I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hời gian trôi đi vùn vụt, chớp mắt đã qua bốn năm.
Tào Tháo vẫn ở nhờ nhà thất thúc, nhưng giờ đây cậu nhóc ranh mãnh khi xưa đã trở thành một thiếu niên hào hoa phong độ. Chốn thôn quê huyện Tiều tất nhiên không phồn hoa đô hội như Lạc Dương, nhưng nơi đây lại khiến Tào Tháo hình thành nên hai mặt tính cách. Khi ở nhà là cậu học trò học hành chăm chỉ, được Tào Dận chỉ dạy học hết Tam phần, Ngũ điển, Bát sách, Cửu khâu. Nhưng khi ra khỏi cửa cậu lại là một tay hào hiệp phóng túng, chơi bời săn bắn, tụ tập đám thiếu niên không câu nệ tiểu tiết ở thôn quê như huynh đệ nhà Hạ Hầu, Đinh Xung, Đinh Phỉ... quanh mình, cùng nhau phi ngựa rong chơi thỏa chí.
Nhưng chốn thôn quê khép kín nơi huyện Tiều, người ta chỉ biết đến những người bên cạnh mình, mà không hề hay biết những thay đổi của thế giới bên ngoài. Ngay như mọi người trong gia tộc Tào thị, tận mắt trông thấy sự trưởng thành của Tào Tháo, nhưng đâu biết rằng đương kim hoàng đế chỉ nhỏ hơn Tào Tháo một tuổi cũng đang dần bước vào tuổi thành niên.
Đại sự hàng đầu với một hoàng đế thành niên là chuyện kết hôn, do vậy năm Kiến Ninh thứ tư (năm 171), hoàng đế Lưu Hoành đã lập con gái của Chấp kim ngô Tống Phong lên làm hoàng hậu. Hoàng hậu họ Tống được tuyển lựa nhập cung vào làm quý nhân từ năm ngoái, thực ra cũng không được Lưu Hoành sủng ái, nhưng tôn quy trong việc sách lập hoàng hậu đòi hỏi phải xuất thân dòng dõi, mà Tống gia ở Phù Phong đã nhiều đời có quan hệ thông gia với tôn thất, là lựa chọn thích hợp nhất. Hoàng đế chỉ vô tình chuyển động ngón tay, cả thiên hạ cũng có thể nghiêng ngả, lần sách lập hoàng hậu này, bản thân Lưu Hoành không thật sự hài lòng, nhưng việc ấy đã tạo cơ hội cho thế lực của Tào gia thêm lớn mạnh.
Đầu tháng Năm, Tào Đỉnh về đến quê nhà nơi huyện Tiều. Ông là tứ thúc của Tào Tháo, bá phụ của Tào Hồng, tuy có chút danh vọng, nhưng tài học cũng chỉ tầm thường. Bước vào chốn quan trường hơn mười năm, Tào Tung, Tào Xí đều làm quan cao chức trọng, nhưng Tào Đỉnh vẫn chỉ giậm chân tại vị trí quận thú.
Nhưng chuyện đời khó lường, nào ai biết đám mây nào sẽ đổ mưa, mấy năm trước trưởng nữ của Tào Đỉnh được gả cho Tống Kỳ là hiền điệt của Tống Phong. Sau khi Tống hậu được sách lập, Tống gia đến gà chó cũng được thơm lây, Tống Kỳ chỉ qua một đêm được thăng quan tiến chức, phong làm Ẩn Cường hầu. Hiền tế có thế lực, tự nhiên nhạc phụ cũng được vẻ vang theo, Tào Đỉnh không cần phải giữ chức thái thú Ngô quận nữa, mà lập tức được điều về kinh nhận chức Thị trung, kiêm Thượng thư. Sở Bá vương Hạng Vũ nói: “Giàu sang mà không hồi hương thì khác nào áo gấm đi đêm”, Tào Đỉnh đã lăn lộn chốn quan trường từng ấy năm, cuối cùng cũng tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi trong khi tạ ơn nhận chức để vẻ vang tỏ mặt với hương thân quê nhà.
Giàu thì ở chốn thâm sơn cùng cốc cũng lắm họ hàng, huống chi là quý nhân hồi hương. Chức Thị trung cũng chẳng có gì là lạ, chỉ cần chút tài cán, hoặc có thâm niên dạn dày, hoặc tương đối thân cận với hoàng đế đều có thể đảm nhiệm. Duy có Thượng thư mới là chức khó giành được, chức này tuy một năm chỉ được hưởng sáu trăm thạch(*), nhưng lại có thể ngày ngày gặp gỡ, chuyện trò với hoàng đế, muốn tiến cử hay bêu xấu ai thì chỉ cần một câu nói là xong. Có người thân cách trời ba thước như vậy, há có thể không đến kết giao ư? Tào Đỉnh vừa về tới nơi, cả gia tộc họ Tào trên dưới đều ầm ĩ, kéo nhau ra xem của nả mà ông ta mang theo vàng bạc châu báu xe to xe nhỏ kéo về. Các phụ lão nhìn khí thế đó, thi nhau đón rước người họ hàng đang rộng bước đường mây này. Người già dẫn theo con trẻ, ca ca dẫn theo huynh đệ, nhất thời khiến sân nhà Tào Đỉnh đông đúc như cái chợ, bạn bè kéo đến đầy nhà, ngay cả những người quanh năm chẳng ra ngoài bao giờ, họ hàng xa xôi tám cây sào chưa tới cũng đều vui cười đến thăm.
Tào Tháo vốn chẳng để ý chuyện ấy, cả ngày vẫn mải mê với chuyện du sơn ngoạn thủy. Tận đến khi Tào Hồng cầm tấm lụa tốt của Ngô quận mà bá phụ cậu ta đem về đến, cậu mới thoáng để ý.
— Đi, đi, đi, vẫn còn nhiều thứ đẹp lắm! Bá phụ đệ đang phát từ thiện, người trong gia tộc, ai đến cũng có phần, mà dù không cần, huynh cũng nên đến chào hỏi, kiếm mấy tấm lụa tốt để chúng ta làm túi đựng tên, có đi săn bắn ở đâu đeo cũng cho ra dáng! - Tào Hồng kéo Tào Tháo bắt đi.
— Không được đi! - Tào Dận cầm một cuốn sách, vẻ mặt nghiêm khắc từ hậu đường đi ra.
— Thất thúc, sao lại không cho A Man đi?
— Chẳng tại sao hết! - Tào Dận ném cuốn sách lên án thư. - Ta đã nói không được là không được.
Từ lâu Tào Hồng đã nghe nói, vị thất thúc này tính khí thất thường, trước đây từng có hiềm khích, cười bảo:
— Thất thúc ơi, thúc đừng giận, đều là thân thích cả, về tình hay lý thì thúc với A Man cũng nên qua đó một lát. Không phải điệt nhi có ý nói giúp cho bá phụ đâu, chào hỏi cũng chỉ là chuyện thường tình mà, thúc cũng chẳng mất gì, mà bá phụ cũng chẳng được gì. Khi nãy bá phụ còn nhắc đến thúc đấy, thúc đi cùng với chúng điệt nhi đi!
Nào ngờ những lời chân tình ấy vừa nói xong, Tào Dận đã nổi xung:
— Mi cút ngay đi cho ta!
Lần đầu tiên Tào Hồng thấy thất thúc vốn xưa nay ôn tồn nhã nhặn lại vô lý như thế, nhất thời không biết phải nói thế nào:
— Thất thúc... Thúc như thế là...
— Ôm lụa của ngươi đi mau! - Tào Dận không nghe cậu ta nói thêm gì nữa. - Ông ta là bá phụ ngươi, ngươi có gặp ông ta hay không ta không quản được. Nhưng Mạnh Đức đã được phụ thân nó phó thác cho ta, nó phải nghe lời ta! Ngươi đi đi!
Tào Tháo cũng không hiểu vì sao, đợi Tào Hồng làu bàu đi khỏi rồi mới dò hỏi:
— Thất thúc, hôm nay thúc sao vậy? Sao thúc lại không cho điệt nhi đi bái kiến tứ thúc?
— Ngươi thì hiểu gì? Ta làm thế là muốn tốt cho ngươi thôi. Ài... - Tào Dận thở dài. - Chốn thị phi ấy, sao có thể bước chân tới được?
— Chốn thị phi?
— Xưa nay giàu sang đều nhờ ngay thẳng mà có, không thể kiếm từ chỗ khuất tất. Tào Nguyên Cảnh kia, chung quy cũng chỉ là tên quận thú hưởng lương hai ngàn thạch, chẳng công hầu gì, sao lại dùng tới mấy lượt xe lớn xe nhỏ chở của cải? Những của nả đó rõ ràng là của đục khoét, hối lộ, là những đồng tiền bẩn thỉu, bị người đời chửi rủa.
Tim Tào Tháo chợt đập rộn: Đống của nả đó của tứ thúc, chẳng đáng gì so với nhị thúc và phụ thân mình. Chẳng lẽ những thứ chúng ta ăn chúng ta dùng cũng đều từ đống tiền bẩn thỉu bị người ta chửi rủa đó sao? Lại nghe Tào Dận bỗng tự trách mình:
— Từ khi tổ phụ cháu nhờ chức hoạn quan mà được phong hầu, người đời đã có lời ra tiếng vào với nhà chúng ta, thực không nên tham ô hối lộ, đục khoét của dân. Ông ta không chỉ làm bại hoại chính mình, mà còn cả thanh danh cả nhà chúng ta. Mang bao nhiêu của nả từ Ngô quận trở về như vậy, trên đường đi qua khắp phố thị, nhất định bị người ta chỉ trỏ bàn tán, Tào gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa? Những người trong họ kia thật không có chí khí gì, chen lấn tranh nhau đến kết thân với kẻ tiểu nhân ti tiện ấy. Thế đạo này đúng là không có thuốc chữa nữa rồi! Khụ khụ khụ...- Ông càng nói càng xúc động, nói đến mức phát ho.
Tào Dận thực sự là kẻ có tài học và nhân phẩm xuất chúng nhất trong lớp những người cùng thế hệ của nhà họ Tào, vượt xa đám huynh đệ cùng lứa khác phải nhờ “tập ấm” để lập thân như Tào Tung, Tào Xí, Tào Đỉnh. Đó cũng là nguyên nhân mà Tào Tung đem con mình gửi gắm ông ta. Nhưng không hiểu vì sao, Tào Dận lại mang tư tưởng lánh đời, cho rằng chốn quan trường hủ bại không thể chấp nhận, nên chỉ đóng cửa đọc sách không màng thế sự, cam lòng sống cuộc đời nghèo khổ thanh bần. Tuy ông đóng cửa không ra ngoài, nhưng khi nghe được những chuyện không lọt tai ông luôn cảm thấy buồn bực, trên từ công hầu khanh tướng, dưới đến huyện nha thư lại, chẳng có ai ông không dám chửi mắng. Đôi năm lại đây, những chuyện như thế xảy ra ngày càng nhiều, Tào Tháo chứng kiến thường xuyên, nên cũng thành quen, không còn mất công khuyên giải, mà chỉ biết lặng lẽ cúi đầu lắng nghe.
Tào Dận vẫn đang trong cơn phẫn nộ bất bình, lôi khắp trên dưới nhân đinh trong tộc ra tính mắng một lượt. Tào Tháo chỉ biết cúi đầu im lặng, đợi đến tận lúc ông không còn chửi mắng nữa, mới cười bảo:
— Thất thúc, thúc cứ ngồi ở nhà chửi không như vậy thì có tác dụng gì? Có lời muốn nói, sao thúc không khua chiêng gõ trống nói thẳng với họ?
Nghe đứa cháu hỏi vậy, Tào Dận không nói năng gì. Tuy có rất nhiều chuyện ông thấy chướng tai gai mắt, nhưng rốt cuộc cũng không dám nổi xung với họ, chỉ một mực giữ tiếng tốt cho riêng mình, đóng cửa ôm giận mà thôi.
Tào Tháo sống cùng ông đã hơn bốn năm, từ lâu đã hiểu quá rõ tính khí ông, nên vừa vỗ vỗ lưng cho ông vừa nói:
— Dạo này thúc ho nặng quá, thúc đừng nổi nóng không đâu vậy nữa. Nếu thúc thực sự cảm thấy thói đời bất chính thì thúc hãy ra làm quan. Dù là một viên quan huyện nho nhỏ, nhưng được một phen dựng gây sự nghiệp cũng tốt chứ. Nếu chỉ đóng cửa ở nhà thì thúc đừng bận tâm đến mấy chuyện linh tinh bát nháo đó nữa. Chúng ta mùa hạ nghe tiếng mưa rớt, mùa đông ngắm hoa tuyết rơi chẳng phải cũng tốt lắm sao?
Tào Dận lắc lắc đầu:
— Thôi được rồi, tiểu tử ngươi nói đúng, không nóng giận không đâu thế nữa. Khổng Tử nói: “Lục thập nhi nhĩ thuận”,(*) ta mới ba mươi thế này, xem ra còn lâu mới được như vậy. Suy cho cùng ông ta là bá phụ của thằng Hồng, không trông mặt người lớn, nhưng vẫn phải nhìn mặt con trẻ. - Ông tự đùa cợt mình như thế.
— Thất thúc, có chuyện này lâu nay điệt nhi vẫn muốn hỏi thúc.
— Nói đi.
— Điệt nhi có bá phụ nào còn sống trên đời không?
Tào Dận giật mình, dường như vừa bị một mũi dùi đâm vào người khiến ông đứng bật dậy, trừng mắt:
— Ngươi đã nghe được lời đồn đoán nào đúng không? Nói lung tung gì thế!
Tào Tháo vốn đã có nhiều điều nghi hoặc, mới thử thăm dò Tào Dận như vậy, thấy thất thúc phản ứng mạnh mẽ thế, càng dứt khoát nói ra rõ ràng:
— Điệt nhi biết thân thế của phụ thân điệt nhi rồi, phụ thân của Hạ Hầu Đôn chính là bá phụ của cháu... có đúng không ạ?
Tào Dận không trả lời thẳng, mà cúi đầu thấp hơn một chút:
— Ài... việc này chẳng qua cũng chỉ như tấm vải thưa treo rèm cửa, ngươi hà tất phải phá tung nó ra? Đã sang nhà họ Tào thì là tử tôn nhà họ Tào, làm rõ chuyện này ra thì có tác dụng gì... ngươi không cần hỏi thêm nữa, hỏi rõ rồi trong lòng càng thêm bệnh...
— Thất thúc, không làm rõ ràng, bệnh giữ trong lòng sẽ càng khó chịu. - Tào Tháo nắm chặt lấy vai thất thúc. - Có chuyện này điệt nhi nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu, vì sao ông điệt nhi lại bỏ qua bao nhiêu con cháu trong họ, bỏ gần tìm xa, đón con hàng xóm về kế tục nhà mình?
Cơ hồ chuyện ấy chạm vào nỗi đau của Tào Dận, nét mặt ông thoáng đỏ toát lên vẻ ngại ngùng, hai gò má khẽ cử động, nhưng ông vẫn cất lời:
— Từ khi ngươi quen biết Hạ Hầu Đôn, ta đã dự liệu sẽ có ngày như thế này rồi... bây giờ ngươi cũng đã lớn, dù ta không nói thì sớm muộn ngươi cũng sẽ nghe được từ người khác, thôi thì kể cho ngươi vậy...
— Dạ.
Tào Dận thở dài, hồi lâu mới nói tiếp:
— Năm xưa, tổ tiên của chúng ta là Tào Tham theo Hán Cao Tổ khởi nghĩa, sau này kế tục Tiêu Hà làm Thừa tướng, điều đó chắc ngươi đã biết?
— Vâng. - Tào Tháo gật gật đầu.
— Nhưng kể từ đó về sau, hậu bối các đời trong tộc không hề có ai làm nên sự nghiệp gì, cho đến tổ phụ của ta, tức là hàng cụ của ngươi, Tào gia chúng ta mới lại nhân việc tranh đất dính phải kiện tụng, coi như suy bại hoàn toàn, cuối cùng còn không bằng nhà nông dân họ Hạ Hầu. Khi đó cụ của ngươi nghèo nhất, người trong hương hễ mất trâu là chạy đến nhà ta tìm trước tiên. Người trong Tào gia chúng ta mới nghĩ, nếu có được một người làm quan to, sẽ không ai dám khinh thường mình nữa. Nhưng xét khắp trên dưới trong họ nào có ai xuất sắc hơn người? Văn thì chẳng cầm nổi bút, võ thì không thể ra trận, lại không có quan hệ gì với những nhà làm quan khác thì biết dựa vào tài cán gì mà làm quan? Vừa hay khi đó Trung thường thị Trịnh Chúng tru sát Đậu Hiến, mở đầu tiền lệ cho việc phong hầu hoạn quan, vì thế liền có người tính toán đến chuyện đưa con vào cung làm hoạn quan. Nhân khẩu các nhà trong tộc đều khá hiếm hoi, chỉ có cụ của ngươi có bốn con trai, mọi người đều đến xúi bẩy cụ của ngươi cho một người nhập cung, nếu sau này làm nên, cả họ sẽ được nhờ. Mới đầu họ còn bình tĩnh từ tốn khuyên bảo, về sau thì đập bàn trừng mắt đe dọa. Đứa con đang lành lặn như thế, đưa vào cung làm hoạn quan, chẳng phải cuộc đời coi như bị hủy hoại sao? Cụ của ngươi không đành lòng, ôm bốn đứa con khóc suốt hai ngày, nhưng làm sao lay chuyển được đám họ hàng thân thích đang bắt ép bằng được kia, cuối cùng đành phải để đứa nhỏ nhất, tức là ông nội ngươi đưa vào hoàng cung. Khi mới tiến cung, ông của ngươi làm Thị độc cho Hiếu An hoàng đế, làm gì có vinh hoa phú quý gì? Người trong họ cũng dần quên chuyện cụ của ngươi phải hy sinh cho dòng tộc, trong khi cụ của ngươi thì buồn bực không nguôi, mấy năm sau thì bệnh mà chết.
— Không ngờ rằng, cụ ngươi vừa chết... - Tào Dận bỗng mở to hai mắt, ánh nhìn lộ rõ vẻ phẫn nộ. - Ba người anh của ông nội ngươi, cùng những người đã bức cụ của ngươi phải đưa con vào cung, đem tất cả điền sản của cải chia nhau hết, không để lại một li một tấc nào! Họ bỏ hẳn đứa trẻ không có chút tiền đồ nào trong cung kia ra ngoài, hơn mười năm trời không hề có người nào viết cho ông ấy một lá thư, chẳng quan tâm ông ấy còn sống hay đã chết!
Tào Tháo nghe đến đó cũng không đừng được cơn giận:
— Dưới gầm trời này lại có chuyện vô tình vô nghĩa đến thế! Rõ ràng ông nội điệt nhi vì họ mà phải làm hoạn quan, thế mà ngược lại bọn họ lại cướp cả điền sản của ông. Bọn họ đúng là súc... - Cậu định mắng là “súc sinh”, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại chợt nhớ ra họ rốt cuộc chính là ông họ mình, thậm chí trong đó có cả trưởng bối của nhà thất thúc, nên làm sao mắng ra miệng được...
— Hiếu An hoàng đế băng hà sớm, Diêm thị nắm chính sự, sau đó Tôn Trình lại giết Diêm thị. - Tào Dận nói tiếp. - Khi ấy trong cung ngươi giết ta, ta giết ngươi, trời đất đen tối, ông nội ngươi không có nơi nương nhờ, không biết phải chịu bao tủi nhục mới sống sót được. Cho đến khi Hiếu Thuận hoàng đế lên ngôi vững vàng, ông ấy mới dần được cất nhắc. Nào ngờ đâu, người đời lại mặt dày đến như vậy!
— Lại làm sao ạ?
— Làm sao? Hừ! Đám người trước kia ruồng bỏ ông nội ngươi, nghe được tin ông ấy đã có chỗ đứng, lại không biết liêm sỉ là gì, bắt đầu đến kết thân. Cho đến khi ông nội ngươi nhân có công lớn trong việc sách lập, được phong là Phí Đình hầu, thăng chức Đại trưởng thu thì mọi người trong tộc lại tụ tập đến bên ông nội ngươi. Họ biết rằng, ông nội ngươi được nhận ơn sâu dày, lại không có con nối dõi, mà triều đình cho phép con nuôi kế thừa, sớm muộn ông ấy cũng cần có một người thừa tự. Đám ấy đều hy vọng con mình có thể thừa kế gia nghiệp của ông nội ngươi...
— Điệt nhi hiểu rồi! - Tào Tháo bỗng hiểu ra. - Có lẽ ông nội điệt nhi nhớ mối hận cũ, không để cho con em trong tộc thừa kế gia sản, mà nhận phụ thân điệt nhi từ nhà họ Hạ Hầu về nuôi.
— Đúng vậy... - Tào Dận gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng. - Khi ấy phụ thân ta cũng dẫn ta đến Lạc Dương tìm cách luồn lọt, đã bị ông cháu chửi thẳng vào mặt phải quay về. Ta cũng nghe người già kể lại, khi ông nội cháu còn chưa làm nên, có một bận theo đại hoạn quan rời kinh đi công cán, trên đường có qua quê cũ. Ông ấy muốn về thăm nhà, nhưng đám người trong họ đã cướp điền sản của ông ấy lại không ai chịu nhận ông ấy. Chỉ có ông của Hạ Hầu Đôn nhớ đến tình cảm thơ ấu khi xưa mời ông về khoản đãi. Chuyện đó khiến ông ấy rất xúc động, cho nên ông ấy thà đem hết gia sản và ân sủng cả đời cung kính trao cho Hạ Hầu gia, chứ không thèm trao cho người trong tộc.
Tào Tháo cười nhạt bảo:
— Nếu như là điệt nhi, điệt nhi cũng làm như vậy.
— Ông nội cháu tuy bị hoạn, nhưng khí phách rất cứng cỏi, làm quan cũng thanh liêm chính trực, thực không kém những người như Trịnh Chúng, Tôn Trình. Biên Thiều, Trương Ôn, Ngu Phóng, Đường Khê Điển - danh sĩ Đông Quán, cho đến Trương Hoán trong nhóm “Lương Châu tam minh” chẳng phải đều nhờ ông ấy tiến cử mà phát tích đấy ư? Nhưng khi đến lượt những người trong họ chúng ta thì... Hừ!
— Chắc hẳn là bất kể hiền ngu đều không quan tâm! - Khi đó Tào Tháo mới hiểu, vì sao thất thúc bụng đầy kinh luân mà trước sau vẫn không thể làm quan, chả trách ông ấy vẫn ít nhiều có bất mãn với ông nội cậu. - Nếu đúng vậy thì, nhị vị thúc phụ là Tào Xí, Tào Đỉnh kia, tại sao có thể được làm quan?
Tào Dận xua tay:
— Thối không ngửi nổi! Chả nói đến làm gì!
— Sao cơ ạ?
Tào Dận tức tối hầm hầm nói:
— Nhị thúc của cháu ấy, ông ta chuyên lấy danh nghĩa ông nội cháu, luồn lọt khắp nơi, lừa bịp mọi chỗ, các quan lại ở quận huyện, không hiểu sự tình ở nhà ta, ngại uy danh của ngài, làm sao dám không nghe? Cứ thế, chẳng mấy năm, ông ta đã được xét vào hàng hiếu liêm. Sau đó, ông ta lại lôi kéo lão tứ, để ông ta cũng được làm quan. Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cho nên họ đã làm quan rồi, ông nội cháu cũng không muốn phá hủy con đường của họ. Nhưng cho đến hết cuộc đời của ông ấy, trong tộc cũng chẳng có ai làm đến chức quan hưởng lương hơn sáu trăm thạch cả!
— Tuy nói do người trong tộc vô tình vô nghĩa trước, nhưng ông nội làm vậy cũng hơi quá. - Tào Tháo nghe nói, nhị thúc Tào Xí hồi trước từng có một chuyện thế này, mà không khỏi phải thở dài. - Vì oán thù đời trước làm liên lụy đến đời sau, làm cho mấy vị thúc của tiểu điệt, muối nhà nước biến thành muối lậu, đáng buồn nhất là làm lỡ tiền đồ của thúc!
— Hận quá sâu, đau quá xót, đạo lý đó ai cũng hiểu, nhưng vướng vào sự việc, cũng khó tránh khỏi cố chấp. Bản thân mình chưa trải qua thì không thể hiểu nổi. - Tào Dận vuốt vuốt râu. - Mạnh Đức, thất thúc đây từ nhỏ đọc sách, hiểu rõ liêm sỉ, nhưng bản thân vướng phải gia thế như vậy, ta sao có thể coi như không, mặt dày vô sỉ nhằm luồn lọt làm quan được? Chỉ nhất quyết đóng cửa đọc sách, chẳng màng đến thế sự nữa là xong...
Đến đây, Tào Tháo coi như đã hiểu hết gia sử của nhà mình, tuy từng nghe rất nhiều lời ra tiếng vào nhưng cũng không ngờ thực tình lại còn tệ hại hơn nhiều so với những điều người ta vẫn truyền miệng.
— Chẳng màng thế sự thì đệ có thể trốn được miệng lưỡi người đời không? - Bất chợt có một câu nói làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai thúc điệt, một người khoảng trên dưới bốn mươi tuổi vung tay bước vào. Ông ta tướng mạo đường bệ, vóc người cao lớn, y phục trên người vô cùng sang trọng, khuôn mặt đã có đôi nếp nhăn mang theo nụ cười mỉm đầy đắc ý và rất chan hòa. Hồi nhỏ Tào Tháo từng gặp ông ấy, đó chính là tứ thúc Tào Đỉnh trong nhà. Nhờ ăn uống cao lương mỹ vị, nên tuổi đã tứ tuần song tướng mạo vẫn chưa thay đổi mấy, chẳng thấy già đi chút nào, so với tiểu đệ Tào Dận thì còn trẻ hơn nhiều. Tào Tháo trong lòng hơi bối rối, nhưng không thể không chào hỏi, vội đứng dậy thi lễ:
— Điệt nhi xin được vấn an tứ thúc! Thúc về quê đã lâu mà chưa đến bái yết, xin thúc thứ tội cho điệt nhi!
Tào Đỉnh liếc nhìn cậu, không nói câu gì, quay sang nói tiếp với Tào Dận:
— Lão thất, đệ cố chấp quá! Ta vất vả khổ sở, từng này tuổi mới từ xa về quê được một chuyến, đệ cũng không đến thăm. Đệ thực không muốn nhận ta là biểu ca nữa sao?
Tào Dận không thèm liếc mắt nhìn ông ta, quay đầu đi chỗ khác.
Tào Đỉnh nuốt nước miếng, nói tiếp:
— Hà tất phải như vậy? Người già trong nhà đều đã qua đời, những chuyện ngày xưa cũng bị gió cuốn đi hết rồi, huynh đệ chúng ta hà tất phải bực tức. Ca ca biết đệ là người có phong cốt chí khí, nhưng đệ cứ ở đó mà tự dằn vặt tự thương hại mình mãi không thôi thì có ý nghĩa gì? Với tài học của đệ, nếu ra làm một chức quan há chẳng hơn hẳn ta ư? Chỉ cần đệ bằng lòng, chuyện này ta sẽ lo liệu. Tùy đệ muốn chọn hiếu liêm, mậu tài, hay hữu đạo, minh kinh gì cũng được.(*) Xét cử khoa nào mà đệ chẳng có thừa tư cách? Tào gia chúng ta nay đã hưng vượng rồi, ca ca tính cho đệ một chức quan nhé?
— Ta không dám hy vọng cao sang thế! - Tào Dận phẩy tay áo, vẫn chẳng thèm nhìn ông ta.
Đứng trước mặt đứa cháu, Tào Đỉnh có hơi chút giữ ý, gắng nhẫn nhịn không để nổi nóng:
— Hơn mười năm rồi, đệ vẫn cố chấp như vậy. Phải! Nay đang buổi thu tàn đa sự, không phải thế sự như đệ kỳ vọng. Đệ không muốn làm quan cũng được, nhưng quãng thời gian qua đệ đã sống thanh bần khổ sở rồi, ca ca sẽ tặng đệ một số điền sản, đệ không cần phải khổ...
Ông ta còn chưa nói hết câu, Tào Dận đã đập bàn quát lớn:
— Ai cần những đồng tiền bẩn thỉu của ông?
Tào Đỉnh vốn đến với tâm ý tốt, sao có thể chịu được cách đối xử như thế? Ngay đến Tào Tháo cũng cảm thấy thất thúc lần này giận dữ thật vô lý. Quả nhiên, Tào Đỉnh cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa, quát to:
— Lão thất! Đệ chớ có thấy nể lại không muốn. Ta có lỗi gì với đệ? Hà cớ gì lại trút giận lên ta? Tiền bẩn thỉu? Người ta muốn cho đệ lại không cần, chết đói là phải!
— Ông tham ô hối lộ, vơ vét của dân, lại còn nhơn nhơn không biết nhục mà khoe khoang ở đây? Hừ! - Tào Dận quay lại nói thẳng thừng.
— Ai tham ô hối lộ? Ai vơ vét của dân? Những của nả này là các bạn đồng liêu tặng ta trên đường về quê, tất cả đều là tình cảm của người ta. Ta cũng không bủn xỉn, đem ra để chia cho mọi người, lại còn bị cho là không ra gì, há lại có lý như vậy ư?
— Tào Nguyên Cảnh, ông thật khéo vờ vịt! Đừng có giả làm người tốt với ta.
— Thật nhức đầu quá! Ta nhiệt tình đến đây lại bị giội cho gáo nước lạnh, hoài công lay tảng đá trơ trơ như ngươi. Hừ!
Đầu Tào Tháo khi ấy thực sự như muốn nổ tung đến nơi, hai vị thúc phụ ra sức gầm ghè cãi nhau, căn nguyên chỉ là những chuyện cũ từ xưa, cậu muốn khuyên can cũng không được, mà không khuyên can cũng chẳng xong.
Tào Đỉnh oán giận bảo:
— Lão thất, ngươi mở mắt to ra mà xem, thế đạo giờ đây thế nào? Muốn sạch sẽ liệu có thể sạch sẽ được không? Cứ nói suông thứ nhân nghĩa đạo đức ấy có tác dụng gì? Ngươi cứ ở đây ôm đống sách của ngươi mà đợi! Ta có cái gì cũng là của ta, không bao giờ thèm đụng đến ngươi nữa!
— Đang ở đây thì bớt khoe khoang với ta đi, - Tào Dận cũng sừng sộ không nhường. - Nếu không phải thân thích của Tống hậu thì ai chịu tặng không cho ông những thứ ấy? Chớ quên rằng, của quý khó bỏ, ông đã ôm chân người ta rồi! Chớ tưởng bây giờ ông nhất thời hiển hách vênh vang tự đắc, chúng ta cứ chờ xem, làm bạn với vua như làm bạn với cọp, một khi Tống gia có lỗi lầm gì, ông có muốn khóc cũng không khóc nổi đâu! Từ thời Hiếu An hoàng đế đến nay, làm gì có nhà ngoại thích nào có kết cục tốt đẹp? Ông nên rời khỏi đây sớm đi, chớ chuốc thêm tiếng xấu cho ta, để sau ông có làm sao khỏi phải liên lụy đến ta!
— Ngươi, ngươi... - Câu nói như đánh trúng tim đen, Tống thị không được sủng ái nhưng lại làm hoàng hậu, ngôi vị thật vô cùng bất ổn, đó chính là chuyện Tào Đỉnh lo sợ nhất, Tào Dận đọc nhiều sách vở, hiểu biết sâu xa, chỉ một câu nói cũng dễ dàng đọc vị ra hết. Tào Đỉnh ngắc ngứ hồi lâu, mới nói:
— Ngươi trong sạch! Ngươi cứ trong sạch! Có giỏi thì ngươi đừng mang họ Tào nữa! Ta không có công sức đâu cãi cọ với ngươi, ngươi cứ đóng cửa ở đây mà nằm mơ tới thời Xuân Thu đi!
— Đồ u mê! Ông mau đi đi! - Tào Dận xua đuổi. - Quân tử tuyệt giao cũng không nói ác ý, ông đừng bắt tôi phải nói ra những lời khó nghe!
— Hừ! Đạo đức giả! - Tào Đỉnh nói lại một câu, rồi quay đầu bỏ đi, đến cửa, ông ta chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn Tào Tháo. - Nhóc con! Ngươi đi theo ta, theo tứ thúc hưởng phú quý, đừng ở đây bám lão bảo thủ này nữa.
— Không được! - Tào Dận đứng bật dậy. - Mạnh Đức không được phép đi với ông! - Nói rồi túm tay áo Tào Tháo lôi lại.
Tào Đỉnh cũng không kém cạnh, nắm chặt tay kia của Tào Tháo quát to:
— Sao lại không được? Nó cũng là cháu ta!
Giờ phút ấy đúng là khiến Tào Tháo khó xử, bị hai vị thúc phụ lôi đi lôi lại, thật không biết phải nghe ai.
Tào Đỉnh loạng choạng, bèn buông tay rút trong ngực áo ra một bức thư:
— Lão thất, ngươi không phải làm ầm ĩ lên! Cự Cao huynh đã gửi thư cho ta, dặn ta khi về nhận chức tiện dẫn nó lên kinh. Thằng bé đã lớn, nên để phụ thân nó khai mở cho nó chuyện đời. Nói cho cùng, hai ta cũng chẳng thân thích gì với nó, ngươi cũng không thể quản nó được! Buông tay ra!
Bốn chữ “chẳng thân thích gì” vừa nói ra, đúng là đã nói rõ hết thân thế của cha con Tào Tung, khiến Tào Dận không thể không buông tay. Ông buông tay áo Tào Tháo, rồi bỗng ngửa mặt lên trời khóc rống:
— Cự Cao huynh, huynh thật vô tình! Đã tính như vậy thì khi xưa sao còn đưa con tới đây... Đi! Đi hết đi! Các ngươi đều là lũ vô tình vô nghĩa...
Tiếng khóc của ông khiến trong lòng Tào Tháo buồn vô hạn. Tào Dận thân thể yếu đuối không có con cái, thực sự coi cậu như con ruột mình, chưa bàn đến chuyện ông đã đem hết học vấn trong bụng dốc ra truyền thụ, chỉ riêng ơn nuôi dạy suốt bốn năm trời ăn đắng nuốt cay cũng làm sao bỏ đi được? Nước mắt lưng tròng, cậu quay lại nói với Tào Đỉnh:
— Tứ thúc, thúc vẫn còn ở đây ít ngày nữa, mấy ngày này hãy để điệt nhi ở nhà thất thúc được chứ ạ?
— Cũng được... - Tào Đỉnh thở dài. - Con ạ, đó cũng là hiếu tâm của con! - Nói xong bèn phủi tay đi.
Tào Tháo không dám thất lễ, đỡ Tào Dận ngồi dậy, rồi lại vội theo ra tiễn tứ thúc. Ra cửa mới biết có rất nhiều người trong làng ngoài tổng đã đứng đầy đầu ngõ. Hóa ra khi nãy, lúc huynh đệ họ cãi nhau to, lại không đóng cổng trong cổng ngoài, rất nhanh khiến người ngoài nghe thấy, kéo nhau chạy đến đầu ngõ vươn cổ ngó vào xem. Tiếng xấu truyền xa, Tào Tháo thấy bọn họ ghé đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ chuyện nhà mình, giận đến mức không tìm được lỗ nẻ nào mà chui xuống đất!
Từ thuở lọt lòng đến giờ Tào Tháo luôn có những cảm giác vui vẻ thoải mái, đây là lần đầu tiên cậu hiểu thế nào là tự ti! Mà thứ cảm giác tự ti của gia tộc này đem lại, bắt đầu từ đó ngày càng bám chặt ăn sâu, cứ vây hãm chặt lấy cuộc đời của cậu...
Cơn phong ba tranh đất
Tào Dận vốn sức vóc yếu đuối, hôm đó tranh cãi với Tào Đỉnh một buổi, đến tối liền đổ bệnh. Trước đây tuy ông từng bị bệnh đau tim, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế. Chỉ thấy ngực đau như bị dùi xiên vào, có lúc đến thở cũng khó, nằm trên giường toàn thân không động cựa gì được. Tào Mạnh Đức thật vất vả, cậu với thất thẩm vừa mời thầy thuốc đến xem bệnh, lại hầu hạ thuốc thang, cả ngày xoay như chong chóng bên giường bệnh. May mà điều trị đúng bệnh, nửa tháng sau thì bệnh tình cũng tốt dần lên.
Hai hôm nay, Tào Dận luôn nhớ đến câu mà Tào Đỉnh trách mắng ông: Phải, cứ tự dằn vặt tự thương hại mình vậy thì có ý nghĩa gì? Thói đời đi xuống ai làm gì được? Tiền đồ của con trẻ còn lâu dài, hà tất phải giữ Mạnh Đức ở lại bên mình...
Ông nằm đó, khẽ cúi đầu xuống, vừa hay trông thấy đứa cháu hầu hạ thuốc thang cho mình đang gục đầu ngủ gật bên bàn, thằng bé mấy hôm nay cũng thật vất vả.
— Mạnh Đức... Mạnh Đức...
Tào Tháo nghe thấy tiếng thúc đang gọi nhỏ, vội ngẩng đầu dậy:
— Thất thúc làm sao vậy? Ngực thúc lại đau à?
— Không. - Tào Dận lắc đầu. - Hôm nay là ngày mấy rồi?
— Mồng bảy tháng Chín ạ.
— Mồng bảy... ngày kia cháu phải đi rồi, mau đi thu xếp đồ đạc đi.
— Thất thúc, chẳng việc gì phải vội. Cứ để tứ thúc đi trước, báo với phụ thân điệt nhi một tiếng, nói thúc đang ốm điệt nhi ở lại đỡ đần mấy hôm, cũng chẳng vấn đề gì.
— Bệnh tình của ta cũng không đáng ngại nữa. Cháu ở lại đây với ta cũng không có nghĩa lý gì, ta làm sao giữ cháu cả đời được? Dẫu sao cháu cũng không phải con ta, ta cũng không quản được cháu. Cháu đi đi, ta đã nghĩ thông rồi, con người ta sống là phải xông xáo bước ra ngoài, cứ tự dằn vặt tự thương hại mình nửa cuộc đời như ta thế này, cuối cùng chẳng làm được việc gì cả! Ài...
— Thúc đừng nói vậy, điệt nhi tuyệt không bao giờ quên ơn dưỡng dục của thúc suốt bốn năm này đâu!
— Ít nữa cháu sẽ sang nhà tứ thúc, không được để ông ấy ngứa mắt. Sống ở nơi đau khổ, chết ở nơi an lạc, ông ấy giờ đây đang đường quan rộng mở, cháu đến chỗ ông ấy phải học cách xử sự rộng rãi của ông ấy, nhưng không được câu nệ tiểu tiết, xa rời nhân nghĩa như ông ấy. Đã hiểu rõ chưa? - Tào Dận nhắm mắt lại nghỉ ngơi. - Tào gia nhà ta nay hưng vượng nhờ thế lực ngoại thích, chỉ giống như bước đi trên băng mỏng, nhất định phải luôn cẩn thận, mới có thể giữ được bình an lâu dài. Ta lo lắng nhất chính là lão tứ... - Tào Dận tuy căm ghét thói đời mà mắng Tào Đỉnh, nhưng vẫn lo cho vận mệnh của ông ta, với tiền đồ của gia tộc lại càng lo lắng hơn nữa.
— Thất thúc, thúc quả là người như vậy. Một tấm lòng tốt sáng ngời, mà trước sau không cho ai hay, cũng không nể nang ai cả, chả trách mà tứ thúc hiểu lầm.
— Chớ nói tứ thúc cháu như vậy, chẳng phải ngay đến cháu cũng từng hiểu lầm ta ư? Ta rèn giũa cháu đọc sách, cháu còn lấy kiếm đâm ta đấy!
Tào Tháo cười ngượng ngùng:
— Thúc đừng nhắc lại chuyện đó nữa, điệt nhi đến giờ vẫn còn hối hận mãi.
— Biết hối là tốt. Cây Thanh Cang kiếm ấy đang treo trong phòng ta, cháu hãy mang nó đi theo.
— Thúc cho lại điệt nhi ư?
— Nó vốn là của cháu mà. Khi xưa cháu còn nhỏ, chưa hiểu thị phi, đeo kiếm bên mình dễ gây tai họa. Nay cháu đã lớn, cũng nên cho vật trở về với chủ của nó. Ta thật không thể nghĩ ra, cháu còn ít tuổi như thế, mà lại có được thanh bảo kiếm quý dường này.
— Điệt nhi còn muốn xin thúc một thứ.
— Thứ gì?
— Hi hi... bộ Tôn Vũ Tử ạ. Trong đó có rất nhiều bút tích của điệt nhi ghi chú, có thể cho điệt nhi mang nó đi không?
— Nếu muốn cháu cứ mang đi, cháu đọc nó sẽ tốt hơn ta. - Tào Dận lại liếc nhìn đứa cháu. - Việc quân, là quỷ đạo vậy... thuật ngụy trá, dùng vào việc quân thì được, chứ dùng để đối xử với người khác thì hỏng. Đó là điều quan trọng, phải nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Tào Tháo vâng dạ nghe lời thất thúc, rồi mới bắt đầu về thu xếp hành lý, đeo cây Thanh Cang kiếm bên lưng, tìm túi bọc kỹ mười ba cuốn binh thư, lại đến dập đầu từ biệt thất thúc, thất thẩm, rồi mới buồn bã bước ra khỏi cửa. Nào ngờ mới đi chưa được dăm bước liền phát hiện bên ngoài trời rung đất chuyển, một dãy nhà đang cháy rừng rực, lửa bốc ngút trời!
Hóa ra Tào Đỉnh về quê mới vừa ở yên lại bắt đầu dở dói. Có tiền rồi, việc đầu tiên là xây dựng nhà cửa, ông ta cho thủ hạ đi mua hết điền địa của những hộ dân xung quanh, để dựng một tòa trang viên. Chuyện ấy khi đó cũng chẳng phải việc lớn kinh thiên động địa gì, từ thời hoàng đế Quang Vũ trung hưng đến nay, hào tộc các nơi lũ lượt nổi lên, thi nhau dựng trang viên lớn. Có trang viên chẳng những chiếm một khu đất rộng, mà còn xây tường lũy cao vững, chiêu mộ gia binh, trong đó dựng xây đường xá, tự cấy cày trồng trọt, chăn nuôi dê bò, chẳng kém gì một tòa thành trì nhỏ. Lại nhân triều đình với người Khương chinh chiến liên miên, tô thuế thu của dân nhiều càng khiến đất đai được thu gộp, vì có nhiều người nghèo khổ, quyết đem đất đai bán cho địa chủ nhà giàu, cam chịu làm thuê, dựa vào hộ lớn mà cấy cày sinh sống. Nhờ vào tài lực hiện nay của Tào gia, xây dựng tòa trang viên như thế cũng chẳng có gì là lạ.
Tòa trang viên mà Tào Đỉnh muốn dựng, so lên thì chẳng bằng ai, nhưng soi xuống cũng chẳng ai sánh được, tuy không được như thành trì của họ Viên ở Nhữ Nam, họ Dương ở Hoằng Nông, nhưng cũng ở khoảng giữa cùng với trang viên của họ Đinh, họ Hứa, họ Hoàn cùng quận. Đám người nghèo ấy ai dám gây chuyện? Tuy cũng có người trong lòng không muốn, nhưng vẫn phải tươi cười đem đất giao nộp, mà nhận tiền rồi từ đó trở thành người làm mướn. Vừa quy hoạch xong đất, ông ta liền cho xây tường bao quanh cao tới hơn một trượng. Những người trong tộc cứ như bị ma làm, người lớn người bé đều bận rộn tham gia công việc.
Tào Tháo vừa đi vừa xem, cứ như lạc vào một thế giới khác. Mới đây thôi, nơi này còn là nhà cửa của đám nông dân nghèo khó, mà giờ đây đã bị phá sạch, cây khô bên cạnh bị nhổ tận gốc, người xe, người gánh chạy đi chạy lại, cứ như họ muốn chuyển hết cả thôn đi vậy. Cậu ù đầu chóng mặt đi nửa ngày trời mới gặp được một người giám công(*) là vị huynh đệ trong tộc.
— A Man huynh đệ! Mấy ngày nay tứ thúc cứ hỏi huynh luôn. Ông ấy và các huynh đệ đang ở chỗ cây hòe lớn bên lũng tây, huynh mau đến đó đi.
Tào Tháo cám ơn mấy câu, rồi đi thẳng đến bên sông. Vừa đi qua tường phía tây nhà Tào Nhân, đã nghe thấy tiếng người huyên náo, chỉ thấy trên khoảng đất trống bên sông, một toán người đang ồn ã náo nhiệt đá cầu. Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Đinh Phỉ, Đinh Xung đều có mặt cả, người dẫn đầu chính là tứ thúc Tào Đỉnh.
Tào Đỉnh tuổi đã tứ tuần, nhưng chân tay còn nhanh nhẹn chẳng kém thiếu niên. Bọn Tào Nhân đều cởi bỏ áo ngoài, thở hổn hển; còn ông ấy vẫn mặc bộ quần áo màu lam sẫm, mở phanh ngực áo để lộ ra quầng ngực bên trong, khuôn mặt trắng trẻo thoáng toát lên ánh hồng. Chiếc trâm bằng gỗ hoàng dương cài trên đầu, bộ râu dài để ba chòm phất phơ bay trước gió, mỗi cử chỉ đều lộ rõ tiên phong đạo cốt, tựa như tiên trên trời. Ông nhấc khẽ chân phải, lấy bàn chân ngoắc nhẹ quả cầu da đá lên cao, đợi cầu rơi xuống, ông lại vươn chân trái về phía sau, toàn thân như nằm phục xuống, lấy gáy đỡ cầu. Quả cầu thuận theo sống lưng lăn xuống, đợi nó lăn đến chân trái, ông đánh gót mạnh một cái, lại đá tung lên, thuận thế nhảy lên, dùng đầu đánh quả cầu đi. Đã ở tuổi ấy mà ông còn chơi cầu uyển chuyển, bay lên lộn xuống, như bướm vờn hoa, khiến đám thiếu niên xung quanh phải vất vả chạy lòng vòng, đúng là ông già mà đùa cợt cả đám thanh niên.
Tào Đỉnh đá quả cầu đi, chợt nhác thấy Tào Tháo đã đến, bèn lấy chân giữ lại, rồi đá mạnh một cái. Tào Tháo trông có vẻ hăng hái, nhưng không đề phòng quả cầu đang băng băng lao đến trước mặt, thấy khó tránh được, cậu vội buông tay vứt bọc bảo kiếm, ngả người nằm xuống, dùng ngón “đá móc kim câu”, đá quả cầu bay đi. Vừa hay phía ấy có Đinh Xung đang đứng sẵn. Đinh Xung là con cháu Đinh gia - một nhà vọng tộc ở huyện Tiều. Trong nhà có không ít người làm quan to. Cậu ta với Tào Tháo cũng là chỗ bạn thâm giao, tuy tuổi tác chưa nhiều, nhưng uống rượu lại không ít, là một khách làng say nổi tiếng. Mọi người khi đá cầu thì uống nước, riêng cậu ta trong túi đựng nước lại là rượu. Lúc ấy cậu ta đang nhấc túi tu ừng ực, nào ngờ quả cầu đã lao thẳng đến trước mặt. Đinh Xung cũng đúng là yêu rượu như mạng sống, chẳng tránh, chẳng đón, chỉ vội vàng giấu túi rượu vào lòng. Động tác ấy làm cậu ta bị chậm không đỡ kịp, quả cầu đập thẳng vào mặt, khiến cậu ta loạng choạng ngã xuống, làm mọi người có mặt đều cười ầm lên.
Tào Đỉnh lau mặt:
— Không chơi nữa! Không chơi nữa! Đúng là một lũ bỏ đi, chơi như vậy mà còn dám nhận là người nước Bái. Nhớ năm xưa, đức Cao Tổ vì muốn đánh đổi một tiếng cười của Thái công, mà xây cả tòa thành chuyên để đá cầu ở đất Phong nước Bái. Các ngươi chơi như vậy, đúng là làm mất mặt tiền nhân nước Bái chúng ta! Khi xưa trong số các huynh đệ của chúng ta, kẻ kém nhất cũng còn hơn các ngươi bây giờ, đúng là qua một đời lại một kém đi. - Nói rồi ông nhổ nước miếng, tiện tay cầm túi nước mà Tào Hồng vừa mang đến, uống một ngụm rồi lại bảo, - Mạnh Đức, ngươi còn được, cú đá móc kim câu ấy tuyệt đẹp, đúng là lớn lên ở phố thị Lạc Dương có khác!
Lúc ấy Tào tháo mới phủi bụi đất trên quần áo, đi tới cúi mình thỉnh an.
— Nghe nói lão thất bệnh rất nặng?
— Thất thúc cũng không có gì đáng ngại nữa rồi ạ.
— Hừ! Tính khí ông ta tệ quá, ngươi càng gần ông ta lại càng phóng túng. Cứ làm như dưới gầm trời này, ngoài ông ta ra không còn người tốt nào nữa vậy. - Ông ta quay đầu gọi Tào Hồng. - Tử Liêm, thái thú Liêu Tây tặng ta hai củ nhân sâm thượng hạng, chạy về lấy đem đến cho thất thẩm ngươi!
— Dạ! - Tào Hồng đáp, rồi định chạy đi.
— Đợi đã! - Tào Đỉnh gọi cậu ta lại. - Sau này Mạnh Đức đi rồi, các ngươi phải hiếu kính với lão thất, ông ấy không có con cái, thực sự rất khó khăn. Kẻ nào dám vô cớ làm phiền ông ấy, ta sẽ lột da!
Tào Tháo nghe xong cũng lấy làm lạ. Vừa gặp nhau là đòi đánh, nhưng khi đi rồi, lại quan tâm nhớ đến nhau như thế, dưới trời này hóa ra lại có những người huynh đệ khó hiểu đến thế.
Tào Đỉnh nhìn thấy cậu cười, không hiểu bảo:
— Ngươi thì biết gì? Người thể lực yếu cần có nhân sâm để bổ khí. Trương Trọng Cảnh ở Nam Dương tinh thông y thuật, nói nhân sâm là thần thảo. Chịu khó học hỏi đi!
Tào Tháo thực sự ngạc nhiên, vị tứ thúc này, tuy nói là làm quan bất chính, nhưng lại đa tài đa nghệ, kiến thức sâu rộng, bất giác khen ngợi:
— Tứ thúc thật là biết nhiều hiểu rộng!
— Hừ! Học có thể không cần trước thuật, nhưng không thể không rộng. Đi lại giữa chốn quan trường, khó tránh khỏi phải dựa vào một chút đam mê sở thích. Không biết đá cầu, không biết hát xướng, không thông dược tính, không biết đánh cờ, lại không làm nổi văn chương thì biết kết giao bằng hữu thế nào? Ta xem nhà ngươi đá cầu cũng khá, đợi ít nữa đem cuốn Kinh thi cho người về nhà đọc, rất hữu dụng đấy!
— Đa tạ tứ thúc, tiểu điệt nhất định sẽ cố gắng!
— Nói chuyện nghiêm túc! - Tào Đỉnh đã buộc xong nút áo. - Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, lần này phụ thân người cho về kinh là muốn xem ngươi đã trưởng thành thế nào, để tiện mưu tính tiền đồ sau này.
— Làm quan ạ? - Tào Tháo chưa từng nghĩ đến tương lai của mình.
— Tất nhiên rồi! Tào gia chúng ta cũng thuộc hàng quan lại thế gia, là hậu duệ đại thừa tướng Tào Tham, ngươi không làm quan thế nào được? Chớ có học thất thúc ngươi, còn bướng hơn con lừa... còn nữa, ta đã sắp đặt chuyện hôn sự cho ngươi rồi.
— Ối!? - Câu nói ấy làm Tào Tháo hoảng sợ. - Sao thúc không bàn với tiểu điệt một tiếng?
— Ta đã nói với phụ thân ngươi rồi, ông ấy ưng ý lắm.
— Người lấy vợ là tiểu điệt hay là phụ thân đây? Chuyện đại sự cả đời như vậy mà thúc với phụ thân tiểu điệt cũng tiền trảm hậu tấu.
— Nhìn xem nhà ngươi lễ phép chưa kìa! Ta không thể chôn sống được người ư? Nói cho ngươi biết, đó chính là cô nương của Đinh gia bên kia. Môn đăng hộ đối, tiểu tử nhà ngươi dám không đồng ý ư?
— Điệt nhi không nói là không đồng ý, ngược lại Đinh gia thì quá tốt rồi, nhưng...
Mới nói được nửa câu, chợt thấy một tên nô bộc hoảng hốt chạy lại, hổn hển nói:
— Lão gia! Không hay rồi!
Tào Đỉnh giơ tay vả cho hắn một cái:
— Không hay cái mẹ gì? Nhổ hột thị trong miệng ngươi ra rồi hãy nói!
Tên nô bộc vừa ôm má tấm tức nói:
— Có một tên cao to, không chịu giao ruộng đất nộp văn khế, còn vác gậy ra đánh ạ!
— Đồ ăn hại, sao không đánh chết tên hỗn láo ấy cho ta?
Tào Tháo vội nói chen vào:
— Tứ thúc, xin thúc hỏi cho rõ đã, coi thường mạng người đâu phải chuyện chơi.
— Đồ thối tha! Cái mạng giẻ rách của bọn kiết xác ấy thì đáng gì? Đánh chết nó đi!
Tào Tháo chợt thấy sợ hãi, vừa nãy thấy ông ta còn nói cười nho nhã, mà chớp mắt đã biến thành bộ mặt hung tàn, hống hách như vậy. Vừa định khuyên giải thêm, đã thấy một người tay múa gậy gỗ xông đến tận nơi. Người đó thân cao bảy thước, to lớn cường tráng, tay để trần, mặc chiếc quần rách, chân đi đất. Cây gậy gỗ to bằng miệng bát, mà trong tay hắn ta vung nhẹ như không, vù vù tiếng gió. Bốn tên gia đinh Tào gia dẫn đám người nhà vây lấy anh ta mà đánh, nhưng chẳng ai dám xông lại gần.
— Xông lên cho ta! - Tào Đỉnh kêu lên một tiếng, bên cạnh lại có sáu tên gia đinh, người ở chạy tới.
Tên kia không dám chậm trễ, vung gậy đón đánh, quật ngã một tên, rồi quay lại quét một đường làm ngã thêm hai tên nữa. Trông thấy mười người cũng không địch nổi hắn, mọi người có mặt đều lấy làm sợ. Chỉ có Hạ Hầu Uyên thấy ngứa ngáy trong người, cậu ta nghe nói đánh nhau đã như mở cờ trong bụng, nay trận đã bày ngay trước mặt, làm sao không đánh cho được, bèn vén tay áo chực xông ra. Tào Tháo vội ngăn lại:
— Tên to cao kia chớ làm bừa! Để ta hỏi rõ ràng đã rồi sẽ nói... Tất cả dừng tay! Dừng tay!
Bọn gia đinh nhân được lời đều ngừng lại, người nghỉ, người thở, người lầm bầm. Người kia chống cây gậy, nhịp thở vẫn như thường, mặt mày không biến sắc, quát bảo:
— Lũ Tào gia các ngươi, dựa vào đâu mà vạch tường bao chiếm đất của ta?
— Ta chiếm đấy thì làm sao hả? - Tào Đỉnh nói, khẩu khí ỷ thế khinh người. - Ngươi có giỏi thì đi mà kiện!
— Hừ! Các ngươi đều là tham quan bao che lẫn nhau, làm gì còn vương pháp!
— Chúng ta thu đất của ngươi, nhưng đã trả tiền rồi! - Không biết ai run run hét lên một câu.
— Dù các ngươi có trả ngàn vàng vạn bạc, ông đây cũng không đồng ý bán. Hôm nay ông liều cái mạng này, đánh bọn giặc hại dân ức hiếp hương lý chúng bay! - Nói xong, hắn lại vung gậy lên đòi đánh.
— Đánh thì đánh! Có giỏi thì hai ta đánh tay không với nhau! - Tào Tháo cuối cùng không ngăn được Hạ Hầu Uyên, để cậu ta nhảy vọt ra trước mặt. - Ngươi khai tên tuổi đi!
Người kia tuy vóc dáng đúng là không nhỏ, nhưng so với Hạ Hầu Uyên vẫn còn kém một bậc, cầm ngang cây gậy trước ngực nói:
— Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta đây là Tần Thiệu, Tần Bá Nam, ngươi là ai?
— Sao ngươi không chịu hỏi thăm, tên Hạ Hầu Uyên ta, hương lý nào có ai không biết?
— Ta có nghe nói về ngươi, nhưng chưa từng gặp. - Tần Thiệu lại chống cây gậy xuống. - Nhưng ngươi không phải họ Tào, ta không đánh nhau với ngươi.
— Hừ! Hôm nay ngươi đến đây chẳng phải để đánh nhau sao, nghĩ nhiều thế làm gì?
— Ta có oán thù với Tào gia, chẳng thù oán gì ngươi cả.
Hạ Hầu Uyên quệt quệt mũi, cười bảo:
— Ta đánh nhau chẳng cần biết có thù hay không có thù, ra tay đi.
— Không đánh là không đánh! - Tần Thiệu chau mày. - Ra tay với ngươi thì có ích gì?
— Nếu ngươi đánh thắng, người ta sẽ không lấy đất của ngươi nữa. - Hạ Hầu Uyên vỗ vỗ lên ngực. Cậu ta thực sự không cho mình là người ngoài, tự bước vào lo chuyện của Tào gia, khiến Tào Đỉnh không được tự nhiên lắm, đành theo cách của hai người bọn họ.
— Ngươi nói lời có giữ lời không?
— Tất nhiên rồi. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?
— Ta đánh thua thì tùy các người xử trí. - Tần Thiệu ném cây gậy xuống đất. - Ra tay đi!
— Ta không muốn bắt nạt người, ngươi đã đánh nhau nãy giờ, giờ hãy nghỉ ngơi đi đã, sau này có thua khỏi phải chối cãi.
— Hừ! Ta đã nói thế nào là như thế ấy, chắc như đinh đóng cột, trước nay chưa từng chối cãi, cũng chẳng cần nghỉ ngơi!
— Đúng là nam nhi! - Đinh Xung đứng bên chen vào, cậu ta người đầy mùi rượu, lảm nhảm nói to. - Tráng sĩ, ban cho một cốc rượu! - Nói rồi, cầm túi rượu ném ra.
Hôm nay Tần Thiệu liều mạng đến đây, cũng chẳng thèm để ý tính toán, đón lấy uống liền.
— Hay lắm, hay lắm!... - Đinh Xung đang say ngất ngư vỗ tay, lại móc trong áo ra một túi nữa. - Tráng sĩ, có uống được nữa không?
Tào Tháo thầm ngạc nhiên: “Trên người con sâu rượu này không biết có bao nhiêu rượu đây?”
Tần Thiệu nhảy bước dài đến bên Đinh Xung, giật lấy túi bảo:
— Chết còn chẳng sợ, uống rượu thì tính gì! - Nói xong ngửa cổ mà dốc.
Mọi người ở đây ít nhiều đều đọc qua sách sử, hành động của Đinh Xung lần này thật khôi hài, rõ ràng là bắt chước Hạng Vũ thử Phàn Khoái trong Hồng Môn Yến nhằm trêu đùa hắn ta. Thấy hắn vẫn hồn nhiên không biết, mọi người đều bật cười ha hả.
— Cười cái gì? - Tần Thiệu ném cái túi. - Tên to xác kia, đánh đi nào! - Nói rồi ném cây gậy, xông vào Hạ Hầu Uyên.
Lần ra tay này, ai cũng thấy ngay, rõ ràng Tần Thiệu không phải là đối thủ. Tuy sức hắn không phải kém, nhưng dẫu sao cũng chỉ là sức khỏe anh thợ cày, mà người nhà Hạ Hầu đều là người tập qua võ nghệ. Quả nhiên, chưa đấu được mấy hiệp, Hạ Hầu Uyên đã tung một cước làm hắn ngã lộn, năm ngón tay cứng như năm cái móc sắt túm cổ Tần Thiệu. Bọn gia đinh Tào gia thấy vậy hô nhau chạy lên, trói chặt hắn ta lại.
Tào Đỉnh khi ấy mới thở phào:
— Tên tiểu tử họ Tần kia, ngươi còn gì để nói nữa không?
— Ta phục là phục tài của Hạ Hầu lão đệ, chứ không phục tên giặc hại dân nhà ngươi! - Tần Thiệu bị bọn gia đinh ấn quỳ xuống đất, vừa chửi vừa giằng co đứng lên.
Tào Đỉnh tiến đến, co chân đá hắn ta một cái, quát:
— Mang roi ra đây, để ta đích thân dọn dẹp đám này!
Tào Tháo thực sự không kiềm chế nổi nữa, tứ thúc làm vậy là quá đáng rồi, lại thêm hành động hống hách vô lý như vậy, đâu giống một vị thượng thư đương triều. Liệu rằng khuyên ông ta không được, cậu vội nói với Tần Thiệu:
— Tần huynh, bớt nói đi mấy câu, đất chúng tôi đã thu, xin trả thêm tiền là được, chớ tự chuốc thêm vạ vào thân.
Nào hay Tần Thiệu ngồi dậy quát:
— Ngươi là tên nhãi nhà họ Tào ư?
— Tại hạ bất tài, tên gọi Tào Tháo.
— Ờ... Ta cũng biết ngươi rồi. Nghe nói ngươi đọc sách hiểu nghĩa lý, làm sao cũng lại hồ đồ như thế?
— Tôi hồ đồ? - Tào Tháo giật mình.
— Ngươi cho rằng ngươi trả thêm chút tiền mua đất của chúng tôi thì chúng tôi có thể sống yên sao?
— Huynh nói vậy là ý gì?
— Tần Thiệu gia tôi đời đời làm nông dân, đời đời nghèo khó, nhưng tiêu dao tự tại, an bần lạc đạo, tất cả chỉ nhờ vào mảnh đất nhỏ xíu mà tổ tiên để lại này. Nay các người mua mất ruộng của chúng tôi, ép chúng tôi thành người làm mướn, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào Tào gia các người để kiếm miếng ăn. Dù các người có trả nhiều bao nhiêu tiền thì mười năm, hai mươi năm, rồi cũng có ngày chúng tôi tiêu hết. Khi ấy con tôi, cháu tôi cũng phải luôn để ý tới ánh mắt các người, cam chịu để cho các người đánh, các người chửi! Tục ngữ có câu: cấy trồng tiền vạn vạn năm, các người tuy là đem tiền ra mua đất, nhưng có khác gì chiếm đoạt? Chẳng phải là bức bách những người nghèo khổ chúng tôi đem con cháu mà bán cho các người sao?
Lời ấy của anh ta chứa đầy đạo lý, khiến mọi người đều quay sang nhìn nhau. Nhất là mấy gia đinh đang trói giữ anh ta, liền nghĩ đến thân phận của mình, ai nấy đều đau buồn mà buông lơi tay ra.
— Thiết nghĩ Tào gia các người, mở miệng ra là nói xuất thân danh giá, điều ấy tôi chẳng biết. Tôi chỉ thấy, các người dựa vào một hoạn quan nổi lên, bốn đời về trước cũng là nông dân cày sâu cuốc bẫm. Nhưng bây giờ các người phất lên, lại muốn mở ruộng, chiếm đất, áp bức người nghèo, uống máu chúng tôi, ăn thịt chúng tôi! - Tần Thiệu thấy những người ấn mình xuống đã lơi tay, liền nhân thế vụt đứng dậy. - Họ Tào kia, ngươi thật phí công đọc sách thấm nhuần đạo lý, ta hỏi ngươi câu này. Ta nghe người già kể lạ, cụ cố ngươi là Tào Manh thật thà trung hậu, là người lương thiện chất phác, thế mà nay tử tôn huênh hoang hống hách, áp bức dân đen như vậy. Các người như vậy có phải là ngỗ nghịch bất hiếu, quên mất gốc tích mình không?
Tào Đỉnh nghe xong bỗng nổi giận đùng đùng, liếc trông thấy Tào Tháo đeo cây Thanh Cang kiếm, chẳng nói chẳng rằng thuận tay rút ra, muốn tới giết chết. Tào Tháo vội giữ chặt tay ông ta lại:
— Tứ thúc! Đủ rồi... Có câu nào huynh ấy nói sai đâu? Thúc giết huynh ấy, chẳng hóa ra muốn nhiều người chửi bới chúng ta hơn nữa sao?
Đám thiếu niên, kẻ ôm người giữ, giành lại cây kiếm.
Tào Tháo cởi dây trói cho Tần Thiệu bảo:
— Nghe một lời của huynh, hơn mười năm đọc sách. Tại hạ thật hổ thẹn, đã đắc tội với huynh!
Tần Thiệu vốn nghĩ mình chết chắc, không ngờ Tào Tháo lại thả ra, anh ta liền chắp tay nói:
— Tôi thô thiển lỗ mãng, đã đánh nhiều người, xin huynh lượng thứ! Đất của chúng tôi...
Tào Tháo cúi đầu nghĩ ngợi, rồi quay lại quỳ xuống trước mặt Tào Đỉnh nói:
— Tứ thúc, tiểu điệt khẩn khoản xin thúc thu hồi lại mệnh lệnh, trả lại đất cho họ.
Tào Đỉnh hầm hầm giận dữ, liếc mắt nhìn cậu:
— Hừ! Chẳng ra sao cả! Thiên hạ này ai cũng mềm yếu như ngươi thì làm gì có vương hầu khanh tướng nữa? Cùng một giuộc vô dụng như lão thất!
— Tứ thúc, không nên nói những lời như vậy. Tào gia chúng ta vốn không phải nổi danh nhờ đức hạnh, mà nhờ hoạn quan nâng đỡ mới có thế lực như ngày nay. Thêm nữa thúc lại nhờ quan hệ thông gia thân thuộc mà được thăng lên vị trí cao sang, thực sự không nên làm việc huênh hoang khiến người ta oán hận. Nếu có việc gì sai trái, bị thứ sử ngôn quan dâng tấu về triều, chẳng phải làm liên lụy cả tộc phải chịu nạn ư?
Tào Tháo nói vậy, khiến Tào Đỉnh không có lời nào để đáp lại, bực bội nói:
— Thôi thôi thôi, đất ta không cần nữa, trang viên ta cũng không dựng nữa. Chẳng lẽ lại đến lượt tên nhóc nhà ngươi giáo huấn ta sao? Ta không lý luận với ngươi, đợi về kinh gặp phụ thân ngươi rồi sẽ nói sau! - Nói rồi ông quay đầu bỏ đi, được mấy bước lại quay người nói. - Khi ở ngoài chỉ muốn được trở về quê nhà, về nhà rồi lại mang bực dọc vào thân! Không đợi đến ngày kia nữa, ngày mai ta sẽ đi! Sớm trả ngươi về cho phụ thân ngươi, cũng coi như ta hoàn thành một việc, không phải rác tai nữa!
Tào Tháo nhìn tứ thúc giận dữ bỏ đi, mới cúi đầu buồn bã đứng lên.
Đinh Xung vỗ vỗ vai cậu, nói với giọng rượu:
— Tên tiểu tử này ghê gớm thật, cô nương nhà họ Đinh chúng ta, gả cho một người như cậu... cũng không xấu mặt. Ngày mai khởi hành về kinh rồi, trên đường đi nhớ mang tài dỗ dành thất thúc hằng ngày ra, dỗ dành ông ấy cho tốt là được thôi... Đi! Để tiễn huynh lên đường, chúng ta đi uống rượu nào. Tần đại ca cũng cùng đi luôn!
Tào Tháo không biết làm sao đành gật đầu đồng ý, lại thấy Tần Thiệu đang vui vẻ liên tục thi lễ với mọi người, cũng gượng nở một nụ cười. Tục ngữ có câu, ơn một giọt nước, báo đáp suối nguồn, khi ấy Tào Tháo không ngờ rằng, chỉ vì một lần trượng nghĩa giúp người này, mà về sau Tần Bá Nam vì báo ơn mình cam chịu bỏ mạng.
Trở về Lạc Dương
Trên đường về kinh, Tào Tháo đã bỏ không biết bao nhiêu công phu ra với tứ thúc, nào là bưng trà rót nước, nào là bóp chân nắn vai, có bao nhiêu tài cán đều dở hết ra, những mong ông ấy hết giận. Tào Đỉnh hết giận, Tào Tháo cũng thở phào một hơi, không đến nỗi vừa gặp phụ thân đã bị mách tội.
Đợi đến thành Lạc Dương, xe đi vào lối cửa Khai Dương, trong lòng Tào Tháo chợt dâng trào cảm giác ấm áp. Đó chính là nơi cậu nô đùa khi còn nhỏ, con đường từ cửa Khai Dương, ngựa xe như nước, Kim thị Lạc Dương phồn hoa huyên náo, ngõ Vĩnh Phúc quyền quý trang nghiêm, ngày càng đến gần phủ Tào gia... Tất cả những thứ này suốt bốn năm không khi nào cậu thôi nhung nhớ, đến nay như một giấc mơ... về nhà rồi... về nhà rồi... Chẳng biết con “Phiêu kỵ đại tướng quân” của mình đã đi đâu rồi, chẳng biết Sái Mạo và đám bạn cùng chơi thuở nhỏ có còn ở đây không, chẳng biết đệ đệ đã lớn cao chưa, chẳng biết phụ thân có còn giận con nữa không...
Đợi đến trước cửa Tào phủ, mọi mộng tưởng của Tào Tháo dường như đều bị phá tan. Tuy vẫn là con đường ấy, trạch viện ấy, nhưng diện mạo đã hoàn toàn đổi khác. Cổng viện nhỏ hẹp nay đã thành cánh cổng lớn sơn xanh sáng bóng, Tào Tung nay đã làm đến chức Đại Hồng lô, đứng vào hàng cửu khanh. Đi vào trong sân, tất cả những bài trí đều đã thay đổi, tường bao quanh sân trước kia nay đã đổi thành gạch men xanh, mấy cây táo thấp nhỏ ngày xưa đã được thay bằng những gốc ngô đồng, phòng ốc được tu sửa mới tinh, chẳng tài nào tìm ra được cảm giác thân thiết của ngày xưa nữa. Nô bộc trong nhà trông thấy đại thiếu gia của họ đã trở về, lũ lượt chạy đến thỉnh an, mấy bà già từng bế ẵm cậu thậm chí còn cầm tay cậu mà rơi nước mắt. Tào Tháo bảo mọi người chưa bẩm báo phụ thân vội, mà theo Tào Đỉnh đi thẳng đến thư phòng.
Quả như Tào Tháo nghĩ, đúng là phụ thân đang ở thư phòng đọc sách. Tào Tung vẫn như ngày nào, không phát tướng, cũng chẳng gầy đi, những nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều thêm vệt nào, vẫn y như bốn năm trước ngồi trù tính con đường làm quan của mình. Khoảnh khắc ấy, Tào Tháo dường có một ảo giác, tựa hồ chuyện cậu bị phụ thân trách mắng đuổi đi chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua.
— Vào đi! - Tào Đỉnh đẩy cậu vào.
Tào Tháo nghẹn ngào, vừa bước vừa chạy đến trước án quỳ xuống:
— Phụ thân đại nhân, con hư hỏng nay đã về đây ạ!
Tào Tung vẫn đang mải chú tâm đến tập văn thư, chợt thấy một chàng trai xưng là: “con hư hỏng” thì bỗng giật mình. Ông nhếch mạnh khóe miệng, nửa khuôn mặt bên trái khẽ run, cuối cùng cũng thở phào:
— Ài... đứng dậy đi nào!
Tào Tháo vừa đứng dậy, Tào Tung vừa chăm chú ngắm nghía cậu con trai đã bốn năm không gặp: chiều cao nếu so với đám cùng lứa thì hơi thấp, nhưng vóc người cân đối, mặt mũi trắng trẻo vành tai đầy đặn, mắt to mày rậm, lộ rõ vẻ thông tuệ, trên đầu mày trái có một nốt ruồi son, cái này có từ nhỏ. Đáng tiếc là cái mũi phá hỏng mất tướng mạo nó, lại thêm đôi môi dày, thực không được coi là anh tuấn.
— Phụ tử gặp lại nhau, nên mở tiệc mừng thôi! - Tào Đỉnh tươi cười bước vào theo.
Tào Tung chưa hưởng ứng ngay, chỉ nói:
— Nguyên Cảnh, thật vất vả đệ quá!
— Huynh đệ trong nhà cả, huynh chớ nói khách sáo vậy. - Tào Đỉnh cũng không khách khí, tìm chiếc ghế ở sát tường rồi ngồi nghỉ.
Tào Tung cũng không chú ý tới đứa con lâu ngày mới trở về nữa, quay sang hỏi Tào Đỉnh:
— Lão thất thế nào?
— Vẫn như ngày trước, bướng như con lừa vậy.
— Con người ta, mỗi người có một chí hướng, chẳng thể cưỡng cầu được! - Tào Tung lặng lẽ hồi lâu, rồi lại mỉm cười. - Nguyên Cảnh, giờ đệ như tiếng sấm giữa đất bằng, trở nên hiển quý rồi.
— Nhờ hồng phúc nhà thông gia họ Tống thôi, còn lâu mới so được với đại ca. Lần này về quê, đệ vốn định dựng một tòa trang viên, nhưng... - Nói đến đó, Tào Đỉnh tựa như vô ý, đưa mắt nhìn Tào Tháo. - Nhưng lại bị một tên hỗn láo phá hỏng.
Tim Tào Tháo như nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ hãi toát mồ hôi hột, liền chợt nghe phụ thân cười nhạt bảo:
— Theo ý ta phá đi là tốt, nếu đệ dựng trang viên ấy không khéo rước họa vào thân đấy.
— Ồ? Rước họa gì vậy?
— Đệ sắp mắc nạn đến nơi, còn chưa biết ư? - Tào Tung không biết móc từ đâu ra một chùm chìa khóa, đùa nghịch trên tay.
Tào Đỉnh giật mình, cười hùa theo:
— Còn chưa nhận chức mà đã gặp rủi? Đại ca, huynh lại trêu chọc đệ hả?
— Đệ không tin sao? - Tào Tung cũng cười, đứng dậy lôi từ sau lưng ra hai chiếc hòm lớn sơn đen được khóa chặt, lấy chùm chìa khóa mở ra.
Vụt chốc, đủ loại châu báu ngọc ngà óng ánh trong hòm như muốn tuôn ra, Tào Tháo và Tào Đỉnh đều kinh ngạc. Nào là cẩn, du, chương, huỳnh, tông, bích, quỳnh, quyết...(*) đủ loại ngọc ngà hoa lệ chất đầy một hòm. Chiếc hòm kia hơi lớn hơn một chút thì càng đáng nể hơn: quân cờ ngọc phỉ thúy, chén uống rượu bằng sừng tê, tượng gốm của người Hồ, đồ điêu khắc bằng đá đằng hoàng, tượng người đạo dẫn(*) bằng vàng, Phi Yến cưỡi ngựa, cả một cây đinh hương lớn... đều là những vật báu vô cùng giá trị.
— Thứ... thứ này... ở đâu ra vậy? - Tuy khi Tào Đỉnh ở Ngô quận cũng có tài kiếm chác, trên đường về kinh lại được dâng tặng không ít, nhưng chưa từng thấy nhiều vật trân quý như thế bao giờ.
— Đây đều là quà của các thự đài(*) thuộc hạ ở kinh biếu đệ đấy. Đệ còn chưa đến, nên ta nhận thay.
— Đúng là quan ở kinh giàu có... - Tào Đỉnh cầm lên một chiếc bình đầu hồ(*) hình khổng tước ở trong hòm ra xem chơi rồi bảo, - Thật không tưởng tượng nổi, đệ chỉ là một thượng thư mà có thể nhận được những lễ vật thế này.
— Đệ sai rồi, được nhận lễ vật này, không phải vì đệ được thăng quan tiến chức, mà vì đệ là thông gia với Tống thị. - Tào Tung cười vỗ vỗ vai ông ta. - Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn. Đệ có thể được nhiều người kính nể như vậy thì có thể nói cách tai vạ cũng chẳng xa đâu.
Tào Đỉnh nghe ông ta nói vậy, vứt cái đầu hồ đi:
— Xin huynh trưởng chỉ giáo, đệ nguyện nghe theo.
— Xét lại việc cũ triều ta, từ thời Hiếu An hoàng đế đến nay, ngoại thích với hoạn quan đã nhiều phen tranh giành. Đương kim hoàng thượng dựa vào Vương Phủ, Tào Tiết diệt trừ Đậu Vũ mới được ngôi vị, thế lực của hoạn quan thâm căn đế cố. Tống thị ở Phù Phong kia, tuy môn đệ cao sang nhưng làm hoàng hậu mà không được sủng ái, bản thân còn không vững chắc, chỉ có một lần đại sự mà đề bạt đám thân tín của mình lên, cho nên chỉ những nhân vật có đủ tư cách như đệ mới được vào triều nhận chức. Nhưng đệ còn chưa nhận chức đã được biếu tặng trước thế này, lại còn muốn xây dựng điền trang ở quê, đó chẳng phải là đụng chạm gây đố kỵ cho cánh Vương Phủ sao?
Tào Đỉnh chợt tỉnh ngộ, lại thấy chưa thỏa đáng:
— Nếu đã vậy, huynh trưởng không nên nhận giúp đệ những thứ này chứ.
— Đệ lại không hiểu rồi. Không nhận những thứ này thì đám quan lại muốn thân với đệ làm sao an tâm cho được? Ngược lại bọn họ còn oán đệ nữa đấy.
Tào Đỉnh có vẻ vẫn chưa hiểu:
— Vậy bây giờ huynh bảo đệ phải làm thế nào?
Tào Tung đóng hai chiếc hòm lại, lấy khóa khóa vào, rồi mới bảo:
— Theo ta thấy, những thứ trong hai chiếc hòm này, đệ không được động đến thứ gì cả, dứt khoát đem cả hòm lẫn đồ tặng cho Vương Phủ và Tào Tiết. Chỉ có mua được hai tên hoạn này, mới hy vọng được yên lành.
Tào Đỉnh nét mặt lộ vẻ khó chịu, ông ta thực không muốn mất hai chiếc hòm đầy châu báu này:
— Thật đáng tiếc...
— Đáng tiếc? Không bỏ đống của cải này đi, đệ sẽ không có được sự bình an, không khéo còn liên lụy đến cả ta. Bây giờ là ngày tháng nào, không đem tiền đến cống cho Vương Phủ, Tào Tiết thì chức quan có giữ vững được không? Đệ hãy nhìn xa trông rộng một chút, sau này sẽ có vô số cơ hội kiếm được nhiều hơn nữa, chớ có vì chút tiền trôi nổi này mà làm hỏng mất tiền đồ.
Tào Đỉnh nghiến răng:
— Đệ nghe huynh vậy.
— Như thế là đúng! - Tào Tung cầm tay Tào Đỉnh, để chùm chìa khóa vào tay ông ta. - Từ nay về sau, để ta với Vương Phủ, Tào Tiết lo tính cho, đệ cứ khéo léo qua lại suông với Tống Phong, hoạn quan với ngoại thích đều phải quan tâm đến. Chúng ta đi cả hai thuyền!
Tào Tháo nhìn hai người họ chuyện trò vô cùng tâm đắc, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi thư phòng. Cậu chợt cảm thấy suốt bốn năm qua, phụ thân chưa hề thay đổi chút nào, điều ông ấy quan tâm vẫn chỉ là tiền đồ của gia tộc và con đường tiến thân. Nay đã là Đại Hồng lô, vị trí thuộc hàng cửu khanh rồi, mà vẫn chỉ nghĩ đến những chuyện nằm ngoài chức trách. Lại thêm khi nãy, ông chẳng quan tâm tỏ vẻ yêu thương gì mình, trong lòng cậu càng thêm buồn bã, liền không ở đó nghe họ chuyện trò nữa, mà chậm rãi đi đến hậu viện.
“Vốn dòng vua Cao Dương a;
Cố phụ ta là Bá Dung.
Đúng năm dần tháng dần a;
Ngày canh dần ta lọt lòng.
Xét thời lành ta sinh a...”
Một giọng ngâm tụng du dương vẳng lại, đó là bài Ly tao của Khuất Nguyên. Tào Tháo dừng chân lắng nghe, lời thơ hoa mỹ ấy lại được thêm giọng ngâm khi trầm khi bổng, chắc chắn là đệ đệ! Cậu lần theo tiếng ngâm mà tìm, quả nhiên đến trước cửa phòng đệ đệ, vẫn là căn phòng hai huynh đệ cùng ở khi xưa.
Cậu đưa tay vén rèm nhìn vào. Tào Đức đang ngồi quay lưng lại phía cậu, đầu lắc lư đọc sách, tựa hồ nghe thấy có tiếng động, liền bỏ sách xuống, không quay đầu lại, trách bảo:
— Tại sao lại quên hết quy tắc thế hả? Khi ta đọc sách, bất kỳ ai cũng không được vào quấy rầy! Có việc gì lát nữa hãy nói.
Tào Tháo bật cười, thầm nghĩ: “Vẫn tính khí kỳ quặc ấy, hẳn lại cho ta là kẻ hầu người hạ nào đến đây mà.”
Cậu cũng không nói câu nào, sải bước tiến vào, ngâm tiếp bài thơ đệ đệ vừa đọc:
“Xét thời lành ta sinh a;
Người vì ta chọn đặt tên.
Tên chính ta là Chính tắc a;
Tên tự ta là Linh Quân.
Trong đã bẩm chất tốt tươi a;
Lại thêm tài năng lỗi lạc...”(*)
Tào Đức ngạc nhiên quay đầu lại. Tào Tháo thấy đệ đệ đã cao lớn hẳn lên, bốn năm trôi qua, đứa trẻ béo mập của ngày xưa đã ra dáng người lớn lắm rồi, tướng mạo còn đẹp hơn cả mình. Thấy tiểu đệ vẫn chưa nhận ra mình, cậu bảo:
— Đức nhi, bốn năm không gặp, đệ đúng là chả kém gì Khuất Nguyên phẩm đức cao thượng, tài năng xuất chúng vậy!
Cuốn sách trong tay Tào Đức rơi tuột xuống đất, khóe mắt chợt sáng long lanh, lộ vẻ mừng rỡ nói:
— Huynh là... A Man?
— Ừ.
Tào Đức chạy đến ôm lấy cậu:
— Ca ca... huynh đã về rồi... Đức nhi nằm mơ cũng nhớ đến huynh. Phụ thân thật quá nhẫn tâm... Cuối cùng huynh cũng về rồi... - Nói xong cậu bật khóc thành tiếng.
Tào Tháo vỗ vỗ vào lưng đệ đệ, nước mắt cũng rơi. Giờ khắc ấy, cậu mới thực sự xác định: về nhà rồi, thực sự đã về nhà rồi...
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1