Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8069 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
inh Như thích thú nhìn My co ro trong cái áo gió. Con bé nghiêng đầu ngắm rồi phán:
- Ghê thật. Chưa gì đã cởi áo cho nhau. Này lão Phúc muốn "làm tín trong nhà" hay sao mà đưa áo gió cho mày vậy?
Quỳnh My phân bua:
- Tại hôm đó trời mưa...
Như ngắt ngang lời cô:
- Thì ra là tại trời. Tội nghiệp ổng chưa. Đã làm ơn mưa để giữ chân nàng lại cho chàng còn bị đổ thừa.
Mặt đỏ ửng lên, My hỏi:
- Phúc đã nói gì với mày?
- Ảnh có nói gì đâu. Sao tự nhiên đổi sắc thế?
Đưa tay ôm hai bên má, Quỳnh My gắt:
- Vừa thôi quỷ. Mày gọi tao tới đây làm gì?
Giọng Như tỉnh bơ:
- Phụ bán chứ làm gì. Nghe đâu mày đang thất nghịêp mà.
- Mưa gió liên miên. Quán xá ế nhề, có cần tới tao không?
Như kêu lên:
- Sao lại không? Ế thì có ế thạt6. Nhưng khi có khách toàn khách... độc không hà.
Quỳnh My hỏi:
- Khách đọc là khách thế nào?
Minh Như nhún vai:
- Là những người hơi lập dị, thích ăn kem, dù trời mưa hay rét đám. Ví dụ như thằng cha này nè.
Vừa nói, Như vừa hất hàm ra phía cửa. My tò mò nhìn theo và thấy Phúc. Anh bước vào, sừng sững như tượng. Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm My choáng ngợp. Cô đứng chôn chân một chỗ, mặc cho Minh Như múa mép:
- Giám đốc... dùng kem gì nhỉ? Bổn hiệu hiện có mấy lọai kem sau đây: Trái tim mùa đông, trên đĩnh Himalya, Tuyết trắng...
Giọng Phúc gấp rút:
- Anh mua đứt tiệm kem của em. Có bán không?
Minh Như cười toe:
- Em cho mượn tính theo giờ bán đỡ hà chứ không bán. Anh nhắm muốn nói thì cứ tính giờ.
Phúc nhìn đồng hồ:
- Được rồi. Anh thừa cả ngày nay. Em đóng cửa tiệm đi.
Minh Như nháy mắt với Quỳnh My:
- Tao vào siêu thị gần đây. Mày ở lại trong quán dùm nhé.
Quỳnh My đứng dậy:
- Tao đi với mày.
Như lắc đầu:
- Sao lại thế? Anh Phúc có chuyện cần nói với mày mà.
Kéo màn cửa lại, Như nhí nhảnh:
- Tâm sự thỏai mái nha. Em biến đây.
Quỳnh My bồn chồn trên ghế. Đợi Minh Như ra khỏi quán, cô ngập ngừng:
- Anh định nói gì với em vậy?
Mắt Phúc đắm đuối nhìn My:
- Rất nhiều chuyện. Anh chỉ sợ không có thời gian nói hết những điều chất chứa trong lòng gần một tháng nay. Anh rất nhớ Quỳnh My.
Cô hờn tủi:
- Nhớ mà em không hề thấy anh.
Phúc dịu dàng:
- Anh vừa ở Đài Bắc về tối hôm qua. Suốt thời gian làm việc ở xứ người, anh nguyện với lòng rằng khi trở về phải quên đuọc em. Nhưng không sao anh thực hiện nơi ý nguỵện đó. Thế là sáng nay, anh phải tìm cho được em, để nói rằng: Anh yêu em. Rất yêu em.
Quỳnh My nhếch môi:
- Anh từng nói thế với Hạ Dung chứ gì? Yêu rồi quên, rồi yêu. Cứ y như trò cút bắt. Em khọng tin anh không làm chủ được ý chí của mình.
Ngồi xuống đối diện với My, Phúc hạ giọng:
- Trước khi nói lời yêu em, anh đã đấu tranh với bản thân, dằn vặt, giày vò trái tim biết bao đêm. Mối tình này, tình yêu này, không những chính chúng ta không chấp nhận, mà những người thân quanh ta cũng thế.
- Vậy hãy để em yên, như đã yên suốt một tháng nay đi.
Nhìn xoáy vào mặt My, Phúc hỏi:
- Có thật là suốt tháng nay, trái tim và tâm trí em yên ổn không? Em không cần trả lời vì gương mặt em đã cho anh câu giải đáp.
Quỳnh My vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên bàn. Cô ngập ngừng:
- Nhưng tại sao lại yêu em khi anh đã có Hạ Dung?
- Vậy tai sao em yêu anh khi anh đã có Hạ Dung? Đó là những câu hỏi khó trả lời phải không? Thú thật, khi biết em là con của ông Sơn, anh đã nung nấu ý định trả hận. Anh muốn ông ta phải đau khổ khi nhìn thấy con gái cũng bị ruồng bỏ.
Xót xa nhìn đôi mắt tròn xoe đầy bất bình của My, Phúc bùi ngùi nói tiếp:
- Nhưng anh đã không làm được điều đó. Trong thương trường, anh là một tay bất chấp thủ đoạn. Trong tình trường, anh cũng từng như thế với Hạ Dung. Chẳng hiểu sao với em, anh lại như một gã khờ. Anh không thể dối lòng cũng chẳng thể dối em.
Bóp nhẹ từng ngón tay mềm của My, Phúc tha thiết:
- Em nghĩ gì? Nói cho anh biết đi.
Quỳnh My yếu ớt:
- Đầu óc đang rối tung, em không nghĩ được gì cả.
Giọng Phúc sôi nổi:
- Em có yêu anh không?
My van vỉ:
- Đừng bắt em trả lời câu hỏi này.
- Vậy anh hỏi em câu khác nhé?
Mặt nghiêm lại, Phuc hỏi từng tiếng:
- Em sẽ cùng anh vượt qua tất cả khó khăn để được có nhau phải không?
Quỳnh My cắn môi nhìn Phúc, ánh mắt nữa chờ đợi nữa khuyến khích của anh làm lòng cô xao động. Rất nhẹ, My khẽ khẻ gật đầu.
Phúc mỉm cười hạnh phúc. Anh kéo cô lại gần, My vùi mặt lên bờ vai rộng của anh, vững vàng, êm ấm.
Giọng My bỗng vỡ ra:
- Bên anh thì không sao, nhưng đến lúc một mình, em lo lắm. Chẳng thà đừng yêu anh.
Phúc bật cười thích thú:
- Chính em thú nhận đó nha.
My phụng phịu cấu mạnh vào tay anh. Hai người thổn thức nhìn vào mặt nhau. Không dằn được lòng mình, Phúc cúi xuống háo hức đặt lên môi cô một nụ hôn.
Thời gian như ngưng lại, My rụt rè đáp trả bằng tất cả vụng về, thơ dại của nụ hôn đầu đời cô dành cho người đàn ông mình yêu.
Phúc nâng gương mặt rạng rỡ của My bằng hai tay. Anh hôn lên trán, lên mắt, lên môi My bằng tất cả chân tình.
Anh vỗ về:
- Không có gì để em phải lo hết.
My rụt rè:
- Bác gái sẽ không chấp nhận đâu.
Phúc tự tin:
- Anh có cách thuyết phục, rồi mẹ sẽ đồng ý. Là con trai độc nhất, mẹ không dám từ anh đâu.
Quỳnh My buồn hiu:
- Bác gái đã ghét sẽ càng ghét em hơn, nếu như nghe được câu anh vừa nói.
Phúc vẫn chủ quan:
- Chúng ta yêu nhau đâu có tội gì. Mẹ sẽ hiểu và thông cảm mà.
- Nhưng mẹ em thì không. Bà luôn nghi ngờ tình cảm của anh.
Phúc chép miệng:
- Anh đành chịu mang tiếng. Rồi dần dà mẹ em sẽ nghĩ đúng về anh.
Quỳnh My im lặng. Cô chợt ân hận khi lỡ nghe những lời.... đường mật của Phúc. Có thật anh yêu cô không, hay Phúc chơi trò "ván bài lật ngửa"? Anh đã lật con chủ bài lên rồi, nhưng cô vẫn mê muội cho rằng anh yêu mình chứ không hề có một âm mưu, thủ đoạn nào khác nhằm trả hận?
Ôi! Sao cô khổ sở vì nghi ngờ thế nào? Đã yêu thì phải tin. Nếu không tin thì đừng yêu nữa.
Quỳnh My sững sờ nhìn P, làm cho anh ngạc nhiên:
- Sao thế Quỳnh My?
Cô nghẹn ngào:
- Nếu anh gạt em nhằm trả hận như anh đã nói, chắc em chỉ có nước chết.
Phúc nhíu mày, ôm lấy cô:
- Sao anh lại làm thế khi anh hết sức yêu em? Em chính là tình yêu. Ai lại có thể oán hận tình yêu cho được. Anh đã bảo anh yêu em kia mà.
Quỳnh My chớp mi, cô nhẹ nhõm vì những lời trấn an của Phúc. Với cuộc đời, cô đúng là một đứa trẻ thích được vỗ về. Với tình yêu, cô chưa một chút kinh nghiệm để phân biệt thật giả. Chính vì sự ngây thơ trong sáng này mà Phúc đã yêu My bằng trái tim mình. Anh đã xóa đi oán hận xưa để nhất định có được Quỳnh My. Vậy mà cô bé vẫn còn nghi ngờ. Thật đáng buồn làm sao.
Anh nâng cằm cô lên:
- Nếu yêu anh thì phải tin anh, cũng như anh rất tin em. Chính sự nghi ngờ sẽ làm băng hoại tình yêu.
Quỳnh My phụng phịu nép vào Phúc, những lời anh vừa nói khác nào những giọt mưa tươi mát tâm hồn khô khan của cô.
Hai người thủ thỉ kể với nhau về thời thơ dại của mình, đê? Quỳnh My xót xa thương Phúc hơn vì những mất mát anh phải gánh chịu do không có cha ở cạnh bên.
My rất muốn nói thật cho Phúc biết ông Sơn không phải cha ruột của mình, rồi cô lại thôi. My không muốn Phúc có cái nhìn lệch lạc về mẹ.
Phụ nữ có chồng rồi ly dị vì bất đồng trong cuộc sống vẫn được xem trọng hơn người chữa hoang phải gạt một gã đàn ông để lấy làm chồng, rồi sau này bị chính gã chồng đó ly dị vì đã rõ sự thật.
Dầu gì ba ruột của Quỳnh My cũng đã chết. Vậy thì khơi làm chi vết đau mẹ từng chịu bao nhiêu năm?
Giọng Phúc trầm trầm vang lên:
- Suốt một thời thơ dại, anh luôn bị thúc bách bởi việc phải phục hồi công ty Trường Thuận. Mẹ luôn gieo vào đầu anh tư tưởng trả hận. Cả thời gian dài học trung học, rồi đại học, anh chỉ biết ôm quyển vở cô" học thật giỏi vì học vấn chính là cái bàn đạp để đạt những điều anh muốn. Thú thật, anh luôn bị mẹ đặt để, ngay cả trong tình yêu cũng thế. Hồi đó, anh không còn thời gian để ý con gái, thế là mẹ sắp xếp cho anh quen Hạ Dung. Khi ấy công ty Trường Thuận vừa được thành lập. Hạ Dung giỏi việc nhưng không kém tham vọng. Cô ấy giúp anh nhiều và cũng đòi hỏi quyền lợi cho mình không ít. Sự hiện diện của Hạ Dung đối với anh là điều không thể thiếu, và anh tưởng đó chính là tình yêu. Cho đến khi mẹ anh nhắc tới chuyện cưới hỏi, rồi me. Dung thúc hối, anh mới bàng hoàng nhận ra anh chưa thật sự yêu, tình cảm anh dành cho Hạ Dung chỉ là thói quen và càng ngày thói quen ấy càng trở nên nhàm chán.
Âu yếm vuốt tóc My, Phúc nói:
- Ngay lúc đó, anh gặp em.
Quỳnh My hờn dỗi:
- Không gặp em, chắc anh đã làm đám cưới với Hạ Dung rồi?
Phúc lắc đầu:
- Chuyện ấy chắc khó xảy ra, vì Hạ Dung đã có tình ý với Kỳ khi hai người gặp nhau ơ? Singapore.
My ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
- Có người nói với anh. Chính vì thế, Hạ Dung mới bỏ anh sang làm cho Kỳ. Vốn là người khôn ngoan, cô ấy vờ ghen tương với em và lấy đó làm cái cớ để mẹ anh cũng như mọi người thấy anh là người có lỗi, còn Hạ Dung chỉ là nạn nhân, là người bị tình phụ.
Quỳnh My nói:
- Nếu anh yêu Hạ Dung thật tình, chắc chị ấy không như vậy đâu. Phụ nữ thường ít thay đổi hơn đàn ông.
Phúc nhếch môi:
- Phụ nữ nào kìa, chứ còn Hạ Dung thì.. sẽ thay đổi nếu việc ấy có lợi.
Quỳnh My nhíu mày:
- Anh không quá lời chứ?
Phúc nhún vai:
- Chẳng hay ho gì khi nói xấu người yêu cũ. Khổ nổi đó là sự thật.
Quỳnh My buột miệng:
- Hạ Dung đang có những quan hệ làm ăn với công ty của ba em.
Phúc bình thản:
- Anh biết.
- Sao anh lại biết?
- Vì anh là giám đốc, anh phải nắm được những nguồn lợi cũng như hiểm họa vây quanh công ty mình chứ.
Quỳnh My ngập ngừng:
- Anh có trách ba em không?
Không trả lời cô, Phúc hỏi ngược lại:
- Lúc ba em bệnh nằm bệnh viện, anh đã tung một đòn khiến công ty Minh Sơn gần phá sản. Em có trách anh là người thủ đoạn không?
Quỳnh My im lặng, Phúc nói tiếp:
- ĐDừng chen công việc vào tình cảm. Anh yêu em và cũng yêu công việc.
- Nhưng chả lẽ anh và ba em cứ đối đầu mãi?
Phúc cao giọng:
- "Thương trường là chiến trường", câu cũ rích này, chắc ít nhất em cũng đã nghe một lần trong đời?
Quỳnh My khẽ gật đầu, nhưng mặt xụ xuống buồn hiu. Phúc luôn đưa cô từ lo lắng này sang lo lắng khác. Lỡ yêu một người như anh, lỡ theo mối tình này, chắc My sẽ khổ dài dài.
Phúc dịu dàng:
- Nói là nói thế thôi. Anh yêu em, anh sẽ thu hẹp chiến trường lại. Nào! Hãy cười với anh đi bé con. Anh muốn thấy em ngang tàng, bướng bỉnh như ngày nào, chứ không thích em buồn rũ rượi thế này đâu.
Nghe Phúc nói thế, Quỳnh My hĩnh mũi lên:
- Ai bảo anh là em buồn rũ rượi? Chẳng qua em đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận tình cảm tha thiết của anh không thôi.
Phúc kêu lên:
- Lẽ nào em vẫn chưa yêu anh?
Quỳnh My vênh váo:
- Anh có nghe em nói yêu anh chưa?
Phúc nheo mắt:
- Chưa, nhưng đâu có nghĩa là không.
Dứt lời, anh liền cúi xuống. Quỳnh My vụt đẩy anh ra, rồi nhanh nhẹn chạy quanh những chiếc bàn vắng khách, miệng khúc khích cười.
Chỉ cần một câu nói của Phúc thôi, My chợt trở về bản chất của mình. Dầu mai sau có ra sao, bắt đầu từ hôm nay, cô nhất định không để lộ những điểm yếu của mình trước mặt Phúc. Nhất định là như thế.
Sớm Mai Hồng Sớm Mai Hồng - Trần Thị Bảo Châu