A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Sói Tới Rồi
Dịch giả: Maymay
Biên tập: phan bilun
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1004 / 8
Cập nhật: 2020-03-05 14:15:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
au khi thu dọn xong tất cả mọi thứ trên bàn ăn, Nặc Đinh Sơn ngồi trước màn hình camera, Trình Điệp Qua nói với cô có đôi khi anh sẽ thông qua những camera này để giám sát công nhân.
Màn hình camera hiện ra một cảnh tượng bận rộn, cuối cùng Nặc Đinh Sơn hoa cả mắt mới tìm được Trình Điệp Qua trong màn hình. Đội nón bảo hộ, mặc quần áo bảo hộ, rất nhiều người vây bên cạnh anh, anh đang nói chuyện cùng với những người đó. Nhìn xem, lại mắng người rồi. Anh chỉ vào một người, người đó ngay lập tức cúi đầu càng lúc càng thấp, dĩ nhiên cũng có lúc khen người ta, người được khích lệ đã làm ngôn ngữ chân tay khoa trương, làm cho rất nhiều người bị chọc cười. Sau một khoảng thời gian ngắn những người đó lại vào vị trí làm việc của mình. Trong những người này, Trình Điệp Qua là người bận rộn nhất, khi nhìn anh leo trèo lên chiếc thang như vậy cô đã thầm toát mồ hôi thay anh.
Hôm nay không có ánh mặt trời, trên mặt biển hiện lên phẳng lặng giống như một chiếc gương. Cuối tháng chín tới tháng mười là thời gian thường xảy ra nhiều cơn bão, mỗi khi bão tới trên mặt biển lại càng tĩnh lặng thì chính là báo hiệu cơn bão sắp đến lại càng trở lên dữ tợn.
Mà tâm tình của Nặc Đinh Sơn vào giờ phút này cũng như mặt biển trước cơn bão, một mảng bình lặng, không lo lắng về Klein, không hề lo lắng về Vinh Tuấn, không hề lo lắng sự việc bị bại lộ.
Vào giờ phút này, cô chỉ muốn làm một việc đó là cô muốn thật buông thả, muốn thật tùy hứng mà nhìn anh mãi như vậy.
Khoảnh khắc hoàng hôn, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đã cùng nhau rời khỏi tòa lâu đài giấc mơ trên biển đang bước vào giai đoạn công trình thứ hai. Chiếc xuồng trên đường chạy về hướng hải cảng Manchester, cô và anh ngồi ở trên sàn, anh dùng một tấm chăn che ở trên đầu gối cho cô, cô ngủ thiếp đi trên vai của anh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ họ đã có một cuộc đối thoại ngắn.
"Anh không sợ tôi ở cùng một chỗ với anh cũng là vì túi hàng hiệu, vì trang sức sao?"
"Vấn đề nay tôi chưa hề nghĩ qua".
"Bây giờ nghĩ vẫn còn kịp".
"Nếu là như vậy thì cũng không có gì, trong tâm lý học không phải là có một loại bệnh gọi là bệnh thích đồ vật sao? Bệnh thích đồ vật cũng gọi là tôn sùng đồ vật. Có người thích túi, có người thích sách, có người thích trang sức, có người thích mua sắm, cho dù yêu thích sâu lặng cỡ nào thì cũng là một loại thích, không làm hại người khác, không có tạo thành phạm tội. Đương nhiên tôi có lòng tin, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tốt nhất trong lòng em".
Cô tựa trên vai anh cười, vừa cười vừa nói: Trình Điệp Qua, anh làm em quay mòng tới choáng váng rồi. Sau khi nói xong cô nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống, cơn bão sắp đến làm cho bầu trời hải cảng Manchester tụ tập vô số chim biển, chúng lượn vòng trên đỉnh đầu của mọi người, kêu ầm ĩ.
Nặc Đinh Sơn đứng cùng Trình Điệp Qua trên bến cảng, họ đang đi về phía đãi đậu xe của bến cảng, xe của Trình Điệp Qua đang đậu ở trên bãi đậu xe.
Tới bãi đậu xe, Trình Điệp Qua đưa điện thoại di động cho Nặc Đinh Sơn. Theo kế hoạch ban đầu là nửa tiếng sau Trình Điệp Qua sẽ hẹn Vinh Tuấn tới, Nặc Đinh Sơn chỉ cần ở một chỗ đợi anh là được.
Giống như bất ngờ hạ quyết tâm rất lớn, Nặc Đinh Sơn đã kéo tay của Trình Điệp Qua lại, ngăn anh gọi điện thoại cho Vinh Tuấn.
"Sao vậy?" Âm thanh của Trình Điệp Qua mang theo nghi vấn.
"Trình Điệp Qua, em muốn..." Nặc Đinh Sơn cúi đầu liếc nhìn giầy của mình, sau đó ngẩng đầu, âm thanh rõ ràng: "Để em tự nói với A Tuấn".
"Nặc Nặc..."
"Trình Điệp Qua, anh nghe em nói, em nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này nên do em nói với A Tuấn, em thấy như vậy thì có thể làm cho tình hình phát triển giảm thiểu tới mức thấp nhất, A Tuấn..."
"Nặc Đinh Sơn!" Trình Điệp Qua nghiêm khắc cắt ngang lời cô.
"Cái gì?"
Âm thanh của Trình Điệp Qua có vẻ như không thể nhịn được nữa: "Em muốn A Tuấn A Tuấn tới khi nào? Người ta có họ tên, còn nữa..."
Nói tới đây ánh mắt của Trình Điệp Qua cực kỳ ghét bỏ rơi trên mái tóc của cô: "Nặc Đinh Sơn, nói thật nha, kiểu tóc dài này chẳng thích hợp với em chút nào cả, bộ dáng như quỷ bây giờ của em cứ giống như mấy con ma nơ canh trong tủ kính vậy, chẳng có chút sức sống".
Giống như là đang làm nũng với người yêu, tay của Nặc Đinh Sơn vắt qua từ hai bên eo của Trình Điệp Qua, sau đó vòng quanh eo của anh nép mặt sát vào vị trí nơi trái tim của anh: "Trình Điệp Qua, lời em vừa nói rốt cuộc anh có nghe không".
"Đang nghe đây". Tay của anh rơi trên tóc cô.
Mặt đang kề sát trên lồng ngực anh, Nặc Đinh Sơn theo suy nghĩ tối hôm qua nói từng việc một: "Thời gian ở cùng với anh ấy mà trong lòng nghĩ về một người đàn ông khác đã làm cho em cảm thấy tội nỗi nặng nề rồi, chuyện này cứ để cho em tự nói với anh ấy, em thấy cứ như vậy sẽ tốt hơn".
Anh không nhúc nhích.
Cô thở dài trong lòng anh, âm thanh tủi thân: "Anh không tin em sao? Anh cũng đã như vậy rồi.... Khốn kiếp, em còn có thể thế nào được nữa? Anh cũng đã uy hiếp em rồi, anh còn muốn thế nào?"
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng.
Đưa chân ra đá anh một cái, mặt càng ghé sát vào lòng anh hơn: "Anh nói rất đúng, cả một đời rất dài, dài tới nỗi em muốn ở cùng một chỗ với anh".
Cứ như vậy Nặc Đinh Sơn đã thuyết phục Trình Điệp Qua để cho cô tự mình đi ngả bài với Vinh Tuấn. Xe rời khỏi bãi đỗ, Nặc Đinh Sơn dùng điện thoại của mình gọi một cuộc điện thoại cho Vinh Tuấn. Điện thoại vừa được kết nối Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh đề xi ben bất ngờ tăng cao của Vinh Tuấn: Nặc Nặc, em đang ở đâu?
Cảm giác được tốc độ của xe bị chậm lại, Trình Điệp Qua nghiêng mặt qua nhìn cô.
"A Tuấn, em có chuyện nói với anh, bây giờ anh đang ở đâu?" Âm thanh của Nặc Đinh Sơn bình tĩnh.
Sau khi cúp điện thoại Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống, xoay mặt qua nhìn bên ngoài cửa sổ, một bàn tay để không của Trình Điệp Qua xoa tóc của cô.
Xe của Trình Điệp Qua đậu ở trên vị trí dừng xe, bây giờ Vinh Tuấn đang ở trong nhà của Trình Điệp Qua. Dưới sự yêu cầu liên tiếp của Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua chỉ có thể thả cô xuống giữa đường, Sau đó anh sẽ quay lại công ty, mà cô sẽ ngồi taxi đi gặp Vinh Tuấn.
Họ rất nhanh đã gọi được một chiếc taxi.
"Nặc Nặc". Trình Điệp Qua kéo Nặc Đinh Sơn đang muốn lên taxi lại: "Hay là anh cùng đi với em nha".
Nặc Đinh Sơn lắc đầu, giọng thì thầm: "Nếu như em với anh cùng xuất hiện thì ở trong mắt A... Vinh Tuấn trông lại càng giống như đi thị uy, mà anh đi em nghĩ trong thời gian rất dài sau này em sẽ khinh bỉ chính mình".
Trình Điệp Qua gật đầu.
Ngồi trên Taxi, Nặc Đinh Sơn không dám quay đầu nhìn lại bóng dáng cao gầy đang đứng trên phố nhìn cô rời đi.
Sau quãng đường gần nửa tiếng, taxi dừng lại ở trước tòa nhà tinh tế, hình dáng thiết kế bên ngoài là hệ thống màu sắc thanh nhã, kết hợp với thiết kế hệ thống màu sắc ấm của ánh đèn bên trong ăn khớp với nhau.
Lúc này trong phòng đèn đuốc sáng choang.
Vừa đi về phía trước một bước thì điện thoại di động trong tay Nặc Đinh Sơn đã vang lên, đây đã là cuộc điện thoại thứ mười ba của Vinh Tuấn gọi tới điện thoại của cô, cũng giống như mười hai lần trước Nặc Đinh Sơn không nhận máy.
Tám giờ mười phút, Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng Vinh Tuấn ra, cửa vừa mở ra điện thoại di động của cô lại vang lê lần thứ mười bốn, Vinh Tuấn đang đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.
"A Tuấn". Nặc Đinh Sơn gọi một tiếng.
Vinh Tuấn quay đầu lại.
Điện thoại di động trong tay của anh bị ném qua một bên, điện thoại một đường bay đi, cuối cùng hòa lẫn cùng với một đống lớn đủ loại mảnh vỡ.
Người ta nói nghệ sĩ càng tài hoa thì tính khí lại càng xấu. Vinh Tuấn thỉnh thoảng cũng có lúc tức giận, lần đầu Vinh Tuấn tức giận vẫn thật sự làm cho Nặc Đinh Sơn khiếp sợ.
Ở thủy cung anh ấy đã đoạt đi cây gậy bóng chày của một đứa bé, cứ vậy tiện tay đánh bừa, thủy sinh theo dòng nước chảy xiết đã đổ ập tới người của họ.
Sau đó Nặc Đinh Sơn hỏi anh ấy tại sao, vẻ mặt của anh ấy thoải mái trả lời vì để sáng tác ca khúc được tốt hơn. Cũng đúng, anh ấy dùng mấy chục phút để viết ra một bản nhạc đã trở thành một ca khúc vàng bán chạy của quý.
Anh ấy còn nói với cô là anh ấy sẽ không bao giờ phát cáu với cô.
Vào giở phút này Vinh Tuấn đứng ở đó, anh ấy khoanh tay nhìn chằm chằm cô.
Câu hỏi đầu tiên: "Tại sao không nhận điện thoại của tôi?"
Sau câu hỏi thứ nhất theo tốc độ nói cực nhanh là âm thanh hùng hổ dọa người" "Từ tám giờ bốn mươi lăm phút tối hôm qua tới bây giờ trong thời gian gần hai mươi bốn tiếng em đã đi đâu? Tại sai không nói tiếng nào đã rời đi? Tại sao tôi nghe được em đi tìm Klein vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy? Tại sao Klein cũng như em không nhận điện thoại? Mà tại sao cái tay người Đức phải gọi tới di động của tôi để bịa chuyện liên thiên vậy với tôi?"
Khi hỏi xong câu cuối cùng đó thì Vinh Tuấn đã đi tới bên cạnh Nặc Đinh Sơn, giống với âm thanh hùng hổ dọa người của anh ấy còn có ánh mắt của anh ấy.
"Tự dưng không thấy, chuyện tập trung phát sinh trong một thời gian như vậy tôi nghĩ thế nào cũng chỉ có một nguyên nhân, Nặc Đinh Sơn, tôi không phải là kẻ ngu".
Lời này Trình Điệp Qua cũng đã từng nói với cô.
"Nặc Đinh Sơn, tôi hỏi em một vấn đề, em cam đoan với tôi là em sẽ trả lời thành thật".
"Hỏi đi".
"Có phải là em đã đoán được tối hôm qua tôi sẽ cầu hôn với em không".
Ngừng lại một chút, Nặc Đinh Sơn gật đầu, muốn đoán được tâm tư của Vinh Tuấn đối với cô mà nói không phải là một chuyện khó khăn.
"Quả nhiên!" Vinh Tuấn cười giễu cợt: "Vậy thì hiểu rồi, tất cả phát sinh trong hai mươi bốn giờ này chẳng qua là em không muốn, không bằng lòng mà thôi. Nặc Đinh Sơn, ở trong mắt của em tôi có vẻ rất ngu phải không? Nếu như em không đồng ý thì em có thể từ chối tôi, em cần gì phải quay một vòng lớn để đùa giỡn xoay tôi vòng vòng như vậy".
"Không phải, không phải như vậy. A..." Lời còn lại vì hành vi của Vinh Tuấn mà bất ngờ dừng lại.
Hai tay của Vinh Tuấn ghì chặt lấy cổ áo của Nặc Đinh Sơn, khoảng cách gần trong gang tấc Nặc Đinh Sơn giống như lại nhìn thấy Vinh Tuấn ở thủy cung khi đó. Dường như chỉ trong phút chốc thôi là cô sẽ tan thành mây khói, sức mạnh của tay cũng theo sự tàn bạo trong mắt anh càng lúc càng tụ lại. Hai mươi bốn giờ cô bặt vô âm tín xem ra đã làm cho Vinh Tuấn tính tình tốt phát cáu rồi.
Anh ấy nhìn cô, cô không lảnh tránh ánh mắt của anh ấy.
"Tôi ghét bị đùa bỡn, tôi cũng không thích nói dối". Anh ấy nói.
Sau khi nói xong anh ấy buông lỏng tay.
Lấy lại được cơ hội hô hấp, Nặc Đinh Sơn cúi người xuống, hít thở từng ngụm một. Trong ánh sáng còn sót lại cô đã nhìn thấy Vinh Tuấn muốn đi về phía cửa, Nặc Đinh Sơn đưa tay ra kéo tay của Vinh Tuấn lại.
"A Tuấn".
Vinh Tuấn dừng lại.
Thở dài một hơi, Nặc Đinh Sơn nói:
"Làm sao bây giờ? A Tuấn, hình như em là kiểu phụ nữ thủ đoạn đùa giỡn lại thích nói dối mà anh ghét kia, muốn biết hai mươi bốn giờ này xảy ra những chuyện gì không?"
Nặc Đinh Sơn buông tay ra, Vinh Tuấn vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ. Nặc Đinh Sơn không quan sát vẻ mặt của Vinh Tuấn, cô đưa lưng về phía anh, bước từng bước tới trước cửa sổ.
Đứng lại trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm.
"A Tuấn, có biết vì sao mỗi lần em cùng anh tham dự ở những nơi quan trọng đều mang theo đôi bông tai ngọc bích mà mẹ anh cho em không? Cũng không phải vì em thích đôi bông tai ngọc bích đó, mà đó là thứ duy nhất còn sót lại".
Bóng cây loang lổ, đèn đường không ngủ.
Tất cả mọi chuyện đều đã nói xong, dùng một loại giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói xong, kể cả chuyện Trình Điệp Qua là bạn trai cũ của cô. Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn vẫn duy trì tư thế như cũ đứng ở đó, ngây ngẩn, chờ đợi.
Hỏi tâm trạng của cô?
Tâm tình của cô yên tĩnh giống như đêm trước cơn bão, không có bất kỳ cơn sóng lớn nào.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một âm thanh vang lên ở sau lưng cô, lắng nghe vẫn có thể phân biệt được một chút tâm tình từ âm thanh quen thuộc này, thịnh nộ, bối rối, đố kị, thất vọng.
"Em và Trình Điệp Qua có... không?"
Nặc Đinh Sơn nhanh chóng trả lời: "Có, bọn em đã từng ở chung một thời gian ngắn".
"Tới Manchester các người có một mình gặp riêng nhau không?"
"Có, ngày thứ ba tới Manchester em đã hẹn Trình Điệp Qua gặp riêng, vì để thuyết phục anh ấy đừng mang chuyện trước kia của em và anh ấy nói cho anh biết, muốn nói cũng phải do em nói, sau đó bọn em cũng có tiếp tục gặp qua mấy lần".
Sau đó, Nặc Đinh Sơn mắt cũng không chớp nghe thấy âm thanh vang lên ở phía sau lưng của mình. A Tuấn lại đang ném di động sao? Không đúng, điện thoại vừa rồi đã bị anh ấy ném xuống đất rồi, nghe qua thì càng giống như anh ấy lại đang đem vật gì đó xô xuống nữa rồi, dựa vào âm thanh chắc là...
"Bây giờ hãy rời khỏi phòng của tôi ngay lập tức, em khiến tôi không cách nào đối mặt với gương mặt này của em nữa, em khiến tôi cảm thấy..."
Sau đó, Vinh Tuấn không nói tiếp lời còn lại nữa, được giáo dục tốt làm cho anh cố ép những từ ngữ bất nhã kia lại.
Buồn nôn sao? Cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn sao?
Nặc Đinh Sơn quay trở lại căn phòng của mình.
Không mở đèn, Cô lần mò tìm tới giường của mình, để nguyên quần áo nằm trên giường, mặc cho bóng tối cắn nuốt từng suy nghĩ của cô.
Sáng sớm, trong cái ý lạnh sởn cả tóc gáy Nặc Đinh Sơn bất ngờ mở mắt ra, sau đó cô đã nhìn thấy bóng dáng đứng ở trước giường cô. Dựa vào sắc trời trắng sáng, Vinh Tuấn lạnh lùng nhìn cô.
"A Tuấn!" Nặc Đinh Sơn từ trên giường ngồi dậy.
Trầm mặc ---
Trong ánh sáng nhạt, thân thể Vinh Tuấn nghiêng từng chút về phía cô, loại hơi thở lạnh tóc gáy vừa rồi dường như cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Nặc Đinh Sơn cứng đờ sống lưng, cố gắng chịu đựng, không để cho thân thể mình mảy may run rẩy lùi về sau vào lúc rạng sáng này.
Đối với hành vi này của cô anh ấy hình như rất hài lòng, lúc mũi của anh ấy sắp chạm tới mũi của cô thì dừng lại, gọi: Nặc Nặc.
Ngón tay ma sát trên mặt cô: "Cũng may là em đã nói ra những lời này, nếu như mà nghe được những lời này từ trong miệng người khác thì tôi nghĩ là tôi không thể không nổi điên".
Cái này Nặc Đinh Sơn biết, cô còn biết hình như bây giờ cô là một con bạc.
"Em đã lựa chọn rất đúng, bị em bán đi mấy thứ kia tôi không để ý, những thứ đó em muốn bao nhiêu tôi có thể cho em bấy nhiêu, mặc dù tôi ghét bị phụ nữa chơi đùa, nói dối nhưng tôi cũng rất thích phụ nữ thông minh. Rất rõ ràng, ở trong lòng em đã có lựa chọn rồi".
Ngón tay đi tới cằm của cô, hơi dùng sức, mặt của Nặc Đinh Sơn hiện ra trạng thái hướng lên trên.
"Nặc Đinh Sơn, em nên mừng là em có một gương mặt thành thật, cho dù lúc em nói dối thì gương mặt của em cũng vẫn trước sau như một hiện ra dáng vẻ vô tội, em cũng phải vui vì bây giờ tôi vẫn còn say mê gương mặt này của em".
Gương mặt kia tiến lại gần mặt cô từng chút một, đợi tới khi môi của anh ấy đặt lên môi của cô, cô mới nhắm hai mắt lại.
Sau một đêm không ngủ, sáu giờ sáng, Trình Điệp Qua đã nhận được điện thoại đến từ Vinh Tuấn.
Sau một đêm không ngủ, sáu giờ sáng Trình Điệp Qua đã nhận được cuộc điện thoại của Vinh Tuấn, trong điện thoại Vinh Tuấn Truyền đạt với anh như thế này: Trước bảy giờ rưỡi hãy nhanh tới sân bay ngay.
Sau khi nhận được điện thoại cua Vinh Tuấn Trình Điệp Qua gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn, điện thoại của Nặc Đinh Sơn nằm trong tình trạng không ai nghe máy. Trình Điệp Qua đã gọi điện thoại về nhà, người làm trong nhà nói cho anh biết: Anh Vinh và bạn gái của anh ấy đã đặt trước vé máy bay chuyến đầu tiên từ Manchester tới Berlin, người làm còn nói anh Vinh đã cho mỗi người bọn họ một ngàn Bảng Anh để cảm ơn.
Khi Trình Điệp Qua chạy tới sân bay là thời gian bảy giờ, lúc nhìn thấy Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh Vinh Tuấn, anh phát hiện mình không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Kỳ thật cứ như là lòng của anh đã biết trước được tất cả mọi chuyện. Có người nói, lòng bao giờ cũng nhìn thấy được trước cả mắt.
Cái ôm, nụ hôn, bữa sáng, lời nói dịu dàng đều là để tranh thủ kéo thời gian. Trong tình cảm cũng có một kiểu tương tự như thẳng thắn được khoan dung.
Đứng trước mặt Vinh Tuấn và Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua có một loại kích động giận quá hóa cười. Từ khi anh hiểu chuyện tới nay vẫn chưa có bất cứ người nào có thể lừa gạt anh như vậy.
Ánh mắt chuyển từ trên mặt của Vinh Tuấn tới mặt của Nặc Đinh Sơn, nhưng khi ánh mắt vừa giao nhau thì sự phẫn nộ lập tức biến thành bi thương. Biểu cảm trên mặt của cô là một vẻ ôn hòa, ánh mắt đi xuống, Trình Điệp Qua đã nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt trên xương quai xanh của cô. Có thể xác định là dấu hôn đó không thuộc về anh.
Cố ép cho ánh mắt rời đi khỏi dấu hôn ấy, quay mặt về phía Vinh Tuấn: "Không phải là chuyến bay buổi tối sao?"
"Bão sắp tới rồi". Người đáp lại cũng là một vẻ hời hợt: "Mình sợ tới lúc đó mình không đi được nữa, mình chỉ mong sao rời khỏi nơi này. Bắt đầu từ tối hôm qua mình đã cực kỳ ghét thành phố này, ở trong mắt mình nơi này chính là tượng trưng của nói dối, bạn tốt nhất của mình đã nói dối mình".
Anh ấy nhìn anh: "Mình nghĩ cậu rất khó có thể nhận sự tha thứ của mình".
Vào thời điểm này dường như Trình Điệp Qua đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Kiến Đường ở trên người của Vinh Tuấn, đầy vẻ ngạo mạn của loại cao cao tại thượng.
"Tùy cậu". Trình Điệp Qua nhún vai: "Không phải là cậu ghét phụ nữ thủ đoạn sao? Người phụ nữ bên cạnh cậu còn thủ đoạn hơn bất kỳ ai".
Ánh mắt nhàn nhạn rơi trên mặt Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn lại lần nữa cứng đờ sống lưng, đón nhận ánh mắt giễu cợt của Trình Điệp Qua. Giọng điệu của Trình Điệp Qua giống như là đứa trẻ bướng bỉnh đang nhắc nhở bạn của mình, Cậu nhặt được món đồ chơi mà cậu cho là nhặt được vật báu nhưng chỉ là thứ tầm thường thôi.
"Mình đoán lúc cô ấy nói cho cậu biết chuyện mình từng là bạn trai cũ của cô ấy nhất định là giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt vô tội. Ừ, không phải là mình cố ý nói dối cậu, chỉ là mình quá quan tâm tới cậu thôi, sau đó không cẩn thận đã biến thành như thế này". Nói tới đây Trình Điệp Qua chuyển đề tài, ánh mắt quẳng về phía Vinh Tuấn: "Mà Vinh Tuấn cậu ---"
"Cậu trời sinh có tính chưng diện của nghệ thuật gia sẽ làm cho cậu cho thấy thương hại gương mặt vô tội đó của cô ấy, cậu mở rộng hai tay chân thành thắm thiết thề quyết gắn bó với nhau, nhưng cậu biết trên gương mặt vô tội kia còn được che giấu bao nhiêu thứ, hoặc là sắp bị che giấu".
"Trình Điệp Qua!" Vinh Tuấn khẽ nở một nụ cười, gần gũi giống như là đang ở trên sân khấu biểu diễn chào cảm ơn với khán giả: "Mình có thể coi lời vừa rồi của cậu hiểu là quả nho chua trong lòng không?
Lời của Vinh Tuấn khiến cho Trình Điệp Qua bật cười lớn: "Là vì cô ấy sao? Mình nghĩ vẫn chưa cần thiết. Đúng rồi, cô ấy chắc chắn không nói cho cậu biết tối qua cô ấy đã ở đâu trong hai mươi bốn giờ".
Đúng là Nặc Đinh Sơn vẫn chưa nói cho Vinh Tuấn biết cô đã đi đâu trong hai mươi bốn giờ kia, cô đã nói cho anh việc bán đi trang sức của mẹ anh cùng với chuyện của cô và Trình Điệp Qua, nhưng chưa nói cho anh ấy biết hai mươi bốn giờ tối qua cô đã đi đâu, cô chỉ nói với anh ấy: A Tuấn em thề em đảm bảo trong hai mươi bốn giờ kia em chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh.
Nhìn ánh mắt của Vinh Tuấn dồn ép tới phía cô, Nặc Đinh Sơn cười khổ trong lòng.
"A Tuấn, mình có thể mượn bạn gái cậu năm phút không". Trình Điệp Qua rất lịch sự nói với Vinh Tuấn.
Lúc Vinh Tuấn vung nắm đấm về phía anh, bị anh ngăn lại giữa không trung: "Muốn để cho đề tài "tình bạn nhiều năm vì một người phụ nữ mà ra tay đánh nhau ở sân bay" thế này xuất hiện trong cuộc trà dư tửu hậu của mọi người sao? Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng mình sẽ bắt cóc cô ấy? Không cần phải lo, cô ấy đã không đáng để mình làm chuyện ngu xuẩn vì cô ấy nữa rồi".
Sau đó Nặc Đinh Sơn theo Trình Điệp Qua tới một khu vực khác, nơi này cách chỗ của Vinh Tuấn không xa.
Vừa dừng lại, Nặc Đinh Sơn đã nghe được âm thanh phẫn nộ của Trình Điệp Qua: "Nặc Đinh Sơn em đã chọc cho tôi giận rồi".
"Chuyện là do anh bới lên trước, chúng ta coi như không có chuyện gì không được sao?" Nặc Đinh Sơn khoanh tay, lạnh lùng đáp lại.
Gương mặt rất gần này đã không còn dịu dàng nữa, rõ ràng tối hôm qua chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới chỗ cô, cứ như vậy đỏ mặt nhìn anh.
Hóa ra sự dịu dàng của cô là cạm bẫy của cô.
Nặc Đinh Sơn nhìn gương mặt thịnh nộ của Trình Điệp Qua trong nháy mắt trở nên lãnh đạm, anh dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô thế này: "Nặc Đinh Sơn, em cũng không xem tivi, không đọc báo sao?"
Nặc Đinh Sơn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã qua hai phút.
"London đúng là đã xảy ra sự kiện lớn, đã nghe qua nghe trộm thương mại chưa? Vậy, liên minh chống nghe trộm thương mại em đã nghe qua chưa? Liên minh chống nghe trộm thương mại là đơn vị tư nhân, một vài công ty lớn sẽ bỏ vốn thuê một số nhân viên chuyên nghiệp tiến hành chống nghe trộm dài hạn. Tối qua, Liên minh chống nghe trộm thương mại đã bắt được hơn trăm thành viên của tập đoàn nghe trộm thương mại, hôm nay rất nhiều truyền thông sẽ tiến hành đưa tin về tin tức này".
Giống như để đáp lại lời của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy trên tivi vừa lúc phát tin tức này, trong hàng loạt công ty lớn bị nghe trộm doanh nghiệp Vinh Thị thình lình ở ngay trước mắt.
Nặc Đinh Sơn gần như đoán được Trình Điệp Qua sẽ nói cái gì với cô rồi.
Quà nhiên.
"Phòng làm việc của tôi, phòng làm việc cũng bị nghe trộm rồi, rất không may, tất cả đối thoại tối hôm qua của chúng ta đã bị nghe lén rồi".
"Từ hành động của tôi ngày hôm qua chắc là em đã đoán được thực ra tôi cũng không phải là người tốt lành gì. Nặc Đinh Sơn, em đã chọc giận tôi rồi, tôi đang nghĩ tôi có nên chọn vài nội dung nghe trộm công bố ra ngoài không. Chẳng hạn như sau đoạn đối thoại của chúng ta, một khi những cái đó bị công bố ra bên ngoài cũng không còn là chuyện hai người của em và Vinh Tuấn nữa rồi, có thể chắc chắn được là kết cuộc ảm đạm của em và cậu ấy. Nói thật, việc này đối với tôi và A Tuấn khôi phục lại tình bạn là một chuyện rất tốt, nói không chừng vì thế chúng tôi còn có thể đáp lại đề tài của công chúng, Nặc Đinh Sơn, cô gái đó đúng là một đoạn hồi ức giống như cơn ác mộng"
Nặc Đinh Sơn thẩn thờ nhìn Trình Điệp Qua, bởi vì lời của Trình Điệp Qua mà tay của cô có chút run rẩy, trái tim cứ như vậy bỗng chốc rất mệt mỏi, cô nhìn tới tay của Trình Điệp Qua, trong tay của Trình Điệp Qua không cầm điện thoại.
Nặc Đinh Sơn đờ đẫn nắm điện thoại trong tay đưa tới trước mặt Trình Điệp Qua, nói: "Có phải là lại muốn gọi điện thoại không, vậy thì gọi đi, đem mấy chuyện này phơi bày ra cho cả thế giới thấy".
Tầm mắt của Trình Điệp Qua rơi vào chiếc điện thoại trên tay của cô tiếp đó lại chuyển tới trên mặt cô, ánh mắt ấy mang theo nghi hoặc, cứ giống như cô giống như là kẻ địch xảo quyệt vậy.
Đưa điện thoại gần về phía anh hơn, miệng tự động nói: "Không phải là nói tôi đã chọc giận anh rồi sao? Nó sẽ làm dịu cơn giận của anh".
Anh vẫn đang quan sát cô.
Khẽ nở một nụ cười, gương mặt này đã từng khiến cô mê luyến, từ hơi thở tới chân tóc, từ chân tóc tới đầu ngón chân, từ đầu ngón chân tới ý nghĩ, từ ý nghĩ tới linh hồn. Yêu hết tất cả mọi thứ kể cả những lời tàn nhẫn mà anh đã không để ý nói ra. Yêu tha thiết!
Cho dù vào giây phút này cô vẫn còn say mê khi được anh yêu cô, điểm này cô không muốn phủ nhận.
Chỉ là bây giờ, giờ phút này, cô phải đem hết tất cả xé toạc ra, phá hủy tất cả. Cô không thể phản bội Vinh Tuấn, ít nhất là ở trên hành động, cô cũng không thể để mặc cho trái tim của mình ở cùng với anh. Không có ai hiểu rõ hơn cô, Nặc Đinh Sơn thêm Klein nữa sẽ trở thành cái động không đáy.
Vậy thì cứ để cho tất cả kết thúc ở đây đi!
"Thế nào? Lời tôi vừa nói đã làm anh nghi ngờ sao? Trong lòng của anh đang hỏi có phải là mình đã nghe lầm không". Nặc Đinh Sơn nhếch miệng cười: "Có lẽ trong lòng anh có thể vẫn còn sót lại một chút ít nhớ nhung, người con gái trước mắt này có lẽ sẽ khuất phục anh. Không, phải là trên diện mạo điềm đạm đáng yêu đã nói cho anh biết tất cả những thứ này đều là bất đắc dĩ, ở trong lòng của cô ta thực ra còn yêu anh".
Còn là người cô yêu nhất. Anh lại đang nhíu mày rồi, nhíu mày không tốt.
Đối với gương mặt đang nhíu mày đó của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn cười ra tiếng: "Trình Điệp Qua, vẫn không hiểu sao? Sự nghi ngờ với không hiểu của anh đều đến từ một nguyên nhân, đó chính là cho dù việc anh gia nhập vào hàng ngũ tiền lương hàng triệu một năm nhưng anh vĩnh viễn cũng không mang thêm được cái họ Vinh này. Tôi luôn nghĩ thế này, nếu như Trình Điệp Qua anh là con của Vinh Mộ Minh thì tốt biết mấy, như vậy thì tôi cũng không cần phải xoắn não suy nghĩ đong đưa giữa hai người anh và Vinh Tuấn nữa. Bởi vì lòng của tôi thiên về anh hơn, nhưng tiếc là anh không phải".
"Tôi nói như vậy đủ rõ rồi chứ?" Nặc Đinh Sơn hỏi.
"Nếu như vẫn chưa đủ rõ, vậy thì tôi nói cho anh một chuyện đơn giản. Anh thật sự cho rằng tôi là vì anh không thuận theo yêu cầu của tôi ở lễ hội Carnival bôi lên thuốc màu mới chia tay với anh sao? Thực ra nguyên nhân chia tay với anh là tất cả tài sản của anh chỉ có một triệu bảng Anh, sự thật này khiến tôi rất không hài lòng, không hài lòng tới nỗi tôi đã có ý nghĩ chia tay với anh. Chuyện chúng ta chia tay kỳ thực chỉ là một loại thuận nước đẩy thuyền mà thôi".
Mặt của Trình Điệp Qua từ hơi nhíu lông mày tới dãn ra, tới nghi hoặc, tới sáng tỏ. Sau đó sắc mặt dần dần tái xanh, tất cả những biểu cảm này cũng chỉ chuyển biến trong nháy mắt.
Nặc Đinh Sơn bắt đầu bật cười tùy ý: "Vào thời điểm này Anh Trình còn cho là chuyện đó là việc tương tự với nghiện đồ vật bình thường không ảnh hưởng tới thứ gì không? Vào lúc này anh Trình có còn đối với việc tôi theo đuổi tiền tài trông giống như một cô bé đáng yêu có thói quen đam mê búp bê Barbie không? Hử?"
Lời của cô giống như đã thi triển phép thuật trên người Trình Điệp Qua, bàn tay cứ thế vung lên, liền đem người đàn ông ấy phong ấn ở trong một không gian và thời gian nào đó. Cẩn thận nhìn gương mặt của người đàn ông này, nếu như nhìn thật kỹ, có thể thấy được sự bi thương sâu nặng tích tụ trên đầu mày đáy mắt anh.
Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống.
Đi qua kéo tay anh, cầm điện thoại nhét vào trong tay của anh, khẽ gọi: "Trình Điệp Qua".
Người đàn ông bị phong ấn dường như đã nghe được triệu hồi, anh nghiêng nửa đầu qua nhìn cô, sau đó nhìn vào chiếc điện thoại mà cô nhét vào trong tay anh.
"Cách thời gian năm phút còn lại một phút, trong một phút này nếu như anh không gọi điện thoại, thì tôi coi như anh đã chọn từ bỏ gọi cuộc điện thoại này".
Anh dường như không nghe thấy lời của cô mà từ từ nhìn chiếc điện thoại suy ngẫm.
Thời gian nhanh chóng mà chậm rãi trôi qua.
Một phút đã qua, đã đến năm phút.
Nặc Đinh Sơn khẽ nói: "Đã tới năm phút rồi".
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc còn nhỏ Nặc Đinh Sơn đã hỏi Susan khi đàn ông đau khổ có gào khóc giống như phụ nữ không?" "Không có, đàn ông có thói quen đem sự đau thương giấu vào trong đáy mắt".
Susan đã mêu tả với Nặc Đinh Sơn bà đã gặp qua người đàn ông có dáng vẻ bi thương nhất: Đó là một người đàn ông tham gia vào đám tang của vợ mình, ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, cằm nhẵn bóng, bày tỏ ý cảm ơn trước mỗi người tới tham gia tang lễ, đợi đến khi tất cả mọi người rời đi ông ấy vẫn như cũ đứng trước bia mộ mỉm cười với bức ảnh của vợ mình. Khi ông ấy mỉm cười với người vợ đã mất sự bi thương nhảy vào đáy mắt của ông ấy, sự bi thương này cũng giống như bộ lễ phục trên người của ông ấy, là màu đen.
Khi Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy màu sắc của sự bi thương, là màu sắc bộ lễ phục của mọi người trong tang lễ.
Nặc Đinh Sơn cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Mở miệng nói: Đã tới năm phút rồi, anh không gọi điện thoại.
Anh nhìn cô.
Tiếp tục mở miệng: Tôi rất cảm ơn anh.
Lúc mở miệng nói ra câu này trong lòng của Nặc Đinh Sơn cười tới không thể kìm chế được.
"Hãy quên tôi đi, tôi không đáng". Cô bắt đầu nói lên lời thoại quê mùa như trong phim điện ảnh.
Ánh mắt của anh cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt cô, dùng một tốc độ cực kỳ chậm rãi chuyển động, nắm lại chiếc điện thoại trong lòng bàn tay của anh, đó là series siêu sao của Goldgenie chế tạo. Một vị người Đức đến cả tên Nặc Đinh Sơn cũng không biết nghe nói có giao hảo với Vinh Gia đã nhất quyết đưa cho cô, thân máy được nạm 364 viên kim cương, một lần cô đã từng có suy nghĩ mang đến tiệm cầm đồ.
Chiếc điện thoại nạm 364 viên kim cương được đặt lại vào trong tay của cô, Nặc Đinh Sơn nắm thật chặt. Nặc Đinh Sơn còn muốn tiếp tục mở miệng nói thêm gì đó, tương tự như lời cảm ơn chẳng hạn.
Nặc Đinh Sơn định mở miệng.
"Cút!" Trình Điệp Qua đã mở miệng trước cả cô. Khẩu khí lạnh nhạt giống như là đang xua đuổi tên ăn mày nào đó đã làm cho anh vô cùng phiền phức.
Lời cảm ơn đã biến thành cái gật đầu. Gật đầu, Nặc Đinh Sơn không tiếp tục nhìn Trình Điệp Qua nữa, cô xoay người đi, thanh âm lạnh lùng truyền tới từ sau lưng cô.
"Nặc Đinh Sơn, mong cô nhớ cho kỹ thời khắc này, lời cô nói với tôi trong thời khắc này, tôi nghĩ ở tương lai không lâu nữa những lời này sẽ trở thành một màn bi hài kịch của cá nhân cô. Nặc Đinh Sơn, cô phải nhớ cho kỹ".
Cúi đầu, mắt nhìm chằm chằm vào mũi chân, nhìn bước chân của cô lướt nhanh qua. Phát thanh sân bay đang thông báo thời gian chuyến bay từ Manchester đi tới Berlin.
Thời điểm gần đi tới Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên tìm Vinh Tuấn, ngay lập tức rơi vào trong mắt cô là gương mặt của Vinh Tuấn, vẻ mặt lạnh nhạt, dưới đáy mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Giả vờ không nhìn thấy, đứng vào bên cạnh anh ấy, gọi một tiếng "A Tuấn".
Mấy tiếng sau, trên bầu trời cao mười nghìn mét.
"Nặc Đinh Sơn, em khẳng định là không nói dối tôi, em khẳng đinh tới Manchester em không có phát sinh bất cứ chuyện gì với Trình Điệp Qua". Vinh Tuấn hỏi cô, dừng lại một chút, ngữ khí của anh lại tăng thêm: "Tôi nói bất cứ chuyện gì em phải hiểu là chuyện gì rồi đó".
"Không có". Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại, trả lời.
"Em dùng danh nghĩa của Klein thề đi".
"Không, em vĩnh viễn sẽ không lấy danh nghĩa của Klein để thề". Cười khổ trong lòng, giơ tay lên: "Nhưng mà, em có thể dùng danh nghĩa cuả em để thề. Sau khi tới Manchester em không có lên giường với Trình Điệp Qua, nếu như lời em vừa nói có bất cứ giả dối nào vậy thì em sẽ chết không được tử tế".
"A Tuấn, như vậy anh đã tin em rồi chứ". "Còn nữa, A Tuấn, nếu như chuyện của em làm anh khó chịu như vậy, anh có thể đưa ra lời chia tay với em, em đảm bảo em sẽ phối hợp với anh bất cứ lúc nào".
Nặc Đinh Sơn nhận được đáp án là "Ngủ đi".
Ngày thứ ba trở lại Berlin.
Sáng sớm, Nặc Đinh Sơn vẫn trước sau như một thức dậy lúc bảy giờ. Tối qua Vinh Tuấn đã uống tới say mèm trong buổi tụ tập với bạn của anh ấy, Nặc Đinh Sơn đã làm xong canh giải rượi và bữa sáng.
Nặc Đinh Sơn gõ cửa phòng Vinh Tuấn, anh không có ném đồ đạc như ngày thứ hai quay trở lại Berlin để bày tỏ sự bất mãn của anh khi bị quấy rầy.
Mở cửa ra, anh đã hôn lê má của cô.
Tám giờ, Vinh Tuấn ngồi ở trên bàn ăn sáng. Nặc Đinh Sơn mang sữa bò đặt trước mặt anh, nhắc nhở Vinh Tuấn đang xem báo qua nửa tiếng nữa anh phải rời khỏi cửa.
Vinh Tuấn chậm rãi đặt báo xuống.
Trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy tiêu đề ghi rõ ràng trên báo: Người tình nước Anh Jude có lượng lớn Fan nữ vào tối ngày một tháng mười đã rơi từ trên đài cao mấy trăm mét xuống biển, mãi tới ngày ba tháng mười vẫn nằm trong trạng thái hôn mê.
Thân thể của Nặc Đinh Sơn có chút trống không, tập trung lại sứa lực để nhìn lại những nội dung kia.
Sau khi xác nhận những nội dung đó, tay của cô run lên, ấm nước cầm trong tay hơi nghiêng qua một bên, một chút nước đã nhỏ xuống khắp nơi trên mặt bàn.
"Jude" rơi xuống biển trên báo không phải là "Jude" nào khác, là Trình Điệp Qua mà không phải là Cầu Đức Lạc.
Đặt ấm nước lại, Nặc Đinh Sơn ngồi vào chỗ của mình, xoay mặt nhìn Vinh Tuấn. Giống như cô suy nghĩ, Vinh Tuấn đang nhìn cô, vẻ mặt đó giống như là đứa trẻ tinh nghịch.
Ánh mắt xuyên qua cửa sổ rơi vào một nơi không biết tên, Nặc Đinh Sơn thẫn thờ nói:
"Anh muốn em làm như vậy? Hay là anh muốn em có phản ứng thế nào mới khiến anh hài lòng, để cho anh thấy không phải là em đang lừa anh. A Tuấn, người đó là mối tình đầu của em, anh biết mối tình đầu đại biểu cho cái gì không? Cuối cùng anh đã nếm trải được mùi vị của kẹo bông, loại ngọt ngào ấy sẽ lưu lại trong lòng thật lâu, nhưng nó không đại biểu cho cái gì?"
"A Tuấn, Trình Điệp Qua không chỉ là mối tình đầu của em, còn là bạn của anh. Vào lúc này anh cảm thấy làm ra dò xét với em như vậy có ý nghĩa không? Hay là thực ra từ trước tới nay anh chưa hề xem người đó là bạn của anh, bạn chân chính".
Sói Tới Rồi Sói Tới Rồi - Loan Sói Tới Rồi