Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Người Kiến Vong
hạc Lửa lăn ra ngủ, để lại cho Snorri một chổ trống lốc trong gian hầm chật cứng hàng hóa, nơi trước đó từng đặt một trong những thùng cá muối. Thuyền Alfrún được neo chặt vào một thân liễu lớn, nhoài xuống khỏi bờ sông phía bên vùng nông trại, bởi vì cô chủ của nó cảm thấy cứ tiếp tục cuộc hành trình với một con rồng khó đoán ở trên boong là nguy hiểm chết người.
Snorri và Jenna đang ngồi giữa bãi chiến trường đằng đuôi thuyền, cố giả như không nghe thấy tiếng ngáy và tiếng khụt khịt ầm ĩ của Khạc Lửa. Thằng Sói, vẫn còn lay say sau chuyến bay và thèm cảm nhận mặt đất vững chắc dưới chân mình, giờ đang thám hiểm vườn táo d05c theo triền sông.
Snorri không bao giờ mong gặp lại công chúa lần thứ hai, chứ đừng nói là đích thân công chúa đáp oạch xuống thuyền của mình trên lưng một con rồng. Chị thấy hơi kính nể. Bèn mời Jenna và thằng Sói một bữa sáng hậu hĩ gồm bánh mì, bánh nướng, cá tẩm gia vị và táo,và họ xơi ngấu nghiến. Thằng Sói hối hận là đã đút hết cả thị xông khói cho Khạc Lửa, nhất là nhiêu đó chẳng bõ bèn chỉ với cơn thèm ăn của con rồng, buộc Snorri phải đãi con vật cả một thùng cá muối của chị.
“Em xin lỗi, Snorri,” Jenna khẩn khoản sau khi thằng Sói đi khỏi. “Bọn em đang trên đường đi tìm Septimus, và Khạc Lửa tự quyết định đáp xuống. Em đã không ngăn nó lại vì em cũng tưởng Septimus ở đây… nhưng không có.” Jenna bỗng lặng thinh. Cô bé không khỏi thắc mắc liệu Dò Tìm có tác dụng với Khạc Lửa hay không. Nếu như cái con rồng choai mãnh thú này bị xao nhãng bởi mùi thịt xông khói, thì thử hỏi, còn cái gì nữa có thể lôi kéo nó đi chệch lộ trình?
“Anh trai Septimus của em… Cậu ấy… rơi xuyên qua một tấm gương à?” Snorri hỏi.
Jenna gật đầu.
“Thế thì… chắc chắn em sẽ gặp cậu ta trong bệnh xá.”
Jenna lắc đầu. “Nó là Tấm Kính… chứ không phải gương soi,” cô bé giải thích.
“À… Loại Tấm Kính cổ xưa. Giờ thì tôi hiểu rồi.”
“Chị biết nó à?” Jenna ngạc nhiên.
“Bà nội tôi có một cái. Nhưng nhà tôi… chúng tôi không bao giờ được phép sờ vào nó. Bà Ells, chị của bà nội tôi, đã rơi qua đó khi bà ấy còn trẻ.”
“Thế”- Jenna không dám hỏi- “thế nhà chị có bao giờ tìm thấy bà ấy không?”
“Không,” Snorri đáp.
Jenna im thít. Bất chợt Snorri vùng đứng lên và chạy ra mạn thuyền, ngó về phía thượng nguồn. Jenna dõi theo ánh mắt của chị nhưng chẳng thấy gì. Dòng sông vắng tanh và tĩnh lặng. Cơn mưa lất phất đã tạnh một hồi, và bây giờ mặt nước phẳng phiu, trơi lững lờ, phản chiếu từng cụm mây nặng trĩu treo giữa trời. Tuyệt nhiên không có gì xáo trộn mặt nước, ngay cả một con cá phiêu lưu nảy lên bề mặt cũng không.
Snorri rút ống nhòm Vong từ trong túi áo chẽn ra và đưa lên mắt trái. Chị lầm thầm gì đó trong hơi thở.
“Cái gì vậy?” Jenna hỏi.
“Tôi không thích con thuyền này,” Snorri lầm bầm.
“Nhưng nó là con thuyền đẹp mà,” Jenna nói. “Em thích nó lắm, nhất là cabin nhỏ của chị. Thật ấm cúng.”
“À, không phải thuyền này,” Snorri giải thích. “Mà là thuyền kia.” Snorri hạ ống nhòm Vong xuống và chỉ ra hướng thượng lưu. Jenna nhìn theo tay của Snorri, nhận thấy mắt chị khóa chặt vào cái gì đó, và lia theo nhịp độ chậm chạp của vật đó xuôi về phía họ.
Snorri liếc qua Jenna. “À, cô không thể nhìn thấy thuyền siêu hình đâu.”
Jenna lắc đầu.
“Nó đang đi về hướng mình,” Snorri nói thầm.
Đột nhiên, không khí buốt lạnh hơn và dòng sông bỗng trở nên đáng sợ. “Cái gì đi về hướng mình?” Jenna hỏi.
Snorri không đáp. Nheo mắt qua ống nhòm Vong, chị mải nhìn chiếc thuyền hoàng gia của nữ hoàng Etheldredda tiến đến gần. Con thuyền vừa mới ở tuốt mé bờ sông bên kia đấy, khi nó quành qua khúc cua, mà giờ đã băng dòng và đang hướng thẳng tới thuyền Alfrún. Snorri rùng mình.
“Cái gì đó? Chị có thể thấy gì vậy?” Jenna thì thào.
“Tôi thấy một chiếc thuyền. Mũi thuyền cao và kiểu dáng dường như đã được đóng cách đây lâu thật lâu rồi. Có bốn tay chèo ma bân mạn trái và bốn tay nữa bên mạn phải; chúng di chuyển mà không gây xáo động mặt nước. Tôi thấy một bức màn trướng hoàng hoàng gia giăng trên những cây cột mạ vàng, che cho con thuyền, và thấy nữ hoàng ngồi bên dưới.”
“Có phải… nữ hoàng đó mặc áo viền cổ cứng và có những bím tóc cuộn úp vào hai tai không?” Jenna lào thào, bất giác kinh hãi cảm thấy mình biết nữ hoàng đó là ai. “Phải mặt bà ta trông như thể ngửi thấy mùi gì ghê tởm lắm?”
Snorri mỉm cười quay qua Jenna, nụ cười đầu tiên Jenna thấy trên gương mặt Snorri.
“Ố, thì ra cô cũng là người Kiến Vong. Từ lâu tôi đã luôn ao ước được gặp một người Kiến Vong!” Snorri ôm choàng lấy Jenna, nhưng, vì hoảng sợ bị nữ hoàng Etheldredda trông thấy, Jenna cố giãy ra và luýnh quýnh chạy trốn vào cabin của Snorri.
Snorri theo Jenna xuống dưới hầm. “Xin lỗi, nếu tôi… xúc phạm cô,” chị nói.
Jenna ngồi phệt xuống bậc thang, mặt trắng bợt, ôm gối thu lu. “Chị… chị không xúc phạm em đâu,” Jenna lầm rầm. “Em dứt khoát không được để nữ hoàng đó trông thấy. Mụ ta chính là kẻ đã bắt em dụ anh trai mình nhìn Tấm Kính. Mụ ta thật kinh khủng. Kinh khủng lắm.”
“À,” Snorri vỡ lẽ, nhưng không ngạc nhiên, nhớ lại cảm giác buốt thấu xương chạy khắp người khi lần đầu mình nhìn thấy con thuyền hoàng gia đó. “Em cứ ở đây, Jenna. Để chị đi Theo Dõi mụ nữ hoàng này. Xem mụ ta đang làm gì rồi báo cho em biết, bởi vì chị nghĩ mụ chẳng chịu Hiện Hình với em đâu, bởi mụ có mưu đồ xảo quyệt mà. Không chừng mụ đang giam giữ anh trai của em trên con thuyền đó cũng nên.”
“Sep! Trên thuyền ma. Nhưng nếu như thế có nghĩa là anh ấy cũng là ma…”
“Không hẳn luôn vậy. Có thể bị cô hồn Bắt nhưng vẫn Sống. Điều đó đã xảy ra với ông chú Ernold của chị.” Nói đạon Snorri biến lên boong, để lại Jenna nghĩ bụng bảo dạ gia đình Snorri coi bộ dễ gặp tai nạn khi có cô hồn dính líu tới sự việc.
