Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Jung Ji Huyn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1315 / 17
Cập nhật: 2017-08-09 10:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Nguyên Tắc Của Hầu Hết Mọi Tình Yêu
Mọi việc đang được chuẩn bị một cách chu đáo.
Những chi tiết liên quan tới lễ cưới bao gồm cả vấn đề nơi tổ chức tiệc cưới. Sau mấy lần tìm hiểu những công ty tổ chức tiệc cưới, chúng tôi đã giao cho một công ty có giá cả phải chăng. Kim Yong Shu vẫn trước sau như một “Anh thế nào cũng được nên Eun Shu cứ làm theo ý em đi.” Đúng lúc đó anh đột nhiên nói công ty đang mở rộng nên anh vô cùng bận rộn. Người lên kế hoạch cho lễ cưới là người phụ nữ tuổi bốn mươi, được gọi là trưởng phòng Yang. Đó là người có hơn mười năm kinh nghiệm.
Trong thời gian qua tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Có những cô dâu trước lễ cưới một ngày đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Lại có một chú rể tôi giúp cả lúc cưới lần thứ nhất tới lúc tái hôn. Không biết là nhiều chuyện đến mức nào, có lẽ sang năm tôi phải viết cuốn sách mới được.
Cô luôn gắn đằng sau chữ cô dâu chú rể là chữ “nim”.[48]
— Chú rể Kim Yong Shu, cô dâu Oh Eun Shu lại cưới vào ngày thường à. Liệu có lí do gì đặc biệt hay không vậy?
— Nghe nói ngày đó là ngày tốt ạ!
Tôi trả lời cho qua chuyện. Lại nhớ đến hôm đi chọn ngày cưới. Đã hẹn đi cùng Kim Yong Shu nhưng đột nhiên anh nói công ty có khách không ra được và tôi phải đi một mình. Trước tiên là nói ngày giờ sinh của tôi, sau đó đến lượt đưa ngày tháng năm sinh của Kim Yong Shu. Ông thầy bói lưỡi ngắn một cách lạ lùng gõ gõ bút lên bàn viết.
— Phải đưa cả ngày sinh tháng đẻ của chú rể chứ!?
— Đây mà thầy.
— Hử, vậy sao?
Ông ta lắc lắc đầu rồi nhìn chăm chú xuống quyển sổ ghi ngày tháng năm sinh của hai chúng tôi.
— Sao, chúng cháu không hợp tuổi à? - Tôi sốt ruột hỏi.
— Không, cái này. Ừm... Đây là người rất thông minh. Mặc dù đường học không tốt lắm nhưng đem so với người ấy thì có vẻ biết cách sống đấy.
— Người con trai ấy ạ?
— Không, chị đấy. Không phải kiểu bụng dạ ngấm ngầm mà rất trong sáng. Chính vì thế mà rất tự tin. Rất nhẫn nại.
Rất nhẫn nại. Cảm xúc trước từ này mạnh đến nỗi tôi quên phắt cả mấy từ trước đó.
— Vậy ngày của chúng cháu thì sao?
Ông thầy bói sau khi viết cái gì đó lên tấm giấy dó màu hồng nhạt thì chìa nó ra trước mặt tôi. Dòng chữ xiêu vẹo với mấy con chữ ‘ngày 5 tháng 6’. Những con số chẳng để lại dấu ấn gì trong tâm trí tôi.
— Sao? Không thích à?
— Ngày đó có vẻ gấp quá.
— Nhanh thì tốt chứ sao.
Sau này Kim Yong Shu đọc lại tờ giấy đó và không nói gì cả.
***
Kết hôn không chỉ là sự hứa hẹn của tâm hồn mà còn là sự kết hợp của thể xác. Nhưng tôi và vị hôn phu của tôi hình như lại đang mang những suy nghĩ khác nhau.
Tôi là người rất thích hôn. Bởi trong lúc hôn tôi cảm thấy tôi nhận biết thêm một tầng sâu nữa về bản thân mình. Phải tới giây phút lưỡi của người khác chứa đầy trong miệng mình tôi mới không có lí do gì để có thể phủ định rằng sự tồn tại của chính tôi, một cái tôi tồn tại độc lập từ thuở được sinh ra trên cõi đời này. Khi cảm nhận được khoái cảm đến từ lưỡi người khác, tôi mới biết được vốn lẽ tôi chỉ tồn tại như một nửa không hoàn hảo.
Nhưng với người con trai này, tiến độ không phải chậm mà là quá chậm. Giữa chúng tôi chỉ tồn tại mối quan hệ đã được ấn định ngày kết hôn chứ giữa cơ thể tôi và tay Kim Yong Shu vẫn đang bị một tấm chắn mỏng ngăn cách. Có lẽ tinh thần tuân thủ đúng pháp luật khiến anh tin rằng có một khoảng cáchvô cùng lớn giữa việc sờ ngực qua áo lót và cho hẳn tay vào trong áo lót. Đó là một tư cách vô cùng đáng ca ngợi trong thời buổi đầy cạm bẫy này. Nhưng chuyện đó, sự rùa bò này làm sao tôi chịu đựng được.
Sau khi khẽ đặt môi lên môi đối phương, anh từ từ mở lưỡi của đối phương ra, sau đó vừa cuộn lưỡi vừa đẩy luôn lưỡi vào miệng đối phương - đó là toàn bộ cách hôn điển hình của Kim Yong Shu. Nếu có sách dạy “HOW TO KISS” thì tôi có thể lấy ra làm dẫn chứng. Tôi tất nhiên sẽ vừa trung thành với vai trò là đối tác nữ của một cặp tình nhân gương mẫu vừa đón nhận một cách nhiệt tình kiểu hôn lịch sự của anh. Phải lâu lắm rồi không hôn trong xe. Đúng vào dịp bắt đầu thời kì chính thức chuẩn bị lễ cưới, anh ấy bận rộn tới mức chúng tôi không thể có một cuộc hẹn hò theo đúng nghĩa.
Tôi hé mắt và nhìn trộm khuôn mặt anh đang chăm chú với việc hôn. Anh nhắm tịt mắt và khẽ cười. Hồi nhỏ tôi đã nghĩ người đàn ông hôn mà không nhắm mắt là loại đàn ông lăng nhăng. Nhưng ngược lại, giờ đây tôi lại nghĩ khi thực hiện hành động yêu đương người đàn ông không hề mở mắt thì đáng bị nghi ngờ. Lại thêm cả sự lo lắng nực cười đó là con người này, biết đâu đang mượn môi mình để tưởng tượng tới cái hôn của đứa con gái khác. Mặc dù trên thực tế tôi cũng từng tưởng tượng tới làn môi của những tài tử điện ảnh như Kang Dong Won, Bi Rain hay Cho In Seong qua làn môi của một người đàn ông khác.
Phía bên kia ngõ hẻm, dưới ánh đèn đường sáng choang, một chiếc xe đang chạy tới với tốc độ rất nhanh. Chúng tôi vội vã rời nhau ra. Kết thúc cái hôn thật thảm hại. Chẳng phân biệt anh hay tôi, chỉ lưỡi quấn lưỡi trao nhau nước bọt rồi khi rời môi nhau ra thì mỗi người đều phải quay về với sự tồn tại của chính mình. Từ đây đi thêm 3 phút nữa là tới ‘Snowu palace’, nơi có căn phòng mà anh chưa lần nào đặt chân tới...
Tôi chăm chăm nhìn Kim Yong Shu đang lau nước bọt dính trên miệng mình bằng mu bàn tay. Thay vì tới một nơi yên tĩnh hơn anh lại bật đài trên xe.
‘Những ngọn đèn đường đang dần bật sáng...’
— Ôi đó là bài “Trên đường”, em thích nhóm Sở Thú lắm.
Tôi nói giọng hân hoan, anh giữ nguyên nụ cười.
— Đó là bài hát anh thích nhất đấy!
Anh hát theo giọng mũi. ‘Bóng dáng tôi phản chiếu qua tấm kính dù em có nói rằng tôi đang tìm gì đó, dù em có muốn ghi nhớ đi chăng nữa thì chỉ có ánh mắt trống rỗng quay trở lại.’ Chúng tôi lặng lẽ dựa vào vai nhau, người khẽ đung đưa theo tiếng nhạc.
— Thời gian trôi thật nhanh. Khi bài hát này mới ra, em còn đang là học sinh trung học. Lúc đó anh khoảng hai mươi tuổi nhỉ?
Anh không trả lời. Không hiểu sao chẳng dễ để tưởng tượng về tuổi hai mươi của người con trai này. Tôi vô tình hỏi lại:
— Thỉnh thoảng anh không muốn quay trở lại thời đó sao?
Anh lắc đầu đúng một cái.
— Không, anh không thích.
— Tại sao? Vì quá nhỏ?
—...Khi đó có lẽ anh không phải thật sự là anh.
Đó là câu nói tôi có thể hiểu được, mà cũng có thể là không.
— À, đúng rồi, lúc đó anh đang đi du học mà.
Eun Shu à. - Anh khẽ gọi tên tôi.
— Sao ạ?
— Xin lỗi em.
— Vì cái gì cơ?
— Về tất cả. Và cảm ơn em nữa.
Làn môi anh không phủ lên môi tôi thêm lần nào nữa.
Con đường tiến tới hôn nhân là sự liên tục của những quyết định được đưa ra. Nơi tổ chức lễ cưới và nơi du lịch trăng mật, rồi cả tới hình in trên thiệp cưới. Với người yếu bóng vía trước sự lựa chọn như tôi thì những việc đó quả là thống khổ đến nhường nào. Buổi sáng muộn, trong lúc đang lạc lối giữa giấc mơ không rõ ràng và yếu ớt thì điện thoại của cô trưởng phòng Yang “Nơi tổ chức lễ cưới giữ chỗ đến lúc nào thì được?” làm tôi tỉnh giấc, không nhận thức ngay được ý nghĩa của từ “nơi tổ chức lễ cưới” và rất lúng túng cứ ngây người ra không cảm nhận được rằng mình đang bày ra chuyện gì.
Nhưng ít ra thì đời sống thường ngày của tôi cũng không quá buồn bã và nhạt nhẽo. Không cần phải vội vã đi tìm chỗ làm mới, không phải tự ti mình là kẻ thất nghiệp già nua. Nên có thể hiểu được chút ít nội tình của những người nghiện đám cưới như Elizabet Taylor. Nếu qua năm lần kết hôn và ly hôn thì sẽ thấy đời sống chẳng có khe hở nào miễn phí, và sẽ luôn trong trạng thái chân không chạm đất.
Nếu vậy tâm trạng của người con gái đang đứng trước lần phẫu thuật chỉnh hình thứ năm thì thế nào nhỉ? Yu Hee nói đang cân nhắc hai chỗ để tiến hành việc phẫu thuật làm to ngực.
— Ở Silsadong là hình cái muôi múc canh úp, ở Cheongdamdong làm theo kiểu hồ lô.
— Cậu nhất định phải làm à? Của cậu cũng đâu có nhỏ quá.
— Nhưng cũng không phải to. Với lại dạo này đời sống khủng hoảng lắm, chạm đến đáy rồi đấy. Nếu có cái ngực mà không làm được nữa thì chắc tớ sẽ phát điên, cài hoa lên đầu và đi lang thang ngoài đường.
Nếu không phải là “phẫu thuật ngực” mà đổi thành “kết hôn”, thì có lẽ khả năng rất lớn người đó không phải Nam Yu Hee mà là Oh Eun Shu đang thổ lộ tâm trạng của mình. Không biết có phải liều thuốc cho Yu Hee là phẫu thuật ngực và liều thuốc cho tôi là kết hôn hay không, mà không, tôi sẽ đạp phanh cấp tốc ở điểm này. Bởi nếu càng nghĩ sâu nữa chắc sẽ chẳng có lợi gì.
Tôi trả tiền phần ăn của tôi và Yu Hee.
— Ồ, không biết có phải cậu khao vì sắp cưới một anh chàng nhiều tiền không đấy?
— Tiền trợ cấp thất nghiệp đấy.
— Hự.
Yu Hee ôm bụng giả vờ ngã.
— Giờ cậu không tính đi làm nữa à?
—...Phải làm chứ.
Tôi nhăn trán trả lời. Trong cuộc đời người phụ nữ, kết hôn và nghề nghiệp là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, lí tính của tôi tất nhiên đã mách bảo tôi như vậy. Nhưng tham vọng muốn giấu tất cả sự tồn tại của tôi sau vai trò là “cô dâu tương lai đang chuẩn bị lễ cưới”, có lẽ không phải do lí trí mà là bởi sự rối loạn của một loại hormon trong cơ thể cũng nên. Yu Hee hứa đi cùng tôi thăm khu bán đồ gia dụng trong một trung tâm thương mại gần đó.
— Để sau này tớ đi một mình cũng được mà.
Vừa mở miệng nói ra một câu lập tức Yu Hee lườm tôi.
— Cậu lạ thật đấy. Không phải tớ yêu cậu mà theo cậu đi đâu nhé! Tớ chẳng phải là người cứ nghe tới shopping là đang ngủ cũng bật dậy sao?
— Sau này khi cậu cưới tớ sẽ giúp cậu nhiều.
— Ôi, biết đến khi nào.
— Cậu không kết hôn với Yongari à?
— Anh ta à? Kết thúc rồi, the end!
Giọng điệu tỏ ra bình thường nhưng tôi cảm thấy lời nói của nó đang khẽ run rẩy.
— Tại sao lại thế...
— Anh ta đã yêu tớ đến mức bỏ cả việc gặp con mình, lạ lắm đúng không? Dần dần tớ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vì tớ không thể từ bỏ bản thân mình như Yongari từ bỏ bản thân anh ta... Nhân cơ hội này tớ muốn kiểm tra lại một lần nữa thôi. Điều mà Nam Yu Hee yêu đến chết chỉ là Nam Yu Hee mà thôi!
Tôi vừa thấy xót xa lại vừa ghen tị với sự kín kẽ của Yu Hee. Yu Hee nhanh chóng quay sang quầy bán máy tính xách tay và lẩm bẩm.
— Thật ra tớ rất sợ. Nếu cứ theo tốc độ của anh ta tớ cũng sẽ trở nên mù quáng, và lại bị phản bội[49] giống như ngày xưa.
Tôi đang thẫn thờ nhìn cái gáy được uốn lọn tròn của bạn mình.
Đi qua góc trưng bày máy rửa bát đột nhiên nhớ tới The Oh. Cái giẻ rửa bát màu vàng mua trong cửa hàng nhà The Oh, nó vẫn được dùng để rửa bát trong bồn nhà tôi và đang cũ đi. Lúc rời khỏi ‘Snowu palace’ chắc phải bỏ tất cả lại. Bởi không thể sống được cuộc sống mà trong đó ta chẳng thể nào quẳng nổi nỗi e sợ của kí ức, cứ do dự rồi chạy trốn trong giây phút quyết định nhất
— Này, để có thể treo được loại tivi treo tường to đại tướng thế kia thì nhà phải rộng bằng nào nhỉ?
Tiếng léo nhéo của Yu Hee làm tôi quay trở lại hiện thực.
— À, các cậu đã chọn nhà ở chưa?
— Có nhà mà anh ấy đang sống đó.
— Định ở căn nhà đó à?
— Có lẽ thế.
Chúng tôi chưa bàn với nhau một cách cụ thể về vấn đề đó. Mà chẳng cần phải kiểm tra thì sự việc rồi cũng sẽ như vậy thôi.
— Nhà rộng không?
— Khoảng gần 100 mét vuông gì đó.
— Khi nói về diện tích của ngôi nhà khiến tôi cứ áy náy không biết mình có quá thực dụng hay không.
— Oa, tuyệt thế, anh ấy mua à?
— Sao?
— Có phải sở hữu của anh Yong Shu hay không?
— Không biết, có lẽ thế.
— ‘Có lẽ’ là sao? Phải đánh dấu ngoặc tròn trong mấy cái như nhà riêng, thuê năm, thuê tháng, nếu cậu không biết thì ai biết?
Nhìn thấy tôi đang liếm môi, nó lại đâm thêm một mũi dao nữa.
— Dù bị coi là thực dụng cũng phải kiểm tra chắc chắn vấn đề đó chứ. Vậy ra cậu không biết điều đó mà vẫn định kết hôn sao?
Sau đó một tuần tôi mới gặp được Kim Yong Shu. Đến tối muộn chúng tôi mới ngồi đối diện nhau trong quán Solonthang. Tôi xúc thìa cơm trộn trong nồi nước dùng trắng đục và từ từ đưa lên miệng. Môi dưới của tôi gặp phải một mụn nước tròn. Tôi rất vội, có rất nhiều việc phải bàn tới.
— Chị Yang có nói việc quyết định nơi tổ chức lễ cưới phải làm trước nhất.
Không biết có nghe thấy lời tôi nói không mà anh vẫn cắm cúi ăn.
— Cuối tuần này mình đi xem mấy nơi mà phải chọn ngay thôi.
Anh không trả lời.
— Anh Yong Shu!
— À, xin lỗi em, anh đang mải nghĩ chuyện khác...
Không biết có phải đang thả hồn ở nơi nào đó và rồi đột ngột quay về với thực tại hay không mà mắt anh có sự dao động rất mơ hồ.
— Dạo này anh bận thế sao? - Tôi có vẻ vùng vằng.
— Ừ, cũng hơi bận.
— Tình hình công ty khó khăn à?
— Không phải thế.
Giọng tôi dịu lại.
— Nơi tổ chức cưới ấy, cuối tuần này mình chọn đi.
— Ưm, để lùi lại một chút nữa đi em.
— Lùi lại đến khi nào?
Phải một lúc lâu sau anh mới trả lời:
— Xin lỗi em, dạo này đầu óc anh cứ mụ mẫm hết lên.
Anh đang đăm đắm nhìn không phải là mắt tôi mà là cái thìa inox đang cắm thẳng trong nồi cơm của tôi. Biết đâu có thể anh đang nghĩ đây là “đám cưới của chị Oh Eun Shu”. Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
— Chuyện nhà cửa, mình cưới xong có về nhà anh đang ở không?
— Chắc là sẽ như vậy.
Không phải ‘tất nhiên’ mà ‘chắc là’... giống y như đây là chuyện của người khác. Đang lúc cảm thấy không vui, tôi lại hỏi thêm một cách gay gắt.
— Em đã tính hỏi rồi, nhà anh đang ở bây giờ có phải là thuê năm hay không?
Trong mối quan hệ sắp đi đến kết hôn tất nhiên là tôi phải muốn biết về chuyện đó rồi. Nhưng không hiểu sao tôi lại phải thêm từ giống như thanh minh vậy.
— Là bởi em cũng phải biết chuyện đó.
Anh nhìn xuống và chỉ vặn vẹo ngón tay:
— Không phải thuê năm... ừm nhà đó đứng tên anh Jeong Ho Hong.
— Anh phó giám đốc Hong ấy à? Tại sao?
— Ừm, nói ra thì phức tạp lắm.
— Em không hiểu được.
— Không phải là chuyện em phải hiểu... mọi chuyện thành ra vậy, vì có một số vấn đề phức tạp.
— Vậy chủ sở hữu thật là anh à?
Anh khẽ gật đầu bằng một động thái rất nhẹ.
— Vậy chỉ cần đổi tên là được mà.
—...Cũng giống nhau cả thôi.
— Làm sao có thể giống nhau được? Trên đời này mọi chuyện đều phải rõ ràng chứ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe giọng rít lên của tôi. Mặt anh đỏ gay.
— Vậy không thể thay đổi được sao?
— Ừm, để sau này anh đổi.
Anh đang luống cuống.
— Lúc nào cũng để sau này, sau này, sau này, cái sau này ấy là khi nào?
— Eun Shu à...
— Có phải là em kết hôn với anh không đấy? Hai chúng ta có thật là sẽ cưới nhau không? Vậy tại sao lúc nào em cũng cảm giác như một mình mình đang đào đất thế này?
...
Vị hôn phu của tôi, Kim Yong Shu, cúi đầu rất lâu mà không ngẩng lên.
2
Mới đầu, tôi nghĩ anh ấy chỉ giận chút ít thôi. Có thể tự ái hoặc cảm thấy không vừa lòng. Dù vậy tôi cũng không nghĩ là mình quá đáng. Trong quá trình chuẩn bị lễ cưới không thể tránh khỏi những cãi cọ. Và ngay cả chuyện nhà cửa cũng vậy, chẳng phải là chuyện bất bình thường sao?
Sau buổi chia tay, không có điện thoại gọi từ Kim Yong Shu. Mất liên lạc được chừng hai ngày tôi bắt đầu lo lắng. Điện thoại của anh đã tắt. Tôi gọi điện tới công ty.
— Giám đốc không có ở đây ạ!
Người nữ nhân viên trả lời đúng kiểu văn phòng.
— Anh ấy đi đâu xa à? À, tôi là bạn gái của anh ấy.
— Có lẽ giám đốc đi công tác, tôi cũng không rõ lắm.
Một câu trả lời rất không yên tâm. Rất khó có thể đoán được anh không có ở văn phòng hay đã đi công tác, hay đang cố tình tránh điện thoại của tôi. Có dự cảm không bình thường nào đó bay vòng vèo như con gián già leo lên dây cột đèn. Tối ngày thứ tư tôi tìm tới nhà anh ở Gayadong. Ở cổng ra vào tôi được bảo vệ yêu cầu khai danh tính. Khi tôi nói mình là vợ chưa cưới của anh thì người bảo vệ không giấu nổi thái độ bán tín bán nghi và nói “Dạo này tôi không nhìn thấy anh ấy, cũng không thấy cả xe nữa.” Liệu có phải anh ấy đã đi công tác ở đâu đó thật xa hay không? Cứ cho là như vậy thì sao anh không liên lạc với tôi? Nếu biết tôi đang lo lắng thì chẳng có lí do gì để anh hành động kiểu đó cả. Kim Yong Shu mà tôi biết không phải là người đàn ông miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng cũng không phải là người nhỏ nhen tới mức vì chuyện đó mà tỏ thái độ như vậy.
Không thể vào được ngôi nhà mà tới đây tôi sẽ sống ở đó, tôi quay người đi ra và tự nhiên nghĩ tới phó giám đốc Hong. Nếu họ có mối quan hệ gần gũi tới mức cho anh phó giám đốc đứng tên nhà thì chắc hẳn anh ta là người biết rõ tung tích của anh. Phó giám đốc Hong khi nhận điện thoại của tôi cũng lúng túng không kém. Tôi ngồi đối diện với anh ta trong quán cà phê. Chỉ gặp đúng một lần trong đám cưới nhân viên mấy tháng trước nhưng trong thời gian qua tôi nghe Kim Yong Shu nói quá nhiều về anh nên cảm thấy như chúng tôi rất hiểu nhau. Anh ta nói trước:
— Cậu ấy có liên lạc với em không?
Đó là một câu nói rất đơn giản nhưng mới nghe qua thì rất khó hiểu. Tôi mới là người đang hỏi xem Kim Yong Shu có liên lạc về không. Câu nói đó có nghĩa là người này cũng không biết Kim Yong Shu đang ở đâu. Trước bài toán hóc búa không thể tìm ra lời giải, gáy tôi đau buốt như bị dội một gáo nước lạnh.
Phó giám đốc Hong là người rất nhanh ý. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đỏ gay của tôi thì biết ngay rằng tôi cũng không hề có một thông tin nào.
— Có lẽ tôi đã làm cho em lo lắng. Em đừng lo. Cậu ấy sẽ trở về ngay thôi.
Đó là sự kiểm chứng sự thật thật tàn nhẫn. Vậy là Kim Yong Shu đã ‘biến mất’. Vậy là rõ rồi. Tôi lắc lắc đầu:
— Em hoàn toàn không biết. Chúng em đã có cuộc cãi vã nho nhỏ. Và em chỉ nghĩ anh ấy không nhận điện thoại thôi. Không biết anh ấy đi đâu nhỉ? Anh ấy đâu phải là người vô trách nhiệm như vậy đâu.
— Đúng thế. - Phó giám đốc Hong lau mồ hôi trán bằng khăn giấy.- Dạo này cậu ấy có nói chuyện gì khác không?
Không rõ người đàn ông này đang muốn câu trả lời như thế từ phía tôi.
— À, chẳng hạn như bản thân đang lo lắng điều gì đó, hay kế hoạch trong tương lai, những chuyện đại loại như vậy.
Tôi cảm thấy rất rõ rằng anh ta đang muốn tìm hiểu điều gì đó. Không biết Kim Yong Shu có lần nào thổ lộ “nỗi niềm sâu kín” của bản thân cho tôi nghe hay không nhỉ. Tôi cố gắng hết sức nhớ lại những tình tiết. Và rơi vào tuyệt vọng.
— Không, em không biết. Lần trước gặp trông anh ấy rất mệt mỏi... Anh ấy đâu phải là người dễ dàng nói chuyện bản thân mình cho người khác.
Tôi lại nói như thanh minh. Tai tôi như muốn ù đi. Tôi chỉ đoán anh là người đàn ông bình thường, không đến nỗi nào, tôi dám cầu hôn với anh, và giờ chỉ đang tất bật chuẩn bị để khoác tay anh đứng trong lễ cưới. Tôi chẳng biết gì về nội tâm của cái con người mang tên Kim Yong Shu đó cả. Nỗi lo lắng của anh, tương lai của anh, và cả nợ nần của anh nữa.
— Vậy thì... lẽ nào anh nghĩ anh ấy tự biến mất?
Người đàn ông không trả lời.
— Không có chuyện như vậy đâu... có bao nhiêu việc phải chuẩn bị, anh ấy còn nói dạo này công ty rất bận. Anh ấy không phải là người vô trách nhiệm như vậy... Có lẽ làtai nạn.
Từ ngữ phát ra từ miệng tôi cũng có đôi lúc làm tôi giật mình. Nơi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra những chuyện khủng khiếp như tai nạn, đâm người bỏ chạy, ném đá cướp của, đó chính là Seoul, nơi tôi đang sống.Chắc chắn là có tai nạn bất ngờ xảy ra rồi. Tôi vội vã lôi máy điện thoại ra.
— Mình phải khai báo ngay thôi!
— Mình đợi thêm nữa đi em.
Sự khó xử khổ sở hiện trên mặt người đàn ông.
— Vẫn còn sớm lắm, đợi thêm một chút, một chút nữa thôi em.
— Nhưng...
Cậu ấy sẽ quay trở lại ngay thôi. Chắc chắn là cậu ấy có nhiều phiền muộn nên đi đâu đó cho khuây khỏa thôi. Cậu ấy sẽ rất không thích nếu mình khai báo cảnh sát hoặc làm to chuyện ra.
Sự can ngăn tích cực của Hong Jeong Ho có gì đó bất bình thường. Sau khi chia tay anh tôi định về nhà, nhưng tâm trạng cứ thấy bất an khiến tim như bị co thắt lại. Đêm đó, tôi mơ thấy bọn người xấu đeo mặt nạ đuổi theo Kim Yong Shu. Khuôn mặt người đàn ông bị đuổi bị che bởi một cái kính mát rất lớn nhưng theo bản năng tôi biết đó là Kim Yong Shu.
Tỉnh ngủ, tôi cảm thấy sự việc sáng tỏ thêm chút nữa. Không phải Kim Yong Shu tự biến mất, không có lí do gì để anh làm chuyện đó. Khi không hề gửi cho bất kì ai tin anh đang an toàn thì điều đó đã chứng minh một sự thật. Chẳng phải mẹ tôi khi bỏ nhà tới Pocheon cũng liên lạc cho tôi đó thôi. Tôi lôi tờ giấy dó màu hồng nhạt mà ông thầy bói viết cho ra xem. Cái còn lại chỉ là dòng chữ nghiêng ngả ghi “tháng 6 ngày 5”. Kim Yong Shu là người con trai sẽ kết hôn với tôi trong ngày đó. Ruột tôi bỏng rát.
***
Tôi nghĩ cần phải nhận sự giúp đỡ từ chính quyền. Chẳng phải người ta chăm chỉ nộp thuế để đề phòng cho những lúc như thế này sao. Tôi dũng cảm nhấc ống nghe. Tiếng chuông đổ và tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Có phải là nữ sinh trung học hay xấu hổ đâu mà sao cứ gọi điện tới cơ quan chính quyền là cảm thấy nhát như cáy thế này. Người nghe máy mà tôi đoán là nữ cảnh sát nói giọng nói chậm rãi và tử tế.
— Tôi muốn khai báo tìm người mất tích.
— Mối quan hệ của chị với người đó thế nào?
— Sao ạ?
— Người khai báo và người mất tích có quan hệ với nhau thế nào ạ?
Tự nhiên cảm thấy tất cả thật mờ mịt. Không biết quy định mối quan hệ giữa tôi và Kim Yong Shu là mối quan hệ thế nào nhỉ? Và người khác liệu có chấp nhận được cách quy định như thế không.
— Chúng tôi sắp kết hôn, đã định cả ngày cưới rồi.
— Nếu chưa đăng kí kết hôn thì không thể được. Vì việc khai báo bỏ nhà đi nếu không phải gia đình thì không thể khai báo được.
— Sao? Đây không phải là bỏ nhà đi mà là mất tích. Gia đình của người đó ở nước ngoài hết.
— Nguyên tắc là như vậy. Nếu không dính líu tới hành vi tội phạm thì trước tiên sẽ được khai báo là bỏ nhà ra đi. Mời chị mang giấy tờ chứng minh quan hệ gia đình và hai tấm ảnh tới.
Hoàn cảnh không như dự đoán khiến chân tay tôi như bị co rút lại trước tấm kính trong dày. Cũng không thể đôi co được rằng “Này cô, cô làm sao biết được người đó có dính líu tới hành vi phạm tội nguy hiểm hay không?”. Tôi rơi vào tuyệt vọng. Đột nhiên tôi nhớ tới Je Il có người anh rể họ hàng là cảnh sát.
— Anh ấy nói không được. Nào là không thể chấp nhận được việc dùng công quyền cho chuyện cá nhân. Tớ mới bảo đó là tên cầm tiền an ủi ly hôn của tớ bỏ trốn thì lúc đó anh ấy mới bảo để tìm trên mạng cho. Số chứng minh thư của anh Yong Shu là bao nhiêu?
Ngày sinh nhật của anh là ngày 9 tháng 9. Sinh năm 1970, những chữ số đầu sẽ là 700909, còn những số sau thì sao? Thật tăm tối. Số chứng minh thư mà ai cũng có, mười ba con số ấy liệu có thể cung cấp thông tin về tung tích xương, máu, thịt của Kim Yong Shu hay không? Tôi định hỏi phó giám đốc Hong rồi lại ngập ngừng. Anh ta là người đã tích cực ngăn cản tôi đi khai báo. Anh ta không những là người nắm trong tay thông tin về Kim Yong Shu nhiều hơn tôi rất nhiều và cũng không mong có sự xen vào của tôi.
Trong tâm trạng còn nước còn tát, tôi không đi tìm Hong mà tìm tới ông An. Chẳng phải ông ta là người đã giới thiệu tôi cho Kim Yong Shu sao. Bạn của vợ ông An người đã đứng ra mai mối cũng là hội trưởng hội phụ nữ của khu chung cư đó. Ông An tỏ ra hơi ngạc nhiên.
— Mối quan hệ với cậu thanh niên đó đã diễn ta tốt đẹp thế này cơ à? Vấn đề này không thể bỏ qua được. Không được quên tặng vợ chồng anh mỗi người bộ quần áo đâu đấy nhé. Mà không, có khi phải nhận phiếu mua hàng cũng nên.
— Ơ, người của tôi có sống thì mới nghĩ tới chuyện quần áo hay phiếu mua hàng chứ. Những giọt nước mắt cố nén từ từ lăn trên má tôi.
— Ôi, Oh deri, người trông rõ là cứng rắn có bị đâm thì máu cũng chẳng chảy, hóa ra lại yếu đuối thế sao. Quẳng gánh lo đi, để anh lo cho. Ở nước Đại Hàn dân quốc này có điều gì mà làm không được?
Ông An nheo một bên mắt và bắt chước giọng điệu của một danh hài trông chẳng hợp chút nào.
Vậy mà tôi cũng sinh ra trên một đất nước tôn trọng luật pháp và được học cả chương trình cấp ba. Điểm số của môn học luân lí quốc dân cũng được tới 80 điểm. Ngay cả lúc thành người lớn cũng vậy. Cũng mấy lần mắc một số tội nhỏ như qua đường không thuộc phần đường dành cho người đi bộ, nhưng đó cũng chỉ là những nội dung vặt vãnh không đến mức phải bị đem ra trước tòa. Có nghĩa là tôi đang sống với tư cách một công dân ngay thẳng của Đại Hàn dân quốc, đang tuân thủ đúng trật tự của đất này, chưa có hành vi phạm luật nào đặc biệt.
Người như vậy, mà vì một người đàn ông, không quản ngại nguy hiểm đã mấy lần tự làm những hành động vi phạm luật. Tôi nhìn rất lâu số chứng minh thư của Kim Yong Shu mà ông An đã tìm cho.
— Hình như ngay cả hội trưởng hội phụ nữ cũng không được biết số chứng minh của người khác thì phải. Nên khó khăn lắm mới tìm ra đấy. Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn việc kết nối cho nam nữ thanh niên. Nhiều người cổ vũ em như vậy nên nhất định phải ôm hoa cưới đấy nhé!
Giọng ông An léo nhéo bên tai. Có vẻ như ông đoán nguyên nhân của sự việc này là do vấn đề gái gú. Tôi vừa cảm thấy có lỗi và biết ơn ông nhưng một phần cũng rất nghi ngờ. Trong thế giới mà chúng ta đang sống có tồn tại một thứ được gọi là “ranh giới” rất kiên cố. Bước lên ranh giới đó là hành vi điều phản nguyên tắc. Lúc giẫm chân lên ranh giới hoặc bước qua ranh giới, khi bị cản lại sẽ không được kêu ca và sẽ bị kéo lệch xệch ra khỏi đó. Nhưng đôi lúc tôi cũng thấy rất tò mò. Điều đó không biết tồn tại từ lúc nào nhỉ?
Nguyên tắc tới chậm hơn sự xuất hiện của con người. Con người tụ hợp nhau lại hình thành xã hội và bắt đầu cuộc sống, rồi để duy trì hệ thống thì cần phải định ra quy định mang tính cưỡng chế. Nếu vậy đường ranh giới giữa hợp pháp và bất hợp pháp, kết cục lại chỉ là những việc được con người trong một thời đại quy định bởi sự tùy hứng của họ. Nhưng các nguyên tắc đó ngay từ thuở khai thiên lập địa đã vô cùng nghiêm ngặt và tạo nên ma thuật khiến ta chấp nhận nó như những luân lí tồn tại một cách đương nhiên bất di bất dịch.
Cho dù có ăn ở hiền lành tới đâu nếu gặp vận đen kiểu gì cũng phải đối mặt với vô số những tình huống bị dồn đến chân tường, và đó chẳng phải là cuộc sống của chúng ta sao? Khi gặp phải những tình huống không thể giải quyết được bằng sức lực của con người, khi vùng vẫy bằng tất cả sức lực để sinh tồn, sự vùng vẫy đó sẽ khiến ta đụng chạm với giới đường ranh giới được quy định bởi luật pháp, khi đó sẽ thế nào? Luật đương nhiên sẽ giáng tội, vì đó là nghĩa vụ của luật. Nhưng một người vừa khóc lóc đau khổ vừa giẫm lên ranh giới thìcó là bị coi là tội phạm hay không đậy?
Vừa đưa số chứng minh của Kim Yong Shu cho Je Il tôi vừa thổ lộ nỗi lo lắng của mình:
— Không biết có cần phải làm tới mức này không, làm vậy có được không nhỉ?
— Người yêu mất tích, còn việc nào đáng làm hơn là việc này.
Phát âm từ “n-g-ư-ờ-i y-ê-u” của Je Il tạo một làn sóng trong dòng sông của lòng tôi như vết lia liên tiếp trên sóng.
Không phải tôi yêu anh ngay từ lúc đầu. Ngay cả cái vẻ bình thường chán ngắt của anh cũng làm tôi muốn nghẹt thở, tôi còn chẳng muốn quay đầu nhìn nữa kia. Hình như đường ranh giới cũng tồn tại trong tôi thì phải. Đường ranh giới nặng trịch trong tôi mà chỉ tôi biết được, đó là một đường rất căng, một lúc nào đó dần dần trở nên mờ đi. Ừ, nếu bước qua ranh giới là bất hợp pháp thì thà rằng loại bỏ ranh giới biết đâu lại tốt hơn. Có một thứ tình yêu nào đó cũng sẽ được minh chứng thông qua sự vắng mặt của đối phương. Nhưng mong muốn cuống cuồng của tôi là tìm được tung tích của anh, điều đó có thật là tình yêu không?
***
— Eun Shu à, lạ lắm.
Giây phút nghe từ lạ lắm, không hiểu sao tâm trạng như có đống đá chồng chất một góc trong ngực ào ào đổ xuống. Tôi khẽ nhếch môi hỏi “Sao?”.
— Đã được khai báo bỏ nhà đi rồi.
— Ai đã khai báo trước, mà khi nào?
— À, cái đó...
Je Il vô cùng lưỡng lự.
— Nói nhanh lên xem nào.
— Khai báo cách đây đã lâu lắm rồi. - Gọng nói của Je Il vang ra rất xa.
— Xin lỗi, tớ không hiểu cậu nói gì cả. Je Il à, có nghĩa là sao?
Je Il khẽ thở dài:
— Có phải quê anh Yong Shu ở Busan không?
Giọng Kim Yong Shu không hề có dấu vết của tiếng địa phương vùng Busan.
— Không, không phải, có lẽ không phải. - Tôi phản đối ngay tắp lự.
— Vậy sao? Nhưng địa chỉ của anh Yong Shu là thành phố Busan quận Dongre, và được khai báo bỏ nhà đi năm 1994.
“Không thể có chuyện đó. Anh ấy nói là bố mẹ anh ấy ở Mỹ và ở Hàn Quốc không có ai cả!”
Tôi thét lên. Nhưng tiếng thét ấy không thể thành âm thanh phát ra khỏi miệng tôi.
3
Vé khứ hồi tàu cao tốc KTX từ Seoul tới Busan gần hết 90 ngàn won. Với 90 ngàn won có thể mua được một chiếc áo sơ mi gắn ren phất phơ, gọi bạn tới và ăn một bữa cơm thịnh soạn. Ngay cả “linh hồn” của một người đàn ông Trung Quốc được bán đấu giá trên một trang web đấu giá cũng được giá tính theo tiền won là 90 ngàn won.
Nắm trong tay mảnh giấy ghi địa chỉ nhà tại Busan của Kim Yong Shu, tôi đứng bối rối giữa cửa ra vào ga Yongsan. Không thể quyết định được có nên mua vé hay không. Điều tôi muốn kiểm tra tận mắt mình là gì? Nếu tôi biết được điều gì đó ở nơi ấy liệu có thể tin được không? Mà không. Nguồn cơn của nỗi sợ hãi trong tôi xuất phát từ cái sự thật mà tới đây tôi sẽ buộc phải tin đó.
