Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - Bầy Cừu Tế Lễ
ây, đây, tôi tới liền!” Bà Alice hét om khi cánh cửa lớn nhà kho rung chuyển dưới áp lực của những cú đập. Bà Alice, với ngài Alther tuyệt vọng, chỉ biết đứng nhìn, ước chi mình có thể giúp được gì, kéo ngược hai cái chốt sắt ra và, vận hết sức, đẩy cánh cửa nhà kho đồ sộ màu xanh lá cây dọc theo đường rảnh gỉ sét. Cánh cửa lừ đừ dịch chuyển, nhưng với sự giúp sức của Jenna và Nicko đẩy từ bên ngoài, nó rít ken két và rên rỉ trên đường mở ra, cho tới khi có đủ khoảng hở cho một con rồng bốn mét rưỡi chen vào.
Khạc Lửa nhảy cà tưng vào nhà. “Coi chừng!” bà Alice la lên… quá trễ. Một chồng hộp lớn kềnh càng ghi dấu hiệu Đồ Dễ Vỡ văng chíu xuống sàn, kèm theo tiếng kính vỡ rào rào. Khạc Lửa lãnh đạm. Nó ơ hờ ngồi xuống và dòm quanh với vẻ chờ đợi, như thể đang chờ ai đó mang bữa tối, không sai, bởi Khạc Lửa đã tiêu hầu hết thời gian của nó vào hy vọng có bữa tối… hay bữa sáng, hay bữa ăn dặm buổi sáng, hay bữa trưa, hay bữa trà hay bữa xế. Khạc Lửa không quan tâm bữa ăn được gọi là gì nữa, miễn được ăn là tốt rồi.
“Jenna!” ngài Alther thốt lên mừng rỡ. “Con đang làm gì ở đây?” Con ma cười hỉ hả khi Jenna và Nicko, trông tái nhợt và mệt mỏi, bước vào. “A, cả bậc thầy đóng thuyền nữa. Chào, anh chàng.” Nicko cười lẹ với ngài Alther, nhưng dường như không phải nụ cười hớn hở lệ thường của cậu. Hy vọng hơn cả mong đợi, con ma ngó ra đường mưa tối đen và nói. “Septimus có đi với các cháu không?”
“Không,” Jenna nói… cộc cằn bất thường.
“Cả hai trông mệt đừ kìa,” bà Alice bảo. “Lên lầu sưởi ấm đi.” Khạc Lửa quật đuôi một cái rầm.
“Im, Khạc Lửa,” Jenna mệt nhoài nói, vỗ vỗ cổ con rồng. “Nằm xuống. Nào, nằm xuống. Ngủ đi.” Nhưng Khạc Lửa không muốn ngủ. Nó muốn ăn tối. Con rồng hít ngửi không khí. Không có mùi gì hứa hẹn, chỉ có bụi, vải mục, gỗ mọt, sắt gỉ, xương cừu… ừm, xương cừu.
Khạc Lửa ủi mũi vào chồng hộp xếp ngay ngắn vững chãi, vươn cao chót vót tới sáu mét vào khoảng đen. Ngọn tháp hộp đong đưa xiêu vẹo.
“Tránh ra, tất cả mọi người!” bà Alice báo động, đẩy Jenna và Nicko ra lại ngoài đường cùng với mình và ngài Alther, không muốn bị Xuyên Qua bởi một núi cừu chết. Một trận bão thùng tới tấp đổ sầm xuống sàn nhà, nảy vằng khỏi Khạc Lửa và đáp la liệt quanh nó.
Khi bà Alice, ngài Alther, Jenna và Nicko lấm lét ngó vào trong, con rồng gần như bị chôn vùi trong đống thùng. Nó ngóc thò đầu lên, lắc lắc ra một trận mưa bụi cùng mảnh gỗ vỡ và bắt đầu nhai bỏm bẻm mở tung cái thùng bị rớt bẹp đầu tiên. Một đống xương vàng và cái gì trông tựa một tấm thảm da cừu cũ văng ra.
"Á!" Jenna thét, cô bé mới đây vừa nhiễm chứng bị xương ám ảnh. "Nó lấy gì trong đó vậy?"
"Cừu," bà Alice đáp, bà cao giọng cho át tiếng nhai rồn rột khi Khạc Lửa sục mõm vào các thứ chứa trong cái thùng đầu tiên. "Xương cừu đó. Nó ăn một con trong bầy cừu của Sarn. Ối chao."
Ngần ngà ngần ngừ, bà Alice, Jenna và Nicko bước trở vào trong, luồn lách đi qua bãi chiến trường. Jenna có thể đọc được những chữ ghi trên những cái thùng còn nguyên vẹn, theo lối chữ cổ xưa, đã ngả màu nâu qua nhiều thời đại: ĐÀN CỪU SARN LINH THIÊNG. THÙNG VII LÔ XXI. KHẨN. GIAO GẤP. Chúng hầu hết bị xoá mờ bởi ba từ nữa ịn chồng lên bằng mộc đỏ, đã phai mờ: CHƯA ĐÓNG THUẾ.
" Khạc Lửa!" Jenna thét, kiếm đường đi tới chỗ con rồng. "Dừng lại! Đưa cái đó cho tao. Ngay!" Khạc Lửa ngó xuống Jenna qua khoé mắt và tiếp tục nhai khúc xương số VII. Đó là thức ăn của nó và nó không định cho bất cứ ai - kể cả người thay thế in dấu. Cô ta có thể đi tìm thứ khác mà ăn.
"Không sao đâu," bà Alice thở hổn hển khi bà cùng Nicko đẩy cánh cửa đóng vào và nhà kho bị bao trọn trong bóng tối.
"Nhưng đó là cừu tế lễ," Jenna nói. Khạc Lửa nhai một khúc xương khác cái rốp và nuốt chửng, nghe cái ột thật lớn.
"Tôi nghi ngờ điêù đó lắm," bà Alice cười hà hà. "Tôi đoán chúng thuộc lô hàng gian chở xương tế lễ mà Hải Quan đã dập tắt một trăm năm trước. Tôi không lo về nó đâu. Theo ý tôi thì đó là sự tận dụng tốt nhất. Chúng chẳng còn ích lợi gì cho ai nữa. Chứ thật ra thì tôi nghe nói một nông dân ở vùng đất cao đã mua chúng vì tưởng chúng là lông cừu sống. Khi ông ta tới nhận hàng thì mời ngã ngửa ra thấy mình đã mua nhầm một đống thùng xương cũ, nên ông ta từ chối đóng thuế và để mặc Hải Quan bốc lên cảng. Quá hạn 30 ngày, Hải Quan ghi sổ trường hợp của ông ta."
Với những chỉ thì nghiêm khắc dành cho Khạc Lửa rằng phải cư xử đàng hoàng và đi ngủ ngay sau khi thanh toán xong món xương cừu, Jenna và Nicko để mặc con rồng nhai đống xương cừu thiêng và theo bà Alice và Ngài Alther lên tầng trên cùng.
Ullr Đêm gừ khi Jenna và Nicko bước vào.
"Úi!" Nicko hết hồn. Trông thấy cặp mắt báo màu xanh lá cây cháy rực trong ánh nến của bà Alice, Jenna bấu chặt lấy tay anh. Trong khi giật mình, Nicko nghi, là điều rất bất thường đối với Jenna.
Snorri ngồi dậy, tỉnh hẳn bởi tiếng ngao rền của Ullr. Đôi mắt ngái ngủ ngạc nhiên của chị xoáy vào hai kẻ mới đến. "Yên nào, Ullr," chị nói.
"Snorri hả?" Jenna hỏi, nhận ra mái tóc bạch kim trong bóng tối.
"Jenna? Em đó ư?" Snorri nhoài mình ra khỏi tấm da sói và, với Ullr Đêm theo sát bên, chị lao bổ qua sàn nhà gỗ nhám ra đón Jenna.
"Chào, Snorri," tiếng Nicko tuôn ra từ bóng tối khiến Snorri hoảng vía. "Nicko... tôi... tôi không biết anh cũng đến Bến Cảng?" Chị nói bằng giọng như hát mà Nicko rất thích.
