To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Ban
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2142 / 30
Cập nhật: 2017-08-09 14:51:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ô Hô, Sao
àm văn chương nghệ thuật, ai chả có ước vọng thành sao. Đó cũng là ước vọng chính đáng thôi. Thành sao thì mới có nhà lầu xe hơi, chứ chỉ là nghệ sĩ quèn thì hẩm hiu rồi.
Sao cũng có dăm bảy loại sao. Có sao trên giời cao. Có đèn ông sao dưới đất. Vụt sáng thành sao trên giời cao thì nhất rồi, chẳng có gì phải nói cả. Còn thành đèn ông sao dưới đất mới hay.
Có một người đàn bà dung nhan tầm tầm, trí tuệ cũng tầm tầm. Bước vào đời là cô công nhân xây dựng. Trên đời này có khối cô công nhân xây dựng sống đàng hoàng, hạnh phúc. Còn người đàn bà của chúng ta trong câu chuyện này thì bỗng nhiên viết văn. Đầu tiên là một tiểu thuyết. Tiểu thuyết thì có gì lạ đâu. Ối người viết tiểu thuyết ra đấy. Cái lạ ở đây là cô công nhân xây dựng mà viết được tiểu thuyết. Báo chí đua nhau khai thác đề tài cô công nhân xây dựng viết tiểu thuyết. Sau khi mười lăm báo đưa tin, viết bài, cô công nhân xây dựng vụt thành sao. Khi thành sao thì phải có phong cách sao, tư cách sao. Ví dụ nhớ, khi đến chỗ tụ họp đông người thì cô luôn khoác thêm một cái khăn choàng trắng như những “quý sờ tộc”. Ví dụ nhớ, cô không ngồi cùng những cô công nhân xây dựng làm cùng cô. Ví dụ nhớ, khi trả lời phỏng vấn, cô nói rằng cô rất thích nhạc giao hưởng. Và cô giảng giải rằng, nhạc giao hưởng thì chỉ những người được đào tạo bài bản mới biết nghe. Ví dụ nhớ, khi cô đã trót ngồi vào một đám chị em đang nói về chuyện gia đình chồng con thì cô bèn đứng lên ngay, nói rằng những chuyện tầm phào đó rác tai cô. Rằng cô đang mải nghĩ đến những chuyện nghị sự lớn lao như giải quyết vấn đề bô xít thế nào.
Vài tháng sau, câu chuyện cô công nhân xây dựng viết tiểu thuyết bị rơi vào quên lãng vì có bao nhiêu cuốn tiểu thuyết khác ra lò. Còn cô công nhân viết tiểu thuyết của chúng ta thì có một biệt danh mới: đèn ông sao. Đèn ông sao đi đến đâu, mọi người tự động dạt ra đến đấy. Người đang ngồi thì tự động đứng lên và khúc khích cười. Có người còn ngân nga hát: “Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu...” Có người thì đến bên cạnh cô công nhân viết tiểu thuyết, thì thầm: “Này, ai lại để cái móng chân thối thế kia! Vá cái khăn choàng trắng lại đi, đầy vết rỗ rồi đấy!” Thậm chí khi có cuộc họp toàn thể long trọng, các bàn đều phủ khăn trắng, có người còn vén khăn bàn chỗ cô ngồi lên, để mọi người chiêm ngưỡng. Cái chân vốn dận trên giày cao gót đã được cô hạ bệt xuống đất cho mát. Cái váy được cô kéo cao đến tận vế đùi cho thoáng. Đã thế, một lúc sau, cô còn gác chân lên cái ghế trước mặt. Có người còn cúi thấp xuống gầm bàn để nhìn, sau đó cười hô hố và bàn tán. Rồi sau đó người ta đồng thanh hát to lên như trẻ con: “Tùng rinh rinh rinh rinh tùng rinh rinh, chiếc đèn ông sao, sao năm cánh tươi màu...” Rõ khổ cho cô. Sống thế thì khổ quá nhỉ? Không, cô không coi đó là khổ. Sao mà. Sao thì phải chịu búa rìu của dư luận chứ!
Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn - Y Ban Sống Ở Đời Biết Khi Nào Ta Khôn