We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
uổi sáng hôm ấy tiết trời trong sáng vô cùng, nhất là ở vùng thôn quê huyện Tiều, không khí trong lành, cỏ hoa tươi tốt, càng vẻ xanh mướt vô biên của bầu trời thêm rộng mở. Tào Tháo và Hạ Hầu Uyên thả cương, dong ngựa trên cánh đồng, thực ra họ cũng chẳng biết đi đâu, chỉ là ra ngoài đi dạo một vòng mà thôi. Huynh đệ Hạ Hầu đã giúp đỡ rất nhiều trong chuyện hôn sự của Tào Tháo, hai ngày nay mới tạm được nghỉ ngơi. Nhưng Hạ Hầu Uyên chẳng chịu yên một chỗ, nào bận tâm Tào Tháo có đang vui duyên mới hay không, được chút rảnh rỗi là lôi Tào Tháo đi chơi.
Trên mặt Tào Tháo còn vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ, trông Hạ Hầu Uyên vóc người cao to cưỡi trên con ngựa trắng phi qua phi lại trước mặt, mà không thể lên tinh thần được - cậu vẫn còn cảm thấy thất vọng vì tân nương không được như ý mình.
Tào Đỉnh trước kia khoe ta nàng xinh đẹp như hoa, nhưng đêm tân hôn, Tào Tháo vừa nhìn tân nương đã thấy chán nản. Cậu muốn có một người phụ nữ trang nhã, hiền thục, nhưng phu nhân họ Đinh ấy của cậu lại không phải như vậy. Nàng ấy lớn hơn Mạnh Đức một tuổi, thân hình phốp pháp thậm chí còn khiến Mạnh Đức đứng bên càng thêm thấp bé. Hơn nữa nhan sắc cũng chẳng có gì xuất chúng, khuôn mặt to tròn hơi đen, lại đi với cặp mắt dài nhỏ. Tựu chung lại, tất cả những từ ngữ đẹp đẽ chắc chắn đều trở nên vô duyên với nàng ấy. Nàng ấy tuy không đến mức xấu tệ, nhưng cũng chỉ có thể được liệt vào hàng con gái tầm thường, không thể khiến cho người khác sinh lòng ái mộ được. Tào Tháo trong lòng không vui, đành chỉ biết mượn rượu tiêu sầu, cùng chén chú chén anh với tên ma men Đinh Xung theo đoàn đưa tân nương đến, uống đến say mèm. Nằm trong phòng tân hôn, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh nha hoàn bồi giá cùng theo thê tử đến.
— Mạnh Đức! - Hạ Hầu Uyên gò cương ngựa. - Bỏ bộ mặt sầu não khốn khổ ấy đi! Chỉ là nương tử xấu thôi đúng không?
Tào Tháo cúi đầu cười nhăn nhó bảo:
— Huynh nói thì dễ lắm! Nàng ấy đâu phải là vợ huynh, nên đương nhiên huynh không thấy chán ngán rồi!
— Có gì mà chán ngán với không chán ngán? - Hạ Hầu Uyên vốn là người thô thiển, không đọc sách bao giờ, câu nào cũng nói ra chuyện khác. - Người ta dù gì cũng là khuê các nhà đại gia Đinh thị. Huynh nói chán ngán, chứ tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, có phải không?
— Nói vớ vẩn... Thôi đi! Không nói chuyện này với huynh nữa!
— Nói đến cùng tâm tư của huynh nhé! - Hạ Hầu Uyên ngây mặt nói. - Đợi khi huynh đậu Hiếu liêm, ra ngoài làm quan, rồi sẽ tìm một tiểu lão bà xinh đẹp lại chẳng được hay sao?
Tào Tháo bị câu nói ấy của hắn ta phá mê, những đám mây u ám trong lòng chợt như thấy bị quét đi sạch, cũng nói đùa bảo:
— Điều đó không cần huynh phải bận lòng... - Vừa nói, cậu vừa ngáp dài. - Ta đúng là không hiểu, các huynh cả ngày tụ tập ở đây có ý nghĩa gì? Chẳng mấy mà béo ị ra đấy.
— Béo thì lại tập võ, huynh tập với ta được không?
— Ta chẳng dám ra tay tập võ với huynh đâu. - Tào Tháo đã biết rõ khả năng của Hạ Hầu Uyên.
— Đúng rồi! - Hạ Hầu Uyên chợt dừng ngựa. - Hôm nay có chỗ vui lắm.
— Cái gì vui?
— Hoàn đại lão gia mở tiệc thết khách, chúng ta đến đó đi.
— Có phải Hoàn gia ở Hà Tây không? - Tào Tháo đã nghe loáng thoáng. - Người ta không mời, ta chẳng đi đâu.
— Không sao cả, họ mời đại ca ta mà!
— Ồ? Nguyên Nhượng quen biết với Hoàn gia lắm ư?
— Cũng không quen! Nên huynh ấy mới không quan tâm đến ông địa chủ Hoàn đại lão gia ấy! Chỉ vì Hoàn gia biết tiếng đại ca ta, muốn thêm đẹp mặt mình nên mời huynh ấy. Đại ca ta thì huynh biết rõ rồi còn gì, huynh ấy đâu có coi ông ta ra gì? Nhưng huynh trưởng không đi thì ta đi thay cũng thế. - Hạ Hầu Uyên vung vẩy sợi dây cương nói.
— Huynh đi cũng không có gì đáng nói, nhưng nhà người ta không mời ta.
— Không sao! Huynh là con nhà đại quan, Hoàn gia muốn kết thân với huynh còn sợ chẳng được ấy chứ! Nếu huynh đi, Hoàn đại lão gia có khi sướng nhảy cẫng lên cho mà coi?
— Như thế ta cũng không đi. - Tào Tháo vừa nói vừa ngáp dài. - Nguyên Nhượng không coi hạng địa chủ ấy ra gì, ta cũng chẳng nên đến để làm đẹp mặt cho họ.
— Huynh thật giống đại ca tôi vậy, đều cố chấp! Hoàn gia hôm nay đã chuẩn bị sẵn rượu ngon món lạ, có khi còn có cả ca kỹ, múa hát, có ăn có uống, có chơi có vui, tại sao lại không đi? Muốn đổ nước sạch lại không chịu rửa thuyền? Không ăn cũng cứ ăn, không uống cũng cứ uống! Người ta còn được đà ăn cả bã, uống cả cặn, đằng này món ngon bày lên đến miệng, mèo đói còn chê?
Tào Tháo nghe thế sớm đã lấy làm thích thú:
— Được rồi, được rồi! Có mấy câu hay ho này của huynh, ta sẽ đi cùng huynh một chuyến. - Nói rồi quất vào mông ngựa một roi thật mạnh, hai người một trước một sau cùng phi ruổi trên đồng rộng.
Tào Tháo cũng không về nhà, theo đến nhà Hạ Hầu Uyên tắm gội thay quần áo, chẳng kịp báo Hạ Hầu Đôn biết một tiếng, liền đi đến Hoàn gia luôn.
Hoàn gia ở huyện Tiều vốn là hậu duệ của Hoàn Đàm - danh thần đời Quang Vũ đế. Hoàn Đàm khi xưa tướng mạo đẹp đẽ, hiểu biết sách vở, tinh thông âm luật, tiếng tăm khi ấy chỉ đứng sau Dương Hùng, chỉ vì ông không tin chuyện sấm vĩ, trái ngược với Lưu Tú, nên bị bãi miễn quan chức. Từ đó trở đi, những người trong dòng tộc trước sau đều bất đắc chí, nhân khẩu cũng dần tàn tạ. Nhưng dù họ Hoàn gia đạo suy vi, cũng vẫn là một trong những địa chủ lớn, đếm trên đầu ngón tay ở huyện Tiều này. Hiện nay người trong tộc ấy tuy không có ai làm quan từ cấp huyện trở lên, nhưng xét về ruộng đất sản nghiệp cũng chẳng kém gì Tào gia, Đinh gia. Nhất là tòa trang viên lớn xây dựng vô cùng đặc sắc, số nông hộ làm ruộng cho họ cũng đến hơn trăm nhà. Hoàn đại lão gia sẵn tiền lắm của, cũng chăm lo cho con cháu học hành, lúc nào cũng lo lắng không đành lòng nhìn gia tộc danh vọng ngày một suy vi, luôn muốn được kết giao với các danh sĩ, để có tiếng tăm tốt, tiếc rằng Tào gia, Đinh gia trước sau vẫn không bằng lòng.
Vừa vặn gia tộc hàn vi gần đó xuất hiện một người là Hạ Hầu Đôn, năm mười bốn tuổi có người hạ nhục thầy học của anh ta, anh ta liền giết chết kẻ đó, từ đó tiếng tăm ngày một truyền xa. Hoàn đại lão gia vì vậy mà nảy ra ý, một lòng muốn kết giao với anh chàng Hạ Hầu Đôn này. Nào ngờ Hạ Hầu Đôn cũng không chịu. Suốt mấy năm trời, Hoàn đại lão gia nay mời mai mời, anh ta vẫn luôn nại cớ thoái thác, khiến Hoàn đại lão gia trong lòng cũng dần nguội ý.
Hôm nay Hoàn đại lão gia trong lòng phấn chấn, chỉ nhân có Châu Tinh - cháu gọi tướng đất Bái là Sư Thiên bằng cậu - đi săn ngang qua trang viên Hoàn gia vào xin nước uống, Hoàn đại lão gia hỏi rõ đầu đuôi, nên đã đem hết tâm tư ra tìm mọi cách lưu lại chiêu đãi. Lại cho mời những người quen thân trong vùng đến đón tiếp, vì thế không thể không gửi thiệp mời cho Hạ Hầu Đôn. Hoàn đại lão gia vốn không ngờ Hạ Hầu gia lại có người đến, nhưng buổi trưa gia nhân vào báo, Hạ Hầu công tử đã đến. Ông ta mừng quá đỗi, đích thân ra tận ngoài cửa đón mới biết: không phải Hạ Hầu Đôn, mà là vị đường đệ Hạ Hầu Uyên nào đó, lại còn dẫn thêm một tên ăn không nữa, trong lòng lập tức thấy không ưng. Nhưng vừa nghe Hạ Hầu Uyên giới thiệu, chàng thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi không có gì sáng sủa lắm này, hóa ra lại là đại công tử của đương triều Đại hồng lô Tào Tung gia, ông ta trong lòng vô cùng kinh ngạc, thật sự cảm thấy có thể vênh mặt lên đến tận trời rồi!
Hoàn đại lão gia vội vàng cung kính mời bọn họ vào nhà, đích thân mời Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên và cháu của Sư Thiên là Châu Tinh ngồi lên vị trí thượng khách. Tiệc rượu vừa bắt đầu, ông ta hết kêu người nhà bày món, lại dặn dò người cháu là Hoàn Thiệu kính rượu bọn họ, thật là vui cuống cả lên, mãi lâu sau mới ngồi được xuống.
— Hôm nay ba vị quý khách đến đây, lão hủ cảm kích vô cùng, thật khiến nhà tranh thêm sáng... từ lâu đã nghe đại danh của mấy công tử, hôm nay mới được gặp mặt, đúng là... đúng là... - Hoàn đại lão gia lục hết tâm cam để tìm lời tán tụng, nụ cười trên mặt cũng không được tự nhiên cho lắm. Tào Tháo và Châu Tinh thấy bộ dạng ông ta khúm núm sợ hãi cũng thấy buồn cười, cùng quay sang nhìn nhau.
— Hoàn lão đại gia khách khí quá! - Hạ Hầu Uyên không hề để ý, chỉ chăm chăm cúi khuôn mặt to béo nhìn những món trên bàn. - Huynh trưởng ta vốn hôm nay có ý muốn đích thân đến, cũng đã chuẩn bị đâu đấy cả rồi, ai ngờ lúc chuẩn bị đi lại bị đau bụng. Ông thử nghĩ coi, đau bụng rồi rượu với đồ nhắm ngon thế này không tiêu hóa được có lãng phí không? Huynh trưởng vừa quay lại thì thấy ta to béo thế này, liền sai ta đến đây đấy.
Câu nói châm chọc, khiến tào Tháo nghe xong càng thấy buồn cười. Nhưng Hoàn đại lão gia dường như mừng vui quá đỗi, chẳng nghe ra được rõ ràng:
— Hạ Hầu công tử bị ốm ạ? Có nặng lắm không? Ở đây ta cũng có một ít thuốc trị bệnh tiêu hóa tốt lắm, chỉ có điều không biết có đúng bệnh không, nếu công tử không chê...
Hoàn Thiệu ngồi bên nghe thấy không lọt lỗ tai, liền đứng dậy nhanh, rót thật đầy một chén rượu, sải bước về phía Hạ Hầu Uyên, đến trước mặt nghiêm trang bảo:
— Từ lâu đã nghe đại danh nhị vị công tử! Hạ Hầu Nguyên Nhượng, tại hạ cũng từng có dịp giao lưu, còn Diệu Tài huynh hôm nay mới lần đầu gặp mặt. Xem ra huynh có thể ăn bằng hai người khác, chỉ hận là rượu chẳng nhường chỗ cho cơm mà thôi, thật là kẻ bất tục vậy!
Tào Tháo nghe thấy anh ta nói vẻ chế giễu, vừa định mở miệng nói một câu, Hoàn Thiệu ấy đã quay sang nói với cậu:
— Tào công tử là dòng dõi danh môn, tổ phụ là bậc thịnh danh trong cung, lệnh tôn cùng hai vị thúc phụ cũng có tiếng là quan tốt trong triều, cùng với lão Thường thị Vương Phủ, Thái úy Đoàn Quýnh là những bậc trung lương thời nay. Tại hạ từ lâu đã nghe đại danh của công tử, hôm nay được gặp gỡ mới biết... - Hoàn Thiệu nói đến đó chợt dừng lại, ngửa cổ uống cạn chén rượu, rồi chẳng thèm nhìn Tào Tháo, lập tức quay lại chỗ mình ngồi xuống.
Tào Tháo trong lòng giận lắm: Đó rõ ràng hắn chửi tổ phụ mình là hoạn quan, nói phụ thân mình là gian thần. Nhưng lần này Tào Tháo không thốt ra được lời nào, cũng không tiện chỉ trích hắn ta, sau cơn giận dữ cũng phải thầm khen tên Hoàn Thiệu này miệng lưỡi ghê gớm.
Câu chọc quấy ấy tự nhiên làm không khí chìm xuống giây lát, mọi người ai lấy đều cúi đầu ăn. Người khác còn chấp nhận được, nhưng Hạ Hầu Uyên bẩm tính thô lỗ, loáng một cái đã bát đĩa ngổn ngang, thỉnh thoảng còn tự lẩm bẩm một câu:
— Cục xương này làm vỡ cả răng ta rồi!
Mọi người nhìn rồi ai nấy tự giữ ý nghiêm túc, chỉ có Tào Tháo ngồi ngay cạnh, không thể nhịn được nữa, bật cười lên thành tiếng.
— Tào công tử tự nhiên lại cười gì vậy? - Hoàn Thiệu vẻ mặt thản nhiên hỏi.
