cùng đám liêu thuộc cũng không ai nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói ôn tồn của Hoa Hâm truyền đến:
— Lão phu được sự tin tưởng của Thừa tướng, từ hôm nay bắt đầu nắm giữ các việc nơi trung đài. Tân quan mới nhận chức chưa thể tỏ tường mọi sự, mong liệt vị đại nhân dốc lòng phò trợ. Chúng ta đồng tâm phụng sự thiên tử, dốc sức vì giang sơn triều đình đại Hán, cũng là vì gia tộc của chúng ta, phải nghiêm cẩn nghe theo mệnh lệnh của Thừa tướng...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 9 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 9 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 9