Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hời Hán, nghênh đón mùa thu cũng là việc vô cùng phiền phức, tất cả đều phải tiến hành theo lễ pháp. Trước tiết Lập thu mười tám ngày đã phải bắt đầu chuẩn bị, đầu tiên là tế tự ở lăng Hoàng đế, đế vương phải đích thân đến trước, các quan viên ở kinh đô cũng phải vận hoàng y tùy giá đến tế tự. Tấu nhạc đại lễ hoàng chung, trăm quan cũng hát bài “Đế Lâm”, dâng điệu múa “Vân Kiều”, “Dục Mệnh”.(*)
Việc tế tự phải tiến hành liên tục cho đến ngày Lập thu. Hôm ấy qua giờ Tí năm khắc thì trăm quan ở kinh đô đều phải cởi bỏ hoàng y, thay sang bạch y cổ đen, ra ngoại ô phía tây nghênh đón trận gió thu đầu tiên. Nghi thức ấy đến khi trời sáng thì kết thúc, trăm quan lại cởi bỏ bạch y, thay triều phục màu đỏ, loại triều phục đó mặc suốt cho đến tiết Lập đông. Nhưng sau lễ tế giao là đến dâng cúng lăng miếu, do quan Thái tể lệnh chuẩn bị sẵn một con hươu từ trước đó. Hoàng đế đi xe đến gần, tự mình lấy tên, lên dây cung bắn chết con hươu, rồi phái Thái tể lệnh và người đến thăm lăng cưỡi ngựa tốt đem hươu chạy tới trước lăng miếu để tế lễ. Rồi võ quan dẫn binh mã võ bị ở kinh sư thao diễn chiến trận, phải bày sáu mươi tư trận theo binh pháp Tôn Ngô, sau đó chém giết súc vật cúng tế, gọi là nghi thức chiến trận, nghi thức trảm sinh. Cuối cùng hoàng đế mới có thể hồi cung và ban thưởng cho quan văn vải vóc, đến đó nghi thức đón mùa thu của năm ấy mới được coi là kết thúc hoàn toàn.
Hoàng đế bắn hươu, một là biểu thị thực tâm hiếu kính với việc tế tự lăng miếu, hai là phù hợp với khí túc sát(*) của mùa thu. Do vậy sau ngày hôm đó, hoạt động săn bắn của dân gian hay sĩ đại phu mới dần trở nên sôi nổi. Tử đệ nhà quan lại, họ hàng nhà thế tộc, mạc khách nơi công phủ, thậm chí Thái học sinh lũ lượt ăn mặc võ biền, cưỡi ngựa, lưng đeo cung tên ra ngoại ô săn bắn, đó cũng là một hình thức tiêu khiển phổ biến thời bấy giờ.
Ấy là mùa thu năm Hi Bình thứ năm (năm 176), Viên Thiệu vừa được triều đình bổ nhiệm chức Bộc Dương trưởng. Sắp phải đi nhận chức, nghĩ đến mình còn rất nhiều bằng hữu ở kinh đô, bèn hẹn mọi người đi chơi một chuyến, vừa là săn bắn vui chơi, cũng là chia tay từ biệt lên đường. Viên Thiệu tìm Viên Cơ, Viên Thuật bàn bạc một hồi, quyết định cùng nhau làm chủ mời, ai mời bằng hữu của người ấy rồi cùng hẹn đi chơi.
Mọi người được mời, ai nấy tự chuẩn bị xe ngựa, kẻ hầu người hạ, cùng tập trung ở ngoại ô phía tây. Tào Tháo, Lâu Khuê, Vương Tuấn, Hứa Du tất nhiên không thể thiếu được, còn có hai danh sĩ Biên Nhượng, Khổng Dung, ngoài ra còn có thêm hai tiểu tử mười lăm, mười sáu tuổi.
Về Khổng Dung, Biên Nhượng, Tào Tháo tuy chưa từng gặp nhưng cũng biết khá rõ về họ. Khổng Dung tự Văn Cử, người nước Lỗ, là cháu hai mươi đời của Khổng Tử, ông tổ đời thứ bảy là Khổng Bá từng là thầy dạy Hán Nguyên đế, phụ thân là Khổng Trụ giữ chức Thái Sơn đô úy, thực tài của hắn còn vượt xa danh vọng là hậu thế của vọng tộc thánh nhân, tuổi tác lớn hơn so với bọn Tào Tháo. Biên Nhượng tự Văn Lễ, người Tuấn Nghi, Trần Lưu, tuy mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã rất có tiếng tăm, chỉ với một thiên Chương Hoa phú văn chương hoa mỹ đã được cả văn đàn ca ngợi. Hai người ấy đều qua lại rất thân thiết với huynh đệ Viên Cơ, Viên Thuật. Còn hai vị công tử tuổi còn khá nhỏ kia thì không chỉ Tào Tháo mà cả những người khác cũng không biết.
— Chư vị huynh đài, tại hạ xin giới thiệu. - Giọng của Viên Thiệu lộ vẻ hưng phấn. - Vị tiểu công tử này là Trương Siêu, huynh đệ với Trương Mạnh Trác, thay mặt huynh trưởng đến thăm tại hạ, xin mọi người hãy cứ tự nhiên, không phải khách sáo.
Trương Siêu vóc dáng trung bình, nhưng lộ rõ vẻ thông minh lanh lợi, vui vẻ vái chào mọi người.
— Còn vị này... - Viên Thiệu lại đưa tay chỉ vào tiểu huynh đệ còn lại. - Rất tài giỏi! Là tiểu công tử Tang Hồng, Tang Tử Nguyên, là người mới vào học ở nhà Thái học. Phụ thân của công tử đây là một vị tiếng tăm như cồn, chính là người đã đi sứ Tây vực, tên tuổi vang động khắp người Khương, đó là Sứ Hung Nô Trung lang tướng Tang Mân người đã trừ diệt phản tặc ở Cối Kê.
— Ồ? - Tào Tháo nghe Viên Thiệu nói thế, đặc biệt chú ý quan sát kỹ Tang Hồng: “Tiểu tử này tuy mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng không thấp hơn mình là mấy, mạnh khỏe cường tráng, không hổ là con nhà tướng.”
Mọi người chào hỏi nhau xong, ngồi hết xuống đất, tất cả thi nhau chúc mừng Viên Thiệu. Viên Thiệu cũng vui vẻ đáp lời, ai nấy cười cười nói nói. Hứa Du giỏi ăn nói, khuấy động bầu không khí, vỗ vỗ vai Vương Tuấn bảo:
— Tử Văn, huynh hãy đàn một khúc cho các vị huynh đệ nghe đi.
— Xin lỗi. - Vương Tuấn cười gượng. - Hôm nay tại hạ không mang đàn theo.
— Tại hạ mang đây! Tại hạ mang đây! - Biên Nhượng vội tiếp lời. - Từ lâu đã nghe Vương huynh giỏi chơi đàn cầm, kỹ pháp không thua gì Sái Bá Giai. Tôi cũng thích môn này, hôm nay sao có thể bỏ lỡ dịp? Lát nữa bọn họ thi tài cưỡi ngựa bắn cung, tại hạ với huynh hãy thử so tài chơi đàn vậy. - Nói rồi cười vang ha hả.
— Biên huynh quá khen rồi, tại hạ có may mắn được một lần nghe Sái Bá Giai chơi bản đàn Quảng Lăng tán, thực là thiên âm, khó mong có thể đuổi kịp.
— Quảng Lăng tán ư? - Biên Nhượng hơi ngập ngừng, ngoảnh lại nhìn Khổng Dung. - Đó chẳng phải cầm khúc tầm thường, Quảng Lăng tán khi xưa chính là cầm khúc Nhiếp Chính hành thích Hàn vương.
— Ồ? - Mọi người nghe Biên Nhượng nói thế cũng cảm thấy rất hứng thú.
— Phụ thân của Nhiếp Chính đúc kiếm cho Hàn Ai hầu, quá kỳ hạn chế tác mà chưa làm xong, liền bị Hàn vương giết chết. Khi ấy mẫu thân đang mang thai Nhiếp Chính, trốn vào thâm sơn mà sinh ra Nhiếp Chính. Đến khi lớn lên, Nhiếp Chính thề sẽ báo thù cho phụ thân. Nhiếp Chính tập võ luyện kiếm, giả trang làm người thợ nề lẻn vào cung Hàn vương, hành thích không được, liền trốn lên Thái Sơn, theo một ẩn sĩ nghiên cứu cầm thuật. Nhưng Nhiếp Chính lại sợ có người nhận ra mình, liền bôi trát lên người cho lở loét, nuốt than để đổi giọng nói, lại bẻ gãy hết răng trong miệng. Khổ luyện mười năm, trở thành một tay đàn giỏi, liền từ biệt thầy xuống núi, quyết đi hành thích Hàn vương. Nhiếp Chính trở về nước Hàn, chơi đàn ở ngoài phố, tiếng đàn du dương khiến mọi người tụ tập đến nghe hàng hàng lũ lũ, ngựa trâu đi qua cũng phải dừng lại, trong chốc lát tiếng tăm lừng lẫy. Hàn vương hạ chỉ cho mời vào cung đàn cầm, Nhiếp Chính giấu một con dao sắc trong đàn, thần thái vẫn tự nhiên, so dây chỉnh âm. Đợi đến khi Hàn vương đang nghe đàn đến ngây ngất, liền rút thanh đoản kiếm, lao nhanh đến đâm, Hàn vương bất ngờ không kịp đề phòng, bị đâm chết tại chỗ. Nhiếp Chính tự mình rạch mặt, khoét mắt, mổ bụng moi ruột ra mà chết, suốt một thời gian người ta không thể biết thích khách là ai. Khúc nhạc mà khi xưa Nhiếp Chính vào cung gảy để hành thích Hàn vương chính là khúc Quảng Lăng tán vậy.
— Biên Văn Lễ quả là bác học siêu phàm! - Tào Tháo khen ngợi.
