If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Bọ Lá Chắn
ột mùi khủng khiếp hệt như mùi chuột luộc và cá ươn từ trong ngôi nhà tranh tỏa ra ngoài khi Jenna và Nicko chèo xuồng Muriel Hai trở về dọc theo Xèo Mương sau một ngày dài ở ngoài đầm lầy và không thấy một dấu hiệu nào của Chuột đưa tin.
"Em có nghĩ là con chuột đó đã quay về trước tụi mình và dì Zelda đang nấu nó lên làm bữa tối không?" Nicko cười khanh khách trong khi cột xuồng và tự hỏi có khôn ngoan hay không nếu liều mạng đi vào trong ấy.
" Ôi, đừng, Nicko. Em thích con Chuột đưa tin đó. Hy vọng ba sẽ gửi nó quay về sớm".
Tay kẹp chặt lấy mũi, Jenna và Nicko bước lên lối mòn dần về phía ngôi nhà tranh. Lòng hơi chút lo lắng, Jenna đẩy cửa mở ra.
"Èm!"
Bên trong nhà, cái mùi còn gớm ghiếc hơn nữa. Phụ họa với mùi chuột luộc và cá ươn xộc lên mũi còn có thêm mùi phân mèo khô bốc lên rõ rành rành.
" Vào đi các con. Bọn ta vừa mới nấu xong", giọng dì Zelda từ trong bếp vọng ra. Jenna nhận thấy đúng nhà bếp là nơi xuất phát ra cái mùi tanh tưởi kia.
Nếu đó là bữa tối, Nicko nghĩ bụng, thì thà nó ăn đôi bít tất của mình còn hơn.
" Các cháu vừa về kịp lúc," dì Zelda nói với vẻ hớn hở.
"Ôi, tuyệt" Nicko thốt lên, thắc mắc không biết dì Zelda có còn cảm giác về mùi hay không, hay là sau vô số năm làm món bắp cải luộc thì cảm giác về mùi của dì đã bị giết chết rồi.
Jenna và Nicko ngần ngại tiến tới nhà bếp, tự hỏi xem cái kiểu bữa tối gì mà lại bốc mùi nồng nặc như thế.
Thật ngạc nhiên và nhẹ cả người. Đó không phải là bữa tối. Và thâm chí cũng không phải là dì Zelda đang nấu. Người đang nấu là Con Trai 412.
Con Trai 412 trông thật kỳ dị. Nó mặc một bộ đồ đan đủ màu sắc chẳng vừa chút nào, gồm áo len chui đầu vá víu, rộng thùng thình và quần soóc đan bèo nhèo. Nhưng cái mũ đỏ ôm sát đầu và nằm bất di bất dịch trên đầu nó và đang bốc hơi nhè nhẹ trong cái nóng của nhà bếp, trong khi những gì còn lại của bộ đồ nó vẫn mặc lúc trước đang được hong bên lò sưởi.
Dì Zelda cuối cùng đã thắng trong vụ tắm táp, đó là nhờ Con Trai 412 vì quá khó chịu lúc quay về, bị bùn đen kịt từ ao Boggart bao kín mít, đến nỗi nó vô cùng sung sướng biến mất vào nhà tắm và trầm mình trong đó. Nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu bỏ cái mũ đó ra. Dì Zelda đành chịu thua vụ này. Dù sao thì, dì vẫn hài lòng là cuối cùng cũng giặt được quần áo của thằng nhỏ, và dì nghĩ trông nó thật bảnh bao trong bộ đồ đan cũ mà Silas mặc khi còn bé. Con Trai 412 thì lại nghĩ mình trông như thằng ngố và cố tránh nhìn Jenna khi cô bé bước vào.
Nó tập trung cao độ vào việc khuấy cái đống hổ lốn bốc mùi hôi thối, vẫn không hoàn toàn tin dì Zelda sẽ không làm mứt sâu bọ, nhất là khi dì đang ngồi bên bàn với một lô những hũ mứt rỗng trước mặt. Dì đang bận mở nắp những cái hũ ra và chuyển sang cho bà Marcia, ngồi phía đối diện, đang lấy bùa ra từ một quyển sách rất dày, đề tựa:
Lưu giữ bọ lá chắn
500 tấm bùa
Mỗi tấm đều được bảo chứng ngang nhau
Và hiệu quả 100%
Lý tưởng cho pháp sư Có-Ý thức về-An toàn thời nay
"Đến ngồi xuống đây đi", dì Zelda nói, nhích ra một khoảng trống bên bàn cho hai đứa nhỏ. "Chúng ta đang chế biến Hũ Lưu giữ. Bà Marcia đang làm bùa, và các con có thể làm bọ, nếu thích".
Jenna và Nicko ngồi xuống bên bàn, cẩn thận chỉ thở bằng miệng. Cái mùi kia bốc ra từ cái chảo hổ lốn màu xanh lá cây đậm mà Con Trai 412 đang khuấy đều đều với vẻ tập trung và thận trọng.
"Này, cầm lấy. Sâu bọ đấy", dì Zelda đẩy một cái tô lớn qua bên Jenna và Nicko, Jenna liếc nhìn vào. Trong tô lúc nhúc côn trùng đủ mọi hình thù và kích thước.
"È". Jenna rùng mình; cô bé không thích đám côn trùng kinh dị này tí xíu nào. Nicko đích thị cũng không ham thích gì. Kể từ hồi Edd và Erik thả một con bọ rệp lên cổ nó khi nó còn bé tí, nó luôn tránh né tất cả những gì chạy loăng quăng hay bò lổm ngổm.
Nhưng dì Zelda không để ý đến điều đó.
"Vớ vẩn, chỉ là những con bé tẹo có nhiều chân thôi mà. Bọn nó còn sợ các con hơn là các con sợ bọn nó ấy chứ. Nào, trước tiên bà Marcia sẽ chuyển bùa vòng quanh. Từng người một giữ bùa để con bọ Ghi dấu chúng ta và sẽ nhận ra chúng ta sau khi được thả ra, sau đó bà ấy sẽ nhét bùa vào hũ. Hai con bỏ thêm một con bọ vô đi chuyển cho...ừm... cho Con Trai 412. Cậu ta sẽ đổ đầy nước Lưu giữ vào hũ và dì sẽ vặn nắp hũ lại cho chặt và cho đẹp. Làm như thế sẽ xong ngay thôi"
Và cả đám đã làm đúng như thế, ngoại trừ Jenna rốt cuộc lại vặn nắp hũ lại sau khi con bọ đầu tiên chạy lên cánh tay cô bé và con bọ chỉ bật ra được nhờ cô bé nhảy tưng tưng và la thét hoảng hồn.
Thật nhẹ cả người khi họ làm đến cái hũ cuối cùng. Dì Zelda mở nắp hũ rồi chuyển nó cho bà Marcia, bà Marcia lật trang sách thần chú và lấy ra một miếng bùa nhỏ hình chiếc khiên. Bà chuyển bùa khắp lượt để cho mỗi người đều cầm bùa một lúc, rồi thảy nó vào trong hũ và chuyển hũ cho Nicko. Nicko không mong đợi cái hũ này. Ở dưới đáy tô có một con bọ đang trốn, một con bọ rệp lớn màu đỏ, giống hệt con đã bò xuống gáy nó mấy năm trước đây. Con bọ cuống cuồng chạy vòng quanh tô, kiếm chỗ núp. Nếu con bọ không làm cho Nicko rùng mình ghê tởm đến vậy thì hẳn Nicko đã thấy tội nghiệp cho con bọ đó rồi, nhưng tất cả những gì thằng bé nghĩ bây giờ chỉ là mình phải bắt nó lên. Bà Marcia đang chờ với tấm bùa đã sẵn sàng bên trong hũ. Con Trai 412 đã múc sẵn một muỗng đầy cuối cùng cái thứ nước thập cẩm Lưu giữ, và tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Nicko hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và thọc bàn tay vào cái tô. Con bọ nhiều chân trông thấy bàn tay đáp xuống liền chạy tạt qua phía đối diện. Nicko khoắng quanh cái tô, nhưng con bọ quá nhanh. Nó cứ nhảy lóc chóc qua bên này bên kia, cho đến khi nó phát hiện một chỗ ẩn náu ở trong ống tay áo đang lủng lẳng của Nicko và chạy tọt vào đó.
" Bắt được rồi đấy". Bà Marcia kêu lên, "Nó ở trong ống tay áo cháu ấy. Lẹ lên, cho vào hũ". Không dám nhìn, Nicko kinh hãi giũ ống tay áo vào hũ và hất đổ hũ. Tấm bùa trượt lướt qua mặt bàn, rớt xuống sàn nhà và biến mất.
"Chán thật" bà Marcia cau có, "Cái bùa này hơi bất định"
Bà lấy ra một tấm bùa khác và đặt thật lẹ vào trong hũ, quên Ghi dấu nó luôn.
"Nhanh lên," Bà Marcia bực bội "Nước Lưu giữ mau lạt di lắm, Lẹ lên"
Bà Marcia nhoài người tới và khéo léo buông con bọ rệp ra khỏi ống tay áo Nicko, vào thẳng trong hũ. Nó nhanh chóng được Con Trai 412 rưới nước Lưu giữ sền sệt màu xanh lá cây. Jenna vặn chặt nắp hũ lại, rồi vung tay đặt hũ xuống bàn một cái thịch, và tất cả mọi người nhìn Hũ Lưu giữ cuối cùng biến đổi.
Con bọ rệp trong Hũ Lưu giữ đang thất kinh hồn vía. Lúc nãy nó đang ngủ lim dim dưới tảng đá yêu thích nhất của mình thì một cái gì đó khổng lồ có đầu đỏ lật tảng đá lên và túm nó, nhấc bổng lên không. Rồi điều tồi tệ nhất đã xảy ra: con bọ rệp, vốn là một sinh vật cô độc, bị quẳng vào giữa một đám bọ ồn ào náo động, bẩn thỉu và thô lỗ, cứ chen lấn xô đẩy nó và thâm chí còn cố cắn đứt chân nó. Con bọ không thích bất kỳ thứ gì làm phiền đến những cái chân của mình. Nó có rất nhiều chân và mỗi chân đều cần phải được giữ trong một trật tự hoạt động hoàn hảo, nếu không thế thì nó sẽ gặp rắc rối to. Một cái cẳng lẹ làng mà đi đời - và thế là con bọ có thể quay vòng tròn mãi mãi. Cho nên, con bọ rệp cắm cổ chạy xuống tận cùng của cái đống bọ thấp kém, nằm giận dỗi cho đến khi nó thình lình nhận ra rằng tất cả bọn bọ khác đều đi đâu mất và nó không còn nơi nào để trốn nữa. Mọi con bọ rệp đều biết rằng không còn nơi để trốn có nghĩa là đã đến ngày tận thế, và giờ đây, con bọ rệp này biết rằng đó là sự thật, bởi vì quả tình, tại chỗ này, nó đang phải lóp ngóp trong cái đống lầy nhầy màu xanh lá cây, và một điều gì đó khủng khiếp đang diễn ra với nó. Từng cái, từng cái một, nó đang mất dần những cái cẳng.
Không những thế, mà giờ đây cơ thể thon dài, bóng láng của nó cũng đang ngắn lại, mập ù ra, và con bọ rệp bây giờ có hình dáng giống như một hình tam giác múp míp với những cái đầu hơi nhọn. Trên lưng nó có một đôi cánh vững chãi, màu xanh lá cây và đằng trước thân nó khảm đầy những cái vẩy nặng nề, cũng màu xanh lá cây. Thế vẫn chưa đủ tệ hại, con bọ rệp bây giờ chỉ còn có bốn chân. Bốn cái chân chắc mập xanh lá cây, nếu có thể gọi đó là cẳng chân. Chúng hoàn toàn không phải là cái mà con bọ vẫn gọi là chân. Hai cái ở đầu và hai cái ở đuôi. Hai cẳng trên ngắn hơn hai cẳng dưới. Chúng có năm cái gai nhọn ở mút cuối, mà con bọ rệp có thể nhúc nhích được, và một trong hai cái cẳng trên đang nằm trên một cái gậy sắc nhỏ bằng kim loại. Đầu mút hai cẳng dưới có những ngón bự, dẹp, xanh lá cây, và mỗi ngón có năm cái gai nhỏ, ngọn. Thật đúng là một tai họa. Làm sao lại có cái vật nào sống được với chỉ bốn chân ú nu ở đầu nhô ra những ngón nhọn. Đó là thứ sinh vật quái gì vậy?
Loại sinh vật đó, mặc dù con bọ rệp không biết, là bọ lá chắn.
Sinh vật trước kia là bọ rệp, giờ là con bọ lá chắn hoàn chỉnh, nằm lơ lửng trong nước Lưu giữ đặc sệt màu xanh lá cây. Con bọ di chuyển chậm rãi, như thể kiểm tra bộ dạng mới của mình. Nó lộ vẻ sửng sốt khi nhìn đăm đăm ra ngoài thế giới qua màn sương mù xanh lá cây, chờ khoảnh khắc được phóng thích.
"Một con bọ lá chắn hoàn hảo", bà Marcia nói đầy tự hào, giơ cái hũ mứt ra ánh sáng và trầm trồ trước con vật từng là bọ rệp. "Đó là con tốt nhất mà chúng ta làm được. Giỏi lắm tất cả mọi người".
Chẳng mấy chốc nữa, năm mươi bảy hũ mứt đã xếp hàng dọc theo bệ cửa sổ, canh giữ ngôi nhà tranh. Chúng tạo nên một cảnh tượng quái dị, những cư dân màu xanh lá cây rực của hũ bơi lờ đờ trong thứ dịch sền sệt xanh lá cây, ngủ suốt thời gian cho đến khi ai đó vặn nắp hũ ra và giải thoát chúng. Khi Jenna hỏi bà Marcia chuyệng gì sẽ xảy ra khi họ mở nắp hũ, bà Marcia bảo với cô bé rằng bọ lá chắn sẽ nhảy ra và bảo vệ cô bé cho đến hơi thở cuối cùng, hoặc cho đến khi ta xoay xở bắt lại nó được và nhốt nó lại hũ, điều mà hiếm khi xảy ra. Bọ lá chắn một khi được thả ra không có ý định dễ bị bắt quay trở lại bất cứ cái hũ nào một lần nữa.
Trong khi dì Zelda và bà Marcia rửa sạch đám nồi niêu xoong chảo, Jenna ngồi bên cánh cửa ra vào, lắng nghe tiếng lách cách trong bếp. Khi trời chạng vạng tối, cô bé nhìn năm mươi bẩy quầng sáng xanh lá cây phản chiếu xuống mặt sàn đá nhạt, và thấy mỗi một quầng sáng nhỏ đó đều chuyển động từ từ, chờ đợi khoảnh khắc tự do.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật