People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 20
Cập nhật: 2020-10-24 12:42:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
rên đường trốn chạy thập tử nhất sinh
Bị bắt ở Trung Mâu
Sở dĩ ba người bọn Tào Tháo có thể trốn khỏi Lạc Dương, là nhờ lập kế cùng Châu Bí từ trước.
Lúc tiệp báo của Ngưu Phụ chuyển đến, Tào Tháo đã liệu rằng Đổng Trác sẽ triệu tập chư tướng uống rượu, đó chính là cơ hội tốt để kim thiền thoát xác. Viên Thuật cũng cắt râu giả làm thân binh lẩn ra ngoài nhân khi Phùng Phương tiến vào thành. Bọn lính canh tuyệt không thể ngờ, đường đường một hậu tướng quân lại cải trang thành ra như vậy, nên cũng không phát hiện ra.
Thực ra khó nhất là trốn khỏi tai mắt của Đổng Trác trong doanh. Với bọn này ba người đã phải bày kế đánh lừa. Lúc gần tối, Tào Tháo trò chuyện với đám quân quan bộ hạ, vô tình nói đến chuyện tối có thể có tiệc rượu, liền lấy cớ đó đi đến các doanh tìm chư tướng hỏi lại.
Lúc đầu còn có kẻ theo đuôi quan sát, chỉ thấy Tào Tháo đến chỗ bọn Từ Vinh, Hồ Chẩn, Dương Định nói hết chuyện nọ đến chuyện kia toàn là chuyện phiếm, liền coi nhẹ không thèm đi theo nữa. Tào Tháo cứ thế tùy ý đi thăm khắp các doanh, càng đi càng xa, dần dần đã tới ngoại vi của các doanh đóng bên thành Lạc Dương.
Nửa canh giờ sau khi Tào Tháo đi, Phùng Phương cũng dẫn Viên Thuật cải trang làm thân binh xuất phát. Hai người gặp ai cũng hỏi Tào Tháo đâu, lại đánh tiếng mấy tiểu hiệu úy trong doanh vì chuyện chia lương không đều mà đánh lộn lẫn nhau, muốn tìm Tào Tháo về xử lý. Hai người nói nói cười cười suốt dọc đường tìm Tào Tháo, đường hoàng ra ngoài thành. Khi ấy là tháng Mười một, sắc trời tối nhanh, khi ba người tụ tập lại với nhau mặt trời cũng đã xuống núi, họ lập tức biến mất trong màn đêm đen đặc.
Rời khỏi Lạc Dương rồi vẫn chưa thấy an toàn, bởi bọn bộ tướng Lý Thôi, Quách Dĩ của quân Lương Châu cướp bóc khắp nơi, một khi chưa ra khỏi đất Hà Nam lúc nào cũng có thể gặp bọn cầm thú ấy. Hơn nữa ở phía sau, có lẽ Đổng Trác cũng đã phát hiện ra, không chừng quân truy đuổi xuất phát rồi.
Cách duy nhất là cứ đánh bạo chạy về trước, chạy không ngơi nghỉ! Cứ như vậy, ba người nhân đêm tối chạy một mạch về phía đông, hết trọn một đêm, không ai mở miệng nói câu nào. Cũng chẳng biết đi được bao lâu, không rõ đã chạy được bao xa, tận đến khi màn đêm tan hết, bầu trời dần sáng, Tào Tháo mới vội dừng ngựa:
— Dừng lại! Dừng lại!
— Sao thế? - Phùng Phương lập tức gò cương, hỏi. - Có động tĩnh gì ư?
Ngựa của Viên Thuật chạy không nhanh bằng hai người kia, từ phía sau cũng chầm chậm dừng lại, cả người lẫn ngựa đều thở hổn hển.
— Ta thấy trời sắp sáng rồi, chúng ta phải thay y phục! - Tào Tháo nhảy xuống ngựa rồi lập tức cởi khôi giáp. - Không thể chạy tiếp thế này, lương khô có hạn, lại không có cỏ ngựa, dù chạy đến mệt chết cũng không thoát được. Chúng ta đổi mặc tiện phục, lựa đường nhỏ từ từ đi, nếu gặp được nhà dân nào cũng nhân tiện xin cơm ăn.
Phùng Phương cũng cởi áo giáp ra theo:
— Hay thì có hay, nhưng nếu Đổng Trác truyền hịch đi các châu quận, dọc đường chúng ta cũng không dễ thoát được.
— Ta không sợ, giờ ta chỉ là một tên lính bình thường trốn chạy. - Viên Thuật giả làm thân binh, nên căn bản không có giáp trụ, cũng chẳng mang theo nai nịt gì. - Ta giờ đến râu cũng chẳng còn, dù có vẽ hình cũng không giống nữa, ai có thể ngờ rằng là ta chứ. - Vừa nói Viên Thuật vừa nhảy từ trên lưng ngựa xuống, khởi động chân tay, quay mặt về phía đông nói, - Các huynh thay y phục nhanh lên, trời sắp sáng rồi. Nông dân đi làm đồng dậy sớm, nếu trông thấy các huynh thế này há lại không để ý?
Tào Tháo cũng ngẩng mặt nhìn về phía đông: Đẹp quá! Bầu không phía trước đã chuyển sang màu trắng, mặt trời còn chưa mọc nhưng đã vẽ lên mặt đất một đường viền vàng, ngày mới lại sắp bắt đầu, tràn đầy sức sống và hy vọng, nỗi sợ hãi trong đêm đen mù mịt tựa hồ có thể kết thúc rồi... Thế rồi y bỗng ý thức rằng, mình đang trên đường trốn chạy tuyệt không được phép mất cảnh giác, vội cầm giáp trụ quăng xuống đất, thay y phục bình thường trong tay nải.
— Giáp trụ của hai chúng ta làm thế nào? - Phùng Phương cũng đã thay xong.
— Vứt đi thôi, giữ lại làm gì cho vướng.
— Tiếc quá... - Phùng Phương dường không đành lòng, nhưng giữ lại bên mình, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy càng thêm phiền phức, đành làm theo Tào Tháo ném vào bụi rậm.
Tào Tháo quay đầu lại, nhìn thấy con đại uyển, không khỏi sợ hãi:
— Ngựa của chúng ta cũng phải cải trang.
Chiến mã thường có nhiều trang sức, không giống ngựa trong dân gian, nhất là ngựa của võ quan lại càng cầu kỳ. Tào Tháo nhanh tay cởi hết chuông nhạc, bỏ cả chỗ bàn đạp để chân bằng vàng, bốc mấy nắm đất bôi lên mình ngựa. Thế là con đại uyển màu nâu đỏ đã biến thành màu xám tro, chỉ có vóc dáng cao lớn hùng dũng là không thể thay đổi.
Ba người sắp xếp xong xuôi, vội dời dịch đạo chạy vào đường làng nhỏ.
Ước chừng lại chạy được hơn canh giờ, trời đã sáng rõ. Phải rất lâu sau, ba người mới tìm được một nông hộ ở nơi hoang vắng, ngồi bên giếng vừa uống nước lại vừa cho ngựa uống, hỏi thăm kỹ mới biết, cứ đi về phía trước không xa nữa là đến địa giới huyện Trung Mâu.
Tào Tháo chợt thấy vui mừng, đợi người nông dân đi xa rồi, mới cười nói:
— Cả đêm qua chúng ta chạy như ma đuổi, không ngờ đã đến chỗ này. Chỉ cần ra khỏi Hà Nam, Đổng Trác sẽ không thể bắt được chúng ta nữa.
— Huynh chớ vội mừng. - Phùng Phương nói vẻ nghiêm túc. - Chúng ta đi vòng đường nhỏ, e là khoái mã của quân Tây Lương đã đưa hịch đến huyện Trung Mâu rồi đấy.
— Không hề gì, bọn chúng há có thể bố trí phục binh khắp huyện? Chúng ta tiếp tục đi đường nhỏ qua các thôn, chạy vòng qua thành. - Tào Tháo vừa nói vừa lấy bánh ra cắn một miếng. - Vấn đề bây giờ là, chúng ta đi đâu?
Phùng Phương giật mình, vấn đề này hắn còn chưa nghĩ kỹ. Viên Thuật lại bảo:
— Đương nhiên ta phải tới Nhữ Nam, quay về chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, để liều mạng với lão tặc.
— Huynh chớ kỳ vọng nhiều quá. - Tào Tháo vừa nhai vừa nói. - Từ khi Bản Sơ bỏ đi, nhất định quê nhà các huynh đã bị người của Đổng Trác chú ý. Chưa biết chừng người trong tộc của huynh đã trốn hết rồi, về đến nơi chỉ còn vườn không nhà trống mà thôi.
Phùng Phương vỗ vỗ vai Viên Thuật:
— Không hề gì, nếu ở Nhữ Nam không còn ai, huynh cứ theo ta về Nam Dương. Hiện Trương Tư đang làm Thái thú ở đó, đều là người của ta, huynh đến đó cũng sẽ như về nhà thôi.
Tào Tháo hiểu rõ thâm ý của Phùng Phương. Phùng Phương vốn là nhân sĩ Nam Dương, xuất thân không cao sang lắm, chỉ vì lấy dưỡng nữ của đại hoạn quan Tào Tiết nên sĩ đồ thuận lợi, liên tục cao thăng. Xét kỹ ra cũng là “giống xấu của hoạn quan”, nếu không nhờ danh tiếng của Viên Thuật giúp, Phùng Phương tuyệt không thể làm được trò trống gì.
— Mạnh Đức, huynh về huyện Tiều, Bái Quốc chứ?
— Ờ.
— Cũng thật khéo, trước tiên phải đến Bái Quốc, rồi qua Nhữ Nam mới xuống Nam Dương. Chúng ta đúng là tiện đường! - Viên Thuật liên tục gật đầu.
Tào Tháo lắc đầu nói:
— Có điều huyện Tiều gần Hà Nam quá, chuyện cần kíp nhất lúc là về quê báo tin, rồi tính kế thiên di toàn tộc, trước tiên chạy đến Duyện Châu rồi tính tiếp.
Phùng Phương cười nói:
— Còn đi Duyện Châu làm gì? Cứ đưa hết toàn tộc cùng đến Nam Dương. Làm thân binh cho ta như Công Lộ vậy.
Tào Tháo chẳng ừ hử gì, chỉ ngần ngừ nói:
— Đợi đến Bái Quốc rồi tính sau.
Thực ra trong lòng y cũng đã thầm suy tính: Danh vọng của Viên gia quá lớn, nếu đi theo họ, sau này tất phải phụ thuộc người ta. Đầu gà còn hơn đuôi phượng, Viên Công Lộ cũng không phải người thật thà gì, theo hắn cùng xuống phía nam, chẳng bằng hồi hương tự mình xây dựng đội ngũ, hoặc đến Duyện Châu, hoặc lưu lại Dự Châu, cũng có thể bảo vệ được hương nhân. Nghĩ đến đó, Tào Tháo lại nhớ đến trắc thê Biện thị, nhi tử Tào Phi, cả Tào Thuần huynh đệ nữa, hiện giờ họ còn ở Lạc Dương, vẫn chưa biết sống chết ra sao, không ngăn nổi thở dài.
Viên Thuật vốn tinh tường, thấy Tào Tháo thở dài, lập tức hiểu tâm tư:
— Mạnh Đức, chắc lại lo lắng cho thê tử phải không?
— Chính phải.
— Đại trượng phu lo gì không có thê nhi? Dài tình nhi nữ sẽ làm ngắn chí anh hùng. Chưa nói đến chuyện không chắc họ đã bị hại, dù có bị hại đi chăng nữa ở quê nhà huynh chẳng phải vẫn còn chính thê đích tử ư?
Đúng là không ở trong hoàn cảnh của người khác sao hiểu nổi, đó cũng không phải là thê nhi của hắn nữa. Lúc ấy Tào Tháo cũng chẳng muốn tranh biện, chỉ nói:
— Mong sao họ được bình an vô sự.
— Thê nhi của ta đều ở quê nhà, cũng thật may mắn. - Phùng Phương thở phào. - Công Lộ, Bản Sơ thoát hiểm, huynh lại trốn đi, Thái phó tất sẽ nguy hiểm.
