Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
úc Tào Đỉnh lật chăn gọi, Tào Tháo vẫn còn đang ngáy khò khò với giấc mơ ngọt ngào!
Nhưng Tào Đỉnh cũng chẳng để yên mãi, lật chăn, túm lấy tai cậu, véo mạnh.
— Ui da... - Tào Tháo lập tức mở bừng mắt, đau tưởng muốn nhảy dựng lên. - Buông ra, thúc mau buông ra!
— Hừ! Giờ khắc nào mà vẫn còn nằm ườn ra vậy? Mặt trời đã lên bảy cây sào rồi, Đức nhi đã đọc xong sách, ngươi vẫn còn ngủ nướng ở đây! Đợi phụ thân ngươi tới cho hai cái bạt tai à? Mặc y phục vào mau!
— Tiểu điệt dậy đây, dậy ngay đây! Xin thúc buông tay, buông tay!
Tào Đỉnh vẫn không có ý buông ra, chỉ nín cười bảo:
— Dậy mau! Hôm nay có việc giao phó cho ngươi đây!
— Thúc buông ra đi! Chỉ cần thúc buông ra, thúc nói gì tiểu điệt cũng sẽ nghe theo... Tiểu điệt phục rồi, phục rồi! Tứ thúc, thúc mau buông ra!
Tào Đỉnh khi ấy mới thả tay, ôm bụng cười thành tiếng:
— Ha ha ha... xem bộ dạng lôi thôi của ngươi kìa, có ra dáng con nhà quan không? Mau mặc y phục vào, chớ không biết xấu hổ như thế.
— Còn nói tiểu điệt không ra dáng con nhà quan, thúc cũng không ra dáng người lớn gì cả... - Tào Tháo lầu bầu hồi lâu, ngáp dài, mắt nhắm mắt mở sờ tìm y phục bên giường. Lúc ấy, đầu óc cậu rối bời, nghĩ đến ván cờ chơi với đệ đệ đêm qua. Dù dậy sớm cũng có ý nghĩa gì chứ? Về kinh đã gần một năm, Tào Tung hầu như vẫn chưa có ý định để cậu làm việc gì. Cậu mắt nhắm mắt mở mò đi mò lại, mãi mới tìm thấy y phục mặc vào người.
— Này! Ngươi làm gì thế? Đi viếng đám tang mà mặc áo gấm ư? Muốn bị người ta đánh hả?
— Viếng đám tang? Viếng đám tang ai ạ? - Tào Tháo lại ngáp dài, dụi dụi mắt.
— Hồ Quảng đêm qua chết rồi, bây giờ văn võ trong triều đang chuẩn bị phát tang phúng viếng.
Tào Tháo lại lật đật cởi áo gấm, miệng lẩm bẩm:
— Lão chết dẫm nào? Ông ấy chết hay sống thì liên quan gì tới tiểu điệt. Hơn nữa lại chẳng quen biết gì, thế mà lại bắt tiểu điệt đi viếng, phá mất giấc ngủ... Phụ thân không muốn đi, vậy tứ thúc vất vả một chuyến không được sao?
— Ta là ta, không thể gộp chung với phụ thân ngươi và nhà ngươi được. - Tào Đỉnh thấy cậu vùng vằng thì lấy làm lạ. - Ngươi cũng không cần sốt ruột, phụ thân ngươi đang đợi ngươi ở nhà trước đấy. Mà chính ông ấy nhắc bảo ngươi đi đó.
— Thật ạ? - Tào Tháo giật mình.
— Lại còn không thật sao? Ông ấy đang mắng ngươi sao còn chưa dậy, bảo ta đến giục đấy.
Vừa dứt câu ấy, Tào Tháo mới cuống lên. Phụ thân mà nổi giận thì không xong rồi! Tào Tháo sợ hãi bật dậy, vội buộc lại mái tóc rối bời, cuống cuồng vận y phục, vội vã như con kiến trên chảo rán. Lấy được quần dài ra thì vội vàng xỏ hai chân vào một ống, thế là bịch một cái, ngã xuống đất.
— Ha ha ha... - Tào Đỉnh cười đến đau bụng, trong lòng thầm nghĩ: Đại ca làm việc cũng thật quá đáng, đem con bỏ cho người khác suốt bốn năm dòng, lòng dạ đúng là sắt đá đến đáng sợ.
Tào Tháo cũng chả để ý xem ngã có đau không, bò ra mặc cho xong y phục, rồi lại gọi đầy tớ chải đầu giúp. Chủ thế nào, tớ thế đó, tên đầy tớ cũng cuống quýt, cầm chiếc lược gỗ trong tay mà run lẩy bẩy chải cũng không ra hồn. Cậu cũng chả để ý kỹ được, vội vàng cài trâm lên, xỏ dép, còn chẳng kịp rửa mặt, chỉ đưa tay áo lên lau qua, rồi kéo Tào Đỉnh chạy lên tiền đường.
Phủ đệ của Tào Tung ở kinh đô vốn là nhà của lão nội quan Tào Đằng ở khi về hưu. Từ đó trở đi, phủ đệ ấy có một nhiệm vụ đặc biệt - là nơi thông báo tin tức của đám hoạn quan và một số quan viên bên ngoài. Sau khi Tào Đằng qua đời, Tào Tung làm quan, lại tiếp tục cách làm đó. Quan Thị trung Phàn Lăng, Nghị lang Hứa Tương sáng nay có mặt, là những vị khách thường xuyên ở đây, tuy mấy năm trước việc tụ tập của họ vì bị Đậu Vũ ngăn trở nên đình trệ một thời gian, nhưng bây giờ đã sóng yên gió lặng rồi.
— Nghe nói Đoàn Quýnh về kinh làm quan, là nhờ Cự Cao huynh dẫn dắt, hẳn lần này huynh sẽ được không ít báo đáp đây? - Phàn Lang béo núc, mặt mũi đỏ hồng, khi nói chuyện luôn mang theo một nụ cười mỉm tự nhiên, cho nên trong chốn quan trường ông ta có biệt danh là “Tiếu Diện Hổ”(*). Đối lập hoàn toàn với ông ta là người ngồi bên cạnh - Hứa Tương. Người ấy có cặp mày và bộ râu dài, tướng mạo chẳng thường, nhưng xưa nay luôn kiệm lời, chỉ lặng lẽ quan sát người khác nói, biệt hiệu của ông ta là “Bất Khai Khẩu”(*).
— Tiếu Diện Hổ, ông chớ nhắc đến những chuyện vô ích ấy. - Tào Tung với Phàn Lăng vô cùng thân thiết, nói năng cũng thoải mái. - Có việc thì nói, có gói thì mở, chớ có vòng vo làm gì.
— Tào huynh thật thẳng thắn! - Phàn Lăng vẫn không quên nịnh thêm một câu. - Đệ nghĩ đến một chuyện hay ho, không dám tự ý hành xử, nên đến riêng đây mời hai ngài ra mặt.
— Ồ? Chuyện hay gì? - Tào Tung lấy lại tinh thần.
— Ngày nay ngai vị của hoàng thượng đã ổn định, Đậu thái hậu cũng bị giam lỏng nhiều năm, đệ muốn dâng sớ xin mẫu thân của hoàng thượng nhập cung để nắm việc bên trong. - Phàn Lăng đắc ý nói. - Sao ạ? Hai ngài có dâng tấu chương này cùng đệ không?
Tào Tung nghe xong mỉm cười: lão Tiếu Diện Hổ thật giảo hoạt, nghĩ ra cách hiến mị thủ sủng(*) này cũng thật tuyệt. Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, không có người để cậy nhờ, tất nhiên sẽ nhớ thân mẫu, được gặp thân mẫu há chẳng nhớ đến ý tốt của Tiếu Diện Hổ kia sao? Hơn nữa, thân mẫu của hoàng thượng là Thận Viên Quý nhân Đổng thị một khi đã vào làm chủ hậu cung, cũng phải cảm kích ông ta, đó gọi là hưởng lợi đôi đường. Sau này có hoàng thượng, thái hậu làm hậu thuẫn, họ Phàn kia lại chẳng được thăng quan ư? May cho ông ta nghĩ được ra, nhưng chuyện này...
— Không được! - Hứa Tương “Bất Khai Khẩu” đột nhiên nói.
— Vì sao vậy? - Phàn Lăng không hiểu.
Hứa Tương không chịu nói ra lý do:
— Muốn làm thì ngài tự mình làm, tôi sẽ đợi mua quan tài cho ngài.
Phàn Lăng vô cùng nghi hoặc.
— Ngài cũng thật là! Nói thêm một câu thì chết hay sao? Nói cho ông ta biết thì có làm sao? - Tào Tung đã hiểu suy nghĩ của Hứa Tương. - Tiếu Diện Hổ, ông nghĩ sai rồi, chuyện này chúng ta tuyệt nhiên không thể làm. Vương Phủ, Tào Tiết đánh đổ Đậu gia vừa được mấy năm, mới ôm hoàng thượng còn chưa ấm chỗ, ngài công nhiên đề xướng dựng lại một thái hậu khác, đó chẳng phải là kiếm mẹ chồng cho họ sao? Chuyện này nếu làm, cũng phải để Vương Phủ, Tào Tiết tự làm, chuyện ấy phải để tự họ lo. Chớ quên Đậu thái hậu vẫn còn sống, lại chưa có chiếu chỉ phế bỏ, ngài chỉ nghĩ đến việc thăng quan, mà làm phật ý Vương Phủ, ông ta khoác cho ngài tội “sàm báng thái hậu, tự ý tôn phi tần bên ngoài” thì đầu cả nhà ngài đều phải đi ở nơi khác cả!
— Khà khà... cái cổ của đệ cũng đang thấy ngứa rồi đây! Thôi được rồi, chuyện này coi như đệ chưa hề nói ra. - Đó chính là chỗ hơn người của Phàn Lăng, bất kể trong lòng thế nào, nụ cười trên mặt vẫn trước sau không đổi. - Chúng ta hãy bàn chuyện trước mắt đi. Bây giờ lão giảo hoạt Hồ Quảng đã chết, có lẽ không còn ai làm bừa cho hai tên Vương Phủ, Tào Tiết nữa. Đệ xem chừng, hai người này ngoài mặt thì hợp, mà trong dạ thì li, sớm muộn sẽ chia lìa. Đến khi ấy chúng ta theo họ Vương hay họ Tào?
— Theo Vương cũng được, theo Tào cũng được, nhưng đều phải xem xem, ai có thể cho chúng ta...
Vừa nói đến đó thì thấy Tào Tháo vội chạy vào. Không biết do vấp phải bậc cửa hay không dừng kịp, mà vừa vào phòng thì ngã sõng soài ra đất. Cậu nhanh trí thuận thế quỳ xuống, nhịn đau gượng cười nói:
— Con xin bái kiến phụ thân.
Tào Tung nhìn con trai dáng vẻ lôi thôi, hấp tấp, trong khi đang có hai vị đồng liêu ngồi bên cạnh, trong lòng giận lắm, nhưng trước mặt mọi người không để lộ ra, chỉ mắng bảo:
— Lật đà lật đật, không ra thể thống gì cả! Mắt mũi để đi đâu vậy, không thấy ai hay sao? Không mau chào hai vị đại nhân?
Tào Tháo khi ấy mới nhận ra Phàn Lăng, Hứa Tương đang ngồi ở vị trí của khách, vẻ mặt khó xử, vội vàng thi lễ:
— Tiểu điệt xin có lời chào hai vị đại nhân.
Tào Tung còn chưa kịp nói gì, đã nghe Phàn Lăng nói chen vào:
— Hiền điệt, ngẩng đầu lên xem nào?
— Dạ? - Tào Tháo liền ngẩng đầu lên ngay.
Phàn Lăng không nhịn được bật cười khanh khách:
— Hiền điệt của ta! Ngày nào cháu cũng để đầu thế này hả? Sao không múc chậu nước lên mà soi xem thế nào!
Tào Tháo khi đó mới phát hiện ra, đầu tóc mình hầu như chưa được chải lại, phủ lòa xòa xuống mang tai. Mặt Tào Tung đã sớm đỏ như quả hồng:
— Đồ vô dụng! Cút cút cút! Ra ngoài sân quỳ xuống!
— Cự Cao huynh hà tất phải cáu giận? - Hứa Tương vội vã can lại. - Hiền điệt vội chạy đến, nhất định là có việc gấp, huynh dạy con ngay trước mặt chúng đệ, chúng đệ cũng xấu mặt lây đấy.
— Đúng, đúng, đúng. - Phàn Lăng cũng không cười nữa.
Tào Tung liếc mắt nhìn con: Đúng là không biết thằng ranh này ra làm sao nữa! Khi nhỏ tuy bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng tướng mạo đáng yêu, cốt cách còn có vẻ thông minh lanh lợi. Giờ lớn hơn, chút thông minh ấy cũng chạy đi đâu mất tiêu cả rồi? Không biết bốn năm qua lão thất giúp mình dạy dỗ thế nào, chưa bàn đến chuyện học hành tản mạn không ra sao, ngay đến tướng mạo cũng ngày càng tầm thường. Mọi người đều nói, trẻ nhỏ tuấn tú điển trai, đến khi lớn dậy chẳng như ý mình, ngẫm lại thật không sai... Trong lòng ông buồn bực, lại không tiện làm bẽ mặt Phàn Lăng, Hứa Tương, hầm hầm bảo:
— Nếu không nể mặt hai vị đại nhân đây, hôm nay ta đã cho mi một trận nhừ tử rồi đấy!
— Dạ. Đa tạ hai vị đại nhân! - Tào Tháo nói xong, vội vén búi tóc ra sau tai.
— Sáng ngày ra, ngươi không dưng chạy lên khách đường có việc gì?
Nghe ông hỏi vậy, Tào Tháo đang quỳ bỗng ngẩn ra: chẳng phải là ông gọi mình đến đây sao? Vội cúi đầu liếc mắt qua vai nhìn tứ thúc đang đứng bên ngoài, thấy Tào Đỉnh lúc ấy đang thích thú ôm bụng cười đến độ người cúi gập như con tôm, mới hiểu ra mình lại bị mắc lỡm ông.
— Ta đang hỏi ngươi, còn nhìn ngó đi đâu? - Tào Tung giận hằm hằm đập tay xuống mặt bàn.
— Con... con nghe tứ thúc nói... - Chuyện này biết nói thế nào bây giờ? Trước mặt hai người lạ, đem trò cười ấy nói ra, chẳng những mất mặt, còn phải ăn phạt quỳ như thường.
— Nói mau! Chớ có ấp a ấp úng thế, phá hỏng đại sự của chúng ta. - Tào Tung không đợi được nữa.
Tào Tháo đảo mắt một vòng, nghĩ ra một ý, nói:
— Khi nãy con nghe tứ thúc nói quan Thái phó đương triều Hồ công đã bị bệnh qua đời, triều ta mất đi một bậc lão thần trung hậu, con vô cùng... vô cùng đau lòng. - Câu nói không thực tâm ấy thật khó nói trơn tru. - Cho nên con đến xin lệnh cha, cho con đến Hồ phủ điếu tang, thăm hỏi.
— Ôi chao, thằng bé thật có tâm! - Phàn Lăng vỗ đùi.
Cơn giận của Tào Tung dần tan đi, gật gật đầu:
— Ừ... nói vậy còn nghe được. Hồ công là bậc lương đống của triều ta, về tình hay về lý, con cũng nên đến viếng. Nhưng phủ họ Hồ rất coi trọng lễ nghi, con đến đó phải đi đứng nói năng cho đúng phép tắc, dù gặp bạn bè cũng không được ăn nói ồn ào bừa bãi. Không còn sớm nữa, muốn đi thì tranh thủ chuẩn bị đi!