Tào Tháo thấy hắn lại định gây sự, thầm nghiến răng tức giận, quyết ý trả thù một phen, liền bảo:
— Không có gì! Là tại hạ nhớ đến một câu chuyện triều trước mà thôi.
— Ồ? - Hoàn đại lão gia im lặng nãy giờ, cuối cùng lần này cũng nói chêm một câu. - Tào công tử bác học đa tài, nếu không ngại, xin kể cho mọi người cùng nghe.
— Được thôi! - Tào Tháo buông đũa xuống. - Gia Uy hầu Trần Tuân là người rất hiếu khách. Mỗi khi có khách đi ngang qua, ông ta luôn mời bằng được khách vào chơi nhà, rồi bảo người nhà khóa chặt cổng, lại rút chốt bánh xe trên trục xe của họ ra ném xuống giếng. Thế là khách có muốn đi cũng không đi nổi.
— Ha ha ha! - Châu Tinh nghe rồi, liên tưởng đến chuyện Hoàn đại lão gia sống chết giữ mình bằng được, không ngăn nổi cười phá lên.
Tiếng cười của hắn ta khiến Hoàn đại lão gia mặt đỏ dậy lên rồi lại trắng bệch ra. Hoàn Thiệu cũng không ngồi yên được nữa, bỏ bát xuống buông một câu:
— Tiểu điệt xin cáo từ! - Nói rồi phất tay áo về phía Tào Tháo, sải bước đi nhanh ra khỏi chỗ đó.
Hoàn đại lão gia càng thấy trong lòng bất an:
— Không biết làm sao thế? Chắc là tiểu điệt trong nhà có chuyện gì đó, xin các vị chớ nên để ý... Quản gia đâu! Gọi mấy ca kỹ hồi trưa tìm về lên đây.
Một lúc sau đã thấy quản gia dẫn theo một ca nương cùng một đứa nhỏ đi vào. Tào Tháo ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong lòng thư thái, một cảm giác hứng thú trào dâng trong lòng: ca nương này xinh đẹp như ngọc, dáng vẻ yểu điệu, chải mái tóc búi gọn gàng kiểu mỹ nhân, điểm xuyết một cành thoa phượng lóng lánh, mình mặc chiếc váy dài gấm màu đỏ sẫm, thêu từng đóa từng đóa hoa tròn bằng chỉ tơ thanh thủy, buông chùng quét đất. Cặp mắt to đen rất có thần, đôi mày dài cong như mặt trăng lưỡi liềm, trên má thoa lớp phấn không đậm không nhạt, miệng tô son, tai đeo hoa vàng. Tuy trang điểm toàn thân một vẻ hồng tươi, nhưng cũng không hề cảm thấy lòe loẹt.
Ca nương đến trước mặt chào hết lượt mọi người, Tào Tháo ngắm nhìn thật kỹ, cô gái này nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng cử chỉ thật đoan trang đĩnh đạc không hề tầm thường. Nhất là hai cánh tay ngọc trắng nõn nà như ngó sen, chưa cần nghe hát đã thấy bội phần thích ý.
— Hãy ca mấy đoạn khúc vẫn diễn quen xưa nay, để các vị khách quý đây được vui vẻ! - Hoàn đại lão gia vuốt râu nói.
— Dạ! - Ca nương hơi hé môi hồng dạ một tiếng, rồi vội giơ tay ra hiệu cho đứa nhỏ chơi nhạc. Đứa nhỏ tầm mười một mười hai tuổi, chải tóc búi nhỏ, mặc áo lam, tướng mạo lanh lợi đáng yêu, nhìn thấy cô vẫy tay liền nâng ống sáo thổi nhẹ. Mọi người khi bắt đầu còn chưa để tâm lắm, nhưng nghe kỹ rồi, thật tựa như nước rơi khe lạnh, thâm u tuyệt diệu. Ca nương nhỏ nhẹ hát rằng:
“Có người đội chiếc mũ da;
Thật tình như thế để mà làm chi?
Rượu của ngài thật thì tốt lắm;
Lại rất ngon thực phẩm dồi dào.
Há dành đãi khách lạ sao?
Đãi anh em đó chớ nào người xa.
Cây điểu với Nữ la hai thứ;
Quấn trên tùng bách cứ leo cao.
Anh em lúc chửa gặp nhau;
Đòi cơn rười rượi sầu đau nỗi lòng.
Khi gặp anh em cùng dự yến;
Thì mong cùng lưu luyến vui tươi.
Đội mũ da thấy có người;
Thật ra như thế để rồi làm chi?
Rượu của ngài thật thì ngon tuyệt;
Thức ăn thì tốt thiệt đấy mà.
Há rằng đãi khách lạ xa;
Anh em lớn nhỏ thấy đà đến nơi.
Cây nữ la với thời cây điểu;
Cứ bò lên bám víu cây tùng.
Anh em khi chửa hợp chung;
Nỗi sầu ăm ắp khổ lòng xiết bao.
Khi anh em cùng nhau họp mặt;
Thì mong điều bền chặt tốt lành.
Có người đội chiếc mũ da;
Trên đầu tề chỉnh thật là xinh thay.
Những thứ rượu của ngài tốt quá;
Những món ăn ngon lạ xiết bao.
Há rằng đãi khách lạ sao?
Anh em cậu cháu đều vào dự chung.
Trận hoa tuyết từng không xuống mãi;
Hột tuyết thì trước đấy đã rơi.
Không bao ngày nữa chết rồi,
Sống còn chẳng đặng mấy hồi gặp nhau.
Đêm nay nhấp rượu vào vui sướng;
Để anh em ăn uống no say.(*)
Tào Tháo càng nghe càng thấy kinh ngạc, ca nương này không hát những bài dân ca bình thường, mà hát những bài hát trong thiên Tiểu nhã - Kinh thi,(*) thật sự là khác hẳn người thường.
Tào Tháo đã từng sống dưới chân thiên tử ở Lạc Dương rất nhiều năm mà chưa từng nghe những bài thoát tục như vậy bao giờ, nay chẳng ngờ ở chốn xóm làng heo hút này lại có ca nương tay nghề tinh thâm đến như vậy.
— Không được! Không được! Sao lại “anh em cậu cháu” hỗn độn một đống như thế, lại còn nào những chết, những táng, nhiều táng khí quá! - Hạ Hầu Uyên lắc lắc đầu.
Tào Tháo từng được tứ thúc nhắc nhở đọc kỹ Kinh thi, vốn rất thích những bài hát này, thấy Hạ Hầu Uyên nói vậy, cũng cố ý phụ họa nói:
— Hai chúng tôi là kẻ thôn phu sơn dã, nghe những khúc hát phong nhã như vậy, thật cũng không hiểu. Có khúc nào thích thú hơn, cứ tùy ý ca một khúc vậy! - Vừa nói vừa nghiêng đầu có ý liếc nhìn nàng một chút.
Ca nương nghe thấy cậu nói ra hai từ “phong nhã” thì đã hiểu cậu cũng biết lai lịch của khúc hát này, nhưng lại nghe cậu nói muốn ca khúc nào đó đời thường vui vẻ một chút, trong lòng biết cậu muốn thử làm khó mình. Nàng liền quay về phía đứa nhỏ hơi nhấp miệng, tiếng sáo của đứa nhỏ liền chuyển sang một điệu vô cùng vui vẻ. Ca nương cũng vừa hát vừa múa:
“Này Trọng tử, em xin chàng nhớ;
Xóm bên em xin chớ vượt sang.
Cây kỷ liễu chớ bẻ ngang;
Phải đâu em lại dám thương tiếc gì
Nhưng mẹ cha, chính vì em sợ.
Tuy là chàng đáng nhớ đáng yêu;
Mẹ cha rầy dạy những điều;
Cũng là đáng sợ dám nào lãng quên.
Này Trọng tử, em xin chàng nhớ;
Tường nhà em xin chớ vượt sang.
Cây dâu xin chớ bẻ ngang;
Phải đâu em lại tiếc thương đâu nào;
Những anh trai xiết bao em sợ;
Tuy là chàng đáng nhớ đáng mong.
Các anh răn dạy giữ trông;
Cũng là đáng sợ trong lòng xiết bao.
Này Trọng tử, em xin chàng nhớ;
Rào vườn em xin chớ vượt sang.
Cây đàn xin chớ bẻ ngang;
Phải nào em lại tiếc thương chi mà;
Người lắm lời thực là em sợ;
Tuy là chàng đáng nhớ đáng mong;
Những lời đồn đại trong vùng;
Cũng là đáng sợ dám lòng lãng quên.(*)
Giọng hát của nàng rõ ràng, thánh thót, điệu múa nhịp nhàng, uyển chuyển như đóa mẫu đơn đung đưa trong gió, làm cho bọn quản gia, người ở đứng dưới thềm đều tròn mắt ngóng vào trong xem. Mấy vị hương lão đã nhiều tuổi cũng đều buông đũa xuống chăm chú ngắm nhìn. Châu Tinh không đừng lòng phải thích thú mỉm cười. Hạ Hầu Uyên cũng ngây mặt ra nghe. Hoàn lão đại gia càng thích thú đến mức hai tay vỗ vào nhau. Tào Tháo thấy nàng lại ca một khúc trong Kinh thi, trong lòng vô cùng khâm phục, nhưng vẫn cố ý không thể hiện ra ngoài mặt, đợi đến khi nàng hát xong rồi, mới lại làm khó bảo:
— Nàng lại biết cả khúc hát lý thú này, thật là hiếm có. Chỉ có điều, câu “lời người đáng sợ” suy cho cùng cũng chẳng phải là câu hay gì!
— Ồ? - Ca nương chỉnh đốn lại áo váy rồi cười bảo. - Phẩm vị của công tử đúng là rất cao! Khúc ấy vẫn chưa vừa ý công tử ư?
— Vậy hãy ca thêm một khúc khác đi! - Tào Tháo dường có những đợt sóng trào dâng trong lòng.
— Công tử lại muốn đổi khúc nào? - Giọng ca nương có vẻ trách móc. - Thiếp thấy công tử ra dáng hơn người, vốn nghĩ chắc hẳn không phải tục nhân, ai ngờ công tử lại trêu chọc như vậy! Lẽ nào lại muốn tiện thiếp ca những khúc hát dâm tục ngoài đời? Tiện thiếp tuy là kẻ phận mọn nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, chớ thấy nghèo hèn mà nghĩ rằng có thể bắt tiện thiếp làm điều hạ tiện. Ba trăm bài thơ Kinh thi khiến người ta không suy nghĩ lệch lạc, là những khúc hát của người quân tử. Công tử nếu không muốn nghe những khúc hát của bậc quân tử ấy thì không biết công tử là hạng người gì?
— Ha ha... - Mọi người nghe xong đều cười ầm lên.
— Mọi người xem! - Tào Tháo cũng cười nói. - Ta mới nói đôi câu mà nàng ấy đã nói ra cả một xe không nặng cũng chả nhẹ rồi, lại còn mắng ta là tiểu nhân nữa... Thôi được! Nàng cứ ca một khúc tùy ý đi!
Người ca nương cũng không ngăn được bật cười bảo:
— Công tử đã thách đố như vậy, thiếp cũng có một khúc rất mới lạ, xin ca để công tử nghe vậy! - Nói rồi vẫy vẫy tay bảo đứa nhỏ khởi nhạc, mình thì cất giọng ca:
“Xa xa kìa ánh sao Ngưu;
Lung linh Chức Nữ bên đầu dòng Ngân
Búp tay thon thả trắng ngần;
Thoi đưa lách cách chuyên cần cửi canh.
Trọn ngày tấm lụa chưa thành;
Mà sao nước mắt tuôn tràn như mưa.
Sông Ngân một dải nông sờ;
Cách nhau nào có bao xa đâu nào.
Một dòng nước chảy nao nao,
Mà không nói được biết bao tâm tình.”(*)
Tào Tháo chợt thấy lòng xao động! Đúng là thiếu nữ vừa xinh đẹp lại đa tài, đáng tiếc là cuộc đời trầm luân phải làm ca kỹ. Nhớ đến dung nhan thê tử tào khang ở nhà, thật đúng là một trời một vực. Nhưng vị phu nhân Đinh thị ấy, là người vô cùng hiền đức, thêm nữa hiện nay đang lúc chàng đợi xét hiếu liêm, thời gian này phải rất chú ý từng cử chỉ, lời nói, cho nên chỉ có thể dồn hết muôn vàn cảm khái vào một câu cười gượng không biết làm sao được...
Sau khi nàng ca kỹ ấy lui chân, không khí nặng nề khi nãy đã trở nên vô cùng thoải mái. Tào Tháo phát hiện ra Châu Tinh - cháu bên ngoại của Sư Thiên cũng là người có kiến thức, Hạ Hầu Uyên cũng rất hiền hòa, ngay như Hoàn đại lão gia dường như cũng là một hương thân chân thành tốt bụng.
Thế là mọi người cùng kính trọng lẫn nhau, rượu uống ba tuần, nhắm qua năm món thì đều vô cùng vui vẻ.
Anh hùng cứu mỹ nhân
Khi tiệc rượu tan trời cũng đã tối. Hoàn đại lão gia đích thân cầm đèn tiễn Tào Tháo và Hạ Hầu Uyên đến tận ngoài cổng trang viên, rồi dặn đi dặn lại:
— Lần sau nhất định phải dẫn Hạ Hầu Nguyên Nhượng cùng đến nhé.
— Được rồi! Lão ngài cứ yên lòng, việc này để ta lo liệu. Món thịt ở quý phủ đúng là rất ngon, từ nay về sau thế nào chả còn đến quấy quả chỗ ngài nữa. - Hạ Hầu Uyên nói được một câu thì hỏng một câu, nói đôi điều rồi nhảy lên mình ngựa, Tào Tháo cũng chắp tay chào từ biệt Châu Tinh.
Đường thôn quê tối tăm rất khó đi, may mà Hạ Hầu Uyên sinh ra và lớn lên ở đây nên đã quen thuộc từ lâu, nhắm mắt cũng có thể về đến nhà. Anh ta vừa đi trước dẫn đường, vừa báo cho biết những chỗ ngoặt nhỏ rối tinh rối mù, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tào Tháo đang ngồi trầm mặc trên mình ngựa không nói năng gì.
— Ta đã nói với huynh mãi rồi sao cứ để ý quá đến thê tử thế! Làm sao mặt cứ dài thượt nhăn nhó như quả mướp đắng thế?
— Này Diệu Tài! Huynh nói xem, ở chốn thôn quê này ở đâu lại xuất hiện một ca kỹ thoát tục như vậy?
— Hóa ra vì chuyện này! - Hạ Hầu Uyên cười khanh khách. - Huynh thích cô nương ấy à?
— Ờ... - Tào Tháo trả lời vẻ ngượng ngùng.
— Thật chứ?
— Ờ.
— Đi! - Hạ Hầu Uyên quay ngựa gọi một tiếng.
— Gì vậy?
— Cướp mang về là xong chứ gì?
— Thế sao được? Không còn vương pháp gì nữa ư?
— Đại thiếu gia của ta ơi! Cậu cho chỗ này là dưới chân thiên tử mà cậu ở hồi trước ư? Cướp một ca kỹ về nhà mình, gạo nấu thành cơm rồi, có đáng là gì? Có chỗ nào không phải thì chẳng qua cũng chỉ là mang chút tội danh phong lưu mà thôi! Ai bảo huynh thích cô nương ấy chứ? - Hạ Hầu Uyên chẳng cần quan tâm gì.
— Thế cũng không được! Cướp người há là việc mà người nhà chúng ta làm sao? - Tào Tháo nắm chặt lấy dây cương của anh ta. - Hơn nữa, bây giờ ta đã là...
— Đã được quận huyện tiến cử, phải làm ông hiếu liêm rồi! Cho nên trong quãng thời gian quan trọng này không thể trêu vào tổ ong bầu được, đúng không? - Hạ Hầu Uyên nhăn răng cười. - Được rồi! Nghe lời huynh vậy, cứ theo huynh nói là đúng rồi. Nhưng huynh cũng chớ đau lòng hối hận là được! Nếu không ta sẽ thay huynh nghĩ liệu việc này, từ rày về sau nếu gặp được nàng ấy, ta sẽ cầu thân nàng ấy thay huynh, chúng ta đàng hoàng đủ ba người mối, sáu người làm chứng đưa nàng ấy về có được không? Đáng tiếc là ngay đến tên tuổi của nàng ấy ta cũng chẳng biết, làm sao cầu thân được? Đến khi đó ta sẽ nói, ông hiếu liêm Tào Mạnh Đức đã nhắm được nàng, nàng hãy mau làm tẩu tẩu ta đi! Chỉ sợ người ta lại không thích quá...
Tào Tháo nghe anh ta ra sức châm chọc mình, vội xua tay bảo:
— Được rồi! Thùng nước gạo! Đã muộn lắm rồi, mau đi đi!
— Sao cơ... không cầu thân nữa... về nhà à? Xin tuân lệnh! - Hạ Hầu Uyên lấy làm lạ cằn nhằn một hồi rồi mới quay ngựa dẫn đường trở về, nhưng đi chưa được mấy bước lại bắt đầu cất giọng ồ ồ hát.
— Tôi phục huynh rồi! Đừng có hát nữa, đồng không mông quạnh thế này, huynh còn muốn gọi bọn sói đến hả.
— Hừ! Đến hát cũng không được nữa à?
— Huynh hát khó nghe lắm!
— Tôi chỉ sợ huynh buồn lại chán, mới cố tìm bài hát huynh thích, hát riêng cho huynh nghe mấy câu, thế mà huynh còn quay ra nói này nói nọ. Sớm biết thế này ta chả đi với huynh nữa!
— Huynh nói chẳng có lý gì cả? Là huynh cố sức lôi ta đi theo chứ!
— Chẳng lôi huynh đi thì làm sao huynh gặp được nàng kia, vừa nãy huynh...
Hai người đang đấu khẩu, bỗng từ xa xa phía sau vọng lại một loạt tiếng kêu thét, lại thấp thoáng thấy mấy bó đuốc le lói.
— Đi! Chúng ta đi xem chuyện gì? - Hạ Hầu Uyên chẳng đợi Tào Tháo nói liền đánh ngựa quay trở lại.
Tào Tháo vừa chạy theo sau, vừa suy nghĩ: “Chẳng lẽ nơi này lại có bọn thổ phỉ chăng? May là Hạ Hầu Uyên tinh thông võ nghệ, mình cũng biết chút ít, nhân đang có men rượu, đấu với bọn chúng một phen cũng chả hại gì. Nhược bằng không đánh nổi thì nhờ hai con ngựa tốt này, chắc cũng chẳng đến nỗi tổn thất.”
Lần theo ánh lửa đi đến gần, hai người gò cương ngựa quan sát thật kỹ: chỉ thấy một đám người ăn mặc theo lối gia đinh, tay cầm gậy gộc, đuốc lửa vây lấy một chiếc xe lừa kéo mà mắng chửi. Người đánh xe đã sợ chết khiếp, lẩy bẩy đứng sang bên không dám ho he một tiếng.
— Tiểu cô nương! Mau đi ra đi! Chớ có để bọn này không nể mặt nữa! - Một tên trung niên mặc y phục màu đen, giọng khàn khàn hét to.
Tào Tháo xưa nay vẫn tinh mắt, liền nhận ngay ra đó chính là lão đại quản gia của Hoàn phủ.
— Tiểu cô nương! Cô nương nghĩ có thể trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của bản đại gia ư? Đại gia ta đã trọng vọng cô, cô còn nghĩ thật sự mình là thiên kim tiểu thư ư? Còn không mau bước xuống, lão đây sẽ lột da cô em đấy! Dưới mũi có mồm đấy, sao không biết hỏi thăm ai à, trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, ai mà chẳng biết thủ đoạn của bản đại gia đây... - Lão quản gia ấy vểnh râu chửi bai bải, toàn những từ ngữ bậy bạ tục tĩu. Dáng vẻ cung kính dè dặt của kẻ hầu hạ trong bữa tiệc khi nãy chẳng còn chút nào cả. - Khốn kiếp ngươi còn không chịu xuống? Con thối tha, huynh đệ đâu, xông vào cho ta! Bắt nó về tất cả vui vẻ một bữa!
Mấy tên vô lại được lệnh, liền vội xông lên vén rèm xe ra lôi người xuống. Nào hay vừa động thủ, liền lông lốc lôi ngay ra một đứa trẻ - chính là thằng nhỏ thổi sáo cho ca kỹ hát khi nãy.
Cậu bé ấy chẳng nói chẳng rằng, túm chặt lấy tay tên vô lại cắn một miếng thật đau. Tên vô lại ấy đau quá kêu lên như sói tru, thu tay lại rồi đấm cho cậu bé một cú khiến cậu loạng choạng. Cậu bé còn chưa đứng dậy được, đã bị tên quản gia ấy túm chặt lấy cổ.
— A Bỉnh! - Rèm xe lại vén lên, bên trong quả nhiên chính là ca kỹ khiến ai cũng phải rung động khi nãy. - Đồ vô lại! Mau bỏ đệ đệ ta ra!
Còn chưa nói hết câu đã bị hai tên vô lại túm chặt lấy.
— Thả tên tiểu tử này ra cũng được. Nhưng chỉ khi nàng hầu hạ đại gia đây cho tốt...
— Tất cả dừng tay! - Tào Tháo không biết từ đâu lửa giận bốc lên bừng bừng, lập tức quát đám người ấy.
Đám ấy chỉ chăm chăm bắt người, nghe thấy tiếng quát mới phát hiện phía sau mình còn có hai người khác:
— Kẻ nào? Ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà dám phá hảo sự của đại gia đây, ngươi có muốn sống... Ôi! Là hai vị công tử ư! Sao lại làm kinh động tới hai vị. Sao lại nói như thế chứ, tiểu nhân đáng chết! Đáng chết! - Lão quản gia vừa định ra oai thì đã nhận ra hai người họ, vội vàng đổi nét mặt.
— Tại sao các ngươi dám bắt người! - Tào Tháo nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
— Tào công tử không biết đấy thôi, chúng tiểu nhân đâu có bắt người! Con đào hát này là tôi đặc biệt tìm về hát cho các công tử nghe giải sầu, ai ngờ hát xong, trả tiền xong xuôi, lúc đi ra, bọn chúng còn trộm đồ trong phủ. Thế có được không! Tiểu nhân dám không dẫn người vội vàng đuổi đến đây được sao!
— Ông là đồ nói bừa! - Đứa bé cố sức thoát khỏi bàn tay của quản gia, mắng chửi, - Hai vị đại ca xin chớ nghe lão cẩu tặc này nói xằng! Lão khốn ấy thấy tỷ tỷ tiểu đệ xinh đẹp muốn cướp về làm thiếp... Lão cẩu tặc nhà ngươi sao không giẫm phân cho nát, hay đái một bãi ra soi xem bộ dạng như con rùa đen của nhà ngươi, lại còn dám mơ tưởng đến tỷ tỷ ta? Đồ cóc ghẻ nhà ngươi mau bỏ ý định ấy đi! Về tìm một hố phân mà đầm đầu xuống đấy, kiếp sau hóa kiếp cho mặt mũi đẹp đẽ một chút rồi hãy nói!
— Ha ha! - Hạ Hầu Uyên nghe tiểu tử đó nói một thôi một hồi những từ ngữ xấu xa xong thì bật cười lớn, cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa. - Này tiểu tử, thổi sáo đã giỏi, mà chửi người ta nghe cũng muôn hình muôn vẻ lắm. Xin bái phục!
— Các ngươi chớ làm ầm lên nữa! - Tào Tháo mắng bọn họ một câu, rồi lại hỏi, - Lão quản gia! Lão nói bọn họ ăn trộm đồ vật trong phủ, vậy đồ vật ấy là thứ gì? Bây giờ nó ở đâu? Khi họ ăn trộm đồ có ai trông thấy?
— Việc này... việc này... - Gã quản gia đảo mắt. - Tào công tử, chuyện này công tử khỏi cần lo, chúng tiểu nhân giữ người lại, ngày mai nộp cho quan phủ, có huyện lệnh lão gia đứng ra phân giải là xong. Nhị vị công tử về nghỉ sớm đi ạ.
— Không được!
Tào Tháo còn chưa kịp nói, tiểu tử kia thấy có người giúp đỡ liền nhảy lên mắng tiếp:
— Đừng nghe lão ta! Lão khốn kiếp này còn chưa chịu thôi, ngươi nghĩ hai vị công tử hồ đồ tới mức không biết gì sao? Lão khốn kiếp nhà ngươi ngày thường luôn ỷ thế lực của chủ mà vẫy đuôi, ôm gót chân thối nứt nẻ bao nhiêu năm không rửa của ông chủ mà các ngươi coi là bảo bối, rồi làm ra không biết bao nhiêu chuyện bất nghĩa khiến người khác mất cha không mẹ tuyệt tử tuyệt tôn rồi? Ngày mai các người đút lót quan phủ thì không tội cũng có thể phán là có tội, cho rằng tiểu gia ông đây không hiểu ư? Lão già khốn kiếp không ra người kia!
— Thằng ranh con! - Gã quản gia bị tiểu tử kia mắng chửi lửa giận liền bốc lên, xông đến vả cho nó một cái.
— Ngươi còn dám ức hiếp người khác! - Hạ Hầu Uyên nghe thằng nhỏ chửi mắng thì thấy rất đúng, giờ thấy lão quản gia ra tay với nó, làm sao có thể tha cho lão được? Lao đến nhanh như mũi tên, cầm roi ngựa quất một roi giữa mặt. Lão quản gia kêu thảm một tiếng “Mẹ ơi”, rồi lăn lộn trên mặt đất, hai tay ôm mặt đầy máu tươi, gào lên như lợn bị chọc tiết:
— Đánh người rồi! Chúng mày đều chết hết cả rồi sao! Hắn là ai cũng thây kệ, mau ra tay!
Hạ Hầu Uyên thấy hắn ta gọi người, làm sao nguôi được cơn giận, vung roi ngựa trong tay vun vút như tiếng gió, chạy theo lão quản gia vụt mạnh.
Họ đánh nhau thế khiến đám gia đinh Hoàn phủ cũng rối hết lên, hò hét một hồi, mười mấy tên đồng loạt nhấc gậy, cũng chẳng nói năng gì, vây cả lấy Hạ Hầu Uyên để đánh. Tào Tháo cũng sợ Hạ Hầu Uyên không đỡ nổi, vội nhặt một khúc gỗ cầm tay, nhưng đâu cần đến lượt cậu ra tay. Hạ Hầu Uyên từ nhỏ đã tập võ cùng huynh trưởng Hạ Hầu Đôn, thân thủ thuộc hàng bậc nhất trong vùng này. Mấy tên ác nô bắt nạt dân thường lương thiện này, Hạ Hầu Uyên với bản lĩnh “tam cước miêu” có coi là gì? Anh ta càng đánh càng hăng, tung hoành tiến lui, chỉ một cây roi ngựa bình thường mà múa lượn như giao long, chập chờn lấp lóa xuất quỷ nhập thần, chẳng chỗ nào bị vụt vào mà không rách da toác thịt. Chớp mắt, đã đánh cho đám gia đinh ấy vứt cả gậy ném cả đuốc, cũng chẳng còn quan tâm đến lão quản gia bị trọng thương nằm dưới đất nữa, đứa nào đứa nấy hò nhau chạy trốn. Đến ngay người đánh xe lừa, vô tình bị đánh hai roi cũng sợ hãi vứt cả xe cả lừa lại mà chạy.
Gã quản gia kia thấy đám trợ thủ đều đã bỏ chạy, vội vàng bò lên co giò định chạy trốn, ngay tức khắc cậu bé kia trông thấy chạy đến nơi ôm chặt lấy, rồi cắn vào đùi lão một miếng.
— Ối mẹ ơi! - Hắn đau đến mức loạng choạng rồi ngã xuống đất.
— Tiểu tử giỏi lắm! Cái miệng ngươi đúng là đáo để, để ta tính cho xem nào: biết thổi sáo, biết chửi mắng, lại biết cắn người nữa, đúng là cái miệng ghê gớm! - Hạ Hầu Uyên gạt mồ hôi nói đùa.
— Đúng thế! Đệ không chỉ cắn người mà còn cắn chó, cắn con chó coi nhà ỷ thế khinh người này!
Tào Tháo trong lòng thầm nhủ: “Diệu Tài cũng quá tay rồi! Đã đánh mấy chục roi, giận cũng nguôi, người cũng cứu, nhưng làm bị thương nhiều gia đinh của Hoàn gia như vậy, lại đánh đại quản gia máu me bê bết khắp người, Hoàn gia cũng là nơi có thế lực, giờ làm sao để thu xếp hậu quả đây!”
Nghĩ đến đó, Tào Tháo vội chạy lên trước đỡ đại quản gia của Hoàn phủ dậy, hỏi han thương tích, ai ngờ tên quản gia ấy bị đánh đau, trong lòng oán hận, mở miệng ra liền chửi:
— Lũ ranh các ngươi, đúng là không coi vương pháp ra gì! Dám đánh người! Cũng không thử đi hỏi thăm xem, cho rằng Hoàn gia chúng ta dễ bắt nạt lắm sao? Điệt thiếu gia nhà ta cũng là người có vai vế trong quận đấy, rồi sẽ cho chúng bay no đòn, ăn không hết thì đội về nhà! Xem xem ai mạnh hơn ai! Đồ chó đẻ...
Hạ Hầu Uyên lại xông tới vung roi đánh gã ngã xuống đất. Tào Tháo lúc đầu còn mắng Hạ Hầu Uyên bắt ngừng tay, sau nghe lão quản gia chửi rủa:
— Đánh hay lắm! Đúng là giống thổ phỉ! Ỷ thế có nhà thân thích hoạn quan không biết tốt xấu là gì nữa! Tổ tiên không tích đức mới sinh ra loại thái giám đoạn tử tuyệt tôn, có đầu không đuôi! Nhận lão hoạn làm cha còn dám để con cháu ra hành hung người khác, đúng là một lũ chuột nhắt được chuột cống nuôi...
