Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: thaotina2002
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 417 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:03:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Từ Bỏ
uội nghe ta đi? Cái đó có gì hay đâu mà cứ theo đi? Chẳng phải muội nói sau lần đó sẽ chấm dứt tình cảm dành cho ta à?
Lý Khắc Minh đứng xoay lưng xem tấu chương, cũng không muốn để ý xem thái độ cũng như bộ mặt của cô ta ra sao. Trên đời này, hắn ghét nhất những loại người xem rẻ lời hứa chính mình nói ra.
Triệu Nhi có vẻ bối rối, giả dạng nai non:
- Ý muội theo không phải muốn phá gì đâu! Thực sự muội muốn giúp mà. Quân tạo phản lần này là từ nước Triệu tới, sao muội có thể làm ngơ được? Bổn phận là công chúa đang thăm nước huynh mà lại xảy ra biến động. Huynh nói ta làm sao yên tâm?
Lý Khắc Minh trầm tư, có vẻ phân vân sau lời nói của Triệu Nhi. Triệu Nhi được đà, lại tuôn thêm một tràng những "lời nói thật lòng" của mình ra:
- Thật sự ta cảm thấy rất có lỗi vì vừa sang đây mà đã xảy ra chuyện này. Huynh cứ cho ta đi cùng đi. Người dân nơi đó biết ta là công chúa, chắc sẽ thôi không làm loạn nữa. Chúng ta kéo dài thời gian, chờ huynh trưởng ta đến là được.
Hắn đưa hai tay xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. Rồi hắn thở dài một tiếng:
- Vậy đi! Muội chuẩn bị đồ đạc tư trang. Ngày mốt theo ta lên đường. Nhưng nhớ, nếu muội mà làm loạn ở đó, ta lập tức trả muội về Triệu quốc.
- Được! Ta sẽ không làm loạn đâu.
Lý Khắc Minh đâu hay được, sau cái vẻ vì nước vì dân ấy lại là âm mưu. Một âm mưu mà hắn sau này nghĩ lại vẫn thấy ngu ngốc khi đã dính vào.
---
- Chuyến dẹp loạn lần này sẽ đi khá lâu đấy! Nàng ở trong cung nhớ ngoan ngoãn. Nếu có chuyện gì ấm ức cứ đến nói với Hoàng hậu. Bà sẽ thay ta làm chủ cho nàng.
Uyển Nhã ngưng ăn cơm, ánh mắt lưỡng lự nhìn hắn:
- Chuyến này... chàng đi một mình à?
Hắn có phần ngập ngừng, sau đó " Ừ " một tiếng. Uyển Nhã giờ thấy thật nực cười trong lòng. Đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là lời nói dối.
- Triệu Nhi sáng nay vừa mới đến khoe với ta rằng sẽ cùng chàng đi dẹp loạn Bắc Hà. Còn nói đi là đi vì dân vì nước không phải cái như ta nghĩ đâu. Mà lúc đó ta thật sự chẳng biết mình nghĩ gì nữa. Sao? Cô ta nói dối à?
Động tác của hắn ngưng lại ở giây tiếp theo. Đang định giải thích thì nàng cười, xua tay bảo:
- Thôi! Coi như ta chưa nói gì. Chuyện Thái tử như chàng quyết rồi, ta cũng không có quyền ngăn cấm.
- Nàng nói như vậy có ý gì? Thái độ nàng hôm nay sao vậy?
- Ta nói không có gì!
4 mắt nhìn nhau, không tức giận nhưng lại chẳng có một chút tình cảm nào cả. Uyển Nhã không nhìn nữa, buông bát xuống.
- Ta ăn no rồi. Ra ngoài đi dạo một chút.
Lý Khắc Minh không có ý định đuổi theo. Vì... biết nói gì bây giờ? Nói ra liệu có làm nàng hiểu lầm hơn không? Thôi thì cứ để nàng bình tĩnh lại đã.
Uyển Nhã thấy hắn không đuổi theo thì cười nhạt: Hóa ra là tự mình đa tình rồi. Nàng không muốn nhìn nữa vì sợ nhìn nữa rồi nước mắt lại rơi lúc nào không hay. Đến lúc đó chẳng khác gì đang cầu xin thương hại của hắn.
Một người lạnh nhạt vô tâm không đáng sợ. Đáng sợ chính là người đang vui vẻ cười nói bỗng một ngày lại lạnh nhạt vô tâm. Khi mà ta vốn đã quen với sự ấm áp của những ngày nắng, tự nhiên trời trở lạnh. Một cảm giác rất khó chịu.