— Dạ! - Tào Tháo đứng dậy, lễ phép vái chào. - Tiểu điệt xin cáo từ hai vị đại nhân!
— Ừ, thật hiểu lễ nghi. - Hứa Tương tấm tắc khen mãi. - Cự Cao huynh quả là biết dạy con.
Tào Tung thở phào: Rốt cuộc đã không làm mất mặt ta.
Tào Tháo cũng thở phào: Rốt cuộc cũng đối phó xong rồi. Cậu thận trọng lui chân khỏi khách đường, đi khá xa rồi, tận đến khi không nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ khách đường, mới nhéo Tào Đỉnh đang cười ngoác đi ngay sau mình:
— Tứ thúc này! Thúc chớ có đùa kiểu ấy nữa, làm tiểu điệt toát hết cả mồ hôi!”
— Rất hay, rất hay... - Tào Đỉnh giơ hai ngón tay cái lên. - Đầu óc ngươi nhanh trí đấy! Mau chuẩn bị đồ đi đến Hồ phủ nào.
— Tiểu điệt vẫn phải đi điếu tang lão Hồ Quảng ấy thật sao?! - Tào Tháo trong lòng buồn bực.
— Ngươi đã xin phụ thân cho đi rồi, không đi mà được hả?
— Thúc tính kế làm khổ điệt nhi rồi.
— Ai tính kế ngươi? Ta nghe thấy rõ ràng, tự ngươi đòi đi đấy chứ. - Tào Đỉnh cười trêu cợt.
— Tiểu điệt không nói thế liệu có được không? - Tào Tháo lườm ông ta.
— Trông bộ dạng xui xẻo của ngươi kìa, lại còn nghển cổ trừng mắt với ta nữa! Ta làm vậy cũng là muốn tốt cho ngươi đấy, cả ngày đàn đúm với lũ bạn mèo mả gà đồng ấy làm gì? Ngươi cũng nên năng qua lại những nhà quan lại quyền quý, hôm nay nếu gặp con cái nhà khác, nên giao lưu làm quen qua lại với họ. Sau này ra làm quan sẽ có tác dụng đấy!
Tào Tháo chẳng biết làm sao, gật gật đầu: ra làm quan? Trong đầu cậu, đấy vẫn là chuyện của tám trăm năm sau cơ. Giờ có người bốn năm mươi tuổi mới được xét hiếu liêm, nhà mình cũng chẳng phải đói ăn, đi làm quan sớm thế, có gì hay ho đâu? Hơn nữa, những nhà mấy đời làm quan như vậy, há có thể có tiếng tốt gì sao? Làm một công tử tự do tự tại, rong chơi thơ phú lại chẳng hay hơn ư?
— Tứ thúc, nếu tiểu điệt về sớm, chúng ta tìm mấy tên đầy tớ lại đá cầu được không?
— Trong đầu ngươi chỉ nghĩ đến chơi! Bây giờ Đức nhi đã có thể làm được bài phú dài rồi đấy, ngươi cũng phải để ý đến bài vở nhiều hơn đi!
— Tiểu điệt đang đọc Tôn Vũ Tử thập tam thiên cơ.
— Đã đọc bao nhiêu lần rồi, còn có thể tiến thêm được đến đâu nữa? Muốn ra chiến trường cũng phải đợi đến lượt ngươi đã! Binh pháp cũng là một môn học vấn, nhưng những kinh sách, thi thư kia...
— Được rồi, được rồi! - Tào Tháo xua xua tay, không cho ông ta nói nữa. - Điệt nhi sẽ nhớ chăm chỉ là được chứ gì, thúc nào gặp cũng nói thế, tai điệt nhi ù hết cả rồi.
Tào Đỉnh cũng không đôi co nữa, vỗ vỗ vai cậu:
— Được, cháu lớn rồi tự có chủ kiến, ta không nói nữa. Cháu đi chuẩn bị đồ đi, ta còn có chuyện phải nói với mấy vị Phàn Lăng, Hứa Tương.
— Một ông là Tiếu Diện Hổ, một ông là Bất Khai Khẩu, lại thêm thúc nữa, những ông quan có tiếng tốt này đều họp cả lại rồi.
Tào Đỉnh nghe cậu ta đùa trêu như vậy, cũng hờ hững bật cười, dõi theo bóng cậu đi nhanh xuống nhà sau, hỏi:
— Này! Ngươi phải đi chuẩn bị lễ vật điếu tang đấy, còn đi làm gì thế?
— Đi làm gì? Điệt nhi đi xỏ tất! Sáng sớm đã lừa điệt nhi một vố, vội vội vàng vàng, đến tất còn chưa kịp xỏ đây!
Đồng bệnh tương lân
Tào Mạnh Đức ngồi trước bàn bày đầy những món ngon vật lạ mà chẳng hề hứng thú chút nào. Mới sáng sớm đã bị thúc phụ phá tan giấc mộng đẹp, bắt đến Hồ phủ viếng tang. Đến Hồ phủ rồi, người thì đông, không khí thì hỗn loạn, nào là quan viên, nào là sĩ đại phu, lại còn đám thuộc lại nhạt nhẽo vô vị ở các ti phủ nói những câu kiểu cách vô nghĩa nữa, từ đáy lòng mình cậu thấy thật đáng ghét, chỉ muốn nhanh chóng cho xong bữa cơm này, để về sớm đá cầu với tứ thúc.
Hồ Quảng tự Bá Thủy, làm quan trải sáu triều vua: An đế, Thuận đế, Xung đế, Chất đế, Hoàn đế, Linh đế, chỉ nhờ có công trong việc đề nghị sách lập Lương hoàng hậu dưới thời Hiếu Thuận hoàng đế, được Lương thị ưu ái mà thăng tiến, giữ việc ở công đài hơn ba mươi năm, làm đủ các chức Thái úy, Tư đồ, Tư không.(*) Sau khi Trần Phồn chết, được tôn làm Thái phó, thọ tám mươi hai tuổi. Đếm đốt ngón tay ông ta cũng đã tung hoành chốn quan trường năm mươi lăm năm, trong bể hoạn(*) nổi chìm, duy chỉ ông ta là vững vàng không suy suyển. Nhưng người này cũng là điển hình của sự giảo hoạt chốn quan trường, không chút cứng rắn, mà chỉ dựa vào tài khéo léo, luôn đứng giữa hoàng đế, ngoại thích, hoạn quan và các bè đảng thi triển đạo trung dung, làm việc không có nguyên tắc gì cả. Dân gian có câu ngạn ngữ: “Muôn việc bừa bãi hỏi Bá Thủy, Thiên hạ trung dung có Hồ công”, có thể nói rõ cả. Giờ thì ông ta đã chết, được ban thụy là Văn Cung Hầu và cho táng ở Nguyên Lăng, tất cả quan viên trong triều đều ngại ông ta được hoàng đế ân sủng, nên đến phúng viếng cả.
Tang lễ xong, Hồ phủ lại dựng rạp giữ các quan viên cùng con cháu thân thuộc đến viếng tang ở lại dùng bữa. Tào Tháo đến viếng trong lòng đã buồn bực, chẳng có tâm tư nào ăn uống vào tiệc mà chỉ mong ăn xong cho nhanh rồi nhấc mông lên về nhà. Bởi cậu chưa làm quan, chỉ được ngồi ở mấy bàn ngoài sân. Mà chỗ ngồi ngoài sân cũng được chia làm mấy bậc: con cháu nhà công hầu cho đến tử đệ nhà thư hương thế gia ngồi ở những cỗ đầu tiên, tiếp theo là con cháu các nhà cửu khanh quận thú, sau nữa mới tới các quan nhỏ, nhà dòng dõi ở địa phương, cũng như thân thuộc của các tòng quan ở bộ tào. Tào Tháo vì có phụ thân làm Đại Hồng lô là hàng cửu khanh, nên được mời ngồi ở cỗ hạng nhì.
Ban đầu cậu cũng rất hào hứng, nhưng ngồi xuống rồi mới thấy hối hận - chẳng quen biết ai xung quanh, đám con cháu nhà công hầu không quen biết kia, sao thèm chủ động mở miệng bắt chuyện với một tên dòng dõi nhà quan hoạn tầm thường như cậu? Giờ mới chiêm nghiệm được chỗ khó xử của phụ thân mình khi xưa.
Lúc ấy chợt có mấy tên nô bộc đang hầu một công tử trẻ tuổi, ăn mặc cao sang đi qua, Tào Tháo ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đó mình cao tám thước, vai rộng cường tráng, đầu đội mũ thông thiên màu đen, khoác y phục bằng gấm Thục màu xanh, lưng thắt đai kim tuyến thêu nạm ngọc, chân dận đôi hài vân đế dày màu đen, ăn vận rất đỗi trang trọng nhã nhặn. Nhìn kỹ khuôn mặt, thấy người này trán rộng, khuôn mặt trắng trẻo, đôi lông mày to đen đậm dài đến tận mép tóc mai, hai mắt sáng có thần, mũi cao miệng rộng, đôi tai to rủ xuống, răng trắng môi hồng, bộ râu ba chòm nho nhỏ, đúng là nhân vật anh tuấn tú lệ.
Tào Tháo giật mình: Đây chẳng phải là Viên Thiệu sao? Tại sao anh ta cũng bị xếp vào cỗ hạng nhì nhỉ?
Họ Viên ở Nhữ Nam này thực không phải tầm thường, chính là nhà kinh học thế gia, mấy đời nghiên cứu Mạnh Thị Dịch(*). Cao tổ phụ của Viên Thiệu là Viên An từng làm Tư đồ dưới thời Chương đế; tằng tổ phụ Viên Kinh là Thái thú ở quận Thục, Viên Sưởng được Lương Ký tin phục, từng nhận chức Tư không; tổ phụ của anh ta là Viên Thang từng giữ chức Thái úy, tính ra Viên gia đã liên tục bốn đời giữ vị trí tam công rồi. Phụ thân của Viên Thiệu là Viên Thành mất sớm, giờ anh ta sống với thúc phụ. Nay hai vị thúc phụ là Viên Phùng, Viên Ngỗi cũng nắm chức vụ lớn trong triều.
Theo lý mà nói, Viên Thiệu cũng là con nhà thư hương gia thế, lại là hậu duệ của tam công, nên ngồi ở cỗ hạng nhất, tại sao Viên Thiệu lại ngồi cạnh cậu thế này?
— Được ngồi bên Bản Sơ huynh, thực là may mắn ba đời cho tiểu đệ! Huynh gần đây vẫn được tốt chứ? - Tào Tháo vốn không biết rõ anh ta, chỉ quen sơ sài, nhưng hôm nay đã ngồi cạnh nhau, nên đành phải nói mấy câu khách khí.
— Hóa ra là Mạnh Đức! Tốt tốt, nhưng tôi sinh ra vốn đã kém may mắn. - Viên Thiệu vẻ mặt thâm trầm, nói không lạnh nhạt, cũng chẳng nhiệt tình.
Tào Tháo nghe thấy rõ ràng trong câu ấy ẩn nhiều ý tứ, nhưng trong đầu mờ mịt, không hiểu anh ta có ý gì. Phải chăng cho việc ngồi cùng mình là điều đáng hổ thẹn? Nhưng xét lại, con người họ Viên rất chan hòa tốt bụng, lại giữ lễ nghi, chắc hẳn không công nhiên cười cợt người khác, nhân thế liền hỏi:
— Có chuyện gì vậy Bản Sơ, huynh có tâm sự không vui ư?
— Sao có thế được? Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn ấy chứ! Tôi lại không phải hậu duệ chính thức nhà họ Viên, sao có thể có tâm sự gì? - Viên Thiệu càng nói càng khiến người ta khó hiểu.
Tào Tháo nghe câu nói ấy thấy không ăn nhập gì cả, cũng không trò chuyện thêm với anh ta nữa, chỉ cầm đũa lên ăn. Gắp hai đũa chả thấy ngon lành gì, lại thấy Viên Thiệu vẫn ngồi không, chẳng đụng đến món ăn, chỉ hằm hằm giận dữ nhìn lên chỗ cỗ hạng nhất trên kia. Tào Tháo thấy buồn cười: Tên Viên Bản Sơ này thường ngày cũng là người độ lượng, không ngờ hôm nay lại vì không được ngồi cỗ hạng nhất mà tức giận, có thể thấy cũng là người hẹp hòi thôi.
— Mạnh Đức! - Viên Thiệu đột nhiên nói. - Huynh có biết người huynh đệ này của tôi không?
— Ồ? - Tào Tháo chưa từng nghe thấy anh ta có huynh đệ, liền nhìn theo hướng tay anh ta chỉ. Chỉ thấy hai người ngồi trước bàn trên cỗ hạng nhất: Một người là Viên Cơ - trưởng tử của Viên Phùng, nay giữ chức Nghị lang, còn người kia là một người trẻ tuổi, vóc dáng hơi gầy, tuổi tác cũng tầm mình.
— Là tên gầy như xương khô kia kìa. - Viên Thiệu lại có thể hình dung đường đệ của mình như thế.
— Chẳng hay lệnh đệ tên gọi là gì?
— Viên Thuật, Viên Công Lộ. Hắn không giống tôi, hắn là hậu duệ đích thực của Viên gia. - Câu nói ấy của Viên Thiệu vừa mang vẻ oán trách lại vừa như châm chọc.
Tào Tháo khi ấy mới để ý: đường huynh và đường đệ của Viên Thiệu đều được ngồi ở cỗ hạng nhất, riêng có một mình anh ta là ngồi ở đây.
— Huynh... Sao huynh không cùng ngồi ở đó với họ?
— Cùng ngồi ở đó ư? - Viên Thiệu cười nhạt. - Tôi mà xứng ư?
— Sao vậy?
— Vừa nãy gia nhân Hồ phủ mời chúng tôi vào mâm, còn lại hai chỗ ở cỗ hạng nhất đó. Tôi vừa định ngồi xuống, người huynh đệ tốt bụng ấy liền đẩy tôi ra một bên, nói ngay trước mặt đám đầy tớ: “Cỗ này người ta mời con cháu bậc tam công. Chẳng qua anh được tiểu thiếp của Viên gia nuôi dưỡng, lại là kẻ thừa tự, làm sao được coi là hậu duệ đích thực của Viên gia?” Huynh nghe thử xem, nói như vậy có còn là người nữa không? Đại ca của tôi cũng không bảo ban hắn, lại còn khuyên tôi nên bỏ qua cho yên chuyện, xuống dưới đây ngồi. Thực là vì phụ thân tôi đã chết nên họ mới bắt nạt tôi thế. - Vừa nói, Viên Thiệu vừa chực rơi nước mắt.
Tào Tháo thấy anh ta mang nhiều suy tư, vội vàng khuyên nhủ:
— Bản Sơ huynh chớ buồn, có khi Công Lộ huynh đệ cũng chỉ là nói đùa thế thôi.
— Nói đùa? Thường ngày hắn cũng chèn ép tôi nhiều lắm. Ở trong nhà hắn, đến ăn cơm nhiều một chút hắn cũng so đo! Đúng là không có chút tình nghĩa gì cả, nếu phụ thân tôi còn sống, liệu hắn có dám ức hiếp người ta thế không?
Tào Tháo nghe câu nói ấy của anh ta cũng hơi động lòng: Anh ta không còn cha, ta thì không còn mẹ, đều khổ như nhau. Lại nhìn lên Viên Thuật đang ngồi ở trên, tên ấy vóc dáng gầy còm vàng võ, có khuôn mặt dài, mày nhỏ, mũi tẹt, miệng chuột, má khỉ, tuy ăn mặc trang phục cũng như Viên Cơ, Viên Thiệu, nhưng chẳng có chút phong độ nào ra vẻ là con nhà dòng dõi danh môn, ngồi nói cười giả lả ở đó, thật khiến người ta không thích thú gì. Cùng là người một nhà mà lại có kiểu đối xử một trời một vực như thế. Nghĩ bọn họ là huynh đệ thúc bá, không tiện nói những câu thân sơ xa gần, Tào Tháo chỉ cười:
— Bản Sơ huynh này! Người ta đều nói anh nhanh trí, hôm nay tôi mới thấy lời ấy quả không sai.
— Nói vậy là thế nào?
— Đến việc khóc huynh cũng biết tìm chỗ để khóc đấy thôi! Khóc trong đám hiếu thế này, người biết rõ thì hiểu là anh khóc vì việc nhà, người không biết thì cho là anh khóc Hồ Quảng vậy!
— Ôi dào! - Viên Thiệu nghe cậu đùa cũng ngưng khóc mà bật cười. - Tôi đâu có khóc ông ta!
— Khóc ai mà chả là khóc? Hơn nữa, ông ta cũng là người ngồi chốn công đài, vinh hạnh được gia tặng chức thái phó.
— Vinh hạnh gia tặng chức Thái phó? Ông ta, luận về tài cán không bằng Kiều Huyền, bàn về danh vọng không bằng tổ phụ tôi, luận về nhân phẩm càng thua xa Trần Phồn đến ngàn dặm! Cái chức thái phó này của ông ta nói mà ngượng cả miệng. - Sau một hồi chuyện trò cười nói, giọng điệu của Viên Thiệu đã gần gũi rất nhiều. - Mạnh Đức, có lúc tôi nghĩ, trong thói đời này làm quan phải biết minh triết phòng thân, với sĩ đại phu bây giờ điều gì là quan trọng nhất?
— Điều này... - Tào Tháo cảm thấy câu hỏi này có vẻ quá sâu xa, dù mình có rảnh nữa cũng chẳng nghĩ đến làm gì, bèn thuận miệng nói:
— Lấy trung để thờ vua, lấy nhân để đối đãi dân.
— Ý tôi không phải thế, tôi muốn nói là đem so giữa văn với võ, cái nào quan trọng hơn cơ?
— Tiểu đệ ngu độn, Bản Sơ huynh có kiến giải thế nào?
Viên Thiệu buông đũa xuống:
— Triều ta từ khi Quang Võ đế trung hưng đến nay sách vở rất nhiều, tuy là người theo nghiệp võ, nhưng cũng gần Nho thuật. Chỉ xin nói trong các tướng ở Vân Đài thôi: Đặng Vũ giỏi thuộc Kinh thi, từng thụ nghiệp ở Trường An; Khấu Tuân sửa chuyện học hành ở làng xã, dạy Tả Thị Xuân Thu; bậc tướng quân đại thụ Phùng Dị thông hiểu Tả Truyện, Tôn Tử; Giao Đông hầu Giả Phục thuộc lòng sách Thượng Thư; Cảnh Yểm hiểu đạo Lão Tử; Sái Tuân xin tiền học sách, lấy đầu hồ uống rượu làm vui; Lý Trung ham lễ nghĩa khác người đời; Lưu Long du học Trường An...
Tào Tháo nghe anh ta kể chuyện về Vân Đài nhị thập bát tướng(*) cứ như đếm của quý trong nhà, trong lòng thầm thán phục: Người này tinh thông sự tích các danh tướng bản triều, chắc hẳn có ý muốn thể hiện tài năng ở chốn sa trường?
— Cho nên người giỏi võ cũng phải giỏi văn, để giữ gìn sự nghiệp, việc binh yên ổn như thế cũng có thể sửa trị dân chính, tuyên dương giáo hóa. Vì thế người theo võ cũng phải luyện văn là vô cùng quan trọng, trên thì liên quan đến an nguy của quốc gia, dưới thì can hệ đến vinh nhục của bản thân. Ngược lại, văn nhân lại cũng nên tinh thông việc võ. - Đang bàn luận có lý có cứ, chợt anh ta ngưng lại chẳng nói gì đến chỗ hữu dụng của việc tinh thông võ bị cả.
— Nghe Bản Sơ huynh bàn luận, thật lợi ích vô cùng. - Trước đây Tào Tháo vốn chỉ thấy Viên Thiệu phong độ ung dung, lúc ấy mới nhận ra người này kiến thức phi phàm, nói thêm vào, - Mã Viện nghỉ học tòng quân, Ban Siêu gác bút đi lính, đều thành tuấn kiệt một đời.
— Cho nên gần đây tôi đang nghiên cứu binh pháp, để tiện có khi dùng đến.
— Ồ? - Tào Tháo chợt cảm giác như gặp được tri kỷ, cậu đã thuộc nằm lòng đạo binh pháp. Nhưng khác với Viên Thiệu, năm xưa cậu học binh pháp chỉ nhằm đánh nhau nghịch ngợm, còn bây giờ đọc lại chẳng qua cũng để tiêu khiển mà thôi.
Khoảng cách giữa hai người không biết từ bao giờ gần gũi hơn rất nhiều, nói năng cũng không còn vẻ khách sáo như trước nữa. Từ chuyện binh pháp, họ nói tới chuyện chiến sự ở Tây Bắc, từ thuật cưỡi ngựa săn bắn, họ nói tới những người ham võ trong triều, từ chuyện riêng trong gia tộc, họ nói tới chuyện nhân tình thế thái. Một người là nòi giống xấu xa nhà hoạn quan để lại bị người đời coi thường, một người là con côi nhà công hầu phải chịu đủ sự khinh thường lăng nhục, đồng bệnh tương lân, đồng lòng cảm mến, giữa hai người đều có một cảm giác tiếc nuối vì không sớm gặp nhau, đến cuối thì cả hai đã gọi nhau là huynh đệ.
Đợi khi tan tiệc, Viên Thiệu cũng không muốn đi tìm bọn Viên Cơ, nắm tay Tào Tháo nói mãi:
— Mạnh Đức lão đệ kiến thức phi phàm! Con người ta không thể nhìn qua bề ngoài được! Sau này mời thường xuyên qua nhà tôi chơi, ở chỗ tôi thường có mấy bằng hữu, có thể giới thiệu để đệ làm quen.
Tào Tháo cứ gật đầu mãi.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, đã bước ra tới cổng lớn của Hồ phủ, chỉ thấy bên ngoài ngựa xe như nước, quan viên lớn nhỏ ai nấy tản đi. Gia đinh đầy tớ của hai người đều đứng mãi đằng xa, trong biển người chen lấn, hồi lâu họ mới tìm thấy người giữ ngựa của Viên Thiệu.
Viên Thiệu đến nơi, nhảy lên mình ngựa, lại chắp tay chào, nói:
— Hôm nay tôi còn có việc khác, xin tạm chia tay, Mạnh Đức hôm nào rảnh rỗi nhất định phải qua tệ xá hàn huyên đấy nhé. - Nói rồi Viên Thiệu đánh ngựa định đi.
— Bản Sơ, khoan đã!
Chuyện không ngờ đã xảy ra, tên gia đinh dắt ngựa cho Viên Thiệu lại nói chen vào! Từ xưa đến nay, chưa từng có chuyện chủ nhân đang trò chuyện với khách mà đầy tớ đứng bên lại nói chen vào, chứ đừng nói anh ta lại còn gọi thẳng tên tự của chủ nhân như vậy. Tào Tháo lặng người, Viên Thiệu cũng giật mình. Chỉ thấy tên gia đinh ấy đưa tay túm chặt cây bội kiếm của Tào Tháo:
— Thanh Cang kiếm... Thanh Cang kiếm...
— Sao ngươi biết cây kiếm này của ta?
— Hiền đệ à, - Người ấy run run nói. - đệ không nhận ra ngu huynh rồi ư?
Tào Tháo khi ấy mới để ý kỹ tên gia đinh. Chỉ thấy anh ta hình dung tiều tụy, sắc diện khô vàng, nhưng ánh mắt vẫn toát lộ khí chất đặc biệt. Một cảm giác như hai người đã từng quen biết nhau... đó chính là một đêm trời tối đen như mực năm năm về trước.
— Bá Cầu huynh! Có phải huynh không? - Tào Tháo thực không dám tin vào mắt mình. Người gia đinh ăn mặc đơn sơ, hình dung lọm khọm ấy lại chính là Hà Ngung anh tuấn tự tin, tài khí xuất chúng, được mọi người kính nể năm nào. Anh ta vì đột nhập vào cung thất bại, phải chịu tội nên trốn đi, được Tào Tháo giúp đỡ rời khỏi kinh thành, mới năm năm mà dung mạo đã thay đổi nhiều như vậy. Vẻ anh dũng tuấn kiệt năm xưa giờ đã hoàn toàn biến mất, hóa ra tang thương sầu khổ như vậy, mới ba mươi tuổi mà mái tóc mai đã có bao nhiêu sợi bạc. Càng kỳ lạ hơn là, làm sao anh ta lại thành gia đinh trong phủ họ Viên?
— Ngu huynh mấy năm nay, vẫn luôn nhớ đến đệ... - Hà Ngung cảm thán nói.
Viên Thiệu thấy hai người biết nhau, vội xuống ngựa nói:
— Xin hai vị chớ nói nhiều, chỗ này nhiều tai mắt, vạn nhất bị người khác nhận ra sẽ rất phiền phức! Mọi người theo tôi! - Nói rồi đưa dây cương cho Hà Ngung, chắp tay sau lưng đi trước như không có chuyện gì.
Hà Ngung cúi đầu dắt ngựa, thận trọng bước theo sau. Tào Tháo khi ấy mới hiểu, hóa ra từ lâu Viên Thiệu đã biết anh ta là ai, nên cố ý để anh ta cải trang thành gia đinh nhằm che mắt người ngoài. Nghĩ đến đó cậu cũng chẳng quan tâm đến tên đầy tớ dắt ngựa cho mình nữa, đi luôn theo họ.
Che giấu tội phạm bỏ trốn là có tội, che giấu trọng phạm đảng phái bị triều đình truy nã như Hà Ngung, càng là trọng tội liên quan đến mưu phản, không cẩn thận có thể gây ra họa tan gia diệt tộc.
Lúc này đây, Viên Thiệu là người khó xử nhất, thấy rõ hai người bọn họ quen biết nhau, nên phải tìm chỗ nào đó để trò chuyện. Nhưng nếu ở trên phố sẽ quá đông đúc lộ liễu, chỗ quán rượu thì khó tránh khỏi tai vách mạch rừng, định về phủ, nhưng Tào Tháo lại chưa từng qua lần nào, phải giới thiệu chuyện trò nhất định sẽ phiền phức. Cũng may anh ta tính toán kỹ lưỡng nghĩ được cách hay, dẫn hai người đi quanh mấy vòng, rồi từ phía bắc đi ra ngoài thành Lạc Dương.
Phía bắc Lạc Dương tiếp giáp núi Mang Sơn, sông Nghị Thủy, ngoài thành hầu như không có nhà dân và người đi lại. Ba người đi thẳng đến nơi vắng hẳn bóng người mới dừng bước. Hà Ngung đã sớm không còn nhẫn nại được thêm nữa, quỳ sụp xuống trước mặt Tào Tháo:
— Xin ân công nhận của Hà mỗ này một lạy!
— Huynh muốn giết tiểu đệ ư! Đệ làm sao cáng đáng nổi! - Tào Tháo vội đỡ anh ta dậy, nói, - Huynh trưởng không sao là tốt rồi.
Viên Thiệu khi ấy mới hiểu:
— Từ lâu đã nghe Bá Cầu huynh nói, khi xưa huynh ấy nhờ một thiếu niên hiệp sĩ giúp đỡ mới thoát khỏi miệng hùm, hóa ra đó lại là Mạnh Đức, ngu huynh bội phục, bội phục!
— Bản Sơ huynh nói gì vậy? Dám cải trang cho Bá Cầu huynh dẫn theo bên mình, ung dung đi lại trong thành Lạc Dương, tiểu đệ bội phục huynh mới phải!
— Chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện. - Hà Ngung mỗi tay kéo một người, cùng ngồi xuống đất, chậm rãi nói, - Nhị vị hiền đệ đều là ân nhân của ta, Hà mỗ nếu có ngày trả được thù lớn này, nhất định không quên ân đức của hai người.
Tào Tháo khi ấy mới phát hiện năm năm không gặp, nhưng Hà Ngung này vẫn thật ngốc nghếch, nói chuyện vẫn khảng khái ngang tàng như vậy:
— Hà huynh không cần khách khí, mấy năm nay huynh vẫn giả trang làm gia đinh trong Viên phủ ư?
— Ha ha ha... - Viên Thiệu cười lớn. - Bá Cầu huynh là nhân vật thế nào, há có thể cúi mình chịu hầu trong phủ tôi, sống cùng đám nô tài hạ tiện ấy sao? Mấy năm nay huynh ấy lăn lộn ở Hà Bắc liên lạc nghĩa sĩ, lại có một dạo ký cư chỗ Trương Mạnh Trác ở Đông Bình.
Trương Mạnh Trác mà anh ta nói tới, tên là Trương Mạc, tính hay kết giao bè bạn, vì không tiếc tiền của trượng nghĩa khinh tài, nên tên tuổi được xếp vào hàng “Bát Trù”(*) của nhóm đảng nhân.
Hà Ngung không hề đau buồn, nói:
— Ngu huynh ta thực là thứ vô dụng bỏ đi! Tiến thì không thể bỏ mình giữ nghĩa cùng bỏ mạng với các huynh đệ... Thoái thì không thể xoay chuyển thời cuộc để báo thù cho mọi người. Chỉ biết tạm bợ trộm sống qua ngày, hơi tàn độ nhật. Những muốn chết đi cho nhanh, lại không có mặt mũi nào diện kiến Trần lão Thái phó dưới cửu tuyền... Ta thật hận thay! Hận lũ giặc hoạn tàn độc hại nước hại dân Vương Phủ, Tào Tiết, hận lũ tiểu nhân vô liêm sỉ nịnh bợ hoạn quan Hồ Quảng, Đoàn Quýnh! Lão Hồ Quảng chết đi thật đáng, lão đáng chết từ lâu rồi. - Anh ta nói hai câu cuối, mà dường như muốn nghiến vỡ răng hét lên vậy.
Tào Tháo trầm ngâm nói:
— Lần này Hà huynh mạo hiểm về đây là muốn làm việc gì?
Viên Thiệu dường vẫn ít nhiều không tin Tào Tháo lắm, vội nói:
— Hà huynh trở về chỉ để gặp mấy bạn cũ thôi.
— Bản Sơ cẩn thận quá! Mạnh Đức với ta có ơn cứu mạng, nếu cậu ấy muốn bán đứng ta thì xưa kia khi quân truy đuổi bức mệnh đã bán đứng ta rồi, sao phải đợi đến hôm nay? - Hà Ngung lườm Viên Thiệu. - Thực không giấu gì, lần này ta về kinh là để liên lạc với các hiền đệ trong thái học, mọi người liên danh dâng sớ tâu xin cho những người đảng phái đang bị cầm tù.
— Hà huynh đã có tính toán kỹ chưa?
Hà Ngung gật gật đầu:
— Nay Hoàng thượng đã đích thân xử lý chính sự, chắc hẳn có ý chấn chỉnh triều cương, nhân đà này nhất định có thể diệt trừ hoạn quan.
Quan điểm ấy của anh ta, Tào Tháo không thể đồng tình: Hoàng đế đại Hán, từ Túc tông Chương đế đến nay, đều là lên ngôi từ nhỏ, lớn lên trong thâm cung, được bàn tay bảo mẫu nuôi dưỡng, thường thường nhu nhược và không thể tránh khỏi sự khống chế của hoạn quan, ngoại thích. Gần trăm năm nay, chỉ có Hiếu Thuận hoàng đế là quyết đoán kỷ cương, tiếc rằng mất sớm, người kế vị lại bị khống chế bởi hoạn quan, ngoại thích. Chỉ trông mong vào những ông vua này thì làm sao có thể thành sự được? Nhưng Tào Tháo xem chừng Hà Ngung, Viên Thiệu đều tràn đầy tin tưởng, cũng không tiện giội cho họ một gáo nước lạnh, chỉ nói:
— Việc này Hà huynh phải thận trọng, thành thì tốt, mà bất thành cần phải nhanh chóng rời khỏi kinh sư, tránh sinh hậu họa.
Hà Ngung đấm vào ngực mình:
— Tấu xin nếu không thành, ta sẽ lẻn vào hoàng cung, đâm chết bọn cẩu tặc Vương Phủ, Tào Tiết, Trương Nhượng!
— Hành thích? - Tào Tháo thực sự sợ bắn người. - Trong hoàng cung cấm vệ quân tầng tầng lớp lớp, Hà huynh há có thể đem thân vào chốn nguy hiểm ấy được?
— Không vào hang hổ sao bắt được hổ con! Huống hồ trong cung ta lại có bạn bè tiếp ứng, năm xưa ta đã có thể trốn ra được thì nay cũng có thể lẻn vào được.
Viên Thiệu cũng khuyên:
— Chuyện hành thích thực sự đáng sợ, một khi sơ sảy chẳng những Hà huynh mất mạng, mà liên lụy trên dưới rất nhiều người. Bá Cầu huynh phải suy nghĩ thật kỹ.
Hà Ngung lắc lắc đầu vẻ đành chịu, lại than:
— Ta có thể đợi, chỉ e mạng sống một số người chỉ trong chốc lát, không thể đợi được nữa.
— Hả? Mạng sống trong chốc lát? - Tào Tháo chột dạ, quay sang nhìn Viên Thiệu.
— Ta từ Hà Bắc đến đây, nghe dân chúng truyền tai nhau, tên Vương Phủ kia đòi hối lộ của Bột Hải vương Lưu Lý. Vị Bột Hải vương ấy vốn là huynh đệ ruột với tiên đế, lại có tiếng là người hiền, sao chịu nịnh bợ bọn tiểu nhân. Vương Phủ lại phái người đến Hà Bắc, thêu dệt tội trạng cho vương gia, muốn đổ cho tội kết giao với các chư hầu để ép vào chỗ chết. - Hà Ngung giận dữ nghiến răng. - Tên chó thiến Vương Phủ đáng phải muôn dao băm vằm ấy, bức hại sĩ nhân còn chưa thỏa, lại muốn giết hết cả tôn thất. Không giết tên giặc ấy, thiên hạ chẳng thể yên!
Anh ta nói ra chuyện đó, khiến Tào Tháo, Viên Thiệu đều giật mình. Triều đình để cho hoạn quan thao túng tuy đã mấy đời nhưng từ xưa đến nay chưa từng có hoạn quan nào hống hách đến độ hãm hại cả tôn thất vương gia. Tội ác của Vương Phủ đã vượt xa kẻ đi trước.
— Nếu quả như vậy, tiểu đệ nguyện giúp một tay! - Viên Thiệu lập tức thể hiện.
— Đệ cũng nguyện góp công khuyển mã. - Tào Tháo bị kích động cũng phụ họa theo.
— Không được! - Hà Ngung vội vã xua tay. - Bản Sơ là hậu duệ nhà công hầu, gia đình Mạnh Đức hiện đang được hoạn quan tín nhiệm. Hai hiền đệ đều đang có tiền đồ tốt đẹp. Vạn nhất ngu huynh gặp nạn thì trách nhiệm rửa oan cho đảng nhân phải chuyển sang vai những người như hai đệ! Ta chẳng qua là liều mạng đi một chuyến, chứ hai đệ không thể thế được. Ngày sau chỉ có thể trông mong vào các đệ ra làm quan để khuông phù xã tắc, sao có thể cùng ta vào chỗ nguy hiểm được?
Hà Ngung đã nói vậy, hai người bèn không tiện xin đi nữa. Tào Tháo cởi cây Thanh Cang kiếm nói:
— Tiểu đệ vốn tài trí tầm thường, không đáng có thanh kiếm này. Trong khi ngu ngốc vô tri, nhận sự tín nhiệm của hiền huynh mà tạm giữ nó năm năm. Đến nay chính là lúc vật về với chủ, giúp huynh giết tên quốc tặc!
— Mạnh Đức, năm xưa nếu không được đệ trượng nghĩa tương trợ, huynh đây sao còn mạng sống hôm nay? Ta đã đem nó tặng cho đệ, đệ chớ nên chối từ. Anh hùng trong đám thiếu niên, nếu đệ tự cho mình không xứng kiếm này, trong thiên hạ kẻ nào mới xứng?
Lần đầu tiên Tào Tháo nghe thấy người khác gọi mình là anh hùng, trong lòng vô cùng hãnh diện...
Chim sợ cành cong
Tào Tháo với Viên Thiệu, Hà Ngung bàn bạc hồi lâu, rồi mới ai đi đường nấy. Cậu mau chóng quay lại Hồ phủ tìm ngựa của mình để về nhà, trên đường lúc đi nhanh khi bước chậm, rốt cuộc về đến nhà cũng chưa muộn. Vừa bước vào sân, lại thấy Tào Đỉnh đang định đi đâu, cậu vội giữ lại:
— Thúc không được đi đâu đấy, mới sáng sớm đã làm lôi tiểu điệt dậy, giờ thúc phải đá cầu với tiểu điệt và Đức nhi để bồi thường đi!
Tào Đỉnh nhăn răng cười:
— Được thôi, hôm nay cũng không có công chuyện gì, chơi một chút cũng không sao. Nhưng nhóc con ngươi chớ có vội, theo đúng quy tắc, trước hết vào chào phụ thân đi đã.
Đi ra ngoài về, trước hết phải bẩm báo lại những gì tai nghe mắt thấy, đó là quy tắc mà Tào Tung đặt ra cho cậu từ sau khi trở lại kinh kỳ. Năm xưa cậu vì che giấu Hà Ngung mà bị phụ thân tống cổ về quê bốn năm. Được sự giáo huấn đau khổ thế, tự nhiên khi bẩm báo liền giấu nhẹm chuyện gặp gỡ Hà Ngung, tuyệt nhiên không hề nhắc tới, chỉ nói đôi điều về việc điếu tang cũng như mấy câu chuyện trò trong bữa tiệc.
Tào Tung nghe nói cậu kết giao với người nhà họ Viên, vui sướng đến nỗi suýt chút nữa phát khóc. Ông ta tuy thuộc hàng cửu khanh, nhưng xưa nay không phải có tiếng vì tài đức, giao tế chốn quan trường thực tế đi một bước cũng khó khăn, những nhà công môn đại tộc như Viên gia càng không kết giao được. Nào ngờ cậu con trai lại hơn cha, kết giao được với Viên Thiệu. Ông ta trong lòng phấn khởi, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ nghiêm khắc bảo:
— Con có thể quen biết với Viên Thiệu là một việc rất tốt, nhưng thân người này lại sơ người khác thì không được. Viên Thuật kia cũng là hậu duệ Viên gia, sau này gặp mặt cũng nên chào hỏi, ân oán của huynh đệ nhà họ, con nhất định không được can thiệp vào. Hôm nay con thay ta đi điếu tang đã làm khá tốt, vất vả rồi.
Tào Tháo lúc đầu còn thấp thỏm lo lắng, sau cùng nghe thấy ba từ “làm khá tốt” trong lòng cũng thấy thích. Xa cách bốn năm, tình cảm giữa hai cha con đã có phần ngăn cách, từ khi trở lại kinh thành đến nay, câu khen “làm khá tốt” đã trở thành sự đánh giá cao nhất đối với cậu, huống chi hôm nay phụ thân lại chính miệng nói ra hai chữ “vất vả”, đó đúng là một việc dù có nằm mơ cũng chẳng thấy.
Tào Đỉnh lại không cho là phải, hờ hững bưng chén nước lên, chậm rãi nhấp giọng bảo:
— Được rồi được rồi, có việc gì gấp đâu! Hai cha con làm gì đến mức cẩn thận thế! Khi còn nhỏ Cự Cao huynh làm việc gì cũng có bao giờ bẩm báo với phụ thân đâu? Không biết làm con, nhưng lại giỏi làm cha thế!
Tào Tung hết đỏ rồi lại tái mặt, huynh đệ bóc mẽ mình ngay trước mặt con, thật là chuyện khó xử. Ông quát bảo:
— Đệ thì biết chuyện gì? Là tôi muốn biết hôm nay mọi người có bàn luận chuyện gì không, có động thái gì gấp không.
— Ở đám tang thì có thể nghe được đại sự gì chứ! - Tào Đỉnh cười ha hả bảo. - A Man, Đức nhi, chúng ta đi đá cầu.
Tào Tháo chợt lóe lên trong đầu: Chuyện Vương Phủ muốn hãm hại tôn thất sao ta không nhân tiện nói ra, biết đâu họ có thể nghĩ cách để bảo vệ Bột Hải vương gia cũng chưa biết chừng, liền lại bẩm:
— Phụ thân, tứ thúc, nếu nói đại sự, đúng là có một chuyện.
— Ồ? - Tào Tung vô cùng chăm chú. - Chuyện gì vậy?
— Trong đám tang con có nghe được, Trung thường thị Vương Phủ hối lộ không được, đang có ý muốn thêu dệt tội trạng, bức hại Bột Hải vương...
Câu nói còn chưa dứt, đã nghe choang một tiếng, chén trà trong tay Tào Đỉnh rơi xuống đất, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
— Tứ thúc, thúc làm sao thế?
Tào Đỉnh cúi đầu không nói, Tào Tung cũng không cười nổi nữa, quát hỏi:
— Ngươi nói thật đấy chứ? Đúng là Bột Hải vương gia Lưu Lý ư?
— Chính tai con nghe thấy như vậy, không hề sai.
Tào Đỉnh vùng đứng dậy, tức giận đùng đùng túm lấy ngực áo Tào Tháo:
— Ngươi nghe ai nói?
— Tiểu điệt, tiểu điệt...
— Chết tiệt ngươi nghe ai nói? Nói mau!
Tào Tháo vốn đã trái lẽ, tất nhiên không thể nói là Hà Ngung, bèn nói bừa:
— Hai vị quan viên ấy tiểu điệt cũng không biết, hình như là... hình như là quan ngoài trấn, từ Hà Bắc đến điếu tang.
— Ta hỏi ngươi họ là ai? - Tào Đỉnh gầm lên.
— Điệt nhi quả thực không biết.
Tào Đỉnh buông tay đẩy mạnh, khiến Tào Tháo ngã nhào xuống đất.
— Thúc tức giận với con trẻ làm gì? - Tào Tung khi đó mới nghĩ đến bảo vệ con. - Mạnh Đức, ta với tứ thúc con có chuyện quan trọng cần bàn bạc, con về phòng đi, tiện tay khóa luôn cửa lại.
— Dạ. - Tào Tháo không dám nhìn lại Tào Đỉnh, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng, đóng chặt cửa lại, nhưng cậu không đi, mà ngồi thụp xuống dưới cửa sổ, nghe trộm họ nói chuyện.
Chỉ nghe Tào Đỉnh vội vã nói:
— Lần này sắp có đại loạn đến nơi. Tống thị, vương phi của Bột Hải vương là em gái ruột của Tống Phong, nói là gây họa cho Bột Hải vương, kỳ thực là đánh Tống gia đây!
Tào Tung lại nghĩ khác:
— Xem ra cũng chưa chắc, thực ra Vương Phủ hối lộ Lưu Lý, Lưu Lý không nể mặt ông ta. Vương Phủ ôm hận báo thù, cũng có thể chuyện này không có gì to tát.
— Huynh nghĩ quá đơn giản rồi! Tống hậu ở cung trung mà không được sủng ái, Trương Nhượng, Triệu Trung trước đó không lâu lại tiến cử một người là Hà quý nhân. Bọn họ muốn tiễu trừ thế lực Tống gia, để tiến tới đổi hoàng hậu khác.
— Ta thấy đệ nghĩ nhiều quá đấy. Hà thị đó chẳng qua xuất thân là con nhà hàng thịt, mẹ lại từng cải giá. Gia thế như vậy há có thể làm hoàng hậu ư? Đệ không cần đa nghi thái quá, mấy lời này đều là đồn đại, chưa chắc đã là sự thật.
— Còn chưa phải sự thực? - Tào Đỉnh rất bức xúc. - Đã từ Bột Hải đồn đến Lạc Dương rồi. Huynh ôm được chân Vương Phủ tất nhiên không lo lắng gì, còn đệ đang cùng thuyền với Tống gia đây! Nếu xảy ra việc phế hoàng hậu, Tống gia không khéo còn mắc họa diệt tộc, đến lúc ấy đệ cũng theo đấy mà chết không có đất chôn, còn huynh cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!
— Đệ nói bừa gì thế? Đều là huynh đệ trong nhà, ai muốn đệ gặp chuyện không may? Từ Lưu Lý đến Tống phi, đến Tống hậu, rồi đến đệ, cách nhau đến bao nhiêu lớp cơ mà! Đệ không thể có liên can được, ai có thể trị tội đệ?
— Câu của huynh chỉ dỗ được trẻ lên ba thôi! Muốn cho có tội thì thiếu gì cách? Chuyện như thế là liên lụy nhanh nhất, một khi nó thành sự thực thì tai họa chỉ trong nháy mắt. Đệ đang còn tráng niên, chẳng muốn trúng tên ngã ngựa sớm đâu.
Tào Tung cũng bị ông ta làm cho đến phiền, làm mặt lạnh bảo:
— Được rồi! Được rồi! Đệ kêu với ta thì tác dụng gì? Lát nữa, gọi lão nhị đến, ba chúng ta cùng nghĩ đối sách. Nếu thực sự không hay thì tìm cách đút trước cho Vương Phủ, Tào Tiết một ít.
— Đây không phải là chuyện tiền hay không tiền, nếu hoàng thượng có tâm ý tính chuyện phế hậu thì chẳng ai giúp được. Nói không chừng đấy là Vương Phủ thuận theo ý của hoàng thượng mà làm! - Tào Đỉnh vẫn tức giận hầm hầm.
— Vậy đệ bảo phải làm thế nào?
Tào Tháo ngồi ở ngoài nghe họ tranh cãi, trong lòng cứ nghĩ mãi: “Những kẻ chính nghĩa trong thiên hạ, không ai không đau lòng nhức óc chuyện hoạn quan, ngoại thích can dự vào chính sự, thế mà Tào gia ta lại ôm chân Vương Phủ, Tống Phong mà không biết nhục. Càng buồn cười hơn là, rõ ràng là người một nhà mà lại đi trên hai thuyền khác nhau, người ngoài còn chưa đánh vào, trong nhà đã cãi lộn không thôi! Mới một giờ trước, Hà Ngung còn gọi mình là anh hùng, giấc mộng anh hùng này cũng thật ngắn ngủi...”
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1