"Chúng tôi cũng không ngờ," Nicko đăm chiêu. "Con rỗng đãng trí này xà quần khắp Bến Cảng suốt mấy tiếng liền. Chúng tôi tưởng sẽ không bao giờ đáp xuống chứ. Trên đó lạnh cóng."
"Tôi thích ở trên thuyền của tôi hơn," Snorri mỉm cười.
"Tôi cũng thích thế," Nicko bảo. "Hãy cho tôi một chiếc thuyền vào bất kỳ lúc nào xem... thuyền guồng cũng được. Tôi đã thấy thằng Sói đạp xuồng tới Cánh Rừng rồi, và tôi sẽ đổi con rồng lấy bất kỳ cái thuyền nào... kể cả cái màu hồng."
"Em nghĩ thằng Sói bảo Septimus bị lạc trong rừng là không đúng đâu," Jenna nói.
Nicko lắc đầu đồng ý với cô bé. "Tuy vậy cứ để nó tìm cũng được, chứ không cách chi bắt nó leo trở lên lưng rồng nữa."
"Anh ấy vào rừng có ổn không?" Jenna hỏi Snorri.
Snorri gật đầu. "Cậu ta huýt sáo và thế là một anh chàng tới đón cậu ta."
"Chắc là Sam đó," Nicko nói. "Anh ấy đang câu cá."
"Sam?" Snorri hỏi.
"À, Sam. Anh ấy là..."
"Anh trai!" Snorri phá ra cười.
"Sao cô biết?" Nicko hỏi, lúng túng.
"Thì biết chứ sao," Snorri vẫn cười.
Bà Alice quay lại đem theo vài tấm chăn từ một đống những sản phẩm đề SẢN XUẤT TẠI PERU. CHƯA ĐÓNG THUẾ. BỊ GIAM. "Ồ ồ, hay quá, thế ra tất cả đều đã biết nhau cả," bà bảo. "Đây, Jenna, Nicko, đắp cái này cho ấm, cả hai run như miếng thạch trên đĩa vậy."
Quấn mình vào những tấm chăn sặc sỡ, bốc mùi dê nồng nặc do hơi ấm từ áo chẽn của chúng bốc ra, Jenna và Nicko toả khói đứng hơ trước lò sưởi, bên trong cháy rừng rực những súc gỗ, của bà Alice. Trong khi từ từ ấm dần lên, chúng nhìn bà Alice bắc ấm nước sôi, pha trà cúc, cam xắt, đinh hương và mật ong vào một bình đất nung rồi đổ rót ra hỗn hợp đó ra bốn cái ca. Một thức uống ấm nóng cay nồng sực nức không gian.
"Các cô cậu chắc là đói lắm nhỉ," bà Alice bảo. Nicko gật đầu. Khi ấm dần lên và quên đi những giờ mình với Jenna chao liệng trên lưng Khạc Lửa trong cơn mưa phùn phía trên Bến Cảng, thì cậu mới nhận ra mình đói cào cả ruột. Bà Alice biến mất vào bóng tối ở đằng xa của chốn mà bà gọi là mái ấm rồi quay trở lại với một bánh mì thô của dân Bến Cảng, và một tảng xúc xích dê bự và nửa ổ bánh nhân táo cay.
"Xin mời, mọi người, ăn đi... cả cô nữa, Snorri." Bà Alice nhận thấy Snorri lúng túng lùi ra sau.
Snorri ngồi vào bàn. Cô ngồi kế bên Ngài Alther và mỉm cười với ngài. "Cháu... cháu nghĩ đã gặp ngài ở Lâu Đài rồi."
Ngài Alther gật đầu. "Cô là người Kiến Vong thì phải?"
Snorri đỏ mặt. "Không phải lúc nào cháu cũng ao ước điều đó, nhưng vẫn phải chịu thôi. Giống như bà ngoại của cháu vậy."
"Và giống mẹ của cô luôn?"
Snorri lắc đầu. Cô không thích mẹ mình. Không thích chút nào.
Sau khi bánh trái cây, bánh mì, xúc xích và phần lớn bánh nhân nướng đã biến mất, bà Alice làm thêm hai bình nước cam hương liệu nữa, xong rồi bà nhìn Jenna và dịu dàng bảo. "Cô có muốn kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay không? Ngài Alther và tôi... àm, chúng tôi muốn biết."
Ngài Alther mỉm cười. Ngài thích cụm từ "ngài Alther và tôi" và ngài thích cái cách bà Alice quan tâm đến việc của ngài hệt như việc của bà. Ngài ngẫm nghĩ đáng lý ra ngài đã mãn nguyện hoàn toàn rồi, nếu như không có sự việc kinh khủng về Septimus.
Jenna gật đầu. Thật nhẹ lòng khi kể ra cho họ nghe. Cô bé hít một hơi thật sâu và bắt đầu câu chuyện của mình, tính từ lúc nữ hoàng Etheldredda Hiện Hình trong phòng ngủ của cô bé đêm hôm trước. Bà Alice và ngài Alther lắng nghe với vẻ buồn rười rượi, và khi Jenna kể đến đoạn Septimus và Tấm Kính, ngài Alther bỗng mờ hẳn đi vì lo âu.
Tiếp theo đến lượt ngài Alther báo tin xấu. Jenna nghe kể bà Marcia đã tìm thấy gì trong cuốn Ta, Marcellus thì thở hốc lên và vùi mặt vào tay. Septimus đi mất rồi. Mãi mãi. Đó là lỗi tại mình.
Nicko quàng tay ôm vai Jenna. "Em đừng nên đổ lỗi cho mình."
Jenna lắc đầu. Không phải lỗi tại mình thì tại ai.
"Ờm, ta nghĩ..." ngài Alther đột nhiên nói. Mọi người quay qua nhìn con ma, ngồi giữa Snorri và bà Alice, lớp áo thụng tía của ngài trở nên rõ rệt đến kinh ngạc dưới ánh nến khi một tia hy vọng nháng lên trong tâm trí ngài. "Ta nghĩ, có lẽ có... cách tìm ra Septimus. Chỉ là đoán bừa thôi, dĩ nhiên, nhưng mà..."
Và thế là, trên tầng chót vót của Nhà kho số 9, một sinh vật đêm và bốn người sống ngồi bên ánh lửa lắng nghe một con ma giải thích xem họ có thể giải cứu Septimus bằng cách nào.
Ở dưới lầu trệt Nhà kho số 9, đống xương cừu tế lễ từ từ biến mất - bị day, dứt, gặm, kháo, nhai và nuốt tóm cho tới khi không còn gì ngoài mấy cái thùng rỗng và một cú ợ thoả mãn ngân dài bốc mùi cừu.
Không xa Nhà kho số 9, một chiếc thuyền hoàng gia nghênh ngang lướt sóng qua đầm Cỏ Thô, cưỡi một trận lụt ma quái từ hơn năm trăm năm trước. Nó tấp vào một bến đỗ dài, đã trôi mất từ lâu và nằm lấp lánh dưới ánh trăng, khe khẽ chòng chành, trong khi kẻ đi thuyền bước lên bờ và, với vẻ mặt bất bình cố hữu, đi lên lối mòn bùn lầy dẫn đến một ngôi nhà nhỏ lợp mái tranh.
Nữ hoàng Etheldredda Xuyên Qua cánh cửa. Và chủ nhân của mái tranh - một phụ nữ điềm đạm trong bộ đồ tựa cái lều to vá víu - ngước lên từ chỗ bà ngồi bên lò sưởi, thắc mắc về Sự Xáo Động thổi vào phòng mà mình đã cảm thấy. Bà rùng mình khi Nữ hoàng Etheldredda trôi ngang qua, khiến cho ngọn nến cháy rã ra. Dì Zelda đứng lên và, hơi nheo đôi mắt xanh da trời đậm của phù thuỷ lại, khảo sát căn phòng ấm cúng, mà bất thình lình không còn ấm cúng nữa. Nhưng cho dù dì Zelda có cố Nhìn thế nào, bà cũng không thể nhận ra con ma nữ hoàng Etheldredda khi mụ ta trôi lêu bêu, ráo riết lùng tìm Jenna.
Dì Zelda kinh hãi. Bà thấy rõ Sự Xáo Động những kệ sách và những lọ thuốc khi nữ hoàng Etheldredda săm soi những nơi ấy để mò tìm cánh cửa ngầm - nhưng mụ chỉ thấy cái buồng giấu một cái bình thót cổ khổng lồ. Và khi nữ hoàng Etheldredda leo những bậc thang dốc lên gác mái, chóp mũi nhọn của mụ dẫn lối đi, dì Zelda đi theo mụ, mặc dù dì không biết lý do tại sao.
Tin chắc là Jenna trốn ở trên đó, nữ hoàng Etheldredda sục sạo gác mái nhỏ tí từ sàn tới trần. Mụ Thổi Tung ba chiếc giường, đinh ninh sẽ tóm được Jenna trốn dưới một trong những tấm chăn đó - nhưng không thấy gì. Xong mụ chọc cái mũi nhọn xuống gầm giường... cũng không có... và nhìn vào tủ áo của dì Zelda, treo đầy những tấm váy chắp vá y hệt nhau... vẫn không thấy gì.
Đến lúc này thì dì Zelda đã kinh hoàng bạt vía. Bà biết là có một cô hồn thất đảng đang lởn vởn trong mái tranh của mình. Bà chạy xuống lầu để lấy bùa Trừ Tà, bỏ lại nữ hoàng Etheldredda lục tung gác mái. Chính lúc đó là lúc nữ hoàng Etheldredda tìm thấy vật mà dì Zelda hứa sẽ giữ tuyệt đối an toàn cho Jenna: viên đạn bạc của cô bé. Bằng những nỗ lực phi thường, nữ hoàng Etheldredda cầm khẩu súng lên, trong khi dưới lầu dì Zelda bắt đầu niệm bùa Trừ Tà. Một luồng khí hôi thối bốc trong không trung - do bởi bùa của dì Zelda đã cũ mà lại được cất trong buồng ẩm thấp - nữ hoàng Etheldredda bị Giải Trừ ra khỏi ngôi nhà và bị quăng xuống Xẻo Mương lờ phờ bùn. Nữ hoàng Etheldredda lóp ngóp đứng dậy, nắm chặt khẩu súng và trở lại con thuyền hoàng gia.
Ngồi trong cabin thuyền, xa khỏi cặp mắt tinh tường của dì Zelda, nữ hoàng Etheldredda ngắm nghía khẩu súng. Rồi mụ rút hòn bi nhỏ bằng bạc mà mụ thấy trong phòng của Jenna ra. Cầm viên đạn trong bàn tay càng lúc càng hoá thực thể, nữ hoàng Etheldredda nhìn kỹ nó và mỉm cười thâm độc. Nó được khắc mẫu tự I.P. - viết tắt của từ công chúa mồ côi - đã được nhắm đích danh Jenna từ khi cô bé mới lọt lòng. Quả là một cú ăn may - nữ hoàng Etheldredda nghĩ khi mụ tình cờ va phải con ma gián điệp đã phản bội gia đình Heap cách đây nhiều năm. Nếu cô hồn thất đảng của Linda Lane không ngoi lên khỏi sông và leo vô thuyền hoàng gia thì hẳn là nữ hoàng Etheldredda không bao giờ biết về công dụng của loại đạn có tên ấy. Vậy là may mắn vẫn đang ở về phía mụ, bởi vì bây giờ mụ đã có khẩu súng đi kèm viên đạn - tất cả những gì mụ cần là thấy công chúa để mụ nhắm bắn.
Chiếc thuyền ma hoàng gia trôi khỏi ngôi nhà tranh của người Giữ Đầm, để lại dì Zelda hoang mang nhìn đường rẽ nước của nó. Thượng toạ trên đống gối nệm của mụ, lắc lư trong cơn bão cổ xưa, nữ hoàng Etheldredda nhắm mắt lại và mơ về cái ngày không xa khi công chúa đã tiêu đời, và Lâu Đài lại trở về dưới quyền cai trị của nữ hoàng của nó - nữ hoàng Etheldredda bất diệt.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật