It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49 - Septimus Heap
hông bị để ý trên cái chụp ống khói ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm là một con chim hải âu đang đậu. Chú ta đã bị thổi vào từ đêm hôm trước và nãy giờ đang chăm chú theo dõi Bữa ăn Tối cho học trò với vẻ lưu tâm thực sự. Và bây giờ, con chim ghi nhận với một cảm giác thích thú, dì Zelda sắp sửa làm cái việc mà chim hải âu luôn cho là dì có biệt tài.
"Thật là một buổi tối tuyệt vời cho việc này," dì Zelda nói khi đứng trên cây cầu bắc qua Xẻo Mương. "Trăng tròn đẹp tuyệt, và tôi chưa bao giờ biết là Xẻo Mương lại yên ắng đến vậy. Mọi người yên chỗ trên cầu rồi chứ? Xích qua một chút, Marcia, cho Simon có chỗ với."
Simon chả có vẻ gì là muốn được rộng chỗ cả.
"Ồ, đừng mất công lo cho tôi," cậu ta lầm bầm. "Mắc gì phải phá cái thói quen đã gắn cả đời rồi chứ?"
"Con vừa nói gì vậy, Simon?" Silas hỏi.
"Không có gì."
"Cứ mặc nó đi, Silas," Sarah nói. "Dạo gần đây nó gặp nhiều khó khăn."
"Tất cả chúng ta gần đây đều gặp nhiều khó khăn, Sarah ạ. Nhưng chúng ta không đi loanh quanh và than vãn về điều đó."
Dì Zelda cáu kỉnh vỗ nhẹ lên tay vịn cây cầu.
"Nếu tất cả mọi người ngưng gấu ó nhau đi, thì tôi xin nhắc mọi người rằng chúng ta đang cố gắng trả lời một câu hỏi quan trọng. Đúng không nào?"
Im lặng buông xuống nhóm người. Dì Zelda, Con Trai 412, Sarah, bà Marcia, Jenna, Nicko và Simon, tất cả đều dồn chặt trên cây cầu nhỏ bắc qua Xẻo Mương. Đằng sau họ là thuyền rồng, với cái đầu vươn cao và uốn cong về phía họ, cặp mắt xanh lá cây rực lên nhìn chăm chú vào hình phản chiếu mặt trăng rung rinh trên mặt nước phẳng lặng của Xẻo Mương.
Đằng trước họ, hơi lùi lại sau một chút để cho mọi người có thể thấy hình phản chiếu mặt trăng là con thuyền Molly, với ngài Alther ngồi ở đằng sau mũi, quan sát khung cảnh với sự háo hức.
Simon lùi nép vào thanh cầu. Cậu ta không thấy có gì đáng phải nhặng xị lên cả. Ai thèm quan tâm đến gốc gác của cái thằng Thiếu sinh quân ấy chứ? Nhất là cái thằng Thiếu sinh quân đã tước đoạt giấy mơ trọn đời của cậu. Simon chẳng bao giờ thèm lưu tâm tới hay tưởng tượng ra dòng dõi của Con Trai 412. Vì vậy, khi dì Zelda bắt đầu gọi mặt trăng, Simon cố ý quay lưng lại.
"Chị Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ ru. "Nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, gia đình của Con Trai 412 thuộc Thiếu sinh quân."
Giống y hệt như lần trước ở ao vịt, hình ảnh phản chiếu mặt trăng bắt đầu lớn dần lên cho đến khi một vòng tròn màu trắng khổng lồ phủ kín Xẻo Mương. Đầu tiên, những cái bóng lờ mờ bắt đầu xuất hiện trong vòng tròn; từ từ những cái bóng trở nên rõ ràng hơn cho đến khi tất cả mọi người đang nhìn bỗng thấy rõ...hình ảnh phản chiếu của chính họ.
Một tiếng lẩm bẩm thất vọng vuột khỏi mọi người, trừ bà Marcia, người đã nhận thấy điều mà không ai nhận thấy. Tiếng lẩm bẩm cũng thoát ra từ Con Trai 412, giọng nói của nó hình như đã ngừng hoạt động. Tim nó đang nện thình thịch ở đâu đó tuốt trên cổ họng, và chân cẳngnos có cảm giác như sẽ biến thành củ cải xay vào bất cứ phút nào. Nó ước chỉ mình đã không yêu cầu xem mình là ai. Nó không nghĩ rằng nó thật sự muốn biết. Ngộ nhỡ gia đình nó khủng khiếp lắm thì sao? Biết đâu họ chính là Thiếu sinh quân, như lâu nay người ta vẫn nói với nó như vậy? Mà cũng có thể là chính DomDaniel? Ngay khi nó định bảo với dì Zelda rằng nó đã đổi ý rồi, rằng nó không quan tâm mình là ai nữa, xin cảm ơn, thì dì Zelda nói:
"Mọi việc coi vậy mà không phải vậy," dì Zelda nhắc nhở mọi người trên cầu. "Hãy nhớ rằng, mặt trăng luôn chỉ cho chúng ta sự thật. Còn nhìn thấy sự thật như thế nào là tùy thuộc vào chúng ta, chứ không phải vào mặt trăng."
Dì quay sang Con Trai 412, đang đứng bên cạnh.
"Nói cho ta biết," dì bảo nó, "con thật sự muốn trông thấy cái gì?"
Câu trả lời mà Con Trai 412 đưa ra không phải là câu mà nó định nói.
"Con muốn thấy mẹ con," nó thì thào.
"Chi Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ nhàng, "nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, mẹ của Con Trai 412 thuốc Thiếu sinh quân."
Vành trăng tròn trắng lấp đầy Xẻo Mương. Một lần nữa, những cái bóng mờ bắt đầu xuất hiện cho đến khi họ thấy...một lần nữa, hình ảnh phản chiếu của chính họ. Một tiếng rên phản đối đồng loạt nổi lên, nhưng rồi nhanh chóng tắt lịm. Một điều gì đó rất khác đang diễn ra. Lần lượt, từng người một biến mất khỏi hình phản chiếu.
Trước tiên là Con Trai 412 biến mất. Sau đó là Simon, Jenna, Nicko và Silas. Tiếp theo, bóng phản chiếu của bà Marcia mờ dần đi, theo sau là bóng của dì Zelda.
Đột nhiên Sarah Heap nhận thấy mình đang nhìn hình phản chiếu của chính mình trong mặt trăng, chờ đợi nó mờ tan đi như những người khác. Nhưng nó không mờ đi. Nó cang lúc càng rõ hơn, càng chắc chắn hơn, cho đến khi Sarah Heap đứng một mình ở chính giữa vầng trăng tròn màu trắng. Tất cả mọi người có thể thấy nó không chỉ là một hình ảnh phản chiếu. Nó là câu trả lời.
Con Trai 412 nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Sarah, chết đứng. Làm sao mà Sarah Heap lại có thể là mẹ của mình? Bằng cách nào?
Sarah ngước mắt lên khỏi Xẻo Mương và nhìn Con Trai 412.
"Septimus?" Bà gần như không thốt lên lời.
Có điều gì đó mà dì Zelda muốn chỉ cho Sarah.
"Chị Mặt Trăng ơi, Chị Mặt Trăng ơi," dì Zelda nói nhẹ ru. "Nếu có thể, chị hãy chỉ cho chúng tôi, đứa con trai trứ bảy của Sarah và Silas Heap. Hãy chỉ cho chúng tôi Septimus Heap."
Một cách chậm chạp, hình ảnh của Sarah Heap mờ đi và được thay thế bằng...
Con Trai 412.
Một tiếng há hốc vì kinh ngạc, thậm chí cả từ bà Marcia, dù bà đã đoán ra Con Trai 412 là ai từ vài phút trước. Lúc nãy, chỉ riêng bà nhận thấy hình ảnh của mình biến mất khỏi hình phản chiếu của gia đình Con Trai 412.
"Septimus?"
Sarah quỳ gối xuống bên cạnh Con Trai 412 và nhìn nó săm soi. Mắt của Con Trai 412 nhìn trân trân vào mắt bà, và Sarah khẽ nói:
"Con biết đó, mẹ tin chắc rằng đôi mắt của con đang bắt đầu chuyển thành xanh lá cây, giống như mắt của ba con. Và giống như mắt của mẹ. Của các anh em con."
"Vậy ạ?" Con Trai 412 hỏi. "Thật sao?"
Sarah đưa tay ra và đặt bàn tay mình lên cái nón đỏ của Septimus.
"Con có phiền không nếu mẹ bỏ nón ra?" Bà hỏi.
Con Trau 412 lắc đầu. Đó là những gì các bà mẹ hay làm. Nghịch vu vơ nón mũ của con cái.
Thật dịu dàng, Sarah nhấc cái nón ra khỏi đầu Con Trai 412 lần đâu tiên kể từ khi bà Marcia ấn cái nón lên đầu nó trong buồng trọ của Sally Mullin. Những lọn tóc xoăn màu rơm xổ tung ra khi Septimus lắc đầu giống như một con chó lắc mình giũ nước và giống như một cậu bé giũ bỏ cuộc đời cũ, những nỗi sợ hại cũ và cái tên cũ của mình đi.
Nó đã trở lại là chính nó.
Septimus Heap.
Dì Zelda đã nhìn thấy gì ở ao vịt
Chúng ta trở lại nhà trẻ của Thiếu sinh quân.
Trong bóng tối chập choạng của nhà trẻ, bà mụ chính đặt đứa trẻ sơ sinh Septimus vào trong một cái cũi và ngồi xuống mệt đừ. Mụ cú thấp thỏm liếc nhìn ra cửa như thể đang chờ ai đó bước vào. Không ai xuất hiện cả.
Một hay hai phút sau, mụ ráng nhất mình lên khỏi ghế và đi về phía chiếc cũi mà thằng con ruột của mụ đang khóc, ẵm nó lên. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở tung, và bà mụ chính quay đầu lại, mặt trắng bệch, khiếp hãi.
Một phụ nữ cao lớn trong trang phục đen đứng ở ngưỡng cửa. Choàng bên ngoài chiếc áo thụng may khéo là chiếc tạp dề trắng hồ cứng của y tá, nhưng quanh thắt lưng thì là một sợi dây nịt đỏ màu máu in rõ hình ba ngôi sao đen của DomDaniel.
Thị đến đón Septimus Heap.
Y tá đến trễ. Thị bị lạc trên đường đến nhà trẻ, và bây giờ thị rất bấn loạn và hoảng hốt. DomDaniel sẽ không dung thứ cho sự chậm chễ. Thị thấy bà mụ chính đang ẵm một đứa bé, đúng như thị được báo cho biết. Thị không biết rằng bà mụ chính đang ẵm đứa con của chính mụ ấy trên tay, còn Septimus Heap đang ngủ trong một cái cũi, trong bóng tối lờ nhờ của nhà trẻ. Y tá liền chạy bay tới chỗ bà mụ chính và giật đứa bé khỏi tay mụ. Bà mụ chính chống cự. Mụ cố giành giật lại đứa con của mình khỏi tay y tá, nhưng nỗi tuyệt vọng của mụ không địch nổi với sự cương quyết của y tá muốn trở lại thuyền cho kịp lúc thủy triều lên.
Người y tá cao lớn hơn, trẻ trung hơn đã thắng. Thị bọc đứa bé vào một miếng vải đỏ dài có thêu ba ngôi sao màu đen và lao ra ngoài; đuổi theo sau là tiếng la thất thanh của bà mụ chính, giờ đây đã hiểu chính xác cảm giác của Sarah Heap như thế nào vào một vài giờ trước. Bà mụ chính buộc phải từ bỏ cuộc rượt đuổi của mình ở cửa doanh trại, nơi người y tá chìa ra ba ngôi sao đen, và hạ lệnh cho bọn lính canh bắt giữ bà mụ chính, rồi biến mất vào màn đêm, đắc thắng mang đứa con ruột của bà mụ chính tới cho DomDaniel.
Trở lại nhà trẻ, người phụ nữ già làm nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ thức giấc. Ho sù sụ và hắt xì ầm ĩ, bà ta đứng dậy và pha bốn bình sữa nửa đêm trong phiên trực của mình. Mỗi bình cho ba đứa trẻ sinh ba - Con Trai 409, 410, 411 - và một bình cho đứa trẻ mới gia nhập Thiếu Sinh quân, bé Septimus Heap mười hai giờ tuổi, với định mệnh được biết đến vào mười năm sau của Con Trai 412.
Dì Zelda thở dài. Đó là điều dì đã đoán đợi. Kế tiếp dì hỏi mặt trăng để biết về đứa con của bà mụ chính. Còn một số điều nữa dì cần biết.
