"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
háng 6 năm Hi Bình thứ nhất (năm 172), một đêm mưa to gió lớn, hoàng thái hậu Đậu thị đã đột ngột qua đời trong hoàng cung Lạc Dương.
Từ sau khi cha là đại tướng quân Đậu Vũ binh bại, Đậu thị được dời đến ở Vân Đài trong Nam Cung, trên thực tế là bị giam lỏng. Hoàng đế Lưu Hoành hạ lệnh, cho đón mẹ ruột của mình là Đổng thị vào ở cung Vĩnh Lạc. Tuy theo chế độ của triều đình, phiên phi(*) không thể lập làm thái hậu được, nhưng ở nơi riêng tư, bà vẫn được thái giám gọi là “Vĩnh Lạc thái hậu”. Đậu thị tuy bị hình phạt như tù phạm, nhưng Đổng thái hậu rất cảm kích với bà, bởi khi xưa nếu không có tuệ nhãn của bà thì con trai mình là Lưu Hoành cũng đâu được làm hoàng đế. Vì vậy, vương triều Đông Hán từng xuất hiện thời kỳ có hai bà thái hậu mà vẫn bình yên vô sự.
Nhưng Vương Phủ, Tào Tiết trong lòng vẫn còn oán hận Đậu thái hậu, luôn có ý muốn hãm hại. Khi ấy có Hoàng môn lệnh(*) là Đổng Manh nhiều lần kêu oan cho Đậu thái hậu, khuyên hoàng thượng nên bãi bỏ việc giam cầm bà. Tào Tiết đâm ra lo sợ, một khi Đậu thái hậu khôi phục được quyền lực sẽ truy cứu thù cũ, vì thế liền xúi giục tay chân dâng sớ, lấy tội “sàm báng Vĩnh Lạc cung” vu cho Đổng Manh rồi hạ ngục xử tử. Nhưng sự việc lại rất kỳ quặc, buổi tối hôm Đổng Manh bị xử tử, Đậu thái hậu lại đột nhiên chết trong Nam Cung. Tuy người kiểm tra thi thể khi ấy nghi ngờ là bị trúng độc, nhưng vẫn phải nói ra bên ngoài là bà bị cảm mà chết.
Đậu thị trở thành hoàng hậu thất thế, chết thê lương bi thảm như vậy kỳ thực chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng người ta không thể ngờ rằng, cái chết của bà đã dẫn đến hàng loạt cơn phong ba mạnh mẽ.
Ngay sáng hôm sau ngày Đậu thị bất ngờ qua đời, các thái giám trông coi trong cung bận rộn quét dọn vũng nước mưa đọng lại trong sân hoàng cung. Một tiểu hoàng môn, ngẩng đầu lên lau mồ hôi, phát hiện trên cửa Chu Tước của cấm cung đã bị kẻ nào đó dùng dao khắc một hàng chữ lớn: “Thiên hạ đại loạn, Tào Tiết, Vương Phủ ngầm giết thái hậu, các công khanh đều ăn hại, chẳng ai có một lời trung ngôn.”
Hàng chữ ấy vốn chỉ muốn để hoàng đế phải suy nghĩ kỹ, từ đó khuyên can ông xa rời đám hoạn quan. Không ngờ nó lại có tác dụng ngược, sau khi biết tin về việc ấy, vị tiểu hoàng đế Lưu Hoành vẻ ngoài vốn hòa nhã nhu mì, đã lần đầu tiên đập bàn nổi giận! Ông thấy có kẻ âm thầm lẻn vào hoàng cung được như vậy, có nghĩa là sự an toàn của bản thân mình đang bị uy hiếp, liền nghiêm khắc khiển trách bọn cấm vệ quân, mắng mỏ vệ úy, quang lộc huân như tát nước vào mặt. Bọn Vương Phủ, Tào Tiết lại lửa đổ thêm dầu, nhân cơ hội xúi giục Lưu Hoành truy bắt bọn thái học sinh, nói rằng kẻ để lại “lời phỉ báng” muốn lật lại vụ án Đậu Vũ, Trần Phồn, xin cho truy bắt bọn thái học sinh. Lưu Hoành trong cơn thịnh nộ đã lập tức ra lệnh cho Tư lệ hiệu úy thi hành.
Tư lệ hiệu úy Lưu Mãnh vốn là kẻ sĩ làng nho, nghe nói truy bắt thái học sinh, ông ta kiên quyết không chịu vâng chiếu. Lưu Hoành ba lần hạ chiếu, Lưu Mãnh ba lần không nghe, đối chọi nhau suốt một tháng, cuối cùng đến mức vua tôi tranh chấp ngay trên điện. Lưu Hoành tức giận, liền bãi miễn Lưu Mãnh cũng như tất cả quan viên ủng hộ ông ta.
Chính trong lúc căng thẳng đó, Đoàn Quýnh vừa nhân có quân công được điều về kinh đã chủ động xin nhận nhiệm vụ, nguyện đảm đương xử lý việc này, thế là ông ta lập tức được mệnh cho nhận chức Tư lệ hiệu úy.
Đoàn Quýnh cũng giống Tào Tung, đều dựa vào thế lực của hoạn quan Vương Phủ. Sau khi nhận chức, ông ta lập tức đích thân dẫn quân truy lùng gắt gao các thái học sinh, chỉ trong vòng mấy ngày mà đã bắt hơn một ngàn thái học sinh nhốt vào ngục.
Trong khoảng thời gian này, huynh đệ Tào Tung luôn ngấm ngầm hoạt động, dùng hình thức thư tín để hiến kế sách cho Đoàn Quýnh, trên thực tế có rất nhiều thái học sinh bị hạ ngục là do huynh đệ Tào gia xúi giục Đoàn Quýnh. Nhưng thẩm vấn thái học sinh là một việc vô cùng phiền phức, một là do số người quá đông, hai là trong số đó có rất nhiều con em gia tộc quyền quý. Đã thẩm vấn mấy ngày mà vẫn chẳng thu được kết quả gì. Huynh đệ Tào gia vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám lẻn vào hoàng cung? Thậm chí bọn họ còn bắt đầu hoài nghi, trong thế lực của hoạn quan có kẻ nội gián.
Sự thật lại vô cùng nực cười. Trong khi Tào Tung cùng Tào Xí, Tào Đỉnh bàn bạc việc tróc nã tội phạm trong thư phòng thì bên kia tường, Tào Tháo lại đang nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ tội nhân. Cậu đã biết rõ chân tướng của toàn bộ sự việc.
Hai tháng trước, được Hà Ngung liên lạc, rất nhiều thái học sinh lũ lượt dâng sớ, xin trừng trị hoạn quan. Thế nhưng hoàng đế Lưu Hoành lại coi như không biết, trong mắt ông ta hoạn quan nào cũng là người tốt, dù có tham dự chút ít vào chính sự cũng không phải là lỗi lớn. Cách làm hợp pháp đã thất bại, Hà Ngung bắt đầu kế hoạch hành thích. Tối đó, anh ta đã không nghe lời khuyên can của Viên Thiệu, Tào Tháo, nhân cơn mưa gió, lẻn vào cấm cung.
Kế hoạch của Hà Ngung phải nói là rất đầy đủ, thậm chí anh ta còn nghĩ ra vô số sách lược để ứng phó trong những tình huống khẩn cấp, nhưng đâu thể ngờ đêm ấy Đậu thị lại đột nhiên qua đời. Thái hậu qua đời không phải chuyện thường, Vương Phủ cùng Tào Tiết đều phải theo hầu hoàng thượng đến Vân Đài, Nam Cung coi linh cữu, tức là nơi họ vẫn ở tự nhiên chẳng có ai. Hà Ngung khi đó cũng định liều chết xông đến Vân Đài, nhưng cấm vệ quân quá đông, e rằng chưa thấy mặt Vương Phủ, Tào Tiết thì đã bị muôn đao phanh thây, như thế dù có bỏ mạng cũng chẳng làm tổn hại đến sợi lông chân nào của bọn giặc thiến ấy. Trước tình thế chẳng biết làm sao, Hà Ngung bèn khắc dòng chữ ấy lên cửa Chu Tước, rồi nhân mưa to gió lớn, rời khỏi hoàng cung, lại đến ẩn nấp trong nhà Viên Thiệu.
Nhưng do người trong cung phát hiện kịp thời, nên ngày hôm sau khi cửa thành còn chưa mở, lệnh kiểm tra của triều đình đã được truyền đến, yêu cầu thẩm tra kỹ lưỡng thân phận những người ra khỏi thành. Thế là, Hà Ngung bị mắc kẹt trong thành Lạc Dương.
Tận mắt chứng kiến thái học sinh lần lượt từng người bị bắt, việc truy nã trong thành ngày càng cẩn mật, Tào Tháo sốt ruột đứng ngồi không yên, nhưng đúng là nhà dột lại gặp mưa rào, Tào Tung không cho phép cậu ra khỏi cửa.
— Vì sao ạ?
— Trong thành hiện đang gắt gao truy bắt tội phạm, nếu con ra ngoài khó tránh khỏi vướng vào chuyện thị phi. - Tào Tung nói giọng kiên quyết. - Tuy chuyện chẳng dây dưa gì tới nhà ta, nhưng thời buổi này có rất nhiều kẻ đang nhòm ngó vào nhà ta. Thêm một việc chẳng bằng bớt đi một việc, thời điểm quan trọng này, không cho phép con gặp gỡ với bất kỳ ai. Chẳng may trong đám bạn bè của con có kẻ nào liên quan đến lũ ấy, lửa cháy sẽ lan đến nhà ta ngay. Con ngoan ngoãn ở nhà đợi cho ta, khi nào sóng yên gió lặng, khi ấy ta sẽ cho con ra ngoài. - Nói rồi ông lại quay về thư phòng tiếp tục bàn kế hoạch của họ.
Tào Tháo sốt ruột như kiến bò chảo lửa, chỉ hận không được mở toang cổng chạy đến nhà Viên Thiệu. Nhưng nếu làm thế, chắc chắn sẽ khiến phụ thân sinh nghi, đành chỉ biết đi đi lại lại trong hoa viên nghĩ cách đối phó.
Đúng lúc ấy, chợt nghe có tên nô bộc nói lớn:
— Có quan binh đang vào phủ!
