Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Canh Phòng Và Chờ
iên đạn đang nằm trên bàn nhà bếp. Đó là một hòn bi băng chì nhỏ xíu vẫn còn dính một túm lôn của boggart, nằm đầy đe dọa ngay giữa chiếc bàn vừa mới được lau chùi sạch sẽ của dì Zelad
Boggart nằm thiêm thiếp trong một cái chậu thiếc ở dưới sàn, nhưng trông chú thật nhỏ bé, ốm yếu và sạch một các không tự nhiên, không giống với Boggart mà tất cả bọn trẻ con đều biết và yêu mếm. Một dải băng rộng xé ra từ tấm trải giường rách quấn ngang bụng chú. Nhưng một vệt máu đỏ đã thấm qua nền trắng của miếng vải rồi.
Mắt chú nhíu thật nhẹ khi Jenna, Nicko và Con Trai 412 rón rén đi vào phòng.
"Anh ấy cần phải được lau sạch thật thường xuyên bằng nước ấm." dì Zelda bảo, "Chúng ta tuyệt đối không được để anh ấy bị khô. Nhưng đừng làm ướt chỗ vết đạn. Và phải giữ sạch cho anh ấy. Không có bùn ít nhất trong ba ngày. Dì đã đắp lá cỏ thi bện dưới băng cho anh ấy rồi, và dì cũng đang nấu cho anh ấy một ít trà vỏ cây liễu. Uống cái đó sẽ làm dịu cơn đâu đi".
"Nhưng chú ấy sẽ khỏi chứ?" Jenna hỏi.
"Ừ, anh ấy sẽ khỏi", dì Zelada cho phép mình phớt một nụ cười gượng trong lúc đảo vỏ cây liễu trong một cái chảo lớn bằng đồng.
"Nhưng viên đạn. Ý ocn là ai đã bắn đi viên đạn đó?"
Jenna thấy mắt mình đáp xuông viên chì mầu đen, một kẻ đáng sợ, không mời mà đến làm nảy sinh quá nhiều câu hỏi rợn óc.
"Dì không biết," dì Zelda hạ thất giọng. "Để dì hỏi Boggart xem, nhưng tình trạn anh ấy là vẫ chưa thể nói được. Dì nghi đêm nay chúng ta phải canh gác thôi."
Thế là, trong khi dì Zelda trông nom Boggart, Jenna, Nicko và Con trai 412 đi ra ngoài trời và mang những Hũ Lưu giữ.
Một khi đã ở ngoài không khí ban đêm buốt thấu, sự huấn luyện trong thiếu sinh quân của Con Trai 412 liền phát huy tác dụng. Nó sục sạo tìm kiếm một nơi nào đó vừa có thể nhìn rõ tất cả mọi động tĩnh tiến vào hòn đảo lại vừa cho chúng chỗ núp. Rất nhanh thôi nó phát hiện ra thứ cần tìm. Cái thuyền chuồng gà.
Quả là một lữa chọn hữu hiệu. Ban đêm đàn gà bị nhốt an toàn trong khoang thuyền, để lại boong thuyền trống. Con Trai 412 lei lên và ngồi xổm xuống đằng sau buồng lái đổ nát, rồi nó vẫy Jenna và Nicko lại nhập bọn. Chúng leo vào giữa đàn gà chạy nhốn nháo và chuyển những Hũ Lưu giữ lên cho Con Trai 412. Rồi, chúng chui vào trong buồng lái ngồi chung với thằng này.
Đó là một đêm mây giăng đầy trời. Và mặt trăng gần như bị che kín, nhưng thỉnh thoảng lại hiện ra và chiếu ánh sáng trắng trong xuông khắp đầm lầy, tạo nên một tầm nhìn rõ ràng trong phạp vi nhiều dặm. Con Trai 412 đảo con mắt nhà nghề ra khắp khung cảnh, kiểm tra có chuyển động hay dấu hiệu chỉ điểm nào của xáo trôn không, hệt như nó đã từng được tên phó Thợ Săn ác ôn, tên Catchpole dạy. Con Trai 412 vẫn còn rùng mình khi nhớ tới Catchpole. Gã là một tay cao kều, và đó là một trong những lý do tại sao gã không bao giờ được đề bạt làm Thợ Săn - vì gã quá lộ liễu, quá cồng kềnh. Cũng còn vì nhiều lý do khác nữa, chăng hạn như bản tính không thể doán biết được của gã; rồi cái thói quen hay bặt ngón tay tanh tách mỗi khi gã căng thẳng, điều thường tố cáo gã ngay khi gã tiếp cận con mồi; và cả việc gã không thích tắm, tình tiết này cũng cứu sống những kẻ thính mũi đang bị gã săn đuổi - nếu gặp đúng lúc gió thổi đúng hướng. Những lý do chính yếu nhất khiến Catchpole không bao giờ được trở thành Thợ Săn chỉ đơn giản vì không ai ưa gã.
Con Trai 412 cũng không ưa gã, nhưng một khi đã quen với bản tính điên khùng, với cái mùi và với tiếng bật ngón tay của gã, nó lại học được rất nhiều từ gã. Và một trong những chiêu mà Con Trai 412 nhớ là canh phòng và chờ. Đó là điều mà Catchpole vẫn hay nói đi nói lại, cho đến khi cái điều đó kẹt cứng trong đầu Con Trai 412 như một giai điệu khó chịu. Canh phòng và chờ, canh phòng và chờ, canh phòng và chờ, nhóc.
Lý thuyết là: nếu người canh phòng chờ đủ lâu, con mồi chắc chắn sẽ tự lộ diện. Nó có thể chỉ là sự lay đông khẽ khàng của một cành cây nhỏ, tiếng lạo xạo của lá cây bị dẫm dưới chân, hoặc sự xao động bất chợt của một con thú nhỏ hay một con chim, nhưng dấu hiệu chắc chắn sẽ tới. Tất cả những gì người canh phòng cần làm là chờ cho nó đến. Và sau đó, dĩ nhiên, hãy nhận ra nó khi nó đến. Đó là phần khó khăn nhất, và là phần mà Con Trai 412 không phải lúc nào cũng làm giỏi. Nhưng lần này, nó nghĩ, lầm này không có hơi thởi kinh tởm của Catchpole phà nồng nặc đằng sau gáy nữa, thì nó có thể làm được. Nó tin chắc mình sẽ làm được.
Trời lạnh căm căm bên trong buồn lái, nhưng có một đống bao tải cũ chất ở đó, cho nên chúng quấn bao tải vào người và ngồi yên để chờ. Canh phòng. Và chờ.
Mặc dầu đầm lầy yên ắng và im lim, nhưng những đám mây trên trời đang chạy đua qua mặt trăng, chúng vừa mới che mờ mặt trăng và nhấn chìm phong cảnh vào màn đen dấy thì chớp mắt sau đã cuôn đi khỏi và cho phép ánh trăng tưới đẫm lên đầm lầy. Đúng vào một trong những khoảnh khắc đó, khi ánh trăng thỉnh lình chiếu rọi mạng lưới kênh rạch chằng chịt phủ khắp Đầm Cỏ Thô, thì Con Trai 412 thấy một cái gì đó. Hoặc nó nghĩ là nó thấy. Hấp tấp, nó chụp lấy Nicko và chỉ về hướng mà nó nghĩ mình đã trông thấy cái gì đó, nhưng đúng lúc ấy mây lại che mất mặt trăng. Vì vậy, co cụm trong buồng lái, chúng chờ. lại canh phòng và chờ thêm nữa.
Dường như phải lâu lắm lắm lắm thì áng mây dài và mỏng mới đủng đỉnh đi qua khỏi mặt trăng, và trong khi cả đám chờ đợi, Jenna biết rằng mình sợ nhất là thấy người nào đó, hoặc cái gì đó, lừ lừ tiến vào đầm lầy. Cô bé nhớ ra mình đã bỏ quên ấm nước đang sôi trên bếp lửa và quyết định quay về nhà để nhấc nó xuống trước khi căn nhà bị cháy rụi. Nhưng cô bé biết cái kẻ ấy sẽ không quay về đâu bởi vì thình lình mặt trăng lại hiện ra từ phía sau một đám mây, và Con Trai 412 lại đang chỉ vào một cái gì đó.
Mới đầu Jenna không thấy được cái gì cả. Đầm lầy phẳng lặng trải dài bên dưới khi cô bé chòng mắt nhìn qua buồng lái cũ như một ngư dân xem chừng biển có dấu hiệu của đàn cá hay không. Và rồi cô bé trông thấy nó. Từ từ và đều đặn, một hình thù dài, đen trùi trũi đang đi dọc theo một trong những con rạch dẫn nước ở đằng xa.
"Một chiếc xuồng..." Nicko thì thào.
Tinh thần Jenna sáng lên:
"Là ba phải không?"
"Không", Nicko thầm thì, "có hai người. Có lẽ ba người. Anh không chắc."
"Để em đi báo cho dì Zelda," Jenna nói, Cô bé đứng dậy định đi nhưng Con Trai 412 túm lấy cánh tay cô bé ngăn lại.
"Gì vậy?" Jenna thì thào.
Con Trai 412 lắc đầu và đặt một ngón tay lên miệng nói.
"Anh nghĩ nó rằng em sẽ làm ồn và để lộ cả đám" Nicko thì thầm, "m thanh truyền đi rất dài trong đầm lầy ban đêm"
"Hừ, thế sao cậu ta không nói như vậy," Jenna bực dọc
Thế là Jenna ở lại trong buồng lái và nhìn chiếc xuồng lừ lừ tiến tới, luôn rẻ chính xác qua mê trận nhưng con rạch, đi qua tất cả những hòn đảo khác và tiến thẳng về phía bọn chúng. Khi chiếc xuồng đã đến gần hơn, Jenna bỗng nhận thấy có cái gì đó ở những hình thù trông quen kinh khủng này. Hình thù to lớn hơn ở phía trước xuồng có dáng vẻ tập một con cọp đang rình mồi. Trong thoáng chốc Jenna tội nghiệp cho con môi, và rồi giật mình, cô bé nhận ra con mồi là ai.
Đó chính là cô bé.
Kia là Thợ Săn, và hắn đến để bắt cô
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật