Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lisa J. Smith
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1061 / 4
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hương 6 cuốn sách có tựa: “Cách hòa nhập với cộng đồng”. Nhưng bỗng có tiếng hét phát ra phía trên cậu, một tiếng hét to, âm cao và kéo dài – tiếng em gái cậu. Cậu đặt quyển sách xuống và di chuyển thật nhanh.
* “Obaasan?” – Bonnie hỏi.
“Một chút nữa thôi cháu yêu” – bà Saitou trả lời.Jim đã đặt bà xuống và giờ bà đối mặt trực diện với anh: bà ngầng lên trong khi anh nhìn xuống.Và có gì đó…rất không đúng.. Bonnie cảm nhận được một đợt sóng hăm dọa đơn thuần.Có phải Jim đã làm gì đó xấu xa với Obaasan trong lúc cõng bà hay không? Đương nhiên anh ta có thể làm thế.Sao cô chưa từng nghĩ đến cơ chứ? Lại còn bà bác sĩ lăm lăm cái kim tiêm chỉ trực cho người ta một mũi mỗi khi họ lên cơn “điên điên” kia nữa.Bonnie nhìn sang Meredith nhưng Meredith đang bận đối phó với hai cô bé nên chỉ có thể bất lực nhìn đáp lại.
“Được rồi..” – Bonnie thầm nhủ - “Mình sẽ đá anh ta ở cái chỗ đau nhất ấy rồi đưa bà già tránh xa khỏi anh ta.” Cô quay lại đối diện Obaasan nhưng chợt đông cứng người. “Ta phải làm một chuyện nữa…” – Obaasan đã nói vậy và bà đang làm vậy. Jim đang cúi gập nửa người đối diện Obaasan – người đang kiễng chân lên.Và họ khóa cứng nhau trong một nụ hôn sâu.
Ôi Chúa ơi! Họ đã gặp bốn người trong rừng,giả định trong số đó có hai kẻ bình thường,hai kẻ bị điên thì làm sao biết được hai kẻ điên là những ai? Ừm,ngoại trừ nếu hai người trong số đó cứ nhìn thấy những thứ không có mặt tại đó…
Nhưng ngôi nhà đang ở đây, Bonnie cũng trông thấy nó. Cô là kẻ điên đó chăng? “Meredith, lẹ lên!” – cô hét váng. Thần kinh cô đã đổ sụp, cô bắt đầu chạy khỏi nhà, hướng về phía khu rừng.
Nhưng một thứ gì đó sà xuống từ bầu trời đã chụp lấy cô,dễ dàng như con cú chộp một con chuột và giữ cô trong một vòng tay cứng như sắt nguội. “Định đi đâu à?” – giọng Damon cất lên từ phía trên,anh lướt thêm vài yard cuối cùng trước khi dừng lại,mặt cô bị nép dưới một cánh tay rắn chắc của anh.
“Damon!” Cặp mắt Damon khẽ nheo lại như thể anh vừa trông thấy một chuyện khôi hài – “Ờ, chính kẻ xấu xa ấy đây.Nói gì đi chứ, cục lửa đang cháy của tôi.”
Bonnie bắt đầu kiệt sức khi cố khiến anh buông cô ra.Thậm chí cô còn không xé nổi quần áo của anh ta. “Gì?” – cô đốp chát. Bị chiếm hữu hay không thì Damon đã trông thấy cô lần cuối lúc cô gọi anh bằng tâm linh để cứu cô khỏi cơn điên của Caroline.Nhưng dựa theo bản tường trình của Matt,anh ta đã làm những chuyện tồi tệ với Elena.
“Sao các cô gái cứ thích buộc tội người khác thế nhỉ? Làm thế nào ta đút cho họ ăn được trong khi họ nghĩ họ đang làm ơn cho ta?” Bonnie chả biết anh ta đang nói về chuyện gì nhưng cô có thể đoán được.
“Anh đã làm gì Elena?” – cô hỏi vẻ dữ dội. “Cho cô ấy thứ cô ấy muốn,thế thôi.” – Damon đáp, đôi mắt đen của anh lấp lánh – “Chuyện đó tệ lắm sao?”
Bonnie – bị choáng ngợp bởi cái thứ lấp lánh kia đã từ bỏ ý định trốn chạy lần nữa.Cô biết chả ích gì đâu.Anh ta nhanh hơn,khỏe hơn và anh ta có thể bay.Dù sao thì, cô đã từng trông thấy biểu cảm này trên mặt anh ta: một loại tự mãn phảng phất.Biểu cảm ấy không phải do Bonnie và Damon ở bên nhau gây ra mà bởi họ là kẻ săn mồi và con mồi theo lẽ tự nhiên. Quay trở lại với Jim và Obaasan,không phải, với một chàng trai và một cô gái cô chưa từng trông thấy trước đây.Bonnie chả có thời gian để ngắm họ biến hình.Cô chỉ thấy cơ thể Jim co lại,mái tóc biến đen..Nhưng đó chưa phải chuyện kinh ngạc nhất.Thứ đáng ngạc nhiên nhất là bao xung quanh đuôi tóc của anh ta không phải màu đen mà là màu đỏ thẫm.Trông chúng như những lưỡi lửa xuất phát từ đêm tối.Đôi mắt anh ta chuyển vàng và đang cười.
Cô trông thấy cơ thể già nua,nhỏ nhắn như con búp bê của Obaasan trở nên trẻ hơn,cao và khỏe hơn. Cô gái này thật đẹp – Bonnie phải thừa nhận điều đó. Cô ta có cặp mắt đen màu quả mận dại lấp lóa,mái tóc mượt như lụa xuôi đến eo. Cô ta mặc áo đầm búp bê ngắn màu đen,ngực xẻ phô bày những đường cong tinh xảo ở phần trên cơ thể.Và đương nhiên rồi,một chiếc quần da đen bóng phía dưới cũng cho những kết luận tương tự.Đôi giày cao gót đen cô ta đi trông có vẻ đắt tiền và lớp sơn móng chân bóng bẩy màu đỏ rất hợp với màu đỏ trên đỉnh mái tóc cô ta.Giắt bên thắt lưng cô ta là một cây roi màu đen như có vảy cong vút được gập lại. Bác sĩ Alpert chầm chậm cất tiếng – “Những đứa cháu của tôi…”
“Chúng không liên quan đến chuyện này “ – chàng trai có mái tóc lạ cười, cất tiếng vẻ quyến rũ – “..Ngươi sẽ không phải lo về chúng,tới chừng nào chúng vẫn ngoan ngoãn làm việc của mình.” *
“Đây là một vụ tự tử hay cái gì đó..gần giống tự tử” – Tyrone nói với viên cảnh sát điều tra,cậu gần như phát khóc. “Tôi nghĩ đó là thằng tên Jim đã đến trường trung học của tụi tôi hồi năm ngoái.Không,không dính dáng tới ma túy..tôi đến đây để gặp em gái tôi:Jayneela.Con bé nhận trông trẻ…coi này,chuyện này không quan trọng,được chứ? Gã đó đã nhai gần hết bộ móng tay của mình và khi tôi vào, hắn nói: “Anh mãi yêu em,Elena”, rồi gã chộp lấy cây bút chì và…không,tôi không chắc hắn còn sống hay đã chết.Nhưng ở đó còn một bà già và tôi chắc bà đã chết bởi bà ấy không thở.”
* “Ngươi là thứ quái quỉ gì vậy?” – Matt ngó gã trai kì lạ và hỏi vẻ gây sự.
“Ta là---” “---và ngươi đang làm cái quái gì ở đây?”
“Ta là ‘thứ quái quỉ’ Shinichi – gã trai nói to hơn, trông gã có vẻ khó chịu vì bị ngắt lời.Trong lúc Matt vẫn ngó gã chằm chằm, hắn bổ sung bằng một giọng khó chịu hơn – “Ta là một cáo tinh hay ngươi có thể gọi là:người cáo.Ta là kẻ đang làm rối tung thị trấn của ngươi đó đồ ngu.Ta đã đi nửa vòng trái đất đến đây để làm vậy và ta nghĩ ít nhất bây giờ ngươi đã được nghe kể về ta.Còn đây là em gái đáng yêu của ta: Misao. Chúng ta là song sinh.” “Tao cóc quan tâm chúng mày sinh đôi hay sinh ba.Elena đã nói có kẻ đứng sau Damon gây ra những chuyện này.Cả Stefan nữa, trước khi cậu ấy…hey,tụi mày đã làm gì Stefan? tụi mày đã làm gì Elena?”
Trong khi hai tên giống đực xa lạ đang sửng cồ với nhau – nói thế là khá châm chước cho trường hợp của Shinichi rồi bởi mái tóc hắn dài đến gót, Meredith quan sát Bonnie, bác sĩ Alpert và Mrs.Flower.Sau đó cô liếc đến Matt và khẽ đưa tay chạm vào ngực mình.Dường như cô là người duy nhất có thể thuyết phục cậu ấy,dẫu cho bác sĩ Alpert đã gật đầu tỏ ý muốn giúp. Rồi,trong khi hai tên ấy đang chuẩn bị quát nhau to hơn, Misao đang cười ngặt nghẽo trên đất và Damon đang đứng dựa vào cánh cửa với cặp mắt nhắm nghiền, họ di chuyển.Không có tín hiệu tập hợp nào phát ra nhưng họ chạy đi theo bản năng như thể một đội: Meredith và bác sĩ Alpert tóm lấy cả hai bên của Matt,nhắc bổng chân cậu khỏi mặt đất,cùng lúc đó Isobel bỗng nháy chồm lên Shinichi với một tiếng hét trầm đục từ cổ họng.
“Tụi này vốn không trông đợi gì từ cô nàng,nhưng thế này cũng tiện”–Bonnie nghĩ vậy khi cô nhảy vọt qua những chướng ngại vật trên đường mà không cần liếc mắt nhìn chúng.Matt vẫn còn la hét và cố chạy về phía khác để tung vài cú đích đáng vô mặt Shinichi,nhưng cậu không được phép tự do để mà làm thế. Bonnie gần như không thể tin nổi mọi chuyện khi họ tiến vào khu rừng lần nữa.Thậm chí Mrs.Flowers cũng đuổi kịp và hầu hết bọn họ vẫn còn giữ đèn pin trong tay.
Đây là một phép màu.Họ đã thoát khỏi Damon.Chuyện còn lại cần làm là yên lặng vượt qua Khu Rừng Cổ mà không đánh động thứ gì.Biết đâu họ có thể tìm được đường về khu nhà trọ thật thì sao.Rồi họ sẽ tìm ra cách cứu Elena khỏi Damon cùng hai người bạn của hắn.Thậm chí Matt cuối cùng cũng phải thừa nhận thật không may chút nào khi phải vượt qua 3 sinh vật phi-tự-nhiên cùng một lúc. Bonnie chỉ ước họ đã có thể mang Isobel theo cùng.
* “Ừm,dù gì chúng ta cũng phải đến khu nhà trọ thật.” – Damon nói trong lúc Misao đã nhẹ nhàng hạ gục Isobel,đưa cô nàng vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê – “Caroline sẽ có mặt ở đó.”
Misao ngừng ngó Isobel,cất tiếng vẻ khinh thường – “Caroline?Tại sao chúng ta cần Caroline?” “Đó là một phần của cuộc vui,không phải sao?” – Damon nói với tông giọng quyến rũ, tán tỉnh nhất của anh.Ngay lập tức Shinichi thôi cau có và mỉm cười.
“Cô gái đó – cô ta là người chúng ta sử dụng như Kẻ Trung Gian phải không?” – hắn liếc em gái vẻ tinh nghịch nhưng nụ cười lại pha chút căng thẳng. “Đúng,nhưng---”
“Càng đông càng vui “ – Damon nói, trông mỗi lúc một hào hứng hơn.Anh làm bộ không để ý thấy Shinichi đang nhếch mép cười với Misao sau lưng anh. “Đừng lo em yêu” – hắn nói, cù cù dưới cằm cô ta trong khi đôi mắt hắn như nhấp nháy – “Anh chưa từng để mắt đến đứa con gái nào.Nhưng đương nhiên, nếu Damon nói là vui thì nó sẽ rất vui.” – cái nhếch mép đã trở thành một nụ cười hả hê.
“Thực sự không có cơ hội cho bất kì ai trong số họ chạy thoát sao?” – Damon nhìn bóng tối trong Khu Rừng Cổ,gần như lơ đãng cất tiếng hỏi. “Thôi cho ta xin” – tên cáo tinh đốp chát – “Ngươi là kẻ bị nguyền rủa – một vampire,không đúng sao? Ngươi vốn không được lảng vảng trong rừng.”
“Nơi đó,bao gồm khu nghĩa trang, là lãnh thổ của ta..” – Damon nhẹ nhàng bắt đầu nhưng lần này Shinichi quyết định sẽ cướp lời trước: “Ta sống trong rừng.Ta kiểm soát từng gốc cây ngọn cỏ và mang một vài thí nghiệm nho nhỏ của mình theo.Ngươi sẽ sớm được trông thấy chúng thôi.Vì vậy,để trả lời câu hỏi của ngươi thì: Không, không một ai trong số chúng thoát được.” “Đó là tất cả những gì ta muốn hỏi” – Damon đáp,vẫn gần như lơ đễnh nhưng trong hơn một khắc,anh khóa chặt cái nhìn với đôi mắt hoàng kim kia.Rồi anh nhún vai và quay đi,ngước mắt nhìn vầng trăng có thể trông thấy giữa những tầng mây cuộn xoáy phía chân trời.
“Chúng ta còn vài tiếng trước buổi lễ..” – Shinichi nói sau lưng anh – “.chúng ta có thể bị trể.” “Tốt nhất là không” – Damon lầm bầm – “Caroline có thể nổi khùng và gây ra một cảnh tượng cực kì tốt đẹp cho những cô nàng kia nếu chúng ta tới trễ.”
Sự thực thì lúc đó,khi mặt trăng đã lên đến đỉnh bầu trời,Caroline đang lái chiếc xe của mẹ cô ta tới cửa khu nhà trọ.Cô ta mặc một bộ váy ngủ mỏng dính như thể được vẽ lên mang màu yêu thích:đồng đỏ và xanh lá.Shinichi nhìn Misao – kẻ đang cúi gập,bụm tay che miệng cười khúc khích. Damon đưa Caroline từ chỗ mái hiên đến cửa trước và nói – “Đi lối này để tới chỗ ngồi.”
Có chút lộn xộn khi mọi người tự ổn định chỗ ngồi.Damon vui vẻ nói với Kristin,Tami và Ava: “Ta e ba người không có vai trò gì ở đây.Điều đó có nghĩa ba người sẽ ngồi trên mặt đất.Nhưng nếu tỏ ra ngoan ngoãn,lần sau ta sẽ để ba người đứng cùng chúng ta.” Những người khác đi theo anh mà không thắc mắc bình luận gì,nhưng Caroline tỏ vẻ khó chịu và nói: “Tại sao phải vào bên trong? Tôi tưởng chúng ở bên ngoài?”
“Hàng ghế đầu không an toàn” – Damon nói ngắn gọn – “Trên này chúng ta sẽ coi được toàn cảnh.Đi nào, tới hàng ghế VIP.” Cặp cáo sinh đôi và cô gái đi theo anh, họ bật đèn trên đường leo lên gác khiến căn nhà tối trở nên sáng hơn.
“Giờ chúng đang ở đâu?” – Caroline vừa nói vừa nhìn xuống. “Chút nữa chúng sẽ tới đây” – Shinichi nói,ném cho cô ả một cái liếc vừa có ý giải đáp,vừa có ý khẳng định.Cái nhìn cũng có nghĩa: “Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?”,lúc này hắn không muốn văn vẻ gì sất.
“Còn Elena? Cô ta cũng sẽ ở đây chứ?” Shinichi không trả lời,Misao chỉ khúc khích cười.Nhưng Damon ghé môi tới sát tai Caroline và thì thầm.
Sau đó,đôi mắt Caroline lóe xanh như mắt mèo.Nụ cười nở rộng trên môi cô ả là nụ cười của con mèo vừa giẫm được chân nó lên con chim hoàng yến..
Sự Trở Về (Nhật Ký Ma Cà Rồng 5) Sự Trở Về (Nhật Ký Ma Cà Rồng 5) - Lisa J. Smith Sự Trở Về (Nhật Ký Ma Cà Rồng 5)