Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Fuyu
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 11
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ử Lan là một phù thủy. Thật đấy, chẳng đùa đâu. Bố nó là phù thủy, mẹ nó thì không, và chỉ có mỗi Tử Lan là được thừa hưởng dòng máu phép thuật từ bố.
Ngay cả anh trai của nó cũng chỉ là một anh chàng hai mươi tuổi bình thường đi học đại học, mê game, đẹp trai nhưng chưa có bạn gái và chỉ có thể biểu diễn trò ảo thuật đơn giản. Ví dụ như anh ấy chỉ có thể lôi ra từ mũ một bó hoa nhựa chứ không thể biến cái mũ thành một bát sứ màu xanh lơ được.
Tử Lan không cần phải đi học phép thuật vì khả năng đó là bẩm sinh, và nó được bố dạy cho tất cả mọi thứ. Hiện tại thì chưa học hết, mà bố bảo cả đời cũng chưa hết, vì như kiến thức của loài người, kiến thức phép thuật là mênh mông vô tận, phù thủy phải dành cả đời để nghiên cứu và tìm tòi. Bây giờ, Tử Lan mới chỉ nắm hết những điểu căn bản nhất, cố sử dụng khả năng của mình cho thành thạo. Nó đôi lúc còn thử sáng tạo nhưng đa phần những thử nghiệm đó đều gây ra thảm họa. Đơn cử như việc mẹ đã cấm nó sử dụng phép thuật trong bếp sau khi làm nguyên một nồi canh cua nóng hổi tự dưng nhảy ra vô số những chú ếch xanh. Ngoài ra, có một điểm mà cô nàng phù thủy nhỏ phải ghi nhớ.
Đó là không phải lúc nào thích cũng được dùng phép thuật. Vì khả năng của nó còn đang trong giai đoạn phát triển nên không ổn định. Nếu sử dụng quá mức cơ thể cho phép thì nó rất dễ bị mệt và buồn ngủ khủng khiếp. Dĩ nhiên, mọi người không được phép biết Tử Lan là phù thủy.
Theo như bố kể thì phù thủy ở lẫn giữa người thường không phải là hiếm. Dù cho đến giờ thìnó chưa thấy ai, hoặc đã thấy mà không biết vì có nguyên một đạo luật ngăn cấm phù thủy tiết lộ thân phận, trừ một số trường hợp bất khả kháng và phù thủy phải tự chịu mọi trách nhiệm về hành vi đó. Mà không cần đạo luật đó thì Tử Lan thấy việc tiết lộ mình là phù thủy cho người khác biết cũng đâu có hay ho gì.
* * *
Cậu ấy xuất hiện trong một chiều mưa tan trường. Người mà còn cách mấy bước chân mới thấy rõ mặt thì Tử Lan đã biết ngay là Duy Anh rồi. Vì nó vẫn hay nhìn cậu ấy, nhiều đến nỗi tưởng chừng có thể nhắm mắt mà vẽ lại ngay cái dáng cao cao ấy.
Mấy phút trước nó còn đang rầu rĩ vì mưa xuống đột ngột quá, lại chẳng mang ô. Trông thì mưa cũng chẳng kéo dài lắm đâu, nhưng vì bụng đói nên nó cứ muốn về nhà ngay. Nó đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, chỉcó một suy nghĩ duy nhất chạy qua đầu là phải hỏi bố cách hô biến một cây ô từ trong không khí. Vậy mà khi Duy Anh chạy vội vào đây để trú mưa, nó lại mong cơn mưa này dài thêm một chút và phép thuật kia chẳng tồn tại trên đời.
Đột ngột,trên tán bàng nở bung ra một chùm hoa trắng nhỏ. Tử Lan biết là do cảm xúc của mình khiến phép thuật không ổn định. Nó chỉ biết thở phào vì Duy Anh chẳng để ý thấy, và cố bình tĩnh lại. Duy Anh học lớp bên cạnh. Lần đầu tiên Tử Lan gặp cậu ấy là vào lần cả hai lớp tổ chức giao lưu. Đến trò chơi đôi, phải bốc thăm thành viên của hai lớp thành một đội. Và nó cùng đội với cậu ấy. Duy Anh dễ thương vô cùng. Không hẳn chỉ là vì cậu ấy có mái tóc nâu sậm, hơi xoăn trẻ con và nụ cười tươi mà cả tính cách cậu ấy dường như cũng rất ôn hòa. Cả cái cách cậu ấy nắm vai nó thật chặt để tránh cho nó khỏi ngã nữa.
Thấy cậu ấy hơi ướt, nó mở cặp lấy ra cái khăn tay.
-Cậu lau đi. Kẻo ốm.
-Cảm ơn nhé, Pan-xê.
Một thoáng bất ngờ, Tử Lan chẳng biết nói sao, đến khi nghĩ ra câu mình nên nói thì đã muộn. Tử Lan nhìn ra màn mưa trước mặt. Nó khẽ mỉm cười. Lại thêm một chùm hoa bàng nở bung.
Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ. Lần hai đứa được xếp chung một đội, cậu ấy có hỏi tên nó và ngạc nhiên vì cái tên lạ lẫm. Nó vội giải thích Tử Lan không có nghĩa là hoa lan tím, mà là hoa pan-xê. Vì mẹ nó thích hoa pan- xê nhất nên khi biết mình sinh con gái đã quyết định phải đặt tên con theo loài hoa đó. Hoa pan-xê còn có tên khác là Tử Lan. Nhưng cả cái tên đó thì nghe hơi quái nên bố rút lại thành Tử Lan thôi.
Cơn mưa nhanh chóng tạnh dần,như dự đoán ban đầu. Nắng còn chưa ửng lên nhưng hai kẻ trú mưa biết rằng đã đến lúc phải đi. Duy Anh trả lại chiếc khăn tay cho nó, cảm ơn rồi rảo bước đi vội. Tử Lan về nhà giặt chiếc khăn cẩn thận, rồi cất luôn vào ngăn kéo. Tối nào cũng lôi ra ngắm, nghĩ vẩn vơ một lúc rồi mới ngủ.
* * *
Tùng Bách rời mắt khỏi máy tính, xoa xoa đôi mắt mỏi rồi quay người nhìn cô em gái đang ngồi trên giường mình.
-Gì đây cô nương? Muốn hỏi hay nhờ vả gì thì nói đi, định ngồi đấy đến bao giờ?
-Không, em có định hỏi gì đâu. Chỉ sang chơi thôi mà.
Bách nhíu mày. Biết tỏng định sang nhờ tư vấn cái gì mà còn chối. Cậu nhún vai.
-Ừ, thôi, không muốn nói thì kệ.
-Anh hai... - Tử Lan gọi giật lại.
-Gì?
-Em hỏi anh cái này nhưng anh không được nói với bố mẹ nhé?
-Anh mày ngửi thấy mùi nguy hiểm. Không phải chuyện thường rồi.
Tử Lan xịu mặt xuống. Bách cười.
-Mà cũng không sao. Anh mày trước giờ khoái cảm giác mạnh lắm. Nào, chuyện gì, kể đi, anh thể sẽ kín miệng hệt như Hello Kitty nhé.
-Anh, có phép thuật nào khiến người khác thích mình không?
Bách hơi giật mình. Cậu nhìn kỹ cô em gái một hồi lâu. Mới hôm nào nó vẫn còn là cô nhóc mít ướt chạy đi mách mẹ mỗi khi bị cậu giật tóc, và có lần nó làm nguyên vạt áo cậu cháy bừng lên khi cậu dí con nhện vào nó. Đó cũng là lần cả nhà phát hiện ra nó có dòng máu phép thuật trong người. Nhưng giờ nó lớn rồi. Đã có những thắc mắc về tình cảm rung động đầu đời rồi đấy.
Cậu im lặng một chút, ra chiều bí hiểm.
-Cô hai, cô mới là đứa được thừa hưởng phép thuật của bố mà, hỏi người mù tịt như anh đây làm gì?
Tử Lan thất vọng. Cô nàng cứ nghĩ sẽ có ai đó giúp cô nàng gỡ mớ rối rắm hiện tại. Ví dụ như ông anh trai quái quỷ này.
-Anh nghĩ chắc chẳng có đâu. Quan trọng là chân thật thôi. Hiểu không?
-Chân thật ấy ạ? Nhưng như thế nào mới là chân thật?
-Chà, cái đấy hỏi mẹ đi nhé.
Nó nhảy dựng lên.
-Hỏi mẹ thì có khác nào tự khai đâu?
* * *
Nói là nói thế nhưng hôm sau Bách cũng rỉ tai cô em gái cách làm bùa yêu. Đó là lấy một vật có liên quan đến người mình thích rồi đặt một quả táo lên. Táo là loại trái cây ma thuật, Tử Lan cũng hay ăn táo để phép thuật được phát triển ổn định. Bùa yêu trông đơn giản thế nhưng hiệu quả lắm. Nữ thần Venus sẽ cầu phúc cho tình yêu đó đơm hoa kết trái.
Nghe cứ thấy khó tin, nhưng vì anh ấy cứ khăng khăng đã phải xông pha mạo hiểm đọc trộm sách của bố mới có, thậm chí lấy luôn bằng chứng sống: "Bố cũng áp dụng bùa này với mẹ, thế nên mới lấy được mẹ, và cả bố lẫn mẹ sống rất hạnh phúc đến giờ!" Nên nó làm theo răm rắp. Chẳng biết có phải là vì quả táo để trên chiếc khăn tay đã phát huy tác dụng hay không mà thi thoảng, những khi nhìn Duy Anh và bị bắt gặp, cậu ấy liền mỉm cười chào nó.
Hôm Tử Lan xuống phòng giáo viên lấy tài liệu ôn thi cho cả lớp cũng gặp cậu ấy ở đó. Duy Anh tự nguyện ôm chồng giấy giùm nó lên cầu thang. Và cậu ấy nói với nó vài ba câu nếu có gặp nhau. Lần nào Duy Anh cũng gọi nó là Pan-xê. Những ngày đầu Tử Lan vui lắm.
Đến mức cứ hát líu lo suốt cả ngày. Nhưng rồi dần dần, một nỗi hoang mang bé nhỏ cứ len lỏi. Liệu những quan tâm dịu dàng đó chỉ là do nữ thần Venus bắt cậu ấy phải làm thế, chứ thực ra cậu ấy chẳng muốn thì sao?
* * *
Đêm khá khuya, Tử Lan leo lên mái nhà ngồi. Ở vị trí này nó có thể nhìn thấy trời sao lấp lánh trên đầu, tưởng như vươn tay lên là hái được chúng cho vào túi. Gió thổi mát rượi. Nó cứ ở đó một lúc lâu, cho đến khi chú mèo Trăng Khuyết nhảy phốc lên đùi làm nó giật mình. Con mèo kêu lên một tiếng uể oải rồi nằm luôn ở đó.
-Mày làm tao giật mình đấy.
Con mèo chẳng thèm nhúc nhích lấy dù là nửa cái tai. Nó lúc nào cũng trịch thượng một cách buồn cười như thế.Tử Lan lại nằm xuống.
-Trăng Khuyết, mày đã bao giờ bắt buộc người ta yêu thương mình chưa? Nếu có ý định đó thì thôi đi nhé, chẳng nên đâu. Buồn lắm.
-Giờ mới biết thế hả? Lần trước anh đã chẳng cảnh báo rồi còn gì.
Bị giật mình. Nhưng Tử Lan chẳng buồn nhổm dậy.
-Anh hai xấu tính. Em đang nói chuyện với Trăng Khuyết mà anh nghe lén.
- Anh mày đâu có điên đi nghe người nói chuyện với mèo. Lên mang cho cô nương cái này thôi.
Bách leo lên mái nhà, đưa ra một cái bánh chocolate.
-Thôi, em không ăn đâu, sợ mập lắm.
-Biết ngay. Bởi thế có món ăn sơ-cua đây.
Cậu chàng nhe răng cười, ném cho cô em gái một quả táo ngon lành. Tử Lan vụng về chụp lấy.
-Này, anh lên đây kể cho mày nghe một sự thật đây.
Tử Lan đưa quả táo lên cắn một miếng to.
-Thực ra lần trước anh trêu thôi. Chứ chẳng có phép thuật nào khiến người ta thích nhau hay ghét nhau đâu. Bố lấy được mẹ vì bố đã trồng cây si mẹ đủ lâu và đủ can đảm nói "Anh yêu em" đấy cô nương ạ.
Tròn mắt, chớp chớp, rồi nó lấy hết sức bình sinh đấm vào vai ông anh quái quỷ một cái. Nhưng mà, nó thấy thật nhẹ nhõm.
* * *
Nắng được mấy ngày thì trời lại mưa. Vẫn là những cơn mưa nhỏ. Hình như cứ mùa này thời tiết nó lại thế. Sáng nay ra khỏi nhà, trông màu trời xám xám ngái ngủ, Tử Lan đã nhủ thầm là phải mang ô theo.
Nhưng rồi mải la ó vì bị anh Bách cướp mất quả táo buổi sáng nên quên bẵng đi mất.
Thế là bây giờ lại phải đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh. Nó khe khẽ hát. Duy Anh bất ngờ xuất hiện, với một cái ô màu xanh lơ. Màu nó thích.
-Tớ có thế cho cậu đi nhờ ra bến xe buýt, Pan-xê!
Tuy có hơi hồi hộp một chút nhưng Tử Lan cũng đứng cùng cậu ấy dưới tán ô, cố tỏ ra bình thản. Vì chiếc ô vốn dĩ chỉ cho một người dùng nên nó khá nhỏ cho cả hai. Tử Lan không dám đứng gần cậu ấy quá, sợ tim mình sẽ như tiếng trống trong một ban nhạc rock mất. Duy Anh chậm rãi cất tiếng.
-Ừm, Pan-xê, cậu có thể đứng gần mình một chút không?
-Hả? - Tử Lan hốt hoảng, đỏ mặt. - Cậu... nói gì cơ?
-Mình nói là đứng gần mình một chút. Ướt hết rồi.
Sao mà giọng cậu ấy bình thản thế nhỉ? Chẳng có vẻ gì là bối rối như nó cả.
Quả thật là vì cậu ấy đã nghiêng ô về phía nó nên một bên vai trái của cậu ấy đã bị ướt.
-Mình xin lỗi.
Và nó vội vàng đứng gần hơn. Trong một thoáng, nó có cảm giác tay của hai đứa chạm nhau. Từng nhịp chân cứ đều đều theo nhịp mưa rơi. Hai đứa chẳng nói gì cả. Mãi đến khi đến trạm chờ, Duy Anh mới hỏi nó một câu nhưng chẳng nhìn vào mắt nó.
-Pan-xê có thích xem phim vào cuối tuần không?
-Hả? ừ. Có.
-Vậy cuối tuần này rảnh không?
-C... có.
-Đi xem phim với mình nhé?
-Sao cậu không rủ người khác?
Hỏi xong rồi Tử Lan mới thấy mình vô duyên. Nó luôn miệng mắng mình ngốc nghếch trong đầu. Duy Anh trông cũng có vẻ bối rối.
-Thì... Mình thích đi xem phim với cậu hơn. Cô bạn có cái vẻ ngơ ngác rất ngộ, hay cười vu vơ mà mình đã để ý vào lần đầu tiên khi thấy bạn ấy ngủ gật trong thư viện nữa. Bên cạnh một cuốn truyện cổ Andersen.
Tử Lan vẫn nhớ. Đó là chuyện xảy ra hồi đầu năm rồi. Hôm đó không rõ là nó đã dùng phép thuật vào chuyện gì nhưng thực sự rất mệt nên đã trốn vào thư viện ngủ một chút. Hóa ra lâu nay nó đâu hay cậu ấy cũng nhìn nó. Chỉ là đến bây giờ ánh mắt hai đứa mới giao nhau thôi.
Trước khi leo lên xe buýt, Tử Lan thu hết can đảm nói.
-Duy Anh nè, sau này cậu đừng cười nhiều nữa nhé! Vì mỗi khi cậu cười tự dưng tớ thấy bối rối lắm.
Và nó vội quay mặt đi, chạy thật nhanh lên xe, không dám nhìn lại phản ứng của cậu bạn. Chuyến xe buýt lao đi. Ngồi trên xe, Tử Lan vẫn cảm thấy những ngón tay của mình đang run rẩy.
Tim vẫn đập thình thịch. Nhưng cảm giác rất rộn ràng.
* * *
Trên hiên nhà, trong ánh sáng của một ngày hửng nắng, là một chậu hoa pan-xê xinh xắn kèm với một chiếc vé xem phim.
Tử Lan không thể ngăn mình nở một nụ cười. Những nụ hoa chưa nở đột ngột bung ra, khoe sắc bên cạnh những bông đã nở rồi. Những bông hoa vàng, đỏ và tím làm rực sáng cả chậu cây nhỏ.
Đứng ở bệ cửa sổ theo dõi nãy giờ, Bách phá cười to. Nhưng chẳng kịp để ông anh trai quỷ quái kịp nói điều gì trêu chọc, cô phù thủy nhỏ đã ôm chậu hoa chạy về phòng, không quên chống chế:
-Anh cười gì chứ! Em đang học phép làm cho hoa nở mà.
Sau Lưng Một Vạt Nắng Sau Lưng Một Vạt Nắng - Fuyu Sau Lưng Một Vạt Nắng