Khoảnh khắc Viên Thuật chợt lộ vẻ buồn thảm:
— Thúc phụ đã nói với ta, chạy được thì cứ chạy, ông ngần này tuổi cũng đã gần đất xa trời. Đổng Trác là thuộc hạ cũ của ông, sẽ không hạ độc thủ đâu.
Tào Tháo liếc nhìn Viên Thuật: Chuyện đến nước này mà hắn còn ngây ngô vậy. Khi xưa, cũng chỉ vì Đổng Trác là thuộc hạ cũ, Viên Ngỗi mới ngầm đồng ý vời hắn về kinh. Nhưng sau khi về kinh, mọi hành động của Đổng Trác nào có coi lão thượng ty của mình ra gì? Nay Đổng Trác đã là Tướng quốc, há có thể dung túng trong triều có một vị Thái phó? E là Viên Ngỗi đã liệu trước mình không có kết cục tốt đẹp, nên để đám tử điệt chạy được người nào hay người ấy mà thôi. Những người không trốn được, nào chỉ mình ông ấy, còn Châu Bí, Hà Ngung, Dương Bưu, Hoàng Uyển, Chu Tuấn, Vương Doãn, Viên Cơ, Tuân Du... Những vị này tương lai sẽ ra sao?
Tào Tháo không dám nghĩ tiếp nữa, vội đứng dậy nói:
— Chúng ta phải đi gấp thôi, nhanh lên nào!
Ba người rời khỏi nhà dân rồi tiếp tục tìm đường nhỏ trong thôn mà chạy. Suốt dọc đường, chỉ thấy khắp nơi tường xiêu vách đổ, có những thôn không hề thấy bóng người. Trung Mâu không có chiến sự, hẳn đều do lũ quân Tây Lương cướp đoạt mà ra nông nỗi, tài sản bị cướp sạch, có người chỉ còn cách rời bỏ quê hương đi lánh nạn.
Xóm làng tươi đẹp bị hủy trong một ngày, đất Trung Nguyên lại có người bị bức thành nạn dân, chuyện này còn khiến người ta căm giận hơn bội phần so với loạn Khăn Vàng năm xưa. Đã chạy đến hơn mười dặm mà không có lấy một nhà dân tử tế, điền địa bỏ hoang không người cày cấy, lại thêm đang buổi đông hàn cây khô cỏ héo, đâu đâu cũng là quang cảnh tan nát, suy tàn.
Khi từ quân doanh ra bọn Tào Tháo chỉ mang theo ít lương khô, khi nãy đã ăn hết, nhưng rong ruổi suốt một đêm thấy bụng ngày càng đói. Dù vậy, họ cũng không dám vào trong huyện thành, chưa biết chừng vào sẽ bị bắt ngay, nên đành cố nhịn đói ra sức chạy. Qua hết thôn này đến xóm khác, mãi đến chính ngọ mới thấy xóm phía trước có khói bếp bay lên.
— Ôi chao! Sắp ra khỏi địa phận huyện Trung Mâu, cuối cùng cũng gặp được xóm có người! - Viên Thuật thở phào. - Tìm một nhà dân xin miếng gì ăn mới được.
Ba người đều xuống ngựa, đi bộ dắt ngựa vào làng, nào hay người trong làng trông thấy bọn họ đều chạy trốn cả. Tào Tháo thầm nghi hoặc:
— Ta thấy nơi đây phong tục không ổn, chúng ta hãy mau chóng rời đi.
Phùng Phương trề môi ấm ức bảo:
— Đã ra khỏi huyện Trung Mâu, không biết còn phải chạy bao nhiêu dặm đồng hoang nữa, đến Dương Địch còn xa lắm đấy. Mùa này đến quả dại cũng chẳng có mà tìm, nếu không thấy làng xóm nào nữa, không tìm được cái ăn chúng ta có mà chết đói.
— Ta đi tìm một nhà dân, xin chút đồ ăn vậy. - Viên Thuật nói xong chực đi.
Tào Tháo liệu rằng Viên Thuật là tử đệ nhà hào môn, nói năng khó tránh vẻ kiêu mạn, vội kéo lại:
— Công Lộ hãy ở lại đây, coi bộ dạng lính bỏ trốn của huynh không làm được việc đâu, để ta đi cho.
— Cũng được, huynh đi nhanh về nhanh, chú ý cẩn thận!
Tào Tháo dắt ngựa dời khỏi đường đất đi lên con dốc cao, thấy bốn bên là nhà cỏ rào tre, chỉ có mấy gian nhà ngói khang trang ở giữa, vừa nhìn liền biết đó là nhà giàu có trong làng, vội đi mấy bước đến gần, gọi lớn:
— Có ai ở nhà không?
Gọi liền mấy tiếng mới thấy giọng nam nhân từ phía trong đáp vọng ra:
— Kẻ nào gọi cửa nhà ta vậy?
Tào Tháo nhận thấy giọng nói có vẻ gay gỏng, nhẫn nhịn đáp lại:
— Tại hạ là người qua đường, xin ngài cho chút đồ ăn.
Lúc sau, nam nhân ấy đi ra. Hắn có khuôn mặt trẻ con, mắt nhỏ râu ngắn, thân hình ngũ đoản, mặc áo vải thô màu xanh, tuy không phải loại vải tốt nhưng cũng khá sạch sẽ, trông rất có khí khái.
— Thưa huynh đài, tại hạ là hành nhân qua đường, không có lương khô, xin huynh đài cho chút đồ ăn. Tại hạ vô cùng cảm tạ. - Vừa nói Tào Tháo vừa lấy trong người ra chiếc trâm vàng. Đó là chiếc trâm thường ngày y vẫn dùng, vì phải cải trang nên mới lấy cành cây cài thay.
Tên thấp lùn ấy cầm chiếc trâm vàng xem xét, lại nhìn Tào Tháo khắp lượt từ đầu đến chân, cười nói:
— Huynh đài hà tất phải khách sáo vậy? Chẳng qua chỉ là một bữa ăn đâu cần đa lễ vậy. Lo việc của người đang lo mới là người quân tử vậy, ta không cần báo đáp thế này, huynh cứ việc ăn vậy.
Thiếu chút nữa Tào Tháo đã bật cười, người này học vấn nửa vời, nhưng nói ra rặt những chi hồ giả dã(*), ra vẻ văn nhã lễ mạo, song vội nén lại, bảo:
— Đa tạ huynh đài, nhưng cây trâm này xin huynh hãy nhận cho. Ngoài kia vẫn còn hai bằng hữu đi cùng, ta có thể xin nhiều thức ăn một chút được chăng?
— Ơ hơ hơ! Mình muốn nên thì nên cho người, mình muốn thành tựu thì thành tựu cho người, huynh thực trượng phu vậy! Đệ đành ái tài vậy. - Nói rồi hắn cầm trâm vàng đút túi. - Nhưng chốn hoang thôn, cá và tay gấu đều không có vậy. Huynh đài chớ sốt ruột, xin hãy ở đây trong giây lát, đợi tiểu đệ quay về lấy đồ ăn, quy khứ lai hề, khứ khứ tiện lai... - Rõ là chỉ cần đôi ba câu là xong, vậy mà hắn dẫn kinh sách điển cố, chi hồ giả dã loạn cả lên.
Tào Tháo thấy hắn lật đật quay vào nhà, không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười phá lên.
Đột nhiên có tiếng rầm rầm như núi lở vọng lại. Chỉ thấy tên lùn kia gõ thanh la chạy ra, hô to:
— Bắt lấy lũ giặc!
Cùng với tiếng hô hào của hắn, bảy tám trai đinh từ khắp các nhà xông ra, mỗi người tay nắm một cây đại côn.
Tiếng gõ phèng la, tiếng người hò hét, Tào Tháo chợt hoảng loạng, trong lòng y dù có âm mưu đen tối cũng không dám động thủ, vội quay mình chực chạy. Tào Tháo nào ngờ, tiếng phèng la ấy là tín hiệu bắt giặc trong làng, nghe thấy tiếng phèng la, tất cả mọi người đều hưởng ứng. Tào Tháo đưa mắt nhìn, chỉ thấy khắp các nhà tranh xung quanh đều có tráng đinh chạy ra, ùn lại thành một đám đông. Người cầm gậy, người cầm cuốc, người cầm cào, lại có người vác cả gióng cửa xông ra!
Thấy tình thế không thể chống lại được, Tào Tháo vội lên ngựa. Nhưng để con ngựa không bị người ta chú ý, bàn đạp lên lưng ngựa đã bỏ đi, khó khăn lắm mới leo lên được lưng ngựa, Tào Tháo đã bị đánh ngay một gậy vào lưng. Không có thời gian bận tâm đến chuyện đau đớn, y lập tức thúc ngựa chạy lên dốc cao, đâu ngờ đám thôn dân phía trước đã chắn ngang đường, một kẻ cầm gióng cửa quật vào chân ngựa, khiến cả Tào Tháo lẫn ngựa đều ngã lăn xuống đất.
Phùng Phương và Viên Thuật từ xa đã trông thấy, ai nấy đều rút kiếm ra cầm tay.
Nhưng đám thôn dân đến mấy chục tên, hừng hực khí thế không hề khoan nhượng, khiến bọn Phùng Phương không những không xông qua được, mà tình hình còn sắp bị bao vây đến nơi. Tào Tháo bị ngã từ trên dốc cao lăn xuống, cảm thấy như trời xoay đất chuyển, vội kêu to:
— Đừng lo cho ta, các huynh mau chạy đi!
Không đợi Tào Tháo kêu hết câu, bốn năm tên tráng đinh đã ghì chặt y.
— Mạnh Đức! - Phùng Phương sợ quá trào nước mắt.
Viên Thuật múa kiếm loạn lên nhằm đỡ gậy gộc đánh lại:
— Chạy đi! Còn không chạy sẽ chết ráo cả!
Hai người không còn cách nào khác vội ra roi thúc ngựa, giành đường mà chạy.
Tào Mạnh Đức từng thống lĩnh binh mã đại chiến Khăn Vàng lại dễ dàng bị sập bẫy đám thôn dân, bị trói chặt đến không cử động được.
Khéo ăn khéo nói
— Nói! Ngươi có phải là quân Lương Châu không?
— Đại binh của các ngươi khi nào tới đây?
— Đừng phí lời nữa, phanh xác nó ra!
— Đồng bọn của ngươi chạy đi đâu báo tin?
Đám thôn dân người này một lời kẻ kia một câu luôn miệng tra vấn, Tào Tháo nghe xong cũng lờ mờ hiểu: Hình như họ cho mình là quân quan của Lương Châu bộ, liền vội cất lời giải thích, nhưng họ hò hét không ngừng, căn bản chẳng đếm xỉa đến lời giải thích của y.
— Đừng ầm ĩ lên nữa! Một mạng người liên quan đến trời. Hãy nghe hắn giải thích xem sao rồi hãy định đoạt. - Lúc này tên chi hồ giả dã khi nãy từ phía sau chen lên đến nơi, đám thôn dân kia rất nghe lời hắn, lập tức yên lặng.
Tào Tháo liền giải thích:
— Ta không phải quân lính, chỉ là khách qua đường.
Người kia cười nói:
— Đừng hòng lừa gạt bọn ta, rõ ràng ngươi là đồng bọn với tên lính kia, cho rằng mắt bọn ta bị mờ sao?
Tào Tháo nghĩ kẻ này hẳn đang nói tới Viên Thuật, vội ấp úng đáp:
— Hắn là lính từ Lạc Dương trốn ra, tại hạ quen trên đường đi, chỉ là cùng đường thôi.
— Lời này thật hoang đường! Lính bỏ trốn bây giờ, gặp người là cướp, thấy tiền là chộp. - Vừa nói hắn vừa lôi cây trâm vàng ra dứ dứ trước mặt. - Ngươi cho ta cây trâm làm bằng vàng, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng rất đẹp, nếu gặp lính bỏ trốn, tất đã bị cướp, sao hắn lại riêng tha không cướp của ngươi? Vậy hẳn là ngươi với hắn quen nhau?
Nói rồi hắn lại nhặt tay nải của Tào Tháo từ dưới đất lên, nói:
— Ngựa của ngươi có bàn đạp, có lục lạc, nhưng lại đem giấu hết đi, nhất định ngươi là quân quan cải trang! Lời ta nói không sai chứ!