Nếu biết như vậy thì ngay từ lúc đầu đã không nên đào bới chuyện này ra rồi. Kim Yong Shu còn sống hay đã chết cũng không nên làm to chuyện như vậy. Nhưng làm sao bây giờ đây. Bởi đã đến nước này rồi. Nắp hộp đã mở, nữ thần định mệnh đẩy lưng tôi ý nói hãy bước vào nhanh lên. Tôi để thẻ tín dụng lên cửa quầy bán vé. Thay vì áo sơ mi, tình bạn ồn ào, linh hồn giá 90 ngàn won của người đàn ông Trung Quốc, tôi đã chọn sự thật chưa rõ ràng.
Thời tiết Busan ấm hơn Seoul. Tôi xắn tay áo sơ mi dài tay mình đang mặc. Mấy người con trai đang gảy ghi ta trong một góc quảng trường ga và hát. Tấm phông “giúp đỡ người khó khăn” đung đưa theo ngọn gió nhẹ. “A, a ta sẽ sống, chỉ cần mặt trời chiếu sáng, trong gió giữa trời và đêm, vượt qua tiếng sấm và mưa và sẽ nhảy múa, ta sẽ tới đất nước của hạnh phúc”. Vừa nghe lời dạo nhạc của kèn harmonica tôi vừa chậm rãi bước. Cảm thấy thành phố phía Nam này lạ lẫm hơn cả thiên đường.
Taxi đi rồi dừng lại liên tục trên con đường hẹp và ngoằn ngoèo. Có một thời tôi đã thành tâm mong muốn được sống ở một thành phố khác không phải là Seoul. Những ngõ hẻm tôi chưa từng đi bao giờ là thứ nằm trong sự tưởng tượng của tôi. Để đứng ở một nơi không ai biết mình là ai có lẽ tôi sẽ có thể tái sinh thành con người mới hoàn toàn, vứt đi hình ảnh chán ngắt của tôi hiện tại. Nhưng trong lúc ngồi ghế sau taxi và đi qua những con đường giống như mê lộ, tôi biết rằng đó chỉ là những mộng tưởng hão huyền. Dù ở đây hay ở kia đều giống nhau. Con người là sự tồn tại đã được sắp đặt để cảm thấy được sự tan vỡ mộng tưởng trú ngụ nơi thể xác dơ bẩn.
Địa chỉ trong chứng minh thư của Kim Yong Shu là một quán ăn nhỏ gắn liền với nhà ở. Những mảnh giấy ghi tên các món thịt nướng, canh tương, cơm canh giá đỗ dán la liệt trên cửa kính. Tôi khẽ khàng đặt tay lên lên móc cửa đẩy ra vào. Cửa từ từ mở ra. Không có người khách nào. Người phụ nữ trung niên đang gà gật bên quầy tính tiền. Tôi tiến về phía bà và khẽ khàng hỏi.
— Ở đây có phải là nhà anh Kim Yong Shu không ạ?
Người phụ nữ từ từ thở ra:
— Đúng vậy, có vấn đề gì ạ?
Có vấn đề gì là sao? À tại sao tôi lại ở đây cơ chứ?
— Không biết anh ấy có nhà hay không?
Giây phút thốt lên câu hỏi như vậy tôi mới nhận ra rằng biết đâu đó cũng là lí do thật sự của việc tôi tới đây. Chỉ là tôi muốn xác nhận xem anh có ở đây thật không. Người phụ nữ chớp chớp mắt tỏ ý không hiểu tôi nói gì.
— À, cháu từ Seoul tới, cháu là bạn của anh Yong Shu.
Tôi không thể nói mình là vợ chưa cưới của anh được.
— Vậy có nghĩa là chú ấy giờ đang ở Seoul sao? Có thật vậy không?
Giọng nói sửng sốt của người phụ nữ xen lẫn với giọng của Je Il “được khai báo bỏ nhà đi năm 1994” liên tục khuấy đảo trong đầu tôi. “Chúng tôi mất liên lạc với chú ấy hơn mười năm nay rồi. Có lẽ giờ cũng chẳng nhận ra mặt nữa đâu.”
Tôi lấy điện thoại trong túi ra. Trong album ảnh thế nào cũng lưu giữ ảnh của Kim Yong Shu. Trong lúc tôi lục tìm trong folder thì người phụ nữ lẩm bẩm như nói với mình.
— Chú ấy vốn không phải là người chịu ở nhà... Mẹ chồng tôi đã chờ chú ấy mà không thể nhắm mắt được.
Tìm thấy rồi. Khi tôi đưa điện thoại ra định tự chụp thì anh đưa ngón tay hình chữ V lên trong một tư thế nghịch ngợm. Khoảng thời gian yên bình của chúng tôi được lưu giữ trong đó. Tôi chìa màn hình điện thoại về phía người phụ nữ, bà nhăn trán và chăm chú vào tấm hình, không nói lời nào. Không biết thời gian trôi qua đã được bao lâu, người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy và bước vào bên trong.
Một lúc sau cô đi ra, trên tay là một tấm hình màu được phóng khổ A4. Đó là tấm hình chụp gia đình trong một đám cưới. Ngón tay trỏ của bà chỉ xuống tấm hình, đó là một người con trai trẻ trong bộ quân phục đứng bên rìa hàng thứ hai từ dưới lên.
— Đây là chú Yong Shu.
— Khuôn mặt của Kim Yong Shu, không phải là khuôn mặt mà tôi biết.
***
Trên đời không có khuôn mặt nào giống nhau cả. Trên mặt người gồm mắt, mũi, miệng - chỉ có ba cái đó thôi mà sao mấy tỉ dân số trên thế giới này lại có thể mang những khuôn mặt khác nhau như vậy? Sự khác biệt và tính cách khác biệt nghiệt ngã của khuôn mặt vượt quá cả tỉ lệ của toán học làm tôi rúng động. Thế giới này đang sôi trào vô số những chuyện thần bí mà bằng đầu óc non kém của mình tôi không thể nào phán đoán nổi.
Tôi cúi đầu chào chị dâu của Kim Yong Shu và rời khỏi nơi đó. Đường trở lại Seoul xa vời vợi và âm u. Cho dù có một nguyên tắc ăn sâu trong não là không được tin những gì nhìn thấy trước mắt, vì cái sự thật còn nằm ẩn khuất bên trong sự việc, thì điều đó vẫn không làm tăng cho tôi được tí sức lực nào.
— Kim Yong Shu không phải là Kim Yong Shu.
Sự thật duy nhất và đơn giản ấy đã há miệng ra nuốt chửng tôi. Mặt trời đã lặn từ lúc nào. Hoàng hôn phía xa vượt qua cửa kính trong suốt của đoàn tàu cao tốc đang bám theo tôi một cách dai dẳng.
Mặc dù không muốn gặp ai nhưng tôi không thể từ chối người bạn đã tìm tới tận nhà.
— Chắc là do mạng Internet bị lỗi thôi. - Je Il an ủi tôi.
— Có thể có những chuyện như vậy. Vì cái tên Kim Yong Shu nhiều như cát trên bờ biển. Đúng không nào?
Je Il quay mặt sang phía Yu Hee chờ sự đồng ý. Yu Hee không giấu nổi sự thương hại.
— Giờ lại gặp phải cả những chuyện lạ lùng như vậy. Ngố ơi. Cậu suýt nữa là bị lừa rồi. Vậy còn không biết à?
— Người đó lừa Eun Shu cái gì mà cậu nói thế?
— Vậy nếu chuyện này không phải là lừa đảo thì là cướp hay hiếp dâm? Còn xấu xa hơn cả những chuyện đó ấy chứ. Nếu sống mà bị lừa cả đời thì sẽ thế nào?
— Sao cậu lúc nào cũng vậy nhỉ? Đã có chuyện gì chắc chắn đâu.
— Ôi, cậu cố chấp thế. Vốn lẽ những loại như vậy suốt cả cuộc đời dùng mặt nạ cừu và đùa cợt với những cơ hội phù hợp. Rồi đúng giây phút quyết định làm cho một vố và bỏ chạy. Oh Eun Shu! Cậu có cho anh ta vay tiền không đấy?
— Thôi cậu im đi, Eun Shu đang nẫu hết cả ruột lên đấy!
— Cứ cho nó nẫu ruột lên đi. Nó phải hiểu ra mới được.
Bạn tôi cụng ly bia và lời qua tiếng lại. Xin lỗi, nhưng những lời ấy không hề lọt vào tai tôi. Đã dốc hết cả ly bia vào bụng nhưng không hề cảm thấy say chút nào. Tôi chỉ chúi sâu vào đúng một sự nghi vấn.
Nếu Kim Yong Shu không phải là Kim Yong Shu... vậy người đàn ông định kết hôn với tôi là ai?
Theo Yu Hee thì đây là một quả lừa vĩ đại và cứ cho tôi là người bị lừa đi, vậy anh lừa tôi để nhận được điều gì? Mà không, đối tượng anh lừa không phải tôi mà là toàn bộ cuộc đời này. Kim Yong Shu, cái tên buồn bã, cái tên có nhiều thứ hai trên đất nước Đại Hàn dân quốc này, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?
***
Một ngày 24 tiếng lúc nào cũng đến và đi giống nhau.
Sự thật về trái đất nơi tôi đang trú ngụ chỉ là một vì sao chuyển động dựa theo sự chuyển động có quy tắc tự nhiên làm tôi thấy rùng mình. Liệu Kim Yong Shu trong những khoảng thời gian bất di bất dịch hằng ngày cũng đang mở mắt, đánh răng, ăn cơm, nhìn trời và sống hay không? Đêm đến tôi không ngủ được. Nằm co ro trong căn phòng bật sáng điện, nếu có chợp mắt được một chút cũng không phải là giấc ngủ sâu và mấy tiếng sau lại choàng tỉnh dậy. Một tuần chầm chậm trôi qua. Trong khoảng thời gian đó có nhiều cuộc điện thoại của trưởng phòng Yang công ty tư vấn đám cưới. Chị ta cuống cuồng lên, nói rằng nếu không đặt chỗ đám cưới bây giờ thì tình hình sẽ rất căng. Tôi chỉ biết trả lời “Tôi sẽ đặt sớm”, mà không hề nhắc một lời nào tới chuyện chú rể đã biến mất.
Mỗi sáng sớm tôi bắt đầu chạy bộ trong sân vận động trường tiểu học gần nhà. Thà như vậy còn hơn ngồi một mình thất thần trong căn phòng vào lúc trời chưa sáng hẳn. Buộc chặt dây giày và bắt đầu chạy hết sức. Chạy bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không có cảm giác ngạt thở. Suy nghĩ biết đâu tôi lại có tố chất của vận động viên chạy marathon chưa được phát hiện khiến tôi phì cười. Ai đó nói marathon giống cuộc đời chỉ là lời nói dối. Trong marathon với 42,195 km ta còn xác định được đích chiến thắng, điều này khác hoàn toàn với cuộc đời.
Chạy buổi sáng xong, trên đường quay về nhà tôi gom thư đang chất trong hòm thư mang lên phòng. Giữa những bức thư gửi hóa đơn thẻ tín dụng và quảng cáo mỹ phẩm có một phong bì vuông màu trắng. Ngoài phong bì không hề có dòng địa chỉ nào, chỉ là dòng chữ được viết tay bằng bút bi màu đen “Gửi Oh Eun Shu”. Dòng chữ bên trái hơi nghiêng nghiêng giống chữ của học sinh nam cấp hai khiến tôi có thể đoán được là của ai.
Tôi từ từ mở phong thư. Trong phong thư là vé xem bóng rổ, sáu giờ tối mai tại nhà thi đấu Jamsil. Chỉ có đúng một tấm vé.
***
Ghế khản giả hầu như chật kín. Tôi tìm tới chỗ được ghi trong vé và ngồi xuống rồi nhanh chóng nhìn xuống sân đấu. Dù không phải là chỗ cao nhưng tầm nhìn vẫn bao quát được toàn sân. Tôi liếc mắt nhìn sang bên. Ghế bên cạnh vẫn trống. Tôi đã sống và không quan tâm mấy tới bóng rổ. Nơi này đối với tôi chỉ là trận đấu giữa đội áo xanh và đội áo trắng. Nhưng tất cả những người trong nhà thi đấu đều được chia thành hai nửa để cổ vũ cho đội mình. Giữa họ và tôi chỉ là những người xa lạ.
Áo trắng nhanh chóng ném bóng vào rổ ở khoảng cách vừa. Người xem cầm bóng bay trắng lúc này reo hò rất nhiệt liệt. Đúng lúc đó, có một người con trai lặng lẽ đi tới ngồi vào ghế trống cạnh tôi. Người con trai đội mũ thật sâu để che đi khuôn mặt và mặc áo khoác màu xám đậm, khác hoàn toàn với trang phục thường ngày với âu phục cùng sơ mi trắng; nhưng cho dù anh có mặc áo nào đi chăng nữa tôi vẫn nhận ra ngay được. Giây phút tôi quay đầu, anh thì thào thật khẽ:
— Em cứ xem bóng rổ đi, đừng nhìn mặt anh.
Âm thanh nhỏ và bị đè nén. Bất giác sống mũi tôi cay cay. Tôi làm theo lời anh nói, không nhìn mặt anh, và không rời khỏi sân đấu. Trọng tài tuyên bố phạm luật. Áo trắng phản ứng dữ dội. Anh và tôi, ngồi bên nhau và đang cùng nhìn về một hướng. Nơi đây, cùng với vô vàn những con người ních chặt trong sân đấu này, chúng tôi không chào hỏi nhaucâu “vẫn khỏe chứ?” cho phải phép.
— Nếu có thể làm cho thời gian quay trở lại, có một khoảnh khắc anh muốn trở về. Giây phút Eun Shu nói chúng ta hãy kết hôn, nếu có thể quay trở lại lúc đó...
Trên đời này có những thổ lộ dù ta không thích nghe nhưng bắt buộc ta phải nghe. Tôi nghiến chặt răng:
— Nếu được như vậy... anh sẽ nói thế này. Thật sự xin lỗi em. Anh không thể kết hôn với Eun Shu được.
Quả bóng do đội áo xanh được ném phạt bật vào thành rổ và bật ra.
— Anh không đủ tự tin để nhìn mặt em. Có thể là mãi mãi...
...
— Nhưng anh nghĩ rằng lúc này cái gọi là thổ lộ có thể không phải là để giải thích cho người khác hiểu.
Quả ném phạt thứ hai vẽ thành hình parabol đẹp mắt và bay vào trong rổ.
— Mặc dù câu chuyện không mấy thú vị nhưng em có thể nghe được không?
Mải ngây người ra dõi theo quả bóng hạ xuống và bị nuốt vào lưới, tôi đã không trả lời được.
—...Anh sinh ra tại một thành phố có dòng sông nhỏ và nhiều nhà máy. Thời còn rất nhỏ, anh thường ra sông chơi. Bởi ra đó mới thấy dễ thở. Hồi mười bảy tuổi, vào một đêm rất nóng nực, anh cùng mấy người bạn uống rượu ngoài sông. Đứa nào cũng say, và xảy ra trận cãi vã mà không rõ nguyên nhân. Và rồi... tai nạn xảy ra.
Áo trắng nhanh chóng rê bóng và tiến lên vượt qua sân đấu.
— Đó là một đứa bạn gầy khẳng khiu và cao lộc ngộc. Nó là trung tâm của đội bóng rổ và luôn nói rằng cảm giác trái tim đập nhộn nhịp sau mỗi trận đấu rất sung sướng... nó là đứa như vậy đấy.
Áo xanh hết tốc lực chạy cùng tốc độ lời nói của anh. Anh ngừng lời.
—...Ngày đó, không biết thế nào mà anh lại đẩy nó.
Tôi không đủ dũng cảm để nhìn khuôn mặt anh.
Hai mươi tuổi, anh bị giam và bị đánh đập, mấy năm sau khi ra ngoài mới biết sự thật rằng bên ngoài là một nhà tù lớn hơn. Ngay cả việc sống bình thường bằng cái tên của chính mình cũng không thể.
Giây phút ngắn ngủi, bóng từ tay áo trắng chuyền sang tay áo xanh.
— Những xác chết của cuộc đời, mà không, điều khủng khiếp hơn đó là không thể tha thứ được cho bản thân mình, không phải, không thể công nhận sự tồn tại của bản thân mình được....Anh muốn tìm tới để cầu xin nó tha thứ, nhưng cũng không có mộ của nó nữa.
— Đã có lần anh treo cổ định tự tử... nhưng giây phút ngạt thở, tay đang treo cổ mình theo lại theo phản xạ nới lỏng dây ra. Bởi con người là sự tồn tại đau khổ như vậy đấy... có thể, lúc đó thật sự anh đã chết đi rồi.
Áo xanh, đứng ở một địa điểm không mấy khả quan và ghi 3 điểm. Đó là động tác không hề có sự sơ sảy.
— Nếu có thể, anh muốn thay đổi hoàn toàn từ đầu xuống chân, muốn loại bỏ sự tồn tại của mình, thay hết luôn cả đến máu nữa.
Bóng hướng tới mục tiêu và bay một cách chính xác.
— Khi đi lang thang không phương hướng anh đã gặp một người và người ấy nói rằng muốn từ bỏ bản thân mình, không muốn quay trở lại thế giới con người. Lúc đó, đáng lẽ anh không được làm như vậy... nhưng anh đã không nén nổi ham muốn của mình.
Dường như do sự la hét của khán giả khiến cho tiếng anh bên cạnh mà có cảm tưởng như đang nghe từ một nơi rất xa.
— Mười năm, anh đã sống mười năm như vậy. Có lúc nào đó anh đã tin rằng mình từ từ đang biến thành một tồn tại khác. Anh đã nghĩ rằng mình đã được tái sinh... Đáng lẽ phải dừng lại, nhưng anh đã không thể làm như vậy.
...
— Anh cố gắng sống để không nổi trội trước bất cứ ai. Cố gắng để không gây hại cho bất cứ ai. Anh tưởng rằng mặc dù đang dối lừa cuộc đời nhưng thật tâm không dối ai thì điều đó không có tội gì cả.
Trọng tài thổi một hồi còi dài.
— Mặc dù biết sự kết thúc đang tiến tới... nhưng anh đã quá tham vọng.
...
— Mặc dù biết không nên tiến thêm nữa.
...
— Có lẽ anh nghĩ nếu cùng với Eun Shu, thì anh cũng sẽ trở thành người mạnh mẽ như em.
Trong thế giới của không khí nóng bỏng và dậy tiếng hoan hô, giữa tiếng vỗ tay và la hét, chỉ hai chúng tôi đang im lặng cô lập trong bức tường kính. Cuối cùng anh chầm chậm nói:
— Tên anh không phải là Kim Yong Shu.
Bốn bề như tối lại.
— Anh sẽ không nói lời cầu xin em tha thứ. Thành thật xin lỗi em.
Tôi rã rời cảm thấy anh đang định đứng dậy.
— Vậy rồi sao?
Tôi vắt hết sức lực còn lại và chỉ lẩm bẩm được có vậy. Với tôi, giọng nói như bị nghẹt thở của mình nghe rất xa lạ nhưng không biết nó sẽ vang lên thế nào trong tai anh... Nhưng, vậy bảo tôi phải làm sao đây? Giờ đây anh lại xuất hiện, tại sao và anh muốn phá hủy điều gì?
Anh Yong Shu, Kim Yong Shu thật sự đã quay lại.
Người con trai nhìn thấy trong tấm hình ở Busan, Kim Yong Shu, tôi hoàn toàn không nhớ nổi hình dạng khuôn mặt ấy.
... Anh ấy nói muốn tìm lại tên của mình.
Trong cổ họng cứ muốn trào lên cái gì đó nóng bỏng. Trong khoảnh khắc tôi nhắm và mở mắt, anh biến mất không nhìn thấy đâu. Tôi đã không thể đứng dậy nổi cho đến lúc trận đấu kết thúc. Không thể biết được đội nào đã thắng.
***
Tôi len lỏi khỏi dòng người ra ngoài. Trong lúc bị đẩy qua lại giữa những người lạ mặt, tôi cố nín thở. Tôi đi tàu điện ngầm và xe bus trở về. Vào siêu thị trước nhà, lôi trong tủ lạnh ra chai nước 500 ml. Không tính tiền mà cứ thể dốc ngược chai vào miệng. Khi uống được một nửa thì nước trong miệng tôi trào ra. Dòng chất lỏng lạnh và trong nhỏ giọt xuống sàn như những mảnh vỡ thủy tinh.
Lúc này liệu tôi có thể làm được gì. Gọi điện thoại cho sở cảnh sát và báo chăng? Vì sự công bằng xã hội? Đột nhiên tôi nhận ra rằng chuyện này nếu có là tội phạm hay màn kịch lừa đảo thì cũng chẳng có vấn đề gì. Anh ấy có là kẻ giết người hay kẻ cướp đeo mặt nạ thì có vấn đề gì? Kết cục, cái đột nhiên dội đến với tôi cũng chỉ là thêm một kết thúc của một tình yêu mà thôi. Tất cả lại một lần nữa bị phá hủy.
Hầu như tất cả tình yêu trên đời này nếu không phải là kết thúc buồn thì sẽ có kết thúc hạnh phúc, nếu không phải kết hôn thì là ly biệt. Và trong hầu như mọi cuộc kết hôn trên đời này rất cần chứng cớ của những điều giống như tình yêu. Ba mươi hai tuổi, mùa xuân, trong cuộc đời tôi cần một sự đột phá mãnh liệt. Anh ấy nhìn giống như người đàn ông duy nhất có thể đưa tôi đến một nơi an toàn và vững chắc nhất. Tình yêu của tôi dành cho anh đã là một minh chứng để bước an toàn tới thế giới đúng đắn. Sau khi miệng tôi phát ra từ kết hôn, đã có một nghịch lí rằng tôi phải yêu anh hơn nữa. Dù có chết đi sống lại tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống dù lấy tiêu chuẩn là “Kim Yong Shu” nhưng bản thân tiêu chuẩn đó chỉ là sự vô nghĩa. Tôi đã nghĩ việc sống quá dễ dãi. Chính vì vậy mà tôi đang bị đời sống trả thù một cách dã man. Nếu bây giờ tôi bất hạnh, nếu thấy rùng mình với sự phản bội và khủng hoảng thì điều đó cũng không phải là do sự nói dối của anh, chỉ bởi vì có điều gì đó vô cùng chắc chắn mà tôi đang mong đợi đột nhiên tan chảy không để lại dấu vết.
Tên của anh có là Kim Yong Shu hay Kim Shu Yong, hay Hong Gil Dong thì anh chỉ là một con người cao hơn tôi một gang tay rưỡi, khi cười thì mắt chỉ như nửa vành trăng, bên má phải có ba nốt ruồi. Tất cả những dữ kiện về ngoại hình của một con người, sau khi người đó biến mất, liệu có khả năng những điều đó có giúp ta cảm nhận được tình cảm giống như trước đây đối với người đó hay không?
Một người theo chủ nghĩa lãng mạn khuyên rằng “Việc người đó là ai quan trọng lắm sao? Người đó có đột nhiên trở thành một con người khác đâu.” Người theo chủ nghĩa hiện thực thì nhạo báng rằng “Đây là vấn đề của sự chân thật. Sau này bạn có thể không nghi ngờ người ấy được không? Bạn sẽ bán linh hồn cho quỷ dữ hoặc sẽ phải sống trong địa ngục.”
Rất lâu sau mới thấy gối tôi run rẩy. Tôi bị nhốt trong tầng tầng lớp lớp vực thẳm và bước đi với đôi chân trần trong không gian trống rỗng.
Seoul Ngọt Ngào Seoul Ngọt Ngào - Jung Ji Huyn Seoul Ngọt Ngào