If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Hộp Hoa Tiêu
hi bước vào sảnh trước của Văn phòng Sao lục, Jenna nghe thấy tiếng gì là lạ, nghe như tiếng chuột đồng cùng đường kêu lít chít nghèn nghẹt từ sau cánh cửa vọng ra. Cô bé ngó quanh quất và thấy một cậu bé mầm mập, tóc đen rức mắt, đứng lủi thủi sau tay nắm cửa. “Beetle? Phải anh đó không?” Jenna hỏi.
Con chuột đồng quẫn bách đó, là Beetle thật, đang giữ cửa mở cho Tổng trưởng Sao chép Mật, đáp lại bằng một tiếng chít nữa mà Jenna chắc mẩm nó đáp là “phải”.
Jenna nháo nhác nhìn quanh Văn phòng Sao lục, nhưng rồi hơi dịu đi khi không thấy bóng dáng bà Marcia đâu.
“Xin lỗi đi lối này, Jenna. Chúng ta sẽ phải tiến hành mà không có quý bà Marcia.” Tiếng Jillie Djinn phát ra ở đâu đằng cuối phòng, Jenna lật đật đi về hướng đó, vòng qua cái bàn lớn ở mép cùng. Cô gặp bà Tổng trưởng đứng bên cạnh cánh cửa nhỏ trong một bức tường nửa gỗ nửa kính. Jillie Djinn đẩy cửa ra, và Jenna theo bà vào Văn phòng Sao lục.
Một bầu không khí im phăng phắc treo lơ lửng trong Văn phòng Sao lục, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bút đưa lột rột và tiếng ngòi bút gẫy thi thoảng kêu cái khụp. Hai mươi mốt thợ chép đang cần cù sao chép nào là Thần Chú và Lời Khấn, nào là Bùa và Ngải, nào là phép Triệu Hồi và Ếm Nguyền, và có khi còn chép luôn cả thư tình của những nhân vật muốn chơi nổi. Mỗi thợ chép ngồi chót vót bên một cái bàn cao, miệt mài làm việc dưới khoảng ánh sáng vàng nhỏ xíu từ một trong hai mươi mốt bóng đèn rủ xuống khỏi những sợi thừng lâu năm, chốc chốc lại đu đa đu đưa một cách nguy hiểm trên trần nhà mái vòm.
Tổng trưởng Sao Chép Mật ra hiệu cho Jenna theo sau mình. Jenna tự động kiễng gót đi qua những mép bàn cao, đi tới đâu mỗi thợ chép lại quay qua ngó cô bé tới đó, thầm hỏi không biết công chúa làm cái quái gì ở đây, và hà cớ chi lại xách theo một đôi ủng cũ. Thế rồi hai mươi mốt cặp mắt dõi theo Jenna bám đuôi Jillie Djinn vào hành lang hẹp dẫn tới buồng Tuyệt Mật. Nhiều cái liếc mắt ngạc nhiên trao đổi qua lại, vài đôi lông mày nhướng lên, nhưng không ai nói gì. Khi Jenna khuất dạng vào ngõ quẹo đầu tiên, tiếng bút rột rẹt trên giấy và giấy da dê hảo hạng liền trở về nếp bình thường của nó.
Hành lang hun hút, tối om dẫn tới buồng Tuyệt Mật phải quẹo hết bảy lần, nhằm cắt đứt đường chạy của lũ bùa ngổ ngáo hay bất cứ vật gì có ý đồ đánh tháo khỏi buồng Tuyệt Mật. Nó cũng cắt đứt luôn ánh sáng chiếu vào, nhưng Jenna cứ lần theo tiếng áo thụng lụa loạt soạt của Jillie Djinn mà đi, và không lâu sau cô bé bước vào một căn phòng nhỏ, hình tròn, màu trắng. Căn phòng trống lơ trống lốc; chính giữa kê một cái bàn bình thường, đặt nến thắp sáng, nhưng không phải ngọn nến thu hút sự chú ý của Jenna, mà chính là Tấm Kính – nó cũng cao, đen xì, trông quen đến rợn óc, lồng khung chạm trổ dựa vào bức tường trát vữa xù xì của buồng Tuyệt Mật.
Jillie Djinn nhận thấy niềm hy vong trên mặt Jenna đã tắt ngúm. Không có Septimus, chỉ thấy một Tấm Kính khác, trong khi nó là thứ cuối cùng trên đời cô bé muốn thấy lại.
“Theo những nghiên cứu của tôi,” bà Tổng trưởng lại bắt đầu, “tôi hiểu rằng những Tấm Kính cổ chẳng qua là loại cửa mở chỉ đúng một chiều rất đơn giản. Và từ những tính toán của tôi, thì tôi có thể nói rằng Tấm Kính này là một mẫu cổ và được làm cùng thời với Tấm Kính trong phòng của cô. Tôi nghi ngờ rằng cái này đúng thật là lối trở lại từ nơi đó.”
“Từ nơi có Septimus phải không?” Jenna hỏi, hy vọng lại hơi nhú lên.
“Đúng vậy. Có thể là bất cứ nơi nào. Cho nên, xin hãy cho tôi biết, cái này trông có giống như Tấm Kính ở trong phòng Nữ hoàng không?”
“Ờm, nó không ở chính xác trong phòng Nữ hoàng,” Jenna đáp.
“Ồ,” bà Tổng trưởng có vẻ chưng hửng. “Thế thì nó đã ở đâu?” Bà cầm cây viết và quyển sổ từ dưới bàn lên và đứng trong tư thế sẵn sàng ghi chép thông tin. Có điều thông tin mà bà chờ đợi lại không tới.
“Tôi không thể nói,” Jenna đáp, cam chịu cái giọng điệu nhiễu sự của bà Tổng trưởng. Cô bé muốn nổi sùng trước những câu hỏi tọc mạch, có tính xâm phạm đó – bí mật trong phòng Nữ hoàng không phải là việc của Tổng trưởng.
Jillie Djinn có vẻ phật ý nhưng không thể làm gì hơn. “Nhưng Tấm Kính này giống với tấm kia – cho dù tấm ấy ở đâu chăng nữa?” Bà khăng khăng.
“Tôi nghĩ vậy,” Jenna nói. “Tôi không thể nhớ chi tiết của cái kia. Nhưng nó có kính đen và… cũng gây ra cảm giác kinh khủng như nhau.”
“Nói vậy không làm sáng tỏ được gì. Bởi vì Tấm Kính nói chung, tới mức độ nào đó – tùy thuộc vào sự nhạy cảm của ta xem món đồ hào nhoáng đó có trong suốt hay không – thường phản ánh niềm mong chờ của chính ta.”
Jenna cảm thấy ong ong u u giống như thằng Sói cảm thấy ngay từ ban đầu. “Chúng có thể làm được gì?” Cô bé hỏi.
“Giúp ta thấy được điều ta mong muốn thấy,” Jillie Djinn nói nhanh.
“Ồ.”
Bà Tổng trưởng ngồi xuống bàn, mở ngăn kéo, lôi ra một quyển sách to cộp bọc da, một tập giấy chi chít những cột số, một cây viết và một bình mực nhỏ màu xanh lá cây. “Cảm ơn, Jenna,” bà nói mà không ngước lên, “tôi tin là mình đã có đầy đủ thông tin rồi. Bây giờ tôi sẽ xử lý chúng đây.”
Jenna kiên nhẫn chờ được vài phút, sau đó, khi bà Tổng trưởng không tỏ ý gì là dừng hý hoáy, cô bé hỏi, “Thế… Septimus… anh ấy sẽ trở lại phải không?”
Tổng trưởng Sao chép Mật nhìn lên, nhưng xem ra bà đã đắm chìm trong thế giới của những con tính và sự kết nối. “Có thể. Mà cũng có thể không. Ai biết được?”
“Tôi tưởng bà biết,” Jenna phát cáu.
“Tôi chỉ có thể biết,” Jillie Djinn nghiêm trang, “khi thực hiện xong những tính toán của mình.”
“Khi nào thì sẽ xong?” Jenna bồn chồn hỏi, cảm thấy mình không thể chờ thêm một phút nào nữa để thấy Septimus trở lại và hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra.
“Lần này phải năm tới, nếu tiến triển tốt,” bà Tổng trưởng kề cà.
“Lần này phải năm tới?”
“Nếu tiến triển tốt.”
Jenna bước trở lại sảnh trước trong tâm trạng âu sầu. Trông thấy công chúa, Beetle vội đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình sau bàn. Tai cậu chàng tự dưng đỏ rần lên; miệng bỗng vuột ra một tiếng chuột chít rồi nói, “Hớ.”
“Hả?” Jenna quặc lại.
“Ừm. Tôi tự hỏi…”
“Cái gì?”
“Ừm… Sep có sao không?”
“Anh ấy không ổn,” Jenna đáp.
Đôi mắt đen của Beetle nhàng lên nỗi lo âu. “Tôi cũng đoán vậy.”
Jenna liếc Beetle một cái. “Sao anh biết?”
Beetle nhún vai. “Đôi ủng của Septimus. Cậu ấy chỉ có duy nhất một đôi thôi. Mà cô lại đang xách nó.”
“À, tôi sẽ mang trả lại cho anh ấy,” Jenna vừa nói vừa tiến ra cửa. “Tôi không biết sẽ tìm anh ấy bằng cách nào, nhưng tôi sẽ tìm… tôi sẽ không chờ cả năm mới đi tìm đâu.”
Beetle cười ngoác. “Ừm, nếu cô chỉ cần làm có thế thì dễ ợt.”
“Ối, Beetle, ha ha.”
Beetle nuốt nước miếng khan. Nó không thích làm Jenna bực. “Không, không, cô không hiểu. Tôi không đùa. Mà là thật đấy. Cậu ấy dễ tìm… là vì cậu ấy đã In Dấu một con rồng.”
Jenna đứng sững lại, tay đã đặt lên nắm cửa, và nhìn Beetle thao láo. “Ý anh là sao?” Cô bé hỏi chậm rãi, không dám hy vọng Beetle có câu trả lời mà bà Tổng trưởng không có.
“Ý tôi là rồng luôn luôn tìm thấy Người In Dấu của nó,” Beetle đáp “Ta chỉ việc thực hiện phép Dò Tìm và rồi, chííuu, rồng phóng vút đi. Dễ ẹc. Cô có thể đi cùng với nó nếu muốn, bởi cô là Hoa Tiêu mà. Cứ làm phép Thay Thế là xong. Vấn đề sẽ được giải quyết.” Beetle khoanh tay lại đầy vẻ tự mãn.
“Beetle, anh… anh có thể nói lại được không? Lần này nói chậm chậm thôi.”
Beetle cười tít với Jenna. “Chờ chút,” nó nói rồi lách mình đi qua cánh cửa, biến mất vào phía sau Văn phòng Sao lục. Jenna còn đang thắc mắc không biết anh chàng này làm chuyện gì thì cánh cửa bật mở, Beetle trở lại, tay cầm chặt một hộp thiếc màu vàng kim và đỏ rực.
Nó chìa cái hộp cho Jenna. “Của cô đó,”
“Của tôi?”
“Phải.”
“Ồ, cảm ơn,” Jenna nói. Im lặng rơi tõm xuống khi cô bé nhìn cái hộp và đọc dòng chữ KẸO BƠ CỨNG DÍNH RĂNG KÈM VỚI KẸO BƠ CỨNG MẬT ĐƯỜNG HẢO HẠNG in kiểu chữ đen đậm trên nắp hộp. “Anh thích kẹo bơ cứng à, Beetle?” Jenna hỏi, cố tò mò tìm cách mở hộp.
“Không phải kẹo bơ cứng đâu,” Beetle đỏ lựng mặt.
“Ủa?”
“Để tôi mở nắp cho cô nào.”
Jenna trao cái hộp cho Beetle. Cậu ta liền ra sức vặn mất vài giây; chợt nắp hộp bật bắn đi, cùng lúc một đống gì trông như da mỏng, hầu hết đều cháy sém, nhàu nhĩ hoặc rách tướp tuôn vèo xuống sàn. Mùi rồng gây nồng tràn xộc vào không khí. Nóng mặt lẫn xấu hổ, Beetle quỳ thụp xuống đất để hót lại mớ da rồng lột.
“Không phải kẹo bơ cứng,” Beetle vừa hốt vừa lầm bầm.
“Ừ, không phải,” Jenna đồng ý.
“Bảo bối của Hoa Tiêu đấy,” Beetle giải thích. Nó nhặt ra một mẩu da dài màu xanh lá cây, giơ lên xem, miệng bảo, “Dò Tìm này.” Xong, nó cầm một mảnh tróc màu đỏ cháy thành than, nói “Lửa này.” Cuối cùng nó tìm thấy cái cần tìm – một mẩu da màu xanh dương mỏng như giấy, nhăn nheo – và đắc thắng nói “Thay Thế đây rồi!”
“Ôi, cảm ơn, Beetle. Anh tốt quá.”
Beetle đỏ nhừ mặt hơn nữa. “Không có chi. È, ý… ờm, số là, sau khi cô trở thành Hoa Tiêu của Septimus với Khạc Lửa, tôi đã sưu tầm tất cả những bảo bối của Hoa Tiêu mà tôi có thể tìm thấy được rồi đem cất vào hộp đựng kẹo bơ cứng của mình. Hộp kẹo này là dì tôi đã tặng tôi dịp lễ hội Đông Chí. Tôi hy vọng cô không phiền,” nó hơi bẽn lẽn. “Tức là, tôi hy vọng cô không cho tôi là tọc mạch hay gì gì đó.”
“Ồ không, không đâu. Tôi luôn muốn tìm hiểu xem làm Hoa Tiêu tức là làm gì, nhưng chưa bao giờ hiểu được. Tôi đinh ninh Sep đã nghĩ… à, Sep nghĩ Hoa Tiêu tức là cắt móng tay móng chân và rửa dọn cũi cho Khạc Lửa.”
Beetle bật cười phá lên, nhưng rồi im bặt khi sực nhớ là đã có chuyện kinh khủng xảy ra với Septimus. “Vậy, cô có muốn tôi chỉ cho cô cách làm phép Thay Thế không?” Nó hỏi.
“Phép gì?”
“Phép Thay Thế. Khạc Lửa sẽ chấp thuận cho cô nhận lãnh vị trí của Sep, và nó sẽ làm tất cả mọi thứ cô yêu cầu… à, hoặc nó sẽ làm tất cả mọi thứ nó có thể làm cho Sep.”
“Thế thì không hẳn tất cả đâu,” Jenna mỉm cười.
“Đúng. Nhưng đó là khởi đầu. Sau đấy cô có thể Dò Tìm và bay với Khạc Lửa đi tìm Sep. Dễ… à, cũng dễ. Xem này.” Beetle cẩn thận cầm miếng da lột màu xanh dương, mỏng léc, vuốt thẳng nó ra và đặt lên bàn. “Cũng hơi phức tạp, nhưng tôi đoán là sẽ công hiệu.”
Jenna căng mắt nhìn hàng đống biểu tượng rối rắm được viết thành đường xoắn ốc, quấn chặt xít vào nhau theo chiều đi lên tới một góc bị cháy đen. Phức tạp là nói một cách văn vẻ. Chứ đúng ra cô bé không biết phải bắt đầu nhìn từ đâu cả.
“Tôi có thể dịch ra nếu cô muốn,” Beetle đề nghị.
Jenna cười toét. “Anh làm được à?”
Tai Beetle lại đỏ bầm đỏ dập lên. “Ờ, Được chứ. Không thành vấn đề.” Đoạn rút trong ngăn kéo ra một các kính lúp lớn và nheo mắt nhìn mẩu da. “Đơn giản thôi. Cô chỉ cần một món đồ gì đó thuộc sở hữu của Người In Dấu…” Beetle ngừng lời và liếc nhìn đôi ủng của Septimus. “Là cái… ờm… cô đã có rồi. Đem đặt nó… à, chúng trước mặt con rồng, ý tôi là Khạc Lửa, xong rồi cô đặt tay lên mũi con rồng, nhìn vào mắt nó và nói với nó… thế này, để tôi viết lời chú ra cho khỏi quên.” Beetle thọc tay vào túi quần lôi ra một tấm thẻ nhăn nhúm, rồi lấy một cây bút từ giá bút và viết một tràng dài những con chữ với sự tập trung cao độ.
Cảm kích vô cùng, Jenna cầm lấy tấm thẻ. “Cảm ơn, Beetle. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có chi. Bất kể lúc nào. Ngoại trừ… ý tôi là tôi hy vọng sẽ không có lần nào nữa. Tức là, tôi hy vọng Sep ổn và… nếu cô cần giúp đỡ…”
“Cảm ơn, Beetle,” Jenna nói, hơi ứa nước mắt. Cô bé chạy ào ra cửa và giật nó mở tung. Thằng Sói đang dựa vào cửa sổ, trông chán nản cực kỳ. “Đi thôi, 409,” cô bé nói và chạy bay về phía cổng vòm lớn ở cuối tháp Pháp Sư. Trong nháy mắt cô bé và thằng Sói biến mất qua cánh cổng vòm màu xanh dương.
Ở lại Văn phòng Sao lục, Beetle ngồi xuống và áp nguyên bàn tay lên trán. Nóng ran. Nó biết kiểu nóng này không phải là vì nó luôn đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy Jenna. Khi Beetle dựa lưng vào ghế, một dòng mô hôi lạnh chạy khắp người nó từ đầu tới ngón chân và văn phòng bắt đầu quay tít.
Tốp thợ chép bên trong Văn phòng Sao lục nghe thấy một tiếng rầm khi Beetle ngã chổng kềnh khỏi ghế. Foxy, con trai của cựu Tổng trưởng Sao Chép Mật đã bị giáng chức, chạy bay tới thì thấy Beetle nằm sõng xoài dưới sàn. Điều đầu tiên Foxy để ý là một vết cắn lủng da duy nhất, từ đó lan ra một dề mụn hột đỏ lòm, nơi mảnh thịt hở giữa mép ủng và xà cạp của Beetle.
“Nó bị chuột cắn!” Foxy la thất thanh với tất cả đám thợ chép bị sốc. “Beetle tiêu rồi!”
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật