We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jung Ji Huyn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1315 / 17
Cập nhật: 2017-08-09 10:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Bến Đỗ, Seoul, 2006
Cho đến ngày 5 tháng 6 năm 2006. Những chuyện đã xảy ra nếu nói nhiều thì là nhiều, nói không nhiều thì không nhiều.
Bố mẹ tôi đang tích cực thương lượng vấn đề ly thân. Căn chung cư hơn 100 mét vuông mà hai người chung sống đã được chia làm đôi.
Cũng may, không đi tới ly hôn cũng là phúc bảy mươi đời rồi. Cứ thử nghĩ xem nếu các cụ ra tòa án, con cái thật sự sẽ thối mặt, không biết phải làm thế nào.
Nhận xét của anh tôi trước bất kì sự kiện nào hình như chỉ có hai điều đó, là thối mặt và không thối mặt. Sợ anh bẽ mặt nên tôi gật đầu thật mạnh.
— Con ranh, nhưng nói chung tính cũng tốt đấy. Bố mẹ có như thế thì cô cũng chẳng gì phải xấu hổ cả. Tự tin ngẩng cao đầu, ăn uống đầy đủ, nếu có đứa nào làm cho cô bị tổn thương vì điều đó thì kéo tới chỗ anh, anh sẽ đè cho nó bẹp dí.
Anh tôi giơ nắm đấm lên đe dọa như cậu học sinh cấp hai muốn an ủi chị gái, em gái mình. Tôi chỉ cho bố cách vo gạo và đổ vào nồi cơm điện. Bố tôi hưng phấn “Chuyện dễ ẹt như vậy mà sao mấy bà phụ nữ ca thán ghê gớm thế.” Tôi không chuyển lời đó tới mẹ. Cũng không hỏi mẹ có gặp lại chú Kimpo hay không. Khi tôi khó khăn nói rằng “chuyện kết hôn để từ từ con suy nghĩ lại” thì mẹ tôi chỉ nói một câu rất lạc đề “Mũi con gái mẹ đẹp thật đấy” mà không căn vặn điều gì nữa cả. Mẹ nhìn giống như người đang biết rõ rằng ngay từ đầu đám cưới đó đã không thành rồi.
Chia tay mẹ, tôi lên tàu điện ngầm để tới dự lễ khai trương thế giới Ugơchi của ông An. Hai ngày trước không ăn uống gì cho đầy đủ, bụng tôi liên tục sôi réo như bị nhào lộn vậy. Mới đầu là đau phần thái dương bên phải, đầu ong ong như bị chim gõ kiến nghịch ngợm chui vào mổ liên tục. Sau đó tới ngón chân cái bên trái. Nhức nhối khó chịu như phần móng chân chưa cắt đâm vào thịt. Rồi sau đó tới xương lưng, đầu gối, tới ngực bắt đầu lên cơn đau rồi tỏa ra khắp cơ thể. Và tôi tự nhận thấy trong toàn bộ cơ thể nhỏ bé của mình như có vô vàn điểm kim châm, tất cả những điểm đau đớn ấy đều nối lại thành một đường.
Thể xác con người không biết yếu ớt đến mức nào, dễ vỡ đến mức nào. Thể xác và tâm hồn bắt buộc ràng buộc nhau thân thiết đến mức nào. Tôi liên tục gửi tín hiệu này khác tới linh hồn và thể xác mình, muốn xác nhận xem cơ thể gọi là “Oh Eun Shu” kia có đang hoạt động một cách bình thường hay không. Lần này lại thấy bị nấc cục. Trong tàu điện ngầm, tôi bịt miệng lại và mồ hôi chảy ròng ròng thì một cô đang ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy. Cô nắm cổ tay tôi và ấn tôi ngồi xuống chỗ mình.
— Mới lần đầu có con đều như vậy đấy! Khi hết những triệu chứng này là có thể ôm được đứa con của mình được rồi.
Tôi không biết từ lúc nào nước mắt mình ngân ngấn. Đương nhiên cảm thấy mình có tội và ngụy trang thành phụ nữ có thai và khuỵu người xuống ghế.
***
Nhà hàng của ông An được trang trí tinh tế, sang trọng. Khiến tôi tưởng đó không phải là nhà hàng Ugơchi mà là nhà hàng Ý. Lại nhớ đến ngày chuyển bản phim in cuối cùng của cuốn sách viết về Ugơchi tôi đã làm trong một thời gian. Tên sách được chọn là “Ugơchi Hollic.”
— Chị ra làm riêng rồi à? - Nhân viên xưởng in mà tôi quen biết hỏi tôi.
— Vâng, đại thể là thế. - Tôi gãi đầu ấp úng.
— Danh thiếp của chị đâu?
— Vẫn chưa có.
— Ê, đây là quà chúc mừng lập nghiệp của chị nhé! Miễn phí cho chị đó. Tên công ty là gì ạ?
Sự tập kích bất ngờ. Tôi cũng đáp bừa:
— Oh Eun Shu, công ty biên tập Oh Eun Shu.
— À, hay đấy. Thấy đầy sự tự tin.
Tự tin? Xấu hổ đấy, nhưng nếu không nói “công ty biên tập Oh Eun Shu” mà có khoe khoang lập tập đoàn đi chăng nữa thì cuộc đời tôi vẫn chỉ chán ngắt.
— Công ty biên tập Oh Eun Shu, giám đốc là Oh Eun Shu đúng không ạ?
Cậu hỏi lại, thật kì lạ là tôi cũng đang gật gật nhẹ cái đầu. “Ugơchi Hollic” đã được chuyển phát nhanh tới nơi khai trương của Ugơchi World. Mặc dù tôi đã chỉnh sửa rất kĩ càng nhưng ở dòng thứ 12 trang 7 đã có một lỗi nhỏ. Đáng lẽ phải là từ “trở”, tôi lại viết thành “trả”. Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể không nói cho ông An biết. Dẫu sao tôi cũng không muốn hoàn thành dự án đầu tiên với cái tên “Oh Eun Shu”, vốn không ai biết đó là ai, một cách không rõ ràng.
Ông An mở đôi mắt ti hí:
— Trả à? Trả tiền hay trả ơn vậy?
— Em xin lỗi.
— Có sao đâu, đành phải vậy thôi. Hay bớt một ít số tiền đã hứa trả cho em nhé?
— Sao ạ?...Vâng!
— Ôi, để khuôn mặt bí xị ra như vậy lại khiến lòng anh yếu đuối đi đấy!
...
— Trừ cái đó ra tất cả đều được lắm. Giám đốc Oh. Tuyệt hơn cả điều tôi đã mong đợi đấy.
Từ “giám đốc Oh” lần đầu tiên được nghe thấy không những không làm cho tôi ngây ngất mà khiến tôi nổi hết cả da gà.
— Tới khai trương nhà hàng thì phải ăn một bát canh Hechangkuc rồi hãy về chứ?
Không kịp để cho tôi từ chối, ông kéo tôi vào chỗ ngồi. Vào quán của người ta thì không thể nói rằng “Thật ra em không thích Ugơchi mấy”. Cũng không đủ thời gian lấy cớ rằng bụng dạ không tốt, bát canh Hechangkuc bốc khói nghi ngút đã ở trước mặt tôi. Tôi nhắm tịt mắt và xúc một thìa đưa lên miệng. Nước canh ngọt và nóng tỏa khắp miệng tôi mềm mại... Ngon quá!
Không biết chuyện gì đã xảy ra? Không biết từ lúc nào, tôi luôn nghĩ rằng mình không thích Ugơchi. Ugơchi canh tương, Ugơchi canh sườn bò, Ugơchi xào, tất cả những món ăn liên quan tới Ugơchi tôi thường cố tránh không gọi ăn bao giờ. Biết đâu chính vì thế tôi đã sống mà mất đi cơ hội để biết tới vị ngon thật sự của Ugơchi. Nhân ngày hôm nay chắc phải loại bỏ Ugơchi ra khỏi danh sách món ăn không thích mới được. Con người có thể thay đổi từng chút một như vậy sao?
— Thế nào?
Mặt ông An đầy vẻ chờ đợi. Tôi giơ ngón thẳng ngón cái tay lên:
— Nhất đấy ạ!
Ông An cười thật tươi như một đứa trẻ:
— À, thế nào rồi, với cái cậu thanh niên hồi ấy?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Ông chặc lưỡi ra vẻ hiểu biết.
— Lúc này đâu phải lúc ngồi yên đâu. Để xem nào. Có nhìn cậu trai trẻ đeo kính đằng kia không? Cậu ấy là người chịu trách nhiệm làm nội thất ở đây. Tuổi khoảng ba mươi mấy nhỉ? Thế nào, nếu em quan tâm thì gặp một lần...
Hướng mà ông An vừa hất hàm có một người con trai đang ngồi đó. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy ấn tượng, có vẻ ngay thẳng và đứng đắn. Cậu đang lau miệng bằng khăn giấy. Nhìn hành động ấy tôi suýt phì cười. Bằng bất cứ phương thức nào thì thời gian vẫn nối đuôi nhau trôi đi. Những tiếng nấc cục không biết đã biến mất từ lúc nào.
***
Tôi đã mua một cái xe bằng tiền ông An gửi cho. Đó là chiếc xe Matiz xuất xưởng tháng 12 năm 1999, màu đỏ, đã chạy hơn một trăm ngàn km một chút.
Khi mua xe cũ cứ tưởng phạm vi lựa chọn sẽ hẹp đi và dễ dàng hơn, nhưng có quá nhiều cái phải chọn nên hóa ra cũng vẫn khó khăn. Nơi bán khuyên tôi nên chọn một chiếc xe tốt hơn ở phần số km đường chạy hoặc năm sản xuất, nhưng không hiểu sao tôi rất vừa lòng với cái này. Giờ đây khi thích thứ gì đó tôi chẳng cần phải căn vặn lí do nhưng nếu phải đưa ra lý do thì tôi lại có cảm tình hơn đối với đứa trẻ sinh vào cuối những năm 1990 hơn là năm 2000.
Mặc dù đã mấy lần gấp gáp học lái xe đường, nhưng lần đầu tiên nhận xe và lái về nhà tất nhiên tôi đã rất lúng túng. Sau khi vận hết công lực và tới được ngõ hẻm của “Snowu palace” tôi mới phát hiện ra chẳng có chỗ đậu xe nào phù hợp. Chạy vòng vòng trong khu năm lần mới tìm ra được một chỗ có thể cho xe vào được. Hồi mới ra ở riêng và tới phòng 205 của “Snowu palace”, tôi vẫn không tin được rằng ở Seoul mênh mông này lại có một chỗ để dành cho riêng tôi. Chiếc giường cá nhân cũng rất nhỏ nhưng rất vừa người tôi khi nằm xuống. Cũng như tôi hồi đó, cái xe này giờ đây đang đỗ đúng vạch trắng một cách yên bình.
Tôi tắt máy và quyết định không gắn máy chỉ đường. Bởi chỉ cần tưởng tượng tôi đang bị theo dõi trên bất cứ hướng nào khi đang di chuyển cũng đã thấy mất hồn và sợ hãi. Nếu người con trai “Kim Yong Shu” ở bên cạnh tôi cũng sẽ nở một nụ cười đồng cảm.
2
Con đường nhìn qua bản đồ xa vời vợi. Tôi không định nơi đến cho chuyến đi đường dài đầu tiên của mình và cứ thế xuất phát, nói thế có vẻ như dối trá, nhưng từ lúc ra khỏi nhà tôi đã không nghĩ trong đầu mình cái địa danh Hongcheon.
“Khi không chịu được và thấy khổ sở thì gọi điện thoại cho mình cũng được chứ?”
Đúng lúc căng thẳng với mạng lưới giao thông nhỏ và khó chịu thì giọng nói đó vang ù ù bên tai. Lời của The Oh nói nếu khổ đau sẽ tìm đến tôi khiến tôi cũng muốn hiểu rằng nó mang ý nghĩa khi tôi khổ sở tôi cũng có thể tìm cậu. Nhưng tôi không thể làm như thế. Tôi không muốn trở thành người con gái sau khi chuyện kết hôn bị đổ bể lại tìm đến bạn trai cũ để nhận sự an ủi. Chẳng phải vì nó không phải là chuyện đáng được tán dương mà chỉ vì tôi cảm thấy sợ khi gặp lại The Oh, tâm tưởng mình sẽ muốn thời gian quay trở lại.
Giờ đây đã tĩnh tâm được mức độ nào đó rồi chăng? Trong từng ngõ ngách của cơ thể các cơn đau đã hoàn toàn biến mất, vậy thì ít nhất tôi cũng đủ tự tin để không vùi đầu vào ngực cậu mà òa lên nức nở. Tôi không biết lí do thật sự của việc mình muốn tới thăm cậu bé ấy. Có lẽ tôi muốn xác nhận và muốn được xác nhận. Xem rằng sự tồn tại thực tế của “Yun The Oh” sẽ không bốc hơi đi đâu mà hình ảnh tôi đã từng biết vẫn còn ở nguyên vẹn nơi đó.
Đi qua Yang Pyong, tôi gọi điện thoại. The Oh tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
— Có chuyện gì không?
— Không, chỉ tình cờ thôi, có việc đi qua đây.
— Thật sự mình đang tới đấy à?
— Ừ.
— Làm sao bây giờ, mình có nhiều thời gian không?
—... Ít thôi, không nhiều lắm!
— Làm sao đây, giờ đang bắt đầu vào quay phim nên tớ không thể rời đây được. À, vậy mình tới đây được không?
Để tới Hongcheon tôi phải chạy thêm 30 phút nữa. Không thể tăng tốc độ ở con đường một làn xe đèo dốc mà chỉ biết bóp phanh liên tục. Chiếc Korando màu xanh đang chạy đằng sau bóp còi inh ỏi và liên tục chiếu đèn. Tóc tôi dựng ngược và lưng ướt đẫm mồ hôi.
Có đủ loại xe trong bãi đỗ xe tồi tàn của nơi câu cá, từ mấy chiếc xe bốn chỗ, xe bus, xe Mec và Zip nhập ngoại đỗ cạnh nhau. Trường quay được bố trí gần bờ sông đông người hơn tôi tưởng. Mấy nhân viên hỗ trợ mặc áo sơ mi đen giống nhau đang di chuyển rất có trật tự. Việc phải đi tìm chỉ một người mà tôi biết trong đám người này gần như là không thể. Ai là The Oh? The Oh là ai? Ánh nắng mặt trời chói chang rọi thẳng xuống đỉnh đầu tôi. Để tìm ra The Oh bằng chính sức lực của mình, tôi căng mắt ra nhìn.
Thật may là tôi đã phát hiện ra The Oh đang nói chuyện với ai đó phía đằng kia. Tôi không biết cậu bé có thể biểu hiện một vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm trọng như vậy. Trong thời gian qua, tóc cậu đã dài thêm và có vẻ đã có da có thịt. Tôi mở tròn mắt và lặng nhìn cậu rất lâu. Không biết có phải kia là người tôi đã quen không?...
The Oh quay đầu lại phía tôi. Mãi cậu mới nhận ra tôi và chạy lại. Nụ cười rất quen thuộc. Tôi cảm thấy thật yên tâm. Chúng tôi bắt tay nhau. Người đưa tay ra trước không phải là tôi. Có một cảm xúc hờn dỗi mơ hồ nhưng rồi tan đi rất nhanh.
— Hình như mình bận lắm!
— Mấy ngày trước thời tiết không tốt lắm nên cứ phải dừng lại mãi. Hôm nay có ánh nắng mặt trời nên phải quay thật nhanh.
Không biết có phải do dưới ánh nắng mặt trời hay không mà biểu hiện khuôn mặt và giọng nói vô cùng hân hoan. Trên áo sơ mi nơi ngực cậu bám một vệt tròn mờ. Vệt tròn ấy làm sao mà có nhỉ? Giờ đây tôi vĩnh viễn không thể nào biết được.
— Tớ đã đến thật đúng lúc. Nhìn mình thay đổi tốt lên đấy.
Tôi đã nói thật lòng.
— Không biết có phải do sống điều độ hay không mà cứ lên tục mập lên.
The Oh vừa xoa xoa cằm mình và cười ngượng nghịu. Tôi cũng yên lặng cười theo. Ánh mặt trời rất chói chang nhưng nhiệt độ gió sông thổi mạnh chạm vào tay tôi không hiểu sao rất lạnh.
— Sống thế nào?
— Tớ à?
— Vậy còn ai vào đây nữa?
— Vậy sao. Tớ sống ổn. À, cho mình cái này này.
Tôi lôi trong ví ra tấm danh thiếp “Công ty biên tập Oh Eun Shu, đại diện Oh Eun Shu” và đưa cho cậu. Cái này biết đâu lại chẳng là lễ trao tặng tấm danh thiếp đầu tiên của tôi.
— Oa, cuối cùng thì mình cũng mở công ty riêng rồi.
— Nói mở công ty riêng thì hơi khoa trương quá. Bắt đầu cũng được lâu lâu rồi những vẫn chưa khai trương.
— Chắc chắn sẽ tốt thôi, đương nhiên là vậy rồi!
Đúng lúc đó nữ nhân viên trong tay cầm kịch bản vội vàng tiến tới chỗ chúng tôi. Tôi lặng lẽ tránh sang bên cạnh. Nội dung hai người đối thoại không lọt vào được tai tôi. Có vẻ như cô bé chừng hai mươi hai tuổi. Làn da non tơ không có dấu vết của trang điểm, thân hình thanh mảnh của cô bé tươi non như một búp măng non. Lạ thật. Tôi không hề ghen tị dù là chỉ bằng móng tay về tuổi trẻ rực rỡ của cô ấy.
— Làm sao bây giờ nhỉ? Việc chuẩn bị cho cảnh sau có vấn đề thì phải. Mình ở đây xem quay phim nhé! Bốn giờ tớ sẽ quay lại.
Tôi hướng về phía cậu và mỉm cười thật tươi. The Oh đặt nhẹ tay lên vai tôi rồi hạ xuống. Tôi hỏi như không có gì khi cậu quay lưng đi.
— À, ngày 5 tháng 6 mình làm gì?
— Ngày 5 tháng 6? Còn một tuần nữa, chắc vẫn trong thời kì quay phim thôi.
Cậu vội vã chạy đi. Tôi lặng lẽ nhìn phía sau cậu. Chữ “Staff” màu trắng in đậm sau lưng áo đen. Là giây phút mà tôi cảm thấy một sự thực rất mơ hồ rằng người con trai có tên là The Oh lại là một “Yun The Oh” nữa mà tôi không thể biết tường tận mọi ngóc ngách.
The Oh vừa rời đi thì buổi quay phim lại bắt đầu. Đó là cảnh nam diễn viên và nữ diễn viên lời qua tiếng lại. “Anh sẽ hỏi lần cuối cùng. Vào thời gian đó em đã làm gì?”. Giọng người con trai âm u. “Anh lúc nào cũng vậy, tại sao anh không tự tin thế?” Giọng người con gái sắc nhọn như dao. Cả hai người đang nói với nhau bằng ngôn ngữ của thế giới khác. Tôi đứng nép vào một góc, ngây người nhìn động tác của diễn viên. Họ diễn đi diễn lại một tình huống. Đạo diễn sẽ chọn một trong nhiều cảnh giống nhau ấy để ghép vào khoảng thời gian mà mình đã sáng tạo. Chuyện không thể có trong cuộc đời thực.
Phải sáu, bảy lần lặp đi lặp lại cuối cùng cảnh đó mới kết thúc. Còn rất lâu mới đến thời gian The Oh hẹn. Tôi lặng lẽ bước đi. Vừa ra khỏi khu quay phim thì gặp cô gái lúc nãy.
— Chị định đi à? Anh The Oh chỉ một chút nữa sẽ ra thôi.
— Tôi có việc gấp phải đi.
Mặc dù là lời nói dối nhưng tôi không cảm thấy tội lỗi.
— Chị là người nhà của anh ấy đúng không ạ? Trông hai người rất giống nhau.
Tôi chợt muốn biết biểu hiện của cô bé gái này sẽ như thế nào nếu tôi nói mình là người yêu cũ. Nhưng thay vì trả lời tôi chỉ cười mím chi. Tôi cũng đã qua tuổi ấy. Khi đó tôi cũng chẳng mường tượng tới cái tuổi ba mươi hai đang mỉm cười đợi mình, cũng giống như tôi không thể đo đếm được nụ cười, tiếng thở dài, nỗi buồn, niềm vui trong bản thân tôi khi ở tuổi bốn mươi hai.
Theo luật phân chia của tổng điều tra dân số chắc chắn tôi sẽ trở thành “nữ giới chưa kết hôn tuổi ba mươi cư trú tại Seoul”. Nếu cứ như thế này quay trở lại Seoul, gặp tên lái chiếc Korando lúc nãy và làm một trận rồi giết anh thì chắc chắn báo chí sẽ giật tít rằng “Một phụ nữ tuổi ba mươi bất ngờ giết người”. Và biết đâu sẽ có cột phân tích trạng thái tinh thần bất ổn định và ích kỉ của phụ nữ lớn tuổi chưa kết hôn và thể hiện sự lo lắng vì tình trạng hiện nay.
Nhưng dần dần càng cảm thấy bất an. Tôi có thật là ở tuổi ba mươi hai hay không? Ai là người định ra cái tiêu chuẩn giống tuổi ba hai, tiêu chuẩn của cách nghĩ mang đặc tính tuổi ba hai? Khi gặp phải một sự kiện to lớn làm đảo lộn cuộc sống đời thường của một cá nhân thì định kiến mang đặc tính tập thể như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Có dựa vào quy phạm của tập thể và nghĩ đau đầu nhức óc thì cũng chẳng có lời giải đáp nào. Với tôi, một vật thể duy nhất trong vũ trụ chỉ cần một cái gai nhỏ như hạt bụi đâm vào ngón chân út cũng phải chịu đựng một mình và cô đơn lăn lộn trong căn phòng bé nhỏ.
“Xin lỗi vì không đợi được. Tớ sẽ đợi phim ra. Chúc khỏe nhé!”
Tôi gửi tin nhắn cho cậu trong xe. Không biết cảnh long take dài dằng dặc đã kết thúc chưa?
***
Vừa bước vào nhà, tôi bắt đầu lục họi hộc bàn. Không thể né tránh mãi thế này được. Trong hộc bàn đầy các món đồ linh tinh. Giữa các loại thuốc không rõ công dụng, dây buộc tóc đủ các màu, đồng xu mười won, bút bi hết mực, tôi tìm ra được danh thiếp của Kim Yong Shu. Tấm danh thiếp với hình con mèo màu xanh lục ngồi chễm chệ. Đại diện của Green Cat Kim Yong Shu. Lần đầu tiên tôi mới biết địa chỉ mail của anh được bắt đầu là “onthesea”. Bước chân trần trên mặt biển sẽ có cảm giác gì nhỉ? Tôi bắt đầu viết mail cho người con trai trên mặt biển.
Anh Yong Shu!
Không biết cái tên giấu kín kia là gì? Nó chẳng qua cũng chỉ là một cách thức mang tính quy ước mà thôi. Với em, anh Yong Shu ngay từ đầu đã là Kim Yong Shu thì theo sự quy ước của chúng ta, theo cách của em, em sẽ gọi như vậy.
Anh không biết phương châm của em là “Give and Take”[50], đúng không nào? Em không thích đơn phương nghe bí mật của ai đó bởi có gì đó rất nặng nề. Vì thế em sẽ nói cho anh một bí mật.
Em mong muốn trở thành nàng tiên cá.
Em mong được thay thế hai chân bước lộc cộc trên mặt đất thành những cái vây, mong muốn một mình tùy ý bơi trong lòng biển cả.
Em tưởng rằng chỉ cần né tránh những khe hổng của cuộc đời này một cách tinh ranh thì sẽ không phải chịu một trách nhiệm nào cả. Em tưởng rằng em có thể trì hoãn được thời gian trở thành người lớn - thời gian mà em sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cuộc đời mình.
Nhưng em cũng không thể quẳng đi được nỗi e ngại. Cứ như vậy, nếu có vấn đề sẽ mãi mãi không thể leo lên được đất liền. Ai cũng sống và tạo nên một cái gốc vững chãi, còn bản thân mình sẽ già đi và ngoi ngóp trong nước, nàng tiên cá già, Peter Pan già... chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng thấy rợn tóc gáy.
Vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn ngồi im, không thích cảm giác cô đơn và không thích phải chịu trách nhiệm. Có vẻ như em lúc nào cũng chỉ nửa nạc nửa mỡ, không thể làm thế này hay thế khác trước hai ngả rẽ.
Khi đó em đã gặp anh, không phải là em không thích anh. Nhưng có thể ôm vòng eo cứng cáp của anh và ngoi đầu lên! Mong muốn nổi lên khỏi mặt nước một cách hoàn hảo lại càng lớn hơn nữa.
Giờ nghĩ lại mới thấy lạ. Việc trưởng thành của mình, em lại cố gắng làm cho nó trở nên bình thường như bao người khác. Chẳng phải cứ lên khỏi mặt nước là sẽ trở thành người lớn, hay cứ ở trong nước thì sẽ ngăn cho mình không thể trở thành người lớn.
Em vẫn không biết thật sự mình muốn gì. Cứ chăm chỉ nhìn quanh thì lúc nào đó chắc sẽ tìm thấy được, nếu không tìm thấy thì cũng đành phải vậy thôi.
Anh là người rất ấm áp. Cho dù ai có nói gì em cũng vẫn muốn nói với anh rằng không phải bởi cái tên “Kim Yong Shu” mà là phẩm cách anh có. Và mong anh cũng đừng quá bị đè nặng bởi “Kim Yong Shu”.
Thành thật mà nói thỉnh thoảng em cũng băn khoăn không biết có phải mình nhại theo “Oh Eun Shu” mà sống hay không nữa. Không biết có phải tên em là Oh Eun Shu hay không, giữa em và cái tên em có gì đó hay không...
Tôi gửi cái nháy mắt thay lời chào từ biệt.
Đó không phải vì anh mà là vì tôi.
Thư trả lời tới.
Gửi Eun Shu
Anh đã về nhà được một tuần rồi. Không nghĩ rằng mình đi đã lâu mà cảm thấy trong nhà rất lạ lẫm. Ghế, máy tính, chậu cây lưỡi hổ ngoài bậu cửa sổ, không phải chúng thay đổi mà anh đã thay đổi đúng không?
Anh đã chạm phải khoảnh khắc phải từ bỏ hiện tại nhưng dần dần anh đã biết rõ hơn rằng dù như vậy cũng không thể nào quay trở lại quá khứ.
...Không phải là ngày trở về với thế giới này mà là ngày anh trở về với bản thân mình, anh sẽ báo cáo lại kết quả đó cho em.
Thư của anh tôi chỉ đọc lướt qua đúng một lần. Rồi nhấn nút xóa. Bởi nếu ngồi lần từng chữ từng chữ thì biết đâu tôi không thể gặp lại anh lần nữa, cũng không có nghĩa là tôi muốn gặp lại anh.
3
Ngày 5 tháng 6 năm 2006. Ngày thầy bói định ngày kết hôn của tôi chợt đến mà không có dự báo to tát nào. Chẳng có ai quan tâm tới vở hí kịch mang tính bi kịch ấy. Ngay cả việc Yu Hee điện thoại cho tôi cũng là mục đích khác.
— Này, cậu nghe chuyện Yu Jun chua? - Giọng nó gấp gáp.
— Chưa, sao?
— Nó bị ngất.
— Sao?
Tôi gặp Je Il tại hành lanh bệnh viện. Nó cũng nói rằng nhận được cú điện bất ngờ nên tất tả chạy tới. Cửa phòng bệnh mở. Bệnh nhân nằm trên giường, trùm khăn trắng kín mặt, không nhúc nhích. Tôi cuống cuồng.
— Yu Jun à!
Tôi và Je Il đồng thanh hét lên.
— Hở? - Yu Jun vén khăn và từ từ tỉnh dậy.
— Cái gì vậy? Làm bọn tớ tưởng cậu chết rồi.
Je Il đã rớm rớm nước mắt.
— Làm gì mà rối beng lên thế?
Tên bệnh của Yu Jun là đau bụng và mất nước do làm việc quá sức. Không biết Yu Hee đã vào lúc nào và nói
— Quá sức, Nam Yu Jun quá sức...
— Đã bảo là tớ chỉ giả vờ ốm để nghỉ thôi mà.
Yu Jun nghiêm mặt phản bác, sẽ chẳng có chuyện như vậy. Bởi tuổi để giả vờ ốm đã qua đi lâu quá rồi. Theo lời Yu Jun thì trong lúc đang giảng bài cho học sinh lớp 9 đột nhiên trước mắt quay cuồng và nền nhà lộn ngược lên trên trần.
— Bố tớ chẳng mất vì cao huyết áp còn gì. Thật thà mà nói tớ cũng lo lắng. Tớ cũng đã đến tuổi phải quan tâm tới máu trong huyết quản rồi, thật là.
Tôi nhìn ra mảnh vườn bệnh viện qua khung cửa nhỏ, dường như có mưa rơi xuống lúc đêm, những cánh hoa màu trắng không biết tên rụng và cuộn tròn trên mặt đất.
“Sao hoa lại tàn nhỉ?”
Tôi lẩm bẩm một mình. Yu Jun với khuôn mặt trắng bệch vẫn còn đùa cợt.
— Thời gian qua rồi liệu có biết lí do tại sao hoa tàn không?
— Đúng vậy. Cho Yong Phil[51].
— Làm sao bây giờ, người ta nói giây phút bài hát của Cho Yong Phil găm vào tai ai đó thì có nghĩa là người đó đã trở thành người dân Hàn trung niên chân chính.
— Trung niên?!
Tôi lắc lắc đầu nhưng không hiểu sao rất khó phản bác. Không biết có phải Yu Hee muốn khoa trương kết quả phẫu thuật thẩm mỹ ngực thành công hay không mà mặc chiếc áo thun cổ tim rộng tới mức nhìn thấy hết cả khe ngực. Nó cho đó là kết quả của sự cố gắng đến chảy máu mắt.
— Khi mát-xa đau vô cùng, giống y như lúc rơi xuống địa ngục vậy. Tự nhiên cũng phải ré lên. Nhưng do tớ đã cố gắng chịu đựng cho nên mới có ngày tốt đẹp.
Câu cuối cùng có vẻ như cũ rích song lại cũng mới mẻ.
— Các cậu cũng làm ngay đi, yên tâm cực kì. Không thể nói bằng lời. Tớ cũng đã chọn trang phục bó nhấn mạnh phần trên cho lần tuyển chọn kế tiếp rồi, cái áo mà trước đây tớ đã không dám nhìn.
Vẫn nói về tuyển chọn có nghĩa là nó vẫn chưa bỏ ước mơ trở thành ngôi sao nhạc kịch.
— Tất nhiên rồi, đã thấm tháp gì đâu mà đã bỏ cuộc. Lần này nhất định tớ sẽ giành được dù là hợp xướng. Các cậu sẽ thấy.
Phải xem sự tự tin của nó được bao lâu khi cố nhét cái túi 200cc nước muối sinh lí ấy vào ngực, nhưng quả thực hiện giờ nhìn cũng đẹp mắt. Theo lời của Je Il thì nó “đang sống hết sức buồn chán”, nhưng ở nó tỏa đầy hơi hướng cho thấy nó đã có bạn trai mới. Nó cầm điện thoại ra ngoài hành lang thì thào nói chuyện, vẻ mặt nó hồng hào. Khi chúng tôi xúm vào dồn ép, nó thổ lộ ngay.
— Cảm xúc tới cho thấy, a đúng là người này rồi!
Yu Hee cười hơ hơ, tôi cũng cố gắng nín cười. Có vẻ như Je Il vừa chia tay với chồng cũ xong là vùi lấp ngay tất cả những kí ức liên quan tới người đó giống như format dữ liệu
— Nhưng tớ vẫn chưa dám nói rằng tớ đã kết hôn một lần rồi. Không thể cất lời được. Chắc là phải nói thôi, đúng không?
Chúng tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng tránh sự đào bới đụng chạm vào nỗi đau của người khác biết đâu lại là cách thức của tình bạn được người ta dùngtrong thành phố này? Biết đâu chúng tôi lại đang không nhìn thấy gì cả.
Những giây phút đang trôi về đâu vậy? Có lúc nào đó tôi đã từng đi qua khoảng thời gian giống như bây giờ. Đó chính là một mùa xuân muộn khi tôi tốt nghiệp đại học. Chúng tôi ngồi bên ghế đá trong một góc trường đại học nhìn cảnh hoa rơi. “Sang năm vào giờ này chúng ta sẽ đi đâu?” “Không biết được. Chẳng cần nghĩ chuyện đó cũng đủ rối bời lên đây, mà sao hoa còn rơi tơi tả như vậy nhỉ?”. Lúc đó chúng tôi đang so vai nhỏ lại, cho thấychúng tôi cảm giác rằng thế giới này quá rộng lớn.
Hôm nay lâu lắm rồi những người bạn mới ngồi cùng nhau cùng lớn tiếng và rồi cùng im lặng trong khoảnh khắc. Khoảnh khắc im lặng thật sâu.
Mỗi năm hoa đều nở rồi tàn, chúng tôi vẫn đang dao động một cách mất phương hướng. Rồi mười năm sau chúng tôi cũng sẽ tụ họp ở đâu đó và biết đâu cũng lầm bầm vì lí do hoa tàn. Lúc đó tất cả chúng tôi chắc chắn sẽ khác đi một chút, rất ít. Chắc rằng chúng tôi sẽ tìm ra một lí do mới về chuyện hoa tàn. Chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ tin vào điều đó.
Je Il nói phải về công ty. Yu Hee sẽ ở lại bệnh viện và về sau. Tôi quyết định sẽ đi bộ. Năm giờ chiều. Trời âm u và gió thổi lành lạnh. Dạo này thời tiết cũng thật thất thường. Quần áo của người đi đường mỗi người mỗi vẻ. Người thì khoác áo jacket dài tay vội vã bước đi, người khác lại mặc áo không tay hở hết cả vai. Tôi trong trang phục áo sơ mi cộc tay khoác áo len mỏng hơi ngắn tay thường thường. Tôi vô cảm nhìn cái túi nilon bay phất phơ trong gió như nhảy múa.
Vào lúc thời tiết không bình thường thế này người ta làm gì nhỉ? Biết đâu người ta lại rủa độc cho lễ cưới của người yêu cũ và vào nhà vệ sinh một mình xì mũi, cũng có thể vội vàng bước chân về nhà để ăn món canh kim chi của người bạn trai ít tuổi hơn nấu sẵn cho, hoặc có thể tặng cho mình một sợi dây chuyền mặt trái tim sau khi viết đơn xin nghỉ việc. Nếu vậy thì tôi bây giờ đang làm gì? Tôi đang bước đi trên đường, như một lữ hành lười biếng vô công rồi nghề đang quanh quẩn trong thành phố mà lần đầu tiên họ đặt chân đến...
Tự nhiên cảm thấy đói kinh lên được. Tôi vén bức màn quán ăn Pochangmacha[52] và bước vào. Cắm cúi chúi mũi vào món Tokboki. Tại thành phố chuyện gì cũng xảy ra rồi biến mất không tin đồn không dấu vết, hình ảnh đứa con gái nhỏ bé chấm Tokboki bằng tăm rồi cho lên miệng để vỗ về cái đói chẳng thể lôi kéo được sự quan tâm nào. Đường phố nhìn qua tấm nilon mờ đục trông thật nhạt nhòa.
Tôi không thể biết được những người đến bên đời tôi rồi ra đi họ đọc được gì từ tôi. Tôi chỉ biết đúng một điều là bất cứ khuôn mặt nào của tôi khi họ đang ghi nhớ cũng không phải là Oh Eun Shu hoàn hảo, Oh Eun Shu hoàn hảo không tồn tại bất cứ đâu. Nhưng lúc này, ở đây, trái tim của tôi – người đang lặng lẽ nhai và nuốt miếng Tokboki cay xè ngọt ngào và mềm nhũn – vẫn đang cần mẫn đập mỗi giây một lần.
Bước qua đường vào quán cà phê Starbuck và gọi một tách cà phê Mocha, tự nhiên bật cười. Ai đời ăn bữa tối bằng Tokboki giá 1500 won rồi lại uống cà phê với giá gấp đôi. Định kiểm tra số dư tài khoản rồi lại thôi. Ghế bên cạnh cửa sổ chẳng có lí do gì để dành chỗ trống cho tôi. Tôi đặt khay lên chiếc bàn hình tròn trong một góc quán, trên khay chỉ có một cái chén nhỏ, cảm thấy rõ ràng rằng mình chỉ có một mình.
Ba mươi hai tuổi, chẳng có gì mới cũng chẳng thực hiện được điều gì, chẳng có người nào yêu tôi đến chết, tôi cũng chẳng yêu ai đến chết. Có phải đó là sự tự do buồn thảm hay không? Hay là sự buồn thảm tự do? Liệu tôi có thể bắt đầu lại từ đầu bất cứ chuyện gì được không?
Đột nhiên nghe tiếng mưa tơi lộp độp nặng nề trên mái tôn. Những người đang bước đi trên đường đều nhất loạt lôi dù trong túi xách ra và mở lên. Có vẻ như tất cả đều trung thành với dự báo thời tiết. Trên đường lại hình thành những con sóng dù với đủ các loại màu. Tôi không có dù. Chắc chỉ mình tôi là người sống cuộc đời không thể dự đoán các sự kiện trước mắt. Tôi từ từ đứng dậy, cánh cửa kính tự động hướng ra ngoài thế giới và mở thật rộng.
Mưa đổ xuống ào ào. Tôi chằm chằm nhìn rõ đôi giày cao gót 7 cm màu đen không sọc của mình ngập ngừng trôi tuột vào trong đó.
Trong mưa cảm thấy dễ chịu hơn so với tưởng tượng, tôi phẩy tay như không có chuyện gì rồi bước đi. Tôi dừng lại bên nhà chờ xe bus. Nhà chờ xe buổi tối, các con đường đang rẽ thẳng về các ngả. Không có ai chỉ cho tôi phải đi về hướng nào. Nhưng tôi cũng sẽ không vô định bước lên chiếc xe bus tới đầu tiên. Tôi dang hai tay ra không trung. Rồi đưa lên miệng giọt nước mưa trong vắt đọng trong lòng bàn tay.
Không cảm thấy gì cả. Đó là vị của Seoul.
Hết
Seoul Ngọt Ngào Seoul Ngọt Ngào - Jung Ji Huyn Seoul Ngọt Ngào