Lúc này Tào Tháo đúng là muốn khóc mà nước mắt không rơi nổi. Tên kia nói năng nực cười, nhưng đầu óc lại rất tinh tường. Sợ chúng cho mình là người của quân Tây Lương, Tào Tháo đành phải nói thật mình từ Lạc Dương trốn ra, nhưng lại không dám để lộ thân phận và danh tính. Người kia nghe y nói xong, liền nhìn ngắm kỹ càng mặt mũi Tào Tháo, rồi bỗng kêu lên:
— Ông là Kiêu kỵ hiệu úy Tào Mạnh Đức hả?
— Không phải, không phải!
— Đừng chối nữa! Sớm nay bản quan đã đến tự (nha môn), công tào nói có ba kẻ đào quan từ Lạc Dương, vô cùng tai hại. Ta đã xem hình vẽ, ông chính là đầu xỏ tội quan Tào Mạnh Đức vậy!
Lúc này trái tim Tào Tháo chợt nguội lạnh, nhăn nhó cười nói:
— Thật lợi hại, lợi hại... dám hỏi ngài giữ chức quan gì? Sao lại ra vào huyện nha?
Người kia kiêu ngạo vỗ ngực nói:
— Ta là đình trưởng đất này!
Theo chế độ nhà Hán, dưới quận có huyện, dưới huyện có hương, mười lý (làng) trong hương là một đình, tôn người trung hậu uy vọng làm đình trưởng. Kỳ thực đình trưởng chỉ là người quản lý trị an trong mười làng, cũng chẳng có bổng lộc gì đáng nói, căn bản chỉ là nhân vật tép riu, con thuyền lớn Tào Tháo rốt cuộc lại bị lật trong ngòi nhỏ ấy!
Tên đình trưởng kia dặn bảo thôn dân giải tán, chọn lấy năm tên tráng đinh áp giải Tào Tháo và ngựa nộp lên quan phủ. Tào Tháo than mãi không thôi, thấy đã trốn khỏi đất Hà Nam rồi mà cuối cùng lại bị tên tiểu quan này bắt được. Tào Tháo lại nhớ chuyện mình đã lừa Đổng Trác, nếu một khi trở lại Lạc Dương tất sẽ bị mổ bụng moi tim, xác tan muôn mảnh. Lẽ nào không còn cách khác?
Tào Tháo bị trói rất chặt, lại thêm năm tên trai đinh kẻ lôi người đẩy áp giải, đi mấy bước lại ngã một lần khiến đầu tóc rũ rượi, chắc chắn là không thể trốn được. Tào Tháo thấy tên đình trưởng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa lắc lư cố ra vẻ phong nhã, thì càng thêm tức giận, bèn réo to:
— Tạm nghỉ! Tạm nghỉ! Đường trời thường khó, khó chẳng thể đi, ta bước không nổi nữa vậy!
Tào Tháo vốn có ý châm chọc, nào ngờ nói năng lung tung vậy mà lại hợp ý tên đình trưởng. Hắn quay đầu nói:
— Ta nghe câu nói, biết ông từ xa lặn lội tới đây, ít nữa lại đến tự sẽ khó tránh khỏi gông cùm khổ sở, vậy hãy để ông nghỉ một lúc đã.
Liệu rằng tên đình trưởng cũng có uy vọng ở trong làng, đám trai đinh nghe nói vậy, lập tức cho Tào Tháo ngồi, rồi cũng ngồi xuống theo, lấy túi nước ra uống.
Trong lòng Tào Tháo chợt lóe tia hy vọng: Tên đình trưởng này cũng là người thấu tình đạt lý, nếu khiến ông ta hiểu rõ lợi hại, hẳn là có thể thoát thân. Bèn cảm khái than bảo:
— Đình trưởng đại nhân, quý thôn cũng từng bị bọn cầm thú Lương Châu bức hại phải không?
Tên đình trưởng không thèm để ý đến Tào Tháo, thấy vậy một trai đinh ngồi bên liền nói:
— Còn phải nói nữa sao? Mấy thôn lân cận đây đều bị đám cầm thú ấy cướp rồi, dân chúng không còn đường sống đều bỏ làng tha hương. Thôn chúng tôi may còn mệnh lớn, đình trưởng đem hết trâu dê toàn thôn cống nạp, lại bỏ ra rất nhiều tiền ra mới thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không biết đến bao giờ chúng sẽ lại đến.
— Ài dà! Đình trưởng đại nhân, ngài có biết vì sao Tào Tháo ta trốn khỏi kinh sư không?
Đình trưởng kia vẫn chẳng hề đếm xỉa, quay mặt đi chỗ khác. Tào Tháo thấy vậy lại quay sang hỏi tên tráng đinh ngồi cạnh:
— Các huynh có biết không?
Mấy người chỉ quay sang nhìn nhau.
— Từ khi Đổng Trác về kinh đến nay, phế lập hoàng đế, ngầm giết thái hậu, tàn sát bách quan, gian dâm cung nữ. Kẻ sĩ trung lương không ai không bị hại, bách tính ở Lạc Dương trốn cũng chẳng có đường trốn. Ta nói cho các huynh biết, đám quân Lương Châu đến cướp bóc vùng này chính là do Đổng Trác kia dẫn về. Sở dĩ ta trốn khỏi kinh sư, không chỉ là trốn để giữ mạng mình, mà còn phải hồi hương cử binh, ngày sau sẽ đánh đến Lạc Dương cần vương, cởi bỏ nỗi thống khổ treo trên đầu bách tính! - Tào Tháo nói vẻ đầy trầm tư. - Không ngờ chạy đến đây bị các huynh bắt được, đó cũng là vận hạn định sẵn trong số mệnh ta. Nhưng nếu không trừ được Đổng tặc, sẽ còn không biết bao nhiêu người vô tội phải chết, bao nhiêu thôn trang bị phá hủy, bách tính bị tàn hại đây!
Mấy trai đinh nghe xong không khỏi thương cảm, nhưng tên đình trưởng vẫn nhất quyết không chịu quay đầu nhìn Tào Tháo.
Tào Tháo lại nói:
— Bộ hạ của Đổng Trác có tên Quách A Đa (Quách Dĩ), chuyên lấy chuyện giết người làm vui, mỗi bận tắm máu một làng, tất sẽ bắt hết đàn bà con gái đem đi, còn đàn ông thì chém hết giết sạch, chặt đầu treo vào thành xe. Ta sợ hắn đánh đến huyện Trung Mâu, đến lúc ấy các huynh sẽ làm thế nào?
Mấy người đều sợ xanh mặt:
— Vậy phải làm sao?
— Các huynh có thể thả ta không? Ta nhất định sẽ cử binh đến, cứu các huynh khỏi cơn nước lửa! - Tào Tháo khẩn thiết nhìn khắp lượt bọn họ. - Đó không chỉ vì cứu các huynh, mà cũng là để cứu tất cả người cùng khổ trong thiên hạ. Nếu diệt trừ được Đổng tặc, tất sẽ chỉnh đốn được triều cương. Nay trong triều đã không còn hoạn quan, bọn thần tử chúng ta phụ tá thiên hạ sửa sang đức chính. Mọi người sẽ không phải lo lắng về loạn binh, về lao dịch, về đói kém mất mùa nữa! Các huynh không hận Đổng Trác ư? Ta chính là người mà Đổng Trác muốn giết nhất, ta không lừa các huynh đâu...
Mấy tên tráng đinh nghiêng đầu ghé tai bàn bạc, cuối cùng có một tên nói với đình trưởng:
— Hắn nói cũng rất có lý, hay là chúng ta...
Đình trưởng kia cuối cùng không nhịn nổi nữa quát:
— Thôi! Hắn dối trá lừa người đấy! Nay tha kẻ này, chẳng may nha dịch biết được, tất sẽ truy hỏi, chúng ta biết trả lời ra sao? Chớ nghe kẻ này nói bừa nữa!
Tào Tháo ngửa mặt cười lớn.
— Ngươi cười gì vậy?
Tào Tháo không đáp, cứ cười lớn mãi.
— Ta hỏi ngươi cười gì? - Đình trưởng bắt đầu nổi khùng.
— Ta cười ông không biết thời cuộc, đọc sách không thông, học vấn không cao, mà tự cho là thông minh!
— Ngươi nói năng bậy bạ! - Cuối cùng đình trưởng cũng bị bức buộc phải nói một câu thô tục.
— Ta không nói bừa, ông chính là tên thô thiển, chẳng hiểu biết gì hết! - Tào Tháo tiếp tục kích động.
Đình trưởng giận dữ giơ cao nắm đấm, nhưng rồi lại buông xuống, lẩm bẩm:
— Quân tử dùng miệng không dùng tay chân... Quân tử dùng miệng không dùng tay chân...
— Ông thì quân tử gì chứ? Ông vốn chưa từng đọc sách!
— Ta đây nghèo tiền nghèo của chứ không nghèo chí, từ nhỏ đã thuộc lòng thi thư, nếu không phải vì gia cảnh bần hàn thân phận thấp hèn, ta đã làm đại quan từ lâu rồi! - Đình trưởng tức tối đi đi lại lại.
— Ông không làm nổi đại quan đâu, ngay đến cái chức đình trưởng tiểu lại này ông cũng không xứng ấy chứ!
— Ngươi, ngươi, ngươi... nói năng bậy bạ, bêu riếu người khác, miệng phun xú uế, thối không ngửi được! - Đình trưởng tức giận đến độ nhảy dựng lên mà chửi, nước mắt đã chực trào ra.
Tào Tháo thấy ông ta tức lắm rồi, mới chuyển giọng ôn tồn vui vẻ:
— Đại nhân, xin mời ngồi, hãy nghe ta kể một câu chuyện về hai ông đình trưởng tiểu lại này, xem ngài có thể so được với họ không.
— Kể đi! Xem xem ngươi có thể khoác lác được đến đâu! - Ông ta ngồi bệt xuống đất.
Tào Tháo lấy giọng, nói:
— Xưa kia, thời Tần có người tên Lưu Quý, sinh ở đất Bái Phong, cũng là một đình trưởng. Tần vương Doanh Chính bạo ngược vô đạo, phía bắc dựng Trường Thành, phía tây xây cung A Phòng, bắt dân phu khắp thiên hạ phải lao dịch, mười người chết đến bảy tám, thê thảm không thể kể xiết. Lưu Quý giám sát áp tải dân phu, nửa đường liền thả hết mọi người. Sau này đến núi Mang Đãng chém bạch xà mà khởi nghĩa, ông ta vào ải diệt Tần, thập diện mai phục ở Cửu Lý sơn để giết Hạng Vũ, cuối cùng nhất thống thiên hạ.
— Người ngươi nói chính là Cao tổ hoàng đế triều ta, ta là phàm nhân nhỏ mọn, sánh sao được? - Đình trưởng liên tục lắc đầu, nhưng đã không còn vẻ tức giận như khi nãy nữa.
— Được rồi, không nói đến đức Cao tổ, ta lại kể chuyện của một tiểu lại khác. - Tào Tháo nói tiếp. - Năm xưa khi Quang Vũ đế còn ẩn mình, đại phá trăm vạn quân Vương Mãng ở Côn Dương. Vậy mà ngụy đế Canh Thủy ganh ghét hiền tài, Quang Vũ đế có công mà không được thưởng, chỉ cho làm kinh lược Hà Bắc, thực là có tâm làm hại. Khi ấy ở Hà Bắc xuất hiện một tên phản tặc tên là Vương Xương, thế lực rộng khắp châu U, châu Ký. Vương Xương truyền hịch đi các quận huyện, ai bắt được vua Quang Vũ, sẽ được phong ấp mười vạn hộ. Đức Quang Vũ chỉ còn cách trốn ngược trốn xuôi, cuối cùng bị khốn ở đất Kế. Lúc ấy ở cửa Nam trong thành có tên tiểu lại, biết là ấp phong mười vạn hộ đang sờ sờ trước mắt, nhưng lại bảo: “Thiên hạ há có thể biết, sao lại đóng cửa bắt bậc trưởng giả?” rồi mở cửa Nam, thả đức Quang Vũ đi. Sau này Quang Vũ đế diệt Vương Xương, định Xích My, tru Ngôi Hiêu, thu đất Thục mà thống nhất thiên hạ. Đình trưởng đại nhân, ta xin hỏi ông, nếu không phải nhờ người tiểu lại ấy mở cửa thả đi, làm gì có thiên hạ nhà Hán mà ta với ngài đang sống ngày nay? Chức tiểu lại nhỏ như thế, ngài có thể sánh được không?
Tào Mạnh Đức múa ba tấc lưỡi nói như nước chảy mây tuôn, khiến tên đình trưởng nghe xong toát mồ hôi hột, như ngồi trên nệm gai, lặng im không nói lại được câu nào. Hồi lâu, ông ta mới đứng dậy chắp tay vái:
— Thực là hổ thẹn! Thực là hổ thẹn! Đời nay loạn lạc, không nên bắt giữ bậc hùng tuấn trong thiên hạ! Ta thật đắc tội! - Nói xong tự tay cởi trói cho Tào Tháo.
Tào Tháo luôn miệng cảm tạ, nói nhất định sẽ cử binh quay lại. Đình trưởng đem ngựa đại uyển, kiếm Thanh Cang trả cho Tào Tháo, rồi chỉ đường cho y đi về nam.
Tào Tháo nghĩ rằng, chỉ một câu chuyện mà lay động được người khác, e là không thể lâu dài, không dám ở lại thêm phút giây nào, vội ruổi ngựa đi. Chạy được hơn mười dặm, đã rời khỏi địa giới Trung Mâu, mới thở phào một hơi.
Tắm máu Lã gia
Tào Tháo dù may mắn trốn thoát nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không thôi, đã lỡ mất nửa ngày trời, không biết Viên Thuật và Phùng Phương chạy đến đâu rồi, e là đã chạy xa không thể đuổi theo được nữa. Lại nhớ đất Dự Châu cũng bị Đổng Trác nắm, hịch văn của quan phủ lại chuyển nhanh như bay, tuy Khổng Trụ làm Thứ sử Dự Châu sẽ không làm hại đến lớn nhỏ trong gia tộc nhưng dẫu sao vẫn thật phiền phức.
Nghĩ đến đó, Tào Tháo lại tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy tiếp không dám trễ nải. Nhưng mới chạy được một lát, bụng lại réo sôi ùng ục. Buổi trưa, chỉ vì xin đồ ăn mà suýt chút nữa mất mạng, lúc bị bắt lo sợ khi được tha vui mừng, nhất thời quên cả đói khát, đến giờ cơn đói mới bộc phát, thực không thể chịu nổi nữa.
Tào Tháo gò nhẹ cương ngựa, chỉ thấy bụng đau quằn quại, mồ hôi rịn ra, ngồi cũng không thể ngồi thẳng được, liền thắt chặt dây lưng. Quờ quạng tay xuống mới nhớ, tay nải đựng bàn đạp, lục lạc cùng đồ trang sức đã để mất ở ngôi làng khi nãy. Ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời đã ngả về tây, hai canh giờ nữa thôi mặt trời sẽ lặn hẳn. Nay chẳng có ai đi cùng, không có lương ăn, không có nước uống, lại không có tiền, làm sao để qua đêm nay được đây? Tào Tháo càng nghĩ càng rầu, càng rầu lại càng đói, dần cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa.
Đang mê man ngây dại, trong đầu Tào Tháo chợt hiện lên hình ảnh thời niên thiếu, y và đệ đệ Tào Đức cùng chơi ở hậu hoa viên, chơi mãi chơi mãi đến khi thấy đói bụng, liền tiện tay vặt quả trên cây dâu ăn. Những trái dâu đỏ tươi ngọt ngọt, nuốt vào bụng rồi liền lấy lại được tinh thần.
Nhưng hiện không có cây dâu, chỉ có một màu hoang vu đáng sợ do gió tây bắc rét buốt mang lại. Trái dâu thuở còn thơ mới hấp dẫn làm sao, trong ấn tượng của Tào Tháo, lần được ăn trái dâu ngọt nhất là ở nhà Lã bá phụ - một bằng hữu của phụ thân. Tên của Lã bá phụ ấy là...
Lã Bá Sa!?
Một cái tên bỗng thấp thoáng xuất hiện từ sâu thẳm ký ức. Chẳng hiểu sao con ngựa đột nhiên phi nhanh, Tào Tháo liền gò chặt dây cương, đại uyển cất tiếng hý dài, hai chân trước vươn nhấc lên cao, thiếu chút nữa đã hất y xuống đất. Tào Tháo hốt nhiên nghĩ ra, đúng là phụ thân có một bằng hữu tên Lã Bá Sa, là một nông hộ rất bình thường, sống trong thôn Lã Gia ở phía nam huyện Trung Mâu. Trong khoảnh khắc, nào gà vịt, nào bánh trái, nào rượu thịt, lại cả những trái dâu kia nữa dường đang bay lượn trước mắt y - phải nhanh chóng tìm đến Lã gia kiếm cái nhét vào bụng đã!
Nhưng không biết làm thế liệu có mạo muội quá không? Tào Tháo bỗng nhớ lại, lần đầu phụ thân dẫn đến Lã gia chơi, khi ấy mình mới bảy tuổi. Nói chính xác thì, từ sau khi phụ thân thăng nhậm làm quan ở kinh, không còn đến chơi Lã gia lần nào nữa. Giờ nghĩ lại, thấy phụ thân cũng vì chút quyền thế và tiền tài trước mắt, mà khi giàu sang rồi quên mất tình xưa. Nhưng... tình giao hữu ngày xưa, có lẽ cũng vẫn còn. Ta gặp mặt gọi một tiếng bá phụ, ông ấy sẽ cho ta miếng cơm ăn chứ?
Nghĩ đến đó, Tào Tháo lại định lùi bước: Mình nay đã hơn ba mươi tuổi, khi xưa mới chỉ bảy tuổi, cách nhau đã nhiều năm như vậy, liệu ông ấy còn nhận ra không? Cũng trách mình vô tình, từ quê nhà đến Lạc Dương qua lại nơi này không biết bao nhiêu lần, sao không lần nào nhớ đến chuyện vào nhà thăm lão bá phụ ấy chứ? Trong lòng Tào Tháo vô cùng mâu thuẫn, cưỡi trên lưng ngựa, đấu tranh với chính mình. Nhưng rốt cuộc sự đói khát vẫn chiến thắng lòng liêm sỉ!
Thời gian không cho phép do dự nữa, tuy có thể chắc rằng Lã Gia thôn ở gần đó, nhưng vị trí cụ thể cũng không nhớ rõ, chỉ biết phía sau nhà ông ấy có một cây dâu lớn. Đã vậy, Tào Tháo liền đánh bạo tìm kiếm nơi nào có khói bếp bay lên. Đang đi lòng vòng bỗng thấy thấp thoáng mấy gian nhà - lại là một thôn bị cướp sạch. Đến lúc này, chỉ còn cách trông chờ vào may mắn. Tào Tháo dong ngựa chạy đến trước, tìm kiếm dấu vết sự sống giữa những tường xiêu vách đổ.
Không có... lại không có...
Đúng lúc Tào Tháo đang định buông xuôi, bỗng thấy giữa đống tường vách đổ nát, có vật gì đó đen thui, hình như là một người.
Tào Tháo tiến đến gần, hóa ra là một ông già đầu tóc bù xù, gầy như que củi, đang ngồi bệt trên đất, tựa lưng vào bức tường đổ, chỉ mặc chiếc áo rách lam lũ, trên eo ngay đến sợi dây thừng cũng không có.
— Lão trượng. - Tào Tháo kêu lên một tiếng, nhưng không thấy động tĩnh gì. - Lão trượng! Lão không sao chứ?
— Hả!? - Ông già nhướng mắt lên, chứng minh mình vẫn còn sống.
— Lão trượng có biết Lã Gia thôn ở đâu không ạ?
Ông già chớp mắt hồi lâu, mới cất giọng khản đặc đáp lại:
— Từ đây đi về phía đông năm dặm nữa.
— Đa tạ lão trượng đã chỉ dẫn. - Tào Tháo vội cảm tạ, lại nói thêm, - Thôn này chỉ còn lại mình lão thôi ư?
— Ờ.
— Những người khác đều đi lánh nạn cả rồi?
— Ờ.
— Ở Lã Gia thôn vẫn còn người chứ?
— Còn, ở đấy vẫn tốt, không bị mắc nạn. - Trong giọng nói của ông già đó có chút gì oán giận.
— Đa tạ lão trượng. - Tào Tháo lại chắp tay cảm tạ lần nữa, nhưng cảm thấy bộ dạng ông ấy dường không ổn lắm, hỏi tiếp, - Tại sao lão trượng không chạy nạn?
Đôi mắt ông ta sáng lên, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào bức tường đổ sau lưng, tấm tức nói:
— Ta không có tử nữ gì, lão thê bị đè chết ở dưới bức tường này...
Cảnh tượng trước mắt khiến Tào Tháo chợt kinh hãi, tóc gáy dựng ngược cả lên. Ông lão này là ma hả! Tào Tháo không dám nói thêm lời nào, vội đánh ngựa chạy thẳng ra ngoài lũy bao quanh làng rồi mới dám thở. Quay đầu nhìn, vẫn thấy ông lão giờ chỉ còn là một chấm đen nho nhỏ nằm đó. Đó không phải ma, mà là người, ông ấy đang nằm chờ chết... Tào Tháo bỗng muốn quay lại giúp, nhưng chính mình cũng là một kẻ sắp chết, sao còn sức mà cứu người khác? Năm dặm nữa mới tới thôn Lã Gia, đến đó còn phải tìm nhà Lã Bá Sa, vả lại nhìn trời đã gần đến giờ dậu, không còn lựa chọn nào khác, đành phải chạy nhanh.
Vì đại nghĩa thiên hạ, để kết thúc chiến tranh loạn lạc nhất định phải diệt trừ Đổng Trác! Tào Tháo thầm nhủ câu khẩu hiệu ấy để lấy tinh thần, thúc ngựa nhằm hướng đông mà chạy.
Đến khi thực sự đã tới Lã Gia thôn, Tào Tháo mới thấy căn bản mình không cần hỏi thăm, ký ức từ thuở nhỏ đã hiện rõ mồn một trước mắt. Thôn trang nhỏ này tuy đã tàn tạ, dân cư dường cũng thưa thớt hơn, nhưng những con đường lại không hề thay đổi, cuộc sống của bách tính ngày này sang ngày khác tựa hồ chưa từng biến đổi.
Tào Tháo dựa vào ký ức hồi nhỏ chầm chậm đi về phía trước, hồi lâu sau ngôi nhà đặc biệt đã xuất hiện trước mắt - Trong sân có một cây dâu lớn cành lá trơ trọi.
Ra mở cửa là một người còn trẻ tuổi, mặc bộ y phục bằng vải thô, nói năng vô cùng khách sáo. Tào Tháo nhìn tướng mạo người đó rất giống Lã bá phụ trong ký ức của mình, thầm đoán người này là tử điệt gì đó của Lã Bá Sa, nhưng cũng không dám nhận bừa, chỉ nói muốn bái kiến Lã bá phụ.
Sân trước không rộng lắm, nên tựa hồ Lã Bá Sa đã nghe thấy tiếng, từ trong buồng chạy ra:
— Ai lại gọi ta là bá phụ vậy?
Tào Tháo nhìn kỹ, thấy Lã Bá Sa tuổi đã hơn sáu mươi, mắt mũi hiền từ, râu tóc bạc trắng, trên trán có nhiều nếp nhăn, dáng người gầy gầy có vẻ hơi gù, mình mặc y phục vải thô màu xanh, chân đi hài cỏ - đúng là một lão nông quê mùa bình thường như bao người khác.
— Bá phụ đại nhân, bá phụ còn nhận ra tiểu điệt chứ? - Tào Tháo vội quỳ gối.
Lã Bá Sa nhìn ngó hồi lâu:
— Ông là...
— Tiểu điệt là Tào A Man!
— Tào A Man? - Lã Bá Sa nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ ra.
— Tiểu điệt là đại nhi tử của Tào Cự Cao, A Man đây ạ!
— Ồ! - Lã Bá Sa tròn xoe mắt, giậm chân kêu lên, - Ôi chao! Nhi tử của Cự Cao lão đệ, hiền điệt đã... đã lớn thế này rồi.
Tào Tháo vội dập đầu, Lã Bá Sa lập tức đỡ y dậy, rồi gọi người nhà ra hết. Tào Tháo nhớ ông ta có năm nhi tử, nhưng bây giờ chỉ thấy có ba người con trai với một con dâu. Mọi người mời Tào Tháo vào chính phòng nơi Lã Bá Sa ở, trong phòng bày biện đơn sơ, tựa hồ còn không bằng được năm xưa.
— A Man, phụ thân ngươi thế nào rồi? - Lã Bá Sa mời Tào Tháo ngồi xuống.
— Đa tạ lão bá hỏi thăm, phụ thân của tiểu nhi vẫn được bình an.
— Hơn hai chục năm không gặp rồi. - Lã Bá Sa thở dài, dường như trong niềm cảm khái lộ vẻ oán trách. - Ông ấy hiện còn ở kinh chứ?
— Thưa, đã cáo lão về quê rồi ạ.
— Cáo lão rồi? Ông ấy cũng có lúc cáo lão trở về, hà hà hà... - Lã Bá Sa nhếch môi cười. - Ông ấy là một người rất mạnh mẽ!
Đúng vậy! Đã quá nửa cuộc đời phụ thân nghĩ đủ cách để trèo cao, chẳng ngại dùng cả thủ đoạn nịnh nọt hối lộ, kiểu gì cũng phải lên đến ngôi Tam công. Tào Tháo đang còn suy nghĩ lung tung, chợt lại nghe thấy Lã Bá Sa hỏi:
— Nghe nói hiền điệt cũng làm quan rồi, lại từng cầm quân đánh trận?
— Vâng. - Tào Tháo không dám nói nhiều đến chuyện của mình.
— Giỏi lắm! Đường sĩ đồ của hiền điệt vẫn được thuận lòng chứ?
— Cũng đã thôi rồi ạ! - Tào Tháo vội lảng sang chuyện khác. - Lão bá lâu nay vẫn được mạnh khỏe chứ?
— Bệnh nặng thì không có, nhưng bệnh nhẹ lại không ngớt, cũng già rồi.
— Điệt nhi nhớ hồi trước khi đến đây đã gặp bốn vị huynh đệ, sau đó lại nghe gia phụ nói chuyện, lão bá có thêm một nam tử nữa. Sao hôm nay điệt nhi mới thấy có ba huynh đệ vậy?
Câu này thực ra không nên hỏi, bởi nó khơi dậy nỗi đau của ông lão. Lã Bá Sa buồn rầu nói:
— Khi tiên đế tu sửa Tây viên, đứa lớn bị bắt đi phu dịch, tận mười năm không quay về, chẳng biết đã vùi thây dưới viên gạch nào rồi. Lúc nổ ra loạn Khăn Vàng, đứa thứ hai lại đầu quân, chết ở Hà Bắc. Còn lại phu thê đứa thứ ba trông nom việc nhà, nhưng đến nay vẫn chưa sinh đẻ gì. Đứa thứ năm còn nhỏ không nói làm gì, còn đứa thứ tư đang khiến ta lo lắng, gia cảnh nghèo khó, không lấy được vợ cho nó.
— Trong nhà thực không ít chuyện phải lo! - Tào Tháo cũng thở dài. - Hôm nay điệt nhi không có sẵn ở đây, đợi khi về nhà điệt nhi sẽ nói chuyện với gia phụ, giúp đỡ sinh kế cho lão bá!
— Không cần đâu! Những nhà cày cuốc như nhà ta, hiện nhà ai cũng vậy cả? - Lã Bá Sa xua xua tay. - Chúng ta đây như thế là còn tốt đấy, hai thôn cách đây năm sáu dặm về phía tây, mấy ngày trước đã bị bọn thổ phỉ Tây Lương đốt phá sạch. Nếu không phải chỗ này xa xôi hẻo lánh, chắc cũng xong đời từ lâu rồi.
Tào Tháo liên tục lắc đầu:
— Chỗ này e là cũng chẳng an toàn, đợi mấy ngày nữa điệt nhi sẽ cho người đến đón lão bá. Chuyển cả nhà đến chỗ điệt nhi, tiểu đệ của điệt nhi ở quê rất biết cách làm ăn, nay có tiền có đất chăm lo cho gia đình lão bá cũng không khó gì.
— Không cần đâu! Ta đã sống ở đây cả đời, không thể bỏ mà đi được.
— Thời buổi chiến chinh loạn lạc, lão bá không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho tử tôn chứ.
Tào Tháo nói vậy, Lã Bá Sa cũng thấy cảm động, chần chừ giây lâu bảo:
— Gì mà chuyển với không chuyển, hiền điệt có tấm lòng như vậy, lão hủ thật cảm tạ đại đức.
— Chuyện ấy nào có gì đâu, lão bá đến đó là giúp gia phụ có thêm bằng hữu đấy chứ! Đến lúc ấy, lão huynh lão đệ ôn lại chuyện xưa, cũng là một niềm vui... - Tào Tháo còn muốn nói mấy câu nữa, nhưng thấy bụng đau quặn, đói đến không còn chịu nổi nữa, chỉ còn cách đỏ mặt nói. - Bá phụ đại nhân, hiện trong nhà có gì ăn được không?
— Ơ?
— Tiểu điệt từ Lạc Dương lặn lội tới đây, đến giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, thực sự đói không chịu nổi nữa.
— Ôi chao! Sao hiền điệt không nói sớm? - Lã Bá Sa vội sai con trai con dâu làm cơm.
Tào Tháo cũng không đợi được lâu nữa, liền theo chân họ xuống bếp, trước tiên xin lưng bát cháo mạch còn thừa, hai miếng bánh khô, ăn vội ăn vàng.
— Trông hiền điệt đói đến vậy cơ à! Hãy vào trong phòng nghỉ tạm, đợi làm xong cơm tối ta sẽ gọi hiền điệt dậy ăn... Tiểu ngũ, dắt con lừa ra đây, để ta đến chỗ Trương Đại Hộ mua ít rượu nào!
— Phụ thân, hay để nhi tử đi cho! - Lã tiểu ngũ can bảo.
— Ngươi thì hiểu gì? Nay đang mất mùa, ngươi đi há hắn dám bán cho? Ta tuổi tác thể diện thế này, hắn không thể không bán cho được.
Tào Tháo nói chen vào:
— Lão bá sao phiền hà vậy làm chi, không phải mua rượu đâu.
— Không được, hôm nay cao hứng, hiền điệt không uống ta cũng phải uống chứ! - Lão nhân nhận lấy con lừa nhỏ mà tiểu ngũ đưa lại, cười bảo, - Cứ nghỉ ngơi, ta đi một lát về ngay. - Nói xong ông cưỡi lừa ra khỏi nhà.
Thấy huynh đệ Lã gia đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, Tào Tháo cũng muốn cầm dao xuống phụ giúp. Lã tam vội giành lấy, cười nói:
— Tào đại ca hãy cứ nghỉ ngơi đi, ta trông huynh khí sắc mệt mỏi, mắt đã thâm quầng rồi.
Đúng rồi, chạy một ngày một đêm liên tục thế mà. Tào Tháo nói một câu cảm ơn rồi quay vào trong phòng nằm, hai mắt nhắm lại: “Gia đình Lã bá phụ thật tốt bụng! Thế sự trong thiên hạ thật khó lường, nhà ta phú quý, còn họ lại nghèo, vậy mà người nghèo phải giúp kẻ giàu! Mọi người đều nói người nghèo chí ngắn, thực ra không phải thế, từ xưa đến nay đều như nhau cả, vẫn là bình dân bách tính có tình người hơn kẻ làm quan! Đợi khi về đến huyện Tiều, nhất định sẽ đón gia đình Lã bá phụ về chỗ mình, để sau này có cơ hội báo đáp ân đức họ...” Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, một loạt những tiếng kêu xoèn xoẹt văng vẳng đến tai Tào Tháo.
Tiếng gì vậy? Sao nghe lạ thế... xoèn xoẹt... xoèn xoẹt... Tiếng mài dao!
Tào Tháo ngồi bật dậy, cảm thấy tình hình có vẻ không ổn: “Vô duyên vô cớ mài dao làm gì? Hồi nãy ta mới thái rau, dao rất sắc, căn bản không cần phải mài! Có lẽ nào... là muốn giết ta?”
Tào Tháo vội trở dậy, rón bước đến bên cửa ra vào, khe khẽ hé một khe nhỏ. Chỉ thấy Lã tứ và Lã tiểu ngũ đang ngồi mài một con dao nhỏ sắc trong sân, đó hoàn toàn không phải dao dùng thái rau. Họ mài, mài mãi, Lã tiểu ngũ ngẩng đầu lên hỏi to:
— Tứ ca, huynh xem đã đủ sắc chưa?
Lã tứ vỗ mạnh vào đầu tiểu đệ mấy cái:
— Mày nói nhỏ chút, chớ đánh thức người ta dậy!
Lã tiểu ngũ mỉm cười, thấp giọng nói:
— Đệ nghĩ không cần trói lại giết đâu, ba huynh đệ chúng ta cùng làm, lại không xử lý nổi nó ư?
— Sao mày nghĩ đơn giản thế, một dao giết không chết, đến khi ầm ĩ lên, mày mới biết là ngốc.
Tào Mạnh Đức ở trong phòng càng nghe càng giận: “Con người bây giờ đúng là ngoài mặt trung hậu mà nội tâm gian trá, hóa ra là muốn hại ta. Chả trách lão già kia không hỏi kỹ ta đi đâu, hóa ra lão đã biết ta đang bị triều đình truy nã, hẳn là đang đi tìm đình trưởng, hương dũng rồi cũng nên. Không phải vì nhà ta thăng quan phát tài mà quên họ ư? Nếu đã muốn hạ tử thủ, đúng là một ổ lang sói! Được lắm, ra tay trước thì hơn, ra tay sau gặp họa, một khi các ngươi đã bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa!”
Tào Tháo lặng lẽ rút Thanh Cang kiếm, hít một hơi thật sâu, giơ chân đạp mạnh cánh cửa lao ra. Huynh đệ Lã gia hoảng hồn. Từ cửa phòng đến chỗ họ ngồi cách nhau chưa đầy một trượng, Tào Tháo phóng ra như tên bắn, cắm phập mũi kiếm vào giữa ngực Lã tiểu ngũ. Theo đầu mũi kiếm, máu tươi vọt ra như xối. Lã tiểu ngũ mắt trợn ngược, đổ gục xuống không kêu được một tiếng.
— Đệ đệ! - Lã tứ nhặt con dao dưới đất lên, đâm về phía Tào Tháo như điên dại.
Tào Tháo tránh bên trái né bên phải, vung chân đá mạnh trúng gáy Lã tứ. Lã tứ ngã nhào về trước, khiến con dao văng ra xa. Tào Tháo lập tức né người sang bên phải, tay trái túm ngay lấy cổ áo sau của Lã tứ, cây Thanh Cang kiếm trên tay phải kề cổ Lã tứ, cắt mạnh một nhát - lại một mạng người nữa bị kết liễu.
Vợ Lã tam nghe thấy tiếng động, từ trong bếp chạy ra đã nhìn thấy toàn bộ:
— Giết người! Giết người rồi!
Tào Tháo chợt hoảng, sợ rằng kinh động đến hàng xóm, lập tức xông đến chém một nhát, phạt bay nửa đầu của nữ nhân ấy.
Vẫn còn một tên! Tào Tháo tìm khắp trong ngoài mà không thấy, chợt nghe phía đông có tiếng động, lập tức chạy đến. Vòng qua sau nhà, thấy Lã tam đang trèo tường định trốn. Tào Tháo chẳng nói chẳng rằng, túm chặt eo Lã tam, giật mạnh xuống đất, Lã tam liền ngã lăn xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, đau đến lăn lộn:
— Sao lại giết chúng tôi?
Tào Tháo đâu thèm để ý đến lời của Lã tam, giơ chân giẫm lên người, hai tay cầm chuôi kiếm, hướng mũi kiếm xuống đất, rồi đâm mạnh - Lã tam chỉ kịp giãy lên một cái rồi tắt thở.
Bốn mạng người đã giết hết, Tào Tháo mệt đến thở không ra hơi, lau mồ hôi trên trán. Bỗng nhiên y nghe thấy sau nhà có tiếng động lạ, lập tức cảnh giác trở lại, rút kiếm rồi chạy ra sau. Tiếng động ngày càng gần, Tào Tháo cầm kiếm lên chuẩn bị, vừa vòng qua hông nhà thì thấy dưới gốc cây dâu lớn có con lợn đang bị trói!