Đúng thế. Yêu nhiều thì ghen nhiều. Nhưng đến khi mọi thứ đi quá quỹ đạo mà nó vốn có, thì đã không còn là ghen nữa. Khi đó, không ai có thể tin tưởng đối phương nữa. Tình yêu mà không có sự tin tưởng thì sẽ chẳng thể nào tồn tại được nữa.
---
Lý Tước hôm nay vừa đi du ngoạn về, vừa hay muốn sang thăm Trần quý phi. Đúng lúc đi qua Ngự Hoa viên thì nghe tiếng thút thít khóc của ai đó. Lý Tước tò mò quay lại xem thì phát hiện nàng đang ngồi sát bên trong một góc. Lý Tước từ trước tới giờ vẫn xem mình có cảm tình với nàng. Thậm chí bày ra chuyến đi lần này cũng chỉ để mình sẽ không nhớ đến nàng nữa. Cứ ngỡ nàng sẽ hạnh phúc, ai ngờ lần đầu gặp lại đã thấy nàng khóc nức nở như vậy. Bảo hắn làm sao mà quên?
Hắn từ từ đến gần, một tay ôn nhu để lên lưng nàng như vỗ về:
- Uyển.. Uyển Nhã? Sao lại ngồi đây khóc?
Uyển Nhã - cái tên hắn vẫn chẳng thể nào quên được. Từ cái ngày khẽ lướt qua nàng ở đợt tuyển tú nữ, trái tim hắn như thể bị trói chặt bởi bóng hình nàng. Rồi cả đến khi hay tin nàng được chọn làm Thái tử phi nữa. Hắn không biết phải làm thế nào đây. Chỉ muốn nàng mau chóng rời khỏi Lý Khắc Minh mà có thể đến bên hắn. Làm nàng cãi nhau với Lý Khắc Minh, phút sau cùng lại nhìn nàng vui vẻ bên người đó. Một người thầm thương trộm nhớ thì làm gì có quyền đau khổ.
Uyển Nhã ngưng khóc, ngẩng lên vội vàng lau nước mắt, giọng khàn khàn:
- Không có gì! Ra ngoài hít thở một chút thôi. Mà sao ngươi ở đây giờ này?
Lý Tước ngồi xuống bên cạnh Tạ Uyển Nhã, mặt tươi cười:
- Không có gì chỉ là tiện đường đi qua.
- Nếu không có gì thì đi đi. Ta muốn ở đây một mình?
Hắn quay ra nhìn nàng, nở nụ cười:
- Vậy cứ xem như ta không có mặt ở đây đi. Nàng có nói gì làm gì ta cũng sẽ ngơ đi. Cứ coi như ta là không khí đi!
Nàng không nói gì nữa, gục đầu xuống, tóc phủ che kín cả khuôn mặt. Không khí bắt đầu trở lại tĩnh lặng giống như cái vẻ nó vốn có. Lý Tước không hiểu tại sao hắn lại rung động trước nàng, nữ nhân luôn lạnh nhạt với hắn. Có lẽ hắn đã sai khi không thổ lộ với nàng ngay khi hắn rung động. Nếu khi đó hắn làm vậy thì có lẽ bây giờ đây, nàng sẽ là của hắn.
Hắn yêu nàng, thương nàng nên mới chấp nhận rời bỏ nàng. Vì hắn muốn nàng được hạnh phúc. Hắn nghĩ một người như Lý Khắc Minh sẽ không bao giờ à không..... là không thể làm nàng khóc mới đúng. Nhưng bây giờ nghĩ lại đây nhìn nàng rơi nước mắt mới cảm thấy hối hận. Giá như lúc đó có thể giành nàng từ tay Lý Khắc Minh thì có thể giờ đây nàng sẽ không phải khóc.
Thấy nàng cứ khóc lên khóc xuống như vậy, Lý Tước thật sự không chịu nổi. Hắn vỗ vai an ủi:
- Đừng khóc nữa? Nàng cứ khóc như vậy ta biết phải làm sao? Hay là... nói với ta đi? Ta nhất định sẽ không nói ra ngoài!
Nàng đáng thương, ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Thật sự có thể tin ngươi?
- Ừ! Nhất định có thể tin ta! Nếu ta trái lời ta sẽ không phải nam nhân nữa.
Uyển Nhã nàng không phải là loại con nít, nói một tin một, nói hai tin hai. Nhưng quả thực lúc này, có người bên cạnh chia sẻ, lại hứa sẽ không nói ra. Nàng chắc không kìm chế được nữa rồi.
Lại nhìn sang Lý Tước là nhị hoàng tử, chắc sẽ không đem danh dự ra để hứa nhăng hứa cuội. Thôi thì... coi như chia sẻ với hắn.
- Ta bị bỏ rơi rồi! Bị vứt bỏ rồi! Hắn không cần ta nữa.
Vẻ mặt vốn dĩ đang vui vẻ của Lý Tước bỗng chốc nhíu lại:
- Bỏ rơi? Ai bỏ rơi nàng?
- Lý Khắc Minh... có người mới rồi! Hắn không cần ta nữa!
Nàng vừa nói, hai tay ôm lấy hai đầu gối nước mắt cứ tuôn ra. Nhìn hoàn cảnh nàng bây giờ trông rất đáng thương. Hắn nhìn nàng, miệng nghẹn lại không biết nên nói gì.
- Ngươi tin ta chứ? Không cho rằng ta vì ghen nên mới hồ đồ?
Nàng hỏi hắn bằng giọng khàn khàn, thậm chí còn nấc lên vài tiếng. Bất giác hắn ôm lấy nàng chặt vào trong lòng, an ủi:
- Ta nhất định tin chứ? Chỉ cần nàng nói, mọi thứ đều sẽ tin. Ta biết nàng chịu khổ nhiều rồi. Có bao nhiêu buồn bực cứ trút giận lên ta này! Đừng khóc nữa!
Lâu lắm rồi mới có một người dỗ dành nàng như thế. Uyển Nhã không chịu được đem tâm tư nói hết ra, òa khóc như một đứa con nít, ôm lấy hắn:
- Hắn bỏ ta rồi! Hắn không cần ta nữa! Đến ta bỏ đi hắn cũng chẳng thèm bận tâm nữa. Hắn không yêu ta nữa! Người hắn yêu là Triệu Nhi! Hắn yêu nàng ta rồi! Ta thực sự bị vứt bỏ rồi.
Lý Tước không ngờ nàng sẽ đáp lại, hắn nhẹ nhàng đem nàng ôm sâu hơn. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác ấm áp này. Nghe tiếng nức nở của nữ nhân trong lòng, tim như bị bóp lại. Giờ đây chỉ mong mọi thứ có thể ngưng lại, để hắn có thể bên nàng.
---
- Thật sự là hắn phản bội nàng sao?
Nàng nhìn về phía hồ nước, ném cục đá vào mặt hồ vốn tĩnh lặng làm nó trở nên gợn sóng. Rồi nàng quay ra nhìn hắn, giọng khàn khàn:
- Ngươi không tin ta à? Mọi việc ta đều nói cả rồi.
Hắn nhìn nàng, tay cũng ném theo một hòn đá, lãnh đạm bảo:
- Không nắm được vậy buông bỏ đi. Không phải lúc nào lựa chọn nắm chắc cũng là hay nhất đâu. Con người ta ấy mà, vẫn nên học cách buông bỏ thì cuộc đời sẽ bớt khổ đau đi rất nhiều. Những thứ không thuộc về mình, dù có giành giật cỡ nào cũng không thể của mình đâu.
Đôi mắt trong veo của nàng chợt ngưng lại, suy nghĩ lại về những ngày của hắn và nàng. Một người từ một nơi xa xôi đến, chẳng quen biết nhau để rồi kết hôn một cách vội vã. Hắn, đường đường một Thái tử cao ngạo là thế, vẻ ngoài hoàn hảo tuấn mĩ. Vậy mà nàng lại ngu ngơ rằng một người hoàn hảo như hắn sẽ chịu đóng cánh cửa trái tim vì nàng.
Sai rồi! Thật sự sai rồi. Nàng muốn bên hắn, nhưng nàng không thể nhìn được cảnh hắn ân ân ái ái bên người khác. Có trách cũng trách hắn là Thái tử, trách hắn hoàn hảo mọi mặt. Có trách cũng là trách nàng ích kỷ khi chỉ muốn hắn là của riêng mình.
Uyển Nhã nhìn Lý Tước, vẻ mặt đăm đăm:
- Có phải nếu buông bỏ ta sẽ hạnh phúc không?
- Hả? Nàng nói gì?
Lý Tước nghe rõ chứ. Từng lời nói của nàng hắn đều nghe cả rồi. Nhưng hắn muốn chắc chắn lại xem có phải là nàng nói vu vơ không? Và có phải là... hắn đang mộng tưởng không?
- Ta nghĩ mình nên từ bỏ thôi! Vốn dĩ.... ta và hắn đã không dành cho nhau rồi!
Lời của nàng nói xong, Lý Tước xem như là hồn bay phách lạc rồi. Hắn nghĩ hình như mình nghe lầm rồi. Cho đến khi nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt cầu xin:
- Ngươi... có thể giúp ta không?
Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta - thaotina2002