Nhưng có một chuyện mà Tào Tháo không thể ngờ được, đó là Biên Nhượng xưa nay vốn là chỗ giao hảo với Hoàn Thiệu đồng hương của mình. Trước đây Tào Tháo vì cứu tỷ đệ Biện thị đã giết chết quản gia của Hoàn phủ, chuyện ấy Hoàn Thiệu đã ít nhiều kể cho Biên Nhượng nghe, cho nên từ khi mới gặp, Biên Nhượng đã giữ một ác cảm với Tào Tháo. Do vậy khi nghe thấy lời khen của Tào Tháo, Biên Nhượng cố tình lờ đi, chỉ nói tiếp với mọi người:
—Khúc Quảng Lăng tán này nhạc phổ toàn khúc có tất cả bốn mươi lăm đoạn nhạc, chia làm sáu phần: “Khởi âm”, “Thích Hàn”, “Xung quan”, “Phát nộ”, “Báo kiếm”, “Tự tàn”, tại hạ từng học qua, thực sự là rất khó, chỉ nắm rõ ba đoạn cuối là “Phát nộ”, “Báo kiếm” và “Tự tàn”.
— Thế thì hay quá, - Vương Tuấn đã thấy hứng thú. - Khi tại hạ nghe Sái Ung chơi đàn đã thầm ghi nhớ, cũng có thể miễn cưỡng tấu được ba đoạn trước là “Khởi âm”, “Thích Hàn” và “Xung quan”.
— Hay quá! Hai chúng ta cùng tấu thì có thể hợp được đủ khúc rồi, lát nữa thử xem sao. - Biên Nhượng vui vẻ nói.
— Văn Lễ huynh đã học chơi cổ cầm được bao lâu rồi? - Tào Tháo lại vồn vã hỏi.
Biên Nhượng vẫn không thèm để ý, cứ thao thao nói với mọi người:
— Chơi cổ cầm là đạo của người quân tử. Khi xưa Chung Tử Kỳ nghe khúc đàn của Du Bá Nha, nghĩ lại Tử Kỳ cũng là bậc ẩn sĩ chốn thâm sơn, mà Bá Nha cũng có thể coi là bậc lương thần lo cho dân cho nước. Nếu Du Bá Nha kia chẳng phải kẻ lương thần, mà là tham quan, gia thế xấu xa, ỷ thế khinh người giết dân lành cướp con gái, há lại có thể chung hàng ngồi sánh với bậc cao nhân giỏi đàn ư? Chớ nói đến chuyện nghe đàn người ta gảy, ngay đến lời người ta nói cũng chẳng được nghe nữa!
Tào Tháo có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng câu nói ấy nhắm vào mình. Nói “gia thế xấu xa” chỉ có thể là mình - hậu duệ của nhà hoạn quan; “ỷ thế khinh người giết dân lành cướp con gái” rõ ràng ám chỉ chuyện đánh chết quản gia Hoàn phủ, che giấu Biện thị. Mặt Tào Tháo nóng bừng, trong lòng lửa giận sôi sục, định bụng nói rõ lại chuyện đã xảy ra này, nhưng lại nghĩ: Chuyện này những người có mặt ở đây quá nửa không biết, nói ra chỉ tự chuốc thêm nhục. Đành nuốt giận, đứng lên đi ra chỗ khác.
Tào Tháo bước đến một chỗ cách mọi người ngồi đã khá xa, trông ra cánh đồng rộng mênh mông và mấy mảnh rừng phía xa xa, trong lòng vừa giận dữ, vừa thương cảm, thầm nhủ: “Cứu Biện thị há là lỗi của ta? Chẳng lẽ lại để mặc cho nàng ấy bị tên ác nô kia chà đạp ư? Ta có gì sai nào? Bọn họ còn đem chuyện ấy ra khoét vào tim ta. Rõ ràng ta làm quan chính trực, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị người đời chê cười nhục mạ, lại có kẻ nói ta hành động như một tên khốc lại, coi ta cùng một giuộc với bọn Vương Cát... Vì ta là hậu duệ của “gia thế xấu xa” hoạn quan ư? Hậu duệ của hoạn quan lại phải chịu sự coi thường của người đời ư? Hành vi của bọn họ lại có thể trong sạch hơn ta ư? Trời ơi, nếu có thể tự chọn xuất thân của mình thì ai bằng lòng thác sinh vào gia tộc như thế! Chẳng lẽ chỉ có thể cúi đầu nịnh bợ hầu hạ bọn hoạn quan, đi trên đường cũ của gia tộc vốn bị người đời phỉ nhổ mới có thể đứng chân trên con đường sĩ hoạn? Ai có thể thực sự hiểu ta chứ...”
— Mạnh Đức chớ có nghĩ nhiều.
Tào Tháo ngoảnh lại nhìn, không biết từ khi nào Viên Thiệu và Lâu Khuê đã đứng sau lưng.
Trên mặt Viên Thiệu nở nụ cười thân thiện:
— Vốn biết con người huynh có nhiều tâm sự. Văn Lễ với Hoàn Thiệu kia lại quan hệ thân thiết với nhau, cho nên gặp việc không tránh khỏi có cái nhìn thiên lệch. Những lời hắn nói, huynh dù thế nào cũng chớ nên để tâm.
— Hôm nay chúng ta tới đây để cùng vui, đừng để làm mất hứng thú. - Lâu Khuê cũng khuyên giải thêm mấy câu.
— Ồ, không đâu. - Tào Tháo ngây ra một lúc. - Chẳng phải nói sẽ đi săn ư? Ta đã nai nịt gọn gàng, chuẩn bị sẵn sàng, khi nào chúng ta đi?
— Bây giờ đi luôn! - Viên Thiệu thấy Tào Tháo muốn giải nỗi sầu muộn, vội nói thêm ngay. - Tôi theo học phép bắn cung của Hà Bá Cầu đấy nhé! Bàn luận binh thư chẳng qua chỉ là việc quân trên giấy, hôm nay chúng ta có thể thi thố một phen rồi!
— Được, chẳng phải Khổng tử từng nói: “Quân tử không tranh giành hơn thua, nếu bắt buộc phải tranh đua thì lấy việc bắn cung ra mà so tài” đó sao, thi thố thì thi thố! Ta chưa từng chính thức được học bắn cung, nhưng ngày xưa đã có dịp đi cùng với người huynh đệ Hạ Hầu Đôn, tự thấy cũng biết chút ít. Tử Bá, thế nào? Huynh cũng trổ tài một chút chứ? - Tào Tháo đã gạt hết mọi u ám trong lòng, quay sang hỏi Lâu Khuê.
— Tôi thì không có tài nghệ dám đứng một mình một núi mà coi thường ai cả... Thế này đi, tôi sẽ làm phó thủ cho Mạnh Đức, có được không?
— Tên cao to kia, rõ ràng là huynh có ý đồ nhé! Huynh đã giúp Mạnh Đức thì tôi cũng phải kêu một người hỗ trợ mới công bằng! - Viên Thiệu ngoảnh đầu lại gọi. - Công Lộ! Dẫn theo mấy người của ta, chúng ta tranh đua cung mã với hai người Mạnh Đức, Tử Bá một phen!”
— Được! - Viên Thuật vui mừng nhảy dựng lên, vội đến trước ngựa chuẩn bị cung tên, lấy giọng gọi to, - Này! Huynh đệ chúng ta đi săn bắn thôi, ai đi cùng thì đi săn về sẽ được chén thịt rừng nhé!
Mấy người Vương Tuấn, Biên Nhượng, Khổng Dung, Viên Cơ đều không hiếu võ. Hai người Vương, Biên lúc này đang nói chuyện rất hứng thú, cùng bàn luận về chơi đàn và văn chương, tất nhiên không muốn đi. Viên Cơ và Khổng Dung tuổi tác không lớn hơn bọn Tào Tháo, Viên Thiệu là bao, hai người đang chuyện phiếm về những việc quan trường, cũng không để ý đến chuyện đi cùng họ. Chỉ có hai tiểu tử là Trương Siêu và Tang Hồng là hào hứng, muốn cùng đi.
— Hai đứa chớ làm ầm lên! Trẻ nhỏ chỉ xem thôi tham gia cái gì? - Viên Thuật lừ mắt, vẻ như coi thường.
— Viên Công Lộ, huynh chớ coi thường người khác! Tục ngữ có câu: “Quả cân tuy nhỏ sánh ngàn cân”, huynh không tin, vậy chúng ta hãy so tài trên lưng ngựa đi! - Trương Siêu bĩu môi không phục.
— Đúng đấy! Tại sao bọn ta không tham gia được? Ta từ nhỏ đã theo nội tổ phụ tập bắn cung cưỡi ngựa, có khi còn biết trước cả huynh đấy! Huynh mình mẩy xương xẩu như bộ xương khô thế kia, một cơn gió là thổi bay, lại dám cười chê bọn ta ư? - Tang Hồng cũng cười khẩy bảo. - Lát nữa ta với Trương Siêu hai người một đội, để xem các huynh ai có thể kéo nổi cây cung cứng của bọn ta! Giành phần thắng cho các huynh lớn phải hổ thẹn!
Hai tiểu tử ấy cùng Viên Thuật đấu khẩu, ba người ầm ĩ một hồi rồi mới ai nấy chuẩn bị cung mã xuất phát: Tào Tháo với Lâu Khuê một đội, Viên Thiệu với Viên Thuật một đội, Trương Siêu với Tang Hồng cũng làm thành một đội. Sáu người đi ra một đoạn khá xa, trông thấy một khoảnh rừng mới cùng nhau gò cương ngựa đứng lại.
Viên Thiệu giơ tay chỉ trỏ nói:
— Chúng ta ai nấy tự hành động, hết một giờ ba khắc sẽ trở lại chỗ này, xem ai săn được nhiều là thắng. Đội nào thua thì phải nộp tất cả những thứ săn được cho đội thắng.
— Không được, không được! - Tang Hồng lắc đầu quầy quậy. - Hay là cùng tiến vào, xem xem có thứ gì có thể săn không, rồi chúng ta cùng thi bắn, ai bắn gục con mồi và đoạt được về tay mình thì coi như thắng.
— Vậy cũng được! Nhưng đó là ý kiến của đệ đấy nhé, lát nữa các đệ nhỏ tuổi không tranh được về tay mình chớ có kêu ca đấy!
— Chưa biết ai mới là người không tranh được về tay mình đâu! - Tang Hồng vỗ vỗ ngực mình vẻ đầy tự tin.
