Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Vi Lan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1949 / 9
Cập nhật: 2015-12-05 23:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 1+2
âu chuyện đến đó là kết thúc, còn hiện thực bắt đầu từ đây.
Có người nói những mâu thuẫn, khó khăn trong cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn sẽ ảnh hưởng lớn đến tình cảm phu thê; có người nói sau khi kết hôn sẽ phải thay đổi thói quen sinh hoạt trước đây, cùng nhau thỏa hiệp; có người nói đàn ông trước và sau hôn nhân chính là hai mặt trên dưới của đồng tiền, cùng sống dưới một mái nhà, sự lười nhác, sự thờ ơ rồi vô vàn tật xấu của anh ta mới được bộc lộ một cách triệt để nhất...
Mẹ chồng của Hà Tâm My ở mãi bên kia quả địa cầu, nên không lo nảy sinh chuyện mẹ chồng nàng dâu; tật xấu của Tống cá trê, cô đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay từ mười năm trước. Tình yêu của Tống cá trê và cô sau khi buổi hôn lễ lãng mạn kết thúc chính là đại diện cho tuyên cáo cuộc sống hiện thực trời chẳng biết đất chẳng hay bắt đầu.
“Trần Uyển, cậu không biết tớ vừa phải trải qua những ngày thế nào đâu!”, Hà Tâm My đặt mông lên kệ trong phòng bếp nhà Trần Uyển, bắt đầu bô lô ba la, “Sáng nào cũng thế, mắt còn chưa mở rõ, kèm nha kèm nhèm liền bị anh ấy vỗ một phát tỉnh ngay, nói cái gì mà ‘ăn nhiều hơn heo, ngủ nhiều hơn lợn mà làm chẳng bằng con ỉn’. Nói anh đoạt huy chương vàng trong cuộc thi người giúp việc và tớ chính là tác phẩm mà nhờ đó anh ấy đoạt giải. Buối tối lên giường đã phải... ‘hoạt động’, sáng dậy lại cùng anh chạy bộ, đến công ty thì phải lướt qua đảo lại chạy như điên dại vì các cuộc phỏng vấn, mẹ kiếp. Tớ cũng là phụ nữ có nghề nghiệp chứ bộ? Tớ đã phải miễn cưỡng chăm sóc gia đình, luyện tập cũng không cần phải như thế chứ, anh ấy còn chuẩn bị tiến cử tớ tham gia thế vận hội Olympic năm sau hay sao không biết”.
Trần Uyển đợi cô nói xong mới tiếp lời: “Nhưng sao chẳng thấy cậu gầy tẹo nào, hình như trước khi cưới có thu vào chút xíu giờ lại phình ra khá nhiều rồi”.
Tâm My cúi đầu nhìn cặp mông cỡ bự của mình đang ngự trên kệ bếp, xoa xoa đầu gối tủi thân lí nhí: “Đừng lúc nào cũng nhắc đến mấy khuyết điểm của tớ chứ. Biết thân biết phận nên chẳng phải tối qua về nhà tớ đã không ăn cơm mà chỉ ăn mấy thứ linh tinh thôi sao. À, nói đến ăn còn đau đầu kinh khủng hơn ngàn lần. Hết nghỉ phép tớ liền quay trở lại tòa soạn, hay thật, cuối năm tớ bận, ông xã nhà tớ còn bận hơn! Sáng chia tay mãi đến tối mịt mới lại nhìn thấy nhau. Cậu thừa hiểu tớ chẳng biết nấu nướng, buổi tối mãi đến nửa đêm anh ấy vẫn chưa về, tớ làm sao để bụng rỗng đợi anh ấy được, nên phải gọi đồ ăn bên ngoài, ăn một mình chẳng có mùi vị gì, nhưng nằm trên sofa ăn vặt và xem ti vi, vừa xem vừa ngốn đám đồ ăn nên chẳng mấy chốc đã sạch trơn. Tiểu Uyển, giờ tớ bắt đầu thấy hối hận khi kết hôn rồi. Cậu xem nếu đổi lại là trước đây, cứ việc làm những gì mình thích thật tốt biết bao, ngay cả việc ăn một bát mỳ ăn liền cũng thấy hương vị đậm đà biết nhường nào”.
“Mỳ ăn liền hay là mỳ ăn liền trước đây, điều cậu cảm thấy không ngon là vì không thấy mặt của người đó”, Trần Uyển hào hứng nói, thấy mặt Tâm My có chút khó xử, cô nghiêm nghị, hỏi: “Lão Tống bận đến thế sao? Lúc nào cũng ăn vặt chẳng trách mà trở thành thế này, chi bằng...”.
