People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Step Penney
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 743 / 9
Cập nhật: 2016-06-26 12:21:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
ông việc tồi tệ nhất là dẫn Alec đi xem thi hài cha nó. Nó nài nỉ chúng tôi mang thi hài về Nhà Hanover, cùng với Donald, và an táng họ ở đây. Còn Stewart, chúng tôi quyết định chôn ông ta vào nấm mồ cạn mà ông ta đã tự đào lấy. Có vẻ như thế là công bằng.
Nửa Người bị thương nặng vì viên đạn của Parker, nhưng khi chúng tôi trở lại ngôi nhà gỗ thì anh ta đã bỏ đi. Dấu vết của anh ta dẫn về hướng bắc, và Parker đi theo một đoạn đường, rồi quay lại. Anh ta đã bị bắn vào cổ và có lẽ không sống được lâu. Về hướng bắc của hồ nước chẳng có gì cả ngoại trừ tuyết và băng.
“Để chó sói lo cho anh ta,” là câu nói của Parker.
Chúng tôi quấn Donald và Nepapanees trong các tấm lông thú - Alec tìm một tấm da nai cho cha nó, có vẻ như đấy là việc quan trọng đối với nó. Còn Donald, chúng tôi quấn trong các tấm lông chồn và chồn marten; mềm mại và ấm áp. Parker gói các tấm da có giá trị nhất rồi chất lên xe trượt tuyết. Jammet có một đứa con trai: các tấm lông thú ấy là cho nó, cùng Elizabeth và gia đình của cô. Còn những tấm lông kia, tôi đoán Parker sẽ quay lại một ngày nào đó để mang đi. Tôi không hỏi. Ông không nói.
Chúng tôi làm tất cả công việc này trong buổi chiều hôm ấy.
Và bây giờ chúng tôi đang quay lại Nhà Hanover. Hai con chó kéo chiếc xe trượt tuyết với hai thi hài trên đó. Alec đi kế bên. Parker lèo lái hai con chó, và tôi đi bên cạnh ông. Chúng tôi đi theo dấu chân của chúng tôi trong chặng đi, và dấu chân của những người đi theo chúng tôi, in sâu trong lớp tuyết. Tôi thấy rằng mình đã học được, mà tôi không nhận ra, cách xác định dấu vết. Thường khi tôi thấy một dấu chân mà tôi biết đó là dấu chân của mình, và tôi bước lên đó, để xóa nó đi. Xứ sở này được ghi bằng những dấu như thế; những vết mảnh mai trong nỗi khát khao của con người. Nhưng những dấu chân này - giống như con đường mòn cay đắng - thì mong manh, bị mùa đông bào mòn, và khi tuyết lại rơi hoặc khi tuyết tan vào đầu xuân, tất cả dấu vết chúng tôi đi qua đều biến mất.
Dù thế, ba trong số những dấu vết này đã tồn tại lâu hơn người tạo ra chúng.
Lúc nhớ ra để tìm kiếm thì tôi mới biết mình đã đánh mất tấm thẻ xương. Khi tôi rời Nhà Hanover thì nó vẫn còn trong túi tôi, nhưng bây giờ nó đã thất lạc. Tôi nói với Parker về chuyện này, và ông nhún vai. Ông nói, nếu nó có tầm quan trọng thì nó sẽ được tìm lại. Dù tôi cảm thấy tiếc cho Ông Sturrock tội nghiệp, người có vẻ khát khao có được nó, tôi lấy làm vui mình không có món gì mà người khác ham muốn. Hình như những vật như thế chẳng cho điều gì tốt lành cả.
Dĩ nhiên là tôi vẫn nghĩ đến Parker, và mơ thấy ông trong giấc ngủ. Và tôi cũng biết rõ điều này: ông nghĩ đến tôi. Nhưng hai chúng tôi là câu đố hóc búa mà không có lời giải. Sau khi đã kinh qua nhiều chuyện kinh hoàng như thế, chúng tôi không thể tiếp tục - nếu thực lòng thì phải nói đáng lẽ tôi đã không thể nào làm cuộc hành trình được như thế.
Tuy vậy, mỗi khi chúng tôi dừng lại, tôi không thể tránh nhìn khuôn mặt ông. Cứ nghĩ đến khi xa ông là tôi thấy như sẽ mất đi thị lực của mình. Tôi nghĩ đến tất cả những gì ông đã thể hiện với tôi: người xa lạ, người chạy trốn, người dẫn đường.
Tình yêu. Đá nam châm. Hướng bắc đích thực của tôi. Tôi quay người đến ông.
Ông sẽ đưa tôi trở lại Himmelvanger rồi đi tiếp - quay về bất kỳ nơi nào đó mà ông đã xuất phát. Tôi không rõ ông có kết hôn hay không, tôi đoán là có. Tôi không bao giờ hỏi, và sẽ chẳng bao giờ biết. Tôi hầu như không biết gì về ông. Và ông - thậm chí ông không biết tên riêng của tôi.
Có nhiều chuyện có thể làm cho bạn cười, nếu bạn là người thích cười. Một lúc sau khi tôi nghĩ đến điều này, Parker quay sang tôi. Alec đang đi trước vài bước.
“Bà Ross?”
Tôi mỉm cười với ông. Như tôi đã nói, tôi không kiềm chế được. Ông mỉm cười lại theo cách của ông: một con dao trong trái tim tôi mà tôi sẽ không bao giờ lấy ra dù gì chăng nữa.
“Bà chưa bao giờ nói cho tôi biết tên bà.”
May là gió quá lạnh, khiến cho nước mắt đóng băng trước khi rơi xuống. Tôi lắc đầu và mỉm cười: “Ông đã kêu tên này nhiều lần rồi.”
Lúc ấy ông nhìn tôi đăm đăm đến nỗi, chỉ trong lần này, tôi là người tránh ánh mắt trước. Rốt cuộc rồi đôi mắt ông có ánh sáng trong đó.
Tôi cố nghĩ đến Francis, và Sông Dove. Angus. Những mảng trong cuộc đời mà tôi phải chắp lại với nhau.
Tôi cố nghĩ đến Nỗi Chán chường vì Suy tư Cật lực.
Và rồi khi Parker trở lại với hai con chó và chiếc xe trượt tuyết, và tiếp tục bước, tôi cũng tiếp tục bước.
Bởi vì mỗi chúng tôi có thể làm được việc gì khác?
Sự Hiền Hòa Của Sói Sự Hiền Hòa Của Sói - Step Penney Sự Hiền Hòa Của Sói