Mấy người bàn bạc xong xuôi, cùng nhau thúc ngựa tiến vào rừng, xuyên cây vạch bụi tìm con mồi để săn. Trương Siêu người nhỏ, ngựa cũng thấp, lại có thể luồn dưới cành cây đi lên trước nhất, không lâu sau liền phát hiện ra một con hươu béo mầm nằm trong bụi cỏ, lập tức cười bảo:
— Kinh thi nói: “U u lộc minh; Thực dã chi bình”,(*) tiểu đệ đây đã được phần thưởng đầu tiên này rồi! - Nói rồi đặt tên bắn liền, tiếc là Trương Siêu người nhỏ sức yếu, mũi tên chỉ bay vào đám cỏ bên cạnh con hươu. Mũi tên ấy làm con hươu giật mình, nó động đậy đôi tai, thấy có người đến gần, tung chân chạy sâu vào trong rừng.
Khi ấy tất cả mọi người đều đã thấy rõ ràng, lập tức vung roi đánh ngựa đuổi theo. Tào Tháo với Viên Thiệu, Viên Thuật chạy lên trước nhất, nhắm đúng hướng con hươu chạy mà đuổi theo. Tào Tháo và Viên Thiệu không có bản lĩnh gì đặc biệt, đều phải dừng ngựa lại mới có thể bắn tên chuẩn, cho nên chỉ là đuổi theo thôi. Riêng Viên Thuật có bản lĩnh xuất chúng, vừa thúc ngựa trắng của mình, giữa lúc vung roi đã cầm cung lên tay, ngắm chuẩn phương hướng, vút, vút, vút bắn liền ba phát tên, nhưng con hươu đều tránh được. Tào Tháo thầm lấy làm lạ: “Viên Công Lộ hóa ra lại có chút thân thủ, con người ta thật không thể nhìn vẻ bề ngoài được!”
Cả ba mũi tên đều không trúng Viên Thuật dĩ nhiên rất bực bội:
— Con tiểu súc sinh kia! Ta nhất định bắn chết mi! - Vừa nói vừa vội thúc ngựa đuổi theo sau, nhất thời không để ý, mũ biền bì trên đầu bị vướng vào cành cây, lóng ngóng hồi lâu mới gỡ ra được thì đã bị tụt lại mãi đằng sau.
Khi ấy Lâu Khuê cũng đã đuổi tới nơi, vội bắn một mũi tên, vẫn không trúng. Con hươu lại bị một phen hoảng sợ, quay người chạy về phía nam, Tào Tháo thấy cơ hội vội bắn một phát. Mũi tên này bay sượt qua con hươu, đúng lúc ấy thấy con vật cúi đầu, mũi tên liền trúng vào sừng bên trái, cứ thế con hươu mang theo mũi tên mà chạy, khiến Tào Tháo xuýt xoa tiếc rẻ mãi. Con hươu vì quá sợ hãi, vội vàng lao thẳng về phía Viên Thiệu, Viên Thiệu cả mừng:
— Phần thưởng này ta giành chắc rồi! - Vừa mới lắp tên, Trương Siêu đã nhảy đến ngay trước. - Tên tiểu tử xấu xa kia! Ngươi chắn ngay hướng bắn tên của ta rồi! - Viên Thiệu tức tối nói một câu.
Trương Siêu cứ mặc, nhưng lại không dừng ngựa kịp, chỉ kêu to lên rằng:
— Tử Nguyên! Cậu mau xem sao!
Trong lúc Trương Siêu đang nói, Tang Hồng đã chạy đến nơi, dồn hết sức bắn một tên, cũng chẳng trúng, lại trúng ngay thân cây. Kỳ lạ là mũi tên này sức lực hơn người, tên ngập sâu vào thân cây đến hai tấc, mọi người đều kinh ngạc bảo:
— Tên tiểu tử này bắn thật có lực!
Con hươu quay đầu tiếp tục chạy về phía nam, mọi người lại hò nhau đuổi theo. Nhưng chân hươu vốn khỏe, tung vó chạy như bay, mọi người thúc ngựa đuổi theo lại phải vòng cây tránh cành, cúi đầu né mình, chỉ cố gắng bám theo sau. Trương Siêu người nhỏ bé, ngựa lại chạy chậm, liền bị tụt lại phía sau; Lâu Khuê người to cao quá, một phút bất cẩn đã bị cành cây gạt từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, bò dậy được thì thấy y sam đã rách toạc cả, chỉ còn biết phủi bụi đất trên người không đuổi theo nữa. Chỉ duy Tang Hồng và Viên Thuật chạy nhanh hơn cả, Tào Tháo và Viên Thiệu bám sát theo sau.
Tào Tháo lúc mới đầu còn cùng tiến ngang với Viên Thiệu, nhưng dần dần thì tụt lại phía sau Viên Thiệu. Tào Tháo với Viên Thiệu vốn là chỗ tương giao nên hai người rất hòa thuận, vì chuyện bôn tẩu của Hà Ngung lại càng trở nên thân thiết. Nhưng trước sau Tào Tháo vẫn có ý muốn cạnh tranh với Viên Thiệu. Lúc này nhìn thấy con ngựa của Viên Thiệu toàn thân đen bóng một màu như lụa, móng chân đạp lên cỏ thu, khiến lá rụng cỏ khô tung cuộn lên mấy vòng trên không trung, Tào Tháo đã biết con ngựa này vô cùng xuất chúng. Tào Tháo thường đi cưỡi ngựa cùng huynh đệ Hạ Hầu, nên khá tinh tường chuyện này, thấy ngựa của Viên Thiệu rất hay, nên không dám lơi là, sợ bị tụt lại phía sau, cứ liên tục vung roi thúc ngựa, định vượt lên trước Viên Thiệu. Mấy người như những cơn xoáy gió đuổi theo được khoảng một dặm, lại thấy con hươu ấy chạy ra khỏi khoảnh rừng. Bốn người kẻ trước người sau, luồn cành vạch lá cũng chui ra khỏi rừng, nhắm thấy con hươu lại bắn bừa đi một loạt, nhưng vẫn không có mũi tên nào trúng đích.
Lúc này chỉ thấy phía trước có một người cưỡi ngựa bình thản đi tới. Người ấy vai rộng eo tròn, chân dài tay lớn, đầu đội mũ da hổ, cắm lông đuôi trĩ, mình mặc võ phục màu đỏ tía, khoác áo bào xanh, lưng thắt đai sư tử gắn ngọc bát bảo lung linh, áo trong để lỏng, chân dận đôi hia đế mỏng, vai đeo một cây cung lớn vẽ chim công cùng túi tên bằng da hươu. Trông khuôn mặt thì người này chỉ tầm ngoài hai mươi tuổi, sắc mặt đen thui, mặt vuông miệng lớn, mũi khoằm như chim ưng, mày rồng mắt phượng, tai to rủ xuống, miệng rộng mím lại, hai khóe miệng chúc xuống vẻ đầy tự phụ. Con ngựa người ấy cưỡi thật cao lớn, có sắc lông xám đen, đầu hàm thiếc treo tua màu, buộc lục lạc kêu leng keng.
Người ấy trông thấy con hươu chẳng nói chẳng rằng, vội nâng cung lắp tên, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên không chệch một li, xuyên ngay vào yết hầu con hươu. Con hươu lập tức gục xuống, chỉ một mũi tên chết ngay. Rồi người đó vẫn lặng lẽ, phi ngựa lên phía trước nhẹ nhàng đưa cánh tay dài như tay vượn, chỉ một tay nhấc ngay con hươu lên.
Viên Thuật đuổi ngay đầu tiên, sao có thể bỏ qua chuyện ấy, lập tức kêu to lên:
— Tên tiểu tử hỗn xược kia ở đâu đến dám cướp hươu của ta?
— Nói năng cho tử tế! Của ngươi ư? Ngươi gọi đi, xem giờ nó có thưa không? - Tên kia cười nói.
— Đừng nhiều lời! Đưa đây!
— Không đưa!
— Ta bảo, ngươi dám không đưa! - Viên Thuật bực mình, xô ngựa chạy lên cướp lấy, nhanh tay nhanh mắt túm ngay lấy một sừng hươu.
Tên kia thì túm chặt lấy chân con hươu không chịu buông, hai bên ra sức giằng co lẫn nhau.
— Đã nói rồi, ai giành được sẽ thắng! Huynh có thể tranh, sao đệ lại không thể?
Tang Hồng vừa thấy, cũng chạy lên lôi một sừng hươu, kêu to:
— Các huynh đưa đây!
Lôi đến mức Viên Thuật và người kia cùng chao đảo, ngựa cũng chao đảo theo.
Tào Tháo ở phía sau đã nhìn thấy rõ, lập tức nhận ra người kia: “Trùng hợp vậy ư? Đúng là hắn ta!”
Chỉ thấy người kia quát to:
— Tiểu tử được lắm! Rất khỏe, trông ta đây! - Rồi cũng dồn lực.
Viên Thuật thấy hai người kia tranh nhau hăng quá, chẳng chịu kém cạnh, cũng lấy hết sức tranh giành.
Đúng lúc ấy từ phía đông bắc bỗng nổi lên tiếng đàn du dương, hẳn là Vương Tuấn, Biên Nhượng đã bắt đầu chơi đàn. Phía này người kia cùng Tang Hồng, Viên Thuật đều dồn sức, mỗi người đứng một phía mà kéo, ba con ngựa choãi rộng móng chân, cùng theo tiếng đàn mà xoay vòng vòng. Không ai chịu nhường ai, cùng co kéo khiến cả ba chao đảo, yên ngựa tròng trành, chuông nhạc ngựa leng keng kêu loạn lên.
Tranh nhau một hồi thì Viên Thiệu, Trương Siêu cũng ra khỏi rừng gò cương dừng ngựa, nhưng họ chỉ lấy làm lạ, không biết người kia là ai, cùng nhìn nhau ngây ra. Từ phía đối diện cũng có mấy người cưỡi ngựa chạy tới, đều ăn vận một kiểu như người kia, có vẻ bọn họ cũng đi săn bắn. Họ cũng không hiểu chuyện gì, toán người của hai phe đều đứng lại. Nhìn một lúc lâu thấy khó phân giải ổn thỏa, Trương Siêu nổi hứng kêu to một câu khen hay, rồi gọi:
— Tử Nguyên! Giành lấy đi! Để đám tiểu đệ chúng ta tỏ mặt nào!
Tang Hồng nào để ý đến chuyện đáp lại, mặt mũi đã đỏ tía, Viên Thuật thì vừa giành giật, vừa luôn miệng:
— Bỏ ra! Đây là của ta!
Người kia không hề nao núng, túm chặt lấy chân con hươu kéo mạnh vào lòng mình, vừa kéo hắn ta vừa cười nói:
— Các ngươi buông tay ra đi!
Chưa dứt lời, lập tức thấy hắn dồn sức giật mạnh, nghe rắc một tiếng, chiếc sừng hươu trong tay Tang Hồng đã gãy đôi, vì dụng lực quá mạnh, Tang Hồng ngẩng nhìn từ lưng ngựa xuống phía dưới, trong tay vẫn còn cầm nửa chiếc sừng hươu gãy. Chiếc sừng hươu còn lại cũng tuột khỏi tay, khiến Viên Thuật lảo đảo trên mình ngựa. Kẻ kia dương dương tự đắc, cầm con hươu giành được giơ lên thật cao.
— Bào Nhị lang thật giỏi! - Tào Tháo nói to một câu khen ngợi.
Khi ấy mọi người mới biết, tên kia chính là nhị lang Bào Tín - một tay cung mã rất giỏi.
Bào Tín giật mình:
— Ồ? Các hạ cũng biết tại hạ ư?
— Tại hạ là Tào Tháo, từng cùng du ngoạn với Kiều công, có duyên gặp mặt các hạ một lần. Kiều công có nói với tại hạ, các hạ là hào kiệt ngày nay, Tháo này từ lâu đã mong bái kiến, chỉ e là đường đột.
— Ồ! - Sắc mặt Bào Tín chợt đổi hẳn, vội nhảy xuống ngựa. - Tào Mạnh Đức là bằng hữu vong niên của Kiều công, xin có đại lễ ra mắt.
Bào Tín vừa xuống ngựa, những người phía sau cũng kéo nhau xuống ngựa, rối rít cùng tiến lên chào hỏi.
Tào Tháo thấy được trọng vọng lấy làm kinh ngạc, cũng vội xuống ngựa:
— Bào huynh làm vậy thật khiến tại hạ tổn thọ! Tại hạ có tài đức gì mà được các vị đa lễ như vậy.
Bào Tín ha hả cười, không còn vẻ tự phụ như khi nãy nữa:
— Những người làm quan thời nay, Bào lão nhị ta chỉ phục có ba người rưỡi! Người đầu tiên là lão thái phó Trần Phồn, người vì nước quên thân, tên tuổi lẫy lừng, đứng đầu trong ba người, ta chỉ giận không sinh sớm mấy năm để theo ông ta xông vào cung cứu giá! Người thứ hai là Kiều công, chỉ giữ chức Công tào một huyện mà dám can thiệp vào chuyện của quan lớn có đất phong, lại ra ải đánh đuổi giặc Khương, giỏi cả văn cả võ, thật đáng khâm phục! Người thứ ba là lão tư đồ Dương Tứ, một nhà bốn đời công hầu, tận trung tận lực, vì nước vì dân, không chịu khuất phục trước tên giặc của xã tắc, thật phải khâm phục! Còn một nửa khâm phục, chính là Tào Tháo huynh đệ, là hậu duệ của hoạn quan mà có thể “từ bỏ đường cũ”, dám giết thân thích của sủng thần, chấp pháp không phân biệt quyền quý, được Kiều công khen ngợi, Hứa Thiệu có lời bình “tôi giỏi đời thịnh, gian hùng đời loạn”, nhưng ngài vẫn chưa có đại công, nên tại hạ tạm phục ngài một nửa!
Tào Tháo nghe xong, sung sướng như được uống mật ngọt:
— Quá khen rồi! Quá khen rồi!
Trương Siêu thì chẳng có tâm tư đâu để ý đến chuyện của họ, đỡ Tang Hồng dậy chạy đến:
— Bào Tín! Sao ngươi lại cướp vật săn của chúng ta?
— Của các ngươi ư? Đến thiên hạ còn phải kẻ có đức thì mới có được, huống chi là một con hươu? Ai có bản lĩnh bắn được thì là của người ấy. - Bào Tín vừa nói vừa đỡ lấy con hươu từ trên lưng ngựa xuống, bưng đến trước Tào Tháo nói, - Lần đầu gặp mặt, không có lễ vật gì, con hươu này xin được tặng cho Mạnh Đức huynh vậy.
Tào Tháo cười ha hả, quay đầu lại nói với Viên Thiệu:
— Đã nói là ai có được trong tay thì thắng, xem ra phần thưởng này ta thắng rồi!
Vừa mới định nhận, Trương Siêu đã nhanh tay đoạt lấy:
— Tào Mạnh Đức, dù là vật huynh đã có trong tay, đệ cũng cướp được!
Nói rồi cùng với Tang Hồng sung sướng nhảy nhót khiêng con hươu đi, mọi người thấy hai tên tiểu quỷ giành được hươu, đều mỉm cười không để ý đến nữa. Bào Tín lại kêu huynh trưởng Bào Hồng, đệ đệ Bào Thao, Bào Trung đến giới thiệu một lượt, vô tình không để ý đến Viên Thiệu ở phía sau Tào Tháo.
Viên Thuật vừa bị thua, trong lòng không phục, giận dữ hầm hầm nói:
— Bào lão nhị! Ngươi cướp đoạt vật săn, không được coi là có bản lĩnh gì, luận về thuật bắn cung chưa hẳn đã là đối thủ của Viên mỗ ta.
— Ha ha... - Bào Tín cười lớn một hồi, thuận tay chỉ về phía xa bảo. - Ngươi có trông thấy con thỏ hoang ở đằng kia không?
Mọi người chăm chú nhìn, xa xa tầm ngoài một trăm năm chục bước, quả nhiên có một con thỏ hoang đang ăn cỏ. Bào Tín không nói nhiều, giương cung bắn, mũi tên nhanh như chớp ghim chặt con thỏ xuống đất! Mọi người cùng khen ngợi:
— Đúng là thần tiễn! Một trăm năm mươi bước, thắng cả Dưỡng Do Cơ(*) đấy!
— Thế đã là gì, hãy xem ta làm một lần nữa đây. - Vừa nói Bào Tín vừa chỉ một con chim nhạn đang bay trên trời, nói lớn, - Này! Nhìn mũi tên!
Liền giơ cung lên không, kéo căng dây. Dây cung “phựt” một tiếng, con chim nhạn đang tung cánh bay trên trời cao, trúng tên rớt xuống đất!
— Kinh cung chi điểu!(*) - Viên Thuật không ngớt lời thán phục. - Thật thần kỳ! Bào huynh làm sao có thể luyện được tài nghệ như thế?
Bào Tín dương dương đắc ý:
— Tại hạ từng đi chu du thiên hạ, bái kiến kỳ nhân khắp nơi. Có may mắn từng bái kiến Trần vương điện hạ, học được phép này của ông ấy. Không phải tại hạ tự khoe khoang đâu, nhưng trừ Trần vương gia - sư phụ của tại hạ ra, tại hạ vẫn chưa gặp được địch thủ nào. - Lưu Tiện con thứ của Hiếu Minh đế được phong là Trần vương, tử tôn đời đời được nối nhau thế tập, truyền đến đương kim Trần vương tên là Lưu Sủng. Trần vương Sủng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, kỹ pháp đắc ý nhất của ông là bắn liền mười phát tên cùng trúng một đích, có thể nói là thiên hạ vô song. Bào Tín học từ vị vương gia này, tất nhiên bản lĩnh rất cao cường.
Viên Thiệu ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện trong lòng rất không vui: Vốn rất muốn kết giao với Bào Tín, nhưng hôm nay gặp mặt, chưa chào hỏi gì Viên Thiệu mình mà với Tào Mạnh Đức thì lại rất thân thiết, điều ấy đã khiến Viên Thiệu tự ái; thứ nữa, Viên Thiệu cũng là hậu duệ của nhà công hầu, Viên gia với Dương gia đều là bốn đời công hầu, nhưng chưa bao giờ hòa thuận với nhau, Bào Tín lại ra sức đề cao Dương Tứ, cũng đụng chạm vào chỗ tránh né của Viên Thiệu; thêm nữa Bào Tín tự khoe kỹ nghệ, khiến trong lòng Viên Thiệu không thích. Thấy huynh đệ mình còn khen ngợi tài bắn cung của Bào Tín, Viên Thiệu liền bực bội gọi bảo:
— Công Lộ! Thua thì thua rồi, còn nói gì nữa, đại ca đang chờ chúng ta đấy! - Rồi dẫn Viên Thuật, bỏ đi không nói một lời từ biệt nào.
Ở đó chỉ còn lại Tào Tháo với huynh đệ Bào gia.
— Huynh ấy là Viên Thiệu? - Bào Tín nhìn theo bóng Viên Thiệu đi xa xa. - Tại hạ đã nghe phong thanh vài chuyện của huynh ấy, nhưng chỉ thấy người này chẳng qua chỉ là ỷ vào tiếng tăm của gia tộc, chứ không phải bậc kẻ sĩ cao minh gì.
Tào Tháo liền bảo:
— Huynh không biết đó thôi, Bản Sơ thực sự cũng có những điểm hơn người. Chúng tôi cũng rất thân thiết với nhau.
Bào Tín hơi đỏ mặt bảo:
— Tại hạ chỉ thuận miệng nói thế, nếu có chỗ nào chưa đúng, xin huynh chớ để tâm. Ngoài ra, xin thứ lỗi cho tại hạ đường đột, nghe đâu một số người từng có những bàn luận không đúng về huynh, thế nào cũng chớ nên vì thế mà thay đổi cách làm của mình! Những khổ tâm của các hạ, dù không nói tại hạ cũng có thể đoán được. Tại hạ cũng từng bái yết Kiều công, có nghe nói về những chuyện này, tại hạ xin nói gọn lại một câu: Anh hùng đâu kể xuất thân!
Trời ơi! Tào Tháo giận là không thể nắm lấy bàn tay người này, từng câu từng câu đều như nói trúng tâm khảm! Cứ như người này đã quen biết từ lâu vậy, gặp mặt là có thể bày tỏ hết nỗi lòng mình:
— Huynh nói thật đúng! Chúng ta thực là quen biết nhau quá muộn.
— Không biết vì sao, tại hạ cũng có cảm giác như vậy! - Bào Tín mỉm cười nói.
— Huynh cũng quen biết mấy môn sinh của Kiều công là Vương Tử Văn, Lâu Tử Bá, Hứa Tử Viễn chứ! Bọn họ cũng là bằng hữu của tại hạ. Huynh nghe tiếng đàn này đi, chắc hẳn là Vương Tuấn đang chơi đàn.
— Không giống. - Bào Tín dỏng tai lắng nghe. - Tiếng đàn cũng như con người. Tử Văn tâm thái từ tốn bình hòa, khúc nhạc gảy lên tất có tiết tấu tuần tự, tiếng đàn lúc tranh hươu mới đúng là tiếng đàn của Vương Tuấn. Còn tiếng đàn bây giờ rối loạn vội vã, tất là một kẻ ngạo mạn khinh người đang đàn vậy.
Tào Tháo cúi đầu thầm nghĩ: “Kẻ gảy đàn hẳn là Biên Nhượng - người đã nói những câu châm chọc ta đây. Ở đây thì Bào lão nhị khen ngợi ta, bên kia thì Biên Văn Lễ nhạo báng ta, cùng là những kẻ tài tuấn đời nay mà mỗi người một ý. Xem ra dưới gầm trời này xưa nay đã có người khen tốt tất cũng sẽ có kẻ chê xấu. Hoặc cũng có thể do ta nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần làm theo bản tính của mình, cần chi phải cầu thập toàn thập mỹ?”
Biến cố bất ngờ
Nổi tiếng kinh thành vì đánh chết Kiển Đồ, được câu phong dao của Hứa Thiệu khiến người đời truyền nhau, Tào Tháo làm quan đã có khí khái, những người đồng tình khen ngợi giống Bào Tín cũng ngày càng nhiều. Tào Tháo thực sự đã có một dạo xuân phong đắc ý, trong khoảng thời gian ấy, y như một ngôi sao mới vụt tỏa sáng trên chốn quan trường, chói lòa trong mắt mọi người. Nhưng khi ấy Tào Tháo không ý thức được rằng, những nguy cơ tiềm ẩn trong đó đã từng bước từng bước đến gần, không chỉ là với riêng Tào Tháo, mà với cả gia tộc Tào thị.
Vào ngày tin xấu truyền đến, Tào Tháo vẫn như ngày thường, đang tận tâm tận lực xử lý những công việc ở nha môn. Bỗng nhiên quản gia trong phủ chạy đến, nói Tào Tung bảo phải về nhà ngay. Tào Tháo từ khi nghe lời nhắc nhở của Kiều Huyền, thực sự không dám tự ý rời bỏ chức vụ, nhưng thấy quản gia có vẻ hốt hoảng lo lắng, nghĩ hẳn là chuyện quan trọng, nên đành đem công việc dặn dò kỹ Lâu Dị và Tần Nghi Lộc, rồi một mình vào thành về nhà.
Vừa vào đến nhà đã thấy phụ thân mặt mày tái nhợt ngồi lặng lẽ trong thư phòng, thấy mình vào rồi, cũng không nói năng gì.
— Phụ thân, vội cho gọi nhi tử về đây, có việc gì vậy ạ?
Tào Tung trầm mặc hồi lâu mới nói:
— Gần đây con có dâng sớ bày tỏ việc gì không?
— Có ạ!
— Mà lại đề cập đến thân thuộc của Tào Tiết?
Tào Tháo nói thẳng thắn không tránh né:
— Con từng dâng sớ đàn hặc Tào Phá Thạch.
Tào Phá Thạch là đệ đệ của hoạn quan Tào Tiết, vốn là một tên vô lại, chuyên ỷ vào thế lực của ca ca, vậy mà liên tục thăng lên đến chức Bộ binh Hiệu úy. Tên này chẳng những không chịu tu dưỡng, mà lại là kẻ tham lam háo sắc, vì ưng mắt nhắm trúng thê tử của một viên quan binh, cuối cùng đã bức tử người quan binh này, cưỡng bức thê tử của người ta phải lấy mình. Tào Tháo ghét cay ghét đắng loại người như thế, liền viết tấu chương đàn hặc dâng lên. Vì nghĩ phụ thân cũng thân cận với hoạn quan, có thể sẽ can thiệp nên Tào Tháo đã không đề cập đến chuyện này khi ở nhà.
Thấy phụ thân hỏi mình như thế, Tào Tháo thầm nghĩ chắc chắn đã gây ra tai họa, nhất định phải ăn một trận chửi mắng rồi đây. Không ngờ Tào Tung không vội vàng ầm ĩ, chỉ lấy từ trong ống tay áo ra một quyển thẻ tre nói:
— Con cũng là dám nói thẳng nói thật.
Tào Tháo cầm lấy xem - hóa ra đó chính là tấu chương đàn hặc mà mình viết!
— Thế này là thế nào ạ?
— Hôm nay đích thân Tào Tiết đưa cho ta đấy!
— Tên hoạn to gan thật, dám tự ý lấy tấu chương của đại thần... - Nói xong câu này, Tào Tháo chợt nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. Theo quy định, tấu chương của đại thần dâng vào đến trong sảnh, sẽ có viên Điển trung thư quản lý, Tào Tiết đã có thể lấy trộm về tay mình, cho thấy cả bộ phận Trung thư sảnh của triều đình đều đã nằm trong tay của ông ta.
— Con thấy kỳ lạ lắm phải không? - Dáng vẻ của Tào Tung rõ ràng vô cùng mệt mỏi. - Nhưng con không biết rằng, triều đình đại Hán của chúng ta, xưa nay đều là như thế! Thế nào là triều cương? Thế nào là uy quyền? Thế nào là vương pháp? Chẳng qua chỉ là những lời dối trá được khoác trong bộ mũ cao áo dài mà thôi. Ai có quyền lực sẽ có tất cả, đó chính là thế đạo của chúng ta. Trước đây như vậy, hiện nay như vậy, sau này cũng sẽ là như vậy! Con cho rằng con tài cán lắm, đúng không? Vậy ta hỏi con, con làm sao để được cử hiếu liêm? Con làm sao để thoát khỏi chuyện kiện cáo mà đi làm huyện úy? Con lại dựa vào cái gì để đánh chết thúc thúc của Kiển Thạc mà không bị báo thù? - Khi Tào Tung nói những câu này không hề có chút gì vẻ buồn giận, mà chỉ mang vẻ mệt mỏi và khinh miệt.
Ngữ điệu ấy còn đáng sợ hơn cả sự trách mắng nghiêm khắc, Tào Tháo cảm giác như mình vừa bị lột sạch, trần như nhộng mà ném ra ngoài đường phố. Bản thân không thể không thừa nhận, mình có được ngày hôm nay, đều do phụ thân mang lại, mà mọi thứ của phụ thân lại là do hoạn quan ban cho. Suy đến cùng, sở dĩ Tào Tháo có thể nhập sĩ, làm quan thành danh, không phải dựa vào bản thân mình, mà là nhờ vào sự nâng đỡ và bảo vệ của hoạn quan, là nhờ vào phụ thân đã phải như con chó vẫy đuôi xin xỏ sự thương hại của bọn Vương Phủ, Tào Tiết mà có!
— Con thật giỏi lắm... thật giỏi lắm... - Tào Tung tiếp tục chỉ trích nói. - Con là quan đại trung thần, quan đại thanh liêm trong mắt trong lòng trăm họ ở Lạc Dương! Còn ta? Ta chẳng qua chỉ là một tên thối tha nịnh bợ tiểu nhân, đúng không? Ha ha ha... ha ha ha... - Ông cười mãi cười mãi, rồi đột nhiên đập án thư gào lên. - Nhưng ngươi biết không? Để ngươi được xét cử hiếu liêm, phụ thân ngươi đã phải đưa cho Vương Phủ bao nhiêu tiền? Nói bao nhiêu lời hay ý đẹp? Ngươi xem mình hiếu liêm ở chỗ nào? Khốn kiếp ngươi có hiếu thuận với ta không? Ngươi đánh chết thúc thúc của Kiển Thạc, khiến ta phải đi xin lỗi người ta, đứng ở đó như một tên nô tài cho người ta chửi mắng! Cho người ta sỉ vả! Để ngươi được bái yết Hứa Tử Tương, ta phải mặt dày đi nhờ Hứa Tương! Lão gia này có chỗ nào không phải với ngươi?
Những lời ấy như từng mũi dao sắc nhọn, khoét sâu vào trong tim Tào Tháo:
— Thưa phụ thân, nhi tử...
— Ngươi đã có đôi cánh khỏe rồi phải không? - Tào Tung không để Tào Tháo có cơ hội nói. - Ngươi cho là ngươi không cần ta nữa rồi, có phải không? Ta vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ nuôi ngươi khôn lớn, ngược lại ngươi lại không coi lão già này ra gì, phải không? Hả? Ha ha ha... ha ha ha... Đúng là con ngoan! Ngươi giỏi lắm! Đúng là có chí hướng! Hôm nay khi Tào Tiết mang bản tấu chương này trao cho ta đã khen ngợi ngươi một hồi! Đúng là... Ông ta nói, Cự Cao này, nhi tử của ngài đúng là có chí hướng lắm! Làm chân huyện úy nhỏ nhoi thế này đúng là phí tài, hãy để nó ra ngoài rèn luyện mấy năm đi! Thật hay rồi, ra ngoài rèn luyện mấy năm... người ta đuổi ngươi khỏi kinh thành rồi đấy, đã biết hay chưa? Ngươi ra ngoài mà nuôi mộng quan thanh liêm của ngươi! Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu không phải là lão già này đã làm bao nhiêu việc cho họ, nếu không phải là lão già này từng đưa đến cho họ hàng xe bạc trắng thì ngươi đã bị họ đè chết từ lâu rồi! Ta tuổi nhỏ mất phụ thân, tuổi trung niên mất thê tử, nếu ngươi lại chết nốt thì ba cái bất hạnh ta đã có đủ hết đấy! Ngươi có lỗi với ta không?
— Thưa phụ thân, thật sự nhi tử chưa từng làm chuyện gì mắc lỗi với phụ thân! - Tào Tháo đã hơi nghẹn ngào.
— Chưa có? Ha ha ha... Ta hỏi ngươi, Hà Bá Cầu làm thế nào để trốn khỏi Lạc Dương?
Tào Tháo nghe câu ấy như sấm nổ bên tai! Chuyện bí mật như thế mà phụ thân cũng biết cả.
— Ngươi cho rằng ta mù ư? Kiều Huyền cải trang cho hắn thành người hầu, còn ngươi hộ tống hắn suốt dọc đường đến đất Bái! Có đúng không? Ngươi mau nói đi! Đấy còn không phải là có lỗi với ta ư? Ngươi tự mình mạo hiểm còn chưa đủ, lại còn kéo theo cả đệ đệ của ngươi, còn muốn cả Tào gia chịu nguy hiểm cùng với ngươi! - Tào Tung túm lấy cuộn thẻ tre đánh mạnh vào đầu Tào Tháo. - Ngươi ở quê nhà rèn luyện bốn năm, vậy mà chẳng khôn lên được chút nào! Trừ việc biết chút binh pháp vớ vẩn ra, ngươi còn có điểm nào hơn người? Cút! Cút mau cho ta! Đi ra ngoài mà làm một ông quan thanh liêm đi! Đi ra ngoài mà ôm mộng làm một vị gián quan đi!
— Thưa phụ thân, nhi tử...
— Cút ra đi!
— Nhi tử thực sự là...
— Cút! - Tào Tung gào lên một cách thất thường.
Tào Tháo không còn cách nào khác, chỉ biết đứng lên lùi ra khỏi cửa.
— Ngươi đi mà nằm mơ lại thời xuân thu của ngươi đi! - Tào Tung lại cười nhạt bảo. - Nhưng ta nói cho ngươi hay, những ngày tốt đẹp sẽ không còn dài đâu. Hôm nay trong cung đã truyền tin ra, Hà quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, Tống hoàng hậu không có con nối dõi sẽ sớm bị phế thôi, các quan chức Tào gia chúng ta đều sẽ đi đời hết! Ngươi đi đi, muốn sung sướng thì sung sướng đi! - Nói xong ông đóng sầm cửa lại, chẳng thèm để ý đến nhi tử của mình nữa.
Tào Tháo hoang mang suy xét hồi lâu, nghĩ đến chuyện phạt quỳ, cách trừng phạt mà phụ thân thường sử dụng hồi còn nhỏ. Tào Tháo đã quỳ, quỳ thật sự nghiêm túc trong sân, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Tào Tháo thực sự suy xét lại bản thân mình như vậy... Nhưng, cửa phòng của phụ thân trước sau vẫn im lìm không hề mở ra. Còn Tào Tháo vẫn cứ quỳ mãi cho đến khi trời đã về chiều, mới đành trở lại nha môn, lại dẫn quân tuần phòng, khổ não đi suốt một đêm không ngủ.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, hoạn quan truyền chiếu đã đến. Chiếu thư viết rõ ràng, nhân được các hoạn quan Tào Tiết, Kiển Thạc tiến cử, hoàng thượng đã ưng chọn Lạc Dương bắc bộ úy Tào Tháo, điều đi nhận chức huyện lệnh huyện Đốn Khâu(*) ở Duyện Châu, mệnh cho hôm sau phải rời kinh.
Thiên tử đích thân hạ chiếu điều đi nhận chức, thật là chuyện mới mẻ. Nhưng qua cuộc trò chuyện hôm qua với phụ thân, Tào Tháo đã hiểu rõ, đó là do bọn Tào Tiết, Kiển Thạc bày trò ma quái. Ngoài mặt là được hoàng thượng gia ơn, nhưng thực tế là cách báo thù vì chuyện đánh chết Kiển Đồ, đàn hặc Tào Phá Thạch. Nói là điều khỏi kinh sư, nhưng chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể trở về, có thể chỉ vài ngày nữa hoàng thượng cũng quên mất chuyện này, khi ấy cả đời mình sẽ phải phiêu bạt ở ngoài cho đến già, chiếu mệnh thế này thực sự khiến người ta phải hối tiếc. Tào Tháo nhận chiếu xong, liền ngồi bịch xuống giường lặng người đi.
Tào Tháo đang chờ đợi, chờ đợi một sự thay đổi, đợi phụ thân và hai vị thúc thúc đến thay đổi cục thế. Tào Tháo tin rằng thời vận của mình xưa nay đều tốt, lần này nhất định sẽ phải đợi đạo chiếu thư thứ hai. Cậu cứ đợi, cứ đợi... đợi hết cả một ngày, tận đến khi trời đã về chiều, mới tin chắc rằng tất cả đều không thể thay đổi được gì nữa. Chỗ đứng của Tào gia đã không còn như xưa nữa, Tào Tháo mới vội vàng bò dậy, bắt đầu chuẩn bị hành trang. Nhưng trông những đồ dùng lặt vặt bừa bộn khắp nhà, Tào Tháo càng sắp xếp càng thấy phiền lòng, liền quăng hết đồ đạc quát bảo:
— Nghi Lộc! Hãy chuẩn bị đồ đạc đi, ta đi uống rượu đây!
— Bẩm huyện lệnh! Trời sắp tối rồi, ngài còn đi đâu? - Tần Nghi Lộc vừa nói vừa khoác áo cho Tào Tháo.
— Lão tiểu tử, sao ngươi đổi cách gọi nhanh thế, ta còn chưa nhận chức mà!
— Chỉ là sớm muộn thôi mà! Tục ngữ có câu “người nhổ thì sống, cây nhổ thì chết.” Ngài đến Đốn Khâu, làm tốt công việc đôi năm, rồi quay lại kinh đô, tất sẽ thăng quan tiến chức! Chúng con cũng được vẻ vang lây! - Tần Nghi Lộc mặt mày hớn hở nói.
— Đi đi! Ngươi thì hiểu gì chứ! - Tào Tháo lừ mắt nhìn Tần Nghi Lộc. - Lần này là ta bị bọn hoạn đuổi đi đấy!
— Ngài chớ nói thế, dưới gầm trời này có biết bao nhiêu huyện úy, mà có mấy ai được hoàng thượng đích thân hạ chiếu điều đi nhận chức? Chỉ một điểm ấy, ngài đến nhận chức rồi, cũng đủ khoe cả nửa năm ấy chứ!
— Miệng lưỡi ngươi dẻo nhỉ! - Tào Tháo bị lời của hắn ta làm cho phì cười. - Ta ra ngoài một lát, ngươi giúp ta thu dọn đồ đạc, từ ngày mai trở đi chỗ này đã là nha môn của người khác rồi. Phụ thân ta nổi giận rồi, tối nay bất luận thế nào cũng phải về nhà ngủ, để an ủi phụ thân ta. Nếu ta có về muộn, ngươi hãy mang đồ đạc về phủ trước! - Nói xong ra cửa lên ngựa, chỉ dẫn theo Lâu Dị rời khỏi nha môn bắc huyện úy.
Đang là mùa đông, tiết trời rất lạnh, gió rét táp lên mặt như dao sắc cứa vào da thịt, từng cơn ưu sầu mang theo bao lạnh lẽo dồn dập trong lòng: Nghĩ lại, đây đúng là một mùa đông đau buồn, đầu tiên là Viên Thiệu vừa ra nhận chức Bộc Dương trưởng thì gặp chuyện mẫu thân bị bệnh mất, không thể không từ nhiệm mà về thủ tang; tiếp theo là Hứa Du bị Kiều Huyền đuổi khỏi sư môn, đi không từ biệt một lời, sau đó Lâu Khuê cũng rời khỏi kinh sư; Sái Mạo về quê thành thân cũng không thấy trở lại nữa, tất cả bằng hữu ai nấy đều chạy theo tiền đồ mà lũ lượt đi xa, bây giờ lại đến lượt mình. Tào Tháo không dám nghĩ nhiều thêm nữa, sợ rằng chỉ gợi thêm buồn, cài chặt áo ruổi ngựa ra khỏi thành, chạy đến khu Thái học đi tìm Bào Tín...
Tào Tung đến nha môn
Hôm trước Tào Tháo đi tuần suốt một đêm, Tần Nghi Lộc tất nhiên cũng không được nghỉ ngơi. Bây giờ thấy Tào Tháo đi rồi, liền trộm nghỉ ngơi một lúc. Lại nghĩ bụng, không khéo lát nữa ông ấy lại về ngay, mấy hôm nay tính khí thất thường, không nên trêu ông ấy được, bèn vội vã đến hậu nha thu dọn thư từ, y phục và đồ vật. Nào ngờ mới vừa vội làm, liền có một tên nha dịch chạy gấp vào nói:
— Tần bổ đầu, mau ra đây. Lão gia đến rồi!
Tần Nghi Lộc vội vã bỏ những thứ trên tay xuống, gọi hết người trong nha môn tụ tập cả lại, thấy Tào Tung mặt nặng như chì ngồi trên ghế khách, bèn quỳ xuống vấn an:
— Tiểu nhân tham kiến lão gia.
— Ờ. - Tào Tung đáp lời, nhìn Tần Nghi Lộc khắp một lượt từ chân đến đầu. - Mạnh Đức đã từng dẫn ngươi về phủ rồi... ngươi là Tần Nghi Lộc, phải không?
— Dạ phải. - Tần Nghi Lộc thầm thán phục trí nhớ của lão già này.
— Nghe Mạnh Đức nói, ngươi rất lanh lợi?
— Tiểu nhân thực sự là ngu độn, không dám nhận hai chữ lanh lợi ạ!
— Ngu độn? Ngu độn một chút cũng tốt! - Tào Tung nói vẻ kỳ quặc khó hiểu.
Tần Nghi Lộc nghe ra không phải thế, cũng không dám đứng lên, cúi đầu gượng nói:
— Thiếu gia có việc vừa đi khỏi. Lão đại nhân thân hành đến đây, có điều chi dặn dò ạ? Có cần tiểu nhân đi gọi thiếu gia về không ạ?
— Miệng lưỡi người đúng là lanh lợi lắm. - Trên mặt Tào Tung vẫn không hề có bóng dáng của một nụ cười nào.
— Vậy giờ tiểu nhân xin đi tìm thiếu gia về ạ! - Tần Nghi Lộc nói xong đứng dậy chực đi.
— Đứng lại! Hôm nay ta đến không phải là tìm Mạnh Đức... Tần Nghi Lộc ở lại, còn những người khác ra ngoài hết cho ta! - Tào Tung ra lệnh một câu, trừ Tần Nghi Lộc ra, tất cả những người hầu khác đều lui ra cả. - Tiểu tử, hôm nay ta đặc ý nhân khi nhi tử của ta không có ở đây đến tìm ngươi. Ngươi đứng lên đi, ta có mấy câu hỏi ngươi.
Tần Nghi Lộc trong lòng thấp thỏm bất an, run rẩy đứng lên.
— Ta muốn biết, hai người trưởng tùy ở bên Mạnh Đức trước đây giờ đã đi đâu?
— Điều này... điều này... - Trên trán Tần Nghi Lộc mồ hôi đã đổ ra lấm tấm. - Tiểu nhân không biết, từ khi tiểu nhân và Lâu Dị đến đây làm sai dịch chưa từng được gặp họ.
— Chưa từng gặp? Ngươi dám nói là chưa từng gặp sao? - Tào Tung đứng dậy đi quanh Tần Nghi Lộc hai vòng, - Không biết ư? Xem ra ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại thua cả ta! Ta nhắc lại cho ngươi nhớ, là ai đã xúi Mạnh Đức phái chúng đến làm công việc canh cửa mà vốn là các ngươi làm? Là ai sai khiến bọn lính canh phòng ban đêm khác bắt nạt chúng? Hôm trời đổ tuyết ấy bọn chúng bị đánh một trận, lại còn bị bức phải canh phòng ở bên ngoài, ngươi không biết ư? Hai người ấy bị chết cóng trong tuyết, lẽ nào ngươi lại không biết? Ai đã bày ra trò bảo mấy tên kia báo lên trên rằng bọn chúng bị bạo bệnh mà chết, ngươi không biết ư?
Tần Nghi Lộc quỳ thụp xuống đất:
— Tiểu nhân biết tội rồi ạ!
— Ngươi ghê gớm thật! Không ngờ ngay đến ta cũng xem nhẹ ngươi. Thành Lạc Dương không hổ thẹn là đất kinh kỳ, ngay trong đám lính canh cửa cũng có những kẻ hổ nằm rồng ẩn! Có tên sài lang Lâu Dị giết người không chớp mắt, lại thêm tên cáo già như ngươi! - Tào Tung cười nhạt. - Những gia nô tâm phúc một tay ta nuôi dạy, mà ngươi không nói một lời nào giết chết luôn, ngươi giỏi thật đấy!
Tần Nghi Lộc sợ hãi run như cầy sấy, cúi gằm mặt không nói được một câu nào.
— Ngươi cho rằng bọn chúng chỉ là những gia nô thông thường? Ta nói cho ngươi biết, bọn chúng được sinh ra trong Tào phủ chúng ta, một tay ta nuôi dạy bảo ban nên người, phái đến chỗ Mạnh Đức. Nhất cử nhất động của Mạnh Đức bọn chúng đều báo với ta, đánh chết Kiển Đồ, cùng ra ngoại ô chơi với Kiều Huyền, lừa gạt Hứa Thiệu, tất cả những việc ấy ta đều biết cả! Ta sợ Mạnh Đức tuổi trẻ bồng bột, mới cố ý để hai người đó giúp ta thông báo tin tức, vạn nhất vướng phải chuyện gì, ta có thể giúp được nó... Giờ thì hay rồi! Tên cáo già nhà ngươi đã phá hỏng tất cả! Ta bị che mắt mơ hồ, hai tháng không biết tin tức gì, ngay đến chuyện lớn như đàn hặc Tào Phá Thạch ta cũng không biết! Ngươi to gan thật, ngươi có tin ta sẽ mổ bụng ngươi không?
Tần Nghi Lộc sợ hãi đến vãi cả nước đái ra quần, bò lết hai bước về phía trước, ôm chặt lấy chân Tào Tung, khóc nói:
— Xin lão gia tha mạng! Con cũng là bất đắc dĩ ạ... xin ngài khai ân cho... hu hu...
— Xem đức hạnh của ngươi kìa! Lau khô nước mắt đi cho ta! - Tào Tung co chân đạp ra, lại an vị ngồi xuống, - Tên cẩu nô tài, khi ta kết liễu kẻ khác ngươi còn chưa sinh ra đâu! Có gan làm mà không có gan chịu, còn ra giống gì nữa! Ngươi nói xem rốt cuộc là việc gì, nếu ta thấy động lòng, sẽ tha mạng cho ngươi!
— Dạ! - Tần Nghi Lộc quệt tay lau nước mắt nước mũi, - Chuyện là thế này ạ. Từ khi tiểu nhân cùng Lâu Dị theo đại nhân, bọn chúng cho là chúng tiểu nhân tranh sủng với chúng, liền cậy là người cũ, bắt chúng tiểu nhân làm những việc vất vả. Tiểu nhân thực sự không chịu nổi mới nói với đại nhân rằng, chúng tiểu nhân đi rồi, trong ban còn khuyết hai người, xin đại nhân bổ sung họ vào đấy. Bọn chúng không phục còn muốn tính sổ tiểu nhân, chửi đổng tiểu nhân ở trong ban. Tiểu nhân vốn là ban trưởng canh tuần đêm, nên những huynh đệ ở đó chạy đến nói cho biết, tiểu nhân mới nghĩ mọi cách, rồi bảo bọn họ nghĩ cách cho hai tên đó chết... Tiểu nhân cũng là bị bức không thể làm khác được, không cho chúng chết, tiểu nhân sẽ không được sống yên ổn qua ngày... Đại nhân, xin ngài xét cho tiểu nhân mới phạm lỗi lần đầu mà tha cho tiểu nhân ạ! - Nói rồi cứ dập đầu liên hồi.
— Hừ! Hóa ra ngươi cũng có tài của bọn bắt gà trộm chó... - Tào Tung liếc nhìn hắn. - Ta sẽ cho ngươi hai con đường để ngươi tự chọn.
— Hai con đường gì ạ? - Tần Nghi Lộc đã thấy tia hy vọng.
— Một là ta ban cho ngươi một sợi thừng, ngươi tìm một cái cây rồi tự treo cổ lên kết liễu đời mình. Còn con đường thứ hai...
— Lão gia ngài nói đi, chỉ cần không bắt con phải chết, bất cứ việc gì con cũng bằng lòng làm.
— Được, hai đứa nô tài chết đi, kể ra cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng bên cạnh Mạnh Đức không có người của ta thì không được. Giống như chuyện lần này, nếu ta được biết trước thì nó đã không bị điều ra ngoài. Ngươi đã có thể kết liễu chúng chết, có thể thấy tiểu tử ngươi còn tinh quái hơn chúng. - Tào Tung cúi xuống vỗ vỗ vai Tần Nghi Lộc. - Từ nay về sau Mạnh Đức phải ra bên ngoài làm quan, từ kinh sư đến Duyện châu cách xa như vậy, sau này nếu có sơ sảy gì ta càng không thể quản nổi. Ngươi đã làm chết hai đứa ấy, công việc của chúng ta sẽ giao cho ngươi. Nghe cho rõ đây, nhất cử nhất động của Mạnh Đức, làm những việc gì, thân cận với những ai, người đều phải ghi rõ lại cho ta, sau đó nghĩ cách nói cho ta biết, đã rõ chưa?
— Dạ! - Tần Nghi Lộc lại dập đầu, - Tiểu nhân nhất định sẽ làm theo lời đại nhân nói.
— Chỉ cần ngươi nói được làm được... Từ nay trở đi, Mạnh Đức cho ngươi bao nhiêu tiền ta không cần biết, số tiền ta cho hai tên kia, ta sẽ dành cho một mình ngươi. Khi nãy ta đã nói, vụ án này ta cũng tạm để lại cho ngươi, hại chết mạng người là tội chết đấy! Sống cho vui, hay chết chịu tủi, ta đều đã bày ra trước mặt ngươi, tự liệu mà làm đi! - Nói xong, Tào Tung đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
— Tiễn, tiễn lão gia...
— Không cần tiễn, trước tiên ngươi hãy đi thay quần đi! - Tào Tung không quay đầu lại, rảo bước ra khỏi nha môn.
Tào Tung dẫn theo hai tên tùy tòng vừa ra khỏi sân nha môn thì thấy một chiếc xe ngựa sơn màu đỏ tía dừng trước cửa. Rèm xe vừa kéo lên, là Kiều Huyền tóc bạc phơ phơ từ trong xe bước ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững lại...
— Kiều công, thật trùng hợp! - Tào Tung lâu sau mới cất lời.
— Cự Cao cũng đang ở đây à! - Kiều Huyền cũng thấy thật khó xử. - Nghe nói Mạnh Đức sắp phải đi xa, ta đến xem cậu ấy thế nào.
— Thật vất vả ngài phải để tâm. Hai năm nay may mắn được ngài quan tâm tới tiểu nhi... - Tào Tung tự thấy khó xử với thân phận mình, nhưng cũng muốn biểu lộ lòng cảm kích một chút.
— Không có gì. Mạnh Đức là một đứa con ngoan, cũng là một vị quan tốt. Tôi xem trọng Mạnh Đức tuyệt không phải vì một người nào khác, giữa đồng liêu với nhau quan hệ đi lại cũng là nên có.
Tào Tung thấy Kiều Huyền có một tư thái vượt xa những người khác, cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ chắp tay cười bảo:
— Thật vất vả lão ngài. Thời tiết giá lạnh này, xin chú ý sức khỏe. Mạnh Đức không có ở nhà, nếu ngài bằng lòng, xin hãy vào trong đợi nó một lát. Tại hạ cũng có chút công chuyện, xin phép không ở lại được. - Nói xong ông lễ độ cúi đầu bước lên xe ngựa.
Chia tay Kiều công
Tào Tháo đến khu Thái học tìm Bào Tín, hai người cùng tìm một nơi ngồi uống rượu, thấy trời đã tối, hai người liền lỏng cương ngựa men theo tường thành đi lên phía bắc. Đi đến cửa Háo Môn ở phía bắc thành, Tào Tháo chợt gò cương ngựa.
— Sao thế? - Bào Tín hỏi
— Huynh nhìn xem đôi côn ngũ sắc ở bên cửa, sau khi tôi đi rồi, ai còn dùng chúng nữa? Ai còn dám làm huyện úy giống tôi ở kinh sư nữa? Những cây côn này sớm muộn sẽ mục nát ở đấy thôi... - Tào Tháo nói rồi thở dài.
— Hà tất phải buồn bã như vậy? Huynh mang chúng đi, chúng sẽ là bằng chứng cho chuyện giữ phép vững như núi của Tào Mạnh Đức huynh, bất kể đi đến đâu cũng cho thấy rõ sự uy nghiêm của huynh. Mạnh mẽ lên nào, chớ có nghĩ nhiều như vậy. Huynh như vậy thật thiếu tự tin quá, nhận định rõ con đường rồi, làm sao cứ luôn do dự thế?
Tào Tháo cười đau khổ:
— Tôi không phải là do dự, mà là thất vọng chán chường.
— Cứ như tôi thấy thì huynh đúng là không bệnh mà rên! - Khẩu khí Bào Tín rất nghiêm nghị. - Nào có ai bãi quan của huynh đâu, chẳng qua chỉ là điều khỏi kinh sư thôi! Là nam nhi hãy ra ngoài gây dựng sự nghiệp một phen, mới gặp chút phật ý đã mượn rượu giải sầu, thở than oán trách, còn ra dáng gì nữa! “Tôi giỏi đời thịnh, gian hùng đời loạn” - bộ dạng của huynh bây giờ, đáng coi là tôi giỏi, hay giống gian hùng không? Không lẽ Hứa Tử Tương mù rồi?
Tào Tháo bị Bào Tín nói khích như thế, chợt thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, chỉ một tên lính quát gọi:
— Ngươi! Lại đây!
— Đại nhân! Ngài có gì dặn dò ạ? - Tên lính chạy lại quỳ hỏi.
— Ngươi đi tìm mấy đứa nữa, khiêng đôi côn ngũ sắc này về nha môn cho ta! Ta phải mang chúng đến Đốn Khâu nhận chức, dùng đôi côn này trên thì đánh gian thần dưới thì nện giặc cướp, cai quản cho được một huyện thành mà tối đến nhà nhà không phải đóng cửa!
— Đại nhân nói rất đúng! Chúng tiểu nhân chẳng ai muốn đại nhân đi đâu cả. Đi theo ngài, chúng tiểu nhân không phải cúi đầu khuất phục kẻ khác, đến tối canh phòng đêm còn có tiền uống rượu. - Vừa nói tên lính ấy còn vừa rơi nước mắt. - Chuyện khác thì không nói, bây giờ chỉ mong ngày sớm thăng quan cao, để khi trở lại kinh thành, chúng tiểu nhân được tiếp sức cho ngài.
— Được! Đến khi đó chúng ta phải uống một trận không say không nghỉ! - Tào Tháo hào sảng nói to.
— Thế mới phải chứ! - Bào Tín cũng cười.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến thẳng nha môn bắc huyện úy, mới xuống ngựa đi bộ vào trong. Tào Tháo đột nhiên nghĩ ra:
— Ôi! Huynh không về nhà, không vấn đề gì chứ?
— Huynh thật hẹp hòi, đến giờ này rồi, để tôi ngủ lại một đêm thì có sao?
Hai người vừa nói vừa đi vào sảnh lớn, thấp thoáng thấy nhà trên vẫn có ánh đèn, trên chỗ ngồi của huyện úy, một ông già đầu tóc bạc phơ đang ngồi.
— Kiều công!? - Cả hai đều sững người.
— Mạnh Đức đã về đó ư?... Bào lão nhị cũng đến hả, ta đã đợi gần một canh giờ rồi đấy.
— Chúng tiểu nhân không biết lão ngài xa giá đến đây, khiến ngài phải đợi lâu. - Hai người vội vàng thi lễ.
— Mau qua đây ngồi. Hôm nay không phân biệt già trẻ, chúng ta nói chuyện như bằng hữu... Ở bên mấy người ta cũng thấy mình trẻ lại. Nghĩ lại khi xưa ta còn chẳng được như cậu, chẳng qua là một chân công tào tép riu ở huyện, cũng chỉ là một nha môn nhỏ như thế này, cũng suốt ngày giao thiệp với bách tính và nha dịch, cũng giống mấy người thường hẹn đám bằng hữu thân cận tụ tập lại một chỗ uống rượu. Thời gian như tên bắn, bây giờ nghĩ lại tựa hồ như đã từ kiếp trước vậy. - Tào Tháo và Bào Tín nhìn thấy trong đôi mắt ông già lấp loáng dường như ngấn lệ.
— Các cậu đều là những người trẻ tuổi giỏi giang, tiền đồ không thể đo lường được... - Kiều Huyền đột nhiên cười. - Ta già rồi, chỉ e không được thấy ngày đó! Sau này ta chết, các cậu hãy thường đến thăm mộ ta. Đến khi ấy nếu không mang theo rượu ngon gà béo thì xe đi được ba bước ta sẽ làm phép cho các cậu bị đau bụng, khi ấy chớ có trách ta!
— Xin chớ nói như vậy, lão ngài còn khỏe lắm! Đợi tiểu nhân trở lại kinh nhất định hiếu kính với ngài! - Tào Tháo vội khuyên giải.
— E là không có ngày đó đâu, ta quyết định từ quan. Nhà lớn sắp đổ, một cột khó đỡ được. Đời ta giờ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại nổi tuổi già. - Kiều Huyền đột nhiên nghĩ tới một chuyện: Mấy hôm trước, dân gian có kẻ đồn rằng, trông thấy rồng vàng bay lên trời ở huyện Tiều, đất Bái. Ông nói chuyện với Thái sử lệnh Đan Dương - một người tinh thông phương thuật, Đan Dương nói: “Đất ấy sẽ có kẻ làm vua nổi lên. Chẳng đến năm mươi năm nữa, sẽ lại thấy rồng, đây là điềm ứng với điều đó.” Tào Mạnh Đức chẳng phải là người huyện Tiều đất Bái ư? Lẽ nào tên tiểu tử này có thiên mệnh ấy? Nghĩ đến đó, Kiều Huyền cầm tay Mạnh Đức, trầm ngâm nói, - Thiên hạ sắp loạn, nếu không phải có tài mệnh thế thì không thể cứu được. Người có thể làm yên được, chính là ngươi đấy!
Tào Tháo giật mình:
— Lão gia, ngài định giết tiểu nhân sao.
Kiều Huyền mỉm cười khó nhọc:
— Ta cũng hy vọng là ta đã nhìn lầm. Nào có ai mong muốn thiên hạ đại loạn chứ... Nhưng ta đã xét biết vô số người, cũng rất ít khi nhìn lầm người. Cậu nhất định phải thận trọng, sau này ta xin được đem thê tử ký thác cho cậu. - Kiều Huyền lại nhìn Bào Tín. - Bào nhị lang, cậu cũng là người bản lĩnh xuất chúng, khí chất hơn người, chắc chắn có ngày sẽ trở thành danh tướng một đời. Nhưng hãy nhớ kỹ, làm tướng cũng có lúc sa cơ, hèn yếu, chớ tự ỷ vào sự dũng mãnh của mình.
— Ngài thực sự muốn từ quan ư? - Bào Tín khi nãy căn bản không chú ý đến lời dặn dò của Kiều Huyền.
Kiều Huyền cười buồn, đưa tay sờ sờ những nếp nhăn lớp lớp như núi trên trán, bảo:
— Trước đây ta hừng hực chí khí muốn diệt trừ Vương Phủ, giờ mới hiểu rõ lẽ cưỡi trên lưng cọp khó có thể xuống được. Không giấu gì các cậu, hoàng thượng dùng ta là để bản thân được an tâm, dù nói thế nào cũng không cho ta đi. Nhưng Vương Tuấn nghĩ ra một cách, nói ta dâng sớ đàn hặc thái thú Nam Dương là Cái Thăng. Cái Thăng quan hệ thân thiết với hoàng thượng, đụng vào một người như thế, hoàng thượng tất sẽ cho là ta gây cản trở mà thả cho ta đi.
— Ngài đàn hặc Cái Thăng? - Bào Tín kinh ngạc.
— Đúng vậy. Cho nên ta cố ý đuổi Hứa Du đi. Lâu Khuê không chịu đi, ta vác gậy đuổi đi, là để bọn họ không bị phiền phức. Đắc tội với sủng thần thì sĩ đồ tương lai của bọn họ có được gặp thời hay không? Vương Tuấn không có ý làm quan, cho nên ta chỉ giữ lại nó ở bên mình, tấu chương đàn hặc Cái Thăng là thủ bút nó viết. Hiện nay nó lại đang giúp ta dẫn kinh cứ điển, viết tấu chương đàn hặc một sủng thần khác, đó là Hà Nam doãn Đặng Vạn! Lần này ta không thể không từ quan được. - Kiều Huyên cười vẻ bí mật. - Các cậu còn trẻ, hãy cố gắng! Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Tào Tháo và Bào Tín tiễn Kiều Huyền đi một đoạn khá xa lưu luyến không rời. Trở về đến cửa nha môn, vừa hay gặp Tần Nghi Lộc đang đứng đợi ngoài cửa, Tào Tháo gọi lại nói thầm:
— Giao cho ngươi việc này. Ngươi mau về huyện Tiều, tìm đệ đệ ta là Tào Đức, bảo đệ ấy sai người đưa tỷ đệ Biện thị đến huyện nha huyện Đốn Khâu. Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nhất là không được để phụ thân ta biết. Đi luôn đêm nay!
— Dạ! - Tần Nghi Lộc khẽ đảo mắt...
Hôm sau, Tào Tháo rời khỏi thành Lạc Dương, mang theo nỗi nhớ nhung rất nhiều bằng hữu, nhưng người đưa tiễn chỉ có Bào Tín và Vương Tuấn. Tào Tháo vốn mong ngày sau có thể trở lại bái kiến Kiều Huyền, nhưng không ngờ bởi bôn ba trên con đường hoạn lộ, mà cuộc gặp gỡ tối qua đã trở thành buổi chia biệt vĩnh viễn với Kiều Huyền.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1