Tào Tháo thở phào một hơi, tự nói với mình: “Đến lúc nào rồi mà chúng còn có bụng dạ giết lợn.”
Đợi đã! Giết lợn!? Lẽ nào... Tào Tháo chợt tỉnh ngộ:
— Ta giết lầm rồi! Ta giết lầm rồi! Bọn họ là định giết lợn, không phải muốn hạ thủ với ta!
Tào Tháo vội chạy đến chỗ Lã tam, chỉ thấy máu đỏ lênh láng đã đông, sao còn có thể cứu được? Lại chạy đến sân trước, thấy cổ họng Lã tứ dường còn phun máu.
Tào Tháo lay lay xác Lã tiểu ngũ:
— Tiểu ngũ! Tiểu ngũ!
Không có chút phản ứng nào. Ngẩng đầu lên lại thấy trước cửa bếp, óc vợ Lã tam vương vãi khắp nơi... Hết rồi! Hết tất rồi!
Lúc giết người thì chẳng thấy gì, nhưng khi đối diện với bốn thi thể chết thê thảm thế này thì nỗi sợ hãi và hối hận bỗng ùn ùn kéo tới, cảm giác như bất cứ lúc nào mấy người này cũng có thể vùng dậy vồ lấy mình!
Chẳng bận tâm đến nhiều như thế, chạy thôi! Tào Tháo tra kiếm vào vỏ, tháo dây con ngựa đại uyển rồi vội vã chạy ra khỏi cổng. May mà xung quanh nhà Lã Bá Sa không có láng giềng, trời cũng đang dần tối. Tào Tháo định bụng phải chạy thật nhanh, nhưng trong lòng thấp thỏm, nhảy mãi ba lần mới lên được lưng ngựa, run run rẩy rẩy giật cương chạy ra khỏi thôn. Tinh thần hốt hoảng, khiến chạy đi rất xa rồi Tào Tháo mới phát hiện mình lầm đường, vội quay đầu lại phía nam mà đi. Đáng lẽ nên đi xuyên qua thôn, nhưng Tào Tháo không dám vào đó nữa, đi vòng một vòng phía ngoài.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, Tào Tháo nén nỗi lo lại, phi ngựa chạy nhanh đã hai dặm đường. Bỗng thấy phía trước có người cưỡi lừa đi chậm chạp trên con đường nhỏ vào làng - Lã Bá Sa đã mua rượu về. Trong lòng Tào Tháo chợt thấy bất an nhưng lập tức cố trấn tĩnh lại, định bụng nhân trời tối cứ phóng ngựa chạy qua, chợt nghe phía trước nói:
— Có phải A Man hiền điệt không?
Thiếu chút nữa Tào Tháo ngã từ trên ngựa xuống đất. Trông thấy Lã Bá Sa dắt ngang con lừa đứng ở đường ngăn lại, y thật sự không biết phải làm sao.
— Hiền điệt à, chớ tưởng trời tối mà ta không nhận ra. Khắp thôn này của chúng ta chẳng đâu có con ngựa cao lớn như thế. Ha ha ha... - Lã Bá Sa từ xa đã nhận ra Tào Tháo, rất lấy làm đắc ý, từ thắt lưng lôi ra bầu rượu bảo. - Tên nhóc ngươi thế là không phải rồi, lẽ nào hiềm ta đi mua rượu lâu ư? Quay lại nào! Ta đã bảo bọn tiểu ngũ giết lợn, nếu hiền điệt không ăn mà đi, há chẳng uổng phí cho mỹ ý của ta sao?
Tránh không được, Tào Tháo đành phải dong ngựa đến trước mặt Lã Bá Sa, lấy lại bình tĩnh nói:
— Thật không dám phiền lão bá nữa.
— Sao lại nói đến phiền? Ăn xong cơm hiền điệt đi ngủ sớm chút, ngày mai lại đi tiếp thôi mà. - Nói đến đó, Lã Bá Sa than bảo, - Ôi dào... Tên nhóc ngươi cũng giữ ý quá, chẳng phải chỉ là ở chỗ chúng ta ăn bữa cơm thôi sao? Tuy nhiều năm nay chúng ta không qua lại, nhưng tình nghĩa ngày xưa vẫn còn nguyên. Cứ qua làng này, hiền điệt lại nhớ đến bá phụ ta, thế là đủ rồi...
Tào Tháo lúc đầu còn lo sợ, nhưng càng nghe càng thấy hối hận: “Sao mình lại như vậy? Người ta giết lợn khoản đãi, sao mình lại lòng dạ đen tối đến thế? Chỉ lát nữa thôi, Lã bá phụ tuổi cao sức yếu về đến nhà, trông thấy cảnh tượng nhà tan người chết, ông ấy sao sống nổi! Có khi... Bỗng chốc hình ảnh ông già trông như tử thi mà Tào Tháo gặp khi hỏi đường lại hiện lên trong đầu, ông già ấy không có thân nhân, ngồi tựa bên cạnh bức tường đã đè chết lão thê mà đợi chết... Tào Tháo càng nghĩ càng thấy thê thảm.
— Hiền điệt, sao thế?
“Để Lã bá phụ phải chịu một phen kinh hoàng và đau đớn, rồi sau phải chịu đựng sự giày vò xé gan nát ruột, thì chi bằng để bá phụ cũng...” Tào Tháo suy tư mãi...
— Sao lại không nói gì vậy? Hiền điệt có tâm sự sao?
— Bá phụ, A Man xin lỗi bá phụ cùng toàn gia vậy!
— Hà tất phải nói những câu như vậy. - Lã Bá Sa lắc lắc đầu.
— Ơ kìa! Bá phụ, bá phụ nhìn xem phía kia có ai đang đến phải không ạ? - Tào Tháo thuận tay chỉ về phía sau lưng Lã Bá Sa.
— Ai vậy?
Chỉ trong chớp mắt...
Lã Bá Sa bị bất ngờ chẳng kịp đề phòng, không kêu lên được tiếng nào. Cùng với Thanh Cang kiếm rút từ ngực ông ra, Lã Bá Sa từ từ đổ gục xuống lưng con lừa. Con lừa ấy dường chẳng biết đã xảy ra việc gì, thấy dây cương không bị gò chặt nữa, nó liền cất bước chở theo thi thể chủ nhân, lật đật chạy đi...
Trời đã tối đen, Tào Tháo dừng ngựa đứng yên tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn theo con lừa ấy đang đi xa dần, rồi mất hút trong màn đêm. Thanh bảo kiếm lại được tra vào vỏ, cảm giác bi thương bỗng ập tới... cả một gia đình đã bị hủy diệt như thế. “Trách ai đây? Sống trong cõi đời hiểm ác thế này, thà ta phụ người, chứ không thể để người phụ ta...”
Tào Tháo giật đầu ngựa lại, nhân khi trời tối chạy về phía nam, tất cả cảm giác mệt mỏi, đói khát, sợ hãi đều tan biến, trong đầu chỉ còn khoảng trống mông lung, y chỉ chăm chăm thúc ngựa, thúc ngựa chạy thục mạng. Gió lạnh đầu đông ù ù thổi bên tai, Tào Tháo nghe thấy như tiếng ma quỷ gào rú.
Trời tối rồi...
Trời sáng rồi...
Trời lại sắp tối rồi...
Khi Tào Tháo đến được thôn Tây của huyện Tiều, trên mặt dường đã không còn sắc máu. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, Tào Tháo phải mau chóng đưa toàn gia dời đi, bởi chẳng biết khi nào người của Đổng Trác sẽ đến, lũ cầm thú sẽ đến đây... Cầm thú? Tào Tháo bỗng lẩm bẩm:
— Lạm sát người vô tội, bản thân ta cũng có khác gì cầm thú?
Cuối cùng cũng đã đến nhà, nhưng trước mắt lại là cảnh phòng ốc trống trơn.
Máu khắp người Tào Tháo nhất thời dồn cả lên đỉnh đầu: Mọi người đâu rồi!?
— Phụ thân! Đệ đệ! Hiền thê của ta, nhi tử của ta! Mọi người đang ở đâu? Đừng đùa ta nữa! - Tào Tháo thả ngựa chạy khắp trang viên, bốn bề đều không một bóng người, ngay cả gia đinh, nô bộc cũng không thấy đâu. - Ra đây đi! Mọi người ra đây đi! Đừng dọa ta nữa... Lẽ nào đây chính là báo ứng!
Tinh thần đã sụp đổ, lòng dạ đã tan nát Tào Tháo cứ để mặc ngựa chạy cuồng lên, hò hét kêu gào như điên dại. Nhưng đến một bóng người cũng không thấy đâu. Thân tâm bị giày vò, cuối cùng đã hoàn toàn đánh gục Tào Tháo. Khoảnh khắc Tào Tháo cảm thấy trời đất như tối sầm, hai tay buông thõng, để mặc con ngựa tự ý chạy đi.
Trong lúc đang mơ mơ hồ hồ, Tào Tháo chỉ thấy một khu nhà cỏ bờ rào bao quanh lẻ loi giữa núi, phía ngoài có một nam tử cao lớn thô kệch đứng, dường đang hô hoán tên mình. Mắt Tào Tháo tối sầm, từ trên lưng ngựa ngã lăn xuống...
Bỏ mình cứu bạn
Ăn được hai bát cháo nóng, khuôn mặt Tào Tháo dần hồng hào lại, cảm giác ấm áp từ trong bụng lan tỏa, dường đã đả thông kinh mạch khắp người Tào Tháo. Tần Thiệu thấy y đã tỉnh lại liền thở phào:
— Đệ dọa ta sợ chết khiếp, sao lại ra bộ dạng thế này?
— Đáng phải chết ấy chứ, còn sống thế này đã tốt lắm rồi. - Miệng Tào Tháo khô khốc, cổ họng rát bỏng.
— Đệ cũng thật kiên cường, chạy không ngừng nghỉ về đây đúng là mạng lớn. - Tần Thiệu cười. - Đại nạn không chết, tất sau này có phúc lớn.
— Người nhà đệ đi đâu cả rồi? - Tào Tháo bỗng nhớ ra.
— Chuyển đi hết rồi.
— Chuyển đi rồi?
— Đệ đừng vội, nằm xuống, nằm xuống... Mấy ngày trước bọn thổ phỉ Tây Lương hoành hành ghê gớm, quận Dĩnh Xuyên gặp phải đại nạn. Cha đệ thấy Bái Quốc chúng ta cũng không an toàn, đã dẫn toàn gia đệ chuyển đến Trần Lưu rồi.
— Trần Lưu? - Tào Tháo đấm mạnh vào đùi mình: Sớm biết như vậy, đã chạy thẳng sang Trần Lưu, hà tất trở về để gặp cảnh thế này, mấy lần gặp nạn chẳng nói làm gì, lại còn giết lầm Lã gia nữa!
— Ta không hiểu, giữa đất Trung Nguyên lấy đâu ra lắm thổ phỉ Tây Lương thế. Nghe nói còn liên tục phế lập hai vị hoàng đế. Bao nhiêu nơi gặp nạn thế này, đám người làm quan như đệ đang làm cái gì không biết? - Tần Thiệu oán giận nói.
— Hừ! Huynh mắng đúng lắm, bọn đệ đáng bị chửi. Ăn no rồi còn dẫn sói vào nhà. - Tào Tháo càng nghĩ càng tức, liền đem những chuyện Hà Tiến dẫn Đổng Trác về kinh, chuyện phế lập hoàng đế kể hết cho Tần Thiệu nghe.
— Mẹ kiếp, cứ tiếp tục thế này, chẳng phải Dự Châu cũng sắp đi đời rồi ư? - Tân Thiệu nắm tay đấm xuống phản.
— Há chỉ có Dự Châu, thiên hạ đều sắp đi đời rồi. Lần này đệ trốn chạy ra, chính là muốn chiêu binh khởi nghĩa, đánh đến Lạc Dương, tru diệt Đổng tặc. - Tào Tháo nói đến đó, ánh mắt bỗng sa sầm lại. - Người trong gia tộc chúng ta đều đi rồi ư?
— Đi rồi. Nhà đệ đi trước mang theo vàng bạc, đám hương dũng năm xưa cầm theo đao thương gậy gộc đi hộ vệ, đệ an tâm đi. - Tần Thiệu thở dài. - Cha đệ vừa đi, người các nhà khác cũng chạy hết. Phân chia gia sản, tranh nhau đồ đạc, cuối cùng rủ nhau đi sạch, chạy đi khắp các nẻo.
— Đúng là cây đổ khỉ vượn tan đàn. - Tào Tháo cười nhạt một tiếng. - Xem ra đệ đã đi uổng công chuyến này, trông mong vào đám thân thích tự tư tự lợi ấy của đệ thì không được!
— Mạnh Đức, đệ cũng đừng oán trách bọn họ, chiến chinh loạn lạc thế này ai mà không sợ? Hạ Hầu Liêm cũng dẫn cả nhà đi rồi.
— Sao cơ? Hạ Hầu gia cũng đi rồi. - Tào Tháo nghe nói Hạ Hầu gia đã đi, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh. - Chuyện khởi nghĩa của đệ e là khó đây!
— Chớ lo, ở đây còn huynh đệ Đinh gia, họ nhất định sẽ giúp đệ. Ta đã sai nhi tử đến gia trang Đinh gia tìm họ. Không biết chừng, lát nữa Đinh Phỉ sẽ đến đón đệ. Chỗ này của ta quá đỗi sơ sài, đệ ở đây cũng không được thoải mái. - Tần Thiệu vừa nói vừa nhìn quanh một vòng căn nhà cỏ thấp bé, lại bảo, - Hãy thử nói với huynh đệ Đinh gia xem sao, chúng ta cùng chạy đến Trần Lưu hội hợp với người nhà đệ, chung tay góp sức nổi lên. Ta cũng sẽ đi theo, liều mạng với tên khốn kiếp Đổng tặc kia!
— Đa tạ Bá Nam huynh.
— Tạ gì? Đệ đã giúp ta bao năm qua, ta cũng nên ra sức chứ!
Tần Thiệu nói không sai. Khi xưa tứ thúc Tào Đỉnh trong gia tộc Tào Tháo cướp chiếm ruộng đất của người nghèo, Tần Bá Nam vác đại côn đánh đến Tào gia, sau khi bị bắt may có Tào Tháo bảo lãnh mới không bị Tào Đỉnh hạ độc thủ. Sau này chẳng những được trả lại ruộng đất, huynh đệ Tào Tháo còn thường xuyên chu cấp, nhờ thế Tần Thiệu mới có tiền lấy vợ sinh con.
— Cũng chẳng có bản lĩnh gì khác ngoài sức vóc đôi tay, ra chiến trường ta sẽ đánh mấy trận với bọn giặc Tây Lương, thế cũng sướng.
Tần Thiệu vừa nói xong, cửa tre liền hé mở, thê tử của Tần Thiệu hai tay bế hai con nhỏ đi vào, quay sang phía phu quân trách bảo:
— Chàng ầm ĩ gì thế? Khiến nha đầu giật mình tỉnh dậy rồi. Cách xa đến tám dặm cũng còn nghe rõ. Thế mà đòi cử binh, chưa làm gì đã để người ngoài biết hết thế.
— Ta ầm ĩ mấy câu cho sướng miệng chút cũng không được sao?
— Ngốc như con lừa mà còn ầm ĩ? Mạnh Đức huynh đệ còn đang yếu đấy.
— Nam nhi xô cũng không đổ, sợ gì ầm ĩ. Nàng cho bọn ta giống cánh nữ nhi các nàng sao?
Tào Tháo nằm bên, nhìn phu thê hai người họ đấu khẩu nhau cũng thấy thú vị. Tần Thiệu bế một đứa nhỏ quay sang Tào Tháo:
— Mạnh Đức, đây là đứa thứ hai nhà ta, Tần Bân mới bốn tuổi. Đệ còn chưa gặp bao giờ?
— Chưa, mấy năm nay đệ chưa về quê, Tần đại ca đã tử tôn mãn đường rồi. Đại tẩu bế đứa nào nữa kia?
Tần Thiệu cười ha hả:
— Đó là tiểu nha đầu, mới sinh năm ngoái, nhà ta không có y phục nào ra hồn cả.
— Đứa lớn Chân nhi đâu? Nó sáu tuổi rồi nhỉ.
— Đến Đinh gia gọi người rồi.
Tần đại tẩu cũng nói chen vào:
— Chàng cũng thật là, Chân nhi bé thế mà đêm hôm để nó một mình đi gọi người.
— Nàng là đàn bà hiểu gì chứ? Trẻ nhỏ rèn nhiều, lớn lên mới có thể thành đại trượng phu!
— Chàng lớn tiếng quá đấy, đừng ồn ào nữa! Nói nghiêm chỉnh chút đi. - Tần đại tẩu nghiêm mặt bảo. - Chính ngọ hôm qua, có một toán người cưỡi ngựa mang đao đến đây, có qua nhà Mạnh Đức huynh đệ, e những kẻ ấy không tốt đẹp gì. Chúng đi lại mấy vòng, xem khắp không thấy ai, sau đó kéo nhau đi.
— Đó hẳn là hịch văn của Đổng Trác đã chuyển đến, xem ra chỗ này cũng không an toàn nữa. - Tào Tháo thở dài. - Hiện huyện lệnh huyện Tiều là ai?
Tần Thiệu cụp mắt xuống:
— Là Hoàn Thiệu...
— Hả?! - Tào Tháo chau mày. Năm xưa vì cứu Biện thị lúc ấy còn là ca nương, Tào Tháo đã đánh chết người nhà Hoàn Thiệu, được Hạ Hầu Uyên chịu tội thay nên mới thoát thân. Tào Hồng lại liên tục kiếm cớ đến Hoàn gia gây sự, mối thù ngày càng sâu. - Hoàn Thiệu có oán thù với nhà ta, hắn nhất định muốn nhân cơ hội này đẩy ta vào chỗ chết!
— Chớ sợ, lát nữa huynh đệ Đinh gia sẽ tới. Đệ đến gia trang của họ, dù họ Hoàn kia có là huyện lệnh cũng không thể bắt đệ được. - Tần Thiệu vừa nói vừa vỗ vỗ nhi tử trong lòng. - Mạnh Đức đệ mau ngủ một lát, đợi họ đến đây đi đường cho khỏe.
Tào Tháo gật gật đầu, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút, cứ nhắm mắt vào, hình ảnh năm thi thể của Lã gia lại hiện lên. Nhưng mở mắt ra, liền trông thấy phu thê tử nữ của Tần Thiệu vui vầy bên nhau, trong khi đó mình hình đơn bóng chiếc, Biện thị và Tào Phi còn nằm trong miệng hùm ở Lạc Dương, Đinh thị và Tào Ngang lại ở mãi Trần Lưu. Tào Tháo không sao thoải mái nổi, trong lòng quặn đau.
Đúng lúc ấy, bên ngoài chợt có tiếng ồn ào, người kêu ngựa hí, Tào Tháo thấy phấn chấn hẳn lên, liệu rằng huynh đệ Đinh gia đã đến. Nào ngờ chú tâm nghe kỹ, lại có người hô lớn:
— Phụng mệnh tra xét, người ở trong nhà hãy đi ra hết!
Hóa ra là đám nha dịch của Hoàn Thiệu đến.
— Mạnh Đức, đệ nằm xuống, ta ra ngoài ứng phó. - Tần Thiệu vừa nói vừa khoác áo, cẩn trọng đẩy cửa bước ra.
Tần đại tẩu ôm chặt hai đứa nhỏ, dỗ bảo:
— Chớ làm ồn, phụ thân một lát sẽ vào ngay.
Tào Tháo nhận thấy tình hình không ổn, ngồi dậy sờ soạng hai bên tìm cây Thanh Cang kiếm, rồi ghé tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe một giọng ồm ồm:
— Phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, khám xét bản thôn!
Tần Thiệu cố ý ngáp dài một tiếng:
— Đêm hôm khuya khoắt thế này, khám xét gì chứ?
— Phản quan của triều đình là Tào Tháo hiện đang chạy trốn. Chúng bay đâu, khám xét cho ta!
— Chớ vào chớ vào! - Tần Thiệu kêu bọn chúng ngừng lại. - Tiện nội của ta còn chưa mặc xong y phục. Trời tối thui thế này, các ông cứ khám xét ngoài sân là được rồi, đừng làm chúng tôi ngủ cũng không yên nữa.
— Bảo thê tử ngươi mặc y phục nhanh lên.
— Vị lão gia này, xin đừng quát lớn! Nhi tử ta còn nhỏ, dọa nó nó khóc ầm lên khó dỗ lắm.
— Bớt nói những câu vô ích ấy đi.
— Câu có ích ta cũng biết nói đấy... Đây có chút tiền gọi là, coi như mời mấy vị uống vài chén rượu, xin để cho bọn trẻ nhà ta được ngủ yên một chút vậy.
Tần Thiệu vốn là người nóng tính, hôm nay đã cố nhẫn nại để được yên với chúng. Yên ắng hồi lâu, chỉ thấy giọng ồm ồm kia lại cất lên:
— Thôi được, tên nghèo kiết xác ngươi coi như cũng không bủn xỉn. Ta dẫn người đi, ngươi cứ ôm vợ mà ngủ yên đi.
— Đa tạ ân điển của lão gia.
Tào Tháo thở phào một tiếng, vừa định nằm xuống lại nghe thấy có tiếng nói:
— Sau nhà có con ngựa lớn!
Con ngựa đại uyển bị lộ rồi!
Quả nhiên, tên thủ lĩnh kia nghi ngờ ngay:
— Một tay thợ cày nghèo kiết xác như ngươi lấy đâu ra ngựa tốt như thế? Trong nhà còn có ai nữa không?
— Không có, không có! Ngài mau đi thôi.
— Ngươi tránh ra, ta phải vào tra xét.
— Đêm hôm thế này, ngài về nhà nghỉ đi thôi, trong nhà không có ai khác, tiện nội ta còn chưa mặc y phục. - Tần Thiệu vẫn tìm cách ngăn cản.
— Mẹ kiếp! Dù đang cởi truồng ta cũng phải vào. Chớ có ngăn cản, hôm nay lão đây đang tra xét Tào Tháo, còn ngăn cản nữa ta phanh thây ngươi đấy.
— Ta chính là Tào Tháo đây! - Tần Thiệu bất ngờ kêu to, ngay lập tức phía ngoài ồn ào cả lên.
Tào Tháo e là Tần Thiệu gặp rủi, vội rút kiếm xông ra. Chỉ thấy ba tên ăn mặc lối nha dịch đang vây đánh Tần Thiệu, nhưng ngoài sân vẫn còn sáu tên tay đều cầm đuốc cầm đao, chính giữa có một kẻ khoanh tay đứng yên, dường như đó chính là tên đầu mục.
Ra tay trước vẫn hơn, Tào Tháo bất ngờ xông tới phía sau một tên nha dịch, “phập” một tiếng đâm chết tên này, rồi kêu lên:
— Ta mới là Tào Tháo, đến đây!
Khi ấy sáu tên lính kia bắt đầu hoảng loạn, tên nào lên nấy rút đao nhảy qua hàng rào, đổ xô lại tấn công Tào Tháo.
Tuy không biết võ nghệ, lại chỉ có tay không, nhưng Tần Thiệu vốn cao lớn sức khỏe hơn người, hôm nay vì bao che cho Tào Tháo nên bị mấy tên nha dịch mắng chửi, tức mình mới liều mạng như thế. Tần Thiệu hằm hằm tức giận, một tay túm lấy tên nha dịch, lấy sức nhấc bổng lên cao đến ngang người rồi ném đi! Tên nha dịch đó hét to một tiếng, ngã ngửa ra đằng xa, khiến bờ rào bị xô đổ một đoạn. Ngay sau đó, Tần Thiệu lại hất mạnh tên nha dịch khác đang xông đến, làm hắn ngã lăn xuống đất, rồi lập tức đạp mạnh, trúng ngay bộ hạ, khiến hắn đau đớn kêu cha kêu mẹ. Trong giây lát mà hai tên bị đánh không bò dậy được, tên đầu mục kia đã tận mắt chứng kiến, trong lòng vô cùng sợ hãi, lại thấy Tần Thiệu chạy đến chỗ mình, vội rút đao ra. Nhưng hắn còn chưa kịp giơ đao lên, đã bị Tần Thiệu co chân đá bay. Tần Thiệu hét lên một tiếng, xô hắn ngã xuống, rồi đôi tay to lớn lấy hết sức bóp chặt cổ hắn:
— Mẹ kiếp ngươi! Ngươi dám chửi ta, ta bóp chết ngươi!
Phía bên Tào Tháo lại vô cùng vất vả, sáu tên lính đều cầm đao khiến Tào Tháo chỉ còn biết đưa kiếm tránh đỡ hết phải lại trái, không cách nào đánh lại được. Quân địch trước mặt, hơi kiếm sau lưng, sáu cây đao liên tục nhằm cổ lao tới, khiến Tào Tháo sợ rằng địch quây bốn bề, vội vung kiếm lùi dần đến bên tường. Sáu tên lính tức khắc bao vây, đang định tấn công dồn dập, bỗng chúng nghe phía sau có tiếng tên đầu mục kêu:
— Cứu mạng!
Hai tên lập tức xông lại, nhằm lưng Tần Thiệu chém, chớp mắt máu tuôn lênh láng.
Tần Thiệu trúng liền hai đao, nhưng vẫn không chịu lỏng tay, giây lát chỉ nghe có tiếng rắc rắc, tên đầu mục đã bị bóp chết. Nhưng chính Tần Thiệu cũng không thể đứng lên được nữa. Hai tên lính không dám buông lỏng, lại tiếp tục chém xuống lưng Tần Thiệu. Tào Tháo trông thấy lòng như lửa đốt, nhưng bốn tên đối thủ vẫn tấn công mạnh, tự cứu mình còn chưa xong, nào còn lo được cho ai? Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa phi nhanh vọng lại, hơn chục kỵ mã từ phía tây chạy đến, trên tay đều cầm theo đuốc và binh khí. Hai ngựa dẫn đầu, người trước là Đinh Xung tự Ấu Dương, người sau là Đinh Phỉ tự Văn Hầu.
Tinh thần Tào Tháo phấn chấn hẳn lên, gọi to:
— Mau cứu Tần đại ca!
Huynh đệ Đinh thị không dám chậm trễ, dẫn theo thủ hạ phóng tới, chớp mắt hai tên lính đã bị vằm nát. Bốn tên đang đối địch với Tào Tháo thấy thế cũng không dám đánh nữa, lũ lượt kéo nhau bỏ chạy, nhưng hai chân người sao đấu được với bốn chân ngựa? Tất cả bọn chúng đều bị người của Đinh gia giết sạch, hai tên nha dịch đang lăn lộn dưới đất cũng bị bồi thêm mỗi tên một đao.
— Tần đại ca! - Tào Tháo chạy đến bên xem, thì thấy Tần Thiệu đã tắt thở từ khi nào.
Tần đại tẩu ôm hai con nhỏ lao đến bên thi thể chồng:
— Phu quân! Chàng không thể chết được... Ông trời ơi... -
Tần đại tẩu vừa khóc, thì một cậu nhóc từ đội ngựa của Đinh gia nhảy xuống, phủ phục cạnh xác Tần Thiệu khóc gọi cha. Đó là Tần Chân, trưởng tử của Tần Thiệu.
Tào Tháo vung tay tự vả mình một cái: “Ta đúng là kẻ luôn mang đến điềm gở, cả nhà Lã Bá Sa bị ta ngộ sát, giờ lại làm liên lụy khiến vị hảo huynh đệ nữa phải chết. Tần đại tẩu cùng ba con nhỏ, sau này biết sống sao đây?”
Đinh Phỉ lặng nhìn thi thể Tần Thiệu hồi lâu, than thở nói:
— Đại tẩu, giờ không phải lúc khóc, nhanh chóng dọn dẹp chỗ này đã, thi thể đem chôn hết. Nếu quan phủ phát hiện còn phải chịu sóng to gió lớn đấy! - Nói xong, dặn dò bọn thủ hạ ra sau vườn đào hố, lại dặn đào hai hố riêng, một hố nhỏ để chôn Tần Thiệu, một hố to để vùi đám chết giẫm kia...
Đinh Xung vốn là con sâu rượu, gặp lúc thê thảm vậy mà y vẫn rút bầu rượu ra uống, lâu sau mới nói:
— Mạnh Đức, huynh muốn đến Trần Lưu cử binh ư?
Tào Tháo lặng lẽ gật đầu, ánh mắt trước sau vẫn chăm chú nhìn thi thể Tần Thiệu.
— Đại ca, chúng ta phân tán gia sản, cùng đi với Mạnh Đức?
Đinh Phỉ nghe huynh đệ của mình nói vậy, bất giác chau mày suy nghĩ.
Số gia sản của Đinh gia thực không nhỏ, trang viên vô cùng rộng lớn, lại có tường cao lũy dày, bên trong cấy cày, dệt lụa, nấu rượu chế tác đủ thứ, có thể nói là đóng cửa lại là thành thành lũy, đúng là bậc cường hào địa chủ. Đinh Phỉ không khoáng đạt như huynh đệ mình, mà bản tính vốn keo kiệt hám tiền. Thường ngày Đinh Phỉ chỉ hận không thể buộc hết tiền vào bên lưng, nay bảo hắn phải bỏ số sản nghiệp lớn thế, Đinh Phỉ sao nghe theo được.
Đinh Xung biết tính huynh trưởng, khuyên bảo:
— Văn Hầu, Dự Châu là đất bốn bề chiến loạn, không nên ở lại lâu. Tuy chúng ta có tường lũy, có gia binh, nhưng nếu binh đao nổi lên tứ phía, nơi này sẽ là chiến trường, gia nghiệp kia sớm muộn huynh cũng phải bỏ đi!
Đinh Phỉ không nói có hay không, chỉ ngập ngừng nói:
— Chuyện này quay về rồi hãy bàn.
Tần đại tẩu khóc lóc hồi lâu, chỉ biết ôm chặt ba đứa con, trân trân nhìn người ta đem thi thể chồng mình đi. Tào Tháo khuyên bảo:
— Đại tẩu, Bá Nam huynh vì ta mà chết, sau này ta sẽ chăm lo cho đại tẩu và mấy đứa nhỏ. Mọi người hiện giờ không nơi nương tựa, hay là tạm thời chuyển đến Đinh gia trang. Sau này ta sẽ đưa người đến đón đại tẩu về Trần Lưu, cùng ở với thê tử của ta, cũng thuận tiện hơn.
Tần đại tẩu lau nước mắt, quay sang nhìn Tần Chân đứng bên mình, lại nhìn Tần Bân đang ngồi dưới đất, rồi nhìn nha đầu đang bế trong lòng, nói vẻ thê thảm:
— Chiến chinh loạn lạc, mọi người còn phải lo đại sự. Ta phận đàn bà con gái, há lại phiền thêm sao? Mọi người nếu có thương, xin hãy mang theo ba đứa nhỏ này, cho chúng có miếng ăn là được rồi.
— Đại tẩu chớ nói vậy, đương nhiên chúng ta phải nuôi bọn trẻ khôn lớn, sau này để chúng được mở mày mở mặt. - Đinh Xung đi đến trước mặt. - Nhưng đại tẩu cũng phải bảo trọng, theo chúng ta đi thôi.
— Được... được... - Tần đại tẩu chỉnh lại tóc tai, đưa đứa nha đầu đang bế trong lòng vào tay Đinh Xung nói. - Đinh huynh đệ hãy bế đứa nhỏ giúp ta, ta vào nhà thu dọn chút đồ đạc.
— Mẫu thân! Để hài nhi phụ giúp. - Tần Chân kêu lên.
— Không cần, con ở đó trông em đi. Hãy ngoan ngoãn nghe lời Tào thúc thúc, nhớ kỹ đấy! - Nói rồi, Tần đại tẩu run rẩy đi vòng qua tường rào vào nhà.
Tào Tháo và Đinh Phỉ ra phía sau giúp bọn thủ hạ chôn mười tên sai nha, lấy đất lấp lại rồi rải lên trên một ít cỏ khô. Đến lúc chôn Tần Thiệu, Tào Tháo thực không đành lòng nhìn, cúi đầu bước ra ngoài. Nào ngờ khi ra phía trước, trông thấy Đinh Xung một tay bế đứa bé gái, một tay cầm bầu rượu đang cho Tần Chân uống.
— Ngươi làm gì vậy? - Tào Tháo đưa tay đẩy ra.
Đinh Xung giật lại bầu rượu, cười nói:
— Tiểu tử này cũng lớn rồi, nên học uống rượu đi thôi.
— Đừng làm bừa, Tần đại tẩu đâu?
— Vẫn chưa thấy ra. - Đinh Xung nói xong câu ấy, mới nhận ra có gì không ổn, vội chạy vào nhà xem.
Tần đại tẩu đã dùng dao thái rau tự vẫn! Tần Thiệu còn chưa chôn xong, lại phải đem Tần đại tẩu ra cho họ ngủ chung một huyệt. Bọn trẻ khóc lóc như mưa, Tào Tháo ôm lấy Tần Chân khuyên bảo:
— Chớ khóc nữa, từ nay về sau ta sẽ coi các con như con ruột của ta, đi nào!
Cả đoàn người thở than rồi ai nấy đều lên ngựa, ngoảnh đầu nhìn một lượt ngôi nhà tranh tối đen như mực. Mới nửa canh giờ trước ngôi nhà ấy còn đầm ấm vui vẻ, mà chớp mắt đã mây tan khói lặng.
Tần Bân đưa tay chỉ cửa nhà đang còn mở toang, hấp tấp nói:
— Cửa... cửa còn chưa đóng kìa.
Tần Chân ngồi phía trước Tào Tháo, bảo:
— Đệ đệ, nhà cũng không còn nữa, để ý cửa làm gì?
— Trong nhà còn nhiều đồ lắm đấy. - Tần Bân lại khóc.
Không biết có phải Tần Chân bị say bởi khi nãy uống rượu không, mà quát to:
— Tiền tài gia sản chẳng qua là vật ngoài thân, huynh đệ chúng ta sống được là tốt rồi. Sau này nếu có thể làm nên đại nghiệp thì cái gì chẳng có?
Câu ấy chẳng hề giống lời của một tiểu tử sáu tuổi. Tào Tháo thầm lấy làm lạ: “Tiểu tử này thông tuệ hơn người, sao không nhận nó làm nghĩa tử, đổi tên thành Tào Chân, cho Đinh thị nuôi nhỉ?” Bỗng lại thấy Đinh Phỉ ngửa mặt cười lớn:
— Ha ha ha, ta còn thua cả tiểu tử sáu tuổi rồi! Được, Tần đại ca đã học Tả Bá Đào bỏ mạng giúp bạn, ta sẽ học theo Mạnh Thường Quân tán gia vị hữu. Mạnh Đức, điền sản gia nghiệp ở đây ta không cần nữa, quay về ta sẽ tuyển lựa những tráng đinh cùng đệ đến Trần Lưu chiêu binh cử nghĩa!
— Thế là đúng đấy! - Đinh Xung cao hứng, lại uống một hớp rượu. - Nhưng, ta không cùng đi với các vị đâu. Thúc phụ còn ở Lạc Dương, ta phải vào kinh chăm lo cho lão nhân gia.
Tộc thúc của huynh đệ Đinh thị chính là quan tư đồ Đinh Cung.
— Mọi người đều chạy về đông, mình đệ lại chạy sang tây, có phải là đã uống nhiều rượu rồi không?
— Hừ! Ta đến kinh sư, nếu có thể cứu được thúc phụ là tốt nhất. Nếu không sẽ ở lại Lạc Dương chấp nhận thuận tòng, lấy rượu của Đổng Trác uống chơi, không biết chừng ngày sau lại có thể giúp Mạnh Đức lo việc! - Đinh Xung nói xong, ngửa cổ dốc cạn bầu rượu, lại tiếp vẻ cảm khái. - Đem gia nghiệp phân tán đi thật đáng tiếc.
Đinh Phỉ giận dữ trách bảo:
— Ta còn bỏ được, đệ lại nói tiếc ư.
— Vàng bạc của cải chẳng đáng gì, là đệ nói mấy chục hũ rượu ngon của đệ kìa! - Vừa nói, Đinh Xung vừa rơi nước mắt.
— Mau đi thôi! - Tào Tháo giật cương ngựa. - Nếu ngày sau ta phú quý, nhất định cho huynh uống thỏa thích, uống đến chết vì say mới thôi.
Cả đoàn người đều ra roi thúc ngựa, chạy thẳng về phía Đinh gia trang...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 3