Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Phòng Thí Nghiệm
eptimus dẫm phải một bao giấy lớn đựng đầy cà rốt khi đi theo bà Una Brakket xuống hành lang tối om om. Trước kia nó chỉ được phép vào căn phòng chật hẹp ở đằng trước, ngó ra đường, nhưng khi bám theo bà quản gia đi sâu vào những hốc tối tăm của hành lang, Septimus ngạc nhiên thấy rằng những dường như căn nhà trải dài vô tận.
Una Brakket dừng lại bên một cánh cửa thấp và đốt một cây nến. Ngay sau đó Septimus cùng bà leo xuống mấy bậc thang gỗ dốc đứng xuống một hầm chứa ẩm thấp, sực mùi mốc. Căn hầm dài và hẹp có mái vòm thấp, tiếng những chiếc thuyền guồng bị kéo ra khỏi nhà thuyền dội âm một cách quái đản qua các bức tường. Trong hậm chật ních những thứ hổ lốn của bao nhiêu năm tích lũy đồ đống nát: những chiếc giá ba chân rỉ sét và đèn dầu, mấy chồng hộp gỗ nhét đầy ắp những xấp giấy cổ xưa ngả màu vàng, rồi hàng đống dụng cụ khoa học gãy vỡ, và thậm chí cả một đôi giày trượt băng cũ kỹ treo trên tường.
Với Septimus lóc cóc đi đằng sau, bà Una xăm xăm bước tới cuối căn hầm và chui qua một ô vòm nhỏ. Ánh sáng từ cây nến bà đang cầm nhanh chóng khi bà biến mất vào một góc quanh, và Septimus thấy mình rơi vào cảnh tối đen như mực, không biết lối nào mà đi…nhưng điều đó không làm Septimus lo lắng, vì chiếc Nhẫn Rồng mà nó đeo trên ngón trỏ bàn tay phải, như mọi khi, lại bắt đầu phát sáng, và ngay tức khắc nó lại thấy mình có đủ ánh sáng để biết mình đang ỏ đâu.
“Mi ở đâu đó? Tao không rảnh cả ngày đâu,” giọng quang quác của Una xé toạc bóng tối khi bà quay trở lại xem Septimus tới đâu rồi.
“Tao không cho phép bọn nhóc mang nến xuống đây,” bà nạt nộ khi nhận thấy có ánh sáng phát ra từ bàn tay Septimus.
“Nhưng…” Septimus phản đối.
“Tao không bao giờ cho phép bọn con nít xuống đây. Tao mà có quyền thì thậm chí tao còn không cho chúng vào nhà kia. Chỉ tổ phiền hà, cái bọn nhãi con.”
“Nhưng…”
“Để nến ngoài đó rồi theo tao.”
Septimus nhét bàn tay phải vào túi áo chẽn rồi theo Una Brakket vào một đường hầm hẹp rí, lót gạch. Đường hầm uốn lượn sâu bên dưới những con đường của Lâu Đài, đưa họ đi bên dưới nhà cửa, vườn tược của các nhà hàng xóm. Ngọn lửa của cây nến cứ lập lòe và đổ rạp xuống trong bầu không khí lạnh lẽo, cuồn cuộn của đường hầm, có mùi ẩm thấp của đất và nấm mốc. Khi họ tiến về phía trước, cái lạnh thấu như băng len lỏi trong không khí; Septimus rùng mình và bắt đầu tự hỏi, chính xác thì bà Una đang dẫn mình đi đâu đây.
Bất ngờ bà dừng lại – một cánh cửa gỗ dày chặn ngang đường hầm. Từ chùm chìa khóa treo ở thắt lưng mình, bà quản gia chọn ra cái lớn nhất và tra nó vào cái lỗ khóa tọa lạc một cách kỳ quái ở ngay chính giữa cánh cửa. Septimus vừa mới định nhìn quanh quất xem bà Una đang làm gì thì một âm thanh vo vo rền rĩ nổi lên từ đằng sau cánh cửa.
Una Brakket đột nhiên nhảy lùi lại, đáp đánh huỵch xuống bàn chân của Septimus
“Oái!”
“Lui ra!” Bà Una xô mạnh Septimus một cái và tống nó bay trở lại đường hầm, chưa đầy một giây sau, cánh cửa gỗ đổ ầm xuống trước mũi họ tựa như một cây cầu rút nhỏ.
“Đợi đó,” Una quang quác. “Mày không được đi thêmchút nào nữa. Để tao vào báo với quý bà Marcia là có người kiếm.” Nói xong Una Brakket bước qua cánh cửa như thể đó là một cây cầu bắc qua hào thật.
Septimus theo bà vào phòng thí nghiệm
Phòng thí nghiệm của giáo sư Van Klampff là nơi kỳ lạ nhất mà Septimus từng thấy, và nó cũng đã từng thấy vài nơi quái gở không kém từ khi nó trở thành Học Trò của bà Marcia.
Tắm đẫm trong ánh sáng xanh da trời nhạt, phòng thí nghiệm là một căn phòng dưới lòng đất, khum khum hình vòm, dài, hẹp và chứa cả một rừng những lọ nhỏ, chai thót cổ, hũ nhỏ với phễu đang sôi ục ục và kêu óc ách; tất cả được gắn vào một ống thủy tinh khổng lồ treo thòng xuống và lù lù chiếm toàn bộ chiều dài của phòng. Đầu mút của dụng cụ thí nghiệm khoa học này lởn vởn một luồng khí màu xanh da trời, mà giáo sư Van Klampff tin rằng có thể đuổi không cho Vong bén mảng. Luồng khí réo lục bục trong không khí, tạo cho cả không gian nơi này có một mùi đặc thù, gợi cho Septimus tới mùi bí ngô cháy.
Septimus ló mắt dòm qua màn sương mù xanh da trời, cố tìm xem bà Marcia ở đâu. Ở tít cuối phòng thí nghiệm nó lờ mờ thấy dáng người cao lớn của bà Marcia và hình thù lùn bè bè của giáo sư. Bà Marcia đang cầm một ống thủy tinh cao chứa đầy chất lỏng đen óng ánh, nhìn chong chong vào làn hơi xanh xem có chuyện gì xảy ra, bỗng giật nảy mình vì tiếng cánh cửa rơi ầm xuống, bung ra.
“Con làm gì ở đây vậy?” Bà kêu to, ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Septimus phía sau lưng bà Una.”Ý ta là hôm nay là ngày nghỉ của con mà, Septimus. Ta không muốn mẹ con lại phàn nàn nữa đâu.”
“Tại Jenna!” Septimus thét lên, thành thục né khỏi bà Una khi bà này quơ tay định túm lấy nó, rồi nó bươn ào qua làn sương mù về phía bà Marica.
“Hả? Jenna cái gì?” Bà Marcia hỏi, rối bời, đầu bà vẫn còn đang quay cuồng bởi những công thức toán học bất tận mà giáo sư Van Klampff đang cố giải thích để làm cho bà hiểu tại sao Két Nhốt Vong lại mất nhiều thời gian để làm đến vậy. Ông đang bận trình cho bà Marcia xem những khuôn đúc cực kỳ phức tạp được dùng để nối liền từng phần của Két Nhốt Vong lại với nhu thì Septimus rung chuông cửa, và bà Una Brakket đã phải ra mở một cách vô cùng miễn cưỡng. Bà Marcia hài lòng khi thấy bà quản gia bỏ đi, bởi vì không thì bà này cứ luẩn quẩn bán quanh như một con nhặng xanh, khiến bà Marcia phát cáu và phải hết sức kiềm chế niềm thôi thúc đập mạnh cho con nhặng ấy một cái
“Jenna đi rồi!” Septimus hét lớn, nhào tới Pháp sư Tối thượng trước khi Una Brakket kịp tóm lại được. Nó núp ra sau lưng bà Marcia, cho bà chắn giữa mình và bà quản gia đang nổi xung thiên.
“Ồ, nếu thế thì ta rất mừng,” bà Marcia nói, đâm bối rối vì Septimus và Una hóa ra lại đang nhảy múa vòng quanh mình. “Ta cứ lo Sarah sẽ để quá trễ mới cho cô bé đi thăm Thuyền Rồng. Chỉ còn hai ngày nữa là Hạ chí rồi.”
“Không phải!” Septimus nói. “Jenna không đến chỗ bà Zelda. Jenna bị bắt cóc rồi.”
“Cái gì?” Bà Marcia đánh rơi ống thủy tinh đang cầm trên tay. Cả giáo sư lẫn Una Brakket đều há miệng thất kinh – bởi vì trong cái ống đó đựng hợp chất làm Két Nhốt Vong.
“Bộ cái này là giỡn hay sao?” Bà Marcia nói, hết nhìn trân trân vào cái vũng đen xì, đặc quánh, lấp lánh giờ đã phủ kín đôi dày da trăn đỏ tía của bà, rồi lại nhìn giáo sư Van Klampff, ông này đã quỳ thụp xuống và cố sống cố chết hốt cái hợp chất quý giá của mình lên.
“Không phải.” Septimus nói đầy thất vọng. “Con ước gì đó là chuyện giỡn.”
“Hứ, chứ còn không giỡn à. Hay là bịa đặt thì đúng hơn,” Una Brakket chua chát nói khi bà ta hụp xuống sàn nhà cùng giáo sư và dí một con dao nạo to sụ bằng kim loại vào đôi giày của bà Marcia.
“ Tránh xa giày ta ra không hả?” Bà Marcia lạnh lunhg nói. “Ta không muốn cái quỷ này chà vào đôi giày,” bà Marcia trừng mắt với bà Una. “Vả lại,” bà tuyên bố, “Septimus luôn nói sự thật.”
“Hừ,” Una Brakket nói, cạo cạo một cách giận dữ. “ Xem chuyện gì xảy ra này. Bà để một thằng nhóc vào phòng thí nghiệm rồi lại làm vỡ đồ. Tôi biết ngay mà.”
“Jenna…bị bắt cóc?” Bà Marcia lắp bắp, cố cất bước nhưng rồi nhận ra rằng chân mình đã bị dính tịt xuống nền nhà. “Thế nào…ai?”
“Simon,” Septimus nói, lo sợ bị tống cổ đi. “Simon bắt Jenna đi mất trên con ngựa của anh ta. Chúng ta cần phải đuổi theo họ, chúng ta cần phái vài Truy Thủ đi và…”
“Đừng làm thế, Una. Simon là ai?” Bà Marcia hỏi.
“Simon. Anh trai của con. Lẹ lên, bà Marcia, làm ơn nhanh đi.”
“Simon Heap?”
“Dạ phải. Con đã cố gắng ngăn anh ta lại. Con đã làm phép Chết. Dừng được con ngựa của anh ta nhưng…”
“Vậy à? Nguyên cả một con ngựa,” bà Marcia nói, hài lòng về Học Trò của mình. “Giỏi lắm. Nếu con có thể làm Chết Đứng được con ngựa thì con có thể làm Chết Đứng được cứ cái gì. Nhưng rồi nó đã Khắc Phục con hả?”
“Không…à, vâng, con nghĩ vậy, kiểu như…nhưng không phải chuyện đó.” Giọng Septimus cao vút thành một tiếng tuyệt vọng. “Cái chính là Jenna đã bị bắt cóc còn chúng ta thì không làm gì hết.”
Bà Marcia quàng cánh tay mình lên vai Septimus. “Rồi rồi, Septịmus. Simon là anh của Jenna; co bé sẽ an toàn bên anh ta thôi. Con không việc gì phải lo quýnh quáng lên thế. Ta e là về nhện cắn đã khiến con dễ nổi cáu. Đó là một trong những tác dụng phụ của Nọc Nhện độc Hắc Pháp Thuật, con biết không. Nhưng ta thấy đã đến lúc chúng ta về thôi”
Bà Marcia nói với ông Weasal Van Klampff, đang nhìn một cách thiểu não chất bùn đen đặc mà Una Brakket đang cẩn thận xúc lên và đổ vào một cái hũ. “Giờ ta đi đây, Weasal. Ta sẽ lấy miếng đó vào tối nay.”
“Tối nay?” Giáo sư thở hổn hển, sửng sốt. “Nhưng bà Marcia, tôi tưởng bà hiểu là nó phức tạp thế nào rồi chứ. Khuôn định hình thật khó làm biết chừng nào, và…”
“Ông đã làm khuôn rồi. Weasal. Ông vừa mới chỉ nó cho ta đấy thôi. Tất cả những gì ông phải làm là tạo thêm một ít cái chất đó rồi đổ vào khuôn. Ta chẳng thấy có gì phải hốt ha hốt hoảng cả.”
Giáo sư có vẻ bất an. “Nhưng Una đi vắng,” ông nói. “Nhảy điệu đồng quê.”
“Hừ, vậy thì càng tốt cho Una,” bà Marcia gắt. “Hãy thôi run lập cập, Weasal, và gấp rút tiến hành ngay đi.”
Weasal Van Klampff thảy một tia nhìn lo lắng vào Una Brakket, bà này đang mang một vẻ cáu tiết cực độ. “Nh…Nhưng,” ông cà lăm. “Nếu chúng ta … ý tôi là tôi, ờ…mà chế hợp chất quá nhanh, thì rất có khả năng một m Hồn sẽ Hiện Hình ở đây. Trong phòng thí nghiệm…” ông giáo sư thì thào.
“Ừ, ta chắc chắn rồi thì Una sẽ trông nom nó,” bà Marcia quả quyết. “Tối nay ta sẽ lấy miếng ấy.”
“Thế khoảng mấy giờ tối nay thì được, thưa bà Marcia?” Una lạnh nhạt chất vấn. “Khoảng nào?”
“Khoảng mà ta tới lấy,” bà Marcia trả lời bằng giọng lạnh băng mà bất cứ ai ngoài Una Brakket sẽ phải kinh hồn bạt vía. “Còn bây giờ, bà Brakket, bà có quan tâm đến việc chỉ đường cho ta và Học Trò của ta ra hay không?”
Una Brakket mỉm cười lần đầu tiên, hay đúng hơn, khóe miệng của bà ta nhếch lên, phơi bày hàm răng ra, nó sáng chóa lên trong ánh sáng da trời của phòng thí nghiệm.
“Vô cùng hân hạnh,” bà ta nói.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công