Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1011
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2885 / 26
Cập nhật: 2016-05-14 02:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 315: Thủ Đoạn Quỷ Dị
uang mang ánh mặt trời chiếu rọi hào quang nóng rực về phía mặt đất, toàn bọ đại địa đều nóng lên.
Nhưng lúc này Hoắc Đồng lại cảm thấy thân thể mình hơi phát lạnh, giống như là có một thùng nước lạnh dội xuống đầu khiến từ đầu đến chân của hắn đều lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này trong tầm mắt của hắn lại xuất hiện vài bóng người nhưng hình ảnh của mấy người này lại có chút quỷ dị.
Đi đầu là một người không thấy rõ mặt.
Thân thể của hắn được bao bọc bằng một hắc bào lớn, căn bản không nhìn ra được hình dạng, tuổi chứ đừng nói đến cái khác. Tuy nhiên những người ở phía sau hắn lại có chút kinh khủng.
Chính là năm nam tử và 1 nữ tử trẻ tuổi, phục sức trên người bọn họ đều bất đồn với nhau, đây rõ ràng là tới từ các môn phái hoặc thế gia khác nhau. Nhưng bọn họ đều giống như con cừu nhỏ đi phía sau người không rõ mặt, như là sủng vật do hắn nuôi dưỡng, nhu thuận nghe lời.
Cảm giác đầu tiên khi Hoắc Đồng nhìn thấy những người này.
Sủng tràng.
Ở trước mặt mơ hồ nhân này những người đó dường như cũng biến thành sủng vật.
Suy nghĩ linh tinh gì vậy không biết, Hoắc Đồng cứng rắn ném cái ý tưởng đáng sợ ra khỏi đầu, hắn cười khan nói: - Các vị tới thật đúng lúc, thêm ta nữa là đã có tám người, chỉ cần đợi thêm hai người nữa là có thể tiến vào tháp Truyền Thừa rồi.
Thời điểm nói những lời này hắn đã cố lấy hết dũng khí, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn thẳng vị mơ hồ nhân kia.
Tuy rằng ánh mắt của mơ hồ nhân cũng bị che lấp dưới áo bào đen nhưng không biết tại sao hắn lại rất sợ hãi người này.
- Tám người. Một thanh âm lạnh như băng từ trong miệng người mặc áo bào đen vang lên, thanh âm này tràn ngập sức hấp dẫn khiến người ta không nghe ra được hắn là nam hay nữ: - Nói như vậy thì còn hai người nữa là đủ rồi
Hoắc Đồng liên tục gật đầu nói: - Không sai, còn thiếu hai người nữa là được rồi.
Tuy nhiên hắn chỉ mới nói một nửa lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì hắn đột nhiên phát giác sáu người phía sau mơ hồ nhân mặc áo bào đen đang phân tán ra, chậm rãi đi đến gần hắn.
Người có thể tiến vào đây đều là cao thủ nên tự nhiên đã có kinh nghiệm phong phú và lòng cảnh giác mãnh liệt. Sắc mặt hắn khẽ biến, thân thể nhảy về phía sau giống như chuột túi, ánh mắt đề phòng nhìn những người này.
Chỉ có điều, cho dù hắn làm ra động tác gì thì cũng không hề ảnh hưởng đến bọn họ, những người này vẫn chậm rãi tới gần như trước.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?... Hoắc Đồng gào lên thảm thiết, hắn cũng không phát hiện vào lúc hắn sợ hãi cực độ thì thanh âm của hắn lại có chút the thé.
- Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, để tránh việc phải chịu đau khổ.. Thanh âm lạnh như băng lại vang lên trong miệng mo hồ nhân, nhưng thanh âm này lại như thể không ẩn chứa chút cảm tình gì.
- Đánh rắm Hoắc Đồng tức giận mắng một tiếng, hắn đột nhiên xoay người, nhanh chóng chạy hai bước
Đúng vậy, chính là hai bước, sau đó hắn đã bị cưỡng ép phải dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện sau lưng mình chính là cửa chính của tháp Truyền Thừa. Cho dù hắn có tự tin thì với sức lực của mình cũng không thể tự đá văng cửa chính được
Chậm rãi quay đầu lại, trên trán của hắn đổ mồ hôi như mưa.
Hắn rốt cục đã hiểu được, sau khi mờ hồ nhân xuất hiện ở nơi này thì hắn đã vô tình bị người khác nắm ở trong tay, mà không ngờ hắn dưới áp lực sợ hãi cực lớn đã quên mất mình đang ở nơi nào.
Loại sai lầm cấp thấp này nếu như ở bên ngoài hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải, nhưng giờ phút này hắn lại giống như bị thần quỷ nhập vào khiến mình làm ra một việc ngu ngốc như vậy.
- Hô
Cơ hồ là cùng lúc đó sáu người tiến lên đều tự lấy ra Tinh Binh của mình, sau món này không hề giống như linh khí bình thường, phảng phất giống như là bão tố đang điên cuồng đánh về phía hắn.
Hoắc Đồng kêu rên một tiếng, hắn hết sức phản kháng nhưng rất nhanh liền tuyệt vọng.
Bởi vì hắn phát hiện, mặc dù sáu người này không phải là cường nhân biến thái như Đường Tử và Doanh Thừa Phong nhưng nếu như nói riêng về tu vi thì từng người trong bọn họ đều không hề thua kém mình. Một khi sáu người cùng tấn công hắn thì căn bản sẽ không có bất kỳ cơ hội trốn thoát. Ngắn ngủn một lsuc sau hắn đã đỡ trái hở phải, khó có thể chống cực. Đây là do sáu người họ hạ thủ lưu tình, cũng không hề dồn hắn vào con đường chết, dường như bọn họ đều có ý muốn bắt sống hắn.
Cắn mạnh răng một cái, Hoắc Đồng đột nhiên giận dữ hét: - Muốn bắt sống Hoắc gia gia để biến ta thành dáng dấp giống bọn họ chính là si tâm vọng tưởng. Hắn rống to một tiếng, trường đao trong tay đột nhiên đảo ngược chém tới cổ của mình.
Sau khi nhìn thấy hành động của những người này hắn liền hiểu rõ tính toán của bọn họ.
Mà hắn cũng là một hán tử máu huyết, thà rằng tự sát tại chỗ cũng không nguyện biến thành một người đần độn bị khống chế như vậy.
Chủ có điều lúc thân đao chưa đụng đến cổ hắn thì trong tai liền nghe được một thanh âm huyền diệu tràn đầy ma lực.
Trong lòng của hắn liền bị lay động, cánh tay cầm đao lập tức mềm nhũn không còn sức, sau đó một đao kia liền bị người khác thoải mái ngăn cản, mà ý thức của hắn cũng lâm vào một nơi giống như ôn tuyền.
Lúc này hắn dường như trở về lúc còn nhỏ, lại tựa hồ như thấy được tương lại hắn lấy được chung cực truyền thừa trong truyền thuyết ở tại tháp Truyền Thừa, hỡn nữa còn thăng cấp lên thành cường giả cảnh Tử Kim hùng mạnh. Sau khi về đến gia tộc nhận được vinh quang vô cùng chói lọi. Khóe miệng của hắn tràn ngập nụ cười thản nhiên, không tự kiềm chế được mà sa vào bên trong ảo giác.
Hào quang mông lung dần dần tan đi, đám người Doanh Thừa Phong lại một lần nữa nhìn thấy cảnh vật trước mắt.
Lúc này ở trước mặt bọn họ đã không còn tòa cửa chính nguy nga làm cho lòng người nảy sinh sợ hãi mà là một đại sảnh rộng lớn.
Ở bên cạnh đại sảnh này có vô số lối đi, cho dù là ai cũng không biết được những lối đi này sẽ đi về nơi nào.
Mầ bất kể là bên trong đại sảnh, ngưỡng cửa hay là trong thông đạo đều có tinh quang chớp chớp sáng sáng, tuy rằng không thể so sánh với bên ngoài nhưng cũng không hề gây ảnh hưởng với tầm mắt của mọi người.
- Ha ha, rốt cục chúng ta cũng đã vào được. Một người trong đám hưng phấn điên cuồng rú lên một tiếng, hắn ôm quyền thi lễ với những người khác, nói: - Tại hạ đi trước một bước, cáo tử.
Dứt lời hắn liền dùng sức vội và đi tới một lối đi, dường như là không muốn ở chung với đám người Doanh Thừa Phong thêm nữa.
Năm người khác liếc mắt nhìn nhau, trên miệng bọn họ cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng, nói: - Các vị, tại hạ cáo từ.
Sau đó, thân ảnh của năm người nhanh chóng biến trong trong những lối đi khác nhau.
Hà Đại Hán hừ lạnh một tiếng, nói: - Không có can đảm mà cũng dám tiến vào tháp Truyền Thừa tham gia thí luyện, thật không hiểu sao bọn hắn lại được chọn lựa.
Những người này sở dĩ chạy trốn giống như chuột thấy mèo cũng bởi vì kiêng kị thực lực hùng mạnh của đám người Doanh Thừa Phong.
Nếu như mọi người cùng đi một chỗ, nếu như thấy được truyền thừa hoặc bảo vật tốt thì làm sao còn phần của bọn hắn.
Đường Tử cười ha hả nói:
- Hà huynh, huynh cũng trách móc nặng nề quá, nếu như bọn họ có bản lãnh giống như huynh thì cũng đã không chạy trối chết rồi.
Hà Đại Hán nhếch miệng cười, cảm thấy hài lòng đối với lời nịnh nọt của hắn.
Lời nói giống như vậy nhưng xuất phát từ miệng người khác nhau thì hiệu quả cũng hoàn toàn bất đồng. Hắn nhìn về phía Đường Tử nói: - Các vị có tính toán gì không, muốn cùng đi dạo hay tự tách ra đi tìm kiếm cơ duyên.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng nói: - Hà huynh, trên người của chúng ta đều có bí mật, huynh tình nguyện nói hết chuyện mình biết ra sao?
Hà Đại Hán bất động thanh sắc nói: - Nếu như các vị đều tự nguyện nói hết chuyện mình biết ra thì Hà mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi.
Bọn người Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn nhau, Cừu Nhân Nghĩa có bí mật gì bọn hắn đều không thể biết, nhưng tất cả toan tính của hắn và Đường Tử thì tuyệt đối không thể cho người khác biết được.
Tuy nhiên, hắn và Đường Tử còn chưa kịp nhẹ nhàng cự tuyệt thì Cừu Nhân Nghĩa đã không hề khách khí mà nói - Xin nhận tấm lòng của Hà huynh, nhưng Cầu mỗ còn có việc muốn đi trước một bước.
Y quay đầu nhìn về phía Doanh Thừa Phong, đột nhiên nói:
- Đường huynh, huynh và Doanh huynh kết làm bạn sống chết phải không?
Mày Đường Tử hơi nhăn lại, hắn tất nhiên là nhìn ra được mâu thuẫn giữa hai người kia quá sâu, nghĩ không muốn nhúng tay vào nhưng lúc này cũng không thể làm ra chuyện khiến Doanh Thừa Phong thất vọng được.
Nhưng mà ngay tại lúc hắn há mồm định nói thì Doanh Thừa Phong đã giành nói trước: - Cừu huynh quá lo rồi, hai người chúng ta cũng là lần đầu gặp nhau, nhưng vì có chung mục tiêu nên tạm thời đi cùng một chỗ mà thôi.
Đường Tử hơi giật mình, xác động nhìn hắn.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng cười nói:
- Thật tốt, nếu đã như vậy thì Doanh huynh hãy bảo trọng, hu vọng có thể gặp lại mình huynh bên trong tháp Truyền Thừa.
Hai người đã có tử thù, lại chỉ có hai người gặp nhau, như vậy chỉ cần dùng đầu ngón chân ngẫm cũng có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói: - Cừu huynh cũng phải bảo trọng chính mình, bằng không đợi đến lúc Doanh huynh ra khỏi tháp không gjapr được Cừu huynh sẽ cảm thấy vô cùng tịch mịch đấy.
Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh mấy tiếng, vung tay áo lên xoay người rời đi.
Sau khi thấy hắn rời đi, Hà Đại Hán lắc lắc đầu nói: - Xem ra hai vị cũng không thích có Hà mỗ tham gia, một khi đã như vậy thì Hà mỗ cũng đi trước một bước.
Đường Tử mỉm cười nói: - Hà huynh, sau khi ra tháp, tiểu đệ nhất định sẽ sắp xếp yến hội bồi tội với huynh.
Hà Đại Hán cười to mấy tiếng nói: - Đường huynh, cơ duyên của Hà mỗ ở trong tháp chưa chắc đã kém với các huynh. Ha ha, sau khi ra khỏi tháp nói sau.
Hắn nhanh chóng rời đi, bóng dáng cao lớn kia rất nhanh liền biết mất ở trong một lối đi.
Doanh Thừa Phong quay đầu nói:
- Đường huynh, chúng ta nên đi hướng nào đây?
Đường Tử lấy la bàn ra, nhẹ nhàng chuyển động, sau đó hắn chỉ vào một phuorng hướng nói: - Đi theo ta.
Hai người bước nhanh như bay, rất nhanh liền biến mất trong thông đạo.
Nhưng mà bọn họ lại không hề biết, hơn nửa ngày sau trong đại sảnh lại có hào quang mơ mơ hồ hồ sáng lên, bên trong mảnh hào quang xuất hiện thân ảnh của mười người.
Ngoại trừ vị mơ hồ nhân mặc áo bào đen ra, chín người còn lại đều có vẻ mặt dại ra giống như là con rối.
Mơ hồ nhân này nhìn chung quanh đại sảnh một vòng, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì, rốt cục một lúc sau hắn đã chọn một phương hướng mang theo chín con rối phía sau bước đi.
Mà lối đi bọn họ lựa chọn ngẫu nhiên cũng chính là lối đi mà Đường Tử và Doanh Thừa Phong vừa chọn.
Tạo Thần Tạo Thần - Thương Thiên Bạch Hạc Tạo Thần