Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Sói Tới Rồi
Dịch giả: Maymay
Biên tập: phan bilun
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 8
Cập nhật: 2020-03-05 14:15:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64
gày sáu tháng mười một thời gian mười một giờ sáng Trình Điệp Qua gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn từ London thì một giọng nam xa lạ nghe máy. "Anh là ai" Trình Điệp Qua hỏi ngay lập tức, đối phương trả lời "Tôi là Diệp Quang Trung".
Diệp Quang Trung là ai?
Cứ như nghe được nghi hoặc trong lòng của Trình Điệp Qua đối phương bắt đầu tự giới thiệu về mình: "Tôi là bác sĩ của Klein". Gợi ý như vậy làm cho Trình Điệp Qua lờ mờ nhớ tới đúng là có một người như vậy, trước kia ở Notting Hill anh đã từng cùng Nặc Đinh Sơn đi gặp Klein, Klien thường luôn miệng nhắc tới Diệp Quang Trung. Ngày đó anh cũng đã thấy vị bác sĩ Diệp kia rồi, đó là một thanh niên Hoa kiều tướng mạo nhã nhặn.
"Sao anh lại nhận điện thoại?" Sau đó Trình Điệp Qua hỏi. Theo tin tức truyền tới từ đầu bên kia điện thoại rất chắc chắn là vị bác sĩ Diệp kia giống như là đang nhận điện thoại ở bệnh viện.
"Bây giờ cô ấy không tiện nghe điện thoại, mười phút sau anh gọi lại nhé". Người kia nói như vậy.
Mười phút trôi qua, Trình Điệp Qua lại một lần nữa bấm gọi tới điện thoại của Nặc Đinh Sơn, lần này là chính Nặc Đinh Sơn nghe điện thoại. Từ trong lời nói của Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua đã chứng thực suy đoán lúc trước của anh, đúng là Nặc Đinh Sơn đang ở trong bệnh viện.
"Không sao, tiêu hóa của em không tốt". Cô nói khẽ.
Sau khi nói xong cô đã rất vội vàng cúp điện thoại, khoảng khắc đó Trình Điệp Qua thực sự cho là Nặc Đinh Sơn bởi vì tiêu hóa kém nên mới đi bệnh viện.
Mà buổi sáng ngày sáu tháng mười một gọi cú điện thoại này là lần cuối cùng Trình Điệp Qua nghe thấy giọng nói của Nặc Đinh Sơn, sau đó, trong một quãng thời gian rất dài anh cũng không còn nghe được giọng của cô nữa.
Ngày chín tháng mười một, Trình Điệp Qua bảo Chu Mỹ Bảo đặt trước cho anh một vé máy ngày buổi trưa ngày mười tháng mười một bay từ Manchester tới Berlin. Liên tục ba ngày anh gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn tất cả đề bị chuyển tới hộp thư thoại, ngày hôm qua Trình Điệp Qua đã liên lạc với Klein, trong điện thoại Klein nói cho anh biết Nặc Nặc không có chuyện gì, nói khi Nặc Nặc rảnh sẽ gọi điện lại cho anh. Sáng sớm hôm nay Trình Điệp Qua liên lạc lại với Klein một lần nữa, trong điện thoại Klein ấp úng làm cho trong lòng anh đã nảy sinh nghi ngờ, dưới sự truy hỏi nhiều lần của Trình Điệp Qua Klein cũng nói ra một chuyện, nói Nặc Nặc muốn nghĩ rõ ràng một chuyện, khi đã nghĩ rõ rồi thì Nặc Nặc tự nhiên sẽ gọi cho anh.
Tám giờ sáng ngày mười tháng mười một Trình Điệp Qua đã nhận được điện thoại của bác sĩ Diệp Quang Trung gọi cho anh, trong điện thoại Diệp Quang Trung bảo anh quay về nhà một chuyến, vừa hay Trình Điệp Qua cũng cần phải về nhà lấy hộ chiếu. Mười giờ Trình Điệp Qua đã về tới nhà, anh đã bất ngờ nhìn thấy một người ở trong nhà của anh: Vinh Tuấn.
Về việc tại sao lại xuất hiện trong nhà của anh Vinh Tuấn đã đưa ra giải thích thế này: Bác sĩ Diệp của Klein đã gọi điện bảo anh ấy tới chỗ này đợi anh ta, nói là muốn nói cho anh ấy vài chuyện liên quan tới Nặc Đinh Sơn.
"Mình đã ngửi được mùi không bình thường từ trong giọng nói của ông bạn kia, vì vậy mình đã tới đây". Giọng điệu của Vinh Tuấn cực kỳ trào phúng: "Hy vọng đúng như mình nghĩ, nếu đúng như mình nghĩ, vậy thì mình nghĩ trong lòng của mình sẽ thoải mái hơn một chút".
Hôm nay Vinh Tuấn xuất hiện ở trước mắt Trình Điệp Qua hốc mắt trũng sâu.
Mười giờ rưỡi, một thanh niên Hoa kiều mặc áo khoác sẫm màu dưới sự hướng dẫn của người giúp việc đã đi tới trước mặt mặt Trình Điệp Qua và Vinh Tuấn, trong tay anh ta vẫn còn cầm túi văn kiện màu đen.
Áo khoác sẫm màu còn có túi văn kiện màu đen được anh ta nắm chặt trong tay khiến cho anh ta nhìn qua cứ giống như là một vị khách không mời mà tới.
Gần như đã không dừng lại chút nào vị khách không mời kia đã tự giới thiệu về mình: "Tôi là Diệp Quang Trung, lúc ở London đã từng là bác sĩ của Klein, bởi vì Klein tôi đã biết được Nặc Đinh Sơn. Tôi rất đồng cảm với hai chị em ấy, sau này dưới sự đề nghị của tôi Nặc Đinh Sơn đã đưa Klein từ London tới nước Đức, sau đó vì để tỏ lòng cảm ơn tôi Năc Đinh Sơn sẽ gửi quà cho tôi vào những ngày lễ, chúng tôi vẫn duy trì liên hệ, mà mục đích lần này của tôi là thay mặt cho vợ mới cưới của tôi bày tỏ xin lỗi tới hai vị".
Nói tới đây Diệp Quang Trung dừng lại một chút, sau đó khom người xuống, làm động tác cúi người xin lỗi.
Theo hành động của người đàn ông tự xưng là Diệp Quang Trung này vào giờ phút này nhìn vào trong mắt Trình Điệp Qua là cực kỳ vô lý, vô lý tới mức Trình Điệp Qua cảm giác được trong lòng mình bốc ra từng cơn khó chịu.
"Tôi không có hứng thú với vợ mới cưới của anh". Trình Điệp Qua không kiên nhẫn phất tay: "Không phải là nói sẽ mang tới tin tức của Nặc Đinh Sơn sao? Phiền anh nói ngắn gọn lại, tôi phải tới sân bay gấp".
Người đàn ông thong thả lấy từ trong túi văn kiện màu đen ra một số văn kiện, những thứ đó lần lượt được bày ra trên bàn, lần này Trình Điệp Qua càng cảm thấy không kiên nhẫn được, trái lại Vinh Tuấn rất hứng thú đi tới gần những văn kiện được trải đầy trên bàn kia.
Diệp Quang Trung nhìn anh ấy, chỉ vào những văn kiện kia tiếp tục giọng điệu vừa nãy nói: "Việc phát sinh quá bất ngờ, tôi sợ hai vị nghi ngời lời tôi nói, vì vậy tôi đã mang tới vài thứ có thể chứng mình lời tôi vừa nói".
Người này rõ thật là! Rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì? Trình Điệp Qua đi tới túm lấy Diệp Quang Trung, đây là người đàn ông điển hình gầy như cây tre, cũng không biết là Trình Điệp Qua dùng sức lớn hay là do người đàn ông này quá gầy, rõ ràng là anh mới dùng một chút lực mà đã xách được anh ta lên.
Anh xách anh ta: "Bác sĩ Diệp Quang Trung, cuối cùng là anh muốn nói cái gì?"
Đây vẫn là lần đầu Trình Điệp Qua không có bất kỳ lý do gì mà lại đối xử vô lễ với một người như vậy.
"Trình... Anh Trình, vợ mới cưới mà tôi vừa mới nói, tên vợ mới cưới của tôi là... Nặc Đinh Sơn". Người đàn ông bị nhấc lên đã cố hết sức để hít vào.
Giống như có người nào đó đấm một cú thật mạnh vào phần yếu nhất trên người Trình Điệp Qua, cứ như vậy giáng xuống một đòn nặng nề, tất cả sức lực trong người của anh trong nháy mắt bị rút cạn.
Lảo đảo lùi về sau, buông lỏng tay, Trình Điệp Qua nhìn Diệp Quang Trung nhíu mày.
Không có bất kỳ thời gian do dự, Diệp Quang Trung vẫn đang lải nhải: "Ngày đó lúc anh gọi điện thoại tôi đang cùng Nặc Đinh Sơn ở khoa phụ sản của bệnh viện, sau khi anh cúp điện thoại năm phút thì bác sĩ đã xác định tin tức cô ấy đã mang thai được một tháng ba ngày, đứa trẻ là của tôi, là kết quả của tình một đêm. Ngày ấy tôi và cô ấy đều uống say, sau khi tỉnh lại chúng tôi đã ngầm hiểu ý nhau lựa chọn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra".
"Nhưng mà xem ra bây giờ đã không thể nữa rồi". Miệng lải nhải không ngừng vẫn đang tiếp tục nói: "Sau khi xác nhận có thai, qua một ngày cân nhắc chúng tôi đã quyết định kết hôn. Tôi là tín đồ Cơ Đốc Giáo, tôi tôn trọng mỗi một sinh mệnh mới xuất hiện trên đời này, mà Nặc Đinh Sơn cũng không có ý muốn xóa bỏ đứa trẻ. Đăng ký xong hôn lễ cũng chỉ trong một ngày. Liên quan tới chuyện của Nặc Đinh Sơn và hai người các anh cô ấy đã nói cho tôi biết trước khi kết hôn, tôi hiểu giai đoạn hiện tại cô ấy không có dũng khí tới trước mặt hai người đặc biệt là Trình Điệp Qua, bây giờ lấy tư cách là chồng của Nặc Đinh Sơn còn là ba của đứa trẻ tôi thấy tôi cần phải tới đây để nói rõ ràng với hai anh".
Lại cúi người thật sâu: "Xin hai anh hãy tha thứ cho cô ấy".
Trình Điệp Qua lạnh lùng nhìn Diệp Quang Trung, người đàn ông này liên tục nói dối, những lời người đàn ông này nói quả thực là có đầy sơ hở, người đàn ông này nói lung tung mà hết sức vô lý.
"Mang theo những thứ vớ vẩn của anh rời khỏi nhà của tôi ngay lập tức". Trình Điệp Qua hạ lệnh đuổi khách đối với vị khách không mời mà tới này.
Dường như Diệp Quang Trung không hề nghe rõ lời của anh.
"Cút".
Trình Điệp Qua tăng cao giọng cho câu "Cút" vừa hạ xuống kia, Vinh Tuấn từ đầu tới cuối vẫn duy trì trầm mặc bất ngờ nói "Nặc Đinh Sơn thật sự đã kết hôn".
Trình Điệp Qua nhìn qua Vinh Tuấn, ánh mắt của Vinh Tuấn gắt gao rơi trên mặt bàn, miệng của anh ấy lặp lại lời anh ấy vừa nói "Nặc Đinh Sơn thật sự đã kết hôn".
Trình Điệp Qua tới gần những văn kiện kia, bất ngờ đập vào mắt anh là bức ảnh Nặc Đinh Sơn mặc áo cưới, cô khoác tay của Diệp Quang Trung trong giáo đường cực kỳ đơn giản.
Nực cười! Mọi người trên đời này đều có thể chụp ảnh cưới, ngón tay đẩy mấy tấm ảnh cưới ra, anh đã nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm mang thai có ghi tên của Nặc Đinh Sơn, đẩy tờ giấy xét nghiệm mang thai ra anh còn nhìn thấy thứ giống như là giấy kết hôn.
Hễ là giấy chứng nhận có thể chứng minh mối quan hệ vợ chồng của một đôi nam nữ thì tất cả đều đầy đủ hết. Hít vào một hơi thật sâu Trình Điệp Qua thu dọn hết những văn kiện kia lại, anh bảo Diệp Quang Trung rời đi.
Sau khi Diệp Quang Trung rời đi thì Vinh Tuấn cũng đi khỏi, vẻ mặt của Vinh Tuấn khi đó nhìn ở trong mắt Trình Điệp Qua cứ giống như là Nặc Đinh Sơn đã thật sự kết hôn cùng người đàn ông tên Diệp Quang Trung kia vậy.
Anh ấy nói với anh: "Tôi biết Diệp Quang Trung, Nặc Đinh Sơn quen người này sớm hơn tôi với cậu, lúc mới biết anh ta tôi vẫn âm thầm coi anh ta là tình địch của tôi. Tôi nghĩ, nếu như khi cậu nhìn thấy hình thức ở chung của Nặc Đinh Sơn và Klein còn có Diệp Quang Trung thì tôi nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ có cảm giác giống như tôi".
Nói xong anh ấy cười, nụ cười cứng nhắc.
Anh ấy còn lấy giả thiết như vầy "Sau này có biến thành như vậy hay không, hồi ức liên quan tới người con gái Nặc Đinh Sơn thuộc về Trình Điệp Qua và Vinh Tuấn sẽ dừng lại ở những từ ngữ như: Tồi tệ, khinh thường, phỉ nhổ, ác mộng. Hay có lẽ ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới nữa, bởi vì đó là người phụ nữ không tim không phổi, mà tôi hy vọng mình có thể làm được nhất đó là quên cô ấy".
"Trình Điệp Qua, quên đi là trừng phạt tốt nhất đối với Nặc Đinh Sơn, trừng phạt như vậy còn có thể có lợi cho thể xác và tinh thần, sau này tôi còn có thể yêu cô gái khác, cô gái này nhất định là đáng yêu hơn cô ấy, đẹp hơn cô ấy, lương thiện hơn cô ấy".
Sau khi Vinh Tuấn rời đi Trình Điệp Qua thu cẩn thận lại từng văn kiện.
Ngày mười một tháng mười một, Trình Điệp Qua thông qua mấy kênh đã xác nhận được một chuyện, đó chính là Nặc Đinh Sơn thật sự đã kết hôn với Diệp Quang Trung. Tất các các giấy tờ chứng minh chính quyền đưa ra đã khẳng định đầy đủ hai người kia đã trở thành một loại quan hệ nam nữ trong khuôn khổ của pháp luật được luật pháp bảo hộ, được người đời chúc phúc. Rồi mở ra tờ xét nghiệm mang thai của bác sĩ khoa phụ sản được ca tụng là người có uy tín nhất ở nước Anh.
Ngày mười hai tháng mười một, Trình Điệp Qua gọi điện tới điện thoại di động của vị Nghị Sĩ nước Anh, mấy tiếng sau, thông tin Nặc Đinh Sơn kết hôn với Diệp Quang Trung lại một lần nữa được chứng thực.
Nặc Đinh Sơn và Diệp Quang Trung đúng là đã kết hôn, hôn lễ của họ thậm chí còn đơn giản. Anh còn nhìn thấy băng ghi hình của hôn lễ, tham dự hôn lễ cũng chỉ có mười mấy vị khách quý, trong mười mấy khách quý kia có Trương Diệu Lệ, còn có Klein.
Khuôn mặt của cô dâu bị tấm lụa trắng mỏng manh che lại không thấy rõ vẻ mặt lắm, mà chú rể thì giống như tình trạng anh ta đã nói vậy, bởi vì chuyện phát sinh quá bất ngờ làm cho biểu cảm của mặt anh ta mờ mịt lúng túng. Nhưng trong mờ mịt lúng túng cũng có niềm vui sướng nhàn nhạt, niềm vui sướng đó có lẽ đến tột cùng là của người mới làm cha, còn là người mới làm chồng, không thể biết được. Mà nước mắt trên mặt Klein lại là thật, nước mắt xuôi theo viền mắt của cô bé chảy xuống phủ đầy gương mặt nhăn nheo của cô bé. Nước mắt ấy hoàn toàn thể hiện cho thấy cô gái nhỏ không muốn chị của mình xuất giá.
Xem ra chuyện rất giống nhau, Trình Điệp Qua nghĩ.
Ngày mười ba tháng mười một, Trình Điệp Qua từ Manchester tới Berlin, anh đã tìm được Klein. Không chỉ có Klein, Trương Diệu Lệ cũng có ở đó. Trình Điệp Qua nghĩ tình hình của anh nhất định là không được tốt lắm, tình hình của anh không tốt có lẽ đã xuất hiện ở biểu cảm trên mặt của anh, vì biểu cảm trên mặt của anh đã hù dọa cô gái nhỏ kia làm cho cô bé trốn ở sau lưng Trương Diệu Lệ.
Trình Điệp Qua không nói gì, cứ đứng ở đó nhìn nửa gương mặt của Klein đang ở sau lưng Trương Diệu Lệ lén lút nhìn anh, mà gương mặt của Trương Diệu Lệ thì lại bình tĩnh.
Sau mấy phút đồng hồ đối đầu, Trình Điệp Qua kìm chế lại: "Klein, chúng ta nói chuyện nhé".
Sau đó lại trôi qua mấy phút đồng hồ, Klein từ sau lưng Trương Diệu Lệ đi ra, bước từng bước nhỏ đi tới trước mặt anh, dưới sự yêu cầu của Trình Điệp Qua, Trương Diệu Lệ đã lui ra ngoài.
Tìm được một vị trí tương đối yêu tĩnh, Trình Điệp Qua ngồi sát bên với Klein ở trên băng ghế dài, anh nói với cô gái nhỏ đang làm bộ bình tĩnh kia: "Anh muốn nghe sự thật, bây giờ Nặc Đinh Sơn đang ở đâu?"
"Sự thật là Nặc Nặc đã kết hôn rồi, bây giờ Nặc Nặc đang cùng với bác sĩ Diệp đi Argentina gặp người nhà của anh ấy, Nặc Nặc nói bầu không khí ở chỗ đó tốt chị ấy muốn ở đó sinh em bé". Klein đã trả lời anh một mạch như vậy.
Bỗng nhiên Trình Điệp Qua cảm thấy hình như anh đã bị vẻ bề ngoài của Klein lừa gạt, thực ra đây thật sự chỉ là một đứa trẻ, đứa trẻ này dùng tình hình của cô bé làm cho anh không tự chủ được mà đã coi cô bé thành người lớn.
Anh nghĩ anh không cần thiết phải dùng hình thức thảo luận để nói chuyện với cô gái nhỏ có tâm trí thấp hơn đứa trẻ bình thường này, các cô gái nhỏ bình thường cũng không sợ hãi.
"Klein, em vẫn không biết đấy, Nặc Nặc của em đã lấy từ chỗ anh một trăm triệu, anh nghĩ với tình hình bây giờ anh có thể kiện cô ấy tội có liên quan tới lừa bịp. Nếu như không trả lời anh tốt thì anh tuyệt đối có thể lấy tội danh sợ tội bỏ trốn mà truy nã cô ấy". Trình Điệp Qua dùng giọng điệu rất hung ác nói cho cô gái nhỏ kia biết.
"Anh nói vớ vẩn". Dáng vẻ của cô gái nhỏ rất tức giận: "Nặc Nặc không phải là loại người như anh nói, hơn nữa... Nặc Nặc cần nhiều tiền như vậy làm gì..."
Giọng của Klein lắp bắp làm cho Trình Điệp Qua vô cùng không kiên nhẫn, không kiên nhẫn tới nỗi anh phải đưa tay ra, tay anh đè Klein trên băng ghế dài giống như động tác khóa cổ: "Bây giờ Nặc Đinh Sơn đang ở đâu?"
Có người nói ở sau lưng anh.
"Vẫn không hiểu sao? Nặc Nặc từ nhỏ đã bị vứt bỏ, không có người nào hiểu rõ hơn cô ấy tầm quan trọng của một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hoàn hảo, cho nên cô ấy đã chọn gả cho ba của đứa bé. Trình Điệp Qua, tôi nghĩ sở dĩ Nặc Nặc không dám đi gặp anh là vì hổ thẹn với anh, mặc dù không phải cố ý nhưng không thể phủ nhận một điểm là ---"
"--- Lúc tính mạng của anh đang nguy cấp cô ấy đã lên giường với một người đàn ông khác".
Đó là lời Trương Diệu Lệ nói với anh, hơn nữa còn nói ra chuyện khiến cho anh cảm thấy đau đớn nhất, lúc tính mạng anh đang nguy cấp cô đã lên giường cùng một người đàn ông khác.
Không đúng, không phải Nặc Đinh Sơn đã nói từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh sao? Trình Điệp Qua nghe thấy mình tự lẩm bẩm nói ra.
"Thời gian tôi và Nặc Nặc làm việc cùng nhau cũng gần hai năm, không có ai lại hiểu rõ bản lĩnh lừa người của Nặc Nặc hơn tôi, tôi nghĩ bản lĩnh lừa người của Nặc Nặc anh Trình cũng từng được lĩnh giáo rồi chứ? Tại sao anh vẫn không rút ra được bài học kinh nghiệm chứ".
Buông lỏng tay, cô gái nhỏ kia sắp không thể hít thở rồi, Trình Điệp Qua ngồi thẳng người.
Trương Diệu Lệ vẫn đúng là một người tài, lời của cô đã nhắc nhở anh rất rõ, anh đã quên rằng cô là người biết lừa người tới cỡ nào, lời nói dối cỡ nào cô cũng đều dám nói. Tình cảnh ở sân bay Manchester không lâu trước đây đã rành rành ở trước mắt, mới có bao lâu mà anh đã quên bài học kinh nghiệm mà cô đã cho anh.
Màn đêm buông xuống, Trình Điệp Qua đi trên đường phố Berlin, đây là khu đèn đỏ nổi tiếng của Berlin. Anh đã mua thuốc của người bán hàng rong trên phố, lúc trả xong tiền thuốc người bán hàng hỏi anh có muốn kiếm một chút kích thích không, Trình Điệp Qua vui vẻ đồng ý.
Trong ba ngày sau đó Trình Điệp Qua đã trải qua ở một sòng bạc dưới lòng đất, đó đúng là một nơi tốt không thiếu một thứ gì, người đẹp nóng bỏng, rượu ngon liên tục không ngừng, âm nhạc làm tê liệt thần kinh, bàn xoay làm cho tuyến thượng thận của người ta tăng cao. Tới ngày thứ ba Trình Điệp Qua đã thắng rất nhiều tiền, thắng tiền ở sòng bạc đối với Trình Điệp Qua mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn, năm mười mấy tuổi Vinh Mộ Minh đã lén mang anh đi mở mang kiến thức ở mấy chỗ ăn chơi bí mật của ông ấy, lâu dần anh cũng học được kỹ năng.
Ngây ngốc ba ngày ở trong sòng bạc dưới lòng đất vận may tốt của Trình Điệp Qua làm anh thắng đến mức bất ngờ nổi tiếng, các cô nàng nóng bỏng đi tới trước mặt anh làm những ám thị bạo dạn, khi tâm tình anh không tốt thì sẽ đưa thẻ bạc để đuổi các cô nàng đi, khi tâm tình tốt thì tay sẽ đặt trên mông của các cô nàng trêu cho các cô liên tục thở dốc.
"Nhìn anh có chút quen quen". Cô nàng múa cột được đám đàn ông hoan nghênh nhất ở nơi này đi tới bên cạnh anh, đây đã là lần thứ tư Trình Điệp Qua nghe được lời giống y như nhau trong ba ngày. Lúc này tâm tình của Trình Điệp Qua tốt, anh hỏi ngược lại người phụ nữ giống như con chim nhỏ nép vào người đang dựa vào trong lòng mình "Như một minh tinh nào đó?" "Anh còn mê người hơn so với bất kỳ minh tinh nào". Đôi môi tô son đỏ chót nhả ra lời đáng yêu.
Trình Điệp Qua bật cười lớn, đem điếu thuốc mình hút còn lại một nửa đưa cho cô ta, nhận lấy điếu thuốc của anh dáng vẻ hút thuốc của người phụ nữ rất đẹp, đẹp mà còn phong tình vạn chủng, anh đưa tay ra kéo cô nàng vào trong ngực.
Khi những người kia xông vào trong sòng bạc thì Trình Điệp Qua đang cùng vũ công múa cột kia hôn nhau ở trong góc. Những thiết bị lóa mắt trong sòng bạc dưới lòng đất kia bị những người kia đập nát từng cái một, sau đó âm nhạc bị buộc phải ngừng lại.
Người phụ trách sòng bạc đã tự mình đi ra giải thích, sau đó là yên tĩnh, trong lúc vội vã vũ công múa cột đã nhét cho Trình Điệp Qua số điện thoại của cô ta "Tới tìm em", "Ok, cưng".
Dưới con mắt của mọi người anh hôn "Chụt" một cái lên trên mặt của cô ta, cô nàng vừa quay người đi Trình Điệp Qua đã vò tờ danh thiếp kia thành một cục rồi ném đi.
Sở dĩ dùng hàng trăm con mắt để hình dung là bởi vì những người bất ngờ xong vào này đã bao vây xung quanh anh, Trình Điệp Qua vừa nhìn điệu bộ này đã đoán ra được là tác phẩm của ai. Sau khi tất cả những người không có liên quan ở sòng bạc dưới lòng đất này lần lượt rút lui, không ngoài dự đoán Trình Điệp Qua đã nhìn thấy Vinh Mộ Minh, một Vinh Mộ Minh với khôn mặt tái xanh.
Trong sòng bạc chỉ còn lại Trình Điệp Qua và Vinh Mộ Minh, Trình Điệp Qua vẫn duy trì dáng vẻ đứng ở chỗ đó như vừa nãy, có người xách tới một thùng nước, thùng nước đó cứ như vậy giội thẳng vào anh. Trình Điệp Qua cũng không nhúc nhích, một tờ báo quăng vào mặt của anh, tờ báo rơi xuống dưới chân của anh.
Trình Điệp Qua nhìn thấy trên tờ báo một tin tức thế này: Công trình thành phố giải trí trên biển của doanh nghiệp Vinh thị đã xuất hiện sự cố công trình nghiêm trọng, trong đó có hai người tử vong tại chỗ, một người bị thương nặng hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê, còn có mấy trăm người bị thương ở mức độ khác nhau.
Tờ báo còn bổ sung thêm bức ảnh của người chết khi còn sống còn có khuôn mặt nước mắt giàn dụa người nhà của người chết. Trình Điệp Qua từ từ cúi người nhặt tờ báo lên, anh nhìn thấy rõ ngày tháng xuất hiện tin tức này: Ngày mười bốn tháng mười một, cùng với một tiêu đề vô cùng bắt mắt: Người phụ trách công trình không biết tung tích.
Trên khung hình màu đen có bức ảnh đen trắng của hai người thanh niên, tính mạng của họ kết thúc ở tuổi hai mươi tám và ba mươi. Người hai mươi tám tuổi đó mười mấy ngày trước anh còn tham gia tiệc chúc mừng sinh nhật của anh ta, ngày đó anh ta còn tiết lộ đợi sau khi hoàn thành công trình anh ta muốn cử hành hôn lễ với bạn gái của mình.
Sức lực nắm tờ báo trong tay càng lúc càng lớn, cuối cùng ngón tay đã xuyên qua tờ báo, một lúc lâu sau, đứng thẳng người, anh nói: Con sẽ chịu trách nhiệm cho sự cố lần này.
Vinh Mộ Minh vung tay lên, bàn tay mạnh mẽ giáng vào trên mặt của anh.
Sau cái tát đó, giống như người bị đánh là Vinh Mộ Minh vậy, Trình Điệp Qua nhìn thấy trong hốc mắt của Vinh Mộ Minh hiện ra nước mắt.
Cúi đầu xuống không nỡ nhìn.
Trong cổ họng khó khăn phát ra: Con Xin lỗi, ba.
Lúc rời khỏi sòng bạc trong giương Trình Điệp Qua đã nhìn thấy dáng vẻ của mình: Cứ như linh hồn bỗng nhiên bị rút mất chỉ còn lại là bức tượng sáp vẫn được xem như có chút giá trị ở viện bảo tàng.
Bỗng nhiên Trình Điệp Qua nhớ tới Vinh Tuấn và câu nói kia của anh ấy: "Lãng quên là trừng phạt tốt nhất đối với Nặc Đinh Sơn, như vậy còn có thế có lợi cho thể xác và tinh thần. Sau này tôi vẫn sẽ yêu cô gái khác, cô gái này nhất định đáng yêu hơn cô ấy, đẹp hơn cô ấy, lương thiện hơn cô ấy".
Lễ giáng sinh Năm 2012 là lần cuối cùng Vinh Tuấn gặp Trình Điệp Qua, họ cũng như những năm trước trở lại Macao đón lễ giáng sinh. Vinh Chân vắng mặt, cô ấy gửi cho họ một đoạn video cô ấy đang ở trên thảo nguyên rộng lớn của Châu Phi, cô ấy đã nhận nuôi mấy con ngựa vằn, Vinh Chân trong video hơi đen, đen lại còn gầy, có điều tinh thần thì vẫn không tệ, cô ấy thi chạy cùng ngựa vằn trên thảo nguyên.
Video là Tần Việt quay cho cô ấy.
Dáng vẻ Trình Điệp Qua xem ra tinh thần cũng không tệ, liên quan tới sự cố công trình hơn một tháng trước mang lại vẫn còn sót lại một số mây mù trong đáy mắt anh.
Trong sự cố công trình đó Trình Điệp Qua thể hiện thái độ là người phụ trách của anh, trong thời gian rất ngắn Trình Điệp Qua đã nhận được sự tha thứ của người nhà của người chết, anh triệu tập mở cuộc họp báo công khai thừa nhận sự thất trách của mình, cùng lúc đó anh đã gửi thư cho mỗi một vị thành viên trong ban quản trị của tập đoàn Vinh Thị bày tỏ mình không muốn giao tranh, anh bày tỏ với mỗi một thành viên ban quản trị anh sẽ đem việc đi hay ở của mình sau này giao cho họ định đoạt. Sau sự cố phát sinh một tuần, hội đồng quản trị đã tiến hành bỏ phiếu đối với việc đi hay ở của Trình Điệp Qua, hơn phân nửa người đã bỏ phiếu cho Trình Điệp Qua ở lại.
Đêm bình an, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua vẫn là hai người được quan tâm nhất trong buổi tiệc, giống như là rất nhiều lần ở buổi tiệc lễ giáng sinh đã thể hiện ra như vậy, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua có chung một thái độ đối với bên ngoài, họ thể hiện rất tốt ra bên ngoài tình trạng là người bạn thân thiết, là đối tác tốt nhất.
"Đã hẹn hò chưa?" Các trưởng bối thường bàn lại chuyện cũ. "Trình Điệp Qua, câu hỏi này là bác đang hỏi cậu đấy". Vinh Tuấn ném quả bóng cho Trình Điệp Qua. "Sorry, gần đây con bận quá không có thời gian để hẹn hò, trái lại A Tuấn có thời gian hơn". Trình Điệp Qua trông như mới vừa phản ứng lại đem quả bóng trả lại cho anh ấy.
Đây chính là Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua, liên qua tới cô gái tên Nặc Đinh Sơn kia anh ấy và anh đều không đề cập tới, cứ như người này chưa từng xuất hiện, chưa từng có buổi tối giương súng chấm dứt kia, thật giống như họ đã quên sạch sẽ người này rồi vậy.
Đêm giáng sinh, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua với tư cách khách mời đặc biệt của chính phủ Macao tới phòng trình diễn Venice giao lưu với mấy ngàn học sinh.
Sau nửa tiếng giao lưu kết thúc dưới yêu cầu đồng nhất của đám học sinh Vinh Tuấn chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của họ lên sân khấu biểu diễn, đương nhiên anh ấy cũng đã kéo Trình Điệp Qua xuống nước, muốn anh ấy biểu diễn cũng được nhưng Trình Điệp Qua cũng phải lên sân khấu biểu diễn chút gì đó.
Vinh Tuấn mang tới một màn độc tấu Violon cho đám học sinh, sau khi màn trình diễn của Vinh Tuấn hoàn thành thì Trình Điệp Qua lên sân khấu.
Trình Điệp Qua lên sân khấu làm cho đám nữ sinh điên cuồng gào thét, ngày đó Trình Điệp Qua mặc lễ phục tối màu, kiểu tóc dùng keo xịt tóc tân trang thành kiểu của các kỵ sĩ Trung Âu lúc tham gia vũ hội, dưới sự làm nền của bối cảnh của sân khấu anh cứ như một vị hoàng tử bước ra từ trong khu rừng tăm tối.
Rất lâu sau này khi Vinh Tuấn nhớ lại đêm giáng sinh này mới chợt hiểu ra, hóa ra trong đoạn dọc diễn cảm của Trình Điệp Qua đã truyền đạt chiến thư với anh: Về tội ác và sự trừng phạt ẩn trong bóng tối không nhìn thấy.
Đêm giáng sinh, Trình Điệp Qua đứng ở trên sấn khấu của phòng biểu diễn Venice, dùng giọng nói làm cho người ta say mê, đọc diễn cảm:
Nếu như tôi có thể hỏi bạn về nghệ thuật, bạn có thể đưa ra giọng điệu nông cạn trong sách vở về nghệ thuật.
Bạn đã biết rất nhiều về Michele Wronski, ông ấy đầy nhiệt tình trong chính trị, cùng kết bạn rất thân với Giáo hoàng, đắm chìm trong tình ái, bạn hiểu rõ ông ấy chứ.
Nhưng ngay cả mùi của giáo đường Sistine bạn cũng chưa từng ngửi được! Bạn chưa từng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu phóng tầm mắt tới bức danh họa trên trần nhà chứ? Có thể bạn đã thấy qua.
Bạn trẻ tuổi anh dũng, nếu như tôi và bạn cùng thảo luận về chiến tranh, bạn sẽ quăng đại Shakespeare vào tôi, ngâm nga "Cùng đi chiến trường, bạn thân mến".
Nhưng bạn chưa bao giờ đích thân tới chiến trường, chưa từng thử ôm những người thân yêu vào lòng, nhìn anh ấy cô ấy trút hơi thở cuối cùng, nhìn chằm chằm bạn, cầu xin sự giúp đỡ của bạn lúc đang hấp hối.
Sói Tới Rồi Sói Tới Rồi - Loan Sói Tới Rồi