Người y tá trở về thuyền kịp lúc. Một cái Vật đứng ở đuôi thuyền và lái chiếc thuyền đưa thị qua sông theo cách của những cư dân xưa, chỉ với một mái chèo. Ở phía bờ bên kia thị được một kỵ sĩ hắc ám cưỡi một con ngữa đen khổng lồ ra đón. Hắn kéo thị và đứa bé lên ngồi phía sau mình rồi phi nước kiệu vào đêm tối. Bọn chúng có một chuyến hành trình dài và vất vả ở phía trước.
Tới được hang ổ của DomDaniel trong mỏ đá hoa cương cũ ở Vùng Đất Hoang thì đứa trẻ con bà mụ chính đã khóc ngằn ngặt, còn người y tá thì nhức đầu khủng khiếp. DomDaniel đang chờ để thấy phần thưởng của hắn, và nghĩ đó là Septimus Heap, người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy. Một thằng bé Đồ Đệ mà mọi Pháp sư và mọi Thầy Đồng gọi hồn đều mơ ước. Đó sẽ là thằng Đồ Đệ mang lại cho hắn sức mạnh để hắn trở về Lâu đài và lấy lại những gì lý ra phải là của hắn.
Hắn nhìn thằng bé đang khóc với vẻ gớm ghiếc. Tiếng khóc thét khiến cho đầu hắn đau như búa bổ và lỗ tai hắn ù đi. Nếu đó là mới đẻ thì quả là một đứa lớn xác, DomDaniel nghĩ, và là một đứa bé xấu xí. Hắn không thích nó tí nào. Thầy Đông Gọi hồn có cảm giác thất vọng về đứa bé và hắn bảo người y tá mang nó đi.
Người y tá đặt đứa bé vào cái cũi chờ và đi ngủ. Thị quá mệt đến nỗi không thèm thức dậy vào hôm sau, và cũng không ai buồn cho đứa con của bà mụ chính ăn cho mãi đến đêm kế tiếp. Không có Bữa ăn Tối Học trò cho thằng bé Đồ Đệ này.
Dì Zelda ngồi bên ao vịt và mỉm cười. Thằng bé Đồ Đệ giờ đã hoàn toàn thoát khỏi Chủ Nhân Hắc ám của nó. Septimus Heap thì vẫn sống, và đã tìm lại được gia đình mình. Công chúa an toàn. Bà nhớ lại điều mà bà Marcia vẫn thường nói: mọi việc chắc chắn đều có cách giải quyết. Rốt cuộc là vậy.
SAU ĐÓ... Chuyện gì đã xảy ra với...
GRINGE, LÃO GÁC CỔNG
Gringe vẫn là người gác Cổng Bắc trong suốt quá trình các biến cố xảy ra trong Lâu đài. Mặc dù lão thà nhảy vào vạc dầu sôi còn hơn là thừa nhận rằng lão yêu công việc của mình, nhưng quả thực công việc này đã mang lại cho gia đình lão một mái nhà an toàn ở ngay bên cạnh chòi canh sau nhiều năm sống khốn khó ở phía dưới những bức tường Lâu đài. Cái ngày mà bà Marcia cho gã một nửa đồng crao hoá ra lại là ngày trọng đại với Gringe. Ngày hôm đó, lần đầu tiên và duy nhất Gringe giữ lại tiền lệ phí qua cầu - chính xác là đồng nửa crao cảu bà Marcia. Có gì đó ở đồng bạc dày và đặc này nằm ấm áp và nằng nặng trong lòng bàn tay lão khiến lão ngần ngừ bỏ nó vào hộp đựng tiền lệ phí qua cầu. Cho nên lão đã đút nó vào túi quần của mình, tự nhủ sẽ nộp nó vào đợt thu tiền buổi tối. Nhưng Gringe không thể nào dứt khỏi đồng nửa crao ấy. Và vì vậy đồng nửa crao vẫn nằm trong túi lão nhiều tháng sau đó, cho tới khi Gringe bắt đầu nghĩ nó là của mình.
Và đồng nửa crao đáng lẽ vẫn ở nguyên đó nếu không có một thông báo mà Gringe thấy ghim chặt vào Cổng Bắc trong một buổi sáng lạnh lẽo gần một năm sau:
SẮC LỆNH CHIÊU BINH CƯỠNG BÁCH
CỦA THIẾU SINH QUN
TẤT CẢ CON TRAI TUỔI
TỪ MƯỜI MỘT ĐẾN MƯỜI SÁU
KHÔNG PHẢI LÀ HỌC TRÒ CỦA MỘT NGÀNH
NGHỀ ĐƯỢC CÔNG NHẬN NÀO SẼ PHẢI ĐĂNG
KÝ NHẬP DOANH TRẠI THIẾU SINH QUN
VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY MAI
Gringe cảm thấy muốn bệnh. Con trai lão, Rupert, vừa mới mừng sinh nhật lần thứ mười một của nó vào ngày hôm qua. Bà Gringe phát cuồng lên khi trổng thấy bản thông báo. Lão Gringe cũng quẫn trí, nhưng khi nhìn thấy Rupert, mặt trắng bợt, đọc thông báo, thì lão quyết định mình cần phải giữ bình tĩnh. Lão thọc hai tay vào túi quần và suy nghĩ. Và đúng lúc, theo thói quen, bàn tay lão nắm gọn đồng nửa crao cảu bà Marcia, thì Gringe biết mình đã có câu trả lời.
Ngay khi xưởng đóng tàu mở cửa vào sáng hôm đó, họ có một học trò mới: Rupert Gringe, kẻ mà cha của nó vừa đạt được một hợp đồng học việc bảy năm với Jannit, người đóng tàu đánh cá, bằng khoản tiền hậu hỉ một nửa đống crao.
BÀ MỤ CHÍNH
Sau khi bà mụ chính bị chặn lại, mụ được đư atowis Nhà Thương Điên cảu Lâu Đài dành cho Người bị Lừa dối và Đau khổ, với lý do mụ đã quẫn trí và quá ám ảnh vì chuyện bắt cóc trẻ sơ sinh, tình trạng này bị coi là thiếu lành mạnh, không thể tiếp tục hành nghề bà mụ chính. Sau vài năm ở đó mụ được phép ra viện bởi vì Nhà Thương Điên trở nên quá tải. Số người bị lừa dối và đau khổ bỗng nhiên gia tăng đột biến kể từ khi Bảo Hộ toàn quyền nắm giữ Lâu đài, và giờ đây bà mụ chính cahwngr còn bị lừa dối cũng chẳng còn đủ đau khổ để mà chiếm một chỗ trong đấy nữa. Cho nên Agnes Meredith, cựu bà mụ chính, giờ là một phụ nữa thất nghiệp, gia tài chỉ còn một mớ giỏ xách, bắt đầu cuộc tìm kiếm thằng con bị thất lạc của mình, thằng Merrin.
HẦU ĐÊM
Hầu Đêm của Bảo Hộ Toàn Quyền bị tống vào hầm ngục sau khi đánh rơi chiếc vương miện và làm nó bị móp thêm một vết nữa. Nhờ một sự sơ suất, anh được thả ra một tuần sau đó và đến làm việc ở nhà bếp cung điện với cương vị gọt vỏ khoai tâu, một công việc mà anh làm rất giỏi, và ngay sau đó anh được lên chức trưởng nhóm gọt vỏ khoai tây. Anh thích công việc của mình. Sẽ chẳng ai bận tâm nếu anh có đánh rơi một củ khoai tây nào.
THẨM PHÁN ALICE NETTLES
Alice Nettles lần đầu gặp Alther Mella khi cô còn là một luật sư tập sự ở Toà án Lâu Đài. Alther lúc ấy chưa trở thành học trò của DomDadiel, nhưng Alther khẳng định rằng Alther rất đặc biệt. Thậm chí sau khi Alther trở thành Pháp sư Tối Thượng và bị coi như "kẻ học trò tồi tệ đẩy Thầy mình khỏi tháp:, Alice vẫn gặp ông. Cô biết Alther không thể giết bất kỳ ai, dù cho đó là một con kiến đáng ghét. Ngay sau khi Alther trở thành Pháp sư Tối Thượng, Alice thực hiện được tham vọng trở thành thẩm phán của mình. Không lâu sau, sự nghiệp riêng của mỗi người bắt đầu khiến cho Alther và Alice ngày càng bận rộn và họ không bao giờ gặp nhau được nhiều như họ muốn, một điều mà Alice luôn luôn hối tiếc.
Quả là hai cú giáng khủng khiếp liên tiếp đối với Alice, khi chỉ trong vài ngày, quân Bảo hộ không chỉ giết chết người bạn yêu quý nhất của bà mà còn tuwowcsluoon coogn việc của đời bà khi họ cấm phị nữ ra vào toà án. Alice rời lâu đài và tới sống với người anh trai của mình tại bến cảng. Một thời gian sau, khi bà đã nguôi ngoai với cái chết của ngài Alther, bà đi làm cố vấn pháp luật cho Hải quan.
Chính là sau một ngày dài phải giải quyết một vụ việc nan giải liên quan tới vụ một con lạc đà buôn lậu và một gánh xiếc lưu động mà bà đã tới lui quán trọ Mũi Neo Xanh trước khi trở về nhà anh trai mình. Tại đó, vui mừng khôn xiết, cuối cùng bà gặp được con ma Alther Mella.
ÁM SÁT BINH
Ám sát binh bị mất trí nhớ hoàn toàn saukhi trúng đòn Sét đánh cảu bà Marcia. Mụ cũng bị phỏng nặng. Khi Thợ Săn gỡ khẩu súng ngắn ra khỏi tay mụ, hắn đã để mặc mụ nằm ở chỗ hắn phát hiện ra mụ, bất tỉnh trên tấm thảm của bà Marcia. DomDaniel đã quăng mụ ra ngoài trời tuyết, nhưng những người phu quét đường ban đêm nhặt được mụ và đưa về nhà thương thí của những nữ tu. Cuối cùng mụ cũng hồi phục và ở lại nhà thương thí, làm người phụ việc. Thật may mắn cho mụ, trí nhớ của mụ không bao giờ hồi phục đượcnữa.
LINDA LANE
Linda Lane được tặng cho một lai lịch mới và được chuyển tới sống trong những căn phòng sang trọng nhìn ra bờ sông, đó là phần thưởng cho việc mụ đã tìm ra Công chúa. Tuy nhiên, vài tháng sau đó, mụ bị gia đình một trong những nạn nhân trước kia của mụ nhận diện, và vào một đem nọ khi đang ngồi trên ban công với ly rượu ưa thích do Bảo hộ Toán quyền cung cấp, Linda Lane đã bị xô xuống dòng nước chảy xiết. Từ đó không ai tìm thấy mụ nữa.
CÔ PHỤ BẾP TRẺ TUỔI NHẤT
Sau khi cô phụ bếp trẻ tuổi nhất bắt đầu có những cơn ác mộng về chó sói, giấc ngủ của cô trở lên bị rối loạn nghiêm trọng, đến nỗi cô luôn ngủ gật trong khi làm việc. Một ngày kia cô ngủ lơ mơ trong khi đang quay cái xiên thịt và nguyên con cừu bị cháy khét; và chỉ có hành động nhanh nhẹn, kịp thời của anh trưởng nhóm gọt khoai tây mới cứu cô khỏi số phận giống con cừu. Cô phụ bếp trẻ tuổi nhất bị hạ cấp xuống làm phụ tá gọt khoai tây, nhưng ba tuần sau cô chạy trốn cùng với anh trưởng nhóm gọt khoai tây và họ bắt đầu một cuộc đời mới tốt hơn tại bến cảng.
NĂM VỊ LÁI BUÔN PHƯƠNG BẮC
Sau cuộc ra đi vội vã khỏi quán Rượu và Trà cảu Sally Mullin, năm tay lái buôn Phương Bắc trải qua đêm đó trên tàu của họ, sắp xếp lại hàng hoá và chuẩn bị rời đi vào đượt thuỷ triều lên sáng sớm mai. Trước kia họ đã từng bị kẹt khi có những thay đổi đáng khó chịu rồi, nên lần này họ không hề muốn ở lại để xem những gì xảy ra nữa. Theo kinh nghiệm của các lái buôn thì những dịp như thế luôn là những vụ làm ăn thất bát. Khi dong thuyền đi ngang qua đống tro tàn của quán Rượu và Trà cảu Sally Mullin vào sáng hôm sau, họ biết mình đã đúng. Nhưng họ nghĩ rất ít về bà Sally trong lúc xuôi theo dòng sông, dự định hành trình về phương nam để tránh trận gió bấc và hường đến Vương Quốc Xa Xôi ấm áp hơn. Trước kia tất cả những lái buôn phương Bắc đều đã thấy vương quốc ấy, và không nghi ngờ gì họ sẽ thấy lại nó một lần nữa.
CẬU BÉ RỬA CHÉN DĨA
Cậu bé rửa chén được Sally Mullin thuê tin chắc vì lỗi lầm của mình mà quán Rượu và Trà bị cháy rụi. Cậu đinh ninh mình đã bỏ quên đám khawnlau trà quá gần ngọn lửa do cậu đã có lần làm như vậy rồi. Nhưng cậu không phải là người chịu để cho những việc như kiểu đó dằn vặt mình lâu. Cậu bé rửa chén tin rằng trong mỗi thất bại đều có một cơ hội. Và thế là cậu đóng một cái quán nhỏ có bánh xe và hàng ngày đẩy cái quán di động cảu mình tới doanh trại lính bảo hộ và bán bánh nhân thịt cùng xúc xích cho bọn lính canh. Nhân bánh và nhân xúc xích cảu cậu rất đa dạng và phụ thuộc vào việc hôm ấy cậu chộp được con gì, nhưng cậu làm việc rất chăm chỉ, làm bánh vào đêm khuya, và đi bán cần mẫn suốt ngày dài. Nếu dân chúng có bắt đầu lưu ý thấy mèo chó nhà mình đang biến mất ở mức báo động, thì cũng không ai có thể liên hệ việc đó với sự xuất hiện đột ngột của xe bán bánh nhân thịt cảu cậu bé rửa chén. Và, khi bọn lính bảo hộ đủ mọi cấp độ khác nhau bị lê lết vì ngộ độc thức ăn, thì người ta lại đi buộc tội bếp trưởng căn tin của doanh trại. Cậu bé rửa chén trở lên giàu có và không bao giờ, không bao giờ ăn một miếng bánh nhân thịt hay xúc xích do mình làm ra.
RUPERT GRINGE
Rupert Gringe là học trò giỏi nhất từ xưa tới nay của Jannit Maarten. Jannit chuyên đóng thuyền câu kéo lưới cạn, tức là loại thuyền có thể đánh cá ở vùng nước gần bờ và chặn bẫy đàn cá bằng cách lùa chúng lên những bãi cát bên ngoài bến cảng. Bất cứ ngư dân nào có được một chiếc thuyền do Jannit Maarten đóng đều đảm bảo có một cuộc sống sung túc, và chẳng bao lâu sau tất cả mọi người đều biết rằng Rupert Gringe phụ đóng thuyền của ai thì người đó thật may mắn - thuyền sẽ nổi tốt trên mặt nước và chạy nhanh cùng với gió. Khi nhận ra tài năng của Rupert, Jannit nhanh chóng tin tưởng để Rupert làm một mình. Chiếc thuyền đầu tiên do Rupert tự đóng hoàn toàn là thuyền Muriel. Cậu sơn nó màu xanh lá cây đậm như màu của đáy sông sâu và gắn cho nó những cánh buồm đỏ như màu hoàng hôn muộn của mùa hè toả xuống mặt biển.
LUCY GRINGE
Lucy Gringe gặp Simon Heap khi cả hai mười bốn tuổi tại một lớp học khiêu vũ dành cho những quý cô quý cậu trẻ tuổi. Bà Gringe gửi cô vào đó để tránh xa những rắc rối của mùa hè. (Simon đến lớp học khiêu vũ do tình cờ. Silas, vốn có chút vấn đề với việc đọc và viết thường đọc lộn những mẫu tự, tưởng đó là lớp dạy Thôi Miên nên đã phạm sai lầm là nói với Sarah vào một buổi tối. Simon nghe lén được, và sau khi nài nỉ ỉ ôi, Silas đã ghi danh cho cậu theo học lớp này.)
Lucy yêu cái cách Simon cương quyết phấn đấu thành người khiêu vỹ giỏi nhất lớp, hệt như cái cách Simon luôn nhất quyết phải giỏi nhất trong tất cả mọi việc. Và cô cũng thích cặp mắt pháp sư xanh lá cây cùng mái tóc quăn màu vàng của cậu. Simon không biết tại sao thình lình mình lại thích một cô gái, nhưng vì lý do nào đó mà cậu nhận thấy mình không thể thôi nghĩ ngợi về Lucy. Lucy và Simon tiếp tục gặp nhau bất cứ khi nào họ có thể, nhưng lại giữ bí mật về những cuộc hẹn của mình. Họ biết rằng cả hai gia đình sẽ không chấp thuận.
Ngày mà Lucy bỏ trốn để kết hôn cùng Simon Heap là ngày đẹp nhất mà cũng là ngày tồi tệ nhất trogn cuộc đời cô. Đó là ngày đẹp nhất cho đến khi bonjlinhs canh ập vào nhà nguyện và lôi Simon đi. Sau đó Lucy không quan tâm điều gì xảy ra với mình nữa. Lão Gringe đến và điệu cô về nhà. Lão nhốt cô trên chóp của ngôi nhà bên cạnh cổng tháp để ngăn cô bỏ trốn và nài nỉ cô quên Simon Heap đi. Lucy từ chối và không bao giờ nói chuyện với cha nữa. Gringe đau khổ. Lão chỉ làm những gì mà lão nghĩ là tốt nhất cho con gái mình thôi mà.
CON BỌ LÁ CHẮN CỦA JENNA
Khi con bọ "cựu-bọ-rệp" rớt khỏi DomDaniel, nó búng mình lên và cuối cùng lại đậu trên nóc một cái thùng phi. Cái thùng phi này lăn qua khỏi mạn tàu khi tàu Phục Thù bị kéo xuống Bãi Lún. Thùng phi trôi dạt tới bến cảng, và tại đây nó tấp lên bãi biển của thị trấn. Con Bọ Lá chắn rũ khô đôi cánh của mình rồi bay đến một cánh đồng gần đấy, nơi có một gánh xiếc rong vừa tới. KHông hiểu vì lý do nào đấy mà nó đặc biệt không thích một anh hề vô hại trong gánh xiếc, và thế là điều này tạo nên sự phấn khích trong khán giả hằng đêm mỗi khi con bọ đuổi vòng vòng theo anh hề.
Hai tay bơi và chiếc thuyền chuồng gà
Hai tay bơi bị quăng khỏi tàu Phục Thù may mắn sống sót. Đó là hai anh em Jack và Barry Parfit. Mẹ của họ đã cương quyết dạy bơi cho các con trai trước khi họ trở thành những người đi biển xa. Họ không phải là những tay bơi mạnh mẽ cho lắm, và tất cả những gì họ có thể làm được là giữ cho đầu nhô lên khỏi mặt nước khi cơn bão hoành hành xung quanh. Lúc vừa bắt đầu mất hy vọng thì Barry thấy một chiếc thuyền câu đang tiến về phía họ. Mặc dù xem ra không có ai ở trên thuyền câu nọ, nhưng có một miếng ván cầu bất thường thò xuồng từ boong thuyền. Với một gờ-ram hơi sức cuối cùng, Jack và Barry cố bò lên tấm ván và đổ ập vào boong thuyền, tại đây họ nhận thấy xunh quanh mình toàn gà là gà. Nhưng họ không quan tâm cái gì bao quanh mình, miễn đó không phải là nước.
Khi cuối cùng nước cũng rút khỏi Đầm Cỏ thô, Jack, Barry và đàn gà trôi đến một hòn đảo của đầm lầy. Họ quyết định ở lại đó, tránh xa DomDaniel, và chẳng bao lâu sau xuất hiện một nông trại gà cách Cù Lao Trôi vài dặm.
Chuột đưa tin
Stanley cuối cùng cũng được một trong những con chuột cũ của Sở Bưu Chuột, sau khi nghe về những gì xảy ra với Stanley, giải cứu giúp khỏi tù ngục ở dưới ván sàn của nhà Vệ sinh Nữ. Con chuột trải qua thời gian hồi phục lai sức lực trong ổ chuột ở trên đỉnh của ngôi nhà bên Cổng Đông của tháp, ở đây Lucy cho nó ăn bánh bích quy và thổ lộ với nó về những bất hạnh của mình. Theo ý kiến của Stanley thì Lucy Gringe đã có một cuộc đào thoát may mắn. Giả sử mà có ai hỏi Stanley, thì chắc hẳn nó sẽ trả lời họ rằng pháp sư nói chung, và đặc biệt những pháp sư được gọi là Heap nói riêng, chỉ rặt gây rắc rối mà thôi. Nhưng chưa từng có ai hỏi nó việc này cả.
Hết
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật