The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Vuong Hieu Loi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-10-17 01:21:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
uê họ Tào ở huyện Tiều, đất Bái (nay là Bạc Châu, An Huy). Điều khiến con cháu trong họ tự hào nhất là dòng tộc từng có một nhân vật rất tài giỏi, đó là Tào Tham - quan Thừa tướng nhà Hán. Nhưng từ sau đời Hán Cao tổ, họ Tào ngày một suy vi, tận đến đời ông nội của A Man là đại hoạn quan Tào Đằng nổi lên, mới khiến gia tộc đang ngày càng đi xuống như thủy triều rút này lại có một cơ hội phát đạt. Tục ngữ có câu: “Một người làm quan, cả họ được nhờ”. Một loạt con cháu Tào Đằng bước lên con đường sĩ hoạn, lớn thì làm tới bậc cửu khanh, nhỏ thì làm nha dịch thư lại. Cũng chính vì vậy, duy trì sự thống nhất với thế lực của hoạn quan trở thành tín điều mà người nhà họ Tào luôn tâm niệm.
A Man vốn được sinh ra trên quê hương huyện Tiều, nhưng bấm đốt ngón tay tính toán thì thời gian cậu sống ở đó cũng không nhiều. Vì mẫu thân là Trâu thị mất sớm, anh em A Man luôn ở cùng phụ thân tại Lạc Dương. Kinh đô Lạc Dương nhà Hán chính là chốn phồn hoa bậc nhất thời bấy giờ, A Man cũng thích ở đó. Nhưng bây giờ thì đã khác. Trong đêm chính biến vừa rồi, cậu đã ngầm giúp đỡ thái học sinh Hà Ngung, hành động phản bội lại gia tộc ấy là không thể dung thứ, vì thế A Man bị đuổi về quê, từ trong hũ mật bị vớt ra ném vào đống tuyết. Vì là con nuôi duy nhất của Tào Đằng, nên chi của Tào Tung rất ít nhân khẩu, hầu hết gia quyến đều ở Lạc Dương, nhà cửa, ruộng vườn ở huyện Tiều thực sự chỉ có mấy lão bộc cai quản. A Man tuổi còn nhỏ, nên được gửi về nhà người huynh đệ là Tào Dận.
Vừa nhác thấy mặt thất thúc mà mình chưa gặp bao giờ, A Man đã cảm thấy những ngày sắp tới e rằng sẽ chẳng vui vẻ gì. Tào Dận tuổi không lớn lắm, còn chưa tới ba mươi, là người ít tuổi nhất trong số huynh đệ cùng lứa với Tào Tung. Thế nhưng tính cách ông ta lại cẩn thận hà khắc, nhất cử nhất động đều tỏ rõ vẻ nghiêm cẩn cao ngạo, nhất là khuôn mặt dài trắng trẻo, rất ít khi cười.
Môi trường đã thay đổi, cuộc sống cũng không thể như trước kia. Dáng vẻ của một đại thiếu gia ở Lạc Dương khi xưa không còn nữa, không còn đầy tớ hầu hạ vây quanh, không còn chuyện áo mặc tận tay cơm bưng tận miệng nữa, việc gì cũng phải tự mình làm lấy. Thế mà Tào Dận còn moi ra đủ sai sót của cậu ở mọi nơi, đến ăn bữa cơm cũng phải nghe nửa ngày giáo huấn, nào là khi ăn cơm không được nói chuyện, không được để cơm rơi vãi, không được phát ra âm thanh khi ăn, không được nhìn ngang nhìn ngửa... Nhất cử nhất động, khi đứng khi đi, đều phải học quy củ từ đầu.
Chán nhất là việc đọc sách. A Man không chăm chỉ hiếu học như cậu em Đức nhi, từ khi sinh ra cậu đã ghét sách vở. Mười hai tuổi rồi mà đến cuốn Luận ngữ cũng không đọc được. Cứ đọc được hai ba dòng lại thấy ngán ngẩm, mi mắt díu hết cả lại. Nhưng nay cậu cũng chẳng dám thế nữa, Tào Dận tay cầm cây thước đi đi lại lại trước mặt cậu, chỉ cần hơi lơ là một chút là bị ăn đòn ngay.
— A Man, ngươi rong chơi lười nhác quen rồi, bài vở xưa này đều bỏ xó. Nên nhớ rằng thời giờ chẳng đợi ai, bây giờ phải học lại từ đầu. - Tào Dận vừa nói vừa dứ dứ cây roi trong tay. - Ngươi phản lại trưởng bối, tự ý giao du với tội nhân. Sau đó lại chống đối phụ thân, thúc phụ, đó là đại bất hiếu. Vậy nên ta sẽ bắt ngươi bắt đầu học từ cuốn cơ bản nhất là Hiếu kinh.
Trong lòng A Man thấy khó chịu như nhai phải con nhặng. Trong con mắt cậu thì Hà Ngung không phải tội nhân, gặp việc cần lý luận cũng không phải chống đối, mà cuốn Hiếu kinh là cuốn sách vỡ lòng cho bọn trẻ con, bản thân tuy không thích học, nhưng cũng đã đọc sơ qua rồi.
Tào Dận nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong mắt cậu, liền cầm cây thước đập đập lên bàn A Man, lạnh lùng bảo:
— Ngươi tự cho là đã đọc hiểu Hiếu kinh ư? Sợ sách ta giảng cho ngươi không có gì phải không? Vậy được, ngươi đọc thuộc lòng cho ta nghe câu đầu tiên mà Khổng Tử nói trong sách này xem nào.
A Man ngây mặt, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, mới lắp bắp đọc:
— Phù hiếu, đức chi... chi bản dã, giáo chi... chi sở do... sở do sinh dã...(*)
— Hừ! Sai rồi! - Tào Dận cười nhạt. - Mới có một câu mà đã mơ mơ hồ hồ đọc ra như thế, rõ ràng ngươi không chăm chỉ đọc sách, thế mà dám coi thường Hiếu kinh là sách dễ?
Nói xong túm lấy tay A Man, cầm thước vụt đen đét vào tay ba roi. Rồi mặc A Man cắn răng mím môi đứng đó, ông giảng tiếp:
— Tử viết: Tiên vương hữu chí đức yếu đạo, dĩ thuận thiên hạ, dân dụng hòa mục, thượng hạ vô oán. Nhữ tri chi hồ?(*) Đó mới là câu nói đầu tiên của Khổng Tử. Ngươi đã nhớ chưa?
— Dạ. - A Man xoa xoa tay miễn cưỡng đáp.
— Vậy ta hỏi ngươi: “Chí đức yếu đạo” mà Khổng Tử nói là gì? Ngươi có biết không?
— Đó là hiếu ạ. - A Man nhanh nhẹn đáp. Câu hỏi ấy quá đơn giản, cái đức lớn mà Hiếu kinh nói tất nhiên là đạo hiếu.
Tào Dận cười nhạt, lắc đầu bảo:
— Vậy là ngươi không hiểu rồi! Nếu ngươi biết hiếu đạo thì ngươi đã không chống đối phụ thân ngươi, đã không bị ông ấy đuổi về đây. Cho nên ngươi phải nghe lời ta mà học cho tốt, học xem cái gì mới thực sự là hiếu.
— Không đúng, thúc thúc cưỡng từ đoạt lý! Điệt nhi không bất hiếu, cứu người sao lại là sai?
Tào Dận không ngờ đứa cháu mình lại cứng đầu như thế, dám nói mình cưỡng từ đoạt lý, đã thế đến hôm nay vẫn còn tranh cãi về việc kia, ông tức giận hằm hằm nói:
— Ngươi không sai, vậy chẳng lẽ phụ thân ngươi sai? Là phận con mà động một tí lại nói lỗi là của cha, bản thân thì không hiểu lý lẽ. Hôm nay không phải đọc sách nữa, ra kia quỳ xuống mà tự suy nghĩ cho ta!
A Man liếc nhìn ông, biết rằng có tranh luận thế nào cũng chẳng thu được kết quả gì, đành đứng lên đi ra cửa, quỳ xuống giữa sân.
Mặt trời nóng như thiêu như đốt dường muốn nấu chín người ta, A Man đội nắng, bụng ôm nỗi ấm ức quỳ ở giữa sân. Cậu mân mê cây Thanh Cang kiếm đeo bên người, thầm nhủ: “Bảo kiếm ơi bảo kiếm, tất cả người trong họ này mắt đều đui cả rồi, chỉ có mi mới biết tấm lòng ta, chỉ có mi mới hiểu thế nào là thị phi thiện ác...”
— Cấm được động đậy! - Tào Dận quát một tiếng cắt ngang rồi chạy đến bên cậu. - Cởi cây kiếm ra đưa cho ta!
A Man chẳng buồn nhìn ông ta, chỉ lắc đầu quầy quậy.
— Cởi thanh kiếm ra!
A Man ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt đầy oán giận, người chú không có chút cảm tình nào ấy rốt cuộc là muốn cướp nốt cây kiếm, đến chút an ủi cuối cùng cũng không chừa cho cậu.
— Ngươi có cởi ra hay không? - Tào Dận hét lớn.
— Không cởi! - A Man nghiến răng nghiến lợi bướng bỉnh đứng dậy. - Tại sao điệt nhi phải nghe thúc...
Chưa đợi cho cậu nói hết, cây thước trong tay Tào Dận đã quật ngay vào mặt, một vệt lằn đỏ hiện rõ trên khuôn mặt trắng trẻo. A Man không thấy đau, mà chỉ thấy thật mơ hồ, vừa lúc ấy nghe tiếng Tào Dận quát:
— Đồ bỏ đi nhà ngươi! Chỉ biết làm bại hoại gia phong, xấu mặt gia tộc thôi.
Dựa vào đâu mà lại nói mình chỉ biết làm bại hoại gia phong? Câu nói ấy thực sự đã khiến A Man đau lòng. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cơn nóng giận của cậu cũng chẳng kém gì người lớn, cậu đưa tay tuốt cây Thanh Cang kiếm ra, không phân bua nửa lời, nhằm thẳng ngực thất thúc đâm tới! Tào Dận nằm mơ cũng không ngờ, đứa cháu họ mới mười hai tuổi này lại có thể coi mình như giặc thù, còn đang oang oang giáo huấn thì bỗng đâu luồng ánh xanh lóe lên, mũi kiếm đã bay đến trước mặt, ông vội vàng né người tránh được. A Man vẫn không tha, lại đâm tiếp một nhát nữa. Tào Dận luống cuống, không tránh được nhát kiếm thứ hai, vội vàng giơ tay nắm lấy lưỡi kiếm, ngay tức khắc bàn tay bị thương, máu đỏ lập tức trào ra, vết thương đau đớn trào lên từng cơn. Nhưng ông ta không dám buông tay, vẫn nắm chặt lưỡi kiếm, quát hỏi:
— To gan! Ngươi định làm gì?
A Man bị tiếng quát ấy làm sực tỉnh, chính mình cũng không dám tin việc mình vừa làm. Cậu run rẩy buông tay, vứt bao kiếm xuống đất, hoảng hốt chạy ra ngoài. Mặc cho Tào Dận đang hô hoán phía sau, cậu vụt ra khỏi cổng là không còn để ý gì nữa, cứ thế cắm đầu bỏ chạy.
Đã chẳng còn biết phương hướng nào nữa, cậu cứ chạy như một kẻ mất hồn, xuyên qua con đường nhỏ trong làng, chạy ra tận cánh đồng mênh mông, tựa như một con thỏ đang sợ hãi. Chạy, chạy mãi, chạy thục mạng, cậu không biết là mình đã chạy bao lâu, cho đến tận khi không còn sức để chạy được thêm bước nào nữa, cậu mới chậm dần và dừng lại. Mặt trời chói mắt vẫn đang gay gắt trên bầu trời, tỏa chiếu những tia nắng như muốn thiêu đốt mặt đất, phủ lên vạn vật một bầu không khí nóng nực. A Man mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển, ngồi thụp xuống mà như chỉ thấy đất trời đang quay tròn, trong lòng còn lại một nỗi sợ hãi. Phụ thân không cần cậu nữa, giờ cậu lại đâm thất thúc bị thương, còn biết đi về đâu được đây? Trời đất rộng lớn này, đâu mới là chốn dung thân, ai có thể nghe lời mình nói đây?
Trong lúc mơ hồ, A Man nhìn thấy khu mộ của gia đình.
Mẫu thân!
A Man chợt nghĩ đến mẫu thân, người mẹ giờ đây chỉ có thể đến an ủi, bầu bạn với cậu trong mơ. Cậu thất thểu chạy tới khu mộ, dập đầu trước mộ phu nhân Trâu thị.
— Mẫu thân! Con đây mẫu thân ơi... Con nhớ mẫu thân quá... Phụ thân không cần con nữa... Tất cả mọi người đều không cần con nữa... Mẫu thân nhìn con này mẫu thân ơi... hu hu hu... - Đứa con tâm cao khí ngạo của nhà họ Tào cuối cùng đã khóc. Cậu khóc mới thương tâm, mới thê thảm, mới đau lòng đứt ruột làm sao.
Cậu ôm chầm lấy mộ mẹ, bộc bạch hết nỗi thống khổ của mình, cơ hồ như muốn đem hết sức lực trong người để bửa toang mộ phần. Và dường như khi mở được gò đất lạnh lẽo vô tình này ra, cậu có thể nhào vào lòng mẹ vậy... Nhưng tất cả đều uổng công, chỉ là một niềm mong ước, ai có thể nghe được tiếng lòng của cậu?
Trong khi đó, những đám mây đen đã âm thầm che kín mặt trời, một tiếng sấm vang rền nổi lên, cơn mưa rào lạnh buốt đổ xuống như xối nước, quất lên người A Man không thương tiếc. Cậu đã khóc đến mức không biết trời đâu đất đâu, đã mệt đến độ cơ hồ chẳng còn chút sức lực nào và ngủ gục bên mộ mẹ khi nào không hay, giờ bị nước mưa xối xuống làm tỉnh dậy, cậu lại khóc tiếp.
Cậu cứ mơ hồ, hết khóc lại ngủ, không biết đã bao lâu rồi, khóc đến cạn khô nước mắt, không thể khóc được nữa, cậu mới hiểu rằng, không ai có thể thay đổi được tình cảnh của cậu, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. Cậu chỉ còn cách ngồi dậy, áo quần ướt nhẹp từ lâu, mái tóc cũng ướt rượt xõa xuống hai vai, khắp người trên dưới đều là bùn đất. Thiếu gia nhà họ Tào được yêu quý chiều chuộng ngày nào, giờ đây bẩn thỉu ướt át chẳng khác nào con chó trôi sông.
— Sao ngươi lại chạy ra đây!
A Man ngước đôi mắt đỏ ngầu sưng húp nhìn lên, mới biết Tào Dận đã một mình đứng bên ngoài khu mộ từ bao giờ. Ông ta sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân cũng sũng ướt, hai tay đều được quấn băng, vẫn còn vết máu thấm ra. A Man chột dạ nhìn ông ta hồi lâu, nhỏm người định chạy, nhưng chân lại trượt khụy xuống đất. Tào Dận chậm rãi đi đến trước mặt cậu, không hề có ý đánh đập, ông ta đưa cánh tay còn vương đầy vết máu đỡ cậu dậy:
— Đồ ngốc! Cháu thật cố chấp. Khổng Tử nói: “Phụng sự cha mẹ phải biết can ngăn khuyên giải, nếu can không được, vẫn phải tôn kính không được phép làm trái, mệt nhọc cũng không oán giận.” Dù cho những việc cháu làm đều đúng, phụ thân cháu chỉ là mắng oan cháu, nhưng cháu cứ cúi đầu nhận lỗi với phụ thân thì đã làm sao? Có biết bao người đã chỉ vì cố chấp mà gặp vạ! Nếu khi đó cháu chịu nói một câu mềm mỏng thì đâu đến nỗi gặp bước long đong như bây giờ?
A Man thở dài, cậu vẫn luôn khẳng định mình không làm gì sai trái.
— Sểnh cha ăn cơm với cá, sểnh mẹ liếp lá đầu đường. Cháu của ta ơi, con người ta ai chả là xương thịt, nếu ta là kẻ vô tình vô nghĩa, vô tri vô giác thì phụ thân cháu đâu giao cháu cho ta? Nếu cháu chịu chăm chỉ đọc sách, thúc thúc sao phải đánh cháu? - Tào Dận thở dài, xoa xoa đầu A Man. - Từ nay về sau, cháu phải nghe lời, chịu khó học hành, gương mẫu cho phụ thân cháu thấy! - Chẳng hiểu vì sao, khi ông nói ra những lời này, dường như để lộ ra chút gì đó vẻ không bằng lòng với phụ thân của A Man.
A Man nghe giọng nói hiền từ của thất thúc, so với lúc sáng dường như của hai người hoàn toàn khác nhau, không ngăn được cảm giác hổ thẹn, cậu nắm lấy bàn tay băng bó của Tào Dận:
— Thất thúc... điệt nhi sai rồi... tay thúc không sao chứ ạ?
— Thanh bảo kiếm này ghê gớm thật, e rằng trong vòng nửa tháng ta không thể cầm nổi cây bút. - Tào Dận gượng cười đau đớn và không đợi A Man phải nói lời xin lỗi, ông liền nắm bàn tay nhỏ bé của cậu. - Đi nào! Chúng ta về nhà thôi, bị ướt hết rồi, phải bảo thất thẩm của cháu nấu một nồi canh nóng cho chúng ta ăn.
Hai dáng người dắt tay nhau một lớn một bé, bước thấp bước cao lội dưới trời mưa...
Trẻ nhỏ đánh nhau
Trẻ nhỏ khó tránh khỏi có lúc bướng bỉnh, nhưng chỉ cần vết thương lành chúng sẽ quên đau ngay.
Dù tình cảm giữa A Man và thất thúc đã gần gũi hơn nhiều, nhưng yêu cầu của Tào Dận với cháu mình lại ngày một nghiêm khắc hơn. Trẻ nhỏ đứa nào chẳng ham chơi, huống chi trước đây cậu ta quen được nuông chiều buông lỏng. Từ sau khi xảy ra sự việc ấy, Tào Dận cũng không đành lòng đánh đòn nữa. Mỗi khi A Man không học thuộc bài, đọc râu ông nọ cắm cằm bà kia, Tào Dận giận lắm cũng chỉ cầm roi giơ lên không trung rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại vung lên, cứ vung cả nửa ngày trời cũng không vút xuống, không tài nào đừng được cuối cùng chỉ còn cách nói một câu:
— Phạt ra ngoài sân quỳ!
Tào Dận không đành lòng đánh đập, cho nên mới phạt quỳ. Nhưng chuyện phạt quỳ ấy A Man chả bao giờ thèm để ý đến. Trước kia ở Lạc Dương, cứ lần nào phạm lỗi là phụ thân nó lại bắt ra ngoài sân quỳ để hối lỗi. Từ nhỏ cậu đã có hàng bồ lỗi to nhỏ, phạt quỳ đã trở thành chuyện cơm bữa hàng ngày, nhiều nhất có ngày phải chịu phạt quỳ tới bốn lần. Mới quỳ một lúc, nó liền nghĩ ngay ra trò để chọc phụ thân cười, thế là được đứng dậy, lại làm những gì mình muốn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Bây giờ Tào Dận phạt là để nó chuyên tâm học hành, A Man liền ôm theo cuốn thẻ tre, quỳ xuống ra vẻ thật gương mẫu, cứ y như đang cúi đầu đọc sách chăm chỉ, nhưng thật ra tâm trí đang ở mãi trên mây.
Chiều hôm ấy, A Man lại bị phạt quỳ, vẫn như những lần trước cậu ôm cuốn sách ra giết thời gian ở ngoài sân. Vẻ gương mẫu ấy, suốt hai tháng nay Tào Dận đã thấy nhiều, nhưng cũng chẳng buồn bực tức, ông vào thư phòng nằm nghỉ, xem ai thi gan được với ai. A Man vốn chỉ định quỳ một lúc, rồi tìm cơ hội chọc cho thất thúc vui mà đứng dậy. Thế nhưng đã gần nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì. Ngoái cổ ngó vào nhà, nó mới phát hiện thất thúc đã ngủ, lập tức thở phào, ngồi xuống đất nghỉ. Thấy nhàm chán quá, nó càng ngồi càng buồn ngủ, hai mắt cứ díp vào nhau, nó vứt sách sang một bên, rồi ngả mình dưới bóng râm bên góc tường chập chờn ngủ một giấc.
Đúng lúc đang lơ mơ làng màng, chợt cảm thấy đỉnh đầu đau điếng. A Man giật mình, nghĩ là thất thúc vừa nện mình một thước, nó mở to mắt nhìn nhưng chẳng có ai bên cạnh, chỉ thấy một hòn đá nhỏ đang lăn dưới đất. Nhìn lại lần nữa, nó thấy một thằng nhóc béo tròn, trèo trên tường bao phía trước mặt, đang nhìn nó huýt sáo. A Man nhận ra, đó là người anh em họ - Tào Nhân, con trai Tào Xí.
— Này! Huynh qua đây đi!
A Man thấy nó gọi lớn, vội vàng đưa tay ra hiệu nó nói nhỏ lại, rồi nhón chân rón rén đi đến dưới chân tường bảo nhỏ:
— Đệ đừng có kêu to, thất thúc đang ngủ đấy.
— Đệ tìm huynh có việc đây! Mau đi với đệ nào! - Tào Nhân vẫn bò trên tường.
— Việc gì thế?
— Quốc gia đại sự. - Tào Nhân ra vẻ có việc quan trọng.
— Huynh đang bị phạt quỳ ở đây, không đi được. Nếu lại ra ngoài với đệ, nhất định sẽ bị ăn đòn, đệ về nhà đã, lát nữa huynh đến tìm đệ rồi hãy đi.
— Đệ không có thời gian đâu mà bàn cãi với huynh, mau theo đệ nào. Bọn nhãi ranh nhà họ Hạ Hầu đang muốn cướp mảnh đất quý báu này của chúng ta, còn bảo phải tẩn anh em ta một trận, huynh cũng là một trong số đó đấy, không đi không được!
— Hóa ra là bảo huynh đi đánh nhau hả? - A Man trừng mắt nhìn nó. - Việc này theo ý huynh, huynh chẳng quen biết gì bọn chúng, huynh không đi đâu.
— Huynh đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi! Không khéo chúng đã ra tay rồi đấy. - Nói rồi, không để A Man phân bua, nó túm tay kéo A Man lên trên tường. - Huynh mà không đi, đệ sẽ kêu ầm lên cho mà coi!
Không dám làm kinh động thất thúc, chẳng còn cách nào khác, A Man đành vượt tường ra ngoài, rồi lật đật chạy theo đi.
“Mảnh đất quý báu” mà Tào Nhân nói tới, thực ra chỉ là gò đất nhỏ ở bên ngoài, mé tây nhà nó, cách một con sông nhỏ nữa là khu ruộng nhà họ Hạ Hầu. Khai hoang thì vất vả, nhà cửa cũng chả dựng được, cho nên gò nhỏ ấy thực tế là mảnh đất hoang mà cả hai nhà đều chẳng mấy quan tâm. Chỉ vì trên gò có ba cây hòe cổ thụ, nên bọn trẻ đều thích trèo lên chơi, lâu dần nó thành ra địa bàn của đám trẻ nhà họ Tào. Nhưng giờ thì, bọn trẻ nhà họ Hạ Hầu bên kia sông đang muốn sang đánh chiếm.
A Man theo Tào Nhân chạy đến nơi xem, đúng là thật náo nhiệt: lớn thì mười ba mười bốn, nhỏ thì bảy tám tuổi, bọn trẻ các nhà trong họ đều chạy đến đấy cả. Trong tay chúng còn cầm sẵn cả đá, gậy gỗ, dóng cửa, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra vô cùng căng thẳng canh giữ gò đất. Nhìn sang bên kia sông, anh em nhà họ Hạ Hầu cũng đều đã đến cả, đứa cao, đứa thấp, đứa béo, đứa gầy, đủ cả. Rõ ràng có thể thấy “lực lượng ngang nhau”, một trận “đánh lớn” chỉ cần tác động nhỏ là nổ ra ngay.
Dẫn đầu bọn trẻ nhà họ Hạ Hầu là Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Liêm. Hạ Hầu Uyên tuy mới mười một tuổi, nhưng đã cao lớn hơn hẳn đứa khác, từ nhỏ chỉ biết chơi bời nghịch ngợm ở ngoài, rám nắng đến nỗi toàn thân đen thui, đứng giữa đám trẻ con, càng nổi bật hẳn lên. Hạ Hầu Liêm thì thấp nhất đám, nhưng chớ coi thường nó ít tuổi, chính nó là đứa to mồm nhất. Đứng bên kia sông, nó lấy giọng hét thật to:
— Chúng mày nói đó là đất nhà chúng mày, vậy chúng mày thử mở mồm ra hỏi cây hòe cổ kia xem nó có ừ không? Tao nói đấy là đất nhà chúng tao đấy! Hơn nữa, gò là gò hoang lại chẳng có văn khế, ai chiếm được thì là của người ấy. Bọn nhãi nhà họ Tào chúng mày mau rút lui đi, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!
Trong số lũ trẻ bên này sông, Tào Hồng là đứa lắm trò nhất. Phụ thân mất sớm, nó sống với bá phụ là Tào Đỉnh. Tào Đỉnh bản tính thô kệch, chẳng quan tâm dạy dỗ Tào Hồng, sau này ông lại đến Dương Châu làm quan, thế là chẳng có ai kèm cặp nó nữa, cứ để mặc thả rông. Nó nghe Hạ Hầu Liêm nói thế, làm sao mà bỏ qua đơn giản thế, lập tức mở miệng chửi:
— Cút đi đồ khốn! Ông mày từ khi mới đẻ đã chơi ở đây, đi đái đều đái ở một mẫu ba phân đất này, chỗ này từ lâu đã là đất của nhà họ Tào tao rồi! Thằng nhãi ranh mày có giỏi, sang đây chơi tay đôi với tao, xem tay thằng nào to khỏe hơn! - Nói rồi nó giơ một nắm đấm lên trời. Hai đứa bọn chúng vặc nhau một hồi thì bọn trẻ cả hai bên đều hò hét theo ầm ĩ cả lên, cuối cùng thành chửi nhau.
A Man chỉ muốn sự việc dừng lại cho yên, chứ nghe bọn trẻ con ở quê lôi hết cả cha mẹ ông bà nhau ra gào hét, đúng là chẳng ra làm sao cả. Nó tính bảo bọn trẻ nhà Hạ Hầu sang đây, từ nay về sau cả đám cùng chơi với nhau. Nhưng nó mới về quê được mấy ngày, bọn trẻ con nhà họ Tào đều do Tào Nhân, Tào Hồng cầm đầu, ai chịu nghe nó nói cơ chứ. Lũ trẻ con đôi bên càng chửi càng hăng, cuối cùng Hạ Hầu Uyên hét lên một tiếng cắt ngang:
— Đừng phí lời nữa, đấu khẩu thì thể hiện bản lĩnh gì chứ? Không cần biết đất nhà ai, chỉ biết là bọn ta muốn nó, không chịu thì bọn ta phải ra tay!
Hò hét thì hăng máu thế, nhưng khi nói đến đánh nhau, bọn trẻ nhà họ Tào dường như thoái chí, nhiều đứa có vẻ sợ sệt, chúng quay sang nhìn Tào Nhân. Tào Nhân nghiến răng bảo:
— Hừ! Đại trượng phu thà chết trước trận địa, chứ không chết sau trận địa, thà bị đánh chết chứ không thể để chúng nó dọa chết.
— Đúng! - Tào Hồng tiếp lời luôn, - Chỗ của chúng ta cớ sao lại trao cho mấy tên khốn kiếp ấy được? Theo tao xông lên! Đánh chết cha chúng đi!
Câu nói ấy đã châm ngòi cuộc chiến, phút chốc hai bên bờ sông đã sôi sục hẳn lên, nào là giết bảy đứa, chém tám tên, đâm chết chín mươi chín thằng phía sau... ầm ĩ cả lên. Có đứa nào bảo lấy đá, thế là ngói vỡ, gậy gỗ, đủ loại “binh khí” được trưng dụng xông về phía trước. Có đứa vung gậy, chẳng cần biết đầu cua tai nheo thế nào cứ đánh bừa, có đứa loanh quanh kiếm chỗ thích hợp để thi triển thái cực quyền, có đứa thấy thế yếu định lui lại thì ngã sấp ngã ngửa. Lúc mới bắt đầu trận hình còn có vẻ đâu ra đấy, được một lát sau thì tất cả lôi nhau xuống giữa sông, đứa này đứa kia cứ chen nhau, có đứa chả làm gì, chỉ đứng buông tay đứng nhìn, kệ đứa ngã cứ ngã, thằng bám cứ bám, đứa lấy miệng cắn cứ lấy miệng cắn. Đá dưới sông thì trơn, cả đám ấy đứa nọ bấu víu đứa kia lôi kéo đứa khác, chí cha chí chóe ngã dúi ngã dụi kéo cả đám ngã thành một khối, khiến khắp người đầy bùn đất, uống cả mấy hớp nước sông, đành phải bò lên bờ, rồi lại tiếp tục khoa chân múa tay đánh bừa.
Sau rốt đám trẻ nhà họ Tào đều là con cái nhà quan, quá nửa là bọn học trò đọc sách, không thể đọ được với bọn trẻ nhà họ Hạ Hầu vốn con nông dân, đánh nhau một hồi thì dần không đỡ nổi đòn. Bọn trẻ nhà họ Hạ Hầu thì càng đánh tinh thần càng hăng, nhất là Hạ Hầu Uyên, tả xung hữu đột, vung nắm đấm như chiếc búa nhỏ, đấm một quả là thịt sưng vù. Chẳng lâu sau, bọn trẻ nhà họ Tào hầu như để bị đuổi lên bờ phía đông, chỉ còn lại mấy đứa Tào Nhân, Tào Hồng là còn xông xáo dưới sông.
Cuối cùng Tào Nhân thấy quân mình gần như bị bọn chúng đánh tan, chỉ còn cách dẫn đám “tàn binh bại tướng” chạy tán loạn lên trên bờ. Hạ Hầu Liêm reo hò thích thú, dẫn đầu bọn chạy đến trèo lên cây hòe cổ nói:
— Chúng ta thắng rồi! Từ nay về sau, chỗ này là của nhà Hạ Hầu chúng ta! Bọn nhóc nhà họ Tào, sau này không cho chúng mày được phép đến đây nữa!
Bọn trẻ con nhà họ Tào, giương mày tròn mắt, cúi đầu buồn bã, bùn đất lấm lem tụ tập nhau lại, đứa thì bươu trán sưng đầu, đứa thì quần áo rách bươm, đứa thì toàn thân đất bùn, đưa tay gạt nước mắt đúng như lũ con nít vắt mũi chưa sạch. Tào Hồng vẫn không phục bảo:
— Chúng mày đúng là một đám bỏ đi, sao không chịu cố sức mà đánh? Xem ra cứ thế này, có khi lũ khốn kiếp chúng nó đến tận chân tường nhà ta mà đái? Thế thì toi rồi!
— Còn nói là chưa cố, tao đánh ngã hai tên!
— Chúng nó ba đứa đánh một mình tao đấy...
— Răng tao bị đánh lung lay rồi đây này!
— Chúng nó đấm sưng má tao rồi.
— Qua hôm nay còn có ngày mai, chúng ta cứ đợi xem...
Lũ trẻ đang hằm hằm tức tối thì trông thấy A Man đứng bên kia bưng miệng cười, quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm, không hề có một nếp nhăn, vết lấm bùn nào.
Cơn thịnh nộ của Tào Hồng đang không có chỗ xả, trông thấy A Man cười ha ha vẻ châm chọc như thế, vụt nhạy đến trước quát:
— A Man, mày còn cười được hả, lúc nãy mày chạy đi đâu?
— Tao ngồi sau gốc cây thôi. - A Man cười ha ha bảo.
— Mày... - Tào Hồng vung nắm tay định đấm.
Tào Nhân vội đưa tay ra đỡ. Nó đúng là biết nhìn người, A Man cháu đích tôn của Tào Đằng là cột trụ của nhà họ Tào, hơn nữa Tào Tung phụ thân nó lại là con nuôi, cho nên trong chuyện này hành xử ra sao cũng phải có chút dè chừng:
— Hồng huynh, không được động thủ với ca ca. Có giỏi thì đi mà đánh nhau với Hạ Hầu Uyên, đừng có gà nhà đá nhau ở đây... A Man, làm sao đệ nói tốt cho huynh được đây? So về tuổi huynh lớn hơn tất cả bọn đệ, so kiến thức huynh cũng nhiều hơn bọn đệ. Tuy chúng ta không sống bên nhau từ lúc lọt lòng, nhưng huynh cũng không thể đứng nhìn các huynh đệ bị đánh thế chứ? Chỉ cần huynh góp một chân, đưa một tay cũng là không uổng chúng ta là anh em huynh đệ.
— Vì một miếng đất, có đáng phải ầm ĩ thế không?
Tào Nhân vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng bảo:
— Một miếng đất hoang tuy không đáng gì, nhưng đã bao đời nay, các huynh đệ trong tộc đều trèo chơi trên cây hòe cổ đó mà trưởng thành! Phụ thân huynh chẳng phải cũng thế sao? Nếu để bọn nhóc nhà họ Hạ Hầu cướp mất thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa?
A Man lặng người, nó không nghĩ rằng cái chỗ bé tẹo này lại có ý nghĩa đến thế.
— A Man, nếu huynh còn nghĩ đến dòng tộc thì ngày mai dẫn đầu các huynh đệ đánh cho chúng nó một trận tơi bời, chúng ta phải giành lại địa bàn này! - Tào Hồng lại nói to.
Nào ngờ, A Man chẳng tức giận cũng chẳng buồn phiền, lắc đầu bảo:
— Mày thử nhìn xem thằng Hạ Hầu Uyên cao to lừng lững như thế, bắp tay bắp chân đều to cuồn cuộn hơn chúng ta mấy lần, có thể đánh được nó không? Việc tốn công vô ích ấy tao không làm.
— Đồ nhát chết! Hừ... - Tào Hồng tức tối nhìn nó.
A Man bèn cười bảo:
— Có sức thì dùng sức, không có sức thì chúng ta dùng trí. Chúng mày đừng sốt ruột, chuyện này cứ để tao lo, nhất định sẽ nghĩ ra cách giành lại mảnh đất. - Nói rồi, để mặc mấy huynh đệ mặt mũi còn đang ngơ ngác, nó vội chạy về nhà.
Nhưng dù chạy chậm chạy nhanh thế nào đi chăng nữa vẫn về muộn, Tào Dận đã dậy từ lâu, đang cầm cây thước đi đi lại lại trước cổng nhà. Nó trốn được trận đánh của đám huynh đệ nhà họ Hạ Hầu, nhưng trận đòn của thất thúc trước mắt thì dù thế nào cũng không thể trốn được. A Man chỉ còn cách mặt dày bước về phía Tào Dận, cố tình nói lảng sang chuyện khác:
— Thất thúc, thúc dậy rồi ạ... điệt nhi thấy thúc ngủ rồi, nên đắp cho thúc cái áo, nhưng Nhân đệ đến tìm, vội quá nên quên mất!
— Đừng phí lời nữa, trời nóng thế này, đắp áo cái gì? - Nói rồi, ông túm lấy tay A Man mà đánh.
Ông ấy cứ đánh một roi, A Man lại kêu một tiếng, càng kêu tiếng càng to, tức nhất là nó còn kêu theo kiểu lời trước lời sau tiếng trầm tiếng bổng:
— Ái ôi... á... ái ôi... á...ái ôi...
— Ngươi bị sao thế hả? Không được kêu! - Tào Dận cũng thấy buồn cười, không biết từ khi nào cơn giận đã vơi đi một nửa, chỉ cố làm bộ mặt nghiêm trang.
— Thúc đánh điệt nhi đau thế, làm sao mà không kêu được?
— Đau cũng không được kêu!
— Thúc xuống tay với điệt nhi như vậy mà không đau lòng sao? Thúc mà đánh điệt nhi đến mức tàn tật thì sẽ ăn nói thế nào với phụ thân điệt nhi đây?
— Đừng có lẻo mép với ta! - Tào Dận đánh hờ hai roi nữa, nhìn A Man mặt nhăn mày nhở có đánh cũng chả tác dụng gì, liền vứt thước xuống đất. - Đi đi! Đừng ở đây khiến ta thêm ngứa mắt nữa, về phòng đọc sách đi!
A Man được đặc xá, chạy tung tăng vào sân, cầm cuốn sách trên tay, nhưng bộ dạng vẫn y như khi nãy, trong đầu chỉ hiện lên toàn cục đá, gậy gộc, côn gỗ. Lòng dạ không yên, cho tới tận lúc ăn cơm, cũng và vội mấy miếng rồi về phòng nằm, suy nghĩ xem làm thế nào để giành lại địa bàn. Có sức dùng sức, không có sức thì dùng trí, nói ra thì dễ, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào?
Tào Dận nhìn ra chắc hẳn tên tiểu tử này đang có tâm sự gì đó, chứ nếu như bình thường, ăn cơm tối xong, đã không biết nó độn thổ đi đâu mất rồi. Đợi đến lúc rảnh, ông đến trước giường nó hỏi:
— Đồ quỷ, ngươi lại đang nghĩ chuyện gì vậy?
— Không có gì ạ... - A Man quay người, chuyện huynh đệ bọn chúng đánh nhau, làm sao có thể kể với người lớn được? Tính toán hồi lâu, nó mới cúi đầu hỏi, - Thất thúc, thúc có biết cách đánh nhau không?
— Đánh nhau? - Tào Dận hơi ngạc nhiên. - Ta chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng có đọc qua sách binh pháp, Tam Lược, Lục Thao, Tư Mã Pháp, Mười ba thiên của Tôn Vũ Tử.
Binh pháp! Mắt A Man như sáng lên, ngồi ngay dậy:
— Thất thúc, thúc có sách binh pháp không?
— Trong thư phòng của ta có một bộ Mười ba thiên của Tôn Vũ Tử.
— Thúc cho điệt nhi xem với. - A Man cười bảo.
— Không được! - Tào Dận vốn là người thông tuệ, nghĩ nó ra ngoài cả buổi, bây giờ lại tự nhiên muốn xem binh pháp, chắc hẳn có chuyện gì muốn giấu, cười nhạt bảo, - Hồi chiều cháu cùng Tào Nhân đi đâu?
— Chúng cháu không đi đâu cả, chỉ cùng chơi một lát thôi.
— Đánh nhau với người ta đúng không?
A Man chẳng nói phải, cũng chẳng nói không, chỉ hỏi:
— Trong binh pháp có nói, nếu người của mình đánh không nổi người ta thì nên làm thế nào không ạ?
Tào Dận đã có chủ ý, cố tình nhử mồi:
— Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, những điều này trong binh pháp đều có, chỉ cần chăm chỉ học là hiểu, lấy yếu thắng mạnh há có khó gì?
— Thế thúc cho điệt nhi xem một chút đi.
— Không được! Những sách như binh pháp ta chưa bao giờ cho người khác xem, trừ khi... - Tào Dận đưa mắt nhìn.
— Trừ khi sao ạ?
— Trừ khi cháu học xong sách ta đang dạy, ta sẽ cho cháu xem.
Mắt A Man đã đỏ au lên:
— Thất thúc, thúc xấu tính! Thúc làm thế là ép người quá đáng.
— Tùy ngươi nói sao cũng được, thúc suy nghĩ khác ngươi. - Tào Dận cười thầm trong bụng, xem ra đã túm được cái đuôi của A Man rồi, ông ra vẻ nghiêm túc bảo, - Ngươi ngay cả sách Luận ngữ cũng không thuộc thì làm gì có tư cách đọc binh pháp? Đó là cuốn sách rất nguy hiểm, có thể dạy người thành hay, cũng có thể dạy người hóa dở, vậy nên không thể để ngươi đọc được. Hơn nữa, ai biết cháu muốn đọc những thứ trong đó để làm gì, nếu là để đánh nhau thì ta không thể cho ngươi đọc.
A Man vội vã lấy lại bộ mặt tươi cười:
— Thất thúc, từ ngày mai điệt nhi sẽ chăm chỉ đọc sách, thúc cho điệt nhi xem trước một chút thôi.
— Đừng có hòng! - Tào Dận bước đến cửa, ngoái đầu nói lại lần nữa. - Trừ khi ngươi học xong cuốn sách ta dạy trước đã. - Nói xong liền đi luôn.
A Man biết có nài nỉ thêm cũng không được, thế là liền nảy ra một ý, nằm xuống giường vờ nhắm mắt ngủ. Lại còn giả bộ thi thoảng phát ra tiếng ngáy, mặc bên ngoài có tiếng động gì cũng kệ, để mọi người trong nhà đều cho rằng nó đã ngủ. Cứ thế mất gần hai canh giờ. Tận đến khi mặt trời lặn hẳn, bầu trời tối đen, ngoài sân không còn tiếng động gì nữa, nó mới mò dậy, tìm một ngọn đèn dầu, rón rén đi đến thư phòng của thất thúc. Nó nghĩ lúc này chắc hẳn thất thúc đã ngủ, nhân lúc thư phòng không có người sẽ đọc trộm cuốn Mười ba thiên của Tôn Vũ. Nào ngờ, mới mở hé cánh cửa, thấy trong phòng đen kịt một màu, còn chưa kịp bước chân vào, đã cảm thấy có ai đó tóm ngay sau gáy.
— Tiểu tử, đã ngủ dậy rồi ư?
— Thất thúc, thúc vẫn chưa nghỉ sao? - A Man ngượng nghịu hỏi.
— Ta đi nghỉ để ngươi đến trộm sách hả? - Tào Dận cười hì hì nói. - Cái trò mọn này của ngươi có thể lừa được ta ư? Nói cho ngươi rõ, cuốn Mười ba thiên của Tôn Vũ ta đã khóa lại rồi. Không cần nhớ đến nó nữa, về ngủ đi.
A Man chết điếng người, đi ra ngoài hiên ngồi thụp xuống, thở dài:
— Ài... việc gì thúc phải nghiêm khắc với điệt nhi thế chứ.
Tào Dận chắp hai tay sau lưng, cười ha hả bảo:
— Ta đâu nói là sẽ không cho cháu đọc binh pháp. Ta nói, chỉ cần cháu học xong sách ta dạy, ta sẽ cho cháu đọc, hơn nữa, ta còn sẵn lòng giảng giải cho nghe nữa kia.
— Thế thì phải đợi đến khi nào... - A Man buồn bã.
Tào Dận thấy ép nó thế đủ rồi, ra chiều suy nghĩ rồi bảo:
— Thế này vậy, chỉ cần cháu chuyên tâm đọc sách, mỗi ngày ta sẽ giảng giải cho cháu một đoạn, như vậy cả hai chúng ta đều không bị lỡ việc. Cháu thấy thế nào?
— Thật không ạ?
— Đã khi nào ta dối cháu đâu?
— Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. - A Man nhảy cẫng lên. - Thúc đã nói là không được nuốt lời đâu đấy.
— Tất nhiên, lời đã nói ra đều nghĩ trước sau. Trước tiên cháu hãy học thuộc thiên Tử Hãn trong sách Luận ngữ, xong thì ta cho cháu xem một cuốn.
— Được! Nhưng thúc phải đập tay thề với điệt nhi!
— Chuyện ấy có gì khó!
Bộp! Bộp! Bộp! Dưới màn đêm đen đặc trước sân, chợt vẳng lên tiếng đập tay giòn vang của hai chú cháu, cắt ngang giấc mơ đẹp của mọi người...
Tối ấy, Tào Dận đã có thể được ngủ ngon, vì tìm ra cách để A Man chăm chỉ học hành. Ông cảm thấy tiểu tử này nếu chăm chỉ, trong vòng ba ngày sẽ học thuộc được thiên Tử Hãn. Nào ngờ, sớm ngày thứ hai, khi mặt trời còn chưa quá ngọn tre, A Man đã đến kéo ông ra khỏi giường, đọc làu làu không sai một chữ.
Tào Dận thực rất đỗi ngạc nhiên, nhìn nó bằng con mắt vẫn đang mơ màng: “Hóa ra tiểu tử này nửa đêm không ngủ cố gắng học thuộc bài, nhưng dù gì thì như vậy cũng quá nhanh!”
A Man giơ hai tay:
— Điệt nhi thuộc rồi. Thúc thúc đem cuốn Tôn Vũ Tử ra đây cho điệt nhi đi.
— Cháu... - Tào Dận thực sự không biết phải nói thế nào.
— Thúc thúc đã đập tay ăn thề với điệt nhi, không được nuốt lời đâu đấy!
— Vì một cuốn binh pháp mà cháu chăm chỉ đến thế.
A Man lắc lư cái đầu cười bảo:
— Tất nhiên là thế rồi! Dùng văn cho ta hiểu biết, lấy lễ cho ta khuôn phép, muốn thôi cũng không được!
Tào Dận lại càng thêm kinh ngạc: mấy câu này là Nhan Uyên nói trong thiên Tử Hãn, tiểu tử này không những chỉ có trí nhớ tốt, mà còn biết vận dụng câu vào đúng tình huống nữa. Nghĩ đến đó, ông cũng không đừng được thuận miệng dẫn một câu của Khổng Tử nói trong thiên Tử Hãn, vừa dụi dụi mắt vừa đáp:
— Hậu sinh khả úy, ai dám chắc rằng hậu sinh không thể bằng được tiền bối!
Ngưu đao tiểu thí
Chưa đầy một tháng, A Man đã đọc hết lượt Mười ba thiên của Tôn Vũ Tử. Tất nhiên tiện đó, nó cũng học thuộc làu làu cả bộ Luận ngữ. Tào Dận phát hiện tiểu tử này cùng lúc học hai cuốn sách, mà vẫn tiến triển đều đều không hề bị rối thì thật không tầm thường, bèn nhất quyết đem những kiến giải của mình về ý nghĩa sâu xa của binh pháp lần lượt giảng cho.
Cuối cùng đến một ngày, A Man vứt cuốn thẻ tre lên thư án, cười bảo:
— Thất thúc, cuốn Tôn Vũ Tử này điệt nhi coi như đã học xong rồi, Khổng Tử nói: “Trước hết thực hành những điều mình muốn nói, rồi mới nói ra sau”, học mà không dùng thì có được không? Điệt nhi đã hẹn với Nhân đệ, Hồng đệ, hôm nay phải dùng thử xem sao!
Tào Dận tuy không rõ chuyện nó học binh pháp để đối phó ai, nhưng cũng đoán ra được tám chín phần, ông cúi nhìn đứa cháu ranh mãnh bảo:
— Mấy đứa không được làm loạn đâu đấy, rốt cuộc là vì chuyện gì, có thể nói cho ta được không? - Dù gì ông cũng mang tính cách của kẻ sĩ, không muốn ép buộc một đứa trẻ.
A Man lắc lắc đầu:
— E là không được đâu! Chuyện này phải giấu người lớn. Thất thúc cứ yên tâm, điệt nhi không làm chuyện gì quá đáng đâu.
— Ồ? Đã không phải quá đáng thì sao không nói cho ta biết?
— Thất thúc! - A Man chớp chớp mắt. - Hồi bé, thúc có bí mật gì giấu người lớn không? Ví như lén chạy ra ngoài chơi trò gì đó chẳng hạn.
— Ta cũng có chứ. - Tào Dận đáp vẻ khó xử.
— Vậy ông của điệt nhi không biết chứ?
— Chuyện này... - Tào Dận không ngờ A Man lại hỏi như vậy, trầm ngâm hồi lâu, rồi không đừng được thở dài. - Khi là con trẻ cũng có lúc nói dối người lớn, là người lớn sao lại không biết điều đó? Giờ đây ta đã là người lớn, cũng nên học chuyện để trẻ con nói dối vậy... Thôi được! Cháu đi đi, đừng gây họa là được!
A Man cúi người chào thúc phụ, đi ra khỏi cổng rồi vội gọi mấy đứa trẻ các nhà trong họ tụ tập cả lại, đem kế sách mà mình đã suy nghĩ kỹ dặn dò hết một lượt. Bọn trẻ tấm tắc khen hay, rồi đứa nào đứa nấy chạy đi chuẩn bị, A Man chỉ dẫn theo bọn Tào Nhân, Tào Hồng cả thảy bảy đứa đi ra phía cây hòe lớn khiêu chiến.
Trên địa bàn vốn là của bọn trẻ nhà họ Tào, Hạ Hầu Liêm đang chơi trốn tìm cùng với mấy huynh đệ. Cả bọn đang chơi đến hồi vui nhất, bỗng nhiên một viên đá ở đâu ném ngay vào đầu nó. Nó kêu á lên, rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy ngay mấy thằng hung hăng nhất bên nhà họ Tào đang đi đến.
— Ê! Tiểu tử thối, chúng mày trả lại chỗ chơi cho chúng tao được chưa? - Tào Hồng cười nói.
Hạ Hầu Liêm biết chỉ dựa vào bản thân mình thì không chống trả được gì, nhưng giọng điệu vẫn tỏ vẻ hống hách như trước:
— Khẩu khí đúng là không nhỏ, mày thử động vào tao xem. Mày mà dám động vào, tao gọi Uyên ca ca đánh cho chúng mày nhừ đòn, đến lúc ấy chúng mày sẽ... Ui da!
Nó còn chưa nói hết câu đã bị Tào Hồng thụi cho một đấm vào ngực.
— Có bản lĩnh thì đi gọi thằng lớn hơn đến đây xem nào! Nói cho mày hay, chỗ này bọn tao cho chúng mày mượn chơi đã hơn nửa tháng, giờ bọn tao không muốn cho mượn nữa. Có gan thì đi gọi Hạ Hầu Uyên đến đây, chúng ta lại đánh một trận thử xem, xem bọn tao có lột da chúng mày không!
— Hừ! Lũ họ Tào kia, chúng mày cứ đợi đấy! - Hạ Hầu Liêm ôm ngực chạy đi.
Tào Nhân đang đứng bên, cũng không tha cho nó, chạy vượt lên giơ chân ngáng làm nó ngã sõng soài. Hạ Hầu Liêm bị ngã chúi mặt xuống bùn, quay lại nhìn đám kia, chợt òa khóc, rồi lau khóe mắt chạy qua bên kia sông, mấy đứa khác thấy sự thể bất lợi cũng chuồn hết.
Hạ Hầu Liêm mới tám tuổi, căn bản không thể đánh lại đám trẻ lớn hơn nhà họ Tào, chỉ vì thường ngày nó được huynh trưởng ghê gớm bảo vệ, cho nên không ai dám động tới. Hôm nay bỗng dưng bị Tào Hồng thụi ngực, lại bị Tào Nhân ngáng ngã, cậy lớn bắt nạt nhỏ, cậy đông bắt nạt ít, làm sao không ấm ức. Về đến xóm, nó vừa kêu vừa khóc, gọi hết lượt mọi người, lại đến chỗ Hạ Hầu Uyên thêm mắm thêm muối kể lại một lượt. Đám tiểu tử này bình thường cứ nói đến đánh nhau là thấy hào hứng như được ăn kẹo, nên chả mấy chốc đã có hơn hai chục đứa kéo đến, rầm rập tiến ra bờ sông.
Đến nơi, chúng chỉ thấy có mình A Man. Hạ Hầu Uyên tức tối hỏi:
— Là tên tiểu tử mày đánh Liêm huynh đệ của bọn ta phải không?
A Man chỉ chỉ vào mũi mình hét to:
— Là tao đấy!
— Tao trông mày rất lạ, mày tên gì?
— Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, bản thiếu gia là Tào Tháo.
— Hừ! Xem bọn tao có cho mày một trận hay không! - Hạ Hầu Uyên nói rồi vung tay ra hiệu gọi cả đám đến.
— Khoan đã! - A Man đưa tay ngăn lại. - Chúng mày quân đông như thế đánh một mình tao là không được! Tên to xác kia, mày là Hạ Hầu Uyên đúng không? Hai chúng ta một chọi một xem ai hơn ai?
Hạ Hầu Uyên thấy A Man vóc dáng thấp bé, bắp tay cũng chẳng to khỏe gì cho cam, nhếch miệng cười bảo:
— Được thôi! Tên tiểu tử mày tự chuốc lấy họa thì đừng có trách tao!
Nói rồi nó bảo đám huynh đệ lui ra, một mình lội ra giữa sông. Nhìn A Man chầm chậm đi đến trước mặt mình, nó lên gân, vừa vung nắm tay, đã thấy A Man ôm ngực quay người tháo chạy. Thấy nó bỏ chạy, đám huynh đệ nhà họ Hạ Hầu cười ha hả. Hạ Hầu Uyên sau phút ngạc nhiên, cũng bật cười khanh khách, cười mãi cười mãi, bỗng nó thấy trước mắt một đám đen kít nhão nhoét, lấy tay quệt lau hóa ra bị A Man ném một nắm bùn vào mặt. Đã chạy thì thôi, lại còn chơi trò đánh trộm, há khiến người khác không nổi cơn thịnh nộ được. Hạ Hầu Uyên tức tối hét to:
— Đồ nhãi ranh, chớ có chạy! - rồi đuổi theo đằng sau.
Nhìn thấy Tào Tháo chạy đến gốc cây, Hạ Hầu Uyên lao tới, còn chưa kịp động thủ, chợt thấy như có hai bóng người từ trên trời bay xuống, một tấm lưới ụp xuống đầu.
Hóa ra A Man cố tình dụ nó đến gốc cây. Tào Nhân, Tào Hồng cầm theo tấm lưới to nấp sẵn trong đám lá cây dày rậm. Đợi Hạ Hầu Uyên chạy đến, hai anh em liền nhảy xuống chụp tấm lưới lên người nó, rồi mấy đứa khác cũng nấp sẵn trên cây lập tức đu dây tụt xuống. Hạ Hầu Uyên tuy có sức khỏe, nhưng bị mắc trong lưới, chân tay không làm gì được, bốn năm đối thủ cùng xông vào, chả mất mấy sức lực đã trói chặt được nó.
Mấy huynh đệ nhà họ Hạ Hầu ban nãy còn cười ngặt nghẽo, bỗng chốc thấy sự việc thay đổi bất ngờ, vội vã chạy đến cứu người. Bọn chúng vừa lội đến giữa sông, liền thấy phía sau cây hòe, trong đám bụi rậm lần lượt bọn trẻ nhà họ Tào ào ào xông ra, chưa kịp động thủ gì thì đã tối tăm mặt mũi. Hóa ra A Man đã dặn dò từ trước, các huynh đệ mai phục phía sau mỗi đứa cầm sẵn hai nắm cát, đợi bọn trẻ bên nhà họ Hạ Hầu lội đến giữa sông thì ném cát cho chúng không mở được mắt ra. Cách làm ấy đúng là hiệu quả, lũ trẻ nhà Hạ Hầu mắt mũi cay xè nhắm tịt hết lại, không thể đánh nhau, hoảng hốt đứng lại dụi mắt. Nào ngờ bên này càng đứng dụi mắt, bên kia ném cát càng hăng, chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ biết khom lưng ôm đầu, vục nước sông dưới chân để rửa.
Lúc này chính là lúc có thể giành chiến thắng!
A Man đã tính trước thời khắc này, đợi khi bọn chúng vục đầu xuống sông, A Man hô lớn:
— Xông lên!
Bọn trẻ nhà họ Tào kéo nhau ào ào đổ xuống lòng sông, túm tóc bọn chúng ra sức ấn xuống nước.
Lũ trẻ bên nhà Hạ Hầu tuy ghê gớm, nhưng mắt không mở ra được, đã thấy bị túm gáy ấn xuống, vừa định kêu lên thì đã bị uống một hớp nước lớn. Cố ngẩng đầu lên, mới ho sặc sụa được một lần, ngay lập tức đã phải uống tiếp hớp nước thứ hai!
Trông thấy các huynh đệ bên họ Tào nhà mình cưỡi lên cổ, ấn mạnh đầu chúng xuống hồi lâu, A Man cũng sợ gây chuyện không hay, vội kêu lên:
— Ta thấy chúng nó uống nước cũng nhiều rồi, thả chúng ra thôi!
Đám trẻ nhà họ Tào buông tay hoan hô ầm ĩ, mấy tên vô phúc bên nhà họ Hạ Hầu mới loạng choạng bò lên bờ, đứa nào đứa nấy đều bị uống no nước, nằm gục trên bờ, miệng ói ra nước, không còn giơ nổi nắm tay lên nữa.
Tào Hồng quay lại đấm vào ngực Hạ Hầu Uyên, cười bảo:
— Tên to xác, có phục hay không?
Hạ Hầu Uyên tức tím mặt, nghiến răng ken két bảo:
— Đê tiện! Vô sỉ! Tiểu nhân! Đồ khốn... - Nó lần lượt phun ra tất cả những từ ngữ xấu xa nhất có thể nghĩ ra được lúc này.
A Man vỗ đầu nó cười bảo:
— Việc binh là quỷ đạo!(*) Thiên Địa hình sách Tôn Vũ Tử nói: “Địa hình ải hẹp, ta đến giữ trước, tất sẽ xây đắp để đợi địch”, các ngươi làm sao không thua chứ?
— Trò quỷ(*) cái gì thế? Đánh nhau không được giở trò quỷ! - Hạ Hầu Uyên chưa từng đọc sách, tất nhiên không hiểu lời A Man nói.
Bọn Tào Nhân, Tào Hồng giơ hai ngón tay cái khen ngợi:
— A Man, huynh giỏi thật đấy!
— Này người huynh đệ Tào Hồng, ta có phải là đứa nhát chết hay không?
— Từ nay về sau đứa nào còn dám coi thường huynh, tôi sẽ là người đầu tiên cho kẻ đó biết tay! - Tào Hồng vỗ ngực mình rồi nói.
A Man lại vẫn dáng vẻ từ tốn, đầu lắc lư đọc thuộc lòng một đoạn binh pháp:
— Địa chi đạo dã, tướng chi trí nhậm, bất khả bất sát dã...(*)
— Đám tiểu tử Hạ Hầu gia nghe đây! - Tào Nhân kêu to. - Bọn ta đã bắt được Hạ Hầu Uyên! Chỉ cần các ngươi đồng ý trả lại mảnh đất này, bọn ta sẽ thả hắn. Nếu không trả... bọn ta sẽ... bọn ta sẽ... - Nếu chúng không trả thì cũng chả có cách nào, nhưng vẫn phải dọa dẫm một phen. Tào Nhân thực sự chưa biết nói gì, nó gãi đầu ngẫm nghĩ rồi cất lời, - Nếu không trả... hừ! Bọn ta sẽ mổ bụng moi tim hắn!
Nó cứ nghĩ ai nghe thấy cũng nhận ra ngay chỉ là nói bừa, vậy mà vẫn có đứa tin là thật! Hạ Hầu Liêm tuổi còn nhỏ, lúc nãy gọi cả đám đàn anh ra báo thù giúp mình, còn nó vẫn đứng trên bờ bên kia không nhúc nhích gì. Trông thấy đám đàn anh đều bị uống no bụng nước, sợ xanh mắt tái mặt, giờ lại nghe nói bọn chúng sẽ moi tim Uyên ca ca của nó thì sợ quá khóc ầm lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm ngực chạy biến.
A Man vốn chỉ định thử nghiệm kế sách của mình, nhận thấy chơi thế đã đủ. Nhưng bọn Tào Nhân từng bị thua Hạ Hầu Uyên thì tất nhiên không chịu để yên. Đám huynh đệ chúng vây quanh Hạ Hầu Uyên đang bị trói cứng bất động không hề nhúc nhích, vừa nhảy vừa hát, thỉnh thoảng lại thụi quả đấm vào ngực. Hạ Hầu Uyên bụng ôm bồ tức, nhưng giờ toàn thân không nhúc nhích nổi, chỉ đành nghiến răng căm hận nhìn chúng. Bọn trẻ nhà họ Tào cũng càng đùa càng thái quá, không biết đứa nào nghịch ngợm, còn lấy bùn bôi lên mặt nó.
— Dừng tay! - Vừa lúc ấy chợt một tiếng quát vang lên, xa xa phía bờ sông đối diện xuất hiện một con bạch mã chạy đến. Trên lưng ngựa là hai người, người ngồi trước khóc đến mặt mày nhem nhuốc chính là Hạ Hầu Liêm, còn người phía sau đang nắm dây cương là một thiếu niên. Người ấy khoảng mười ba mười bốn tuổi, cũng tầm A Man, mặt mũi trắng trẻo, mắt to mày rậm, sống mũi hơi thấp, tuy mặc áo vải thường, nhưng nghiêm cẩn tề chỉnh, gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn đám huynh đệ nhà họ Hạ Hầu.
A Man chợt thấy bất thường, đột nhiên cảm thấy tất cả huynh đệ bên mình đều im lặng không nói gì nữa, không gian trở nên tĩnh mịch im lìm. Quay lại nhìn, mặt ai nấy đều biến sắc, lùi lại hết phía sau. Ngay đến Tào Hồng trước nay chẳng chịu phục ai sắc mặt cũng lộ rõ vẻ sợ sệt.
— Không hay rồi, chúng ta gặp họa rồi! - Tào Nhân cau mày.
— Hắn ta là ai thế?
— Người đi học duy nhất của Hạ Hầu gia đấy, tên Hạ Hầu Đôn, là anh ruột của tên tiểu tử Hạ Hầu Liêm.
— Lợi hại lắm sao?
— Hắn, hắn... hắn từng giết người đấy! - Không biết đứa nào lập cập nói.
A Man cũng lấy làm kinh ngạc, vội hỏi Tào Nhân:
— Giết người? Lẽ nào không còn vương pháp gì nữa sao? Lại để hắn làm bừa như thế?
— Huynh không biết đấy thôi, tên Hạ Hầu Đôn này bái một ông đồ nghèo khổ trong huyện làm thầy. Có người nói lời sỉ nhục thầy hắn, hắn tức quá đã giết chết kẻ đó. Lão tướng gia đứng đầu quận mến nghĩa khí trung liệt của hắn, nên đã không bắt tội. Bình thường hắn chỉ nghiêm chỉnh đọc sách, hầu như không đến đây chơi bao giờ, không hiểu sao hôm nay lại bị kéo ra đây?
A Man nghe Tào Nhân nói vậy, cảm giác sợ hãi cũng giảm đi phân nửa, ngược lại còn có phần kính trọng. Trông thấy Hạ Hầu Đôn tuy không rõ tuổi tác bao nhiêu, nhưng tài cưỡi ngựa quả là đáng nể, chở theo tiểu đệ phóng nhanh, đến bờ sông ghìm mạnh dây cương, con bạch mã to lớn hí dài một tiếng, chân trước chồm lên vươn cao tới sáu thước, lắc la lắc lư, vậy mà hắn ta vẫn ngồi vững vàng. Hắn ta chưa cần cất lời, mới chỉ qua động tác như vậy, đã khiến đám huynh đệ Tào gia sợ hãi lùi lại bốn năm bước. Lũ trẻ nhà họ Hạ Hầu vừa bị đuổi chạy thấy có cứu viện liền không sợ nữa, lại cụm nhau lại thành từng nhóm.
Ai cũng thấy rõ, Hạ Hầu Đôn mang theo lửa giận đến đây, nhưng vì là kẻ học sách hiểu lý lẽ, nên không để lộ, ngồi trên lưng ngựa, chắp hai tay nói:
— Tại hạ xin có lời chào, các vị đồng hương láng giềng. - Hắn không xuống ngựa chào, mà vẫn nắm roi, ngồi vững trên yên. Rõ ràng trong lòng hắn ta đang cảnh giác, chẳng may có lời không đúng sẽ nhảy xuống ngựa mà đánh liền. Câu ấy vừa nói ra, hai bên bờ sông chợt im bặt, vẻ trang nghiêm oai phong ấy khiến tất cả đám trẻ đều sợ hãi, đến nỗi không đứa nào dám đáp lời.
Từ khi A Man về quê đến nay, lần đầu tiên gặp việc thế này, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Nhưng cậu lại nghĩ, oan có đầu, nợ có chủ, việc đã đến nước này, nếu mình không ra mặt thì bọn chúng sẽ coi thường, rồi lại nghĩ, một người đã nguyện vì thầy mà rửa nhục thì hẳn cũng không phải phường điêu man. Thế rồi cậu liền bước lên trước hai bước, chắp tay thi lễ, đáp:
— Không dám, không dám! Vừa nãy ta dẫn các huynh đệ chơi đùa, thật là đắc tội! Mong Hạ Hầu huynh đệ lượng thứ.
Hạ Hầu Đôn cũng thoáng giật mình, chẳng hay từ khi nào trong đám trẻ của Tào gia lại có tên không nói lời thô tục như thế này, cười nhạt bảo:
— Nói hay lắm, nói hay lắm... không biết người huynh đệ Uyên của chúng tôi có chỗ nào đắc tội với các huynh đệ, mà để đến nỗi bị bắt trói sỉ nhục, nghe nói còn muốn mổ bụng moi tim nữa?
A Man nghe thấy câu ấy không đúng sự thực, trong lòng biết ngay hẳn là do Hạ Hầu Liêm thêm mắm thêm muối để gây thị phi, chẳng may lỡ lời một câu chắc chắn hắn ta sẽ động thủ, chẳng bằng có sao nói vậy, thành thực với người. Nghĩ đến đó, cậu bước xuống dưới gò, lội qua con sông nhỏ, đi thẳng đến trước ngựa của Hạ Hầu Đôn. Đám huynh đệ nhà họ Tào khi nãy thấy A Man đứng ra nhận trách nhiệm, đều thở phào một tiếng, nay lại thấy cậu đích thân dấn thân đến chỗ nguy hiểm, ai nấy đều toát mồ hôi.
A Man lại chẳng hề sợ hãi, kể lại đầu đuôi rành mạch mọi chuyện. Từ chuyện nửa tháng trước, các huynh đệ Hạ Hầu gia đến tranh giành địa bàn thế nào, cho đến việc mình lập kế bắt Hạ Hầu Uyên ra sao, chế phục cả đám thế nào. Chẳng ngờ, Hạ Hầu Đôn càng nghe càng tỏ vẻ thích thú, phút cuối thì cười ha hả bảo:
— Giỏi! Giỏi! Nếu quả như vậy thì thật thú vị. Đám huynh đệ nhà ta nhận một bài học cũng đáng. Mất công vị huynh đệ đây phải nghĩ ra cách ấy, thật đáng khâm phục! Khâm phục! - Vừa nói hắn ta vừa xuống ngựa, lại đỡ tiểu đệ là Hạ Hầu Liêm xuống. - Khi nãy đệ khóc lóc đến tìm ta, nói năng cũng chẳng rõ, nào là Uyên ca ca bị trói, sắp bị mổ bụng moi tim, khiến ta cũng hoảng hồn, nên mới lỗ mãng chạy đến đây, khiến Tào huynh phải chê cười rồi!
A Man cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau vệt nước mắt trên má Hạ Hầu Liêm, cười bảo:
— Tiểu huynh đệ ngốc quá, lời nói đùa vậy mà lại tin thực ư?
— Còn chưa thỉnh giáo quý danh của Tào huynh. - Hạ Hầu Đôn lại chắp tay.
— Ta là Tào Tháo.
— Tào Tháo? Ồ... - Hạ Hầu Đôn kinh ngạc. - Huynh với ta là... - Mới nói được nửa câu, nghĩ là quá đường đột, Hạ Hầu Đôn bèn ngừng lại giữa chừng bỏ lửng nửa câu sau.
— Huynh nói sao cơ? - A Man không hiểu.
— Không có gì... - Hạ Hầu Đôn ngượng ngùng cười bảo. - Là ta định nói, nơi này là đất hoang vô chủ, cần chi phải phân biệt rạch ròi như vậy? Hai nhà chúng ta bao đời nay là hàng xóm, từ nay về sau hãy để các huynh đệ hai nhà cùng chơi có được không?
— Hợp ý ta lắm! - A Man vỗ tay nói.
Vậy là, phút chốc tiếng vỗ tay không ngừng vang lên bên con sông nhỏ. Bọn trẻ hai nhà họ Tào, họ Hạ Hầu khi nãy mới đánh nhau chí tử, giờ đây đều tay khoác tay, nhảy nhót ầm ĩ một góc. Dưới gốc hòe rậm rạp, vang vọng lời hát vui mừng...
Cách chỗ đó không xa, Tào Dận nấp dưới ruộng quan sát. Ông không yên tâm về đàn cháu, nên lén đi theo chúng đến đây. Khi nãy thấy A Man dùng kế đánh bại đám con nít nhà họ Hạ Hầu, ông không ngăn được vỗ tay khen ngợi, thầm nghĩ: “Tiền đồ Tào gia chúng ta về sau, chưa biết chừng lại trông mong vào cậu nhóc này.” Sau rồi, lại thấy Hạ Hầu Đôn phi ngựa đến, A Man trò chuyện vui vẻ đâu ra đấy, trong lòng ông thầm dấy lên một niềm cảm khái xót xa: “Người nên gặp thì có tránh cũng phải gặp, tiểu tử ngốc này đâu biết rằng, thực ra chỗ của cháu là ở bên kia sông và Hạ Hầu Đôn kia mới đích thực là anh em họ của cháu!”
Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1 - Vuong Hieu Loi Tào Tháo - Thánh Nhân Đê Tiện - Quyển 1