I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Jung Ji Huyn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1315 / 17
Cập nhật: 2017-08-09 10:30:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Đô Thị Của Những Cái Bóng
Căn phòng của khách sạn du lịch cũ kĩ và ảm đạm. Chỉ có cái giường đôi nếu nói rộng thì là rộng, nói chật thì là chật, chiếm lĩnh một cách vững chãi trong căn phòng. Nếu so sánh với tiện nghi sang trọng của những nhà nghỉ tương đối ở Seoul thì căn phòng quả thật vô cùng tồi tàn, nhưng không thể nói ra điều đó với người con trai này được. Kim Yong Shu khẽ khàng đặt mông ngồi xuống chiếc sofa để trong góc phòng. Tư thế ngồi dựng thẳng lưng khiến tôi liên tưởng tới vị tướng lãnh đạo quân đội Bắc Hàn đang ngồi bên chiếc bàn trong cuộc hội đàm quân sự Nam Bắc.
— Oa, lạ thật đấy!
Tôi cố tình nói bằng giọng điệu vui vẻ. Trên mặt Kim Yong Shu khẽ thoảng nụ cười.
— Eun Shu nhìn mệt mỏi lắm, giống như sắp ngất đến nơi vậy.
Hình ảnh tôi phản chiếu trong tấm gương nhà tắm quả thật là một kì quan. Hai má trắng bệch, mắt đỏ ngầu, mái tóc xù lên. Quả là một ngày quá dài. Nghĩ lại cảnh lúc sáng tôi nói mình đi làm và ra khỏi nhà khiến tôi muốn phát điên. Bố tôi ở nhà cả ngày trong căn nhà không có mẹ. Chắc buổi tối thế nào cũng nấu mì cốc để ăn. Cùng với nỗi lo lắng cho bố là cảm giác cáu kỉnh với bản thân mình vì đã lo cho bố như vậy. Tôi ngồi trên bồn cầu và điện thoại về nhà:
— Đang ở đâu thế? Sao không về?
Trán tôi nhăn lại. Nói chung không phải ai cũng vào tốt vai nhân vật chính trong lễ hội hóa trang con cái hiếu thảo.
— Con vừa làm đêm xong và bây giờ đang về. Có lẽ con sẽ phải ngủ lại ở Seoul. Ngày mai con sẽ về sớm.
Tôi chỉ nói nhanh nội dung ngắn và định tắt máy thì bố tôi gọi giật lại:
— Thế còn mẹ đâu? - Giọng bố đầy vẻ căng thẳng, khác với trước đây.
— Sao bố lại hỏi con. Có phải tại con mà mẹ bỏ nhà ra đi đâu.
Giọng điệu khó chịu cùng tính nóng giận bất thường của tôi giống y hệt bố, bố chẳng nói thêm gì cả. Tôi tắm mà không thể làm dịu được tâm trạng bức bối. Lông nách sau một thời gian không ngó ngàng tới đã mọc lên lởm chởm. Bắp tay và bắp đùi không biết từ lúc nào mà đầy thịt lên thế này nhỉ? Rõ ràng trường hợp có và không có “partner” một cách liên tục thì mức độ sức khỏe thông thường của cơ thể cũng rất khác. Sau khi chia tay với The Oh, sau khi tắm xong tôi cũng rất nhiều lần dẹp khoản bôi kem dưỡng thể, quên mất cả việc mua đồ lót mới.
Trước khi ra khỏi nhà tắm tôi bắt đầu nung nấu với suy nghĩ không biết phải mặc áo ra sao. Nếu mặc váy cùng áo len mỏng đi ra như lúc bước vào phòng tắm thì kiểu gì cũng có vẻ hơi quá, nhưng cũng không thể quấn mỗi cái khăn tắm mà đi ra giống như diễn viên đóng trong phim khiêu dâm. Còn cooc-xê sẽ ra sao? Thật may khi đi tôi đã mặc áo lót ngoài. Tôi mặc váy ra ngoài áo lót ngoài và cầm trên tay áo len mỏng. Cooc-xêđược giấu trong áo len mỏng. Một, hai, ba, tôi thở một hơi thật sâu và mở cửa.
Kim Yong Shu nằm cuộn tròn trên sofa. Có vẻ như anh vừa ngủ xong. Chỉ cần tôi ho to một tiếng là anh chớp chớp mắt và ngồi dậy. Tôi cố gắng thở khẽ và im lặng nhìn khuôn mặt anh. Những tưởng đã thân thuộc hết cả mắt mũi miệng của anh rồi nhưng khi gần như thế này hóa ra không phải thế.
Tôi khẽ trùm áo len mỏng lên vai anh. Khi tắt đèn và nằm một mình trên giường tôi chợt nghĩ, trong động từ “ngủ” gồm có bao nhiêu ý nghĩa. Biết đâu từ “ngủ” không phải là động từ mà là tính từ cũng nên. Nó không phải là từ diễn tả hành động, di chuyển và tác dụng của một cái gì đó mà là từ thể hiện tình cảm, sự tồn tại và cả trạng thái hay tính chất. Ngủ hoặc ngủ cùng.
Tôi và Kim Yong Shu không ngủ cùng nhưng cũng không phải là ngủ riêng. Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Khi mở mắt ta chỉ muốn nói rằng lại mở ra một ngày mai mới khác ngày hôm qua.
Nhưng lẽ nào lại không như vậy. Ta vừa chấp nhận ý niệm chẳng có ngày mai khác hoàn toàn với ngày hôm trước đồng thời chúng ta tiếp tục già đi. Kết luận lại là suốt đêm đã chẳng có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi cả. Ngay cả những nội dung mà người khác đang nuốt nước bọt chờ đợi. Tỉnh dậy, không phải là làn môi mềm mại đặt trên trán và má, cũng không phải ánh mắt chứa sự ham muốn cháy bỏng.
Kim Yong Shu đã đánh răng rửa mặt từ lúc nào, râu cũng đã cạo sạch sẽ, ngồi bắt chéo chân dáng điệu gọn ghẽ và đang nói chuyện điện thoại với nhân viên công ty.
— Hiện tại tôi vẫn chưa có kết luận gì cả. Ừ, tôi sẽ đi làm trước giờ ăn trưa.
Ánh nắng sớm trải ra và rọi qua cửa kính vào phòng. Trên đời này có rất nhiều kiểu buổi sáng thanh bình. Chợt tôi nghĩ rằng đây mới thật sự là buổi sáng thanh bình đúng nghĩa.
Vừa tới Seoul đã có một số việc nho nhỏ xảy ra. Có liên lạc từ công ty cách đây không lâu tôi đã đi phỏng vấn. Nội dung của email rằng “Chúng tôi rất tiếc vì đã không thể làm việc với quý bạn”. Ông phó giám đốc An, à mà không, ông An giám đốc của Ugơchi World cũng liên lạc tới. Sau khoảng hai tháng nữa ông sẽ phát hành cuốn sách kỷ niệm mỏng chứa đựng quá khứ, hiện tại, tương lai của Ugơchi nhân ngày khai trương cửa hàng, liệu tôi có thể đảm nhiệm việc này cho ông được không. Không thể từ chối trước câu nói của ông “Nếu là Oh deri thì tôi có thể yên tâm được, giúp tôi nhé.”