Chiếc thuyền hoàng gia sắp đến gần thuyền Alfrún, Snorri thấy nó đã từng là một chiếc thuyền đẹp lộng lẫy. Mình thon dài, vẽ đầy những hình thù màu vàng óng và bạc, uốn cong rối rắm. Những cây cột trang trí tinh vi, chống bức màn trướng xa hoa màu đỏ để che nắng mưa cho nữ hoàng và các cận thần, đám người này chắc hẳn hay ngồi chầu ở hàng ghế đệm trên bục chỗ đuôi thuyền. Nhưng lúc này nữ hoàng Etheldredda đang ngồi một mình, như mụ vốn thường ngồi trơ trọi trong phần lớn cuộc đời của mình, do bởi đám cận thần khéo tìm được đủ mọi lý do biện minh để tránh phải bị kẹt cứng trên thuyền hoàng gia kẻo không sao thoát khỏi nữ hoàng. Dưới boong tám tay chèo ma ngồi trên những băng gỗ hẹp, đẩy những mái chèo vô hình tới rồi lui, tới rồi lui, trong khi nước sông không hề gợn sóng.
Khi thuyền hoàng gia lao về phía thuyền Alfrún, Snorri cất ống nhòm Vong đi, và giả bộ đang bận bịu dọn dẹp bữa sáng. Chị không ao ước chường mặt ra cho nữ hoàng biết mình là người Kiến Vong. Snorri chắc chắn rằng nếu Jenna khôn gtro6ng thấy nữ hoàng tức là mụ ta không chọn cách Hiện Hình. Nữ hoàng Etheldredda nhổm dậy khỏi ghế của mụ, bước tới mép thuyền và nhìn trừng trừng qua dòng nước tới Snorri. Nữ hoàng khịt mũi bất bình. Một con hầu gái, không hơn. Ánh mắt nữ hoàng chọc xoáy vào đống tàn dư của bữa sáng, mà cô hầu gái đang chậm rãi dọn đi- chậm một cách nhục nhã. Trong Thời này bọn đầy tớ lười chảy thây; rồi đây mọi thứ sẽ thay đổi khi mụ lại lên ngôi nữ hoàng. Tia mắt Etheldredda lại trở về nhìn Snorri. Có cái gì đó quái đản ở con bé này, mụ nghĩ. Mụ không thích cái kiểu mắt nó láo lia láo lịa như mắt tắc kè nhưng vẫn tránh nhìn đi bất cứ nơi nào. Rất ư là tinh ranh. Không nghi ngờ gì, sẽ có ngày chủ thuê nó giữa đêm thức dậy, tá hỏa nhận thấy toàn bộ hàng hóa của mình đã bị bán sạch ngay dưới mũi. Đáng đời hắn ta.
Với nụ cười mím trên môi, nữ hoàng Etheldredda cho phép thuyền hoàng gia trôi về phía thuyền Alfrún, trong khi mụ đảo khắp xó xỉnh còn lại của chiếc thuyền để tìm Jenna. Nữ hoàng đang trên đường tới đầm Cỏ Thô, nhưng khi vừa mới quẹo khúc quanh và phát hiện thuyền Alfrún thả neo dọc bờ sông, đột nhiên mụ bị lấn át bởi linh giác mạnh mẽ rằng đứa cháu gái lang bạt của mụ đang ở rất gần đâu đây, điều mà mụ không sao hiểu được, bởi vì con bé đang ở ngôi nhà trang của Người Giữ Đầm cơ mà. Hai tên Pháp sư Tối thượng đáng căm tức đó đã xì xồ quá nhiều- mụ đã nghe lõm chúng từ đằng sau cánh cửa phòng Jenna. Nữ hoàng Etheldredda là người tin cậy những thông tin thu thập được qua nghe lén; sinh thời mụ hoàn thiện nó tới mức không bao giờ tin ai nói gì tận mặt mình, trừ phi đích thân mụ đã thân hành nghe lỏm.
Khi thuyền hoàng gia đi song song với thuyền Alfrún, cảm giác Jenna ở trên thuyền của nữ hoàng Etheldredda thậm chí còn mạnh mẽ hơn, nhưng mụ không thấy cô bé đâu cả. Hoang mang hết sức, nữ hoàng sục sạo chiếc thuyền. Coi bộ nó chẳng hơn gì một thương thuyền điển hình của lái buôn phương Bắc: trên thuyền tung bay lá cờ của Nghiệp đoàn Hanseatic, gọn gàng, ngăn nắp, được duy tu chu đáo, bất chấp đứa con hầu gái lôi thôi lếch thếch kia. Tất cả đều yên ắng, bình lặng. Những cuộn thừng xếp thẳng thớm, thành thạo- nó có một con rồng ở trên boong.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật