One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
ào Tháo phong quan vỗ về chư tướng Quan Trung
Quân thần ly tán
Tào Tháo lòng đầy hồ nghi quay về Hứa Đô, nhưng mọi việc bày ra trước mắt ông đều rất bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Ngoài thành có Tào Hồng trấn thủ đại doanh, ngày đêm phòng vệ nghiêm ngặt, trong thành Mãn Sủng vẫn dẫn binh lính tuần tra nghiêm ngặt, thổ nông công thương ai làm nghề nấy, không có bất cứ một dấu hiệu khả nghi nào. Tào Tháo tạm thời để Lưu Bị, Trương Liêu ở lại hành dinh, còn mình dẫn theo một số thuộc hạ quay về phủ. Nào ngờ, cách cửa phủ một quãng xa đã thấy rất nhiều người chạy ra nghênh đón. Đó là đám duyện thuộc trông coi phủ, gồm Lưu phủ Trưởng sử Lưu Đại, thư tá Từ Đà, Mao Giới, Hà Quỳ, Lưu Phức, Lộ Túy... còn có con trưởng Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực, con nuôi Tào Chân, Tào Bân... Cả Đổng Thừa vừa được hoàng đế cất nhắc lên chức Xa kỵ Tướng quân cũng lẫn trong đám người kia.
Thấy ngựa của Tào Tháo lại gần, Đổng Thừa vội vàng bước tới túm chặt dây cương, vừa dắt ngựa vừa ân cần nói:
— Tào công tiêu diệt Lã Bố thu phục Hà Nội, lập công đầu cho triều đình, ngài đã vất vả rồi!
Trước thái độ ấy của Đổng Thừa, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng Tào Tháo cũng không thể thất lễ, ông vội vàng nghiêng người xuống ngựa:
— Chà... Tại hạ đây có tài đức gì, đâu dám để Xa kỵ Tướng quân dắt ngựa cho mình, ngài quá coi trọng tại hạ rồi.
Đổng Thừa nghe Tào Tháo cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Xa kỵ Tướng quân”, mặt không giấu nổi sự hổ thẹn. Đổng Thừa càng nắm chặt dây cương, sượng sùng nói:
— Ngài chớ chê cười tại hạ, tại hạ nào dám tranh giành vị trí với ngài. Là thánh thượng khăng khăng phong quan cho tại hạ, tại hạ từ chối mấy lần không được, đây cũng là việc bất đắc dĩ...
— Ồ! Quốc cữu hà tất phải khiêm nhường như vậy? Ta và ngài đều là người của triều đình, nghe theo sự sai bảo của thiên tử là chuyện đương nhiên, ta há lại để tâm? - Giọng điệu Tào Tháo có vẻ khác lạ, - Hơn nữa, chức Xa kỵ Tướng quân này vốn dĩ nên để công thần quyền quý bên ngoại đảm nhận. Hoàng đế Hiếu Hòa nước ta để cữu phụ Đậu Hiến làm Xa kỵ Tướng quân, hoàng đế Hiếu An để cữu phụ Đặng Trắc làm Xa kỵ Tướng quân. Nay ái nữ của ngài được hầu hạ thiên tử, thân phận cao quý, không ai có thể hợp với chức quan này hơn ngài.
Xa kỵ Tướng quân do Hán Văn Đế lập ra, danh tướng Quán Anh, Chu Á Phu, Kim Nhật Đê đều đã từng đảm nhận chức quan này. Nhưng sau khi Quang Vũ Đế chấn hưng đất nước, chức quan này dần trở thành độc quyền của bọn họ ngoại thích nắm giữ triều chính. Đậu Hiến, Đặng Trắc đều rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, Tào Tháo nhắc đến bọn họ rõ ràng là có ý dọa dẫm.
Đổng Thừa hiểu ra, thầm oán hận thiên tử gắp than bỏ tay mình, chức quan hữu danh vô thực này quả là khó đảm đương! Đổng Thừa vội thả dây cương, vái lạy Tào Tháo mà rằng:
— Tại hạ vô tài vô đức, nhờ sự khoan dung của Tào công mới có được chức quan này, từ nay về sau xin nghe theo sự sai bảo của Tào công, toàn tâm toàn ý báo đáp ân đức của ngài.
— Ngài nói thế là có ý gì? Ta nào dám vênh mặt hất hàm sai khiến ngài? Ngài nên cung phụng một mình thiên tử, một lòng báo đáp ân đức của triều đình mới phải.
Đổng Thừa đã sống thấp thỏm ở Hứa Đô hơn ba năm nay nên hiểu rõ tính khí của Tào Tháo. Nếu Tào Tháo nói lời cay độc, chửi mắng thẳng mặt kẻ nào thì y như rằng sau đó tám phần là không có chuyện gì. Nhưng ông ta càng khinh khỉnh, rủ rỉ êm tai thì trong lòng đang căm hận lắm rồi! Lần này thấy ông ta nhất mực cự tuyệt, Đổng Thừa lúng túng vén áo bào quỳ rạp xuống, run lẩy bẩy nói:
— Tào công chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn giải thích rõ ràng với ngài. Vì chuyện này mà tại hạ luôn cảm thấy bất an, ngày nào cũng đến phủ chờ đón ngài về là vì muốn thưa rõ lòng dạ, ngài phải tin tại hạ!
Tào Tháo cúi đầu nhìn vị quốc cữu đáng thương, đoán chắc ông ta cũng không có gan xúi bẩy thiên tử đối phó với mình, Tào Tháo liền thở phào một hơi, đưa hai tay đỡ Đổng Thừa dậy:
— Quốc cữu hà tất phải hạ thấp mình như vậy, ta tin ngài...
Đổng Thừa như trút được gánh nặng trong lòng, đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, khẽ nói:
— Tại hạ quả thực không còn cách nào, vừa không gánh nổi tội kháng chỉ, vừa không dám mạo phạm Tào công, quả thực là... - Quả thực là tiến thoái lưỡng nan, ai cũng không dám đắc tội!
— Quốc cữu không cần nghĩ nhiều, ta hoàn toàn tin ngài, cứ nói dông dài thế này, há chẳng phải để người khác chê cười hay sao? - Nét mặt Tào Tháo tỏ ra hòa nhã, nhưng khói mù trong lòng càng lúc càng nghi ngút: “Nếu chuyện này không liên quan đến Đổng Thừa, có nghĩa là thiên tử đã công khai tỏ thái độ bất mãn rồi!”
Thấy Tào Tháo cũng có vẻ coi mình là người của ông ta, Đổng Thừa muốn nói thêm đôi câu cho thân thiết mà nghĩ mãi không ra. Đổng Thừa chỉ đành thầm thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy đám thuộc hạ của Tào Tháo vẫn liếc mình với ánh mắt coi thường, bọn nhóc Tào Phi càng tỏ thái độ chế nhạo. Xa kỵ Tướng quân đương triều lại quỳ lạy người khác trên phố, đúng là khó coi quá thể! Ông ta tự thấy xấu hổ, đỏ mặt mà nói:
— Nếu đã như vậy, tại hạ không làm phiền ngài nữa. Ngài cưỡi ngựa đường xa chắc cũng thấm mệt, ngày khác tại hạ sẽ đến bái kiến.
— Không dám không dám. Ta có mang về một ít bào ngư ở Từ Châu, món ngon quý hiếm không dám thưởng thức một mình, không lâu nữa ta sẽ sai người đến biếu ngài một ít.
— Đa tạ, đa tạ. - Đổng Thừa chắp tay lui xuống, chưa đi được mấy bước liền quay đầu lại nói, - Tào công nếu có gì sai bảo, tại hạ sẽ chạy đến ngay. - Đi được hai bước vẫn chưa an tâm, Đổng Thừa lại quay đầu nói, - Nếu ngài có lời nào khó nói, tại hạ có thể sai tiểu nữ nói riêng với vạn tuế. - Nói rồi chợt nghĩ phụ nữ can dự vào chuyện triều chính là điều đại kỵ, ông ta liền vội vàng chữa lại, - Hay là cứ trực tiếp nói với tại hạ, tại hạ sẽ thay ngài bẩm tấu với thiên tử. - Nói xong lại cảm thấy gặp riêng thiên tử chắc chắn sẽ khiến Tào Tháo hiềm nghi, Đổng Thừa lại quay lại đính chính, - Hay chúng ta cùng đến gặp thiên tử bẩm tấu.
Đổng Thừa đi rồi lại quay lại, đi rồi lại quay lại như vậy là sợ người ta bắt lỗi. Thấy Tào Tháo gật đầu mỉm cười, ông ta mới yên tâm bước lên xe.
Quách Gia bước đến trước Tào Tháo:
— Tại hạ thấy tên này thực sự không liên quan đến việc bổ nhiệm.
Tào Tháo cau mặt nói:
— Vậy lại càng khó...
Đã hơn nửa năm Tào Chương, Tào Thực không được gặp cha, thấy “vị khách không mời” vừa đi liền ùa đến, đứa kéo áo, đứa ôm chân rối rít. Tào Tháo trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng lại nói giọng răn dạy:
— Buông ra nào, dù sao cũng là con cháu công hầu, sao lại không biết phép tắc như vậy?
Tào Phi mười bốn tuổi, Tào Chân mười sáu tuổi, Tào Bân mười ba tuổi, đều đã lớn, chúng quỳ xuống rạp đất nói:
— Cung nghênh phụ thân đại nhân về phủ!
— Đã lâu ta không ở trong kinh đốc thúc, sự học của các con ra sao ta đều không được rõ, một lát mang bài văn gần đây nhất cho ta xem. - Nói rồi Tào Tháo một tay dắt Tào Chương, một tay dắt Tào Thực đi vào cửa phủ. Bọn Lưu Đại, Từ Đà thấy cha con họ đã chào hỏi xong mới lần lượt bái lạy.
Đi qua hai cửa vào đến gian chính, đám thuộc hạ đều đã lui hết, Tào Tháo lặng lẽ kéo Tào Phi đến bên cạnh hỏi thầm:
— Dì Đỗ thị mới đến đã sắp xếp ổn thỏa chưa? - Mới xa chưa được mấy ngày mà Tào Tháo đã nhớ nhung người đẹp.
Tào Phi ấp úng nói:
— Phu nhân đã sắp xếp cho ở cùng với dì Chu. - Phu nhân mà Tào Phi nói đến không phải là mẹ ruột Biện thị, mà là vợ cả của Tào Tháo - Đinh thị.
Từ khi con trai Tào Ngang chết ở Uyển Thành, Đinh thị thường hay cãi vã với Tào Tháo, hai vợ chồng ngày càng có khoảng cách. Lần này nghe Đinh thị sắp xếp cho Đỗ thị ở cùng với Chu thị vốn có xuất thân từ a hoàn, Tào Tháo hết sức bất mãn:
— Há có thể làm vậy? Trong phủ đâu thiếu phòng trống!
Tào Phi lấy dũng khí nói:
— Có lẽ phu nhân ghét bỏ dì Đỗ vì chuyện tái giá...
Trong lòng Tào Tháo hiểu rõ, khi nạp Doãn thị làm thiếp, nàng ta có mang theo đứa con Hà Án của nhà họ Hà mồ côi từ trong bụng mẹ, rồi chuyện nạp thẩm nương của Trương Tú là Vương thị làm thiếp hại Tào Ngang phải chết ở Uyển Thành, nay lại dẫn về một góa phụ, Đinh thị hẳn rất khó chịu, Tào Tháo liền nói qua loa:
— Sống trong nhà nên dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, sai người dọn dẹp phòng mới để Đỗ thị chuyển vào là được.
Tào Phi nhìn trước ngó sau rồi nói nhỏ:
— Mẫu thân cũng nói như vậy, nhưng phu nhân nhất quyết không cho. Mấy ngày nay dì Chu lại sắp sinh em, dì Đỗ ở cùng cũng giúp đỡ không ít, hay là đợi dì Chu sinh xong rồi chuyển sau? - Chu thị là a hoàn của Vương thị, cũng được Tào Tháo sủng ái, mang thai từ năm ngoái nay cũng sắp tới ngày sinh nở.
— Được được. - Tào Tháo sốt ruột, - Đại sự thiên hạ nhiều như vậy, há có thời gian bận tâm mấy chuyện này, cứ để mẫu thân và phu nhân bàn bạc giải quyết vậy.
Tào Phi chớp mắt nói:
— Cha là rường cột triều đình, chăm lo việc quốc gia đại sự, đương nhiên không thể bận tâm đến việc nhà. Cũng may có mẫu thân ở trong phủ lo liệu, phu nhân làm điều gì không phải, các dì và đám a hoàn nể mặt mẫu thân nên cũng bỏ qua...
Tào Tháo thoáng giật mình nhìn con trai - đứa trẻ này da mặt trắng nõn, mày rồng mắt phượng, sống mũi cao thẳng, tai to mặt lớn, đôi môi láng bóng, răng đều tăm tắp, tất cả đều là nét đẹp của ông và Biện thị, nói chuyện cung kính lễ độ nhưng càng nghe càng thấy rùng mình! Lời nói của nó vẻ như ám chỉ Đinh thị không tốt, chuyện gì cũng đều là mẹ nó làm đúng, nên gạt Đinh thị đưa mẹ nó lên làm phù chính(*). Tuổi còn nhỏ, không chuyên tâm đọc sách mà lại ngấm ngầm...
Tào Tháo không lật tẩy ý đồ của con, chỉ cười khẩy rồi nói:
— Những chuyện vặt vãnh này, phận làm con không nên nói. Con hãy chép một lượt Hiếu kinh, buổi tối đưa ta xem.
— Dạ. Hài nhi đi chép bài.
— Khoan đã! - Tào Tháo gọi lại, - Ta đã chiêu mộ Trần Trưởng văn đến phủ chúng ta làm trợ tá, ba đời Trần gia hiền lương hiếu đễ. Sau này huynh đệ các con phải biết kính trọng họ, noi theo Trần Quần học đạo trung hiếu... Đi đi.
Tào Phi biết mình đã gây họa, vội lui xuống hậu viên. Tào Tháo ngẩn người nhìn theo bóng đứa con trai, lòng cảm thấy mất mát thứ gì đó. Mải mê chinh chiến bấy lâu khiến tình phụ tử có phần xa cách...
Lúc này Vương Tất chạy vào:
— Khởi bẩm chúa công, Tuân Lệnh quân cầu kiến.
Tào Tháo lấy lại tinh thần, cười nói:
— Mau mời vào... Mấy tháng nay ngươi cũng vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gọi Lưu Đại, Từ Đà giúp.
Một lúc sau, Thượng thư lệnh Tuân Úc trang nghiêm bước vào. Lần này trở về Tào Tháo hết sức mệt mỏi, ông cứ ngồi chứ không tỏ ra khách sáo gì, vì dẫu sao Tuân Úc cũng là người của mình. Tào Tháo chỉ vào sạp nói:
— Ngồi đi.
Tuân Úc cung kính hành lễ theo quy tắc rồi mới ngồi vào chỗ:
— Lần này chinh phạt khắp nơi, chắc minh công đã vất vả nhiều? Tại hạ thấy tóc ngài đã điểm thêm vài sợi bạc rồi đấy.
— Hả? - Tào Tháo không hề để ý, bất giác đưa tay vuốt búi tóc, cười gượng, - Đã ngoại tứ tuần, vậy cũng có gì là lạ đâu... Bắt được Lã Bố đúng là hao tổn tâm sức, nhưng những việc khó khăn hơn còn ở phía sau. - Hai người họ liền đi thẳng vào vấn đề chính, - Gần đây Viên Bản Sơ có dâng tấu chương đến không?
— Không có, một bản cũng không. - Tuân Úc lắc đầu, - Lúc đầu còn qua loa chiếu lệ. Nhưng từ khi chuyện dời đô bị bác bỏ, Viên Bản Sơ không coi triều đình ra gì nữa, ngay đến chuyện lớn như diệt Công Tôn Toản mà hắn cũng không dâng tấu chương lên.
— Người ta quyết sống mái với chúng ta, văn chương kiểu cách cũng lười viết rồi...
Vừa dứt lời, Vương Tất lại bước vào:
— Khởi bẩm chúa công, Nghị lang tiền nhiệm Triệu Đạt cầu kiến.
Triệu Đạt là một tên thích trèo cao, thân là Nghị lang đương triều, vì mưu cầu lợi ích đã chủ động đến xin làm duyện thuộc của Tào Tháo. Tào Tháo ghét hắn mặt dày nên đã lừa gạt, xúi hắn từ quan nhưng lại không dùng, khiến cho hắn cuống cuồng dăm ba bữa lại chạy đến nịnh nọt. Hắn còn đi nhờ vả khắp nơi, chủ nhà không thèm đếm xỉa thì lại lân la với cả đám nô bộc.
Tào Tháo cứ lắc đầu:
— Gã này cũng thính thật, ta vừa về đã mò đến ngay.
Vương Tất cười nói:
— Nghe nói hắn đánh bạn với đám nô bộc gác cửa ở các phủ trong thành Hứa Đô này, chắc chắn người của phủ ta cũng không phải là ngoại lệ.
Tuân Úc nói chen vào:
— Tên Triệu Đạt này càng lúc càng chẳng ra gì, hôm qua ta cũng phải đuổi hắn ra khỏi cửa.
Người hầu bưng nước lên, Tào Tháo nhấp một ngụm càng cảm thấy mệt mỏi, ông tiện tay kéo một chiếc gối rồi ngả người lên:
— Hơi đâu mà bận tâm đến tên tiểu nhân bỉ ổi này chứ? Đánh cho hắn một trận rồi đuổi đi! Lần sau còn dám đến thì gô cổ cho Mãn Sủng trị tội.
— Vâng. - Vương Tất lui xuống.
Tào Tháo ngáp một cái rồi nói tiếp:
— Từ Châu và Duyện Châu đã yên, ta định để Xa Trụ làm Thứ sử Từ Châu, Ngụy Chủng trấn thủ Hà Nội, ông lo làm chiếu thư đi.
— Vâng. - Tuân Úc gật đầu.
— Ngoài ra, phong cho Miêu Thượng, Tiết Hồng làm Liệt hầu. Còn nữa... - Tào Tháo vừa nghĩ vừa nói, - Lần này Lưu Bị cũng quay về, sắp xếp một dinh thự cho ông ta ở Hứa Đô, ông ta cùng với Khổng Dung, Viên Hoán đều là chỗ giao tình cũ, nên chọn chỗ nào rộng rãi một chút, chớ để người ta chê cười. - Hứa Đô không được như Lạc Dương, dinh thự của văn võ bá quan đa phần đều nhỏ hẹp. - Ta còn thu phục được dũng tướng Trương Liêu của Tịnh Châu, hắn ta tuy ở trong doanh trại, không biết có trụ được hay không nhưng vẫn phải sắp xếp cho một phủ đệ. Hắn ta dẫn quân quy thuận, lại có công thuyết hàng Tang Bá, tạm phong làm Trung lang tướng, ban Quan nội hầu, thống lĩnh tàn binh của Lã Bố...
Tuân Úc liền nhắc khéo:
— Quân lính Tịnh Châu kỷ luật bại hoại khó thuần phục, hơn nữa cũng mới quy hàng, có nên phái một Giám quân bên cạnh Trương Liêu?
— Ừm, có lý. Sai Tế tửu Võ Chu chuyển sang đảm nhận chức Giám quân, trợ giúp Trương Liêu thống lĩnh binh lính. - Võ Chu theo Tào Tháo đã lâu, không những trung thành tuyệt đối, tính cách cương nghị mà còn là người Trúc Ấp nước Bái, cũng coi như là đồng hương với Tào gia, đảm nhận chức Giám quân là thích hợp nhất.
— Thưa chúa công, còn chuyện gì không?
— Để ta nghĩ xem... Chức vị của Lã Bố vẫn để trống, hãy phong Lưu Bị làm Tả Tướng quân.
— Lại thăng chức cho hắn sao? - Tuân Úc không hiểu chủ ý của Tào Tháo, - Lưu Bị đã là Trấn đông Tướng quân kiêm Dự Châu mục rồi.
Trải qua quãng thời gian ở Từ Châu, Tào Tháo càng ngày càng tín nhiệm Lưu Bị:
— Lưu Huyền Đức suy cho cùng là người quy hàng, cũng phải tỏ vẻ cho kẻ khác thấy chứ. Mặc dù không có tài dụng binh nhưng ông ta lại có giao tình với không ít danh sĩ phía đông, vẫn phải cần đến ông ta để bình định Trần Đăng... ừm, cứ tạm thế đã, nghĩ ra chuyện gì khác ta sẽ báo sau. - Tào Tháo cố ý không nhắc đến chuyện Đổng Thừa.
Tuân Úc ghi lại rồi nói:
— Cha con Trần Kỷ đã được sắp xếp ổn thỏa, lão nhân gia rất hài lòng với cuộc sống trong kinh, chỉ có điều lúc nào cũng có người xin gặp, làm phiền ông ấy tĩnh dưỡng. Danh tiếng quá lớn cũng thật phiền toái!
— Hãy lựa lời khuyên ông ấy, đã đến kinh thành rồi chí ít cũng phải làm một chức quan. Hiện nay chức Đại hồng lư trong Cửu khanh còn đang khuyết, vừa hay có thể mời ông ấy đảm nhận.
Tuân Úc chớp chớp mắt:
— Trần Nguyên Phương đã nói với tại hạ, ở thành Hạ Bì ngài đã từng hứa không phong quan cho ông ấy.
— Ta hứa thật nhưng không đồng nghĩa với việc triều đình hứa, thiên tử hứa.
Tuân Úc thấy Tào Tháo nói vậy, lắc đầu nói:
— Việc này, e rằng không hay cho lắm.
— Không vấn đề gì, cứ từ từ thương lượng với ông ấy, gán cho danh phận Đại hồng lư là được. Muốn yết triều thì yết triều, không muốn yết triều thì ở nhà nghỉ, cho dù thiên tử hội kiến lên triều, chỉ cần ông ấy không muốn tham gia, nói nhẹ nhàng vài câu rồi quay về phủ thì ai dám trách nửa lời?
— Được, tại hạ sẽ tìm cách nói chuyện. - Tuân Úc đồng ý rồi chuyển qua chuyện khác, - Ngài về lần này thật đúng lúc, mấy hôm nữa Bùi Mậu dẫn theo Đoàn Ổi và sứ giả của Quan Trung đến, chúa công có thể trực tiếp gặp.
— Tốt lắm, tốt lắm. - Tào Tháo gật gù, - Đoàn Ổi này không hổ là em của “Tam Minh Lương Châu”(*) Đoàn Cảnh, trong lòng luôn có thiên tử, có triều đình.
Một năm trước, Thượng thư Bùi Mậu lấy thân phận là Yết giả bộc xạ(*) phụng mệnh hành sự, triệu tập các tướng ở Quan Trung thảo phạt Lý Thôi, Quách Dĩ. Trung lang tướng Đoàn Ổi hạ được Trường An, giết chết Lý Thôi, còn Quách Dĩ chết trong tay bọn thuộc hạ làm phản. Lần này Đoàn Ổi cùng Bùi Mậu vào kinh, chứng tỏ từ nay về sau ông ta cũng là người của triều đình rồi.
Tuân Úc xưa nay vốn luôn dè dặt, cẩn trọng, bỗng nhiên cười lớn:
— Đoàn Ổi lần này đã lung lạc được chư tướng Quan Trung rồi. Các vùng cát cứ lớn nhỏ đều phái sứ giả đi cùng ông ta, ngay cả Mã Đằng, Hàn Toại ở Tây Lương xa xôi cũng phái người đi theo, Thứ sử Lương Châu Vi Đoan từ sớm đã phái Dương Phụ đến Hoằng Nông kết giao với Bùi Mậu. Lần này e rằng bọn họ kéo nhau đến cả đám, dịch quán ở Hứa Đô chẳng thể chứa xuể.
Cuối thời Linh Đế, bọn đầu sỏ đám giặc Tây Lương là Vương Quốc, Bắc Cung Bá Ngọc, Biện Chương làm loạn. Mã Đằng, Hàn Toại tự tập hợp nghĩa dũng chống lại đám phỉ. Nhưng cuối cùng, khi đám Vương Quốc, Bắc Cung Bá Ngọc, Biện Chương lần lượt bại vong thì Mã Đằng và Hàn Toại lại trở thành thủ lĩnh đám phản tặc. Đổng Trác chầu trời, bọn Lý, Quách lộng quyền, hai người Mã, Hàn cũng từng đem quân đánh đến Trường An, sau bị Lý, Quách đánh lui. Từ đó trở đi, thiên hạ càng loạn, triều đình Tây Kinh không thể quất roi tới được Lương Châu, liền bổ nhiệm Mã Đằng làm Chinh tây Tướng quân, Hàn Toại làm Trấn tây Tướng quân, ngầm thừa nhận việc cát cứ. Đồng thời phong danh sĩ Kinh Triệu Vi Đoan làm Thứ sử Lương châu, hòng xoa dịu mâu thuẫn giữa Tây Lương và triều đình.
Tào Tháo hay tin các thủ lĩnh cát cứ phía tây đều phái người đến, cũng cười:
— Hứa Đô nhân khí vượng, chứng tỏ triều đình đi theo con đường đúng đắn. Đợi họ đến, chúng ta phải chiêu đãi cho chu đáo.
Tuân Úc cười mỉm:
— Việc này khiến tại hạ nhớ đến kế thu phục Ô Hoàn của Quang Vũ Đế, chúng ta cứ thế mà học theo.
Năm xưa Lưu Tú bình định thiên hạ, người Ô Hoàn không phục, nhưng chiến tranh liên miên khiến binh sĩ, bách tính mỏi mệt, Lưu Tú cũng không muốn tiếp tục đem quân đi thảo phạt nữa. Thế là ông đã cho mời tù trưởng của bộ lạc Ô Hoàn vào kinh, đồng thời sai người trang hoàng Lạc Dương rực rỡ sắc màu. Đám tù trưởng sống ở nơi thâm sơn cùng cốc nhìn thấy đô thành hoa lệ, cung điện nguy nga, đồ ăn toàn sơn hào hải vị thì phân nửa không muốn rời đi. Từ đó, Ô Hoàn di cư đến vùng đông bắc phục tùng thiên triều. Lưu Tú không mất một mũi tên mà vẫn khiến cho kẻ địch phải khuất phục.
— Hay lắm! Hay lắm! Sai Đinh Xung, Mãn Sủng đi làm việc này, nhất định phải kết hoa chăng đèn rực rỡ đón tiếp bọn họ. - Nhưng vừa cười xong, Tào Tháo lại trở nên buồn rầu: “Quang Vũ Đế không đánh mà khuất phục được bọn Ô Hoàn, nhưng nay người Ô Hoàn lại đứng về phía Viên Thiệu... Khắp đông nam tây bắc đâu đâu cũng bị uy hiếp cả...”
Tào Tháo đứng thẳng dậy, nhìn vào cây bút lông đặt trên thư án, tiện tay cầm lên chậm rãi viết vào thẻ tre: Chư tướng Quan Trung, Lưu Biểu Kinh Châu, Tôn Sách Giang Đông, Viên Thuật Hoài Nam, Trương Tú Nam Dương. Tào Tháo vừa viết vừa đọc, viết xong thì gác bút, thở dài nói:
— Muốn quyết chiến với Viên Thiệu, trước tiên phải nắm được bọn họ đã, tuyệt đối không được để bọn họ làm loạn vào thời khắc quyết định.
Tuân Úc nói:
— Cơm còn phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, chúng ta cứ tuần tự mà làm, thuần phục chư tướng Quan Trung trước rồi hẵng tính tiếp.
— Đúng, dục tốc bất đạt, thế sự thiên biến vạn hóa, chỉ cần nắm được thời cơ, ắt sẽ có cách giải quyết.
Tuân Úc thấy không còn chuyện gì nữa, bèn đứng dậy cáo từ. Tào Tháo sốc lại tinh thần, đứng dậy tiễn Tuân Úc. Lúc đi ra cửa, Tuân Úc bỗng nhiên khựng lại, ngập ngừng nói:
— Còn việc... liên quan đến Xa kỵ Tướng quân, thực sự là tại hạ... - Thực ra, ông ta nóng lòng muốn gặp Tào Tháo chính là muốn nói rõ chuyện này, nhưng ngồi mãi mà không biết phải mở lời thế nào, sắp cáo từ nên buộc lòng nhắc đến.
Tào Tháo biết rõ Tuân Úc là người quân tử, ông vỗ vai Tuân Úc nói:
— Văn Nhược, việc này không cần phải nói. Ta còn không hiểu ông sao? Ông tấm lòng lương thiện, ngay thẳng, ôn hòa, khiêm nhường đều đủ cả. Việc thiên tử khăng khăng muốn làm, ông không thể làm trái được.
— Ngài sáng suốt như vậy, tại hạ còn gì để nói... - Tuân Úc thấy Tào Tháo hiểu rõ ngọn ngành, chỉ còn biết thở dài, - Thánh thượng gần đây hay cáu giận, có thể là do hoàng tử bị bệnh nên tâm trạng buồn bực.
Hoàng tử chính là Lưu Phùng, do Phục Hoàng hậu - con gái của Phục Hoàn hạ sinh năm ngoái. Lưu Hiệp có con khi chưa đầy hai mươi, đứa trẻ thể chất bẩm sinh đã không tốt, nên từ khi sinh ra cứ luôn đau ốm.
— Trẻ con bệnh tật thì liên quan gì đến chính sự? - Tào Tháo tỏ vẻ khó chịu.
— Thực ra tại hạ cũng từng nghĩ, Đổng Thừa xuất thân từ hàng tướng cũ của Tây Lương, lúc này thăng quan cho ông ta cũng có lợi trong việc việc lôi kéo các thế lực ở Quan Trung, có thể bao dung thì nên cố gắng bao dung. - Tuân Úc cũng không tiện nói rõ hết ra, - Hay ngày mai chúng ta hẹn Đổng Thừa cùng đến gặp thánh thượng, vua tôi gặp mặt nói chuyện rõ ràng, nhân tiện tấu trình chuyện tiêu diệt được Lã Bố.
— Thôi, ta mệt rồi. - Tào Tháo lại ngáp ngắn ngáp dài, - Không biết lúc nào lại phải dụng binh, ta nghỉ ngơi vài ngày đã. Lát nữa sai Phồn Khâm thay ta sửa tấu chương dâng lên, đợi Đoàn Ổi đến rồi cùng đi gặp thánh thượng, có điều cũng chỉ là gặp lấy lệ thôi.
Tuân Úc biết Tào Tháo đang giận, liền nói khéo:
— Vậy thì tùy ý ngài. Thánh thượng suy cho cùng vẫn còn non trẻ, thần tử chúng ta cũng nên thông cảm. Tại hạ cáo lui...
Tào Tháo tiễn Tuân Úc, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu - Thiên tử mười chín tuổi rồi, cái tuổi này đúng là hừng hực chí lớn, đương nhiên không thể cam tâm để ta nắm cổ. Nhưng sao không thử nghĩ xem? Không có Tào mỗ ta thì làm sao có triều đình này, làm sao có được thiên hạ nhà Hán này? Nếu ta không còn nữa, ai có thể đối phó với Viên Thiệu đây!
Quan Trung quy thuận
Các thế lực lớn nhỏ ở Quan Trung không dưới chục kẻ, nhưng chẳng được mấy kẻ ra hồn, chư tướng chém giết lẫn nhau, trở mặt thất thường, hôm nay vẫn còn ngồi chung bàn tiệc, ngày mai đã đọ gươm so đao, ngày kia lại kết bái huynh đệ. Trước tình trạng bất ổn này, các tướng đều nóng lòng tìm chỗ dựa, chính vì vậy họ đều vui vẻ thừa nhận triều đình Hứa Đô ở phía đông.
Hai năm trước, Ngự sử trung thừa Chung Do đã chuyển sang đảm nhận chức Thượng thư bộc xạ kinh lược Quan Trung, lúc đó có không ít thế lực cát cứ đã phái sứ giả đến Hứa Đô, đa phần đều xin triều đình ra mặt điều đình việc tranh giành giữa chúng. Lần này, dưới sự hiệu triệu của triều đình, các tướng miễn cưỡng liên thủ tiêu diệt Lý Thôi, Quách Dĩ, ai cũng cho rằng mình lập đại công, chỉ chờ đến dịp để kể công với triều đình, tranh thủ sự hậu thuẫn của Tào Tháo. Ngay cả Đoàn Ổi vốn có uy danh cũng đích thân vào kinh, lại càng khiến cho chư tướng tích cực làm theo, mạnh thì có bọn Mã Đằng, Hàn Toại chiếm lĩnh Lương Châu, nhỏ chỉ có địa bàn cát cứ trong một huyện cũng đều lần lượt phái sứ giả đi theo.
Yết giả bộc xạ Bùi Mậu cầm tín vật đi trước, hai bên trái phải có Đoàn Ổi, Dương Phụ, kéo theo sau là cả một một đội sứ giả gần trăm người, cưỡi trên lưng những chú ngựa to tướng ngạo nghễ đi trên phố, khiến lão bách tính tò mò nhớn nhác nhìn theo. Đường phố ở kinh thành Hứa Đô đã được Mãn Sủng bố trí đâu vào đấy, khắp các ngả đều treo đèn kết hoa rực rỡ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đám sứ giả kia đều mò đến từ những nơi gươm đao tàn khốc, những người Hồ càng khỏi phải nói, vừa thấy phố phường Hứa Đô phồn hoa tráng lệ, nét mặt bọn họ đã rạng rỡ thích thú vô cùng, cứ nhìn ngang liếc dọc, chỉ tiếc cha mẹ không sinh cho mình có thêm mấy con mắt nữa.
May nhờ biết được thông tin từ sớm nên đã có sự chuẩn bị trước, các dịch quán ở Hứa Đô kịp thời dựng thêm phòng, nếu không chắc chắn không thể tiếp đón nhiều khách như thế. Tào Tháo vô cùng chu đáo với công tác tiếp đón lần này, không những phái Vương Tất, Lưu Đại chủ trì mà còn điều động các quan có quê quán ở Quan Trung cùng tiếp đón như Trị thư thị ngự sử Vệ Ký, Nghị lang Kim Toàn, Trưởng thủy hiệu úy Chủng Tập... Ở nơi xa xôi được nghe giọng nói quê hương rót vào tai sẽ càng cảm thấy bội phần thân thiết. Đám sứ giả vàng thau lẫn lộn coi như không tính đến, nhưng Trung lang tướng Đoàn Ổi có công đầu tiêu diệt đạo tặc phải tiếp đón chu đáo. Tào Tháo, Xa kỵ Tướng quân Đổng Thừa, Phụ quốc Tướng quân Phục Hoàn, Thiên Tướng quân Lương vương tử Lưu Phục, Thượng thư lệnh Tuân Úc và Yết giả bộc xạ Bùi Mậu đều cùng Đoàn Ổi lên điện yết kiến thánh thượng.
Đoàn Ổi tự Trung Minh, người Cô Tang (Vũ Uy), tuổi đã gần lục tuần. Người này tuy cát cứ các huyện Hoàng Nông nhưng khác hẳn đám võ biền phía tây, vì là em họ danh tướng Đoàn Cảnh - người có công đánh đuổi giặc Khương. Tiên triều có ba danh tướng trấn thủ biên cương là Hoàng Phủ Quy, Trương Hoán và Đoàn Cảnh, đều quê Lương Châu, tên tự đều có một chữ “Minh” nên được người đời mệnh danh “Lương Châu Tam Minh” (Hoàng Phủ Quy tự Uy Minh, Trương Hoán tự Nhiên Minh, Đoàn Cảnh tự Kỷ Minh). Trong ba tướng, Đoàn Cảnh là người dũng mãnh thiện chiến nhất. Tiếc rằng người này hám danh lợi, chỉ muốn trèo cao, từng có giao tình với cha Tào Tháo là Tào Tung, về sau kết bè đảng với hoạn quan Vương Phủ mà lên tới chức Thái úy, đồ sát phe Thái học sinh. Vì vậy, khi Vương Phủ ngã ngựa, Đoàn Cảnh cũng thân bại danh liệt, còn mất cả tính mạng. Dũng tướng một đời không chết nơi sa trường lại chết chốn quan trường, liên lụy cả nhà già trẻ lớn bé. Lúc đó, Đoàn Ổi đang làm quan võ ở Lương Châu cũng bị cách chức. Mãi đến khi khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra, Hiếu Linh Đế Lưu Hoằng đại xá cho các nho sỹ, đồng thời để hòa giải mâu thuẫn nội bộ, ông đã miễn tội cho gia tộc họ Đoàn. Đoàn Ổi quay về phục vụ trong quân đội, cùng với Hoàng Phủ Tung, Đổng Trác thảo phạt quân phản loạn Biện Chương, lập được công lớn, được thăng chức Trung lang tướng sau khi Đổng Trác về kinh. Vì từng chịu tội rồi lại được đặc xá nên Đoàn Ổi luôn giữ lòng tôn kính thiên tử nhà Hán.
Đặc biệt, điều khiến Đoàn Ổi hoài niệm nhất là ông từng trải qua một quãng thời gian đầy sóng gió khi thiên tử Lưu Hiệp gặp nạn. Ngày trước, dưới sự bảo vệ của Hậu Tướng quân Dương Định, An tập Tướng quân Đổng Thừa, Hưng nghĩa Tướng quân Dương Phụng, Lưu Hiệp đã thoát khỏi tay bọn Lý Thôi, Quách Dĩ, thống lĩnh các quan quay về phía đông, từng ngang qua địa phận huyện Hoa Âm nơi Đoàn Ổi đóng quân, Đoàn Ổi cũng chuẩn bị không ít lương thực, đồ dùng để nghênh đón thiên tử. Nhưng Hậu tướng quân Dương Định có hiềm khích với Đoàn Ổi, hắn thông đồng với đám cận vệ vu cho Đoàn Ổi câu kết với Quách Dĩ cướp giá, dẫn quân tấn công doanh trại của Đoàn Ổi, đồng thời đòi thiên tử hạ chiếu thư hạch tội. Khi đó, Lưu Hiệp mới mười lăm tuổi kiên quyết tin Đoàn Ổi trong sạch, chẳng những không hạ chiếu thư mà còn trách tội Dương Định: “Vua muốn phạt trên phải thuận ý trời, dưới phải hợp lòng dân, vậy mà ngươi lại muốn trẫm ban chiếu chỉ sai trái là sao?” Dương Định không hạ được doanh trại của Đoàn Ổi, ông vẫn dâng ngự thiện, quần áo và đồ dùng hằng ngày như cũ. Sau đó, Dương Định lại vạch mưu giết Đoàn Ổi, Lưu Hiệp đã ngầm thông báo nên bảo vệ được Đoàn Ổi. Trải qua quãng thời gian đáng sợ ấy, Đoàn Ổi vô cùng cảm kích tiểu hoàng đế. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến ông thừa nhận triều đình Hứa Đô, vui vẻ giúp sức cho Tào Tháo.
Chuyện đã qua hơn bốn năm, cuối cùng hôm nay Đoàn Ổi cũng được gặp tiểu hoàng đế có ân với mình. Đoàn Ổi vội quỳ dưới đại điện:
— Vi thần đến muộn, xin bệ hạ trị tội!
Lưu Hiệp thấy ông cũng rất vui:
— Ái khanh có tội gì?
Đoàn Ổi tay dâng phù tiết nói:
— Thần nghiệp chướng nặng nề, không xứng với ân sâu của bệ hạ. Lúc đầu vốn dĩ nên ở lại cạnh người, nhưng vì căm phẫn gian thần Dương Định, không thể hộ giá đến phía đông, trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn... - Đoàn Ổi vừa nói, hai hàng nước mắt vừa rơi.
Tào Tháo, Đổng Thừa, Phục Hoàn thấy ông ta có tấm lòng trung cũng không khỏi xúc động. Lưu Hiệp rưng rưng:
— Đường dài mới biết ngựa hay, Dương Định sau này đã bỏ trẫm mà đi giữa lúc nguy nan, đến giờ vẫn biệt tăm biệt tích, còn ái khanh lại giết được Lý Thôi. Lúc đầu nếu khanh luôn ở bên trẫm, có lẽ... - Có lẽ đã không phải dời đô đến huyện Hứa, chịu sự khống chế của kẻ khác như hôm nay! Nhưng trước mặt Tào Tháo, Lưu Hiệp không dám nói thẳng mà chuyển ý, - Có lẽ đã tiêu diệt được hai tên phản tặc Lý, Quách từ lâu.
Đoàn Ổi lại dâng phù tiết cúi lạy:
— Thần chưa thể làm tròn chức trách khiến bệ hạ gặp nhiều nguy nan, quả thực hổ thẹn vô cùng, may có Tào Công phò tá xã tắc, lập lại triều đình. - Nói rồi quay sang nhìn Tào Tháo, - Mong bệ hạ hiểu thấu lời của Tào công, dựa vào sức của Tào công để thiên hạ loạn lạc được yên bình.
Lưu Hiệp ban đầu vô cùng cảm động, sau khi nghe những lời đó nét mặt sầm lại, lạnh lùng nói:
— Đó là điều đương nhiên. - Trong lòng thầm oán trách: “Ông lâu không vào triều sao biết được những điều uẩn khúc? Tào Tháo tuy công lớn nhưng một mình lũng đoạn, coi trẫm như con rối, đừng quên giang sơn này là của trẫm!”