Tào Tháo nghe đến đó đã thấy trái tai lắm rồi, nhưng vẫn nén giận mà khuyên bảo.
Nào hay lão quản gia bị đánh đã phát cuồng, kêu gào như xé lồng ngực:
— Tên chuột cống con kia, mày đừng giả làm người tốt nữa! Ông mày là hoạn quan, phụ thân mày còn chưa biết là giống con hoang nảy nòi ở đâu ra đấy!
Tào Mạnh Đức trong lòng giận run: Được lắm! Người trong thiên hạ đều nói phụ tử ta là con hoang! Cậu thuận tay đẩy lão quản gia một cái, vung gậy trong tay phải ra sức giáng xuống, khiến lão quản gia nát đầu, óc phọt ra ngoài!
— Không hay rồi! Đánh chết người rồi! - Ca nương kêu thét lên.
— Chớ kêu! - Tào Tháo bịt miệng nàng ta lại. - Chết cũng tốt! Đánh chết rồi thiên hạ thêm sạch sẽ! - Tào Tháo nói, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, mặt mũi dữ dằn.
— Nhưng giờ làm thế nào? - Người ca nương lo lắng muốn bật khóc. - Đánh chết người có gì tốt đâu!
— Chết cũng chết rồi! - Cậu bé kia thì thích thú chả cần biết gì. - Có chuyện gì lớn đâu chứ! Bây giờ cùng lắm thì chúng ta lên núi làm đại vương, tôn vị ca ca này lên làm trại chủ, tỷ tỷ thì theo đại ca ấy làm phu nhân, thế thì làm gì còn ai dám bắt chúng ta?
— Đệ thì hiểu gì? Đừng nói lung tung nữa! Tỷ đệ chúng ta khốn khổ rồi đây...
Tào Tháo thở mạnh mấy hơi, mới từ từ lấy lại tinh thần: Thường ngày đánh chết một tên vô lại cũng không có gì đáng kể, nhưng hiện giờ mình đã được cử xét hiếu liêm, nếu chuyện lan đến kinh, chẳng phải rầy rà lắm ư? Công danh nửa đời này sẽ mất hết! Vừa nãy không hiểu sao nhất thời bị kích động đã đánh chết gã ấy...
— Chúng ta mau đi thôi! - Hạ Hầu Uyên bình tĩnh trở lại. - Về nhà rồi nghĩ cách, ở lại đây thì tội có khi thành thật đấy!
— Đúng! Vẫn còn có cách, Hoàn phủ nếu có đi tìm người, cũng phải mất một thời gian, cửa nhà hai chúng ta, há lại có thể tùy tiện đến gõ hay sao? - Tào Tháo quay đầu lại. - Nhưng tỷ đệ họ thì làm thế nào?
Dưới ánh trăng, người ca nương đang ôm đệ đệ khóc thút thít. Lúc này nàng đã lau sạch son phấn trên mặt, y sam giản dị, thân hình thon thả, khuôn mặt tú lệ xuất chúng, điểm mấy giọt lệ long lanh như thủy tinh càng khiến nàng xinh đẹp đến nao lòng. Nàng thấy Tào Tháo hỏi vậy, lau nước mắt nói:
— Người này tuy không phải tiểu nữ đánh chết, nhưng việc này là bởi tiểu nữ mà ra... Tiểu nữ không đi đâu! Dù tiểu nữ có bị đưa đến quan phủ cũng phải nói rõ sự tình, để làm chứng cho công tử!
Tào Tháo thấy nàng ta nói vậy, trong lòng chợt vô cùng kính phục, nắm lấy vai rồi hỏi:
— Nàng tên là gì? Nhà ở đâu?
— Tiểu nữ họ Biện, đây là A Bỉnh đệ đệ tiểu nữ! Phụ mẫu vì đói kém ôn dịch đều mất cả rồi, tỷ đệ tiểu nữ từ nhỏ đã lang thang mãi nghệ, đến đâu thì ở đó, làm gì có nhà đâu? Tiểu nữ chỉ xin công tử đưa đệ đệ tiểu nữ đi cùng, giữ lại giọt máu của phụ mẫu tiểu nữ...
— Đi cùng với ta! - Tào Tháo không đợi nàng nói hết câu. - Đưa cả đệ đệ nàng cùng đi! - Nói xong ôm lấy Biện cô nương nhấc lên lưng ngựa.
— Thế này...
— Hiện ta thân chịu công danh, không thể kiện cáo được, có gì về nhà hãy nói! - Vừa nói Tào Tháo vừa nhảy lên mình ngựa.
— Ha ha! - Hạ Hầu Uyên trông thấy cười vang. - Mạnh Đức huynh! Huynh vậy là không cướp người cũng phải cướp người rồi!
— Chớ nói vớ vẩn! Huynh vứt xác hắn vào xe, rồi đánh cho con lừa chạy đi. Lấy thêm ít đất phủ lên máu xóa hết dấu vết đi... rồi dẫn theo cậu bé kia, chúng ta đi!
Hai con ngựa chở theo bốn người chạy như bay đến trang viên của Hạ Hầu gia, may là dưới ánh trăng mờ mịt, nên chẳng ai hay biết. Hạ Hầu Uyên phi ngựa đi trước, cách rất xa đã trông thấy một người cầm đèn đứng ở trước cửa chờ đợi.
Nhờ ánh lửa, Hạ Hầu Uyên trông thấy người đó thân hình thấp lùn, săn chắc dữ tợn, hai mắt sáng rực, khuôn mặt dài được ánh lửa đỏ rực soi vào trở nên vô cùng oai nghiêm. “Chẳng phải huynh trưởng Hạ Hầu Đôn thì còn ai vào đây nữa?” Cậu ta liền vội ra roi phi ngựa chạy tới.
— Hai người đã đi đâu? Cũng không gọi nô bộc đi cùng, muộn thế này mới về nhà! - Hạ Hầu Đôn giọng trách móc. - Đức nhi huynh đệ còn đến đây tìm Mạnh Đức đấy! Hai người cũng không chịu về sớm một chút... Ơ?! Đứa trẻ này là ai? Ở kia còn có ai nữa đấy?
Tào Tháo và Hạ Hầu Đôn vội ra hiệu bảo anh ta nói nhỏ đi, rồi kéo anh ta vào trong sân mới kể lại đại khái chuyện vừa xảy ra.
Hạ Hầu Đôn nghe xong, thần sắc vẫn không hề thay đổi, chỉ lắc lắc đầu:
— Lại để xảy ra chuyện vào thời gian này, há lại không gây hại cho tiền đồ của huynh trưởng sao? - Anh ta đi đi lại lại mấy bước, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói, - Tính đem thi thể giấu đi cũng không được, một người còn sống sờ sờ như vậy, bị đánh một trận, rồi không thấy nữa đâu phải chuyện thường? Bọn gia nô của Hoàn phủ chạy thoát nhiều như thế, chuyện sao có thể kết thúc được? Giấy không thể bọc được lửa, sớm muộn cũng kinh động quan phủ, đến nhà chúng ta tra xét.
— Vậy phải làm thế nào? - Hạ Hầu Uyên mở tròn hai mắt nhìn huynh trưởng.
— Trừ khi... - Hạ Hầu Đôn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người huynh đệ - Trừ khi đệ đi đầu thú!
— Đệ ư?
