Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Fuyu
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 11
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
alentine
Trong những manga shoujo (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con gái), Valentine là một dịp đặc biệt để các cô gái làm chocolate mang tặng người ấy, hoặc người tương lai có thể sẽ thành người ấy. Rồi thì các chàng trai sẽ nhận chocolate dù không thích đồ ngọt, và một câu chuyện lãng mạn ra đời. Tôi là con gái, nhưng nhìn thoáng qua tôi rất giống một cậu con trai.
Và tôi là otaku (Dùng để gọi những người say mê truyện tranh, anime Nhật). Vấn đề nữa ở đây, tôi - một con mọt shounen (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con trai), chăm chăm đọc shounen, thích mê shounen, nhất là Naruto. Trừ hai việc đó ra, tôi... bình thường kinh khủng. Tôi có thể tán phét thoải mái với đám con gái cũng như con trai về nhiều thứ, như manga chẳng hạn (mà thực ra phần nhiều là manga). Nhưng hình như không nhiều đến thế những fan của manga nên nói chung tôi thích im lặng, hoặc quan sát mọi người, hoặc khoái chí với cuộc sống riêng của một otaku. Tôi chưa có người yêu, chưa từng thích ai đó (ngoài đời) - Naruto thì đương nhiên không được tính rồi...
Vì vậy, với tôi, Valentine chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Một ngày của tôi. Đi học, tan học, đến chỗ làm part-time, đi học thêm, sau giờ cơm tối tôi cùng cả nhà xem chương trình yêu thích và ăn hoa quả, rồi chui vào phòng, thanh toán đống bài tập, nghe một vài bài hát yêu thích rồi đi ngủ.
Valentine tôi cũng định như thế mà thôi.
Nhưng, hôm nay, Valentine, ngay khi cả nhà đang vừa ăn táo vừa xem tivi, mẹ chạy vội vào bếp một chốc lại trở ra ngay.
- Chiều nay có người mang đến tặng con. Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý. Bố chỉ nhìn tôi. Anh hai thì nhìn cái tivi.
Hoa hồng trắng, đúng loại tôi thích. Chocolate nhân đậu phộng, đúng loại tôi thích. Tôi cầm lấy chúng, ăn thêm một miếng táo, chẳng buồn nhìn ông anh trai - người đang ăn một lúc hai miếng táo.
- Tất cả hết bao nhiêu vậy anh hai? Sợ em gái tủi thân khi không nhận được quà Valentine ạ?
- Gì? - Ngừng nói, nhai, nuốt, rồi cười khùng khục. Mi nghĩ ta mua cho mi á? Không có đâu,ta còn không có tiền mua quà tặng bạn gái cơ mà.
- Thật á? - Tôi ngạc nhiên.
- Thật. Thế mày không thích à? Thế thì đưa đây anh trưng dụng làm quà tặng bạn gái cũng được. Dù gì cũng chưa hết Valentine.
Tôi giằng lại hộp chocolate. Rồi ôm bó hoa cùng hộp chocolate lên phòng, không quên ném lại một cái nhìn đầy đe dọa. Kế hoạch thay đổi. Tôi nhanh chóng làm gọn đống bài tập và sau đó vận động trí não tìm hiểu xem ai tặng quà Valentine cho mình. Không thiệp, không tin nhắn, không một mẩu giấy. Tôi đành treo bó hoa lên để làm hoa khô.
Trên đời này có đứa con trai thích mình theo kiểu đặc biệt thật hay sao? Có khi nào... đó lại là một đứa con gái không nhỉ? Đã bảo là tôi nhìn giống một cậu con trai mà!
Trước Valentine
- Này, cậu là con trai hay con gái đấy? Kẻ vào muộn năm phút tiết học thêm Anh văn của thầy Giang vừa hỏi tôi. Hắn ngồi cạnh tôi. Tôi không giận vì bị nhầm là con trai. Dù sao thì với mái tóc cắt ngắn theo kiểu Nhật và cách ăn mặc của tôi thi bị nhầm cũng là chuyện bình thường. Cái hôm tôi bị bôi kẹo cao su lên tóc, gỡ không được nên đành cắt tóc ngắn, về đến nhà mẹ trông thấy còn phải thốt lên: "Trông con đẹp trai thế". Nhưng tôi thắc mắc không hiểu sao cậu ta lại quan tâm đến chuyện này.
- Sao cậu hỏi tôi thế?
- Không có ý xúc phạm gì đâu. Chỉ là, nếu cậu là con trai trông cậu rất dễ thương, còn nếu cậu là con gái thì rất xinh.
Dễ thương và xinh có khác nghĩa gì nhau không nhỉ? Tôi đang nghĩ thế thì Phong - thằng bạn cùng lớp vừa vào muộn, ngồi giữa hai chúng tôi, đập đập vai tôi như chiến hữu.
- Bạn tớ này, con gái đấy, tin không?
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt không ngạc nhiên mà đầy thú vị. Tôi có cảm giác cậu ta đang mỉm cười.
- Tin chứ. Bạn ấy xinh thế cơ mà.
Tên cậu ta là Khanh. Một anh chàng rất thích chơi bóng chuyền, cũng có mặt trong đội tuyển của trường, nhưng đa phần là dự bị (có lẽ vì tài năng không đủ để vào đội tuyển chính thức). Dù vậy, Khanh vẫn hot vì là một tay ghi-ta cừ khôi chẳng khi nào vắng mặt trong các buổi văn nghệ của trường. Cậu ta hát rất tuyệt. Tôi mới nhớ ra đẩu năm có ấn tượng với một cậu nam sinh gảy đàn và hát một bài hát tự sáng tác.
Nội dung bài hát đại khái nói về cảm xúc của một anh chàng, nhìn thấy một cô gái đạp xe ngang qua, gió và nắng đểu lấp lánh. Tôi nhớ có vài câu.
Vòng xe quay đều, quay đều, và gió mát ngang qua mắt ai
Bạn đi ngang qua tôi
Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn
Và trái tim tôi cũng thế
Hóa ra cậu nam sinh đó là Khanh. Sau hôm đó, tôi nhận thấy mình gặp mặt cậu ta hơi nhiều. Hôm học thêm nào cũng ngồi cạnh tôi, hỏi mấy câu trong bài tập, nhờ tôi dịch hộ vài đoạn. Thậm chí có lần khi tôi đi ngang qua lớp cậu ta, cậu ta chạy ra chặn tôi lại.
- Vân Anh đi đâu đây?
- Căn-tin.
- Vậy mua giùm tớ ổ bánh mì ngọt.
Rồi cậu ta giúi tiền vào tay tôi, chạy biến vào trong lớp. Tự nhiên cứ như thể chúng tôi quen thân nhau lắm. Tôi cũng mặc kệ. Dù sao cũng chỉ là ổ bánh mì, chẳng nặng né gì. Lúc mua xong, cậu ta bẻ cho tôi một nửa. Có hôm Khanh chạy sang lớp tôi, vẫy tôi ra rồi nhờ tôi nhận xét hộ bài hát cậu ta vừa viết. Mãi rồi tôi cũng quen dần với sự có mặt của Khanh.
Thậm chí rất thích nghe những bài hát mới của cậu ấy, dù có những bài nghe rất nhảm. Như "Tôi mua thật nhiêu bánh quy, nhưng chẳng ai ăn, Tôi buồn nên rủ mèo yêu cùng ăn". Gương mặt cậu ta rất ngộ mỗi lần nghe nhận xét của tôi về những bài hát.
Ví dụ như khi tôi khen "Hay" thì cậu ta nở một nụ cười kiêu hãnh vui vẻ. Nhưng nếu tôi bảo "Nhảm" thì cậu ta như một trái mận hết nước, héo hắt, nhìn chằm chằm vào bản nhạc xem chỗ nào không ổn. Cũng thú vị. Cho dù cậu ấy cóc biết gì về manga.
Sau Valentine
Đã bốn ngày sau Valentine. Tôi nghĩ chắc người tặng quà ghi tên sau lớp vỏ gói kẹo chocolate nên tích cực ăn. Hết hộp rồi chẳng còn gì. Tên thì chẳng thấy đâu, mà có khi tôi lại tăng cân. Nghĩ mãi không biết là ai, tôi cảm thấy hơi bực bội. Không phải vì người tặng quà không ghi tên mà cảm giác giống như khi không giải được một bài toán khó. Có lúc tôi nghĩ hay là mình lên loa phát thanh trường mà oang oang: "Ai tặng quà Valentine cho bạn Vân Anh, lớp 12A9, thì liên lạc với bạn ấy nhé". Dĩ nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Tôi thích cái ghế đá dưới gốc cây bàng. Mà thật ra là tôi thích cây bàng già cổ thụ ấy thì đúng hơn. Lớp gỗ xù xì, tán rộng, cành lá không đếm xuể.