Tào Tháo nghe Đoàn Ổi ca tụng thì rất khoái trá, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của Lưu Hiệp thì lại bất mãn. Đoàn Ổi không hiểu vì sao hoàng đế đột nhiên lạnh nhạt như vậy, nét mặt ngơ ngác. Đổng Thừa, Phục Hoàn, Bùi Mậu thấy vậy đều cúi gằm mặt, không dám ngước lên. Vương tử Phục lại cười thầm trong bụng. Tuân Úc cũng cảm thấy lúng túng, bước lên trước một bước dâng phù tiết nói:
— Đoàn Trung lang lập đại công, xin thánh thượng phong thưởng.
Lưu Hiệp thấy Tuân Úc nhắc nhở, liền gạt bỏ tâm sự, trở lại nét mặt ôn hòa, vui vẻ:
— Đoàn ái khanh diệt nghịch tặc lập công lớn, trẫm thăng khanh làm An nam Tướng quân, phong tước Duyệt Hương hầu. - Đây đều do Tuân Úc đã dặn dò từ trước.
— Thần không dám nhận hậu ân này. - Đoàn Ổi quỳ xuống, lắc đầu khiêm tốn.
— Khanh không nhận sao được? - Lưu Hiệp lại nói, - Không nể mặt trẫm, cũng phải nể mặt Tào công chứ! - Lưu Hiệp châm biếm.
Tất cả những người có mặt đều nghe thấy, cả cung điện im phăng phắc, không biết tại sao hôm nay hoàng thượng lại như vậy. Tào Tháo sợ Lưu Hiệp lại thốt ra những lời chối tai, vội bước lên đỡ Đoàn Ổi, cười xòa rồi nói:
— Lão tướng quân, thăng quan phong hầu là nhã ý của thánh thượng, ngài không nên chối từ nữa.
— Vâng vâng vâng... - Đoàn Ổi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng khấu đầu tạ ân rồi đứng dậy cùng Tào Tháo lui về chỗ.
Bùi Mậu thấy vậy liền dâng phù tiết bái lạy sát đất, cao giọng nói:
— Thần phụng mệnh thánh thượng, đốc suất Quan Trung chinh phạt nghịch tặc, nay đại sự đã thành, phù tiết này xin trao lại cho bệ hạ.
— Đại sự đã thành? - Lưu Hiệp không dám nổi giận với Tào Tháo nhưng quát Bùi Mậu, - Chỉ diệt hai tên giặc cỏ ngươi đã đắc ý như vậy, khi nào mới có thể hoàn thành đại nghiệp? Liệu trẫm có đợi được ngày ấy không?
Bùi Mậu đã có tuổi, vô duyên vô cớ bị trách mắng nên cảm thấy vô cùng khó chịu, liền đưa phù tiết cho thị vệ rồi khấu đầu lui về chỗ.
Tuân Úc tim đập thình thịnh, liếc Tào Tháo rồi lại nhìn Lưu Hiệp, dự cảm nếu cứ tiếp tục như vậy, vua tôi sẽ tranh cãi ngay trên đại điện. Ông vội dâng phù tiết nói:
— Cũng không còn sớm, Đoàn tướng quân và Tào công vẫn còn việc quân cần bàn, dịch xá có rất nhiều sứ giả đang đợi tiếp đón. Nếu thánh thượng không còn gì căn dặn, chúng thần xin cáo lui.
Lưu Hiệp xua tay, giọng mệt mỏi:
— Các khanh lui đi, thay trẫm tiếp đãi chu đáo Đoàn ái khanh... Những lời vừa nãy Bùi ái khanh chớ để bụng, trẫm không nhằm vào khanh.
Tào Tháo đứng tim - không nhằm vào hắn vậy hẳn là nhằm vào ta rồi! Lúc này Tào Tháo cũng không muốn nói gì thêm, liền vái chào rồi cùng bá quan lui khỏi đại điện. Khi bước ra cửa điện, Tào Tháo ngẩng đầu lên liếc nhìn hoàng đế: Mày rồng mắt phượng, mũi cao môi đỏ, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ thư sinh nhưng đang trong cơn giận dữ, chuỗi ngọc trên mũ miện đung đưa không thôi, toát lên vẻ thấp thỏm, nôn nóng. Hoàng thượng giờ đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ để người khác tùy tiện giật dây như xưa nữa.
Bá quan rời khỏi đại điện hồi lâu nhưng vẫn cúi đầu nhìn bước chân mình. Cuối cùng, Tuân Úc lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo:
— Mấy ngày nay hoàng tử bị bệnh, tâm tính hoàng thượng vui giận bất thường, mong Đoàn tướng quân chớ để bụng.
Đoàn Ổi cười nói:
— Ai mà không trải qua thời trẻ tuổi, hoàng thượng cũng vậy. Thi thoảng khó tránh khỏi tâm trạng nóng nảy, thời trai tráng nếu thấy không thoải mái ta liền chạy ra chiến trường giết vài tên giặc Khương cho hả. Khà khà khà!... - Đoàn Ổi quy củ khi tiếp giá bao nhiêu thì khi ra khỏi cung, bản tính võ biền lại bộc lộ bấy nhiêu.
Câu nói đó khiến mọi người được một trận cười nghiêng ngả, bầu không khí nặng nề chợt tan biến. Tuân Úc nói:
— Đoàn tướng quân cùng Tào công quay về phủ trước, ta còn vài việc phải làm, lát nữa phái người đến dịch xá mời tất cả sứ giả, Tào công muốn mở tiệc khoản đãi các vị.
— Vậy làm phiền Tào công rồi. - Đoàn Ổi vội chắp tay thi lễ, - Lệnh quân cũng đến chứ?
— Đương nhiên rồi, ngài đã đưa linh cữu của gia thúc và Hà Bá Cầu về, ta phải kính ngài ba chén để tỏ lòng cảm tạ. - Tứ thúc của Tuân Úc là Tuân Sảng và Hà Ngung đều chết ở Tây Kinh, lần này Đoàn Ổi sai người bốc mộ họ, lo liệu chu đáo chuyển về an táng ở quê nhà Dĩnh Châu.
Đoàn Ổi nói:
— Chút chuyện nhỏ đó có đáng gì, lại để các vị phải bận tâm thết đãi thế này.
— Lão tướng quân chớ khách khí như vậy, đây cũng là dịp để ta thể hiện lòng hiếu khách, nhân tiện cũng muốn làm quen với các vị sứ giả khác. - Tào Tháo nói đãi bôi với Đổng Thừa, Phục Hoàn, Lưu Phục, - Ba vị đại nhân cũng đến phủ ta chung vui.
Đổng, Phục không dám nhận lời, ai biết họ bàn bạc chuyện gì, vạn nhất nghe được lại khiến lão Tào nghi kỵ, vội xua tay nói:
— Bọn tại hạ cũng còn công chuyện cần giải quyết, hôm nay không tiện quấy rầy, hôm khác xin đến cảm tạ Tào công và chúc mừng Đoàn tướng quân.
Vương tử Phục vốn tự kiêu với dòng dõi hoàng tộc, không muốn ngồi cùng với đám kiêu binh, chỉ lắc đầu không thèm nói gì.
Đoàn Ổi không hiểu nội tình, cười ha hả nói:
— Đổng quốc cữu, người khác thì không nói nhưng ông nhất định phải đến! Nhiều đồng hương Lương Châu như vậy, há có thể không đi gặp hay sao?
Đổng Thừa nào dám đồng ý, vội vàng thoái thác:
— Tại hạ hơi khó ở trong người, giờ càng thấy mệt hơn, hôm nay xin cáo lỗi.
Họ không đi Tào Tháo càng thoải mái, cũng không muốn nài thêm, quay sang mời Bùi Mậu:
— Bùi Thượng thư nhất định phải đến.
Bùi Mậu vẫn buồn bực chuyện khi nãy, lắc đầu nói:
— Tại hạ cũng thấy hơi mệt, hôm nay...
Tào Tháo có việc muốn bàn với Bùi Mậu, không đợi ông nói hết đã cười khà khà ngắt lời:
— Lão huynh chớ từ chối, hôm nay mở tiệc tiếp đãi các sứ giả Quan Trung, sao có thể thiếu mất người có công lớn như ngài đây? Đi nào, đi nào!
Mấy người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, thấm thoắt đã ra khỏi cung, bọn Đổng Thừa cũng chắp tay cáo từ, Tuân Úc phải quay vào cung xử lý công việc, Tào Tháo khăng khăng kéo Đoàn Ổi, Bùi Mậu cùng lên xe ngựa của mình. Hai người từ chối một hồi mới ngồi lên xe, mỗi người ngồi một bên Tào Tháo. Đi được một đoạn, Tào Tháo mới vào việc chính:
— Đoàn tướng quân, sau này có dự định gì?
— Không có, ta nghe theo sự sắp xếp của triều đình. - Ở Quan Trung, Đoàn Ổi mặc dù được tiếng là phiên trấn hùng mạnh cũng chỉ nắm trong tay không quá ba ngàn quân, hoàn toàn không thể tung hoành thiên hạ, thêm vào đó tuổi cũng đã cao, không đòi hỏi gì hơn. Ông bằng lòng đến Hứa Đô cũng là muốn được sao hay vậy.
Tào Tháo thấy Đoàn Ổi trả lời như vậy, liền nói thẳng:
— Nếu tướng quân không chê, chi bằng quay về Hoàng Nông. Chư tướng Quan Trung vàng thau lẫn lộn, đang cần một thống soái uy phong. Sau khi quay về, ngài tuyên dương công đức của triều đình với chư tướng, nói họ hãy an phận thủ thường, kiên nhẫn chờ đợi triều đình điều phái.
— Được triều đình tín nhiệm như vậy, ta cũng xin dốc sức. Đợi sau khi Tào công đánh bại Viên Thiệu ở Hà Bắc, ta xin về triều phò tá hoàng thượng.
Tào Tháo giật mình:
— Ngài...
Đoàn Ổi đưa tay vuốt chòm râu bạc, cười nói:
— Lão phu một đời đánh trận, mặc dù không có chí lớn, tung hoành bằng Tào công nhưng vẫn rõ thế cục trong thiên hạ. Lão phu nhận ân đức của thiên tử, nay lại được thăng quan phong hầu, dĩ nhiên phải dốc sức vì triều đình. Quan Trung giao cho lão phu, ngài cứ yên tâm!
— Khà khà khà... Quả là gừng càng già càng cay, bái phục bái phục! - Tào Tháo ngày càng mến mộ vị tướng già thẳng thắn này, liền trổ hết lời hay ý đẹp nịnh nọt, - Quân phiệt cát cứ Quan Trung không dưới một chục, đánh giết lẫn nhau, tầm nhìn nông cạn, duy chỉ có tướng quân ngài đây sáng suốt, không hổ danh xuất thân từ gia tộc đời đời làm quan. - Đám nhân sĩ Đông Hán vốn chú trọng nhất xuất thân gia tộc, dù thống lĩnh quân đội cũng ưu tiên dòng dõi nhà nho. Riêng võ phu Lương Châu xuất thân thấp kém, dù lập được chiến công nhưng đa phần không hiếu kính triều đình, càng không muốn vào kinh, nên khen họ xuất thân danh giá quả là mỹ từ đẹp nhất.
Đoàn Ổi thấy Tào Tháo chỉ dưới một người trên cả vạn người tâng bốc mình như vậy thì lấy làm mừng, ưỡn ngực nói:
— Tổ tiên lão phu là danh tướng Đoàn Tông trấn giữ Tây Vực của tiên triều, tiếng tăm lừng lẫy! - Thực ra Đoàn Ổi chỉ là hàng cháu chắt, chẳng có chút quan hệ gì, hơn nữa đây là chuyện hồi nhỏ được nghe người trong gia tộc đồn đại, thật giả không chắc.
— Thì ra là vậy... - Đoàn Ổi nói gì Tào Tháo cũng hùa theo, - Tướng quân đã là hàng danh gia vọng tộc ở Lương Châu, chắc hẳn rất thân quen với chư tướng nơi đó?
— Đó là điều đương nhiên!
— Ngài quen cả Trương Tú đang chiếm cứ huyện Nhương chứ?
Đoàn Ổi càng cười lớn:
— Khà khà! Lão phu và thúc phụ Trương Tế của hắn xưng huynh gọi đệ, Trương Tú gặp lão phu phải gọi một tiếng thúc phụ kìa!
Tào Tháo cười theo, vuốt râu chậm rãi nói:
— Ta nghe nói Giả Hủ, mưu sĩ của Trương Tú là đồng hương với ngài, khi nam tiến đã từng gửi nhờ gia quyến ở chỗ ngài, có chuyện này không?
Đoàn Ổi bỗng thu lại vẻ mặt tươi cười, thầm than: “Đúng là lắm lời khó tránh khỏi sơ suất, bị cuốn theo mấy câu nịnh bợ của Tào Mạnh Đức!” Đoàn Ổi và Giả Hủ đúng là qua lại thân thiết, huynh trưởng của Giả Hủ là Giả Thục và gia quyến nay đang ở huyện Hoa Âm. Nhưng ông cũng biết Tào Tháo ba lần thảo phạt Trương Tú mà chưa bình định được, nay nhắc đến chuyện này tám phần là muốn ông giao nộp mấy người này để làm con tin. Đoàn Ổi có ý phủ nhận nhưng có Bùi Mậu ở Quan Trung đã lâu đang ngồi cạnh, nói dối sẽ lập tức bị vạch trần. Nghĩ đến đây ông luống cuống, nói:
— Giả Văn Hòa là kẻ sĩ Lương Châu ta. Với lão phu vừa là đồng hương, cũng là chỗ thâm giao...
Tào Tháo nghe khẩu khí của Đoàn Ổi đã ngầm thừa nhận, hơn nữa lại có ý bao che nên hiểu rõ nỗi lo trong lòng Đoàn Ổi, nhếch miệng cười nói:
— Đoàn tướng quân chớ lo nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác, triều đình dung nạp chính nghĩa trong thiên hạ, không phải nơi giữ người làm con tin. Song ta có một thỉnh cầu hơi quá, hy vọng tướng quân có thể viết cho Giả Hủ một bức thư, dùng tình cảm lay động lòng người, nói rõ lợi hại của sự việc để ông ta khuyên Trương Tú quy thuận triều đình, không nên tiếp tục cùng Lưu Biểu làm loạn. - Trong lòng Tào Tháo rất rõ, về danh nghĩa Giả Hủ là mưu sĩ của Trương Tú nhưng thực tế không khác gì người nhà.
Đoàn Ổi còn hơi ngờ vực:
— Minh công không ghi nhớ mối thù giết con hay sao? - Lần đầu Tào Tháo thảo phạt Trương Tú thất bại, con trưởng Tào Ngang, cháu trai Tào An Dân, ái tướng Điển Vi đều bỏ mạng ở Uyển Thành.
Tào Tháo nhìn thẳng về phía trước, thở dài nói:
— Trương Tú là một mãnh tướng, còn Giả Hủ túc trí đa mưu, nếu có thể bỏ tối theo sáng quy thuận triều đình, đó là hồng phúc của thiên hạ. Từ xưa đến nay, người muốn làm đại sự thường không chấp nhặt chuyện cỏn con, nếu xã tắc được yên bình, lão phu tiếc gì con cháu?
Đoàn Ổi nửa tin nửa ngờ, Tào Tháo thấy ông vẫn do dự liền nói rõ:
— Đoàn tướng quân, thánh thượng gia phong cho ngài chức vị gì, ngài còn nhớ không?
— Việc này há có thể quên, là An nam Tướng quân! - Đoàn Ổi như hiểu ra: Quan Trung rõ ràng ở phía tây, Tào Tháo lại kêu thiên tử phong cho ta danh hiệu An nam, tức chỉ Trương Tú ở Nam Dương, thì ra lão ta có tính toán trước.
— Không phải Bình nam cũng chẳng phải Trấn nam mà là An nam, cái hay chính là ở chữ “An”. Nghĩa là an định, không gây trận can qua mà làm mất hòa khí... - Tào Tháo giải thích, - Xin tướng quân yên tâm, ta không cần đến một người nào trong nhà Giả Hủ. Ngài viết thư cho hắn, lời lẽ không nên quá cứng rắn, nghiêm nghị, hãy kể lại những gì mắt thấy tai nghe ở Hứa Đô, rồi nhân tiện nhắc đến chuyện quy hàng. Giả Văn Hòa là người thông minh, đọc sẽ hiểu ngay. Ta đảm bảo với ngài, nếu Trương Tú quy hàng, không những ta không truy cứu chuyện cũ mà còn được thăng quan phong tước!
Đoàn Ổi nhìn Tào Tháo hồi lâu, cuối cùng nghiến răng hạ quyết tâm:
— Thôi được! Lão phu sẽ nhờ mối giao tình cũ, nhưng minh công đã nói thì phải giữ lời.
— Đó là lẽ đương nhiên! - Tào Tháo chắp tay thi lễ, - Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta tuyệt đối không làm tướng quân khó xử.
Hậu đãi Đoàn Ổi quả thực là một mũi tên trúng hai đích, Tào Tháo vừa lôi kéo được thế lực Quan Trung vừa với được tay đến huyện Nhương. Nhưng kẻ hậu thuẫn Trương Tú là Lưu Biểu, tên oan gia lúc đánh lúc hòa này đúng là cái gai trong mắt. Tào Tháo quay đầu nhìn Bùi Mậu, cười nói:
— Bùi Thượng thư, con trai ngài hiện đang mộ binh cho Lưu Biểu ở Kinh Châu phải không?
— Phải. - Bùi Mậu không hề giấu giếm, đúng là con trai ông, Bùi Tiềm đang lánh lạn ở Kinh Châu, rất được lòng Lưu Biểu. Biết Tào Tháo muốn đề nghị chuyện giống khi nãy nhưng Bùi Mậu không đợi ông mở lời đã ngăn lại, - Minh công chớ chê cười, thằng con này của ta tính tình ương bướng, ngang ngược vô phép, thật không ra gì! Từ lâu lão phu đã không ưa. Từ khi loạn lạc đến nay cha con mỗi người một phương, không có bất cứ liên lạc nào, xa cách quá rồi! - Giọng nói tỏ rõ vẻ căm giận sục sôi, như thể ông còn coi con trai như kẻ thù.
Nghĩ kỹ lại quả không sai, nhà Hán lấy hiếu trị thiên hạ, cha con xa cách đã không hợp tình hợp lý, huống hồ mỗi người làm quan một phương chẳng hề thư từ liên lạc? Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cha con họ Bùi mâu thuẫn chồng chất không thể giảng hòa. Tào Tháo kéo Bùi Mậu đến là vì chuyện này nhưng nay không thể làm khác, lửa nhiệt tình cũng tắt. Có điều vẫn phải an ủi Bùi Mậu:
— Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn.
Bùi Mậu do dự một hồi rồi nói:
— Nỗi lòng của minh công ta hiểu rõ, Lưu Biểu nắm giữ binh lính Kinh, Tương là đại họa của Hứa Đô, có điều hạ quan lực bất tòng tâm, có câu xa thân gần đánh, hợp tung liên hoành, sao minh công không thử liên lạc với Lưu Chương ở Ích Châu?
— Hả? - Tào Tháo vuốt râu trầm ngâm. Đây quả là một đề nghị táo bạo.
Ích Châu (Ba Thục) là vùng cát cứ sớm nhất trong thiên hạ, Lưu Yên, Lưu Chương cha truyền con nối. Lưu Chương tự Quý Ngọc, là con trai thứ tư của Lưu Yên, vốn dĩ không được quyền thừa kế. Nhưng vì con cả Lưu Phạm và con thứ hai Lưu Đản câu kết với Mã Đằng đánh Trường An, chết trong tay Lý Thôi, con thứ ba Lưu Mạo mắc bệnh nặng nên vị trí này mới rơi vào tay Lưu Chương. Đối với Tào Tháo, Lưu Chương là vũ khí sắc bén để kiềm chế Lưu Biểu. Nhưng từ Trung Nguyên đến đất Thục núi non hiểm trở, đường sá xa xôi, sứ giả được phái đi phải trải qua muôn trùng gian nan, đường qua Kinh Châu không thông, chỉ có thể đi vòng về phía tây, điều này càng đòi hỏi sứ giả phải có mối quan hệ mật thiết với chư tướng Quan Trung mới có thể vượt qua trở ngại. Tào Tháo suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười mà rằng:
— Bùi Thượng thư đã nói vậy, có thể thay triều đình vất vả một chuyến được không?
Bùi Mậu cười gượng, vuốt bộ râu hoa râm nói:
— Hạ quan đúng là dám đi, chỉ sợ không còn mạng để quay về gặp ngài!
Tráng sĩ già cũng đành chịu, Tào Tháo không tiện cưỡng ép:
— Vậy ngài có thể tiến cử người nào không?
Bùi Mậu chẳng hề do dự:
— Trị thư thị ngự sử Vệ Ký có thể đảm nhận nhiệm vụ này. - Vệ Bá Nho là người An Ấp (Hà Đông), rất thân với chư tướng Quan Trung, lại là kẻ hậu sinh trẻ tuổi tài học hơn người, phái hắn đi là thích hợp nhất.
— Được! - Tào Tháo liền đồng ý, - Bổ nhiệm Vệ Ký làm Yết giả bộc xạ, từ Quan Trung đi sứ Ích Châu, kết giao Lưu Chương.
Hai việc lớn đã sắp xếp xong, xe ngựa cũng vừa hay đến trước phủ Tư không. Không ít sứ giả được mời đã đến phủ, thấy Tào Tháo, Đoàn Ổi, Bùi Mậu ngồi cùng xe, bọn họ lần lượt quỳ xuống đồng thanh bái kiến. Tào Tháo nhìn đám sứ giả vàng thau lẫn lộn mà cười khẩy trong lòng: “Đám người này nhìn có vẻ đoàn kết nhưng thực chất chỉ chực đấu đá, tranh giành. Nếu chúng mải trói buộc lẫn nhau, chẳng có thời gian xuất binh đến Quan Đông sẽ làm hỏng việc lớn của ta. Hơn nữa có Đoàn Ổi đại diện triều đình vỗ về, đất Quan Trung coi như không còn trở ngại.”
Nghĩ vậy, Tào Tháo chẳng vội xuống xe, vẫy tay về phía đám đông nói:
— Các vị mau đứng cả dậy, đã đến đây đều là khách quý của triều đình. Thống soái của các vị đều là những người có công thảo phạt đạo tặc, triều đình đối xử như nhau, ai cũng có thưởng!
— Tạ ơn Tào công! - Các sứ giả lần lượt đứng dậy nói.
Bùi Mậu nói thêm:
— Khi quay về nhớ nói với thống soái của các vị, đã được triều đình chính thức bổ nhiệm phải cảm kích ân đức của thiên tử, không được tùy ý làm bậy. - Dứt lời quay sang hỏi Đoàn Ổi, - Đoàn tướng quân còn gì muốn nói?
— Có! - Đoàn Ổi đáp một tiếng rồi đứng dậy từ trên xe, nghiêm nghị cao giọng, - Lát nữa trong lúc uống rượu, không được giở trò! Mời đến ai không uống coi chừng nắm đấm của ta! Uống rượu của triều đình phải thành thật! Tấm lòng đối với triều đình càng phải thành thật!
Lão kiêu binh nói một hồi khiến ai nấy đều ngửa mặt lên trời cười lớn. Bỗng chốc, cửa công phủ biến thành sân chợ, lời ca tụng biến thành lời bông đùa. Tào Tháo cũng góp vui lấy lệ, cao giọng nói:
— Chúng ta uống nào!
Tòng sự Lương Châu Dương Phụ bước đến đỡ mấy người Tào Tháo xuống xe. Tào Tháo nắm tay Dương Phụ, nét mặt tươi cười nói:
— Dương Tòng sự, nghe nói đã đi thăm binh lính của ta thao luyện, ông thấy thế nào?
Dương Phụ cung kính nói:
— Tào công tài trí kiệt xuất, quyết sách hợp thời, pháp lệnh thống nhất, binh lính tinh nhuệ, có thể khiến người ngoài tận lực với Tào công, ắt sẽ làm nên đại sự! Tại hạ được mở mang tầm mắt, trở về nhất định sẽ nói với Vi Sứ quân phải toàn tâm toàn ý nghe theo mệnh lệnh của triều đình. Cho dù lũ ngông cuồng, không biết phép tắc có ý đồ lôi kéo, bọn tại hạ cũng tuyệt đối không dao động! - Lời nói như chĩa thẳng mũi nhọn vào Viên Thiệu.
Tào Tháo thấy con người trẻ tuổi này thông minh lanh lợi, ngôn từ lại khẩn khoản nên bất giác ngửa mặt lên trời cười lớn...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 5