One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Trại Nhà Heap
uổi sáng hôm sau trong cánh rừng Nicko và Septimus đã đứng dưới hai chân nội Benji. Hay một chân thì đúng hơn. Ánh nắng mùa hè sang rực rỡ chiếu xuyên qua tán lá của ông nội và thảy một thứ ánh sang xanh lá cây tai tái xuống nền cánh rừng, và xuống cả những thứ còn lại từ cái ba-lô bị nhai của Septimus. “Đồ đạc của em… tiêu hết rồi,” Septimus suýt xoa. “Bọn sói ăn sạch mọi thứ.”
“Mọi thứ, trừ tụi mình,” Nicko chỉ ra. “Điều đó mới là quan trọng nhất.”
Septimus không nghe thấy gì. Nó đang bò toài để kiểm tra mặt đất ngay gộc cái cây.
“Anh thì anh chẳng thò tay vào đống lá thế đâu.”
Nicko nhăn nhó nói.
“Tại sao không? Em đang tìm xem còn gì không.”
“Dùng cái đầu của em đi, Sep. Hàng đống sói. Bu quanh đợi bữa tối. Hau háu hau háu. Lại còn chén hết Bạc Hà Nổ. Em có nghĩ sau đó chúng làm gì không?”
“Cái đất phải ở đây. Bọn sói không thể ăn nó được… Em không biết, Nik, thế sau đó bọn sói làm gì?”
“Ị.”
“È è” Septimus đứng phắt dậy.
“Rồi chúng giấu phân dưới lá.”
“Èèè, không!”
Septimus chùi hai bàn tay vào áo chèn, bước lùi lại và giẫm phải cái thứ mà nó đang tìm kiếm.
“Thấy rồi! Nó đây. Ôi, tuyệt vời.”
“Cái gì vậy?”. Nicko hỏi, tò mò. “Gì mà quang trọng thế?”
Septimus giơ lên hòn đá xanh lá cây óng ánh ngũ sắc mà nó đã rất cẩn thận gói trong ba-lô.
“Ồ”, Nicko nói, bất ngờ nhờ ra lý do rại sao chúng lại đang ở giữa cánh rừng. “Thảo nào.”
“Jenna rặng em đấy.”
“Anh biết. Anh nhớ mà.”
Cả hai im lặng một lúc và Septimus nhìn lom lom vào hòn đá. Sau đó bất thình lình nó thốt lên:
“Hừ, em ghét sói quá đi mất! Coi tụi nó đã làm gì mày. Tụi nó làm nứt mất rồi.”
Septimus nâng niu hòn đá trên tay và chỉ cho Nicko thấy.
“Nhìn này,” nó nói. Một vết nứt nhỏ, lưa tưa chạy qua phần rộng nhất của hòn đá.
“Ừ, đáng lẽ còn tệ hơn mà, Sep,” Nicko nói. “May mà không bị vỡ. Anh nghĩ chăc một con sói đã gặm nó hay gì gì đó. Dám cá là cái cụ này không tốt cho rằng con sói ấy đâu.”
“Hy vọng thế. Cầu cho nó rụng hết răng đi.” Setimeus nói khi đút hòn đá vào cái túi nhỏ treo ở thắt lưng Học Trò.
Septimus và Nicko phải mất một lúc lâu để tạm biệt ông mình, với bao nhiêu lời hứa sẽ mang những người còn lại trong gia đình đến thăm ông, và rồi chúng bắt đầu lên đường, băng qua cánh rừng tìm kiếm trại của các anh.
Khoảng một lúc sau, ngay khi mắt cá chân của Septimus bắt đầu run lên ê ẩm và nó lại bắt đầu thắc mắc liệu mình có lạc lần nữa không, thì chúng tới một lối mòn rộng.
“anh biết tụi mình ở đâu rồi!” Nicko reo lên chiến thắng.
“Thật không?” Có vẻ nghỉ ngờ trong giọng nói Septimus.
“Thật. Theo anh, Sep.”
“Em đã nghe câu này lúc trước rồi thì phải?” Septimus lẩm bẩm.
“Đừng có làu bàu thế,” Nicko nói nhát gừng. “Nhìn.. dưới kia kìa… em thấy cái trại chưa?”
Nicko và Septimus đang đứng trên đỉnh một con dốc nhỏ. Lối mòn bị cắt ngang ngay trước mặt, uốn lượn giữa những thân cây và dẫn tới một khoảng rừng trống nhỏ. Một làn khói mỏng lừ khừ bay lên trong bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm, và trong lúc Septimus nhìn, cái vóc dáng cao gầy của một trong mấy ông anh nó bước ra khỏi cái gì đó trong giống như một đống lá lớn và vươn vai ngáp trong nắng ấm.
“Erik!” Nicko gọi lớn. “Ê, Erik!”
Cái hình dáng đó nhìn lên, mắt kèm nhèm.
“Nhanh lên, Sep,” Nicko giục giã, “đã tới lúc gặp đám còn lại của nhà mình rồi.”
Mười phút sau, Septimus đã nguồi một mình trước hố lửa trại. Gần như ngay khi Nicko giới thiệu nó cho Sam, Jo-Jo, Edd và Erik bằng kiểu cách màu mè của một nhà ảo thuật lôi con thỏ ra khỏi cái nón, thì tất cả bọn họ đều biến mất, mang Nicko theo cùng. Họ bảo với Septimus là họ đi kiểm tra những tấm lưới mà Sam đã đặt dưới sông để bắt cá tràn vào theo dòng thủy triều buổi sáng. Và Septimus cũng tỏ ra là mình hữu dụng, ở lạo canh chừng đống lửa đã được giữ cho cháy suốt ngày suốt đêm.
Septimus nhìn chăm chăm vào đống lửa và tự hởi tất cả những cuộc đoàn tụ gia đình đều như thế cả sao. Mặc dù nó vẫn luôn bồn chồn ngóng đến ngày gặp các anh còn lại của mình, và cứ nghĩ rằng họ sẽ vui mừng khi gặp nó; thế nhưng các anh ấy chỉ trố mắt dòm nó, cư như nó là một con ếch trong hũ không bằng. Và sau đó nó nhận ra ràng họ thậm chí không trố mắt nhìn vào nó nữa, mà chỉ chăm chăm nhìn vào cái áo chẽn lẫn cái áo chùng xanh la cay lịch lãm của nó, rồi nhin vào dải thắt lưng Học Trò Pháp sư Tối thượng màu bạc sáng lấp lánh một cách kệch cõm trong ánh nắng mặt trời, khiến nó cảm thấy như mình đang biểu diễn vậy. Nó đã phải lật đật quấn chiếc áo chùng quanh người để giấu cái thắt lưng đi, nhưng rồi Septimus ủ rũ nghĩ, điều đó chỉ càm làm nó trông như ngớ ngẩn – như kiểu nó lúng túng xấu hổi về bề ngoài của mình. Còn không thì hành vi ấy chỉ khiến nó trông giống như một thằng nhút nhát và đang bị lạnh…hoặc đang sợ, hoặc.. Và rồi trong lúc nó đứng đấy, quấn chặt áo chùng vào người, thì các anh của nó, từng người, từng người một, ráng ụt ịt cái gì đó mà septimus diễn giải ra là một lời “chào”, mặc dù nghe thì giống như “xời”. Thật ra, càng nghĩ lại, nó càng chăc rằng các anh nó đã nói “xời”. Septimus gục đầu vào lòng bàn tay, đinh ning rằng các anh đã nghĩ mình là mộ thằng ngốc đặc.
Septimus đang ngồi nhìn trân trân vào đống lửa, thắc mắc tại sao mình lại để Nicko lôi tới đây trong khi lẽ ra mình phải đang đi tìm Jenna mới phải, thì nó nhận thấy có ai đó ngồi xuống bên mình. Septimus quay sang thì thấy một trong các anh mình.. nhưng mà là anh nào? Lúc này Septimus đã quá lúng túng đến nỗi chẳng nhớ được rõ ai là ai.
“Chào”, anh đó nói, cời đơngs lửa bằng một que củi.
“Chào” Septimus đáp, ước gì mình cũng có một cái que.
“Có phải em là cái đứa đã chết rồi không?” Thằng anh kia nói.
“Cái gì?”
“Ừm. Chết rồi. Anh nhớ mẹ thỉnh thoảng nói chuyện về em với ba mỗi khi bà tưởng bọn anh không nghe thấy. Em chết. Rồi lại chưa chết, Quái thật.” Thằng anh khều khều ngọn lửa thêm nữa.
“Quái thật,” Septimus đồng ý. Nó liệc trộm anh nó.
Không phải là Sam, chắc chắn là không phải. Sam ít tuổi hơn Simon không bao nhiêu, giờ đã là một người đàn ông có râu nhạt lún phún trên mặt và giọng nói ôm ồm. Còn Edd và Erik, nó nhớ là đã nhận thây cả hai đứa cùng để tóc tết dài, xoắn lại như dây thừng. Thằng anh này, Septimus đoán hẳn phải là Jo-Jo. Lớn hơn Nicko một ít và cũng cao hơn một chút, nhưng gầy hơn nhiều, với mái tóc bù xu kiểu nhà Heap, xoắn tít màu rơm nhạt, vấn quanh đầu bằng một bó sợi dây đã đủ màu bện lại một cách cầu kỳ. Thằng anh bắt quả tang cái liếc mắt của Septimus.
“Jo -Jo” nó nói với nụ cười toe toét. “Là anh đấy”
“Chào anh,” Septimus nói, nhặt một khúc cây nhỏ gần đó và chọc chọc vào đống lửa.
Jo-Jo đứng dậy và vươn vai.
“Em trông lửa nhé, để anh đi lựa cá cái đã. Tối qua Sam hốt được một mẻ ngon lành. Marissa sang nay sẽ mang một ít báh mì qua.”
“Marissa?” Septimus hỏi.
“Ồ, cô ấy là một người Wendron. Em biết đấy, đám Phù thủy Wendrom ấy mà. Cô ấy làm cho anh cái này đấy.” Jo-Jo hãnh diện sờ dải ruy băng bằng da đeo quanh đầu.
Một lúc sau, Septimus đã ngồi trước đống lửa, cầm một con cá xiên qua cành cây khô hơ trên ngọn lửa nhỏ. Nhưng lưỡi lửa bắn tóe ra và nổ lách tách quanh con cá nướng. Mỗi con cá chin đề được Sam chia thành sáu phần, sau đó đặt lên một khoanh bánh mì của Marissa và chuyển quanh cho bọn cho trai. Septimus chưa từng ăn món gì ngon như vậy. Cả đám ngồi ăn trong một sự im lặng than thương, và rốt cuộc Septimus cũng bắt đầu thấy thư giãn và sung sương tận hưởng cảm giác được ở bên các anh mình. Không ai, ngoại trừ Jo-Jo, nói gì vời nói, nhưng họ đã cho nó một việc để làm nó có vẻ như là đầu bếp của cả ngày hôm đó. Cứ ăn xuong một con cá là Sam liền đưa cho nó con tiếp theo để hơ trên đống lửa, và chăng bao lâu sau, Septimus đã có cảm tưởng cứ như nó đã tiêu hết cả đời mình vào việc nướng cá bên đống lửa trại cùng với các anh. Thật ra, nếu không có mối lo ngay ngáy về Jenna, thì mọi thứ đứng là hoàn hảo. Rồi cuối cùng, sau khi cả bọn đã xơi sạch món cá, thì chính Nicko là người kể cho các anh về Jenna và Simon.
“Si… bắt cóc Jenna à?” Sam nói: Anh không nghĩ vậy. Ý anh là, chỉ ó chuyện anh ây và ba bất đồng với dì Zelda về vụ không được làm Học Trò thôi mà.. Ồ anh không hiểu sao em lại nghĩ anh ấy đột nhiên đổ đốn thế.”
Phải đấy. Edd và Erik đồng ý.
“Mặt dung anh ấy rất muốn trở thành một Học Trò đích thự, đúng không” Edd nói sau ít phút suy nghĩ.
Ờ Erik nói. “Anh ấy lúc nào cũng chỉ muốn có chuyện đó. Chán ngấy ra.”
“Có lần anh ấy bảo với em rằng lý do bà Marcia Overstrand không có Học Trò là tại vù bà còn đợi anh ấy,” Jo-Jo nói. “Em bảo anh điên rồi. Thế là anh ấy đá em”
“Nhưng anh ấy vẫn hay giúp Jenna làm bài tập về nhà và nhiều thứ khác nữa mà,” Sam nói. “Không đứa nào trong đám tụi mình tử tế với Jenna bằng anh ấy. Thế thì tại sao anh ấy lại thình lình bắt cóc con nhỏ? Thế chẳng vô lý à?”
Nicko cảm thấy tuyệt vọng hệt như Septimus khi không ai tin Simon đã cướp Jenna.
Quanh đống lửa, sáu an hem ngồi im lặng bực bội nhìm chằm chặp vào ngọn lửa và tàn tích của đông xương cá lẫn trong tro. Một chốc sau, không thể chịu đựng được nữa Septimus hỏi:
“Thằng Sói đâu rồi?”
“Ngủ,”Jo-Jo đáp. “Gần tối mới thức. Giống như sói ấy”
“Em cần nói chuyện với nó,” Septimus nài nỉ Jo-Jo khịt mũi.
“Hừm, nó không tiếp chuyện đau. Chảng nói năng gì. Em muốn nói gì với nó vậy?”
“Bọn em cần nó giúp,” Nicko nói. “Em đã bảo Sep là nó có thể lần theo vết Jenna.”
“Ừ, nó đang say sưa trong đó đó.” Jo-Jo chỉ tới cái gì trông như một đống lá to.
“Nào Sep. Tụi mình ra đánh thức nó đi,” Nicko vừa nói vừa đứng dậy khỏi đống lửa.
“Vấn đề là,” Nicko hạ thấp giọng trong lúc hai đứa đi về phía Thằng Sói, “Sam và mấy anh kia đã trở thành ù lì kể từ khi vào rừng sống. Họ ít nói lắm, lôi song trong cánh rừng là thế đấy, và họ chẳng làm bất kỳ việc gì vội vã. Họ chẳng màng gì đến thế giới bên ngoài – giờ thì họ gần giống với những sinh vật của Rừng rồi. Vì vậy, nếu em muốn làm bất kỳ điều gì – kiểu như thuyết phục Thằng Sói ấy – thì em phải tự mà làm lấy.”
Septimus gật đầu. Giống như Nicko, nó đã quen với cách sống trong Lâu Đài, quen có việc để làm và mọi người xung quanh nghĩ việc đó là để nó làm. Nó nghĩ bụng, kiểu sống ở cánh rừng kiến nó phát khùng mất.
Septimus và Nicko lầm mò bằng qua trại trong khi mấy đứa anh của chúng nằm ườn quanh đống lửa, hờ hững ném những que củi và lá vây vào đó và nhìn lửa bùng lên từng chập. Trại Heap không lớn lắm – gồm bốn cái lều lùm xùm trên một tràng trống nho nhỏ, quay xung quanh hố lửa trung tâm. Những cái lều trú than, mà mấy thằng con trai gọi là chốn say sưa, được dựng lên từ những cành liễu nhỏ đốn gần bờ song, rồi sau đó lên từng chập. Trại Heap không lớn lắm - gồm bốn cái lều lùm xùm trên một trảng trống nho nhỏ, quây xung quanh hố lửa trung tâm. Những cái lều trú thân, mà mấy thằng con trai gọi là chốn say sưa, được dựng lên từ những cành liễu nhỏ đốn gần bờ sông, rồi sau đó uốn khum khum lại, cắm xuống đất. Cắm xuống đất rồi, những cành liễu vẫn tiếp tục lớn lên, và vào mùa hè, chúng thu hoạch được hẳn một vụ bội thu toàn lá là lá. Mấy thằng con trai cũng đan vào thêm nhiều cành cây nữa, cùng với cỏ dài và bất cứ thứ gì mà tụi nó kiếm được. Bên trong những cái lều, bọn chúng ngủ trên nệm lá dày, có cả những tấm chăn xù xì bắng lá do cụ Galen, bà lang và bà giáo già của Sarah Heap sống trong một ngôi nhà cây gần đó, đã dệt tằng khi lần đầu chúng dựng trại. Giờ họ lại còn được chi viện thêm lông thú và những tấm chăn mềm màu sắc sặc sỡ do những cô Phù thủy Wendron trẻ tuổi trong vùng làm cho.
Chốn say sưa của Sam lớn nhất và chắc chắn nhất. Edd và Ẻik ở chung trong một đống lá xiêu vẹo, rộng lớn, còn Jo-Jo sở hữu một cái lều nón ngăn nắp được tô điểm bằng cỏ thắt bện đẹp tuyệt mà Marissa đã giúp anh dựng nên.
Chốn say sưa của Thằng Sói trông giống như một đống lá, nằm ngay mép trại, đâu mặt vào cánh rừng. Nicko và Septimus đã phải đi quanh cái đống lá đó mất hai vòng, đang tìm cho được một lối vào thì bất ngờ Septimus nhận thấy một cặp mắt nâu sáng quắc dòm mình trừng trừng qua đám lá cay.
“Hơơ” nó thở hộc, và một cơn rung mình quái đảm chạy khắp người nó.
Ê,Sep, trông em như vừa gặp ma vậy.Nicko cười phá lên. “Thằng Sói thôi mà. Nó vẫn thế đấy. Không bao giờ đê người ta thấy mình trước. Chắc chắn nó đã theo dõi tụi mình ngay khi tụi mình mơi tới”
Mặt septimus tái nhợp. Tim nó đập thình thịch, cặp mắt của Thằng Sói nhìn chằm chằm vào nó khiến nó quá sức khiếp đảm, gần bằng khi lũ sói hù nó đêm trước.
“Ùm” nó lầm bầm chìm vào tiếng xì xào của cánh rừng.
Bất ngờ cái đống lá tròng trành một cái rồi một dáng người roi roi hiện ra, phủ đầy đất với cành con. Thằng Sói đứng căng mình như một vận động viên chạy đua đang chuẩn bị xuất phát, mắt liếc dọc ngang. Nicko và Septimus, theo bản năng, bước ra khỏi lãnh địa của hắn.
“Đừng nhìn thẳng vào nó. Mới đầu đừng nhìn thế. Kẻo nó sợ” Nicko nén thở, thì thào.
Septimus không sao cưỡng nổi, phải liếc trộ một cái thật nhanh, và nhẹ long làm sao, nó thấy Thằng Sói trông giống một đứa con trai nhiều hơn là một con sói Thằng Sói thậm chí cũng không bốc mùi quá tệ, mùi nó giống đất ẩm hơn là mùi sói. Nó là một con người hản hoi. Mặc một cái áo chẽn ngắn, không rõ màu gì, cột chặt quanh thắt lưng một sợi dây da cũ. Mái tóc rối bết, màu nâu dài,dung kiểu cánh rừng. Đôi mắt màu của nó, sau khi đã làm xong công việc kiểm tra cảnh vật xung quanh, liền chuyển sự chú ý sang Nicko và Septimus – đặc biệt là Septimus, thằng này cứ ngó lên ngó xuống, vể bối rối, hoang mang. Septimus lại một lần nữa cảm thấy lúng túng hết sức kỳ cục vì bộ quần áo bảnh chọe của mình, và nó lại một lần nữa ước gì mình đã kịp thời lăn vào bùn trước khi đến Tại Heap.
“Chào,” Nicko nói sau một hồi. “Cậu khỏe chứ?”
Thằng Sói gật đầu, vẫn nhìn Septimus trân trân
“Bọn này đến có việc nhờ cậu giúp,” Nicko nói với giọng điềm tĩnh và chậm rãi.
Thằng Sói cuối cùng cũng gỡ cái nhìn chằm chằm ra khỏi Septimus và ngó thẳng vào Nicko một cách long trọng.
“Tụi này cần cậu kiếm giúp một người. Có một người bị bắt đi mất.”
Thằng Sói không bày tỏ phản ứng gì.
“Cậu hiểu chứ?” Nicko hỏi. “Thật sụ quang trọng đấy Cô bé ấy là em gái bọn này. Nó bị bắt cóc.” Trong tích tắc, cặp mắt của Thằng Sói mở tròn nhướn lên đầy ngạc nhiên. Giờ thì đên lượt Nicko và Septimus nhìn nó chằm chằm, chờ câu trải lời.
Và rồi cuối cùng, chậm, rất chậm, Thằng Sói gật đầu.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công