Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
iả Hủ thuyết phục Trương Tú, hóa thù thành bạn
Đưa quân về Hồ Bắc
Viên Thiệu nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Tào Tháo binh lực không bằng một nửa mình lại dám dẫn quân khiêu chiến.
Tháng 7, tháng 8 năm Kiến An thứ tư (năm 199 sau Công Nguyên), Viên Thiệu quyết định đưa quân xuống phía nam, nhưng khi hắn còn chưa dẹp xong những rắc rối liên quan đến đám quân Hắc Sơn, bộ máy quan lại cũ ở U Châu và bộ lạc Ô Hoàn thì Tào Tháo đã dẫn quân vào Hà Bắc. Viên Thiệu vốn không có sự chuẩn bị từ trước nên chẳng kịp trở tay, quân Tào cứ thế ồ ạt tấn công vào đến đất Lê Dương (Ký Châu). Cùng lúc này, các tướng lĩnh Từ Châu là Tang Bá, Tôn Quan, Ngô Đôn kẻ nào kẻ nấy đều đã kéo quân tới Thanh Châu, cướp bóc, chém giết ở các huyện thành, đánh du kích với Viên Đàm. Mọi bố trí ở tiền tuyến Hà Bắc trở nên hỗn loạn, đám quân có nhiệm vụ canh giữ doanh trại bị giết sạch không còn một mống, quân tiền trạm cũng bị giết gần hết, số còn lại bỏ chạy tán loạn. Kỳ thực, Tào Tháo tiêu diệt Lã Bố chỉ trước thời gian Viên Thiệu đánh bại Công Tôn Toản khoảng hơn ba tháng, nhưng chính nhờ có sự chuẩn bị trước ba tháng này, Tào Tháo đã chiếm thế chủ động trong toàn bộ chiến cục!
Nhưng chính vào lúc tướng sĩ quân Tào đang khí thế sôi sục, Tào Tháo đột nhiên hạ lệnh dừng tiến công, đổi kế hoạch. Phái Vu Cấm, Nhạc Tiến chia năm ngàn quân, men theo đường sông lớn quay đầu tiến về phía tây, bảo vệ quận Hà Nội nơi Ngụy Chủng đang trấn thủ; còn mình quay về phá hủy toàn bộ những nơi vừa mới chiếm được, đốt hết doanh trại rồi quay về bờ nam.
Cục diện tốt đẹp đã bị vứt bỏ như vậy. Khi rút quân qua sông, không ít tướng lĩnh luôn miệng ca thán. Bọn Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên không nhẫn nhịn được, bèn chạy đi tìm Tào Tháo hỏi cho ra nhẽ, nhưng Tào Tháo không một lời giải thích, còn ra nghiêm lệnh bắt bọn họ quay về trông coi quân lính, tuyệt đối không cho phép chạy đến làm ầm ĩ.
Nước sông Hoàng Hà ào ào chảy xiết, con thuyền lớn cắm cờ “Tào” cưỡi gió đạp sóng thẳng tiến về phía bờ nam. Tào Tháo đứng sừng sững trên mũi thuyền, ngắm nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, không rõ trong lòng đang hừng hực khí thế hay căng thẳng lo âu. Quân sư Tuân Du đứng ngay sau lưng, nghe rõ tiếng thở dài của Tào Tháo, bèn hỏi:
— Minh công đang bận lòng việc gì vậy?
Tuy quân Tào chiếm được lợi thế, bọn Quách Gia hết lời ca ngợi, song tự thâm tâm Tào Tháo vẫn rất lo lắng cho trận chiến trước mắt, nhưng thời cục bức bách không thể không đánh. Bao mối bận tâm ngổn ngang trong đầu ông, có những thứ hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt, nhưng hơn hết là dự cảm bất an mà ông chẳng thể gọi tên! Tào Tháo mơ hồ cảm thấy sẽ nảy sinh những sự việc nằm ngoài dự liệu, nhưng cụ thể thế nào thì không thể nói rõ. Lúc này thấy Tuân Du hỏi, ông chỉ biết trân trân nhìn vào dòng nước đục ngầu lẫn cả những đụn cát vàng lúc ẩn lúc hiện giữa dòng sông, nói:
— Nhớ Đại tư mã tiên triều Trương Nhung từng nói: “Hà thủy trọc, nhất thạch thuỷ, lục đấu nê”,(*) nhưng bá tánh dẫn nước sông vào tưới tiêu đồng ruộng, nước chảy đi thì bùn cát đọng lại. Mỗi năm cứ đến tháng 3, lũ mùa xuân lại lên, ngập tràn kênh dẫn đến thiên tai lụt lội. Triều đình cho xây đê phòng hộ, khiến mực nước dâng cao, một vài nơi mặt nước cao hơn cả bình địa.
Tuân Du biết ông cố ý lảng sang chuyện khác, thuận miệng nói:
— Cho nạo vét kênh mương sẽ chẳng còn việc gì đáng ngại cả, minh công cứ sai quan Yết giả Viên Mẫn chuyên phụ trách đê điều tăng cường trông nom công việc trị thủy cho tới nơi tới chốn, chỉ vài năm ắt sẽ có hiệu quả. - Nói xong, Tuân Du cũng nhìn về phía dòng sông mênh mông, nói nhằm dụng ý khác rằng, - Việc trong thiên hạ có khó khăn, trắc trở đến mấy, nhưng chỉ cần bền lòng vững chí, tận sức mà làm, cuối cùng mọi việc cũng vào đấy cả thôi...
Tào Tháo nghe ra ý tứ trong lời nói của Tuân Du, biết ông đã nhìn thấu điều mình đang canh cánh trong lòng, liền đứng lên hỏi:
— Quân sư chắc biết tại sao ta lại cho rút quân chứ?
Tuân Du nhìn quanh, ngoài mấy người tâm phúc là bọn Hứa Chử ra, những người khác đều đang đứng chèo thuyền, liền nói thẳng:
— Tại hạ đoán rằng, chúa công muốn dụ Viên Thiệu qua sông giao chiến.
— Người hiểu lòng ta có quân sư đây. - Tào Tháo ngước nhìn về phía bờ bắc, - Thắng lợi trước mắt chẳng qua là do ta tập kích bất ngờ, nếu Viên Thiệu điều động binh mã tới chi viện, chúng ta sẽ lập tức bị vây khốn. Các tướng không hiểu sự tình nói ta không dám giữ Lê Dương, bọn họ đâu thể nhìn thấy lợi hại trong đó... - Thứ nhất, binh lực hai bên quá chênh lệch, nói ra sẽ khiến quân sĩ càng thêm lo lắng; thứ hai, ý đồ dụ Viên Thiệu qua sông quyết chiến một trận là chuyện cơ mật, nếu nói ra nhất định sẽ lộ thiên cơ.
Tuân Úc hiểu rõ chỗ khó của Tào Tháo, Khổng Tử viết: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi”,(*) cầm quân đánh trận cũng vậy, nếu để tướng sĩ biết sức ta kém xa địch, ắt sẽ khiến lòng quân sợ hãi, như vậy sao có thể thủ thắng?
— Nếu cứ ở hai bên bờ sông giằng co với địch, Viên Thiệu binh nhiều đất rộng chẳng phải lo trước phòng xa, kẻ vỡ trận trước ắt là chúng ta. Bởi vậy nhất định phải ép hắn vượt sông sang bên này mới được, khi đó tiếp tế lương thảo tất gặp khó khăn, ta mới có cơ đánh được Thiệu. - Nói đến đây, Tào Tháo trong lòng lại đầy lo âu, - Chúng ta đã dùng chiêu khích tướng, chỉ sợ Viên Thiệu vẫn không đưa quân sang bờ nam mà thôi!
Tuân Du cũng không biết làm cách nào, đành nói:
— Việc phải làm đều đã làm rồi, sang hay không là do Viên Thiệu, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, phần còn lại là do ý trời. Nhưng minh công chớ phiền muộn, trận Lê Dương tuy chưa thể dựng sào thấy bóng nhưng cũng có cái hay. Quan Trung vừa mới theo ta, lòng dân Hứa Đô vẫn còn hoang mang, chiến thắng này tuy nhỏ bé nhưng chí ít cũng đã cổ vũ tinh thần tướng sĩ và giúp ổn định lòng dân ở hậu phương!
Nghe Tuân Du nói vậy, Tào Tháo quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy thuyền nhỏ dày đặc đang vượt sông quay về bờ nam, đám binh lính tay khua mái chèo, khuôn mặt hồ hởi, cao giọng ca khúc khải hoàn, dường như chẳng bận tâm đến cuộc chiến gian khổ sắp tới. Họ đang thả lỏng tinh thần chứ không hề đánh mất nhuệ khí xung trận. Có được sự lạc quan như vậy cũng là một việc hay.
Tào Tháo thấy nhẹ lòng đi nhiều, tay vân vê chòm râu ngẫm nghĩ, đột nhiên ánh mắt ngời sáng:
— Chỉ khiêu khích thôi không đủ, ta phải cho Viên Thiệu ít mồi nhử để kéo hắn qua sông!
— Mồi nhử?! - Tuân Du thấy cách này khá hay, nhưng phải nhử như thế nào? Thấy Tào Tháo chắp tay sau lưng tủm tỉm cười, chắc hẳn đã có dự tính.
Các chiến thuyền chầm chậm tiến về phía trước, lần lượt cập bến Diên Tân, Tào Nhân đã dẫn quân canh giữ bờ nam ra nghênh đón từ lâu. Tào Tháo và mấy người nữa còn chưa kịp xuống thuyền, Tào Nhân đã vội chạy lên đón:
— Bẩm chúa công, có tin cấp báo từ Thanh Châu. Tang Bá, Tôn Quan và Ngô Đôn đã khiêu khích địch thành công, tập kích giết chết hàng trăm quân Thiệu ở các huyện, viện binh do Viên Đàm phái đi chưa kịp đến, bọn họ đã nhanh chóng rút về Từ Châu.
Tào Tháo được Hứa Chử đỡ, cười ha hả bước xuống thuyền:
— Đám tiểu tử xuất thân từ thổ phỉ này sở trường đánh du kích, cứ vậy mà làm thì Thanh Châu đừng mơ được một ngày yên ổn.
— Nhưng... - Tào Nhân đột nhiên lái sang chuyện khác, - Các bộ ở Từ Châu đều anh dũng chiến đấu, vậy mà Xương Bá chẳng những không chịu hiệp lực tác chiến mà còn cướp lương thảo của quân ta, thế chẳng phải làm phản hay sao?
Ngay từ đầu Xương Bá đã không chịu quy thuận, dù đã được Tào Tháo giao cho chức quận thú nhưng hắn vẫn hết lần này đến lần khác không nghe theo sự điều động của triều đình. Có điều lúc này chỉ có thể đoàn kết, không thể để nội bộ chém giết lẫn nhau, Tào Tháo đăm chiêu suy nghĩ:
— Đành mắt nhắm cho qua vậy, bảo bọn Tôn Quan đi khuyên Xương Bá, kêu hắn đừng có làm những chuyện xuẩn ngốc ấy nữa.
Tào Nhân lại bẩm báo:
— Tang Bá còn viết một bức thư, khẩn thiết xin ngài nể mặt ông ta mà xá tội cho bọn Mao Huy, Từ Hấp. - Tào Tháo nhiều lần tỏ ý sai Lưu Bị, Trương Liêu truyền đạt mệnh lệnh hành quyết, nhưng Tang Bá không nỡ giết bằng hữu của mình, còn viết thư xin tha tội cho chúng.
— Cái tên Tang Nô Khấu này... - Tào Tháo nhớ đến biệt danh của Tang Bá, - Tang Bá xuất thân là tên coi ngục, trước đây kết bè kết đảng với bọn tội phạm, chẳng ngờ bây giờ lại đánh bạn với đám phản đồ. Bọn người này chẳng biết phép nước gì hết, chỉ biết nói chuyện nghĩa khí thôi!
Tuân Du đứng cạnh mỉm cười:
— Từ Châu đã dẹp yên, Lã Bố cũng đã bị giết, giữ lại cái đầu của bọn Từ Hấp, Mao Huy cũng chẳng phương hại gì đến đại sự, minh công cứ làm như nể mặt tên Tang Bá đi vậy.
Nét mặt Tào Tháo lúc này mới giãn ra:
— Đã tỏ tấm lòng nhân từ thì cứ khoan dung cho trót vậy. Quân sư hãy hồi thư cho Tang Bá, nói ta nể mặt hắn mà tha mạng cho chúng. Còn nữa, bảo hắn chuyển lời tới bọn Từ Hấp, Mao Huy rằng, nếu bọn họ chịu khó tham gia trận chiến ở Thanh Châu, sau này lão phu còn phục chức cho chúng nữa.
Trong lúc đó binh mã của các bộ đều lần lượt lên bờ, bọn Hạ Hầu Uyên, Trương Liêu cũng tập trung lại. Tào Tháo ra lệnh cắm chốt canh giữ ngay dọc sông Diên Tân. Bọn lính liền căng lều bạt, dựng doanh trại, cắm hàng rào kiểu sừng hươu. Quân trại dựng lên trong nửa canh giờ, Tào Tháo vừa bước vào đại trướng, tên lính do Vu Cấm phái đến đã vội cấp báo:
— Khải bẩm chúa công, chủ tướng của tại hạ đã dẫn quân tiến về phía tây dọc theo bờ sông, phá tan doanh trại quân Viên ở Gia Hoạch, huyện Cấp, tiêu diệt hơn ngàn quân địch, bắt sống Hà Mậu, Vương Ma và hơn hai mươi tướng Thiệu, sai tại hạ đến báo tin thắng trận!
Việc hạ được các doanh trại, thành lũy ở phía tây đã giảm bớt sự uy hiếp của quân Thiệu đối với quận Hà Nội. Tào Tháo hết sức vui mừng:
— Mau về báo cho tướng quân nhà ngươi và Lạc tướng quân rằng, lần này làm khá lắm, bảo bọn họ mau chóng đến Diên Tân tụ hợp với đại quân.
— Tuân lệnh. - Tên lính kia vẫn chưa chịu đi, mà quỳ ở đó thưa tiếp, - Khải bẩm chúa công, tướng quân còn bảo tiểu nhân bẩm với ngài rằng, nếu còn nơi nào địch mạnh cần một người chiếm đóng, xin ngài hãy sai phái chủ tướng tại hạ đem quân canh giữ.
Chư tướng trong trướng nghe lời này ai nấy đều cau mặt khó chịu. - Vu Văn Tắc này quá tham lam, ở tận Hà Nội mà còn đòi tranh giành nhiệm vụ nơi đây. Nhưng Tào Tháo lại thấy dũng khí của Vu Cấm thực đáng khen, sảng khoái đồng ý:
— Tốt lắm! Hãy bảo tướng quân nhà ngươi, ta giao trọng trách trấn giữ Diên Tân cho hắn.
— Tuân lệnh. - Tên lính hớn hở lui ra.
Vu Cấm lần này đắc ý rồi, chư tướng có mặt trong trướng đều thấy bất bình. Đột nhiên lại thấy Tào Tháo nói:
— Vẫn còn một nơi trọng yếu cần có người trấn thủ, để ta xem trong số chư tướng ở đây ai thích hợp... - Nghe vậy ai nấy đều xốc lại tinh thần, nhìn Tào Tháo đầy sốt sắng.
Nào ngờ Tào Tháo chẳng buồn nhìn bọn họ, mà đưa mắt tìm kiếm trong đám duyện thuộc, khoát tay gọi:
— Lưu Diên!
Tư khi đi theo Tào Tháo đến nay, Lưu Diên vẫn luôn làm tham mưu việc dân chính, chưa dẫn quân đánh trận bao giờ. Nghe Tào Tháo gọi tên mình, ông ta vẫn ngây người ra, Giám quân Vũ Chu đứng cạnh bèn đẩy ông ta ra khỏi hàng. Lưu Diên sợ hãi chắp tay, lắp bắp nói:
— Thuộc hạ, thuộc hạ chưa...
— Ta biết ngươi chưa từng ra trận, nhưng chẳng phải ngươi là người huyện Bạch Mã sao?
— Vâng, vâng, vâng... - Lưu Diên run rẩy nói.
Tào Tháo nhìn Lưu Diên từ đầu đến chân, chậm rãi nói:
— Huyện Bạch Mã là đất văn hiến, sản sinh ra nhiều quan lại hiền sĩ, Huyện lệnh Bạch Mã tiên triều là Lý Vân đã dâng sớ vạch tội gian thần, bị bọn hoạn quan hãm hại nhưng thà chết cũng không quỳ gối khuất phục lũ tiểu nhân! Nhưng nay, đó lại là nơi xung yếu, ta địch đều muốn chiếm cứ, phía đông có Bộc Dương, phía tây nam có Diên Tân, cách thành Lê Dương chỉ một con sông, nhất cử nhất động của đôi bờ đều có thể bao quát được. Hơn nữa, đại quân Viên Thiệu muốn tiến xuống phía nam ắt phải đóng quân ở Lê Dương, đến lúc đó, Bạch Mã sẽ trở thành phòng tuyến kháng cự đầu tiên... Lưu Diên, ngươi thân là con dân Bạch Mã, liệu có dám hiệu triệu bách tính giữ thành không?
Nếu hỏi Lưu Diên có làm được không, có thể hắn sẽ đáp là không, nhưng Tào Tháo lại hỏi có dám làm không thì Lưu Diên sao có thể mặt dày khước từ? Bị Tào Tháo dồn đến nước này, Lưu Diên không có gan làm cũng bị khích cho có gan, bèn thẳng lưng dứt khoát nói:
— Thuộc hạ vốn chẳng có tài cầm quân đánh địch, nhưng ơn tri ngộ của chúa công, đừng nói là trấn thủ nơi hiểm yếu, cho dù đi vào chỗ chết, thuộc hạ cũng không oán trách! Bạch Mã lại là quê nhà, thuộc hạ xin liều chết nhận trọng trách này, cho dù thành nát nhà tan cũng xem như được chết tại chốn quê nhà!
— Tốt lắm, - Tào Tháo cầm tấm lệnh tiễn, - Nay ta phong cho ngươi làm Thái thú Đông quận, thống lĩnh hai ngàn binh mã về trấn thủ Bạch Mã!
Chư tướng xôn xao bàn tán, phái một văn nhân chưa từng đánh trận đi chặn mũi tiên phong của địch, đã vậy lại chỉ cho hai ngàn binh mã, há chẳng phải bảo hắn đi vào chỗ chết hay sao?
Lưu Diên lấy tinh thần nhận lệnh tiễn. Tào Tháo lại rút tấm lệnh tiễn khác:
— Trương Liêu, Từ Hoảng!
— Có mạt tướng! - Hai người bước ra khỏi hàng quân, quỳ xuống đáp.
— Hai ngươi lập tức đưa quân đến Quan Độ dựng doanh trại, đắp thành lũy, chuẩn bị cho đại quân đến đóng.
Mệnh lệnh vừa được ban ra, chư tướng càng thêm xôn xao. Quan Độ nằm ở ven bờ Hồng Câu thuộc địa phận huyện Dương Vũ, cách tiền tuyến Đại Hà khá xa, sao có thể dựng doanh trại ở nơi đó được chứ? Không ai hiểu được ý định của Tào Tháo, duy chỉ có ánh mắt quân sư Tuân Úc là sáng lên - Vu Cấm liên tục chiếm hạ doanh trại của Viên Thiệu, sai hắn ta giữ Diên Tân chỉ là chiêu khích tướng; còn Lưu Diên chỉ là một văn sĩ, dùng hắn trấn giữ Bạch Mã chỉ để tỏ rõ sự yếu kém. Bọn họ chính là hai mồi nhử để dụ Viên Thiệu vượt sông, trận quyết chiến thật sự chính là Quan Độ!
Trương Liêu, Từ Hoảng ngơ ngác nhận lệnh mà chẳng hiểu thực hư thế nào, Tào Tháo chẳng buồn nhìn đám chư tướng đang há miệng kinh ngạc, xua tay mà rằng:
— Những người còn lại quay về tập trung thu gom thuyền bè, chuẩn bị khí giới, giải tán!
Ngoài Tuân Du, chư tướng chẳng ai hiểu được ý định của ông, chỉ biết tuân lệnh lui ra.
— Quân sư thấy sao? - Khi thấy chư tướng đều đã đi cả, Tào Tháo chợt quay lại hỏi Tuân Du.
— Làm lồng bắt cọp ắt phải có mồi ngon. Chúa công mưu lược hơn người, tại hạ chỉ biết ngưỡng mộ! - Tuân Du cảm phục nói.
— Quân sư quá lời rồi. - Tào Tháo gượng cười, - Vừa khiêu khích lại vừa nhử địch, những gì có thể làm được chúng ta đều đã làm cả, nhưng liệu có thể tốc chiến tốc thắng hay không phải xem Viên Thiệu thế nào. Hơn nữa, việc bố trí xong xuôi cũng chỉ có thể quyết định được năm phần, năm phần còn lại nằm trong tay kẻ địch!
Tuân Du thấy những lời này quả là chí lý, bất giác khẳng khái mà rằng:
— Chúa công đã làm bạn với Viên Bản Sơ hơn hai mươi năm, e rằng ngài còn hiểu tính cách hắn hơn cả đám thuộc hạ dưới trướng, gọi hắn đến, há lại không chịu đến sao?
— Mong là vậy, chúng ta cứ ở đây đợi hắn. Ngồi chờ còn sốt ruột hơn cả liều mạng ấy chứ... - Tào Tháo chợt nhớ ra một chuyện, - Lưu Bị, Chu Linh, Lộ Chiêu xuất binh đã gần hai tháng, ra khỏi Duyện Châu, qua Hạ Bì, tiến thẳng về Thọ Xuân, Viên Thuật cũng đã chết, lẽ ra phải đến nơi rồi, sao giờ này vẫn chưa thấy tin tức gì?...
Chưa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói sang sảng ngoài đại trướng:
— Chúc mừng chúa công! Chúc mừng chúa công! - Quách Gia rảo bước vào trong. Ông ta tạm thời phải ở lại Hứa Đô để giải quyết vài việc quan trọng, nên đến chậm một bước.
— Chỉ là thắng lợi nhỏ, có đáng gì chứ?
Quách Gia khẽ cười mà rằng:
— Chúa công hiểu lầm rồi, tại hạ không chúc mừng chiến thắng ở Lê Dương, mà là một chuyện vui khác kia. - Vừa nói, ông vừa rút bức thư trong tay áo dâng lên Tào Tháo.
Tào Tháo xem xong liền bật cười - Thì ra sau khi Viên Thuật chết, bọn thuộc hạ chia rẽ, con trai Viên Thuật là Viên Diệu cùng Trưởng sử Dương Hoằng, bộ tướng Trương Huân đã dẫn đám tàn binh đầu quân cho Tôn Sách. Viên Dận, Hoàng Y trong lòng không muốn theo, nhân lúc hỗn loạn tháo chạy đến Hoản Thành đầu quân cho Thái thú Lưu Giang là Lưu Huân, đồng thời khai ra rất nhiều vàng bạc châu báu mà Viên Thuật để lại sau khi chết. Lưu Huân nghe vậy động lòng tham, liền đem quân đánh úp Viên Diệu hòng cướp lấy của cải. Viên Diệu vì bảo vệ linh cữu cha nên không thể chống cự, bị Lưu Huân cướp sạch, bọn thuộc hạ là Trương Huân và Dương Hoằng đều bị giết, đám tàn binh tất thảy đều quy hàng, Viên Diệu một mình một ngựa chạy thục mạng đến chỗ Tôn Sách. Lưu Huân được lợi không ít, nhưng vì vậy mà kết thù với họ Tôn, trong lòng thấp thỏm không yên, mưu sĩ Lưu Diệp khuyên hắn nên quy hàng triều đình. Lưu Huân nhớ lại năm xưa làm quan ở nước Bái cũng có chút qua lại với họ Tào, thấy cách này cũng ổn, liền vội phái sứ giả đến Hứa Đô biểu tấu, xin dâng quận Lư Giang cho triều đình hòng núp bóng Tào Tháo. Với Tào Tháo mà nói, có được phe cánh có thực lực như Lưu Huân sẽ càng dễ bề đề phòng Tôn Sách.
— Ha ha ha! Tên keo kiệt Lưu Tử Đài cũng đến quy phục ta. - Tào Tháo đưa bức thư cho Tuân Du xem. - Hiện giờ đông có Lưu Biểu, bắc có Lưu Huân, tây bắc có Trần Đăng, tên tiểu tử Tôn Lang cho dù bản lĩnh lớn cỡ nào cũng khó lòng thi triển.
Tuân Du lại không lạc quan đến vậy:
— Tên Lưu Huân này vì hám lợi mà gây thù chuốc oán với kẻ khác, có thể thấy cũng chỉ là hạng tiểu nhân, minh công cần hết sức đề phòng.
— Không hề gì. Kẻ hám tiền dễ đối phó hơn kẻ hám quyền, hám giang sơn, chỉ cần cho hắn thấy có lợi, việc gì hắn chẳng làm cho ta. Viên Thuật đột tử, Tôn Sách bị trói chân, bỗng dưng giảm được hai mối lo.
Quách Gia chen vào:
— Vẫn còn Trương Tú ở huyện Nhương...
Nghe vậy, Tào Tháo chợt cau mặt lại. Trong bao nhiêu đối thủ, thế lực của Trương Tú yếu nhất nhưng lại khiến Tào Tháo đau đầu. Từ năm Kiến An thứ nhất đến năm Kiến An thứ ba, Tào Tháo ba lần đem quân thảo phạt Trương Tú nhưng đều không diệt được hắn, chưa bàn đến chuyện hao tổn binh lực, ngay con cả Tào Ngang, cháu yêu Tào An Dân và tướng tâm phúc Điển Vi đều chết trong tay hắn. Tuy binh lực của Trương Tú cũng tổn thất nặng nề, nhưng vào lúc quyết chiến, chỉ một cái nhọt nhỏ cũng có thể trở thành vết thương chí mạng.
Tuân Du nói:
— Gần đây, An nam Tướng quân Đoàn Ổi liên tục gửi thư cho Trương Tú, Giả Hủ, nhưng bọn họ vẫn chưa thể hiện thái độ rõ ràng, dường như cả Viên Thiệu cũng đang muốn lôi kéo chúng.
Tào Tháo nhếch miệng cười:
— Trương Tú là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, hắn muốn xem ta và Thiệu ai mạnh hơn, tên tiểu tử này chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng hắn không biết rằng phải trồng cây mới có quả mà ăn, cứ ở đấy mà há miệng chờ sung!
Tuân Du nhắc:
— Vạn nhất thấy ta yếu thế thì hắn sẽ lập tức quy hàng Viên Thiệu, đánh ta từ sau lưng.
Tào Tháo ngầm tính: “Phòng giặc lúc nào chẳng khó hơn làm giặc, ngày nào Trương Tú chưa hàng Hứa Đô thì vẫn là mối họa tiềm tàng, nếu thực sự hết cách thì đành nói một đằng làm một nẻo, bắt tất cả già trẻ lớn bé nhà Giả Hủ làm con tin. Nhưng làm vậy sẽ mang tiếng xấu, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mối quan hệ với chư tướng Quan Trung như Đoàn Ổi, việc này biết tính sao đây?...”
Quách Gia bỗng dõng dạc nói:
— Chúa công, tại hạ xin được đích thân đến huyện Nhương khuyên hàng Trương Tú!
— Sao?! - Tào Tháo sững người, - Ngươi đi?
— Thưa vâng. - Quách Gia chắp tay nói, - Nay minh công hòa hoãn với Lưu Biểu, Trương Tú đã không còn chỗ dựa, cộng thêm địa thế nam bắc cách trở, dù hắn muốn theo Viên Thiệu cũng chẳng được, việc đến nước này Trương Tú chắc chắn không thể tiếp tục đối đầu với ta nữa, nếu giờ minh công khai ân, tại hạ dám chắc chín phần có thể thu phục được hắn.
— Dám chắc chín phần... Ngươi dám quả quyết như vậy? - Tào Tháo xua tay nói, - Có biết đâu là điểm mấu chốt để thu phục Trương Tú không?
— Tại hạ biết... - Quách Gia biết rõ nhưng không thể nói ra, đó là việc Tào Tháo thu nạp người thím của Trương Tú làm thiếp mà gây ra mối thù giết con. Ông tránh nhắc chuyện này, bèn lảng sang chuyện khác: - Tại hạ liệu rằng, Giả Hủ tất sẽ biết được lợi hại giữa hai vùng nam bắc mà tự nguyện quy thuận. Chỉ có điều gia quyến bị giữ ở chỗ Đoàn Ổi, lại bị Trương Tú biết được nên không tiện ra mặt, cố ý tránh bị hiềm nghi mà thôi. Nếu tại hạ đến huyện Nhương nói rõ thiệt hơn cho Trương Tú, dùng đại nghĩa mà thuyết phục, đảm bảo minh công sẽ khai ân tha mạng, lại thêm Giả Hủ ở bên nói vào thì nhất định Trương Tú sẽ đầu hàng.
Đạo lý này ai cũng rõ, nhưng để làm được lại không hề đơn giản. Tào Tháo liếc nhìn Tuân Du, thấy ông đang cau mày vẻ như không chắc chắn, bèn nói:
— Cách này cũng được, nhưng không cần Phụng Hiếu đích thân đi. Hay cứ phái người khác đi trước thăm dò, xem phản ứng của Trương Tú thế nào đã.
— Không! Việc này phải đích thân tại hạ đi. - Quách Gia nói dứt khoát, - Năm xưa, khi kéo quân vào Uyển Thành, tại hạ và Giả Hủ có gặp nhau vài lần, chỉ có tại hạ đi, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì còn dễ bề thương lượng với Giả Hủ. Hơn nữa, nếu phái không đúng người, chỉ một chút sơ suất sẽ mất mạng trong tay Trương Tú, đến lúc đó mối thù giữa hai nhà càng khó hóa giải. Việc du thuyết nhất định phải thành công ngay từ lần đầu!
Tào Tháo thấy cũng có lý, nhưng không đành lòng phái Quách Gia đi làm việc này. Trong mắt ông, Quách Gia chiếm một vị trí rất quan trọng, là mưu sĩ chỉ đứng sau quân sư Tuân Du, hơn nữa tuổi đời còn trẻ, ắt sẽ có tiền đồ xán lạn. Mối thù với Trương Tú còn chưa được xóa bỏ, việc du thuyết lần này hết sức nguy hiểm, nếu bất cẩn sẽ khiến kẻ tâm phúc phải bỏ mạng ở huyện Nhương, há lại không đau lòng ư?
Quách Gia thấy Tào Tháo và Tuân Du không đành lòng phái mình đi, trong lòng vô cùng cảm kích, lại càng cương quyết:
— Chúa công và quân sư hãy yên tâm, chỉ cần tại hạ nói với Trương Tú mười điều thắng của chúa công hôm trước, tất sẽ khiến hắn mở mang tầm mắt!
Tào Tháo thấy ông ta mặt mày tươi tỉnh, như đã có sẵn dự tính trong lòng, dáng vẻ rất quyết tâm mới nói:
— Thôi được, nhưng ngươi nhất định phải hết sức thận trọng.
Quách Gia vỗ ngực mà rằng:
— Tại hạ ắt sẽ mã đáo thành công trở về!
Tào Tháo thở dài đánh thượt, lắc lắc đầu nói:
— Thành công hay không cũng chẳng hề gì, nhưng nhất định phải giữ được mạng sống quay về, chỉ mong tên tiểu tử ngươi sẽ thăm nom phần mộ của mấy lão già bọn ta.
Trận khẩu chiến quyết liệt
Quách Gia đã nói là làm, lập tức dẫn theo hơn chục tùy tùng rời khỏi Tào doanh, xuống phía nam thuyết hàng Trương Tú. Lặn lội đường sá xa xôi từ Lê Dương đến tận Nam Dương, dọc đường mấy lần đổi ngựa, đi suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, đến khi qua được địa giới Nam Dương mới vào dịch trạm nghỉ ngơi một đêm. Sớm hôm sau khi trời còn chưa sáng, Quách Gia đã tắm gội, chải tóc gọn gàng, thay bộ mũ áo tinh tươm, lại kêu đám tùy tùng thay quần áo, tắm rửa cho lũ ngựa thật sạch sẽ. Cả đoàn người chuẩn bị hơn nửa canh giờ mới bắt đầu xuất phát đến huyện Nhương.
Thế cuộc xoay vần, quan hệ giữa Lưu Biểu và Tào Tháo có xu hướng hòa hoãn, Trương Tú lại rơi vào tình cảnh bất lợi, vì thế toàn bộ huyện Nhương cảnh giới nghiêm ngặt, cả bốn cổng thành đều đóng chặt. Quách Gia đi đến ngoài cổng thành phía bắc, lệnh tùy tùng nói to thông báo:
— Binh lính trên thành hãy nghe rõ! Nay có sứ giả triều đình phụng mệnh Tào công đến đây, muốn gặp tướng quân nhà các ngươi, hãy mau đi bẩm báo!
Nghe xong những lời này, đám binh lính trên thành nhốn nháo cả lên, hồi lâu sau mới đáp lại rằng đã phái người đi báo tin, bảo bọn họ hãy đợi một lát.
Quách Gia vẫn ngồi trên lưng ngựa, trong đầu thầm tính sẽ nói gì với Trương Tú. Nào ngờ, tên lính vừa chạy đi bẩm báo, đột nhiên lại thấy hơn chục kỵ binh từ phía đông phi đến, ai nấy đều nai nịt chỉnh tề, cưỡi trên những chú ngựa to lớn, yên cương mới tinh. Một trong số họ hướng về phía cổng thành hô lớn:
— Binh sĩ huyện Nhương nghe đây! Sứ giả của Đại tướng quân tới, có việc gấp cần diện kiến Kiến Trung Tướng quân, hãy mau mở cửa thành tiếp đón!
Sứ giả của Tào Tháo và sứ giả của Viên Thiệu cùng đến một lúc càng khiến đám binh sĩ trên thành thêm nhớn nhác, có tên vội vàng chạy xuống thành bẩm báo Trương Tú. Quách Gia ở bên cạnh nghe không sót một từ, bất giác đưa mắt nhìn đám người kia thì thấy cũng đang chỉ trỏ, chắc rằng bọn chúng cũng đã đoán ra thân phận mình. Quách Gia khá tự tin, thúc ngựa đi lên phía trước, chắp tay cười hỏi:
— Xin hỏi vị nào là sứ giả của Viên Đại tướng quân?
— Là tại hạ. - Một người vừa nói vừa thúc ngựa đi ra, người này cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, thân cao bảy thước, tướng mạo đường hoàng, khuôn mặt vuông vức sáng sủa, tai to râu dài, phong thái trang nghiêm, - Xin hỏi tiên sinh là ai?
— Tại hạ là Quách Gia ở Dĩnh Xuyên, phụng mệnh Tào công đến đây. Tiên sinh đây là...?
Người kia càng tỏ ra khách sáo, chắp tay cười nói:
— Tại hạ là Tòng sự Lý Phù ở Ký Châu, phụng mệnh Đại tướng quân tới đây.
Lý Phù, tự Tử Hiến là nhân sĩ vùng Cự Lộc, xưa nay nổi tiếng là người túc trí đa mưu. Gặp buổi loạn lạc, từng trồng củ kiệu mưu sinh, nhưng cuộc sống dân dã chốn thôn quê chẳng thể chôn vùi được khí phách tài ba, Lý Phù được Viên Thiệu phong làm Tòng sự Ký Châu, chuyên giải quyết những việc cơ yếu, phần lớn thời gian phò tá cho Viên Thượng - con trai út của Viên Thiệu. Lần này đến thuyết phục Trương Tú, phải đi sâu vào vùng Hà Bắc, bí mật đi qua lãnh địa của Tào Tháo, chưa nói việc thành hay không, có thể thuận lợi đến đây đã không dễ dàng gì, vậy cũng đủ thấy Lý Phù tài giỏi, nhạy bén nhường nào.
Sau khi giới thiệu, đôi bên ít nhiều đã nghe qua danh tiếng của nhau, đều cảm thấy đối phương là kình địch, trong lòng lo ngay ngáy nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra điềm đạm, hòa nhã. Quách Phụng Hiếu phong thái nhanh nhẹn, dứt khoát, Lý Tử Hiến cử chỉ nho nhã, nhẹ nhàng, vừa luận chuyện đời vừa luận phong cảnh, những người xung quanh thấy vậy lại tưởng bạn bè lâu ngày không gặp, nào biết hai kẻ họ đang ngầm đánh giá về học thức và khí phách của nhau.
Không lâu sau đã nghe tiếng “ầm”, cổng thành phía bắc rộng mở, đám binh lính nhanh chóng tản ra hai bên. Một viên tiểu tướng chạy lên trước, chắp tay nói:
— Tướng quân có lệnh, mời hai vị sứ giả cùng vào gặp tại huyện đường. - Nói xong liền lùi sang một bên nhường đường cho bọn họ đi vào.
Hay cho tên Trương Tú và Giả Hủ chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu! Suốt dọc đường đi, Quách Gia nghĩ cách thuyết phục bọn họ, nhưng chỉ nhằm vào Trương Tú, nào ngờ giờ lại phải đương đầu với người của Viên Thiệu, trong lòng không khỏi thấp thỏm vì mình đã quá tự tin trước mặt Tào Tháo. Liếc nhìn Lý Phù cũng bắt gặp vẻ mặt đầy âu lo, liền chắp tay mà rằng:
— Lý huynh, mời!
Lý Phù cười nói:
— Mời Quách huynh trước!
Quách Gia vốn đã có dự tính nên nhất định không chịu vào trước, bèn chối khéo:
— Luận về chức quan, chúa công huynh là Đại tướng quân, cao hơn hẳn Tào công tôi, người sang đi trước kẻ hèn theo sau, mời huynh vào trước.
Lý Phù cười thầm trước chút tiểu xảo này của Quách Gia, chắp tay tỏ ý khiêm nhường:
— Đại tướng quân thân phận tôn quý là đúng... Có điều, phàm chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, Quách huynh đã đến trước, về lý nên nhường huynh nói trước.
— Đừng khách sáo thế, mời Lý huynh trước.
— Vẫn là Quách huynh vào trước đi...
— Kẻ hèn này không dám!
— Kẻ đến sau không thể tranh trước!
Quách Gia biết rõ đây là kỳ phùng địch thủ, đành mỉm cười nói:
— Đã vậy, tôi và huynh cùng vào, huynh thấy thế nào?
— Được, được! - Lý Phù cũng tỏ vẻ cung kính, -Xin mời, xin mời.
Nhún nhường đùn đẩy hồi lâu, cuối cùng cả hai cùng thúc ngựa vào thành, đám người đi theo cũng lần lượt vào theo, đôi bên đều tỏ ra khách sáo, khiêm nhường, nhưng thực chất chỉ là vẻ ngoài. Đám binh lính đứng hai bên thì chẳng biết đấy là đâu - Bọn họ rõ ràng là hai phe phái khác nhau, sao lại thân mật vậy chứ?
Từ lúc cắm chốt ở Nam Dương đến nay, Trương Tú luôn là tấm bình phong che chắn phía bắc cho Lưu Biểu, ngăn chặn đại quân Tào Tháo tiến xuống mặt nam, vì liên quan đến một số vấn đề chiến lược nên cũng từng liên lạc với Viên Thiệu. Nhưng hiện giờ Lưu Biểu đang lo đối phó với Tôn Sách ở phía đông, quan hệ với Tào Tháo có xu hướng hòa hoãn, thậm chí sứ giả Hàn Tung của ông ta còn nhận chức quan ở Hứa Đô, điều này đủ thấy rất có khả năng hai bên sẽ bắt tay giảng hòa. Nếu bọn họ không đánh nhau, vai trò làm tấm lá chắn của Kinh Châu còn tác dụng gì nữa? Gần đây, Đoàn Ổi đã quy thuận triều đình cũng nhiều lần gửi thư cho hắn, Viên Thiệu cũng bắt đầu dang tay với hắn, điều này khiến Trương Tú vừa khoái chí lại vừa lo âu, không biết nên ngả về phía nào. Muốn quy thuận triều đình, nhưng có mối thù giết con với Tào Tháo, họa phúc khó lòng đoán biết; còn nếu chạy theo Viên Thiệu, nam bắc xa xôi, ở giữa lại có Tào Tháo, khó khăn càng lớn. Huyện Nhương chỉ là mảnh đất chật hẹp, binh sĩ không quá bốn ngàn, lương thảo cũng chẳng có là bao nên không dám đắc tội với Tào Tháo hay Viên Thiệu, nhưng mấu chốt là phải xem giữa hai người bọn họ ai có khả năng giành phần thắng. Lúc này, điều quan trọng nhất chính là lập trường, tuyệt đối không được bước nhầm lên con thuyền sắp đắm! Trương Tú đang do dự chưa quyết thì nghe tin có sứ giả của Tào Tháo và Viên Thiệu cùng đến khiến hắn càng rối thêm, vội sai người đi mời Giả Hủ - nhân vật quyền lực vẫn chỉ cho hắn đường đi nước bước. Nhưng thật không may, Giả Hủ đang đi tuần tra chưa về, Trương Tú lại càng cuống thêm, mãi mới nghĩ ra một cách ứng phó, hắn liền cho gọi cả hai vị sứ giả kia tới, một là để nghe ngóng xem bên nào mẹo hay có thể thắng lớn, hai là để kéo dài thời gian đợi Giả Hủ về.
Quách Gia và Lý Phù đến trước dinh huyện thì xuống ngựa, bảo đám tùy tùng ở lại hết bên ngoài, còn hai người nắm chặt tay nhau ra vẻ thân thiết bước vào đại đường. Nhưng khi thấy Trương Tú uy phong lẫm liệt ngồi sau soái án, hai bên là mấy viên tướng khôi giáp sáng loáng, còn có mười tên đao phủ cánh tay trần đứng gác bên cửa, tên nào tên nấy tai to mặt lớn, mặt mày hung ác, da đen trùi trũi, ôm khư khư thanh đao sáng choang, đợi cho hai người vào liền đóng sầm cửa lại, dường như nơi này chính là Diêm Vương điện, chỉ cần bước vào thì khó lòng toàn mạng rời đi. Quách Gia, Lý Phù đều chẳng phải hạng tiểu tử nhát gan, thản nhiên bước lên chắp tay hành lễ, tự báo rõ tên tuổi lai lịch, Trương Tú mời hai người bọn họ ngồi xuống. Quách Gia ngồi phía đông còn Lý Phù phía tây, vừa hay mặt đối mặt, bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Trương Tú trừng mắt hổ nhìn hết trái phải một lượt, không có Giả Hủ ở nhà hắn đành phải tự xử lý, ngẫm nghĩ giây lát liền đứng bật dậy, giật lấy cây thương bạc trong tay tên lính hầu cận rồi vung mạnh. Chớp mắt chỉ thấy một vệt sáng lướt qua trong đại đường, mũi thương sắc nhọn đã cắm thẳng xuống nền gạch, sâu gần hai tấc, cán rung vù vù.
Trương Tú trình diễn xong màn tuyệt kỹ, xoa xoa tay, mặt lạnh tanh nói:
— Trương mỗ ta là chỉ là kẻ lỗ mãng ở đất Kinh Châu, phàm việc gì cũng thích dứt khoát, thẳng thắn. Trong lòng ta rất rõ mục đích các ngươi đến đây, ta cũng nói thẳng, huyện Nhương nhỏ bé này chẳng phải là nơi ở lâu, sớm muộn ta cũng phải tìm chỗ dựa lưng, nhưng gái ngoan không gả cho hai nhà! Hôm nay ba kẻ chúng ta hãy nói cho rõ, giữa Tào công và Viên Đại tướng quân, ai có thực lực bình định thiên hạ thì Trương mỗ ta sẽ theo người ấy, không chỉ vậy, lúc xung trận ta còn nguyện đi tiên phong! - Nói đến đây, hắn lại cười khó hiểu, - Các người cứ việc luận tài cao thấp trước mặt ta, Trương mỗ này xin rửa tai lắng nghe. Nhưng ta cũng cảnh cáo trước, đã bước vào đây thì phải theo lệ của ta, kẻ nào dám vọng ngôn nói xằng, ta sẽ một thương đâm chết kẻ đó! Còn nữa, trong hai ngươi sẽ chỉ có một kẻ sống mà bước qua khỏi cánh cửa kia, kẻ bại trận sẽ là kẻ thù của ta, lập tức chết dưới trăm đao... Các ngươi nghe rõ chưa? Không nói nhiều nữa, mời! - Nói rồi, hắn ngạo mạn ngồi xuống, lặng thinh nhìn về phía hai người.
Nghe Trương Tú an bài quái dị như vậy, Lý Phù chau mày. Lúc vào cửa còn tỏ ra khiêm tốn nhường nhịn, giờ lại tranh đi trước một bước, chắp tay nói:
— Kiến Trung tướng quân, tại hạ là Tòng sự Ký...
Trương Tú hất tay ngắt lời:
— Ta biết ngươi là ai, đừng nói những lời thừa thãi nữa! Ta chỉ ngồi nghe không tham dự vào chuyện các ngươi, có gì muốn nói ngươi cứ tranh luận với hắn, lát nữa ta tự đưa ra quyết định. - Hắn biết rõ hai người này đều có tài ăn nói, không có Giả Hủ, với chút miệng lưỡi của hắn thì chỉ nói vài lời ắt sẽ bị bọn họ đưa vào tròng, nên hắn dứt khoát chỉ ngồi nghe mà thôi.
Lần đầu Lý Phù gặp phải chuyện này nên không khỏi giật mình, nào ngờ Quách Gia đứng đối diện đã mở lời trước:
— Tại hạ xin hỏi Lý huynh; Đại tướng quân nhà huynh thân là trọng thần triều đình, sao lại rắp tâm mưu đoạt xã tắc nhà Hán?
Lý Phù thấy Quách Gia vừa mở miệng đã chụp cho đối phương, bèn ra vẻ chẳng lưu tâm nói:
— Quách huynh định vừa ăn cắp vừa la làng đấy ư? Quả thực tại hạ không biết kẻ mưu đoạt xã tắc nhà Hán là ai. - Dứt lời cố ý lườm Quách Gia một cái, đoạn phất tay áo, nhìn Trương Tú cười lạnh.
Thấy Lý Phù bản lĩnh đầy mình, Quách Gia không đám khinh thường, càng ép sát hơn:
— Viên Thiệu câu kết với nghịch tặc Viên Thuật hòng đoạt ngọc tỷ, thiên tử đã ra chiếu thư công bố thiên hạ, chuyện này có ai là không biết kia chứ? Kẻ này thực là tên đầu sỏ rắp tâm mưu đồ.
— Đã muốn vu oan giá họa thì thiếu gì cớ để chụp tội?... - Lý Phù phẩy nhẹ tay áo chẳng thèm đếm xỉa, nói, - Ngươi nói tướng quân nhà ta mưu đồ làm phản, chứng cứ đâu? Mau đem ra cho ta và Kiến Trung Tướng quân xem. - Hắn đoán Quách Gia không thể mang theo bức thư.
— Nay có hai bức thư được lưu giữ trong cấm cung, Thái thú Tế Âm là Viên Tự đã nhận tội chịu phạt, ngươi vẫn còn muốn chối hay sao?
— Tất cả đều là giả! - Lý Phù vẫn ngoan cố, - Ta nhớ Viên Thuật mấy tháng trước đã chết ở Giang Đình, làm gì có chuyện hắn thông đồng với chúa công ta, càng không có chuyện lên phía bắc dâng ngọc tỷ. Ngược lại, Tào Mạnh Đức đã phái ba tướng Lưu Bị đi đánh Thọ Xuân, e rằng ngọc tỷ truyền quốc sớm đã bị các người giấu đi từ lâu rồi.
Quách Gia vỗ tay cười:
— Ha ha ha!... Lý Tử Hiến, ngươi thân là danh sĩ Hà Bắc mà nói láo mặt không biến sắc. Chúa công ta phái Lưu Sứ quân dẫn quân đến Từ Châu là ngăn không cho Viên Thuật vượt lên phía bắc, chứ đâu có đưa quân đến Thọ Xuân như ngươi nói.
— Lời của đám người này xưa nay không thể tin được. - Lý Phù nhìn Trương Tú, dõng dạc nói, - Năm xưa Tào Tháo chẳng qua chỉ là một tên tiểu tướng vô danh, Đại tướng quân nhà ta tiếc hắn có chút tài mọn, chia cho binh mã lại cấp cho lương thực, phong cho hắn làm Phấn Võ Tướng quân, mong hắn vì xã tắc mà chinh phạt đám nghịch tặc Khăn Vàng, nào ngờ Tào Tháo vừa vượt sông đã ép Vương Quăng ở Đông quận, cướp Bộc Dương ở Duyện Châu, đuổi Kim Thượng ở Xương Ba, giết Trương Mạo ở Ưng Khâu, tác oai tác quái mưu hại ba vị danh sĩ là Biên Nhượng, Viên Trung và Hằng Thiệu, công phá Từ Châu, tàn sát năm thành... Đại tướng quân nhà ta niệm tình cũ mà không nỡ gây chuyện binh đao, nào ngờ tên giặc này trở mặt vô tình, hung hăng ép thánh thượng quay về huyện Hứa, thao túng triều đình, chỉ hươu bảo ngựa(*), giết hại trung thần, Tào tặc mới chính là kẻ vô liêm sỉ, thiên hạ đệ nhất bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa!
Quách Gia cũng chẳng hề kém cạnh, liền trả đũa ngay:
— Tử Hiến huynh quá khen! Nếu luận về vô liêm sỉ, Tào công sao bì được với chúa công Viên Thiệu nhà huynh? Vốn là con cháu của gia tộc bốn đời đều làm đến chức Tam công, được hưởng bổng lộc của triều đình, gánh vác trọng trách của xã tắc nhưng lại dám lộng hành làm những chuyện đại nghịch bất đạo, sau cuộc loạn chính do đám hoạn quan gây ra, lại câu kết với Đổng Trác đưa quân giày xéo Lạc Dương, chính Thiệu mới là kẻ khiến cho thiên hạ đại loạn. Từ khi khởi nghĩa đến nay, quần hùng nổi lên, nhờ công đức tổ tiên mà được suy tôn lên làm minh chủ, nhưng ông ta đã làm ra những chuyện gì chứ? Bức hại Hàn Phức cướp đoạt Ký Châu, công đánh Khổng Dung gây họa ở Thanh Châu, câu kết với bọn thảo khấu chiếm Tịnh Châu, nay lại còn giết Công Tôn Toản thôn tính U Châu, mưu hại Vương Khuông giết hại Tang Mân, cắt đất tự phong cho ba con trai mỗi đứa bá chiếm một phương, áp bức lê dân, dung túng cường hào, phản bội triều đình, làm rối loạn triều cương! Phản vua, ức hiếp huynh đệ, vong ân phụ nghĩa, bán đứng bạn bè, bao nhiêu hành vi xấu xa, ác độc tổn hại âm đức như vậy, Tào công nhà tôi làm sao sánh được?
Trương Tú ngồi mà rùng mình ớn lạnh - Tào, Viên đều cùng một giuộc, trở mặt vô tình, tội ác đầy rẫy, sau này dù có đi theo kẻ nào cũng phải hết sức thận trọng! Hắn còn chưa hết ngạc nhiên thì Lý Phù lên tiếng:
— Ta lại hỏi huynh, nay triều đình là của thiên tử hay là của Tào tặc?
Quách Gia chắp tay quá đầu, cung kính đáp:
— Đương nhiên là của thiên tử Đại Hán.
— Vậy thì lạ thật... - Lý Phù vuốt vuốt râu cố làm ra vẻ ngạc nhiên, - Nay thiên tử bị quản chế ở thâm cung, mọi việc đều phải nghe theo Tào tặc chuyên quyền độc đoán. Mở mắt ra mà trông khắp vùng Dự, Duyện, có tên huyện lệnh nào là do đích thân thiên tử bổ nhiệm? Có binh mã nơi nào là do đích thân thiên tử nắm giữ? Ta thật không sao hiểu được.
— Hạng người kiến thức thiển cận như huynh thì không hiểu là phải, - Quách Gia khinh khỉnh đáp, - Há huynh chưa nghe Hoàn Đàm đã viết trong Tân Luận rằng: “Quốc chi hưng phế, tại vu chính sự. Chính sự đắc thất, do vu phụ tá. Trị quốc giả phụ tá chi bản, kỳ nhậm dụng hàm đắc đại tài, đại tài nãi chủ chi cổ quăng vũ dực dã”,(*) từ khi Tào công lên làm phụ chính đã bổ nhiệm người tài đức, thảo phạt phản nghịch, giết kẻ tiểu nhân, công lao hiển hách vang danh tứ hải, người chính là Chu công, Y Doãn thời nay!
— Sai rồi, sai rồi. - Lý Phù cười ha hả phản bác lại, - Ta thấy hắn toàn bổ nhiệm kẻ nịnh thần, xây dựng lao ngục, thảo phạt trung lương, tội ác chồng chất, tiếng xấu đồn xa, hắn chính là Triệu Cao, Vương Mãng thời nay! Nếu thực là trung thần thì hãy trả lại triều chính cho thiên tử, để lê dân trăm họ được sống yên ổn... Thế này đi, tại hạ xin mạn phép vượt quá bổn phận để thay mặt Đại tướng quân quyết định, nếu Tào Mạnh Đức chịu trả lại triều chính, lui về ở ẩn thì cuộc chiến này sẽ chấm dứt ngay lập tức! Ngoài ra, còn lập giao ước đao thương nhập kho, ngựa thả núi Nam(*), suốt đời không qua sông một bước. Thế nào?
Dẫu biết Lý Phù nói liều, nhưng Quách Gia càng không thể lùi nửa bước:
— Bắt mãnh thú không sai mỹ nhân ra tay, câu cá lớn không để trẻ cầm cần. Nay đương kim thiên tử mới vừa đôi mươi, nếu Tào công buông tay, há chẳng phải để mặc cho nghịch tặc Viên Thiệu xâu xé ư?
Lý Phù ngửa mặt cười lớn, giơ tay chỉ khắp những người có mặt ở đó mà nói:
— Chư vị nhìn xem, nắm được kim loan, ngự hốt ắt chẳng chịu buông tay, ta nói Tào tặc là Triệu Cao, Vương Mãng nào có sai?
— Ngươi chẳng qua là hạng ếch ngồi đáy giếng, đoán mò nói bừa mà thôi. - Quách Gia phất ống tay áo đứng dậy, - Tào công ta phụng mệnh thiên tử thảo phạt nghịch thần, hạng lòng lang dạ sói nhà ngươi sao mà biết được?
— Hừ! Ta thấy là khống chế thiên tử để sai khiến chư hầu thì có! - Lý Phù cũng đứng bật dậy.
— Phụng mệnh thiên tử thảo phạt nghịch thần!
— Khống chế thiên tử ra lệnh chư hầu!
— Phụng mệnh thiên tử thảo phạt nghịch thần!
Quách Phụng Hiếu phất tay áo chỉ đông nói tây, Lý Tử Hiến oang oang tả trời vẽ đất, kẻ này một câu người kia một câu, đúng là kỳ phùng địch thủ. Những lời tranh luận sắc bén chẳng kém đao gươm khiến ai có mặt ở đó cũng phải nhăn mặt, nhíu mày, ngay cả mấy tên đao phủ cũng ngây người ra. Trương Tú vốn chỉ muốn bày kế ép bọn họ nói ra sự thật, nào ngờ lại kích động cuộc đấu trí giữa hai người, khiến hắn càng nghe càng loạn, tâm trí lại càng rối bời, bèn vội vàng quát lên:
— Im hết đi! Đừng có văn văn vẻ vẻ, những lời ấy thì có tác dụng gì! Trận chiến này giữa các người, ai có thể thủ thắng?
Vẫn là Quách Gia nhanh miệng:
— Không nghi ngờ gì nữa, Tào công tất thắng! Hiện quân Tào đã liên tiếp phá vô số thành lũy của Viên Thiệu, nhưng Viên Bản Sơ đã chẳng có sức mà đánh lại.
Lý Phù vội nói:
— Tướng quân đừng tin lời hắn! Đó là vì đại quân của chủ tướng tại hạ chưa tới kịp, tạm thời cho chúng giành ưu thế. Hà Bắc quân ta có hơn mười vạn tinh binh, một khi kéo đến Lê Dương chắc chắn sẽ khiến quân Tào tan tác chim muông, đom đóm mà đòi sánh với nhật nguyệt sao?
— Ngươi đừng có khoác lác lừa bịp kẻ khác! Viên Thiệu mưu lược nhưng chẳng quyết đoán, quân đông nhưng binh pháp không thông, có đến cũng chỉ là tự chuốc lấy cái chết mà thôi!
— Ta thấy Tào Tháo mới là hạng bất tài. Nhớ năm xưa bại trận ở Biện Thủy, bị vây khốn ở Thọ Trương, bị Lã Bố ép cho chẳng còn nhà mà về. - Lý Phù sát lại soái án của Trương Tú, - Tướng quân còn nhớ chứ? Tào tặc bại trận ở Uyển Thành, bị ngài đánh cho một trận thê thảm biết bao? Thủ hạ của bại tướng thì chớ nói mình dũng mãnh?
Những lời này đánh trúng tim đen của Trương Tú, hắn lo lắng không phải là việc Tào Tháo không giỏi dụng binh, mà lo mối thù giết con năm xưa với Tào Tháo. Quách Gia thấy Trương Tú khẽ nhíu mày, biết tình thế nguy cấp, liền vội bước hai bước đến trước soái án:
— Tướng quân đừng nghe lời hắn! Viên Thiệu chỉ là loại miệng hùm gan sứa, làm sao có thể so với tướng quân được! Đi theo hắn đừng nói là đánh không thắng, mà có thắng cũng chẳng có quả ngọt mà ăn. Nhớ năm xưa, Trương Đạo, Lưu Huân, Tang Hồng, Khúc Nghĩa... đều từng lập công lao hiển hách, vậy mà cuối cùng đều chết dưới đao của Viên Thiệu. Ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván chính là bản chất của Viên Bản Sơ, ngài thử nghĩ xem hắn còn xem là con người không?
Trương Tú lại thấy dao động, những lời này cũng chẳng sai, tên Viên Thiệu này cơ mưu đáng sợ, có lẽ không phải là chủ hiền. Lý Phù nổi giận bừng bừng:
— Quách Phụng Hiếu! Đừng quên ngươi từng là bề tôi của Hà Bắc, nay bám theo Tào Tháo lại dám bôi nhọ chủ cũ như vậy ư?
— Ta nhổ vào! Còn hơn là loại tiểu nhân nhà ngươi!
Thấy hai người càng nói càng gay gắt, áp sát soái án mà thuyết phục mình, Trương Tú cảm thấy lùng bùng lỗ tai, điên đầu nhức óc, chẳng còn nghe được câu gì.
Đúng vào lúc này, từ dưới đại đường vang lên tràng cười trầm khàn:
— Chà chà chà... Xem ai đến mà náo nhiệt quá vậy?
Quách Gia, Lý Phù sững người, thấy mười tên đao phủ tránh ra, một người cúi đầu thong thả từ bên ngoài bước vào. Người này chừng ngoại tứ tuần, dáng người thấp bé, gương mặt trắng trẻo điểm vài nếp nhăn, râu để dài, mặc trang phục văn sĩ màu đen, đầu chít khăn đen, dáng vẻ toát lên vẻ sầu não, già cỗi - đó chính là Giả Hủ.
— Giả thúc phụ, người đã về... - Trương Tú thở phào, chẳng buồn nói nốt câu, chỉ về phía hai cục nợ trên công đường rồi lại dựa vào soái án nghỉ.
— Phụng Hiếu đến đấy à? - Giả Hủ từng gặp Quách Gia khi Tào Tháo đem quân đánh Uyển Thành, liền chỉn chu bước tới hành lễ, rồi lại quay sang quan sát Lý Phù, chắp tay hỏi: - Xin hỏi túc hạ là...?
Lý Phù cãi nhau với Quách Gia cả buổi, giọng đã khàn cả đi, phải hắng giọng hai tiếng mới cung kính đáp:
— Tại hạ là Lý Phù ở Cự Lộc, được phong cho làm Tòng sự Ký Châu dưới trướng Đại tướng quân.
— Ngưỡng mộ đã lâu. - Không biết Giả Hủ nói thật hay nói dối.
— Tiên sinh nhất định là Giả Văn Hòa danh tiếng lẫy lừng? - Lý Phù đoán.
— Không dám. Nói gì danh tiếng lẫy lừng, là tiếng xấu đồn xa mới đúng. - Giả Hủ xua tay nói, - Nghe nói Đại tướng quân mới đây đã diệt Công Tôn Toản ở Dịch Kinh, lại phá được giặc Hắc Sơn, có được đất bốn châu Ký, Thanh, U, Tịnh, dưới trướng mãnh tướng, cao sĩ đông không kể xiết, binh lính tinh nhuệ không dưới mười vạn, còn cắt đất hậu đãi Ô Hoàn, hào kiệt khắp vùng Hà Bắc ùn ùn kéo đến dưới trướng. Thực đáng chúc mừng, chúc mừng!
— Đa tạ, đa tạ. - Lý Phù nghe vậy, cảm thấy có phần chắc thắng, dương dương tự đắc liếc nhìn Quách Gia.
Quách Gia toàn thân run rẩy, trong lòng chửi thầm tên chó già ắt đã chủ trương đầu hàng Viên Thiệu, lại nghĩ đến những lời Trương Tú rào trước mà lạnh hết cả gáy. Nào ngờ, Giả Hủ chỉ tỏ vẻ khách sáo như vậy rồi đột nhiên chuyển hướng:
— Tại hạ có vài lời cảm phiền tiên sinh chuyển tới Đại tướng quân. Dân gian có câu: “Một thước vải còn có thể may được áo, một đấu gạo còn có thể nấu thành cơm”, vậy mà thiên hạ rộng lớn như vậy hà cớ gì không dung nạp được hai huynh đệ? Đại tướng quân và Hoài Nam Hậu Tướng quân vốn là anh em ruột thịt, thế mà lại trở mặt thành thù đến bước đường này, kết giao người ngoài đánh lại anh em, thử hỏi người đời trông thấy cảnh ấy há chẳng đau lòng thay? Ban đầu nếu có thể đồng tâm hiệp lực, nam bắc hô ứng thì đất Trung Nguyên này đã là của nhà họ Viên từ lâu rồi, Viên Công Lộ cũng chẳng đến nỗi hám lợi tối mắt mà rơi vào cảnh khốn cùng ở Giang Đình! Đại tướng quân ngay cả anh em huynh đệ còn không thể khoan dung, độ lượng thì liệu có thu phục hào kiệt trong thiên hạ? - Giả Hủ điềm tĩnh nói, nhưng từng câu từng lời sắc nhọn như gươm, - Bởi vậy... Tướng quân nhà ta không thể rong ruổi theo các người được, mời tiên sinh về cho.
Lời này vừa thốt ra khiến cả Quách Gia và Trương Tú đều ngơ ngác, không ngờ Giả Hủ mới chỉ vài lời qua loa mà đã đưa ra quyết định dứt khoát đến vậy. Lý Phù đờ đẫn cả người, mãi mới định thần lại được:
— Giả tiên sinh, ngài nên biết rằng, Đại tướng quân nhà ta là...
— Tiên sinh không phải nói gì thêm nữa. - Giả Hủ tươi cười ngắt lời hắn ta, - Tại hạ biết các ngài binh hùng tướng mạnh, khí thế hào hùng, nhưng sự thành bại còn do trời định, con người cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Tại hạ là kẻ bảo thủ, vẫn cảm thấy yên lòng yên dạ khi quy thuận triều đình, còn việc thành bại... Chúng ta cứ gặp nhau mới biết được. - Đoạn quay ra phía bọn đao phủ đứng ngoài cửa nói: - Quân tử tuyệt giao đừng để tiếng xấu, vung đao múa trượng làm gì? Các người lui hết cho ta, đưa Lý tiên sinh an toàn rời khỏi đây.
Giả Hủ đã nói đến vậy, Lý Phù cũng không biết nói gì hơn, chỉ chắp tay thở dài nói:
— Hầy... Tiếc là không thể cùng mưu thành đại sự với Kiên Trung Tướng quân và Giả tiên sinh. Hai vị hãy bảo trọng, tại hạ xin cáo từ.
Giả Hủ vẫn cung kính trả lễ như lúc đầu. Quách Gia tranh cãi với hắn cả buổi, biết rằng đây là nhân vật lợi hại, lúc này không còn thái độ thù địch, cũng lại gần khách sáo nói:
— Vừa rồi tại hạ nhiều phần thất lễ, Tử Hiến huynh đi đường bảo trọng.
Lý Phù lặn lội đường sá xa xôi, trải bao nguy nan mới tới được đây, giờ phải trở về tay không, trong lòng buồn thảm vô cùng, gượng cười đáp lễ:
— Đa tạ!
Quách Gia thấy thế, liền kéo tay áo hắn nói:
— Tử Hiến huynh lần này về chắc khó ăn khó nói? Nếu thấy thẹn lòng khi về bắc, hay là...
Lý Phù biết hắn có ý lôi kéo mình, liền gỡ tay áo nói:
— Quách Phụng Hiếu, huynh đã xem thường tại hạ rồi. Tại hạ tuy bất tài nhưng chịu ơn hai đời họ Viên, dù chúa công có trách cũng phải trở về chịu tội. Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục, huynh muốn ta trở thành kẻ bất trung hay sao?
Quách Gia đỏ mặt nói:
— Tại hạ không có ý làm nhục, chỉ là lo lắng cho an nguy của huynh thôi.
Lý Phù thấy Quách Gia nói chân tình, liền chắp tay mà rằng:
— Đa tạ... - Nói xong liền quay người đi.
Đúng là không đánh không thành bằng hữu, Quách Gia tuy là kẻ thù của Lý Phù, nhưng sợ Lý Phù sẽ mất mạng nếu bị quân Tào bắt được giữa đường, liền căn dặn:
— Trên đường về hết sức cẩn trọng, có cần tại hạ giúp huynh qua được cửa ải không?
Lý Phù dừng bước, quay đầu lại nói:
— Ta đã có thể thần không biết quỷ không hay mà tới được đây thì sẽ bình yên vô sự trở về đại doanh, không phiền Quách huynh bận lòng.
Quách Gia nhận thấy mình đã lo chuyện bao đồng, cười nói:
— Nếu có ngày huynh bị Tào công bắt được, nhất định tại hạ sẽ nói giúp đôi lời.
Lý Phù cũng cười:
— Huynh chớ khẩu khí lớn như vậy! Đừng nói là bọn huynh không thể thắng được trận này, cho dù đánh thắng, đạp bằng Hà Bắc, bao vây Nghiệp Thành cũng đừng hòng bắt được ta. Ha ha ha!...
Tuy vài lời của Giả Hủ đã giải quyết xong xuôi nhưng sắc mặt Trương Tú không mấy vui vẻ. Trước nay, hắn luôn kính trọng Giả Hủ, cho dù ông có vượt quá chức phận, Trương Tú cũng chưa bao giờ phản đối, nhưng lần này hắn cảm thấy có chút khó chịu, chỉ nói vài câu lấy lệ với Quách Gia:
— Mời sứ giả về dịch quán nghỉ ngơi, sự việc cụ thể thế nào mai lại bàn tiếp. - Nói xong, hắn liền đứng phắt dậy, đi đến giữa nhà nắm lấy cây thương bạc đang cắm dưới đất chỉ một lực đã rút mạnh lên.
— Tướng quân thật có bản lĩnh! - Quách Gia cười nói, - Việc quyết chiến không thể trì hoãn, điều này không chỉ liên quan đến sự tồn vong của triều đình mà còn liên quan đến sự thành bại của bản thân tướng quân. Tại hạ mong tướng quân sớm xuất phát đưa quân lên phía bắc hội hợp với Tào công. - Nói xong, liền chắp tay hành lễ, quay sang gật đầu chào Giả Hủ rồi đi theo người dẫn đường đến dịch quán.
Giả Hủ thấy Trương Tú sắc mặt tối sầm, biết hắn đang bực bội bèn ôn tồn hỏi:
— Tướng quân còn nghi ngại điều gì vậy?
— Không có, ta cứ làm theo ý của thúc là được chứ gì? - Trương Tú vừa nói vừa xoay cây thương bạc trên tay, nhưng hắn thuộc dạng người không thể che giấu cảm xúc, nên không nhịn được bèn trách: - Giả thúc phụ, không phải tiểu điệt quở trách thúc. Nhưng thúc nghĩ xem, ta đối đãi với thúc thế nào?
— Tướng quân đối với ta ân sâu như biển.
Trương Tú ném phắt cây thương xuống đất, chống nạnh hỏi:
— Ai mà không biết mọi chuyện lớn bé ở cái huyện Nhương này đều do thúc quyết định? Có cái gì hay ta đều tặng cho thúc trước, ngay cả thúc thúc ruột nhà ta cũng không được như vậy. Nhưng thúc đối xử với ta thế nào chứ? Ta biết gia quyến nhà thúc đang ở trong tay Đoàn Ổi ở Hoa Âm, nhưng có chuyện gì thúc có thể nói thẳng với ta kia mà! Chúng ta cùng thương lượng với Quách Gia, chí ít cũng có thể yêu cầu Tào Tháo đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện ngày trước, như vậy mới chắc chắn chứ! Cứ thế nhắm mắt qua loa mà hàng lão ta, chẳng cần biết đến thành bại, lợi hại gì hay sao? Lẽ nào vì người nhà thúc thì chẳng màng đến gia quyến nhà ta nữa? Ta và Tào Tháo còn có mối thù giết con! Lần này thúc đã làm quá rồi đấy!
Giả Hủ không phản bác lại, chỉ mỉm cười đợi hắn nói xong mới chậm rãi nói:
— Tướng quân nói ta nghĩ cho gia quyến nhà mình quả không sai, nhưng quy phục Tào Tháo cũng chính là vì ta nghĩ cho tướng quân đó thôi.
— Hừ! - Trương Tú lừ mắt nhìn Giả Hủ, nhặt thương bạc lên tiếp tục nói, - Giờ nói cũng chẳng ích gì, dù sao Viên mạnh Tào yếu, lại còn thù cũ với Tào Tháo, ngày sau ta chắc khó sống đây!
Nào ngờ, Giả Hủ lại ngửa mặt cười lớn:
— Khà khà khà!... Sao tướng quân lại khờ vậy chứ!
Tràng cười của Giả Hủ khiến Trương Tú ngơ ngác:
— Đừng có tỏ vẻ bí hiểm với ta, ý thúc là gì?
— Chính vì Viên mạnh Tào yếu, tướng quân lại có thù oán với Tào Tháo, ta mới chủ trương quy thuận Tào Tháo. - Giả Hủ vuốt râu bước tới, - Tào Tháo có phụng mệnh thiên tử thảo phạt nghịch thần, hay khống chế thiên tử để ra lệnh chư hầu đi nữa cũng mặc kệ, dẫu sao hiện giờ thiên tử đang ở trong tay hắn, quy thuận hắn mới là thuận theo đạo nghĩa, cho dù sau này thật sự chiến bại thì vẫn còn đường mà xoay xở. Ngược lại, Viên Thiệu tuy mạnh nhưng lại bị tiếng mang tội phạm thượng, nếu tướng quân theo hắn, vạn nhất bại trận thì sẽ mang tội với cả thiên hạ, chẳng có cơ xin được xá tội đâu. Tuyệt đối không được đi vào cái ngõ cụt ấy, đây là nguyên nhân đầu tiên mà ta nên quy thuận Tào Tháo.
Trương Tú không còn tức giận nữa mà chăm chú lắng nghe Giả Hủ phân tích. Giả Hủ cười cười nói tiếp:
— Thứ hai, chúng ta chỉ có bốn ngàn binh mã, chẳng thấm vào đâu so với hơn mười vạn quân của Viên Thiệu, thế nên tướng quân theo hắn tất sẽ không được trọng dụng; còn Tào Tháo binh lực còn đang thiếu, chúng ta quy phục hắn mong còn chẳng được ấy chứ, sau này ắt sẽ hậu đãi tướng quân...
Trương Tú bán tín bán nghi, nhưng sắc mặt chẳng còn vẻ oán trách như lúc trước nữa. Giả Hủ đĩnh đạc nói:
— Còn nguyên nhân thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó chính là mối thù giết con giữa tướng quân và Tào Tháo.
— Sao cơ? - Trương Tú kinh ngạc buột miệng hỏi.
— Đại trượng phu ôm chí lớn muốn làm bá vương tất sẽ biết gạt bỏ thù oán riêng tư, đem đức sáng chiếu khắp muôn nơi. Tào Tháo muốn mượn tướng quân để thể hiện hoài bão của hắn, cho người đời thấy rằng chỉ cần chịu quy thuận dưới chân hắn thì cho dù thâm thù huyết hải cũng có thể một nét bút xóa sạch! Hắn không những không làm hại tướng quân, mà còn phong quan tấn tước, bảo vệ tướng quân, vì chỉ cần ngài còn, tiếng thơm về hắn sẽ còn.
Nghe thấy vậy, Trương Tú vững tâm hơn hẳn nhưng vẫn cố hỏi:
— Đúng như lời Giả thúc phụ nói chứ?
— Tướng quân không cần ngờ vực nữa! - Giả Hủ nhìn hắn, trả lời chắc nịch, - Ân oán giữa người và Tào Tháo đã được xóa sạch, nếu người không tin, chúng ta đến Hứa Đô sẽ rõ.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5