Tôi không muốn nói dài về chuyện sống cùng bố tôi. Không hiểu tại sao bố cố gắng nói rất ít về mẹ. Bố nghỉ hưu cách đây hai năm, trừ một hai lần đi ra ngoài trong tuần thì hầu như bố chỉ quanh quẩn trong nhà. Diễn đạt bằng từ “quanh quẩn” liệu có trần trụi và bất kính quá không nhỉ, nhưng tôi chẳng tìm được từ nào tốt hơn, vì nếu ông không ngủ ngày thì chỉ có mỗi việc bấm điều khiển tivi trên các kênh truyền hình cáp. Buổi tối khi về đến nhà, bố vẫn đón tôi bằng dáng dấp nằm trên chiếc sofa cũ, giống y hệt buổi sáng. Điều đó khiến tôi không khỏi lo lắng, liệu chiếc đệm sofa có dính chặt lấy mông bố tôi không.
Tôi cũng chẳng mong chuyện ăn cơm xong thì bố mang những hộp đựng thức ăn còn thừa để vào tủ lạnh. Chỉ cần đậy giấy báo lên đó thôi cũng làm cho tôi cảm động muốn chảy nước mắt rồi. Mở nắp nồi cơm điện ra, thấy nồi chỉ vơi đi chừng một bát cơm. Và chiếc muôi nhựa múc cơm cũng nằm yên lành trong đó. Tôi thò tay vào lấy cái muôi ra, không ngờ cái muôi nóng rẫy khiến chút nữa bỏng cả tay tôi. Thả chiếc muôi vào bồn rửa bát, tôi chạy ra phòng khách.
— Bố!
Bố mệt mỏi nhìn tôi với cái nhìn kiểu như vừa nghe thấy chó nhà ai sủa.
— Bố quá đáng thế, cứ sống thế này mãi đến bao giờ?
Qua hai mươi tuổi trở đi tôi chưa hề cãi nhau với bố thêm lần nào nữa. Bản thân việc cãi cọ chính là động cơ mong muốn làm thay đổi người khác, khi coi việc người ta nghĩ thế nào là điều quan trọng, khi muốn thay đổi một quan điểm sai lầm từ người đó. Khi cảm thấy chắc chắn rằng có nỗ lực đến chết mình cũng không thay đổi được người đó, thì lựa chọn sự ngoảnh mặt làm ngơ sẽ thoải mái hơn rất nhiều thay vì cãi cọ. Tôi đã nghĩ điều đó trong khoảng thời gian rất lâu.
— Bố có biết tại sao mẹ bỏ nhà ra đi không? Nếu mãi mãi mẹ không về chắc bố vẫn sống như thế chứ?
Bố cố nén tiếng lầm bầm rồi lại nằm xuống. Hình như người ta nói bố là người đàn ông đầu tiên của con gái và con gái là người phụ nữ sau cùng của bố thì phải. Người đàn ông đầu tiên của cuộc đời tôi có khoảng cách rất xa với “người bố xấu xa” trên báo chí. Bố không có đứa con riêng giống hệt tôi ở đâu đó, cũng không đẩy gia đình tôi tới tình trạng khốn cùng về mặt kinh tế. Cũng không dùng những hành động bạo lực thể xác. Tất cả chỉ có thế thôi sao? Nếu vậy có thể coi là “người bố tốt” được không? Trong số những “người bố tốt” và “người bố xấu xa” thì có bao nhiêu ông bố của hiện thực – những ông bố pha trộn giữa tốt và xấu? Tôi lấy cái muôi múc cơm trong bồn rửa bát ra và gõ lên tường bếp. Trên bức tường trắng chảy xuống dòng nước trắng đục cùng âm thanh không mấy uy hiếp.
***
Tối hôm sau khi về tới nhà ngửi thấy mùi khói bốc lên giống như mùi củi đốt.
Đó chính là mùi của mẹ. Mẹ đã về rồi. Buổi sáng giả vờ đi làm rồi ghé mấy thư viện công cộng và phòng chơi game để tìm tài liệu về Ugơchi. Tôi nặng nề lê bước vào bếp. Nhìn thấy dáng mẹ đang đứng trước bồn rửa bát. Trời đã tối bên ngoài khung cửa sổ bếp nhỏ như lòng bàn tay. Không biết mẹ có biết tôi về hay không mà không quay lại nhìn, bà vẫn thái thái gọt gọt trên cái thớt như một cái máy. Vẫn là những thao tác vô cùng thân thuộc thông thường khiến tôi có cảm tưởng thời gian mấy ngày mẹ vắng nhà chỉ như một giấc mơ.
Trở về sau một thời gian dài, mẹ vẫn im lặng nhẫn nại như trước đó, giống như vốn lẽ chỗ của mẹ là ở đó, nếu biết trước như vậy thì buổi sáng trước khi đi tôi đã nấu nồi canh để sẵn đó rồi. Cũng có thể vào trang web nấu nướng để làm món cá kho kim chi, món mà mẹ rất thích. Tôi không thể ôm lấy lưng mẹ, cũng không thể chạm vào bà, mà chỉ biết đứng nhìn từ xa.
Món ăn mẹ bày trên bàn ăn là món canh tương bỏ đầy rau Nengi. Tôi không biết có ngon hay không. Bởi cái lưỡi tôi đã quá quen với món canh tương mẹ nấu tới mức không thể đánh giá được vị của nó nữa. Tôi đã ăn bao nhiêu lần món canh tương mẹ nấu rồi nhỉ? Thời gian đã trôi qua như sức nặng của những con số không thể nào đếm nổi. Tôi biết giờ đây, không phải thời gian trôi đi chẳng thể quay trở lại mà nó được chất gọn ghẽ ở một không gian nào đó mà chúng ta không thể nhìn thấy được. Bố và mẹ, và tôi, ba thành viên tạo thành cái tên đáng sợ là gia đình, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ cần mẫn nhai cơm như những người ngồi cùng ăn với nhau cho qua bữa.
Tôi gắp miếng kimchi và nhìn về phía mẹ. Mẹ đang nhai cái gì đó rất lâu bằng răng hàm. Dưới mắt mẹ lan đầy những vết tàn nhang. Mắt mẹ sâu và phẳng lặng. Không thể phủ nhận được. Rằng điều không thể quay trở lại được đã thoát ra khỏi cơ thể mẹ.
Vừa xong bữa, bát đĩa trống nằm lăn lóc trên bàn ăn như ngôi mộ cổ bị đào trộm.
— Để con dọn.
— Không sao đâu, con đi về Seoul đi, mai còn đi làm nữa.
— Không sao đâu, con nghỉ việc rồi.
Thớ thịt trên mép mẹ khẽ cứng lại rồi trở lại ngay bình thường. Chỉ như vậy thôi. Mẹ không vặn hỏi lí do khiến tôi thấy lạ và ngại ngùng. Có lẽ đến lúc tôi phải chấp nhận rằng thời điểm tôi phải độc lập với bố mẹ đã đến.
Mẹ tiễn tôi ra tới cửa. Chân tôi không muốn rời đi. Đang định nói rằng “Mẹ đừng ở đây mà cùng con về nhà con đi” nhưng miệng tôi lại ngậm chặt. Tôi không muốn phải làm cho mẹ tổn thương một lần nữa bởi sự an ủi hờ trong chốc lát. Vấn đề này rốt cục là chuyện riêng của bố mẹ. Họ là người trong cuộc và họ phải trực tiếp giải quyết. Kết luận có được đưa ra theo hướng nào đi chăng nữa tôi cũng chỉ còn cách là công nhận và làm theo. Ngay từ đầu tôi đã không có quyền lựa chọn. Ngay từ thuở dậy thì tôi đã cho rằng cuộc đời tôi là của tôi. Vậy tại sao tôi lại không biết rằng cuộc đời của bố mẹ tôi là của chính họ.
Vừa bật công tắc căn phòng đen ngòm như bóng tối, tôi chợt cảm thấy cô đơn kinh khủng. Lần đầu tiên kể từ khi ra sống một mình, tôi thấy tâm trạng mình phức tạp như vậy. Tôi đã học được rằng đơn vị tối thiểu để cấu thành nên xã hội đó là gia đình. Nhưng trong sách giáo khoa không đề cập tới thực tế là trên đời này có vô số những gia đình chỉ có một người. Đối với họ, đơn vị tối thiểu của xã hội rõ ràng là chỉ có bản thân họ. Thế giới chỉ được hình thành bởi cá nhân với cá nhân, cá nhân với cá nhân.
Cái cá nhân là tôi đây đang cố gắng hết sức mình để vượt ra khỏi quy phạm để có được tự do. Nhưng lại không chịu được sự thiếu thốn mang tên “cô độc”, nên đã dò “tần số”tìm kiếm một ai đó có thể chia sẻ nhiệt độ cơ thể với mình. Vậy mà lại sợ tới tận xương tủy cái mâu thuẫn xảy ra vào giây phút cá nhân và cá nhân hứa hẹn kết hợp với nhau mãi mãi và từ đó một chế độ mới sẽ được sản sinh.
Đêm mùa xuân tuổi ba hai, tôi nằm một mình trong căn phòng số 205 của “Snowu palce”, nhìn lên trần nhà. Người con gái bị ngất trên sàn ở tầng trên cách đây mấy tháng, người con gái phòng 305, không biết đã chết hay còn sống. Cuộc đời người con gái ấy liệu có lồi lõm như tôi không? Từ lúc nào đó, cuộc sống của tôi bắt đầu cứ thế tuột dốc. Hãy tưởng tượng việc người ta lựa chọn một cách ngẫu nhiên những cô gái sinh năm 1975 sinh sống tại quận Mapo thành phố Seoul, sau khi chấm điểm cho các cô này với các hạng mục quan trọng như“những cái hiện tại đang sở hữu ” và “có tương lai” thì xếp các cô ấythành hàng theo thứ tự cao thấp.
Thêm nữa, khi đi đến bước đường cùng, thì hình như người ta sẽ đưa ra quyết định dứt khoát.
2
Chỉ năm năm trước đây thôi tôi cũng chẳng như thế này. Khi tôi theo các bạn đi xem bói, thầy bói nói nếu đi về phía Đông sẽ xuất hiện quý nhân. Cùng với sự cám dỗ là cảm giác tiêng tiếc. Nếu cứ đi về phía Đông thì phải làm sao với phía Tây, phía Nam, phía Bắc? Do cứ tưởng rằng cái gọi là cơ hội sẽ trải dài ra mênh mông như cát ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc nên tôi hết sức tự mãn.
Có cần phải lựa chọn ngay bây giờ đâu nhỉ? Còn nhớ rất rõ cảm giác tự tin tràn ngập trong giọng nói của tôi khi phát ra câu nói đó. Có quá nhiều hạng mục phải lựa chọn, đến mức như ta có thể ọe ra. Ngay cả lúc lảm nhảm rằng việc không có lựa chọn nào cũng chính là một sự lựa chọn của tôi, thì trong lời nói đó cũng đầy ẩn ý rằng thế giới đang quay xung quanh tôi.
Nhưng lúc này đây cái gương của sự ảo tưởng bị vỡ ra loảng xoảng, cảm giác như bị nhốt giữa một quảng trường bị bao vây tứ phía khiến người tôi run bần bật. Nếu cứ ngần ngừ thêm chút nữa chắc chắn con bài cuối cùng đã được giấu nơi đáy túi sâu nhất cũng sẽ hết thời hạn có hiệu lực. Xin đừng hỏi tên của con bài cuối cùng được giấu kín ấy thật sự có phải là “kết hôn” hay không. Bởi cuộc đời, xét cho cùng, chẳng phải là một ván bài không rõ ràng đó sao. Chỉ cần cân nhắc vào giây phút cần phải quyết định dứt khoát cũng đã làm cho đầu tôi muốn nổ tung.
Kiểu gì thì chắc chắn lần này cũng phải làm quách đi thôi. Cho vào đường rốn sẽ tốt hơn ấy nhỉ? Họ nói hơi đắt tiền, nhưng không có tác dụng phụ và nhanh hồi phục hơn.
Yu Hee trên mạng chat đang kể lể về thông tin liên quan tới việc phẫu thuật làm to ngực. Có vẻ nó đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
— Chuyện kết hôn ấy, chắc sẽ là vấn đề của thời điểm đúng không?
Tôi khẽ khàng thổ lộ nỗi lòng.
— Giờ cậu mới biết điều đó sao? Nhìn tớ với Yongari kia kìa. Do gặp nhau không đúng thời điểm mang tính quyết định của cuộc đời nên bây giờ mới dở dở ương ương như vậy.
Yu Hee đấu tranh và thắng đứa con gái nhỏ của người yêu, giờ đây đang chiến đấu với nội tâm của mình. Trong lời nói của nó cũng có hạt nhân hợp lý. Cứ cho là sau bao nhiêu đau khổ mới gặp được nửa còn lại vốn từng là của nhau từ thời thủy tổ, nhưng nếu lúc đó ta mười sáu tuổi hoặc bốn mươi chín tuổi thì sẽ ra sao? Nếu đàn bà có ông chồng mắc bệnh hay ghen, đàn ông có tới năm đứa con phải nuôi dưỡng thì tình hình sẽ thế nào. Trò đùa của thần thánh quả là tai quái và dã man.
— Vậy thời điểm quyết định để kết hôn là khi nào?
Trong nhiều thời điểm sẽ có một thời điểm chín muồi. Đúng giây phút muốn kết hôn thì sẽ xuất hiện người đàn ông đủ điều kiện, hoặc nếu nhìn những kẻ khác kết hôn sẽ thấy không phải cứ kết hôn là sẽ cưới được người đàn ông mình yêu nhất, mà là cưới người đàn ông trong thời điểm yêu đương hiện tại.
Lúc này đây, trong giây phút cảm thấy mình như đã bị tước đoạt hết tất cả mọi sự lựa chọn, chẳng phải là thời điểm yêu đương mang tính định mệnh đầy nghịch lí của tôi sao? Tôi chứa chan hy vọng và đánh máy thật nhanh.
— Vậy việc sống đời sống hôn nhân bình thường, yên bình với người đàn ông có đủ các điều kiện, cũng chẳng đến nỗi nào, đúng không?
— Oh Eun Shu, lẽ nào cậu vẫn còn giữ mộng tưởng về chế độ gọi là hôn nhân? Hi... hi...
Tiếng hi hi đằng sau câu nói tôi biết đó là cái cười mỉa mai nó dành cho tôi. Biết làm sao được. Tôi cũng không đủ dũng cảm để đi ngược dòng.
— Không phải đâu, tớ biết việc hôn nhân là hiện thực, nên mới tính thế. Tớ đang nghĩ tới con đường hiện thực mà có thể tớ sẽ đi là gì?
— Ngay cả khi đã nhìn thấy Je Il khốn khổ vì chuyện kết hôn ư?
— Thì tùy vào việc gặp người đàn ông nào mà sự việc sẽ khác đi thôi.
— Vậy là cậu muốn kết hôn rồi.
— Ừ.
Đó là giây phút đầu tiên tôi phơi bày tham vọng của mình và công nhận điều đó.
— Anh Yong Shu có nói kết hôn với cậu không?
— Chúng tớ vẫn chưa nói gì cụ thể.
— Cái gì? Vậy thì ra cậu đang ăn dưa bở đó à?
Sự phân tích của Yu Hee luôn luôn đúng. Với người đàn ông là Kim Yong Shu, ngay từ giây phút đầu tiên chúng tôi đã không rơi ngay vào tình yêu nóng bỏng nhưng quan hệ của chúng tôi được duy trì một cách ôn hòa như ánh nắng mặt trời âm thầm rọi qua cánh cửa dán giấy. Nhưng càng nghĩ kĩ lại càng thấy lạ. Kim Yong Shu chưa từng lôi chủ đề đại loại như kết hôn ra để nói, dù là nói thoáng qua. Chúng tôi đã gặp nhau qua việc xem mặt, khi nghĩ lại mới thấy cả hai chúng tôi cũng đang đi qua dần cái tuổi phù hợp để kết hôn, điều đó càng làm cho tôi thấy nghi ngờ.
Không phải tôi muốn nghe lời cầu hôn ngay lập tức. Chỉ là cần phải xác nhận lại suy nghĩ của anh về vấn đề kết hôn.
***
— Mẹ em về nhà rồi.
— Oa, tốt quá.
Kim Yong Shu cười. Nụ cười làm hằn trên sống mũi ba nếp nhăn ngang. Người con trai này đang vui vẻ như đó chính là tin tốt của bản thân anh vậy. Chợt thấy nếu bỏ lỡ người này tôi sẽ trở thành một kẻ rất đần độn. Bỗng hoảng sợ vì tâm trạng đột nhiên trở nên cấp bách của mình.
— Bạn của anh chắc nhiều người kết hôn rồi nhỉ?
Tôi chỉ khẽ dò hỏi vậy thôi.
— Bạn anh ấy à?
Anh hỏi lại một cách ngây ngô như nghe phải một câu hỏi ngoài dự đoán. Không lùi bước trước phản ứng nhạt nhẽo của anh, tôi vẫn mạnh dạn nói tiếp:
— Năm nay tự nhiên lại nghe nhiều về chuyện cưới xin của bạn bè. Em nghĩ chắc bạn anh thì không như vậy. Hầu như họ đã kết hôn cả rồi, đúng không ạ?
— Đúng thế.
Câu trả lời làm tôi như thộn ra. Bình thường anh hầu như không nói những chuyện liên quan tới bạn bè. Nếu có đề cập tới những chuyện liên quan đến người khác thì có một người duy nhất, đó là phó giám đốc Hong mà anh gọi là anh Jeong Ho.
— Người bạn mà có lần anh đã tình cờ gặp ấy. Anh nói là bạn cùng lớp.
— Ai?
Anh ấy nhìn chúng ta qua cửa kính quán cà phê ấy. Anh chàng đội mũ bảo hộ. Anh ấy lấy vợ chưa?
— Anh cũng chẳng biết nữa. Anh không hỏi. Eun Shu à, em có uống cà phê nữa không?
Tôi lắc đầu, lại hỏi thẳng một câu giống như lời nói đùa:
— Không phải là anh không có người bạn nào đấy chứ?
— Ơ, làm sao em đoán được?
Anh cũng đáp lại bằng một câu đùa. Tôi tạm thời sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu. Anh không đoán được ý tôi muốn nói, hay giả vờ không hiểu? Đã đến nước này thì dấn thêm một bước nữa xem sao.
— Bố mẹ anh không lo lắng à? Việc anh kết hôn muộn ấy?
— Không.
Ơ! Giọng nói của anh to hơn mức cần thiết. Không biết anh có nhận ra điều ấy hay không mà sau đó hạ giọng giải thích:
— Không hẳn là như vậy.
Anh ngừng lại lấy hơi và chăm chú nhìn tôi:
— Gia đình nhà Eun Shu thì thế nào?
Tôi khẽ nghiến răng hàm. Cuối cùng mới vỡ lẽ ra sự thật là thế này đây, giây phút ấy, sự hối tiếc không đừng được bấn loạn dồn dập ập xuống tôi. Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi đủ hiểu đúng như sự thật thảm hại của nó. Anh chàng này không hề gấp gáp chút nào trong chuyện hôn nhân. Không những không gấp mà còn cuộn tròn người lại, sợ tôi hối thúc. Tôi nheo mắt và nở nụ cười.
— Không, nhà em cũng chẳng đến nỗi thế.
Sự cố gắng thảm hại để tự mình giữ lòng tự trọng cuối cùng làm tôi muốn ứa nước mắt. Một đôi nam nữ tuổi ba mươi không hề có hy vọng gì về chuyện cưới xin, thì có cần phải tiếp tục cuộc gặp gỡ hay không? Trong khi họ đâu phải là đang yêu nhau tới mức tan nát cả tâm hồn và thể xác?
***
Tôi không nghĩ đó là chuyện quá kì lạ. Hoặc tôi là đứa con gái không có sự hấp dẫn đặc biệt, hoặc Kim Yong Shu cũng không phải là người đàn ông xấu xa ghê gớm để có thể làm tổn hại ai đó. Sự đồng nhất quan điểm về kế hoạch hay lịch trình trong vấn đề hôn nhân của một người con gái và một người con trai có khi lại lạ lùng hơn cũng nên. Bất chấp như vậy, tôi cũng không nghe điện thoại của Kim Yong Shu gọi đến trong ngày hôm sau.
Điều đó không mang ý nghĩa chống đối. Mà chỉ là bóng gió cho anh biết rằng “Tôi dỗi rồi đấy, anh liệu mà hành động đi!”. Khi phải sử dụng mánh ấy có nghĩa là tôi đã không còn đủ thời gian nữa rồi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng tôi muốn chia tay ngay bây giờ. Hành vi tích cực thông báo việc chia tay “tốt thôi, không cưới à? Vậy thì chuyện của chúng ta đã kết thúc” xem ra lại càng ấu trĩ hơn. Điều đó rốt cuộc lại tạo nên những vết bầm dập đau đớn cho lòng tự trọng của tôi. Tôi không tìm anh trước, nếu anh có tìm tôi trước thì việc im lặng làm mình làm mẩy – đó là toàn bộ thái độ chống đối nhỏ nhen mà tôi có thể làm được.
“Sao điện thoại cho em không được vậy, có chuyện gì không?”
Tin nhắn kết thúc bằng dấu chấm hỏi thể biểu hiện sự tự tin tối thiểu cần có trước đối tượng. Tôi nhìn rất lâu dấu chấm hỏi ấy. Ngón trỏ tôi di chuyển, ý muốn trả lời tin nhắn cựa quậy trong tôi. Nhưng trong đầu tôi chỉ hiện lên mỗi câu “hãy suy nghĩ cho kĩ”. Khi tinh thần phức tạp, việc động cựa cơ thể là điều cần thiết nhất. Phải lâu lắm rồi tôi mới lột vỏ đệm giường để giũ bụi, hút bụi trên sàn nhà. Những hạt bụi màu tro đang lẩn quẩn trong phòng cùng đám bụi rơi khỏi người tôi, tất cả bọn chúng đang bị hút vào miệng máy hút cùng âm thanh ồn ã và rồi mất hút. Tốc độ dã man ấy tạo nên một cảm giác khó chịu rất lạ lùng.
Bỏ máy hút bụi ở đó, tôi gập máy tính xách tay cho vào cặp và ra khỏi nhà. Những căn nhà xi măng san sát, ánh nắng xuân trong các ngõ hẻm liền nhau đang rọi xuống rực rỡ. Qua bức tường của căn nhà hai tầng phía bên kia đường, những cây hoa anh đào đang lặng lẽ trổ búp. Không cảm thấy vui vì những búp non kia sắp sửa trổ bông mà tôi lại cảm thấy một nỗi buồn đau đáu, có lẽ là vì biết rõ bí mật của những ngày xuân rực rỡ kia chỉ không lâu thôi sẽ trở nên tàn lụi.
Nơi tôi mang máy tính tới là một quán cà phê bên đường lớn. Cái máy tính này tôi mượn từ Yu Jun. Làm như không có một quãng đời sống cuộc đời thất nghiệp, giờ đây cậu ấy có lẽ là người bận rộn nhất Hàn Quốc với vai trò là giảng viên trung tâm dạy thêm. Khi tôi hỏi rằng có thể mượn máy tính xách tay được không thì cậu đáp “Tất nhiên là được rồi, nhưng giờ tớ phải lên lớp đây, tớ sẽ điện thoại sau” và vội vàng cúp máy. Sự ghẻ lạnh thế này chắc chắn là điều mà trước đây Yu Jun luôn luôn cảm nhận được từ phía tôi. Và chỉ đúng một tiếng sau nhân viên chuyển hàng cấp tốc đã nhấn chuông cửa nhà tôi. Trong cặp đựng máy tính có thêm cả một tờ giấy ghi “Đúng thời điểm thi nên tớ bận lắm, không có cả thời gian để ăn cơm nữa, Eun Shu cũng cố gắng lên nhé.” Kiểu chữ viết to tròn giống chữ nữ sinh mới vào cấp ba của Yu Jun làm tôi không khỏi mừng rỡ.
Đó là nội dung ngọt ngào không bột ngọt, giống như bát bún được nấu bằng nước dùng cá cơm. Chợt nhớ tới lời thổ lộ gần giống với lời cầu hôn của cậu trước đây dành cho tôi. Nếu tôi không do dự mà ô kê ngay thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ khác đi như thế nào? Nhưng trong lịch sử thì không có sự giả định được. Có lẽ số phận của mối quan hệ giữa tôi và Yu Jun là từ mối quan hệ ràng buộc một cách mơ hồ rồi quay trở lại thành “bạn bè”. Có một khoảng thời gian chúng tôi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rồi tình bạn của chúng tôi lại trở lại bình thường. Nếu đem so sánh với những mối quan hệ mà chỉ cần đụng chạm một cái là không thể quay lại như cũ thì mối quan hệ mang tên tình bạn của chúng tôi mềm mại tới mức nào.
Tôi mở trang văn bản tiếng Hàn 2002 và viết bài về hiệu quả của Ugơchi. Cố gắng để tập trung nhưng lòng tôi không ngớt xáo động. Tôi nghĩ, người con gái đang rất cấp bách về chuyện hôn nhân quả thật rất xấu xí. Tôi không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, nên phấp phỏng dự đoán rằng nếu đấy là việc mà ai cũng làm thì đến một lúc nào đó cũng sẽ đến lượt tôi. Và tôi chỉ cố gắng kéo dài thời gian đến một giai đoạn nào đó thôi, kéo dài đến mức có thể. Tôi muốn duy trì trạng thái tự do cho đến thời điểm mình nhìn không tồi tàn trong mắt người khác. Trong khi đó tôi không thể ngờ rằng con đường đi của mình sẽ bất ngờ bị chặn lại với tốc độ nhanh hơn ánh sáng...
— Ngoài suy nghĩ của tớ đấy, tớ chưa từng nghĩ cậu cấp bách với việc kết hôn.
— Je Il à, cậu đoán sai rồi.
— Cậu nhìn thấy tớ vậy sao? Nhưng thật sự giờ đây chẳng có gì đáng làm ngoài việc kết hôn cả! Cuộc sống của tớ rất bấp bênh.
— Nghe nói anh Yong Shu là người được lắm mà. Sao không yêu đương thêm thời gian nữa?
— Yêu đương, tốt quá chứ sao, yêu với chả đương. Nhưng lúc này đây dù có yêu đương, tớ cũng không muốn yêu người đàn ông nhìn tớ chỉ là đối tượng để yêu không thôi. Với người đàn ông không hứa hẹn gì về tương lai, tớ cảm thấy không muốn bỏ phí thời gian hiện tại của mình với họ nữa.
— Ôi, phức tạp quá. Nhưng tớ cũng có thể hiểu được.
— Điều tớ muốn có lẽ đó là một bước đột phá. Nếu chuyện yêu đương của tuổi ba mươi cũng giống như tuổi đôi mươi sẽ làm tớ rùng mình. Vì có thể mười năm sau chuyện yêu đương rồi cũng vẫn sẽ như vậy. Chẳng phải đã đến lúc cuộc đời của tớ cần một sự khởi đầu mới sao?
— Đúng vậy. Tớ hiểu lòng cậu thế nào. Vì tớ cũng như thế. Nhưng rồi trái lại, sự thay đổi mang tính nhân tạo có thể gây nên điều nguy hiểm. Chỉ cần nhìn tớ là cậu biết thôi mà.
Giờ đây Je Il đã trở nên chín chắn tới mức có thể mang chuyện ly hôn của mình ra làm thành câu chuyện và đùa cợt. Tất nhiên không thể biết được tận sâu trong đáy lòng nó thế nào nhưng dẫu sao có vẻ nó đã khắc phục được rất tốt nỗi đau của chuyện ly hôn. Nói thế nào nhỉ? Khi trải qua chuyện đó, so với trước đây, nó đã thành thật và lạnh lùng hơn rất nhiều. Khi phải cố gắng hết sức để vượt qua một sự kiện mang tính bước ngoặt trong cuộc đời có khả năng tạo nên sự thay đổi trong nhận thức, thì sự việc ấy biết đâu sẽ làm ảnh hưởng tới hormon tình cảm của con người.
— Nếu lòng cậu như vậy sao không thổ lộ thật tình với anh Yong Shu?
Lời của Je Il làm tim tôi thót lại. Tôi nhìn khoảng trời đang trải rộng qua tấm rèm cửa. Bão cát bay sang từ Trung Quốc giáp phía Mông Cổ đang trùm lên bầu trời Seoul. Những bụi cát nhỏ li ti đỏ ngầu đang bay trong không trung tạo nên cả những dòng xoáy trong ngực tôi. Ừ, cũng cần phải quăng ném bản thân mình một lần xem sao. Dẫu sao cũng chẳng có chỗ để lùi nữa. Nếu kết cục có thế nào chăng nữa cũng chỉ là một sự kết thúc mà thôi.
3
Tháp Namsan được khai thông năm 1975. Đó là năm tôi sinh ra. Lầu ngắm cảnh đón chào khách du lịch bắt đầu từ nhừng năm đầu 1980. Gia đình chúng tôi cũng đi tới đó vào một ngày chủ nhật theo phong trào thời ấy. Bốn người của gia đình chúng tôi, người bố trẻ và người mẹ trẻ, người anh trai nghịch ngợm, và tôi – đứa trẻ phúng phính hồng hào hay ngượng nghịu.
Lúc đó hay bây giờ, mặc dù cảnh nhà đang như quả chuối sắp thối nhưng trong mắt thiên hạ gia đình tôi vẫn là một gia đình hạt nhân thuộc tầng lớp trung lưu trong thành phố và đang có một buổi đi chơi hạnh phúc. Trong đêm đó đã xảy ra một trận cãi cọ vừa vừa giữa bố mẹ, và anh tôi không biết vì lí do gì đã đưa tôi ra khỏi nhà. Tôi còn nhớ mãi cảm giác tim như muốn nghẹt lại khi nghĩ rằng anh cho tôi ngồi lên ghế sau của taxi Pony2 để đem bỏ vào cô nhi viện. Taxi vượt qua con đường núi ngoằn ngoèo và dừng trước tháp Namsan, tôi chỉ đứng nhìn nó từ xa. Trong tấm ảnh được chụp ngày đó, tôi với mái tóc buộc hai bên tay cầm kẹo bông và cười một cách ngượng nghịu.
Nhà hàng trên lầu ngắm cảnh tầng năm đã được thay đổi theo kiểu dáng hiện đại. Các món trong menu chẳng nhiều nhặn gì, đã thế còn đắt khủng khiếp.
— Giờ nó đang quay đúng không?
Trước câu hỏi thật thà của Kim Yong Shu, cô nhân viên cười thật tươi và giải thích.
— Vâng, nó quay một vòng hết 48 phút.
— Không cần phải làm gì mà chỗ ngồi tự biết lối, chậm rãi quay như thế này và đưa về đến tận điểm xuất phát, cuộc sống chỉ cần như vòng quay thế này có phải tốt biết bao nhiêu?
Câu nói của Kim Yong Shu dội vào tôi một vị đăng đắng. Cảnh đêm Seoul qua khung cửa kính trải rộng ra như cánh đồng. Cánh đồng chỉ toàn một màu vàng cam. Lên tới một nơi cao thế này và nhìn xuống thành phố tôi đang sống, không thể tin được rằng tôi đã sinh ra và lớn lên trong đó. Không thể tin được rằng ở đó tôi đang sống từng ngày từng ngày với những yêu đương và ly biệt, khóc rồi cười, tuyệt vọng, vui mừng và quên lãng. Vô số những ánh sáng dưới kia phát ra từ nhà và nơi làm việc của người nào đó. Nhưng sao ở đây lại không nhìn thấy một cái bóng nào của những tòa nhà?
Bóng là ảo ảnh do ánh sáng tạo nên, cũng giống như tất cả những thực thể trên đời đều tồn tại và mang trong mình một cái bóng, những cái bóng trên đời này đều tồn tại và mang trong mình một thực thể. Cái không có bóng, chỉ là cái bóng mà thôi.
Nếu vậy thì ngay lúc này đây Seoul đang tỏa ánh sáng lấp lánh không hề có bóng, biết đâu bản thân nó chẳng phải là một cái bóng khổng lồ hay sao? Cũng như tôi chỉ là cái bóng một gang tay không ánh sáng đang núp trong một góc của đô thị bóng.
— Nhờ Eun Shu mà anh được đến nơi thú vị thế này. Ngày nào cũng đi qua mà không nghĩ nó đẹp đến vậy.
— Anh này...
— Ừ, em nói đi.
— Anh có muốn...
Tôi cũng phải giật mình vì câu nói phát ra từ cửa miệng mình.
—...kết hôn với em không?
Như có cục nghẹn nặng trịch giữa ngực trôi tuột xuống liền một lúc, thấy dễ chịu và hơi tê tê. Tôi lại lặp lại lần nữa:
— Kết hôn với em không?
Anh uống ực ly nước lạnh. Tôi im lặng nhìn xuống thành phố tràn ngập ánh sáng. Không biết hành động thế này có thuộc phạm trù cầu hôn hay không nữa. Đáng lẽ phải học ở đâu được cách cầu hôn một cách tử tế với đàn ông mới phải.
— À, ừm, xin lỗi em. Đột ngột quá! - Anh lúng túng hơn cả tôi dự đoán.
— Không sao đâu, đương nhiên là anh phải giật mình rồi.
— Anh rất hiểu ý em.
Biết đâu người đàn ông này lại đang thể hiện thái độ từ chối khéo léo.
—...Nhưng, ừm, cho anh thêm thời gian được không?
Đây chẳng phải là từ ngữ của người con gái nhận lời cầu hôn của người con trai ở bất cứ thời Đông Tây kim cổ nào sao. Hy vọng nụ cười gượng gạo của tôi không được xem như nụ cười dối trá.
Trở về nhà, sau khi nằm vật ra sàn mới cảm nhận được hết sức nặng vô hình của cái việc mà tôi vừa thực hiện. Không biết tôi đang là cái trò khỉ gì thế này? Trọng tâm của sự kiện xảy ra ngày hôm nay, ngược lại, lại vô cùng đơn giản. Oh Eun Shu đã cầu hôn với một người đàn ông. Người đàn ông được nhận lời cầu hôn đó đã hoãn câu trả lời lại. Những suy nghĩ mang ánh sáng muôn màu không ngừng giao nhau trong tôi và chỉ có một kết luận duy nhất.
Tôi đã làm hết mình. Giờ đây bóng đã ở trong tay anh. Người con trai gọi là KimYong Shu có đầy đủ quyền tính toán một cách kỹ càng xem Oh Eun Shu có thích hợp trở thành đối tượng kết hôn của mình hay không. Điều này là nguyên tắc công bằng của một trò chơi.
***
Thời gian trôi đi như rùa bò. Mỗi lần có chuông điện thoại reo tôi lại kiểm tra số người gọi chậm chạp hiện lên trên màn. Không có liên lạc từ Kim Yong Shu. Một ngày, rồi hai ngày trôi qua. Mặc dù nghĩ rằng anh là người điềm tĩnh nên cần phải suy nghĩ cho chín chắn, nhưng dần dần tôi cảm thấy bực bội. Tôi nhìn tường và lẩm bẩm, thà rằng nói không ngay ở chỗ đó đi chứ việc gì phải hèn nhát như vậy.
Một đêm của ngày thứ tư. Anh tìm tới nhà tôi. Chúng tôi bước trong ngõ hẻm vắng người, bóng của chúng tôi tỏa dài trên mặt đường trải nhựa. Tôi cố tình bước trước nửa bước chân. Anh nhìn lưng tôi và nói.
— Anh đã nghĩ rồi!
Tôi dừng bước. Cái bóng biến mất.
— Lời Eun Shu nói ngày hôm đó, đáng lẽ phải là lời anh nói trước. Rất cảm ơn em đã nói trước, mặc dù đã rất khó khăn. Eun Shu là người con gái rất đẹp.
Chiếc đèn đường màu vàng nhìn xuống chúng tôi không hề nhấp nháy. Tim tôi không hề xao động.
— Anh không thể là người đàng hoàng hợp với em được. - Anh ngừng lại lấy hơi. - Mặc dù vậy, nếu em thấy được...
Kim Yong Shu đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Những lúc thế này có nên nói lời cảm ơn hay không nhỉ, tâm trạng tôi hơi rối loạn.
— Vậy từ bây giờ chúng ta phải làm gì? - Anh hỏi.
— Em cũng không biết nữa.
Tôi kinh ngạc, trả lời.
***
Quá trình chuẩn bị kết hôn thông thường của nam nữ chưa kết hôn ở Đại Hàn dân quốc này đại thể như sau: Nhận sự đồng ý của cha mẹ ─ gặp mặt hai nhà ─ chọn ngày ─ đặt chỗ tổ chức lễ cưới ─ đặt chỗ đi tuần trăng mật ─ mua áo truyền thống Hanbok và lễ vật ─ chụp ảnh ngoài trời ─ in thiệp cưới ─ chuyển đồ lễ ─ rao bán hòm™[45] ─ lễ cưới.
Xu thế hiện nay đại thể tới bước ba sẽ là hai bên thương lượng với cha mẹ của họ và quyết định. Còn lại chỉ cần giao cho công ty chuyên tổ chức lễ cưới là xong. Je Il có đề nghị rằng “để tớ giới thiệu người phụ trách cho, họ làm kỹ và tốt lắm”, nhưng tôi không thể làm như thế được. Có thể là cảm thấy có lỗi với nó hoặc cũng có thể là do trong lòng âm thầm lo lắng tránh không bước lên vết xe đổ của bạn.
Quá trình nhận sự đồng ý của bố mẹ tôi diễn ra dễ dàng như tôi dự đoán. Bởi bố mẹ nào mà chả biết rằng, với đứa con gái thất nghiệp tuổi ba mươi như tôi đem ra so sánh với vị trí xã hội và điều kiện khách quan của Kim Yong Shu thì anh đang hơn tôi một bậc. Bố mẹ tôi chỉ là những người ở cùng chung một nhà và đang duy trì mối quan hệ sống chung trên giấy tờ, không hơn không kém. Mẹ tôi với không gian sinh hoạt chủ yếu là bếp và phòng ngủ, bố lấy trung tâm phòng nhỏ và phòng khách làm không gian hoạt động, hai người họp chung nhau lại.
— Con đang định kết hôn.
Tôi muốn phát ngôn bằng giọng điệu gọn ghẽ lạnh ngắt như bánh đóng băng ở -30 o C, nhưng chỉ có giọng nói lượt thượt chảy ra. Cả hai cùng ho nhẹ như giao hẹn sẵn với nhau nghe như tiếng nấc tập thể. Không đến mức có cảm giác catharsis[46], tôi cứ tưởng sẽ cảm thấy cảm giác sung sướng được trả thù, nhưng không phải như vậy. Người ấy so với con có vẻ hơn hẳn. Chăm chỉ, ngay thẳng và nghề nghiệp cũng không đến nỗi nào. Nếu như không cưới bây giờ thì lúc này với con cũng chẳng có việc gì làm...
Giống như đứa trẻ biện minh cho những người bạn chơi bời của mình, tôi lẩm bẩm nói một thôi một hồi. Câu hỏi đầu tiên của bố tôi làm tôi như muốn bổ ngửa:
— Họ gì?
— Họ Kim.
— Có chi họ đúng không?
— Chuyện đó con không biết.
— Có phải là quý tộc không?
— Bố!
Mẹ vốnkhông vừa lòng với tất cả những người con trai tôi đã quen, lần này không hiểu lí do gì mà giữ lập trường trung lập. Chỉ hỏi một câu rằng “Con đã nghĩ kĩ chưa?”, chứ không đào sâu về danh tính của người con trai sẽ trở thành con rể của mình.
— Con sẽ đưa anh ấy về.
Tôi nói như thế nhưng chỉ cần tưởng tượng bố mẹ tôi và Kim Yong Shu cùng nhau ngồi trong một không gian đã thấy đầu gối như tê liệt. Không phải việc bố mẹ tôi nhìn Kim Yong Shu như thế nào mà điều tôi lo lắng hơn đó là hình ảnh bố mẹ tôi sẽ phản chiếu thế nào trong mắt Kim Yong Shu.
— À, đúng rồi phải về ra mắt bố mẹ em chứ.
Biểu hiện của Kim Yong Shu trở nên nghiêm trọng như lính huấn luyện nhận mệnh lệnh của cấp trên. Tôi cố gắng cười để coi như chuyện chẳng có gì khó khăn cả.
— Bố mẹ em không phải là người khó tính đâu.
Lời nói dối của tôi bị vạch trần ngay lập tức.
— Bố mẹ anh đang ở Mỹ, vậy mình phải làm sao?
— Ở đó bận bịu nên bố mẹ anh khó có thể về ngay được.
— Vậy phải làm thế nào? Biết đâu bố mẹ anh không vừa lòng về em thì sao?
— Không có chuyện đó đâu. Em đừng bận tâm. Cứ chuẩn bị việc kết hôn là được.
— Ai lại làm thế chứ?
— Cứ tin anh đi. Không sao đâu, cứ làm như anh nói đi.
Chuyện cưới xin mà không có sự can thiệp của cha mẹ... đó là việc làm cho các cô dâu tương lai trên đất nước này phải trợn mắt lên vì ghen tị. Không biết có phải số phận của Oh Eun Shu lúc này đang nở hoa như giây phút quả bầu nhà cậu em trai nghèo Hungbu[47] vỡ ra đầy vàng hay không nhỉ?
***
Nhà tôi quyết định sẽ mời Kim Yong Shu tới cùng ăn cơm với gia đình. Tất nhiên cũng là bữa cơm gia đình được tổ chức gấp gáp để xem mặt Kim Yong Shu. Bố mẹ tôi lo nếu chỉ có hai người chắc sẽ tỏa ra không khí lạnh lẽo nên gọi thêm cả nhà anh trai tôi nữa. Vừa bước vào trong phòng của nhà hàng cơm truyền thống Hàn Quốc do tôi đặt chỗ trước, anh tôi không ngừng càu nhàu: “Những nhà hàng thế này chỉ đắt thôi chứ có cái gì để ăn đâu? Thà tới nhà hàng Trung Quốc còn hơn.” Đã không là áo thì thôi, cái áo anh tôi mặc nhàu hết cả khoảng lưng làm cho tôi gai mắt. Chị dâu tôi với vẻ mặt lúc nào cũng đần ra, còn Ji Ho không biết có phải buồn ngủ hay không mà cứ bám gấu váy mẹ lèo nhèo. Tôi đã tới trước quầy tính tiền để thúc giục “Phải khó khăn lắm mới có được chỗ này nên nhờ các chị mang đồ ăn ra thật nhanh nhé. Nhanh vào đấy.”
Kim Yong Shu xuất hiện đúng giờ đã hẹn. Cũng vẫn bộ quần áo âu phục cùng áo sơ mi trắng như lần đầu tôi gặp ở khách sạn Shilla. Cũng đeo thêm cà vạt. Tôi chưa trực tiếp nhìn thấy anh đối đãi với người lớn nhưng cũng đoán được rằng thái độ của anh rất lễ phép và hòa nhã. Không biết có phải quá căng thẳng hay không mà anh chỉ trả lời rất ngắn những câu hỏi và hầu như không nói thêm lời nào nữa. Mặc dù trời không nóng nhưng mồ hôi anh vã ra như tắm. Hình ảnh này ngoài dự đoán của tôi.
Ngay cả bố tôi là người nổi tiếng khó tính trên cái đất Seoul kinh kỳ này cũng không hỏi câu mà bố tôi vô cùng quan tâm đó là “Gia tộc ở đâu?” mà chỉ tập trung vào việc càu nhàu vị mặn ngọt của đồ ăn. Đại loại cũng chỉ là “Không biết họ có đổ Sacarin vào món sườn hầm này không mà ngọt thế, con đừng cho Ji Ho ăn món này.” Anh tôi không giấu được sự cảm kích.
— Thế hai người đã quen nhau được bao lâu rồi?
— Nhỏ hơn Kim Yong Shu tới hai tuổi mà anh hỏi trống không như vậy.
— Vâng, chúng em gặp nhau vào mùa thu năm ngoái.
Kim Yong Shu chấm chấm mồ hôi trên trán bằng khăn giấy và trả lời.
— Cũng lâu phết rồi nhỉ? Oh Eun Shu, vậy ra là cô đã giấu cả nhà.
Đang định đá chân anh tôi dưới gầm bàn nhưng tôi đã kìm lại được.
— Tôi không nghĩ vậy nhưng có vẻ tiêu chuẩn của anh không cao lắm nhỉ. Anh định mang con nhỏ này về dùng vào việc gì?
Anh tôi cố gắng phá tan không khí nhạt nhẽo này nhưng tất cả đều im lặng như chết. Anh tôi vội vàng lấy lại lời phát ngôn của mình.
— À, tôi chỉ đùa thôi, hơ hơ, không phải vì nó là em gái tôi mà tôi khen đâu, nhưng khi nếu biết rõ về nó thì nó cũng là đứa rất ngoan.
Không hiểu sao nghe câu nói của anh tôi cảm thấy cứ là như là lời sỉ nhục vậy.
— Nhưng đã lỡ rồi, anh nói xem anh thích Eun Shu ở điểm nào mà định kết hôn với nó?
Mẹ chẳng có lời nào mà chỉ biết nâng đũa lên bỏ đũa xuống và ngẩng đầu lên nhìn, tôi cũng dừng việc ngồi đếm hạt cơm và hướng ánh mắt về phía Kim Yong Shu. Không biết tôi có nghe Kim Yong Shu nói “anh thích em” lần nào hay không nữa. Lúc này tuy không muốn vạch áo cho người xem lưng nhưng nói đến việc kết hôn cũng chính là do tôi mở lời trước.
Kim Yong Shu ngồi gọn lại và thả lỏng hai tay đang đan vào nhau, dõi ánh mắt nhìn xuống dưới. Đó là khoảnh khắc rất ngắn ngủi. Tôi sợ hãi. Đúng lúc đó...
— Máu! Máu! Máu!
Tiếng của Ji Ho. Ji Ho đưa ngón tay chỉ về phía Kim Yong Shu và thét lên. Cái đang chảy xuống từ lỗ mũi bên trái của anh chính là một dòng máu. Máu đặc và đỏ như cà chua. Anh nhanh chóng ngửa cổ ra sau, nhưng máu đã kịp nhỏ giọt xuống áo sơ mi trắng của anh như dính phải nước xốt Spaghetti.
Kim Yong Shu chạy ra ngoài xử lí xong và quay trở lại. Anh vội vàng nói lời xin lỗi.
— Cháu xin lỗi. Không phải cháu bị ốm đâu mà do mỗi khi căng thẳng cháu hay bị như vậy.
— Có sao đâu, chảy máu cam thì tôi thỉnh thoảng cũng bị. Bố, người ta nói chảy máu cam không phải là do sức khỏe yếu mà là do nhiều người có màng bên trong mũi mỏng hơn những người khác...
Do đã từng làm việc thuộc ngành y trong quân đội nên anh tôi rao giảng một tràng dài về chủ đề chảy máu cam. Tôi khẽ liếc nhìn vị hôn phu của mình. Không thể phán đoán được hình ảnh anh với một bên lỗ mũi đang nhét giấy là hài kịch hay bi kịch nữa. Tại sao lại muốn kết hôn với tôi, cuối cùng tôi vẫn chưa được nghe câu trả lời đó.
Seoul Ngọt Ngào Seoul Ngọt Ngào - Jung Ji Huyn Seoul Ngọt Ngào