Máu trong người Tào Tháo như đông đặc lại: Hỏng rồi! Nhất định là Hà Ngung bị bắt, khai ra ta rồi. Chuyện này có liên quan đến âm mưu hành thích vua, chẳng những ta chết chắc, mà cả Tào gia cũng vì ta mà bị hủy hoại, hỏng rồi... Cậu ngồi ngây trên phiến đá xanh dưới bóng cây, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.
— Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Cậu ngồi ở đây, sao tiểu nhân gọi lại không thưa một tiếng? - Một tên hầu lật đật chạy đến. - Lão gia gọi cậu nhanh nhanh lên tiền đường. Có vị đại quan đến, còn dẫn theo rất nhiều binh lính, muốn được gặp mặt cậu. Mọi người đã tìm cậu khá lâu rồi đấy, cậu đi mau đi!
Vậy là đúng? Nhất định là đến bắt người rồi, đúng là bức chết chứ không phải thường! Tào Tháo trong lòng lạnh ngắt, nhưng lại nghĩ, đã đến nước này thì vạn sự giai không, còn có gì quan trọng nữa? Cậu ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, nắm chặt cây Thanh Cang kiếm trong tay, ngẩng cao đầu sải bước dài đi lên tiền đường.
Từ hoa viên lên tiền đường cũng chỉ có đoạn ngắn, nhưng lần đầu tiên Tào Tháo cảm thấy dường như nó dài vô tận. Nhìn quân binh đứng đầy hai bên đường nhỏ, người nào người nấy khôi giáp nai nịt gọn gàng, giáo gươm sáng lóe, Tào Tháo đờ đẫn đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ, sau khi mình chết, không biết có ai đi nhặt xác cho mình, có kẻ sĩ chính nghĩa nào viết thơ làm phú cho mình không, có vị thái học sinh nào viết mộ chí cho mình không...
— Bốp! - Tào Tháo đang mải mê suy nghĩ về nội dung mộ chí thì chợt bị người nào đánh mạnh vào phía sau gáy.
— Đồ thỏ nhãi! - Tứ thúc Tào Đỉnh đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ. - Gọi ngươi đến tiền đường gặp khách, sao vẫn còn đủng đỉnh ở đây?
— Gặp khách!?
— Phải! Đoàn Quýnh hiện đang được sủng ái, khó khăn lắm mới đến nhà ngươi được một lần, phụ thân ngươi muốn gọi ngươi lên gặp ông ấy. Là vì nghĩ đến tiền đồ của ngươi, sau này có cơ hội thuận tiện nhờ ông ấy dẫn dắt, thế mà ngươi còn lần chần ở đây!
— Ôi chao, mẹ ơi! - Tào Tháo không đừng được thốt kêu, rồi ôm lấy tứ thúc cười to. - Ha ha... Tốt! Tốt!
— Tên tiểu tử nhà ngươi bị sao thế hả? Có phải bị ma làm không?
Tào Tháo cũng chẳng kịp nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tứ thúc, nhảy cẫng lên chạy đến tiền đường. Đến trước cửa tiền đường liền lao vọt tới như mũi tên, thuận thế đá một cú song phi.
Vị khách vẫn ngồi trong nhà! Tào Tung, Tào Xí đang vui vẻ trò chuyện cùng Đoàn Quýnh, bỗng thấy Tào Tháo lao vọt vào nhà, khiến mấy người cùng giật nảy mình.
Tào Tung tức giận mặt đỏ bừng bừng:
— Đồ súc sinh! Mi sao thế hả? Tại sao lại thất lễ như vậy? Không sợ làm kinh động đến Đoàn đại nhân ư. Đi ra đi ra, ra trước sân quỳ xuống cho ta!
Đoàn Quýnh chỉ cười ha hả:
— Được rồi, được rồi! Ta nửa đời đi đánh trận, còn giật mình vì mấy trò đùa trẻ con này ư?
— Đứng ì ra đấy làm gì, còn không mau thi lễ. - Tào Xí cũng vội nhắc nhở.
— Dạ. Không biết Đoàn đại nhân giá đáo nên có phần thất lễ, tiểu điệt xin tạ tội trước đại nhân!
— Không cần khách khí thế! - Đoàn Quýnh tự mình đi ra đỡ Tào Tháo dậy.
Khi ấy Tào Tháo mới để ý quan sát, hóa ra Đoàn Quýnh mà tên tuổi làm rúng động cả người Khương này lại có khuôn mặt thon dài, trắng trẻo, mắt nhỏ mày thanh, lại có hai lúm đồng tiền nữa. Thật không thể tưởng tượng, con người đang vui cười hớn hở này, làm sao có thể ra ngoài biên ải ngàn dặm, đại phá được quân địch?
— Khuyển tử bất tài, thật khiến Đoàn huynh phải chê cười rồi!
— Hiền điệt hoạt bát hiếu động, thế cũng là rất tốt... rất tốt... - Khuôn mặt Đoàn Quýnh luôn mang nét cười.
Tào Tung vẫn giận dữ hầm hầm nhìn con trai, tận cho đến khi cậu lễ phép đứng sang một bên, mới quay mặt lại nói với Đoàn Quýnh một câu khách sáo:
— Kỷ Minh huynh, hôm nay có chuyện gì mà dẫn theo nhiều quân binh đến tệ phủ như vậy?
— Tại hạ vừa xin được thánh dụ, cho phép đến nhà tất cả quan viên lớn nhỏ truy tìm. Hiện đã tìm được trong đám thái học sinh những kẻ thư từ qua lại với tên dư nghiệt Hà Ngung năm nào, chắc hẳn tên Hà Ngung vẫn đang trong thành Lạc Dương, nên phải đến kiểm tra tất cả phủ đệ của các quan viên.
Hỏng rồi! Đã tra ra Bá Cầu huynh rồi! Tào Tháo vừa mới tạm yên tâm thì đã lại lo lắng.
Nhưng Tào Tung lại đang nghĩ đến một chuyện khác: “Hay cho tên Đoàn Kỷ Minh này, chẳng qua chỉ là một tên xuất thân côn đồ nhà binh, nếu không phải được ta túm tai lôi lên, làm sao có được vị trí như ngày hôm nay? Năm xưa cung kính với ta như vậy, đến nay ôm chân Vương Phủ còn chưa ấm chỗ, đã không coi ta ra gì. Huynh đệ chúng ta còn đưa ra chủ ý nghĩ ra kế sách cho mi, nay phụng chỉ truy tìm trong các phủ để lại đến nhà ta đầu tiên, chẳng phải là ăn cháo đá bát ư...”
Nghĩ đến đó, Tào Tung đổi bộ mặt lạnh nhạt, cười bảo:
— Vậy hẳn là Đoàn huynh đến để truy xét tệ phủ đây?
— Không dám, không dám! Nhà Tào huynh tại hạ vạn lần an tâm. Nhưng... - Đoàn Quýnh đổi khẩu khí. - Tại hạ đã phụng ý chỉ của hoàng thượng, cũng không tiện lơ là chức trách. Cho quân lính xem xét sơ lược rồi đi ngay. Cự Cao huynh nếu chịu làm trước cho, công việc của tại hạ ngày sau cũng được thuận lợi.
Tất cả mọi người đều quá rõ, chẳng qua ông ta kiếm lời nói khéo thế thôi. Đoàn Quýnh xin mệnh vua đến đây, có nói thế nào cũng vẫn cứ phải lục soát. Kỳ thực Tào gia cửa ngõ nghiêm cẩn, cũng tự tin không hề chứa chấp tội nhân nào. Nhưng trong lòng Tào Tung tức giận chẳng qua là, bất cứ ai dưới gầm trời cũng có thể phụng mệnh lục soát phủ đệ của ông chỉ riêng Đoàn Quýnh là không được. Nghĩ lại năm xưa nếu chẳng nhờ ông ta áp chế Trương Hoán mà ngầm giúp đỡ thì giờ đây e rằng Đoàn Quýnh cũng vẫn chỉ là một viên tướng tầm thường ngoài biên ải mà thôi! Ông cũng không lý luận nhiều, chỉ quay lại nói với con trai:
— Mạnh Đức, con vốn thích binh thư, cho nên ta mới cho gọi con đến yết kiến Đoàn đại nhân. Thế nào? Học tập được nhiều đúng không, chiêu “Minh tu sạn đạo, Ám độ Trần Thương”(*) này của Đoàn đại nhân, đáng để con có một bài học chứ?
Câu ấy thực ra là câu nói móc không hơn không kém, khiến Đoàn Quýnh xấu hổ nóng bừng mặt. Nhưng dẫu sao Tào gia vốn có ơn với ông ta, nên cũng không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ gượng cười nói:
— Ti chức không đáng để ngài khen ngợi như vậy.
Đoàn Quýnh đường đường là Tư lệ hiệu úy, nhưng lại khiêm xưng “ti chức” với Tào Tung, đó đã là vô cùng khách sáo rồi.
Nào ngờ Tào Tung vẫn chẳng đếm xỉa, tiếp tục giáo huấn con trai, lôi ra bằng hết khả năng châm chọc:
— Hôm nay mi đã được Đoàn đại nhân dạy bảo, ngày sau nhớ phải báo đáp cho tốt. Chớ có làm kẻ tiểu nhân lấy oán trả ơn, để người trong thiên hạ phải chê cười! Nói mi là kẻ không gan, không phổi, không có lương tâm!
Chớ có trông Đoàn Quýnh chỉ với khuôn mặt ôn hòa, trên chiến trường ông ta chính là một ma vương giết người không chớp mắt. Tuy ông ta đã xin được thánh chỉ tra xét hết phủ đệ của các quan lại trong kinh sư, nhưng cũng hiểu những nhân vật mang chữ “Thiên” ở thành Lạc Dương này nhiều vô số, trước tiên cần phải có một cách làm thật lợi hại. Nghĩ lại mình mới chân ướt chân ráo về kinh, ở kinh sư cũng chỉ quen thân với Tào Tung, nên mới đến Tào phủ trước để thử làm gương, thực tế chỉ là giả bộ để người khác xem mà thôi. Giờ thấy Tào Tung chửi chó mắng mèo như vậy ngay trước mặt con trẻ, thực là không có đất mà chui xuống, ông ta xấu hổ quá hóa giận, đứng dậy giơ nắm đấm, nhưng vẫn nén cơn giận, cười nhạt bảo:
— Cự Cao huynh, huynh nói vậy hơi quá rồi!
Tào Tung cũng chẳng vội gì, liếc nhìn ông ta nửa như cười nửa như không bảo:
— Ta dạy dỗ con ta, việc gì ngài phải bận tâm?
— Là huynh đang nói cạnh khóe ta! - Đoàn Quýnh không nhịn được nữa.
— Hừ! Ngài thật là lạ! Thiên hạ người ta vơ vàng vơ bạc, không ngờ lại có cả người vơ lấy câu chửi, hôm nay đúng là được mở mắt.
Đoàn Quýnh là kẻ xuất thân võ biền, nói đến đấu khẩu thì không đọ nổi Tào Tung. Tức giận đi quanh phòng mấy vòng mà vẫn không biết làm sao. Tào Xí nhanh ý hơn Tào Tung, vội cười bảo:
— Huynh trưởng tôi đùa với Đoàn đại nhân đó, ngài chớ cho là thật... Cự Cao huynh, Kỷ Minh đã đến phủ nhà, đó cũng là tin tưởng chúng ta. Lục soát thì lục soát, huynh cứ bớt nói đi mấy câu.
Tào Tung được thể càng làm già, chẳng để ý đến lời Tào Xí, tiếp tục nói móc:
— Ta nói với Đoàn đại nhân này, bài này của ngài là thế nào đây? Không dẫn quân đi lục soát, còn ở đấy mà xay lúa thế! Ngài xay lúa để khỏi phải đi làm cỏ có phải không?
Tào Tung nói chẳng lựa lời, câu ấy thực không nên nói ra. Đoàn Quýnh thường ngày rèn lính, sở dĩ được quan binh ủng hộ cũng nhờ vào bí quyết “làm cỏ”. Ông ta xuất thân bần hàn ở Lương Châu, nên luôn bị quan trường chèn ép, muốn tung trời đất vùng dậy một phen so với người khác cũng khó hơn nhiều. Vì thế Đoàn Quýnh ngoài việc ra sức cấu kết với hoạn quan, còn điên cuồng tính kế tích lũy quân công, kể cả sử dụng những chiêu thức rất đê hèn. Khi ấy tranh giành với người Hán nhiều nhất chính là tộc Khương, Đoàn Quýnh để mặc cho quân lính làm cỏ, cướp bóc các bộ lạc người Khương, tất cả gia súc, của cải thu được đều cho quân lính giữ hết. Một là cho quân lính có thêm tiền bạc thu phục được nhân tâm, hai là cướp bóc nhiều sẽ khiến số người Khương ấy buộc phải quay về. Đợi người Khương về rồi, ông ta mới dẫn quân, đường hoàng tiến đến dẹp loạn, đánh thắng rồi coi như đó là công lao vì nhà Hán dẹp yên biên thùy của mình.
Đoàn Quýnh đã tức giận cực độ, nghe thấy Tào Tung đem chuyện ông ta luôn giấu kỹ trong lòng ra để khoét sâu vào tim thì không nhẫn nại nổi nữa, hung tính bùng lên, rút thanh kiếm vẫn đeo bên người ra hướng đâm thẳng ngực Tào Tung rồi quát:
— Ông đây phanh xác ngươi!
Tào Tung trông thấy lưỡi kiếm đã phóng đến trước ngực, sợ hãi quá, nghĩ rằng mình chết chắc chứ không thoát được, nhắm nghiền hai mắt lại. Rồi tai chợt nghe choang một tiếng, mở to mắt nhìn thì thấy cây kiếm trong tay Đoàn Quýnh đã gãy đôi.
Hóa ra Tào Tháo đang đứng cạnh cha, bỗng thấy Đoàn Quýnh vung kiếm ra tay, chẳng kịp nghĩ nhiều, vội rút kiếm ra đỡ. Hai cây kiếm chém vào nhau, Thanh Cang kiếm của Tào Tháo vốn là bảo vật có một không hai, nên khi hai thanh kiếm chạm nhau, đã chém đứt đôi bội kiếm của Đoàn Quýnh. Dù vậy, nó cũng chấn động đủ làm Tào Tháo phải tê tay.
Đoàn Quýnh cầm nửa cây kiếm trên tay, trong khoảnh khắc đầu óc chợt tỉnh lại, Tào Tung nếu không có con trai kịp cứu thì đã mất mạng dưới lưỡi kiếm của ông ta, nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Hai người nhìn nhau khó xử, đều đứng yên chẳng ai làm gì.
— Đoàn Kỷ Minh thật to gan! - Cùng với tiếng hét cắt ngang, đã thấy Tào Đỉnh chạy nhanh vào đến nơi.
Tào Tháo tra kiếm vào vỏ, thở dài một hơi: Lắm chuyện rồi đây, lần này tha hồ mà giải quyết.
— Tên khốn kiếp nhà ngươi đã ăn gan hùm mật gấu hay sao, mà dám rút kiếm đánh nhau trong phủ quan cửu khanh! Có phải ngươi muốn tạo phản? - Tào Đỉnh chẳng quan tâm ai đúng ai sai, mở miệng chửi luôn. - Tay ngươi vẫn còn cầm hung khí, tất cả mọi người đều nhìn rõ đấy!
— Choang! - Đoàn Quýnh nghe ông ta nói đến đại tội tạo phản, vội ném nửa cây kiếm ấy đi.
Tào Đỉnh vẫn chẳng tha:
— Ngươi thử động não suy nghĩ xem, Tào gia chúng ta có chỗ nào không phải với ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của triều đình, chớ quên ngươi làm quan cho nhà ai! Ta với Tống gia là quan hệ thế nào? Muốn lấy mạng ngươi cũng dễ như di chết con bọ thôi!
Đoàn Quýnh biết hôm nay thời vận không tốt, lúc trước bị Tào Tung bới móc, giờ lại bị Tào Đỉnh chửi mắng, đến cây kiếm cũng bị người ta hủy hoại mất, còn đứng đó mà đợi thì chỉ chuốc thêm nhục mà thôi. Vội truyền lệnh thu quân, hằn học đưa mắt quét hết một lượt già trẻ trong nhà, rồi muối mặt bỏ đi.
— Lần này đắc tội với Đoàn Quýnh rồi! - Lặng lẽ hồi lâu, Tào Xí mới cất lời.
— Sớm muộn cũng phải trở mặt với hắn. - Tào Tung nói vẻ bực tức.
— Chớ, chớ. - Tào Xí lắc lắc đầu. - Tuy nói kẻ dùng lợi để qua lại, lợi hết sẽ tự tan. Nhưng hôm nay mọi người đúng là cũng làm hơi quá, cứ để hắn lục soát một chút thì có sao?
— Việc cũng đã xảy ra rồi, nói lại những lời ấy có tác dụng gì chứ? Quân đến tướng đỡ, nước lên đất chặn, hắn có thủ đoạn gì, đệ sẽ tiếp chiêu hắn! - Tào Đỉnh vẫn tức giận không phục.
— Đệ đem Tống thị ra ép hắn, hắn chưa chắc đã phục. - Tào Tung đủng đỉnh như không có việc gì. - Tìm Vương Phủ để dẹp tên cẩu tặc này.
Tào Tháo không có tâm trí đâu mà xem ba ông già này đấu khẩu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là thông báo cho Hà Ngung lập tức dời đi ngay. Trông ba người bọn họ vẫn đang người nào giữ ý kiến người ấy, cậu liền nhanh chân lẻn ra ngoài. Phụ thân không cho phép cậu rời khỏi phủ, bọn đầy tớ trong nhà lúc nào cũng theo sát, làm sao có thể thông báo cho bọn Viên Thiệu được? Tào Tháo vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách!
Cậu vội chạy tới phòng đệ đệ, bảo:
— Đức nhi, huynh có việc nhờ đệ, đệ có giúp được không?
Tào Đức giật mình:
— Việc gì vậy? Sao mà nghiêm túc thế.
— Đệ đừng hỏi nhiều, chỉ cần trả lời ta một câu, đệ có tin tưởng huynh không?
— Tất nhiên tin chứ!
— Được, vậy đệ giúp huynh làm chút việc này, huynh cảm ơn đệ suốt đời.
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến Tào Đức thấy buồn cười:
— Chuyện gì mà to tát thế, huynh nói đi.
— Ta phải ra ngoài một chuyến.
— Sao cơ? Phụ thân không cho phép chúng ta ra ngoài.
— Nhưng bây giờ huynh có việc quan trọng phải làm, buộc phải ra ngoài. Hơn nữa tuyệt đối không được để phụ thân biết.
Tào Đức ngập ngừng giây lát, rồi bảo:
— Việc này... thôi được! Huynh cứ đi đi!
— Lát nữa đệ nói với người nhà, bảo rằng đệ muốn ở trong phòng đọc sách, tính khí của đệ mọi người đều biết, sẽ chẳng có ai đến làm phiền đệ đâu. Sau đó, đệ lẻn đến phòng ta, trùm chăn nằm giả vờ ngủ. Như vậy ai cũng sẽ nghĩ rằng chúng ta đều ở nhà.
— Vậy huynh ra ngoài thế nào?
— Vẫn là cách hồi bé thôi!
— Lại nhảy qua tường à? - Tào Đức lườm cậu ta.
— Hơn năm năm rồi, chưa được vượt tường nhà mình, hôm nay huynh cũng muốn tìm lại chút cảm giác của ngày xưa! Mọi chuyện ở nhà, giao cho đệ lo.
Nói xong cậu cởi cây bội kiếm, lao ra khỏi cửa. Cậu lén lén lút lút đi đến đống củi ở sân sau, lợi dụng lúc đám nô tài không chú ý, trèo lên đống củi nhảy qua tường ra ngoài.
Ra ngoài phố rồi, chẳng cần biết mình trông xấu hay đẹp, cậu trùm vạt áo lên đầu, chạy thẳng đến Viên phủ. Người Hán vốn trọng lễ nghi, nhưng hôm nay trên con phố lớn trong thành Lạc Dương, một công tử quý tộc ăn mặc đẹp đẽ, chẳng cưỡi ngựa chẳng ngồi xe, để chân trần chạy thì quả cũng là chuyện lạ.
Tào Tháo cũng biết đường đi, nên vòng vèo một lúc đã đến trước Viên phủ. Chỉ thấy cửa nhà to rộng, nghi môn cao hơn các nhà quan lại thông thường một bậc, cánh cổng lớn màu đỏ tía nửa đóng nửa mở, trước cửa có phiến đá để lên xuống ngựa, cọc buộc ngựa, gia đinh coi cửa ăn mặc chỉn chu, buông tay đứng nghiêm. Mấy hôm trước, Viên Ngỗi vừa được thăng chức làm Tư không, phong thái quy củ của gia tộc bốn đời làm bậc tam công này thật chẳng tầm thường.
Tào Tháo cũng không để ý nhiều, rảo bước chực chạy vào trong. Bọn gia đinh trông cửa vội cản ngay lại:
— Kẻ nào, dám xông vào công phủ?
Tào Tháo đã cay cả mắt, trong lúc vội vã chợt nhanh trí, vung tay đấm một quả:
— Đồ súc sinh có mắt như mù! Đến ta mà cũng không nhận ra ư?
Đánh tên canh cửa loạng choạng rồi, cậu chẳng thèm để ý nữa, chạy luôn vào trong. Tên coi cửa thấy vừa mở miệng đã bị ăn một đấm, nghĩ chắc là thân quyến, chẳng dám hỏi lại nữa. Cậu liền đàng hoàng lao vào trong sân, người ở cửa trong cũng thấy kẻ đang đến rất lạ, nhưng cửa ngoài đã cho đi rồi, hắn ta cần gì phải ra mặt nữa? Ai cũng mơ hồ như thế, cuối cùng bị cậu ta hù vào đến tận nhà trong!
Chạy qua sân, qua các phòng, đám nha hoàn với các bà già đang tất bật bưng canh bưng nước, bỗng thấy một thiếu niên nhíu mày, ngang dọc xông xáo chạy qua, làm họ giật mình quăng rơi hết cả những thứ trên tay, bát đĩa cốc chén đều vỡ tan tành.
Tào Tháo chẳng cần quan tâm, vội vã xông thẳng tới nội phòng của Viên Thiệu, xô cửa lao vào.
Viên Thiệu đang ngồi đọc sách trong phòng, giật bắn mình:
— Huynh, huynh... làm sao thế?
Tào Tháo đóng chặt cửa lại, nói không kịp thở:
— Đoàn Quýnh tra ra Hà huynh rồi!
— Sao cơ?
— Ông ta đã bắt đầu dẫn quân đi lục soát các phủ rồi đấy! Đến nhà đệ trước tiên, chỉ e chẳng mấy nữa là tới lục soát ở đây, mau bảo Bá Cầu huynh nhanh chóng rời đi.
Viên Thiệu cũng sợ hãi:
— Huynh ấy giả làm phu ngựa, đang ở khu chuồng ngựa.
— Mau nói cho huynh ấy biết!
— Huynh nói nhỏ một chút, ở đây thân phận của huynh ấy là chân phu ngựa Hà Đại, trừ tôi ra, tất cả lớn nhỏ trong phủ đều không ai biết. Huynh cứ bình tĩnh, đi theo tôi. - Nói rồi, Viên Thiệu bước ra khỏi cửa khoan thai như dạo chơi tiến về phía chuồng ngựa, Tào Tháo lau mồ hôi trên mặt, bám sát theo sau.
Thực ra hai người đều đang có tâm sự riêng, tất nhiên không thể tiếp tục ở trong Viên gia được nữa, nhưng ra khỏi cánh cổng lớn kia huynh ấy có thể trốn ở đâu được? Tào gia tuy miễn cưỡng xem như đã lục soát, nhưng cửa nẻo của Tào gia lại cực kỳ nghiêm cẩn, Tào Tung cứ nhất quyết muốn bắt Hà Ngung vào chỗ chết, nếu về chỗ Tào Tháo thì khác nào vuốt râu cọp?
Nhưng đến chuồng ngựa rồi, hai người đều ngơ ngác, Hà Ngung đã lặng lẽ đi từ lúc nào, chỉ để lại một bức thư dắt trên yên ngựa của Viên Thiệu. Nói rằng huynh ấy có lòng muốn báo thù cho những người bị nạn năm xưa, không ngờ thiên thời chẳng cho được như ý, ngược lại còn làm liên lụy nhiều người bị hạ ngục, không còn mặt mũi nào làm phiền thêm bằng hữu nữa, xin được cáo từ ở đây. Nhưng rốt cuộc huynh ấy trốn đi đâu thì không biết.
Viên Thiệu thấy huynh ấy đã đi, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn, cầm phong thư đứng lặng hồi lâu.
— Thái học sinh cũng chỉ vì thư từ mà bí mật bị bại lộ. - Tào Tháo nhắc nhở. - Mau đốt nó đi!
— Phải!
— Đệ trốn nhà ra đây, giờ phải nhanh chóng trở về.
— Xem đệ mồ hôi đầm đìa kìa, cưỡi ngựa của ta mà về! - Viên Thiệu vội vã cởi dây cương.
— Không cần đâu! Ngựa sao nhảy qua tường được! - Cậu thốt ra một câu mà Viên Thiệu đến nửa ngày cũng chẳng hiểu nổi, rồi quay người chạy vội về.
Những đồ vật mà bọn nha hoàn cùng các vú già làm rơi vỡ vẫn còn chưa dọn sạch, còn đang quét dọn thì lại thấy vị khách không mời kia hùng hục chạy tới, khiến họ sợ quá quăng cả chổi xuống đất.
Tào Tháo đâu còn bận tâm gì nữa, chỉ mong chóng chạy qua nhà, qua sân, ra ngoài thật nhanh, đám trông coi ở hai cửa cứ ngây ra: Đây là giống thân thích họ hàng chết tiệt gì thế? Xông vào chạy một vòng, chưa được nửa khắc lại lao ra? Tòa phủ đệ tam công to lớn nhường này, lại để cho hắn tự ý chạy ra chạy vào.
Tào Tháo chạy như bay trên đường, tận đến khi vọt qua tường vào sân, mới tựa lưng lên đống củi ngồi lặng đi, bây giờ mới thấy mệt quá rồi! Vào trong bếp sau, vội gọi tên hầu bếp mang nước đến, uống liền hai bát, mới nhẹ nhàng thở ra hơi.
— Đại thiếu gia! Cậu làm sao thế? - Tên hầu bếp hỏi.
— Ta luyện kiếm mệt quá. - Tào Tháo nói bừa một câu.
Đỡ mệt rồi, Tào Tháo lại bắt đầu lo lắng cho Hà Ngung. Luận về nhân phẩm thì huynh ấy tuyệt đối đáng tin cậy, dù có bị bắt cũng sẽ không khai ra mình. Nhưng một người tài giỏi vượt trội như thế mà phải bỏ mạng dưới tay bọn gian thần ư? Xem khẩu khí của huynh ấy trong thư gửi Viên Thiệu, không biết có tự mình đi đầu thú không? Liệu có lại tìm cách xông vào hoàng cung không?
Cậu ngồi bên đống củi suy nghĩ hồi lâu, tận đến khi trời đã sẩm tối mới nhận ra: Quên mất! Đức nhi vẫn còn trùm chăn trong phòng mình...
Biện luận binh pháp
Sau khi Hà Ngung chẳng từ biệt mà bỏ đi, rất lâu cũng không có tin tức gì. Tào Tháo cũng không trốn ra khỏi nhà nữa, cứ rảnh rỗi là núp dưới cửa sổ thư phòng Tào Tung để nghe trộm, nhưng chẳng có thông tin gì. Xem ra huynh ta đã bình an trốn thoát khỏi thành Lạc Dương rồi. Mới tạm an tâm được hai ngày, lại có một vụ án lớn kinh thiên động địa, chấn động trong triều ngoài nội.
Thượng thư lệnh Liêm Trung, do Vương Phủ xúi giục, vu cáo Bột Hải vương Lưu Lý mưu phản. Lưu Lý bị thứ sử Ký Châu bắt giam, bị bức phải tự sát trong ngục, mười một phi thiếp của ông ta, cùng hơn bảy mươi người con cái thân thuộc, hai mươi tư thị nữ đều chết trong ngục, chư hầu Bột Hải coi như đến đây bị diệt, từ Bột Hải tướng cho đến tất cả quan viên cấp dưới, đều mang tội danh “thờ vua bất trung” và bị xử tử toàn bộ. Việc mà Hà Ngung đã đem hết trí lực để ngăn chặn cuối cùng đã xảy ra rồi.
Đối với gia tộc họ Tào, người bị chấn động mạnh nhất đương nhiên là Tào Đỉnh. Ông ta với Tống Phong có quan hệ thông gia, mới đắc ý chưa được mấy ngày, đã bị hắt cho một gáo nước lạnh. Quá đáng hơn còn có kẻ loan tin, hoàng đế Lưu Hoành có ý phế Tống thị, lập Hà quý nhân, vốn xuất thân con nhà hàng thịt lên làm hoàng hậu. Hàng loạt những tin tức đáng sợ ấy khiến ông ta vô cùng oán hận. Ông không sao hiểu nổi, đám ngoại thích nhà Đại Hán, như Đậu Hiến, Đặng Trắc, Cảnh Bảo, Diêm Hiển, Lương Ký đều uy phong lẫm liệt, Đậu Vũ cũng từng hiển hách một thời, thế mà sao khi đến lượt Tống gia mà mình dựa vào, lại chẳng ra gì cả. Tào Tung với Tào Xí cũng có chút lo lắng, nhưng may là họ dựa vào hoạn quan Vương Phủ, chính là kẻ đầu sỏ gây họa bức hại Bột Hải vương. Cho nên gộp chung cả lại thì Tào gia chẳng lời cũng chẳng lỗ. Nhưng bắt đầu từ tháng 7 năm đầu niên hiệu Hi Bình (năm 172), thế lực ngoại thích ngày một sa sút, triều đình Lưu Hoành bắt đầu thời đại do hoạn quan Vương Phủ, Tào Tiết làm chủ mọi việc.
Qua hai sự kiện bắt giết thái học sinh và tru diệt cả nhà Lưu Lý, Tư lệ hiệu úy Đoàn Quýnh với hành động vô cùng nỗ lực của mình đã nhận được sự tín nhiệm của Vương Phủ, không lâu sau được tấn thăng lên chức Thái úy, bước lên bậc tam công. Việc này sau khi được công bố, đã khiến trong triều ngoài nội lập tức lời ra tiếng vào. Một là Đoàn Quýnh vốn xuất thân từ gia tộc nghèo hèn ở Lương Châu, chiểu theo lệ bấy giờ không được nhận chức quan bậc công hầu; hai là Đoàn Quýnh vốn là kẻ võ biền, từng trải kém hơn Trương Hoán, không đủ tư cách đảm nhận chức vụ quan trọng này. Do vậy bá quan tự nhiên có tranh cãi, làm ầm ĩ nhất tất nhiên là người của Tào gia - người vừa trở mặt với Đoàn Quýnh, tranh luận với hoàng thượng, rồi lại tranh cãi với Vương Phủ. Nhưng hiềm một nỗi, có tiền mua tiên cũng được, Đoàn Quýnh lôi tiền tài tích lũy được trong bao năm ở Lương Châu, đem đút cho Thái hậu với hoạn quan thì dù có ai phản đối cũng vô ích.
Thế là, trên dưới trong triều ầm ĩ hơn nửa tháng trời vì chuyện nhậm hay miễn chức Thái úy, còn Đoàn Quýnh vẫn cứ thăng quan như thường. Kẻ oán hận cứ oán hận, người vui mừng cứ vui mừng, ai nguyền rủa cứ nguyền rủa, hoàng đế Lưu Hoành chỉ quan tâm đến chuyện hưởng lạc, Đổng thái hậu lại chỉ bận tâm vào việc vơ vét tiền của, mọi người liền gác chuyện truy bắt Hà Ngung sang một bên, chẳng còn ai quan tâm hỏi han nữa.
Chuyện tranh cãi trong triều tạm thời lắng xuống, nhưng chuyện của Tào gia lại ầm ĩ ghê gớm. Không biết vì sao, Tào Tung lại bắt đầu kiểm tra học vấn của hai con. Đầu tiên ông cho gọi con trai lớn Tào Tháo đến, bắt cậu đọc thuộc lòng Lễ ký, Trung dung, nào hay Tào Tháo chẳng nghe.
— Gần đây nhi tử rất ít đọc những sách này.
— Vì sao?
— Nhi tử không thích.
— Khẩu khí của mi thật lớn! - Tào Tung vừa nghe thấy liền nổi giận. - Tốn công cho mi đến chỗ thất thúc để học, mà vẫn ngông cuồng như vậy. Mi cho là học thông được Tôn Vũ Tử thập tam thiên là giỏi lắm rồi, có phải không?
— Con không dám. - Tào Tháo đánh bạo nói. - Cái con đọc là những sách có công dụng thực sự.
— Hừ! Tự phụ thông minh, ương bướng tự tác! - Tào Tung cười nhạt bảo. - Vậy ta hỏi mi, thế nào mới là sách có công dụng thực sự?
— Tôn Vũ Tử thập tam thiên, Diêm thiết luận của Hoàn Khoan, Pháp ngôn của Dương Hùng, Tân luận của Hoàn Đàm, Tiềm phu luận của Vương Phù, Luận hành của Vương Sung, Bạch Hổ Thông của Ban Mạnh Kiên.
Tào Tung không khỏi ngạc nhiên, liền bảo:
— Cái đạo lý “Quân tử bất khí”(*) mi có hiểu không?
— Quân tử tuy “bất khí”, nhưng cũng cần có một kỹ năng sở trường.
— Hừ! Biện bác giảo hoạt lắm! - Tào Tung dường như đã thực sự nổi giận, chỉ tay vào Tào Tháo, - Ta không hỏi mi nữa, mi cút ra cho ta!
Tục ngữ có câu, đánh lắm dạn đòn, Tào Tháo bị đánh mắng nhiều, nên cũng không cho đó là chuyện gì to tát. Chỉ buồn là không được ra khỏi cổng, đành ra hoa viên đá cầu với đám gia nhân như mọi khi. Mới chơi được một lúc, liền thấy tứ thúc Tào Đỉnh chạy đến “điểm danh”, vội vàng gọi ông cùng chơi luôn.
Tào Đỉnh trong lòng không vui:
— Thôi thôi thôi! Đang bị phụ thân ngươi mắng cho một trận, ai có tâm trí đâu mà chơi với ngươi nữa? Ta còn đang bực đây!
— Tiểu điệt đúng là cũng buồn đến phát chán đây, Đức nhi ngày ngày chỉ biết đọc sách với đọc sách, phụ thân lại không cho ra ngoài.
— Ngươi muốn ra ngoài hả?
— Tất nhiên rồi ạ.
— Thế thì đi với ta! Ngươi buồn ta cũng buồn, cùng đi với ta cho đỡ chán vậy!
Tào Tháo cũng không biết Tào Đỉnh bảo cậu đi cùng làm gì, liền theo ông ấy đi. Nào ngờ Tào Đỉnh dẫn cậu về phủ, bày biện tiệc rượu, gọi đến hai con hát. Vừa uống rượu vừa nghe họ hát. Mới đầu còn thấy hay, hát được nửa chừng, Tào Đỉnh liền kéo một con hát ôm vào lòng rồi hôn. Tào Tháo nào đã biết chuyện như thế bao giờ? Mồ hôi vã ra. Tào Đỉnh thì vẫn cho là chuyện thường, cứ đẩy con hát kia vào lòng cậu.
Tào Tháo không dám cử động, chỉ cảm thấy bị cô gái kia chạm vào làm tim đập thình thịch, người nóng bừng lên, buồn bực thật khó chịu. Cuối cùng không chịu nổi nữa, đẩy cô ta ra, cũng chẳng nhìn lại Tào Đỉnh, chạy ra khỏi cửa, phi ngựa lao thẳng về nhà. Vào tận trong phủ rồi, mà tim vẫn còn đập rất nhanh, phải đi tìm tiểu đệ đọc sách để tâm thần tĩnh lặng trở lại.
— A Man, huynh đã về rồi... - Tào Đức thấy cậu bước vào liền vui mừng nói. - Đệ đang có việc phiền huynh chỉ bảo cho đây.
— Làm gì mà đệ văn vẻ khách sáo vậy? Có chuyện gì mau nói đi! - Tào Tháo nhìn tiểu đệ ăn nói văn vẻ lấy làm buồn cười, tạm quên đi mấy chuyện vớ vẩn của mình.
— Đệ tuy học chưa đủ Tam phần, Ngũ điển, Bát sách, Cửu khâu, nhưng tứ thư ngũ kinh cũng đã nắm rõ trong lòng. - Tào Đức khẩu khí tự kiêu, tay vung vẩy cuốn sách thẻ tre. - Duy binh pháp này, đọc mãi mà vẫn không hiểu.
— Ồ? Cũng có cuốn sách mà đệ đọc không hiểu ư? Nếu đã có lời hỏi ta thì ta nói cho biết. - Tào Tháo vén áo ngồi xuống.
Tào Đức lấy bừa một cuốn cầm lên bảo:
— Đây ta hãy nói về cuốn thứ nhất Kế thiên trong bộ Tôn Vũ Tử này đi! “Binh giả, ngụy đạo dã”(*). Huynh nghe xem, dối trá lừa người, há chẳng phải là trái với đạo quân tử? Lại nữa “thân nhi li chi”(*) rõ ràng là hành động của kẻ tiểu nhân. Tôn Vũ làm sao lại dạy người ta đạo giả dối? Huynh lại còn phê vào bên cạnh: “Việc binh không có hình thức cố định, lấy dối trá làm đạo”. Như vậy là có ý gì?
Tào Tháo nhìn cậu vẻ mặt rất nghiêm túc, từ sâu trong lòng thực sự cảm thấy tiểu đệ làm mình vừa bực vừa buồn cười:
— Đức nhi, có phải là đệ đã đọc quá nhiều Luận ngữ, Trung dung rồi đúng không? Khi hai bên giao chiến, phải ra sức sát phạt, một sống một chết, làm sao có thể nói chuyện quân tử với tiểu nhân được?
— Không đúng rồi! Quân tử lấy nhân đức để giành chữ “tín” trong thiên hạ, cho nên không dối vua, không dối dân, không dối lòng, cũng không dối địch! Nhân nghĩa còn đó, kẻ ác nghe thấy đã phải tan, sao cần dùng thuật gian dối để giành lấy chiến thắng? Thuở xưa, Chu Vũ Vương hội họp chư hầu ở Mạnh Tân, Mục Dã, chỉ một trận mà binh lính Ân Thương nghe tiếng phải quay giáo, chẳng phải là đạo lý ấy hay sao? - Tào Đức càng thật thà hơn.
— Đức nhi, sao không thấy đệ nói câu “Tận tín thư bất như vô thư”(*) của Mạnh Tử nhỉ? Cứ như lời của ông ta nói, liên quân của Chu Vũ Vương còn chưa ra tay, quân nhà Thương đã hàng rồi! - Tào Tháo nói miễn cưỡng. - Câu nhân nghĩa thực không thể tin hoàn toàn được! Mạnh Tử nói “không nói đến những việc của Tề Hoàn công, Tấn Văn công”, nhưng Chu Vũ Vương mà ông ấy sùng bái, lại dùng cách giết chóc để giành lấy thiên hạ. Có phải như thế không?
Tào Đức nhất thời không nói gì, Mạnh Tử đúng là có chỗ lỡ lời, điều này không thể tranh cãi gì được.
— Đệ vẫn chưa hiểu rõ ư? Đánh nhau là chuyện bất đắc dĩ phải làm, tất cần đánh nhanh quyết nhanh mới có thể khiến quốc gia ít bị tổn thất. Lấy ngụy kế để giành thắng lợi, dùng mưu trí để chống địch nhân, có thể nhanh chóng chiến thắng kẻ thù, khiến trăm họ được an định. Đệ nghĩ xem, đấy chẳng phải là nhân đức sao? Hơn nữa, ban đầu Chu Vũ Vương hội quân ở Mạnh Tân hợp với quân của chư hầu, cũng là lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh giành yếu, đâu phải chỉ có lý do bởi nhân đức.
Tào Đức lắc lắc đầu, lại bảo:
— Tuy nói vậy, nhưng cổ nhân khi dùng binh cũng ước định thời gian địa điểm rõ ràng, công sát chiến thủ(*) đều có định chế, không lừa dối nhau, đó chẳng phải cũng là đánh nhau quân tử sao?
— Đức nhi, sao câu nào đệ cũng không bỏ được hai chữ “quân tử” nhỉ?
— Chẳng lẽ quân tử không tốt sao?
— Không phải không tốt, nhưng không phải ta đã nói rồi sao, khi hai quân giao chiến, không thể phân biệt quân tử hay tiểu nhân, cũng không thể để ý truy cầu tín nghĩa. Tống Tương công chính vì muốn quân tử tín nghĩa ở trên chiến trường, không chịu đánh lén quân Sở khi chúng qua sông, nên mới bị bại ở Hoằng Thủy, gây tai họa cho dân cho nước đấy. - Tào Tháo không hiểu sao cũng nói thật nghiêm túc.
— Tuy nói như vậy, nhưng tên tuổi Tống Tương công chẳng cũng được xếp vào hàng Xuân Thu ngũ bá(*) đó sao? Chính là bởi ông ta coi trọng tín nghĩa, khoan dung với mọi người vậy!
Tào Tháo lại bị tiểu đệ hỏi một câu nhất thời không thể trả lời.
— Đệ thà học đức nhân của Tống Tương công, chứ chẳng lấy thuật dối trá đối xử với người. - Tào Đức nói đầy nghiêm túc.
— Đệ đúng là đọc sách nhiều quá thành con mọt sách rồi!
— Lại còn đoạn này nữa... - Tào Đức lại cầm lên thiên Cửu Biến. - Trong đây có viết: “Làm tướng có năm điều nguy: tất chết - có thể bị giết; tất sống - có thể bị bắt làm tù binh; nhanh giận - có thể bị khinh bỉ; liêm khiết - có thể bị làm nhục; yêu dân - có thể bị phiền hà”. Huynh nghe xem, “tất chết”, “tất sống”, “nhanh giận” thì không nói làm gì, nhưng đến “liêm khiết”, “yêu dân” cũng thành nguy cơ ư?
— Đệ mới chỉ biết một mà chưa biết hai! - Tào Tháo khoan thai nói. - Tướng soái liêm khiết, yêu dân vốn là đức tính tốt, nhưng quá coi trọng danh tiết, hoặc quá quan tâm đến trăm họ, có thể sẽ bị kẻ địch lợi dụng. Ý của Tôn Vũ chỉ là muốn kẻ làm tướng phải biết rõ lợi hại, có tầm nhìn rộng, mới có thể tùy cơ ứng biến trên chiến trường.
— Huynh thử cho đệ một ví dụ xem?
Tào Tháo suy nghĩ, rồi đặt cuốn sách thẻ tre lên bàn, tiện tay cầm bút viết vào bên cạnh nguyên văn “yêu dân, có thể bị phiền hà” một đoạn: “Rời khỏi chỗ kẻ địch tất sẽ đến, kẻ yêu dân, tất sẽ đi gấp đến để cứu dân, đến cứu thì sẽ phiền mệt vậy.”
Tào Đức gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý:
— Huynh viết nhiều thế này, sắp thành một bản chú giải rồi!
— Chúng ta sống trong thời thái bình, đương nhiên không cần phải học loại sách binh thư chiến pháp này, huynh chẳng qua cũng chỉ để tiêu khiển thôi. Nếu đệ có hứng thú, trong phòng huynh còn có mấy cuốn Tư Mã pháp, Uất Liêu Tử đệ cứ lấy mà xem.
— Nhưng tiểu đệ đọc không vào, thôi không đọc nữa đâu! - Tào Đức xua xua tay.
— Ừ. Huynh thấy đời này đệ cũng không làm tướng quân được đâu!
Tào Đức cũng cười nói:
— Đệ tuy không làm được, nhưng huynh quen biết nhiều bạn bè như vậy, sao không đem cuốn binh pháp mà huynh phê chú này cho họ xem, rồi cùng thảo luận đạo làm tướng cầm quân, dù chẳng có ích gì, cũng mua vui được một vài trống canh, có gì mà không được?
Câu nói ấy nhắc cho Tào Tháo nhớ ra: Viên Thiệu rất thích nghiên cứu binh pháp, sao không mang tới cho anh ta xem xem?
— Đệ nói rất đúng! Đáng tiếc là chúng ta ở trong thành, nhiều lắm cũng chỉ là bàn việc quân trên giấy, nếu ở quê đã có thể chơi đánh trận giả được rồi.
— Đánh trận giả ư?
— Đúng vậy! Khi huynh ở huyện Tiều quê nhà, đã thấy bọn Hạ Hầu Nguyên Nhượng (Hạ Hầu Đôn), Tào Tử Liêm chúng chơi như thế. Mọi người chia làm mấy phe, lấy gậy gỗ, sỏi đá làm binh khí, đánh nhau vui lắm. - Tào Tháo thầm nhớ lại, mình chính vì chuyện đánh nhau này, mới có cơ hội hiểu rõ dòng giống thực sự của mình.
Tào Đức nghe xong, tựa hồ như miên man suy nghĩ:
— Huyện Tiều thế nào, đệ quên mất rồi. Lần trước về quê đệ còn quá nhỏ, chỉ nhớ khi ấy mẹ còn trẻ lắm, đẹp lắm...
Tào Đức và Tào Tháo không phải cùng một mẹ sinh ra. Mẹ của Tào Tháo là phu nhân chính thất của Tào Tung, còn Tào Đức là con của tiểu thiếp. Nhưng mẹ của họ đều đã qua đời cả, Tào Tung mất liền ba đứa con trai, lại mất cả thê thiếp, chỉ còn hai huynh đệ Tào Tháo và Tào Đức, nên đều coi hai con như nhau, không phân biệt con đích con thứ.
Tào Tháo thấy đệ đệ nhớ lại những chuyện buồn lòng, vội bảo:
— Mẫu thân chúng ta tuy chẳng còn nữa, nhưng vẫn còn thất thẩm, thất thẩm rất nhớ đệ đấy! Lại còn bọn Tử Liêm, Nguyên Nhượng, Diệu Tài... nữa.
— Đợi mấy năm nữa, đệ cũng phải tự mình về quê xem sao... như huynh ấy!
— Đồ ngốc! - Tào Tháo xoa xoa đầu đệ đệ. - Hồi ấy huynh có muốn về quê đâu, là vì bảo vệ Hà Ngung, mới bị phụ thân xử phạt thế đấy chứ.
Tào Đức chớp chớp mắt, vặn hỏi:
— Mấy hôm trước huynh lẻn trèo tường ra ngoài, cũng là để cứu Hà Ngung đúng không?
Tào Tháo giật nảy mình:
— Đệ, đệ...
— Huynh cho rằng đệ là tên mọt sách thật ư? Từ hôm Đoàn Quýnh đến phủ lục soát, huynh toàn nấp dưới cửa sổ thư phòng của cha, để làm gì lại còn không rõ ư?
Tào Tháo nghe xong, há miệng trợn mắt, xưa nay cậu chỉ coi đệ đệ là kiểu người giống như thất thúc Tào Dận, chưa từng nghĩ rằng cậu bé thật thà này lại để ý như thế.
— Đệ thấy huynh giúp Hà Ngung như vậy có đúng không?
— Tất nhiên là đúng rồi! Đã đọc sách thì phải biết rõ đúng sai. Đảng nhân với hoạn quan, ai đúng ai sai, trong lòng đệ chẳng nhẽ lại không rõ hay sao? - Tào Đức cười nhạt.
— Dù thế nào đệ cũng không được nói cho phụ thân biết, nếu không huynh đi đời đấy! - Tào Tháo mím môi.
— Tất nhiên rồi. - Tào Đức cười ranh mãnh. - Nhưng...
— Nhưng sao?
— Huynh phải đồng ý với đệ một việc.
— Việc gì? Đệ không được yêu cầu lung tung đâu đấy! - Tào Tháo bắt đầu dè chừng với đệ đệ.
— Huynh đi cùng đệ đến gặp phụ thân. - Tào Đức vừa nói vừa cầm lên cuốn sách thẻ tre.
— Gặp phụ thân? Đệ vẫn muốn nói với ông ư? - Tào Tháo lo sợ đến độ chực quỳ xuống trước mặt đệ đệ.
— Huynh nghĩ lung tung gì thế? Đệ bảo huynh đi cùng đệ đến gặp phụ thân là muốn bẩm về chuyện binh pháp. Hôm nay phụ thân bảo đệ đọc cuốn binh pháp mà hằng ngày huynh vẫn đọc. Tính khí phụ thân thế nào huynh lại không hay sao? Đệ nãy giờ đọc rối tung rối mù cả lên, chắc chắn sẽ bị ăn mắng. Có huynh ở bên, đệ sẽ dễ ứng phó hơn! Đi nào!
Tào Tháo khi ấy mới thở phào, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc: Đúng rồi! Sao mình lại không nghĩ tới chứ, những cuốn hôm nay phụ thân bắt mình đọc cũng là những sách hằng ngày Đức nhi đọc. Vì sao phụ thân lại muốn chúng ta đọc đổi nhau như thế?
Hai huynh đệ lễ phép đến phòng Tào Tung, Tào Đức run run cầm cuốn binh thư đưa lên cho phụ thân.
— Con đọc thế nào rồi?
— Nhi tử ngu tối, không thể lĩnh ngộ được. - Tào Đức cúi đầu thật thà nói.
Không ngờ Tào Tung không nổi giận, chỉ chăm chú nhìn cậu con trai, hồi lâu mới than thở:
— Đức nhi này, con nói làm ta thất vọng quá. Chà... đọc không hiểu thì không cần phải đọc tiếp nữa. - Nói rồi ông cầm lấy cuốn sách.
Tào Tháo vội đỡ lời cho tiểu đệ:
— Đức nhi tuổi còn nhỏ, đọc loại sách binh pháp như thế này có lẽ hơi sớm ạ.
— Không phải, không phải... Mỗi người có một chí hướng, cũng không thể cưỡng cầu được. - Tào Tung lắc lắc đầu mãi.
Tào Đức nghe thấy phụ thân nói vậy, mừng rỡ cười nói:
— Đúng là thế ạ, ca ca rất tinh thông môn này. Bộ sách binh thư mà thất thúc cho huynh ấy, đã được huynh ấy phê chú sửa chữa, hệt như Trịnh Khang Thành chú giải Kinh thư vậy.
— Hừ! Con lại còn đề cao nó nữa, - Tào Tung liếc nhìn cậu con lớn. - Trịnh Huyền là bậc đại nho một đời, chứ nó thì là thứ gì?
Tào Tháo nuốt nước bọt, không đừng được hỏi:
— Vì sao phụ thân lại bảo chúng con đọc sách của nhau?
— Vì sao ư? Mấy đứa con ngốc của ta, ta chỉ muốn xem xem các con ai có thể tinh thông cả văn võ, ai có thể kế thừa được cơ nghiệp của Tào gia ta. Kết quả thì sao? Cả hai đều không đạt! - Tào Tung dường như rất giận, phất tay áo. - Thôi ra cả đi, đừng ở đây làm phiền ta nữa.
Trời dần về chiều, Tào Tháo trở về căn phòng vắng lặng của mình, hờ hững lật giở cuốn binh thư mà mình đã chú giải, đột nhiên suy nghĩ rối bời:
“Mình có thể trở thành một vị tướng quân không? Giống như Vệ Thanh(*), Hoắc Khứ Bệnh(*) vậy, hay Hoàng Phủ Quy, Trương Hoán chẳng phải cũng kiệt xuất lắm sao? Thống lĩnh thiên binh vạn mã, bôn ba khắp chốn biên cương, ra sức cống hiến cho đất nước không biết cảm giác sẽ thế nào? Phụ thân chẳng phải quen biết thân với Đoàn Quýnh sao, mình có thể thỉnh giáo ông ta... Không được! Đoàn Quýnh không phải là người tốt, kết bè kết đảng với Vương Phủ, hối lộ hoạn quan, vì tróc nã Bá Cầu huynh mà sát hại hơn một ngàn thái học sinh, nợ máu chất chồng tương lai nhất định không có kết cục tốt... Nhưng phụ thân chẳng phải cũng qua lại với hoạn quan sao? Có điều ông chỉ một lòng nhằm chấn hung cơ nghiệp Tào thị, có thể người đời đã hiểu lầm ông, ông tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân nịnh bợ hoạn quan! Chỉ đọc mỗi binh thư thì không được, nếu muốn trở thành vị tướng thực sự đủ tiêu chuẩn thì cần phải chăm chỉ đọc kinh sử giống như phụ thân nói mới được. Nhưng, đọc đến mức thành con mọt sách giống Tào Đức cũng không hay. Làm thế nào mới có thể được coi là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất đây? Là tạo phúc cho bá tánh một phương, hay một vị tướng quân dũng mãnh nơi trận tiền uy danh chấn động một phương? Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Ngu Hủ, Ban Siêu, họ có được coi là anh hùng không?”
Xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ ra sao, đây là lần đầu tiên Tào Tháo ước vọng về tương lai của mình. Cậu gập cuốn sách thẻ tre lại, bước đến trước cửa sổ, trông lên bầu trời cao: Màn đêm tĩnh lặng mênh mang vô tận, thấp thoáng dưới làn mây ẩn hiện ánh trăng và những chấm sao li ti. Tào Tháo đột nhiên nhớ đến cảm giác khi bị ả đào hát chạm vào người hôm nay, thật là kỳ lạ. Rồi chẳng hiểu tại sao cậu lại nhớ đến cô nương Đinh gia mà tứ thúc đã chọn cho mình, cô ta có xinh đẹp hay không?
Tào Tháo quay người mặc nguyên y phục nằm xuống giường, lúc nghĩ đến cha, lúc nghĩ đến Đoàn Quýnh, lúc nghĩ đến tứ thúc, lúc nghĩ đến thất thúc, lúc nghĩ đến Hà Bá Cầu giờ không biết tung tích nơi đâu, lúc lại nghĩ đến cô dâu tương lai của mình, rồi chẳng hay đã ngủ từ khi nào...
Tụ tập bằng hữu ở Viên phủ
Chẳng biết bao lâu sau đó, Tào Tháo cảm thấy cơ thể lành lạnh, mở choàng mắt ra mới phát hiện trời đã sáng từ lúc nào, cậu đã ngủ suốt đêm qua như thế. Vươn vai đứng dậy, Tào Tháo vội gọi gia nhân mang nước xúc miệng rửa mặt đến.
— Hôm qua ta ngủ như vậy, mà ngươi cũng không gọi ta dậy.
— Đại thiếu gia! Lão gia nói cậu mệt rồi, không cho gọi. - Thằng hầu đáp.
— Phụ thân ta đêm qua đến đây? - Tào Tháo ngạc nhiên.
— Vâng ạ! Lão gia đợi trong phòng cậu lâu lắm, còn đọc cả những cuốn sách này của cậu đấy! - Thằng hầu chỉ bộ Tôn Vũ Tử trên bàn. - Đêm qua lão gia vui lắm, xem những cuốn sách này của cậu xong trở về, còn uống rượu nữa. Hơn nửa năm nay mới thấy lão gia vui như thế.
Trong lòng Tào Tháo chợt mừng thầm, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm trang:
— Được rồi! Không cần ba hoa nhiều, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi!
Ăn sáng xong, cậu vội chạy đến vấn an Tào Tung. Nào hay Tào Tung vẫn giữ khuôn mặt cau có như quả mướp đắng, cứ như hôm qua không hề xem gì cả vậy, chỉ hỏi:
— Hôm qua, tứ thúc của mi gọi mi đi làm gì vậy?
Tào Tháo mặt đỏ đến tận mang tai:
— Không, không có gì...
— Hừ! Ta cũng chẳng quản nổi mi, không muốn nói thì thôi. - Tào Tung trừng mắt chằm chằm nhìn cậu. - Ta biết cả rồi! Mi đã thích ra ngoài, cũng chẳng giữ mi được. Vụ án viết chữ phỉ báng cũng tạm yên rồi, nếu muốn ra ngoài thì cứ ra! Đỡ phải ở nhà mặt mày buồn bã như thế.
Tuy lời nói có vẻ còn giận dữ, nhưng Tào Tháo vẫn vui mừng quá đỗi, vậy là có thể đi gặp Viên Thiệu được rồi.
Cậu gói ghém cẩn thận mười ba cuốn binh thư, buộc chặt rồi bỏ vào túi vải. Sắp xếp đâu vào đấy, mới gọi gia nhân chuẩn bị ngựa, quàng chiếc túi vải vào yên ngựa, rồi không cần bảo ai đi cùng, một mình cưỡi ngựa đến phủ Viên Phùng.
Trước cửa Viên phủ, ngựa xe tấp nập, các quan ở kinh, các môn sinh và các lại thuộc cũ ùn ùn đến bái yết, báo danh, ai cũng phải đợi ở ngoài cho đến khi được gọi. Thấy tình cảnh như vậy, Tào Tháo đang lo lắng không biết bao giờ mới được vào thì một tên canh cửa đã cung kính bước đến đón:
— Xin mời công tử vào!
— Ta!? - Tào Tháo không ngờ nhiều người có danh phận đều phải đợi, mà tên canh cửa lại mời riêng cậu vào. - Huynh biết ta ư?
Chỉ thấy tên canh cửa ôm chặt lấy đầu:
— Ngài lại hỏi câu ấy! Chớ đánh tôi, xin mời ông lớn mau vào ạ!
Hóa ra đó chính là tên gia đinh một tháng trước bị Tào Tháo đánh khi xông vào phủ. Khi ấy Tào Tháo lòng như lửa đốt nên nào nhớ được, nhưng tên gia đinh ấy có lẽ cả đời cũng không thể nào quên được cậu! Lần này vào đến cổng trong, cậu vội nói rõ đầu đuôi, một tên gia đinh đi báo cho Viên Thiệu hay. Viên Thiệu nghe xong, liền đích thân ra cửa đón, thấy cậu không dẫn theo tùy tùng nào, nách còn kẹp hơn chục cuốn sách, vội chạy đến đỡ lấy sách mang đến thư phòng mình ở sân bên.
— Bản Sơ huynh không hỏi han gì đã cầm ngay lấy sách, có phải nghĩ là sách này mang cho huynh xem không?
— Mạnh Đức thật là thích nói đùa. - Viên Thiệu cười nói.
Tào Tháo vẫn nghĩ mãi đến chuyện Hà Ngung:
— Bản Sơ huynh, Hà Bá...
— Hà Bá lấy vợ, Tây Môn Báo trừ bọn đồng cốt, chuyện này có chép trong Chiến Quốc sách. Sách ấy thật là ngụy đạo, hiền đệ nên ít đọc thì hơn. - Viên Thiệu vội nói lảng sang chuyện khác.
Tận tới khi đi đến nơi vắng vẻ trước thư phòng, Viên Thiệu mới nói nhỏ:
— Khi nãy nhiều người quá. Trong đây cũng có hai vị khách, việc này không vội gì, ta sẽ bàn sau.
Tào Tháo vâng một tiếng, quả nhiên thấy trong phòng đã có hai vị khách đang ngồi.
— Mạnh Đức không biết ai hả? - Viên Thiệu nói rồi chỉ vào người mặc bộ y phục màu đỏ nói, - Vị hiền huynh này là Thôi Quân, con trai của quan Đình úy Thôi đại nhân.
Tào Tháo nghe nói đó là con trai của quan Đình úy Thôi Liệt là chỗ giao tình với phụ thân mình, liền có cảm giác gần gũi. Lại thấy anh ta thân hình cao lớn, lưng hổ eo gấu, mặt hồng tai đỏ, mắt như sao sáng, từ đầu đến chân mặc một màu đỏ rực, đầy khí thế thượng võ thì càng thêm ái mộ, liền chắp tay nói:
— Gia phụ hiện giữ chức Đại Hồng lô, là chỗ thâm tình với lệnh tôn nhà. Đệ từ lâu đã nghe đại danh của huynh trưởng, chỉ giận chưa có duyên tương kiến. Tháo đệ xin được có lời chào!