“Thôi!”, Tâm My nhảy xuống đất, đầu hướng ra phía cửa phòng bếp ngó ngang liếc dọc rồi mới lớn tiếng giải thích, “Tớ không có ý định lết đến nhà cậu để ăn chực đâu nhé, nói thế nào nhỉ, bây giờ tớ cũng là người có nhà cửa, có gia đình rồi đấy”.
“Cậu không cần phải giải thích cho chuột cống nghe đâu, anh ấy không có nhà, đưa Đậu Đinh đến nhà ông nội chơi rồi”, Trần Uyển vui vẻ nói.
“Thảo nào tớ thấy hôm nay thiêu thiếu cái gì đó, yên tĩnh thế này mà”, Tâm My lầu bầu, ngẫm nghĩ một lát lại than ngắn thở dài: “Anh ấy thích cảm giác ở nhà có người đợi anh ấy về, trước đây khi anh ấy ở ký túc Đông Đại, từ sáng đến tối trong phòng chỉ có đúng một ánh đèn. Cho nên buổi tối mà đồng nghiệp rủ đi tụ tập nhậu nhẹt tớ đều từ chối cả, sợ anh ấy tăng ca về muộn sẽ không thấy tớ. về nhà bố mẹ tớ ăn cơm cũng không ổn, cậu biết tính tình bố mẹ tớ nóng nảy thế rồi, mới lấy chồng chưa được mấy ngày mà đã chạy về nhà, nhất định mẹ tớ sẽ nghĩ rằng... Bố tớ mà biết tối tớ không được ăn cơm, sợ rằng cả nhà bếp đều được chuyển đến ngôi nhà nhỏ bé của chúng tớ mất”.
Có mỗi chuyện ăn uống thôi mà cũng phiền nhiễu thế này, Tiểu Uyển chẳng biết là nên cười hay nên mếu, nên tức giận hay nên tán dương nữa.
“Cậu đừng có cười, Mao Chủ tịch từng nói, vấn đề cơm ăn là vấn đề lớn nhất trong đấu tranh giai cấp!” Trong tuần kỷ niệm 115 năm ngày sinh của Chủ tịch Mao, khi tòa soạn làm đặc san kỷ niệm thì Hà Tâm My đã xem câu này như châm ngôn sống của đời mình nên thuộc lòng như cháo chảy, “Đây không phải là chuyện mời khách dùng cơm, mà là vấn đề nước sôi lửa bỏng ngày ngày tớ phải đối mặt”.
Trần Uyển liếc ánh mắt hồ nghi: “Nghiêm trọng vậy sao? Đồ ăn bên ngoài thực sự nuốt không trôi hả?”.
Hà Tâm My gật đầu lia lịa: “Vô cùng nghiêm trọng”, bộ dạng cô bỗng trở nên trịnh trọng, “Tiểu Uyển, cậu có thể, hic, có thể dạy tớ một chút? Không cần phải kỹ thuật cao thâm, sơn hào hải vị gì cả, chỉ cần có thể xào rau rang thịt làm canh gì gì đó. Tớ...”, cô vặn vặn ngón tay, giọng nói do dự không quyết, càng nói càng nhỏ, “Lão Tống tăng ca trở về, còn phải làm cơm cho tớ, tớ...”.
Đối mặt với thái độ bẽn lẽn, ngượng nghịu hiếm thấy của sư tử Hà Tâm My có một không hai này, miệng Trần Uyển càng mở càng to...
“Tớ rất thương anh ấy.”
Sau mấy giây tĩnh lặng, trong phòng bếp mới bạo phát giọng tố cáo, coi thường của Trần Uyển, “Hà Tâm My, cậu lúc nào cũng nói lão Tống thế này, lão Tống thế khác, hóa ra người bị ức hiếp lại là người ta”.
Lựa tới chọn lui ngày tốt tháng lành chẳng thà lập tức thực thi ngay, nguyên liệu và thầy dạy đều đang có cả, vừa chuẩn bị nguyên liệu và học cách chế biến, lớp học nấu ăn lập tức khai giảng.
Ngày đầu, Tống Thư Ngu hoàn toàn bất ngờ.
Trước đây, mỗi khi về đến nhà, ranh con nếu không nằm vắt chân trên sofa thì cũng ườn người trên giường, hoặc là lăn lộn hành trình gian nan từ sofa lên giường, thật hiếm thấy phòng bếp lại đèn đuốc sáng trưng như thế.
Tâm My đang bận rộn nghiên cứu kết quả thực nghiệm của bản thân, chẳng ngoái nhìn cửa đã mở, đến khi Tống Thư Ngu xuất hiện trước cửa phòng bếp thì việc thu dọn hiện trường phạm tội đã không còn kịp nữa.
“Lúc nào cũng thế. Tại sao không bấm chuông? Biết rõ em đang ở nhà hả?”
Mới cưới nên cô chưa thể bỏ được thói quen bấm chuông cửa, có khi biết Tống Thư Ngu không ở nhà nhưng cô vẫn cố ý nhấn chuông vài lần; còn Tống Thư Ngu lại hoàn toàn trái ngược, anh thích tự mình mở cửa, khoảnh khắc lấy chìa khóa ra mở sẽ mang đến cho người ta cảm giác quen thuộc khi trở về tổ ấm của mình.
Tống Thư Ngu nghe thấy tiếng trách mắng của Tâm My, dựa người vào cửa bếp nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch: “Đầu bếp nữ này là vợ anh hả?”.
Hà Tâm My nghe thấy ba chữ “đầu bếp nữ”, thì lúng túng lau tay vào tạp dề, “Đầu bếp nữ cái gì? Chẳng qua em mua đồ ăn ở bên ngoài rồi cho vào lò vi sóng hấp thôi”, bước về phía anh, liền bị anh ôm vào lòng.
“Buổi chiều gọi điện cho em, nói chưa được một nửa câu đã vội cúp máy.”
Lời nói mang ngữ khí vừa như trách móc lại tựa như đang làm nũng, Tâm My vừa run rẩy, tay nổi hết cả da gà vừa kiểm điểm sâu sắc: “Tòa soạn bận mà, với lại cũng không có việc quan trọng lắm”.
“Ai bảo không quan trọng? Bà xã, anh nhớ em.” Cả buổi chiều tâm trạng của Tống Thư Ngu cứ trằn trọc nhớ nhung như thế.
“Có vẻ đến sáng chúng ta mới tách nhau ra được”, lời vừa phát ra, Tâm My chỉ muốn cho mình một bạt tai, tại sao lại không hiểu được lời nói phong tình kia? Phải học trên ti vi và đáp một câu “Em cũng nhớ anh” mới phải chứ. Mày ngốc lắm Hà Tâm My.
Quả nhiên, nhìn bộ dạng của Lão Tống tỏ vẻ không mấy hài lòng, Hà Tâm My vừa tránh được cái nhéo mũi của anh, vừa lầm bầm nói: “Ăn thôi ăn thôi, đợi anh từ sáu giờ đến tận bây giờ đấy”.
“Mua ngoài?”, Tống Thư Ngu mới húp một miếng canh cá nấu với đậu phụ, lập tức nhướng mày hỏi: “Cửa hàng đó mới đổi đầu bếp hả?”.
Hà Tâm My chột dạ, đầu cúi thấp, “Làm sao em biết được, không ngon hả?”. Không phải chứ, tất cả những món này đều được hoàn thành dưới sự chỉ đạo anh minh và sáng suốt của Trần Uyển, tuy mùi vị có khác với mua ngoài một chút.
“Ngon”, Tống Thư Ngu cười tít mắt, “Vốn định bàn với em xem có nên thuê người giúp việc không, xem ra không cần nữa. Bà xã, sau này bữa tối chúng ta không phải đi đâu rồi”.
“Hả?!”, chiếc muôi múc canh Hà Tâm My đang cầm trên tay, rơi cái “bụp” xuống tạp dề. Lệ ứa tùm lum, em không định đóng quân trường kỳ ở phòng bếp đâu, “nhưng em cảm thấy không ngon như những món anh làm”, cô đang cố vật lộn trước khi rơi xuống vực thẳm.
“Ai bảo thế, tài nghệ cao hơn anh nhiều đấy”, Tống Thư Ngu húp soạt một cái hết nửa bát canh, “Đạt trình độ của khu Củng Hương rồi”.
Mẹ kiếp, mẹ lão Tống nói quả không sai: Đàn bà à, chớ có biết làm lắm thứ! Biết càng nhiều bao nhiêu chắc chắn phải bục mặt làm bấy nhiêu.
Ngoại Truyện 2
“Trời xanh mây trắng, nước trong cát mịn.”
Hà Tâm My muốn mình giống như “đôi hài nhỏ” của McDull, và mong được đến nơi cô hằng ao ước là thiên đường Maldives. [McDull là tên một chú heo con màu hồng mắt nâu là tác phẩm của hai tác giả Brian Tse và Alice Mak.]
Khi lên kế hoạch chuẩn bị cho tuần trăng mật, mẹ Tâm My và đồng nghiệp của cô đều đề nghị đi du lịch năm nước châu Âu. Khi chị Đỗ cùng đám người liên quan đang coi chuyện bận rộn tính toán hóa đơn làm vui thì Tâm My tay chống cằm, chăm chú nhìn tòa biệt thự tại Maldives màu trắng tinh mà Tống cá trê lấy từ trang giải trí xuống rồi gửi cho, mãi mà vẫn chưa thấy lão Tống phát biểu ý kiến, hay là đã định cùng mẹ anh ấy trở về Scotland, trở về Anh quốc?
Tối hôm đó, Tống cá trê đặt vào tay cô một tờ giấy, rồi miệng không ngừng tủm tỉm cười.
“Thẻ vàng không được, phải mang thẻ bạch kim”, anh tổng kết.
“Anh chết đi!”, Hà Tâm My quay ngoắt người lại, rầu rĩ nói, “Chúng ta đi nghỉ tuần trăng mật, chứ không phải là tập thể các bà nội trợ đi mua hàng! Mang đến bảy tám cái va li đựng đồ, còn hàng loạt bình lọ chai hũ đồ mỹ phẩm, mang theo thế nào? Em vẫn không hiểu”.
“Em còn nhớ ai đó từng lớn tiếng thề rằng, nếu một ngày nào gặp vận hên trúng số độc đắc nhất định sẽ đi du lịch châu Âu không?”
“Không cần nhắc em, ‘ai đó’ chẳng phải là đang nói em sao? Đó là bởi Ninh Tiểu Nhã từ hồi học cấp hai đã bắt đầu đọc các tạp chí thời thượng, nên em cũng nghe danh một vài nhãn hiệu nổi tiếng”, Tâm My liếc nhìn Tống Thư Ngu, anh cười cười, bộ dạng không tán đồng cũng chẳng phản đối, “Thôi thôi thôi, em thừa nhận em là nữ hoàng mua sắm, từ hồi chưa kết hôn em đã tính toán làm sao để sau này không bị mẹ quản lý, tiền lương tiêu như thế nào; còn nữa, nhớ trước đây tiền thưởng vừa mới được cầm trên tay đã bị mẹ cướp mất để chuẩn bị cho lễ cưới. Tống cá trê, em không biết, bây giờ anh phải bồi thường tổn thất cho em”.
Tống Thư Ngu xoa xoa mũi cô, cười mắng: “Chân thành đấy nhỉ. Còn việc bồi thường, dùng toàn bộ cuộc đời anh bồi thường cho em”.
“Xì!”, Hà Tâm My đưa tay vân vê mũi, dùng âm mũi mà bất luận ai nghe thấy cũng lập tức muốn thổ huyết, “Tống cá trê, rốt cuộc anh định thế nào? Anh không muốn lôi cả đoàn người đi theo để xách đồ đấy chứ. Em chỉ muốn em và anh, hai người, thích gì làm nấy, nói cái làm ngay”.
Anh lộ vẻ mặt vui mừng: “Vậy chúng ta chẳng cần đi đâu nữa, đóng cửa trong phòng ngủ cho qua mười lăm ngày được không?”.
“... Xéo!”
Đồ đàn ông thúi! Tinh trùng vọt lên não hay sao mà đến một chút lãng mạn cũng không có. Tay chắc nắm đấm, tay vững gói kẹo, muốn đuổi ngựa chạy không cho nó ăn cỏ hả, anh tự coi lại mình đi.
Hiếm lắm mới có ngày làm nũng vậy mà lại gặp đúng một Hà Tâm My đang lúc tâm trạng tức tối, “Đó chính là đoàn mua hàng! Dù là thẻ vàng, thẻ bạch kim, thẻ hắc kim! Nếu không để cho thẻ hoạt động hết công suất thì em không phải họ Hà!”, lời vừa nói ra, cô liền bị Tống cá trê kéo vào lòng, không tài nào cựa quậy được.
Cô quay lưng về phía anh, Tống Thư Ngu cũng chẳng miễn cưỡng. Đầu hơi lùi lại gác lên vai cô, mặt hai người cơ hồ như dính vào nhau. Hơi thở ấm áp phả ra cùng tóc mai anh chạm vào khiến cổ cô thấy ngưa ngứa, “Kiềm chế, kiềm chế vảy cá của anh chạm vào cổ em!”.
Anh khẽ cười: “Là anh sai rồi. Bà xã, anh vẫn cho rằng ước mơ của em là ‘trường ca shopping’, ai biết... đợi anh suy nghĩ chút xem ước mơ nào của em có thể trở thành hiện thực đây...”.
Anh trầm tư mấy giây, Tâm My tay bê trái tim chỉ chực rớt xuống đợi anh.
“Maldives, ở đó có rừng dừa xanh ngắt, trời xanh mây trắng, nước trong cát mịn, là chốn tiên cảnh bồng lai trên Ấn Độ Dương”, anh bắt chước giọng của McDull.
“Oa!”, lời anh chưa nói hết, Tâm My đã reo lên một tiếng, xoay người bóp chặt lấy cổ anh, “Tống cá trê, chính là ở đó, nơi Tom Cruise từng nghỉ tuần trăng mật”.
“Tom Cruise? Vừa già vừa lùn vừa không phong độ, đổi thần tượng đi.”
Hành trình từ Maldives trở về bằng máy bay, liệu ở Dubai hai người có cùng triệt để ABC một lần không nhỉ?
Tâm My không thích thu hoạch chiến lợi phẩm ở trên mạng nữa, nên sau khi không còn bận rộn với đống việc ở tòa soạn, liền nhảy ngay lên diễn đàn, post toàn bộ ảnh phong cảnh ở Maldives lên.
Comment phía dưới mọi người nhao nhao vẻ không hài lòng, nói phải cho nhìn thấy rõ người, ngay cả chị Latte nếu ngồi nói chuyện chắc cả tháng chả hết cũng lao đến ném đá vào cô, rồi hàng loạt chị em khác cũng lâm trận, nói vẻ uy hiếp: “Mấy bức hình này, chúng tôi có thể lên Baidu.com lấy về được, chẳng cần cô phải post, nếu không có thành ý, tôi sẽ delete ngay”.
Tâm My không biết làm thế nào.
... Buông xuôi, mọi người đã được xem ảnh cưới của tớ rồi, còn ảnh tuần trăng mật tớ không cho lên. Khó khăn lắm mới trở về nguyên vẹn được thế này, với lại tớ không hóa trang, ở Maldives ngày ngày chỉ ngẩng đầu ngắm mặt trời, haizzz haizzz, chẳng thấy bóng người nào đâu.
59L Gấu hung bạo
... Gấu, ảnh của em thì có thể không xem, các chị đây cũng chả nhìn đâu, muốn ngắm Shin thôi.
60L Café Latte
... Các chị em đây là muốn xem ảnh Shin mặc đồ bơi! Ảnh khỏa thân cũng được, không vấn đề gì.
61L Thanh xuân phơi phới
Những bình luận của các chị em bên dưới.
Bình luận muốn treo ngược Tâm My lên tường cũng có.
Chuyện ảnh, khi ở Maldives tên cá thúi đã cùng với cô tạo dáng không biết bao nhiêu cảnh mặt tòe loe, xấu hoắc. Mỗi lần cô nói chụp ảnh cho Tống Thư Ngu, tự nhiên ống kính cứ di chuyển góc độ đi đằng nào chẳng biết. Không có cách nào khác, lần đầu tiên trong đời ở khách sạn sáu sao, lần đầu tiên nhìn thấy biển xanh mây trắng tầng tầng lớp lớp rõ ràng. Điểm mấu chốt chính là: Lần đầu tiên, haizzz haizzz, có nhiều mỹ nam đến thế... không đúng, là mỹ nam mặc quần tam giác cứ vòng qua lượn lại bên cạnh nhiều đến thế. Ngay cả anh chàng phục vụ theo đạo Hồi, cô cũng tròn mắt ngắm nhìn, bãi biển lắm mỹ nam là vậy nên sao cô buông tha cho được và còn tâm trí đâu mà chụp Tống cá trê nữa chứ.
Lưu hàng n bức ảnh của các mỹ nam khắp các nước trên thế giới, thực tế cũng không phải là điều cô muốn mà.
... Các chị em đang âm thầm chịu nhịn ơi, hé hé hé, em đây sẽ tung ảnh một vài mỹ nam quốc tế cho các chị em đỡ thèm nhé. Còn Shin nhà chúng em, anh ấy chỉ sủng ái mình em, còn thờ ơ với mỹ nữ.
PS: Ông xã, nếu anh đang lén đọc những lời này của em, không được phát ngôn, về nhà không được đánh ghen, nếu không anh sẽ bị nhốt trong cũi gỗ, bị nguyền rủa.
115L Gấu hung bạo.
Upload tấm hình đó lên, cả diễn đàn tĩnh lặng.
Cô vào QQ, tìm chị Latte: Chị Latte, em xin lỗi, em xin lỗi, sau khi trở về thì tòa soạn bận quá, không có thời gian lên diễn đàn. Sắp đến Tết mới rảnh chút. Khi nào chị có thời gian? Em mang quà đến tặng chị. Còn nữa, bé con khỏe không chị?
Latte: Chị đoán cô về lâu rồi, còn bảo tại sao không thấy cô xuất hiện. Con chị khỏe, hôm qua mới cân, được hơn năm cân. Ông xã yêu bé con lắm. Thế mà trước đây chị còn sợ sinh con gái, anh ấy sẽ không yêu, ai ngờ bây giờ ngày nào anh ấy cũng đòi bế.
Gấu hung bạo: Con gái có gì không tốt chứ? Sinh con trai cũng tốt, con gái cũng tốt. Con gái là áo bông nhỏ của mẹ, Tống cá trê nhà em nói nhất định phải sinh con gái.
Latte: (Như sét đánh ngang tai) Hả? Đã có rồi? Gì mà nhanh dữ?
Gấu hung bạo: (Trên trán có một giọt mồ hôi cực đại) Là em nói vậy thôi, chứ sao mà nhanh thế được.
Latte: Hi hi, vậy phải cố lên. Tốt nhất là sinh con trai, để sau này con chị còn có cơ hội nữa chứ.
Gấu hung bạo: Ai cũng phải bán sức mình. Nhưng... chị Latte, em không muốn sinh con.
Latte: Há mổm? Mẹ kiếp! Đầu em đang nghĩ cái gì thế hả?
Đi nghỉ tuần trăng mật trỏ về, Tâm My cũng nói những lời như thế với bố mẹ mình.
Bố mẹ Tâm My sau khi đưa được Tống cá trê và cô đi nghỉ tuần trăng mật thì bắt đầu ôm mộng đẹp về cháu ngoại. Mẹ Tâm My nói: “Mẹ và bố con đã tính toán đâu vào đấy rồi, bệnh tình của mẹ cũng ổn. Thời gian này, mẹ tập yoga hai lần một tuần, cơ thể cũng khỏe hơn nhiều, có thể trông con cho con được vài năm nữa. Còn nữa, đợi sau khi bố con nghỉ hưu, bố mẹ sẽ bán nhà này đi, rồi thêm ít tiền nữa mua một căn hộ nhỏ trong tiểu khu kia, để tiện bề chăm sóc các con”, mẹ Tâm My nói xong, dương dương đắc ý, rồi cảm thán nói: “Ông bà thông gia ở xa quá, nên không có người cùng chúng ta chăm sóc cháu”.
Bố Tâm My vui vẻ vô ngần, gật đầu lia lịa, phụ họa thêm: “Cục cưng à, bố và Tiểu Tống làm tốt việc là được rổì, trách nhiệm của con là phải sinh em bé”.
Tâm My uể oải ôm trán. Sinh con... lại bướng bỉnh gây sự, nghịch như quỷ sứ giống Đậu Đinh sao, có thể chơi đồ chơi cả ngày không chán. Phải nuôi dưỡng con trai (con gái) thật tốt, chăm con trai (con gái) lớn lên từng ngày, phải dạy cho con trai (con gái) làm sao để sống vui vẻ, thoải mái, làm cách nào để mang lại niềm vui cho người khác... một quá trình vô cùng gian nan vất vả.
Giống như vấn đề quan trọng nhất chính là: Cô đã trở về sáu mươi lăm cân rồi, cô không muốn biến thành nàng béo bảy mươi lăm cân đâu. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaa!
Sự Nhầm Lẫn Tai Hại Sự Nhầm Lẫn Tai Hại - Bộ Vi Lan Sự Nhầm Lẫn Tai Hại