Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Tim Đập Thình Thịch 3
a Vũ Hiên trở về, Hoàng Bộ Tuyết đang nằm ngủ trong bồn tắm lớn.
Anh đối với cô có phải rất xấu hay không?
La Vũ Hiên đứng ở bên cạnh người của Hoàng Bộ Tuyết, nhìn cô tới mức mắt không chớp.
Tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú của anh khiến cho Hoàng Bộ Tuyết bị đánh thức ngay khi anh bước vào phòng tắm một lúc, nhưng mà vì ngại vì người kia đang ở bên cạnh, nên cô không muốn đối mặt với anh.
Nhưng mà anh cứ nhìn cô không chớp mắt như vậy, khiến cho tim của cô không nhịn được mà đập nhanh hơn. Nếu như cô lại bất tỉnh, chỉ sợ như vậy lại càng lúng túng hơn.
“Rốt cục anh muốn nhìn tới khi nào?” Đôi mắt đen của cô mở ra, khó chịu trừng mắt nhìn về phía anh, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt vô cùng dịu dàng của anh.
Tại sao anh ta lại dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn cô chằm chằm chứ? Ánh mắt đa tình của anh ta khiến cho tim của Hoàng Bộ Tuyết như có con nai đang đi loạn lên, ngay lúc này cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Em đỏ mặt!” Anh bất ngờ phát hiện ra mặt của cô khẽ đỏ lên. Xem ra cũng không phải cô không có cảm giác với anh.
“Bất cứ ai bị nhìn chăm chú giống như người chết như vậy, thì đều sẽ đỏ mặt lên.” Đây cũng không phải phản ứng chỉ có một mình cô có, anh ta làm gì mà ngạc nhiên như vậy.
Hoàng Bộ Tuyết thẹn quá hóa giận đẩy anh ra, đứng lên. “Tôi muốn đi về!”
“Quần áo của em vẫn chưa được hong khô!” Anh ta lại còn xấu xa quay lại nhắc nhở cô.
Anh ta là đồ tiểu nhân! Một chút phong độ thương hương tiếc ngọc cũng không có, cô mệt mỏi ngủ quên ở phòng tắm, anh lại vẫn muốn cô hong khô quần áo!
“Đừng trừng mắt nhìn tôi, đây chính là công việc của em, không phải à?” Không, trên thực tế, anh chỉ muốn mượn cớ để cô ở lại lâu thêm một chút, anh không muốn để cho cô rời đi nhanh như vậy.
“Có muốn tôi giúp em hay không?” Anh mở nắp máy giặt lên.
“Không cần! Để tự tôi làm là được.” Hoàng Bộ Tuyết tức giận giành lấy rổ quần áo ở trong tay của anh, cầm lấy tất cả quần áo ném vào bên trong, giống như là số quần áo này có thâm thù đại hận với cô vậy.
“Rốt cuộc em đang giận cái gì? Giận tôi không thương tiếc em? Tôi còn tưởng trong lòng em muốn cách xa tôi ngàn dặm, không muốn chiếm chút tiện nghi nào của tôi, hay là em đổi ý rồi? Em muốn tôi thương yêu em?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Có quỷ mới muốn anh thương yêu!” Cô tuyệt đối không thèm sự yêu thích của anh ta, anh ta đừng tự dát vàng lên mặt mình như vậy chứ. “Tránh ra!”
Giọng điệu của Hoàng Bộ Tuyết rất tệ, La Vũ Hiên lập tức nhường đường để cho cô đi qua.
Cô tức giận phì phì xách quần áo đi phơi khô, mà La Vũ Hiên cũng đi theo phía sau cô, cô đi một bước, anh cũng đi theo một bước, hơn nữa vào lúc cô phơi quần áo, anh cũng không tới giúp cô, mà đứng ở bên cạnh hóng mát!
Còn nói cái gì mà anh ta thích cô, chậc! Nhìn bộ dạng khoanh tay đứng nhìn này của anh ta, thật sự thích cô mới là lạ đó!
Nhớ lại kể từ sau khi hôn lễ của A Hoa, anh ta vậy mà lại hèn hạ liên lạc với ba của cô, nói là muốn qua lại với cô, dùng kết hôn là điều kiện tiên quyết, con mẹ nó, cô còn chưa bước ra lễ đường, đã bị anh ta giữ mất chứng minh thư, hộ chiếu rồi, chẳng những tự tiện từ chức công việc của cô, còn nói cái gì mà muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, dám kêu cô tới làm người phục vụ, mẹ nó, nhớ tới lại thấy tức.......
“Em đã ăn chưa?” Anh ta ngược lại lại nói chuyện phiếm với cô.
Hừ! Anh ta không thấy là cô đang rất bận sao? Hoàng Bộ Tuyết lạnh lùng trả lời lại anh, “Ăn no rồi!”
“Ở lại ăn cơm đi!”
“Lỗ tai của anh bị điếc à? Tôi nói là tôi ăn no rồi, anh không nghe thấy hay sao?” Đã nói ăn rồi, còn kêu cô ở lại ăn cơm, anh ta muốn cô mập chết có phải không?
“Em ăn cái gì?”
“Ai cần anh lo!”
“Đi ăn cùng tôi đi! Em nấu nhiều như vậy, một mình tôi không thể ăn hết được.” Anh mới nói xong, cả người Hoàng Bộ Tuyết giống như bị sét đánh vậy, cô sửng sốt một chút, sắc mặt thay đổi.
“Nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ lạ: “Em sao thế?”
“Anh chắc chắn cơm tôi nấu, nhiều tới mức...... Anh không ăn hết?”
“Ừ!”
“Anh xác định mình không bị ảo giác? Không có chứng ảo tưởng?” Cô cẩn thận xác thực lại lần nữa. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Rốt cuộc là em muốn nói cái gì?” Làm gì mà nói chuyện vòng vo, không rõ ràng như vậy, anh nghe thấy mệt chết đi được!
“Tôi muốn nói....” Lần đầu, Hoàng Bộ Tuyết hướng về phía anh cười. “Hắc hắc, quên nói với anh, tôi không biết mấy chuyện như nấu cơm đâu.”
Cho nên ở đâu ra có thức ăn để anh ta ăn không hết chứ? Cho nên mới nói căn bản là anh ta có bệnh!
“Cái gì?!”
“Vậy những thứ trước kia?”
“Người giúp việc theo giờ làm, không phải anh mời sao?”
“Vậy hôm nay?”
“Tôi đuổi việc bà ta rồi.” Ai bảo Obasan này nói những lời khó nghe kia ở sau lưng của cô chứ.
"Hoàng Bộ Tuyết!"
“Làm sao?”
“Tôi đi làm mệt mỏi cả ngày trở về chính là muốn ăn bữa cơm nóng hổi thơm phức kia, vậy mà em lại nói với tôi là không có?!” Con bà nó, anh muốn chửi bậy rồi.
Từ đầu tới cuối Hoàng Bộ Tuyết bịt lỗ tai lại, còn ghét bỏ giọng nói ồn ào của anh.
Ồn chết mất thôi! “Anh đã nói gần năm phút đồng hồ rồi, không khát nước à?”
“Bụng của tôi rất đói!” Anh lại oán trách một lần nữa.
Lạ thật...... Mới vừa rồi lúc cô chưa nói là chưa nấu cơm, anh ta cũng không kêu đói, khi anh ta biết cô căn bản không biết xử lý bữa tối của anh ta, thì anh ta lại tức giận giống như bạo long, lại còn kêu gào đói bụng giống như một đứa trẻ nữa.
“Mà em không biết nấu cơm, chẳng lẽ không biết đi học à? Sau này làm sao em làm cơm cho tôi ăn được đây?” Anh thở phì phò nhìn về phía người phụ nữ nào đó tức giận nói.
Con bà nó, anh ta lại dám nói những lời này, dường như anh ta chắc chắn cô nhất định phải trở thành một bà nội trợ, để nấu cơm cho anh ta vậy, không phải anh ta quá tự mãn rồi chứ?
“Tôi đã giúp anh giặt quần áo, lau nhà.”
“Đó không phải là trọng điểm.”
“Vậy cái gì mới là trọng điểm?”
“Trọng điểm là tôi đói bụng, vô cùng đói bụng!”
Anh đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi, cô bị điếc à? Cũng không nghĩ lại, anh đói bụng cả một buổi tối, là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn nếm chút đồ ăn mà cô tự tay làm cho anh ăn hay sao, mà cô thật đáng chết lại không biết nấu cơm!
“Tôi biết là anh đang đói bụng, nhưng mà anh cũng không cần phải hét lớn lên như vậy, làm như là tôi đã làm ra chuyện phóng hóa giết người vậy.”
“Thôi! Chúng ta đi ra ngoài ăn đi!” Anh lùi lại để đi bước tiếp theo, dù sao thì hôm nay có thể yêu cầu cô cùng đi ăn tối!
“Tại sao lại là chúng ta? Tôi không muốn ăn...... Anh đừng trừng tôi! Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi, tôi ăn no rồi.”
“Ăn cái gì?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Mà lần này, ánh mắt của Hoàng Bộ Tuyết khẽ liếc mắt nhìn về phía thùng rác trong bếp.
La Vũ Hiên nhìn thấy. Chết tiệt! “Em lại ăn loại mì ăn liền không có dinh dưỡng kia?!”
“Mỳ ăn liền rất ngon mà!” Đúng vậy! Cô còn có mỳ ăn liền! “Hay là tôi nấu mỳ ăn liền cho anh ăn thử.”
Cô rất là tâm đắc với mỳ ăn liền đó! Biết thương hiệu mì ăn liền nào ăn ngon nhất, cũng biết cách pha chế sao cho bề mặt giống như được nấu vậy.
“Không cần! Tôi không có hứng thứ với loại đồ ăn bỏ đi đó!”
Cô cho rằng cô là mình đồng da sắt à? Ba bữa mỗi ngày đều ăn mì tôm thay cơm sống qua ngày! Cô muốn mình chết nhanh hơn có đúng không?
Anh tức giận cầm lấy áo khoác của mình khoác lên người của cô. “Khoác vào!”
“Sao lại mặc áo của anh?” Cô mới không cần mặc áo khoác của anh ta, như vậy...... Quá thân mật, mà cô và anh ta cũng chỉ là quan hệ làm thuê, cô cũng không muốn lẫn lộn cấp bậc.
"Bên ngoài trời lạnh!"
“Hôm nay tôi ở trọ lầu dưới, đi bộ không tới một phút.” Cho nên không cần áo khoác của anh ta.
“Ai nói bây giờ em có thể về nhà trọ à?”
“Nếu không tôi ở lại nhà anh làm gì?” Chuyện nên làm cô cũng đã làm xong rồi! Ồ! Đúng rồi, quên mất là cô không có nấu cơm, nhưng mà bây giờ anh ta muốn đi ra ngoài ăn, không cần cô phải đi! Hay là......
“Anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài ăn cơm?”
“Đúng vậy.”
“Tôi không muốn.....” Hoàng Bộ Tuyết nghe xong, cả người liên tục lùi về phía sau. “Bây giờ cũng coi như là thời gian tôi tan việc, tôi rất mệt mỏi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, cho nên.....”
Đúng rồi, “Cho nên nếu như anh nhất định muốn lôi tôi ra ngoài đi ăn cơm, vậy thì anh phải trả thêm tiền làm thêm giờ cho tôi, cái này tính riêng ra!” Mời cô ăn cơm, còn phải trả tiền cho cô! Nói như vậy, anh ta sẽ bỏ cuộc nửa chừng đúng không?
Hoàng Bộ Tuyết đoán là như vậy, không ngờ anh không thèm để số tiền đó ở trong mắt.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, trả lời lại cô, “Chút tiền này của tôi cần phải bỏ ra!”
Hừ! Anh ta thật sự thắng rồi! Thôi được rồi! Đành phải đi theo anh ta ra ngoài ăn cơm, ai bảo bây giờ cô phải dựa vào người đàn ông này, nhìn xem lúc nào tâm tình của anh ta tốt một chút, có thể anh ta sẽ đem hộ chiếu trả lại cho cô cũng nên.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