— Đúng! Chỉ có đệ ra đầu thú mới có thể lưỡng toàn! Nghe đệ nói thì đệ ra tay trước, hơn nữa mấy gia đinh kia đều bị đệ đánh cho bị thương bỏ chạy. Khi họ không có mặt ở đó, xảy ra án mạng, tất nhiên người đầu tiên họ nghĩ đến là đệ. Chỉ cần đệ ra đầu thú, tự nhận hết tội danh, Mạnh Đức sẽ thoát không bị liên can gì!
— Không được! - Tào Tháo vội phản đối. - Họa là do ta gây ra, cùng lắm thì không làm quan nữa thôi!
— Ta cũng thấy cách ấy là ổn! - Hạ Hầu Uyên nghiến răng. - Chẳng qua là ngồi tù thôi! Đường đường người nhà chúng ta thế này, kẻ nào dám làm gì với ta? Chỉ cần Mạnh Đức làm quan rồi, lo gì không cứu nổi ta ra? Ông đây cũng muốn xem xem Hoàn gia kia có tài cán gì? Ta đi!
— Mạnh Đức huynh cứ an tâm, - Hạ Hầu Đôn đột nhiên quay đầu lại. - trong huyện này tại hạ cũng có chút tiếng tăm, bọn họ sao dám làm chuyện gì với đệ đệ! Tại hạ sẽ đứng ra lo liệu và đem chuyện bọn họ cướp người ra nói rõ, Diệu Tài sẽ không bị thiệt đâu!
Lúc này Tào Tháo đã bị lời nói của hai huynh đệ họ làm cho thật sự cảm kích, trong lòng cảm động nhủ thầm: “Lẽ nào trời ban cho ta hai huynh đệ này?” Rồi vội vàng tiến lên nắm chặt tay hai người, muôn ngàn lời trong tâm mà không nói nổi thành câu.
— Mạnh Đức! Huynh cũng phải chuẩn bị thật tốt, mấy tháng nữa là huynh phải tiến kinh rồi. Trước tiên huynh phải báo cho thúc thúc Tào Xí biết một câu. Con trai ông ấy, cũng tức là Tào Nhân đường đệ của huynh hiện cũng có một số bằng hữu trong quận, có người là mạc liêu dưới trướng Sư Thiên, cũng có mấy người là huyện úy, hãy nói với họ giúp cho. Ngoài ra, hôm nay chẳng phải hai người còn làm quen với Châu Tinh sao? Nếu có thể nhờ anh ta giúp thêm một tay thì vụ án này cũng chẳng có gì phải lo lắng cả. - Hạ Hầu Đôn suy nghĩ rất chu toàn.
— Được! Chuyện này để tại hạ lo liệu!
— Lại còn hai tỷ đệ này nữa! - Hạ Hầu Đôn nhìn tỷ đệ Biện thị. - Nếu Diệu Tài đi nhận tội, quan phủ tìm đến thì hai người cũng không hay đâu. Tại hạ nói câu này khó tránh khỏi điều thất thố, nhưng không gì bằng... tìm nơi giấu họ đi!
— Tại hạ có cách này, nhà tại hạ mới mua một khu đất trống cách năm mươi dặm phía đông huyện, ở đó đã dựng mấy gian nhà lá. Hiện nay tiết trời ấm áp, để họ đến đấy ở tạm cũng được. Vừa đi vừa về nội đêm nay là kịp. - Tào Tháo đã tính toán đâu đấy.
— Tại hạ thấy cách ấy được, nhưng huynh không thể đi. Đức nhi, đệ đệ của huynh đang ở trong nhà đấy! Huynh hãy nói mấy chuyện này với cậu ấy, bảo cậu ấy đưa hai tỷ đệ họ tới đó thay huynh, huynh phải mau chóng về nhà giả như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Hoàn gia chỉ cần báo quan một tiếng, lập tức huyện lại ngay trong đêm tìm đến nhà cũng không phải là chuyện không thể, khi ấy huynh lại không có nhà sẽ phiền phức lắm. Lát nữa ta sẽ bảo gia đinh chuẩn bị xe ngựa, Đức nhi sẽ đưa họ đi, huynh hãy nhanh chóng về nhà ngay. Nếu có ai hỏi, huynh cứ nói bọn ta giữ Đức nhi ở lại, như thế không sơ sảy điều gì cả. - Dặn dò xong xuôi, Hạ Hầu Đôn vỗ vỗ vai đệ đệ mình. - Đi! Bây giờ ta đưa đệ đi đầu thú!
— Thế này... Ơn lớn không thể tạ cho hết. - Tào Tháo cúi người cung kính, thầm thán phục Hạ Hầu Đôn khi nguy biến không hề rối trí. - Diệu Tài, khắp người ta đầy vết máu, hai chúng ta phải đổi y phục thôi.
— Được! - Hạ Hầu Uyên vừa cười vừa cởi áo ngoài ra. - Mạnh Đức huynh! Huynh giấu nàng ấy đi như thế, đây được xem như nhà vàng giấu người đẹp vậy!
Mặc dù hai người thân hình khác nhau, nhưng cố gượng dùng thì cũng có thể người nọ mặc áo người kia được.
Tất cả chuẩn bị đã xong, Tào Đức cũng dẫn hai tỷ đệ Biện thị vội vã dong xe đi. Tào Tháo về đến nhà cũng đã gần nửa đêm, trước tiên cậu đến chỗ thất thúc Tào Dận vấn an, lại có ý bẩm rõ chuyện tiểu đệ lưu lại ở trang viên Hạ Hầu gia, rồi mới cất bước chân nặng nề về phòng ngủ của mình.
Những việc xảy ra ngày hôm ấy thật giống một giấc mộng. Tào Tháo nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, trong lòng nghĩ: Cửa ải này coi như đã miễn cưỡng vượt qua. Nhưng bước tiếp theo thì sao? Phải sẵn sàng phòng bị, xảy ra vụ án, phải gọi người trong tộc đến nói rõ việc từng người. Tào Hồng ngày thường rất hay gây họa, không thể để cậu ta ra làm loạn. Còn nữa, chân tướng việc này phải giữ bí mật, trừ Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên và Đức nhi ra, không thể nói cho bất kỳ ai khác. Đồ ăn thức dùng cho hai tỷ đệ Biện thị cũng là việc phiền phức, chỉ có thể để Đức nhi bí mật mang đồ dùng đến cho họ thôi. May mà chỗ ấy heo hút, ít người qua lại, trong nhà cũng chưa cần dùng ngay chỗ ấy.
Tào Tháo bỗng nhiên nhớ đến Biện cô nương, khi nãy lúc sắp chia tay thực là lưu luyến không rời, thật khó lòng có được một cô nương đã đa tài đa nghệ lại xinh đẹp như vậy. Không có nhà vàng giấu người đẹp, nhưng nhà lá giấu người đẹp cũng đâu có tệ! Chỉ tiếc là qua ít ngày nữa mình lại phải tiến kinh, không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt... nghĩ đến đó, Tào Tháo không ngăn được tiếng thở dài.
— Đừng cả ngày thở ngắn than dài như vậy! - Đinh thị, vợ Tào Tháo vừa vặn từ ngoài bước vào phòng. - Có gì chàng cứ nói ra, thiếp biết chàng chê thiếp xấu. Nhìn bộ dạng chàng ngày ngày ngắm nhìn a hoàn của thiếp xem, hồn vía bay đi đâu hết cả. Chàng mau chóng lập phòng cho nó đi, trước khi đi cũng nên giải quyết ổn thỏa nỗi niềm tâm sự này. Thiếp cũng chẳng phải người hẹp hòi, chàng chớ nên suốt ngày đeo bộ mặt ủ rũ cáu bẳn như thế.
Tào Tháo mở to mắt, nhìn ngắm kỹ dung nhan thê tử, thực sự cảm thấy cười không nổi, khóc không xong...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1