Thôi Quân vội chào đáp lễ:
— Hóa ra là Tào Mạnh Đức! Đây đúng là đời cha rồi lại đời con tiếp nối giao hữu, chúng ta thật gần gũi lắm.
Nói xong cả bốn người đều cười lớn.
Viên Thiệu lại kéo người kia giới thiệu tiếp:
— Vị hiền đệ này họ Hứa, tên Du, tự Tử Viễn, là đồng hương với ta. Cậu ấy là môn sinh của Kiều công.
Tào Tháo bất giác ngẩng lên nhìn kỹ: Hứa Tử Viễn mình cao chưa tới bảy thước, búi tóc cao bọc khăn vuông bên ngoài, mình mặc áo dài vải gai màu trắng, lưng thắt đai vải đen, ngoài mặc áo khoác sắc trắng ánh vàng, không có trang sức gì đặc biệt; trên khuôn mặt, có đôi lông mày thưa nhìn thấy cả da bên dưới, hai tai đẹp khéo như cặp ngọc nguyên bảo, chiếc mũi thấp, cặp môi to dày đúng là xấu đến kỳ lạ, nhưng đôi mắt to vừa tròn vừa sáng lại rất linh hoạt, con ngươi di chuyển bên nọ sang bên kia, lộ rõ vẻ linh quang tú khí.
Hứa Du mở miệng liền bảo:
— Có phải huynh đài chính là Tào A Man năm xưa lưu diệu bút trên vách, giội quỳnh tương trong công đường, nhặt ngói xanh trên phòng ở phủ Tư lệ hiệu úy?
Tào Tháo giật mình, thầm nghĩ: “Làm sao anh ta biết cả tiểu danh của mình? Chuyện ấy cũng không có gì, nhưng ngay đến những việc hồi nhỏ mình vẽ bậy lên tường phủ, tè bừa ra công đường, trèo lên nóc nhà nghịch ngói mà cũng biết thì kể cũng lạ! Hơn nữa, miệng lưỡi của tên tiểu tử này cũng thật ghê gớm, môn sinh của Kiều Huyền quả nhiên cũng hơn người!”
— Chính là tại hạ! Tử Viễn miệng lưỡi thật lợi hại!
Bốn người vào chỗ ngồi, nói chuyện tâm đắc, chẳng bao lâu đã trở nên thân thiết.
Thôi Quân là người hiếu võ, tuổi cũng lớn nhất, cất lời:
— Chẳng hay liệt vị huynh đệ có biết chăng, quận Cối Kê có kẻ tạo phản rồi. Kẻ thổ hào ở Cối Kê tên gọi Hứa Thiều, đã lập một đội quân ở huyện Cẩn gần đó, nay tự xưng là “Dương Minh hoàng đế”!
— Hừ! Nằm mơ giữa ban ngày. - Viên Thiệu cười nhạt nói. - Mấy lũ thổ hào đó, đều là những kẻ mộng tưởng hão huyền, xuất thân thế nào mà muốn làm hoàng thượng. Mệnh người là do trời định, chúng nên chăm chỉ cấy cày mới phải. Làm sao lại điên đến thế?
Chẳng biết vì sao, hai câu ấy của họ chẳng lọt vào tai Tào Tháo chút nào. Khi cậu ở huyện Tiều quê nhà, thấy rất nhiều người nghèo khổ bị ức hiếp, nên từ lâu đã có sự cảm thông. Lại kết giao bằng hữu với Tần Thiệu, sớm đã chẳng còn quan niệm về môn đệ. Nhưng ở đây mình chỉ là khách, lại quan hệ thân thiết với Viên Thiệu, nên không tiện nói gì.
Thôi Quân cười bảo:
— Các huynh chớ nên coi thường tên Hứa Thiều này, hắn có hai hành động rất đích đáng.
— Làm sao cơ? - Hứa Du hỏi.
Thôi Quân hai mắt sáng ngời nói:
— Hắn dẫn dắt đám quân ô hợp, nhưng lại đánh bại quan quân triều đình. Các huynh nghĩ xem, thứ sử Dương Châu là ai? Doãn Đoan! Đó là lão tướng cả đời rong quân ruổi ngựa, cuối cùng bị thua dưới tay hắn, thế có chấp nhận được không?
Tào Tháo không ngăn được cảm thán nói:
— Tuy là chiến bại, nhưng e rằng tội chẳng phải ở Doãn lão tiền bối.
— Nói vậy là sao? - Thôi Quân mặt lộ vẻ nghi hoặc.
— Doãn Đoan là danh tướng ở tây bắc, phụ tá lão tướng quân Trương Hoán đánh không trận nào không thắng, dẹp không trận nào không xong. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là tay giỏi đánh với người Khương, chứ phải đấu với người phương Nam thì chưa hẳn đã được. Hơn nữa, Dương Châu bao năm nay không có chiến tranh, việc võ bị từ lâu đã trễ nải rồi.
Viên Thiệu lại nói thêm vào:
— Thực ra điều quan trọng nhất lại không phải ở chiến trường. Đoàn Quýnh câu kết với hoạn quan hãm hại Trương Hoán, Doãn Đoan cũng bị rủi lây. Bề ngoài làm thứ sử Dương Châu, trên thực tế chính là bị điều khỏi quân đội của mình. Quân không biết tướng, tướng không hiểu quân thì đánh trận thế nào?
— Hừ! Suy cho cùng lại là bọn hoạn quan đáng ghét. Không có chuyện xấu xa nào dưới gầm trời này mà không liên quan đến bọn chúng. - Tào Tháo nghiến răng. - Doãn lão tướng quân chiến bại, triều đình có trách tội không?
Viên Thiệu nói:
— Bị cách chức rồi. Nếu không được thủ hạ của ông ta là Công tào Chu Tuấn đút lót hoạn quan để chuộc mạng sống thì ông ấy đã bị Đoàn Quýnh xử tội chết rồi!
Thôi Quân nói:
— Bây giờ triều đình lại phái Tang Mân đi đánh Hứa Thiều, còn chưa biết thắng hay thua! Nghe nói Tang Mân được một người dẫn đường tên là Tôn Kiên, là hậu duệ của Tôn Vũ Tử.
— Cái gì mà hậu duệ của Tôn Vũ Tử chứ? Nói rõ thật hoang đường, đệ thấy cũng tầm thường thôi, chưa chắc đã có tài cán gì thực sự. - Tào Tháo khi ấy còn chưa để ý gì đến Tôn Kiên.
Dòng suy tư của Viên Thiệu vẫn là chuyện trong triều, không quan tâm lắm đến đánh trận, liền chuyển sang nói chuyện khác:
— Vừa nãy mọi người nhắc đến Đoàn Quýnh, người như thế đâu đáng được giữ chức Thái úy! Đến nay thái học sinh đã bị ông ta bắt sạch rồi. Thái học sinh sau này đều là quan viên của triều đình, nay bị bắt bị giết như vậy, về sau triều đình biết trông cậy vào ai?
— Trông cậy vào chúng ta thôi! - Thôi Quân tỏ vẻ tự phụ.
— Này này! Huynh nghĩ thì hay đấy, đương kim hoàng thượng đã có đủ người mình cần dùng. Đệ nghe thúc phụ nói, ông ta đang tính toán để những người cùng chơi với mình trước đây đều được làm quan. Nào là đám hát xướng, bọn viết chữ, lũ vẽ tranh, đám cờ bạc, thậm chí đến cả bọn đá gà đua chó, đến nay đều được làm quan. Lại còn gọi với mỹ danh là cái gì Hồng Đô môn học, cho bọn ti tiện Nhậm Chi, Giả Hộ, Lạc Tùng... coi giữ. Đúng thực là... - Viên Thiệu vẫn để ý giữ mồm giữ miệng, không dám nói bừa bêu xấu hoàng thượng.
— Chẳng lẽ mấy năm miệt mài đèn sách, bao năm chinh chiến lập công, lại không bằng một bức vẽ của họa công sao? - Tào Tháo có vẻ không tin.
— Đệ chớ cho là đùa, tay họa công Giang Lãm trong Hồng Đô môn, hoàng thượng đang muốn cho lên làm Thị trung đấy. - Viên Thiệu cười khổ nói, - Thúc phụ tôi vì chuyện này đã can gián hoàng thượng mấy lần, mà chưa thấy tác dụng gì. Quan hệ của gã Giang Lãm ấy với Trương Nhượng rất thân thiết, ai cản nổi chứ.
Bậc tam công cao quý lại chẳng ngăn nổi một tay họa công, đó cũng là chuyện thật kỳ quặc. Tào Tháo không ngăn được suy nghĩ: Khi Hà huynh vào kinh còn tính sẽ liên hệ các quan viên, dâng thư để cảm động hoàng thượng, bây giờ xem ra đương kim vạn tuế làm việc còn thua tiên đế khi xưa! Tiên đế tuy chẳng màng chính sự nhưng không đến nỗi thi hành chính lệnh bừa bãi, còn đương kim thiên tử lại đưa ra nhiều chủ ý gàn dở. Tất nhiên, những câu bất mãn thế này, không thể nói thẳng ra được.
— A Man huynh! A Man huynh!
— Ừ. - Tào Tháo ngoái đầu lại, thấy Hứa Du đang cầm trên tay cuốn binh thư của mình, chả trách suốt nãy giờ không nghe thấy cậu ta nói.
— Bộ Tôn Vũ Tử này phê chú chi tiết, là huynh làm đó ư?
— Phải.
— Tiểu đệ đúng là được mở rộng tầm mắt! - Hứa Du chắp tay cung kính.
— Không dám, không dám!
— Hẳn là huynh muốn đem cho Bản Sơ huynh đọc rồi. Có thể tại hạ đề nghị hơi quá, nhưng có thể cho đệ mượn xem trước mấy ngày được chăng?
— Việc này... Tử Viễn nếu không ngại thì cứ đem về xem. - Tào Tháo tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng không mấy vui vẻ, mới lần đầu gặp gỡ, thứ đem cho Viên Thiệu xem lại bị cậu ta lấy đi trước, thật là khó coi. Nhưng có lẽ Tào Tháo nằm mơ cũng không ngờ được rằng, chính nhờ việc cậu cho Hứa Du mượn sách ấy, mà cậu có cơ hội gặp được bậc đại quý nhân đầu tiên trong đời.
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1