Cứ thỉnh thoảng tôi ra đó ngồi, nghe gió thổi qua mặt mát rượi. Hiện giờ, lá bàng xanh um. Nhưng tôi không thích cái màu xanh ấy bằng cái màu đỏ vàng lẫn lộn, lá rụng khắp sân. Ngước nhìn tán lá xanh um, tự dưng lại thấy muốn nhìn hoa bàng li ti rơi rơi.
- Này, sao buồn thế?
- Tớ có buồn đâu. - Tôi đáp. Là Khanh.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng ngước mắt nhìn cái màu xanh dịu mát.
- Hôm Valentine có nhận được quà của ai không?
- Không - Tôi nói dối
- Còn cậu thì chắc nhiều.
- Không có đâu.
Lại thêm một kẻ nói dối, tôi nghĩ. Khanh là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, mà trông cũng chẳng tệ. Cậu ta hẳn là một trong những người lý tưởng để trở thành người ấy của các bạn gái trong trường. Không nhận được cả xe tải chocolate còn tin chứ làm gì có chuyện không nhận được gì. Khanh ném cho tôi một viên chocolate. Tôi bóc vỏ, cho vào miệng. Chocolate nhân đậu phộng. Mùi vị quen thuộc.
- Trước Valentine tớ phao tin là tớ có di-ép (Viết tắt của GF - Girl friend) rồi nên chẳng ai tặng tớ chocolate cả. Còn Vân Anh sao mà không có được chứ?
- Không có.
Khanh vẫn nhìn những tán lá bàng xanh um.
- Thế hoa hồng trắng không được tính là quà Valentine à? Phải là hoa hồng đỏ hả?
Tôi nhìn Khanh, bằng đôi mắt tròn xoe. Khanh nhìn lại tôi. Tôi lại có cảm giác cậu ta đang mỉm cười. Tôi ngồi yên trên ghế đá, gió mát qua hai má nóng bừng.
Tự nhiên tôi thấy lòng mình cũng mềm như con gái.
Mà tôi là con gái mà, nhỉ?
Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn.
Và trái tim tôi cũng thế
Tôi nghe thấy âm thanh đó. Tơ rinh, tơ rinh... Âm thanh của chiếc chuông nhỏ mà Sora đeo ở chiếc ba-lô đầy những hình thù kỳ lạ như kí tự của người cổ đại.
Âm thanh ấy đối với tôi quen thuộc và có ý nghĩa đến mức chỉ cần nghe thấy thì nhịp tim của tôi dường như cũng ngân lên theo. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe âm thanh ấy nữa. Nhưng mà giờ đây, tôi chắc chắn rằng đó không phải là tiếng vọng về từ một giấc mơ hay hồi ức. Nó rất rõ ràng. Nó rất thật.
Tôi rời khỏi cuốn sách đang đọc dở - "Người trộm bóng" - để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó. Chẳng mấy khó khăn. Sora bước tới chỗ tôi đang ngồi, hay đúng hơn là bước tới băng ghế ngồi ở trạm chờ xe buýt với những bước sải dài nhưng nhẹ nhàng và thảnh thơi. Cái chuông nhỏ đeo ở ba-lô theo nhịp chân của Sora cũng động đậy theo và ngân nga tơ rinh, tơ rinh...
Hệt như những lần khác, mỗi khi nghe thấy âm thanh đó tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Vì đó là dấu hiệu báo rằng Sora sẽ xuất hiện. Nhưng lần này sẽ khác biệt. Tôi quyết tâm phải nói xin chào với Sora và nói nhiều hơn thế một chút. Cụ thể là gì thì chưa biết nhưng nhất định phải thế. Trước khi tôi kịp thực hiện cái ý định đó thì Sora đã ngồi xuống bên cạnh rồi. Và thật là ngạc nhiên, cô bạn quay sang nhìn tôi cười rất tươi. Nụ cười mang cảm giác trong trẻo như nắng, như bầu trời. Tôi không phủ nhận là mình có hơi choáng một chút.
"Xin chào. Bạn hay đi chuyến xe này giống mình nhỉ"
* * *
Tôi không biết tên cô bạn đó là gì. Mỗi khi mường tượng lại bạn ấy trong đầu, tôi nghĩ đến nụ cười tươi tắn, đáng yêu. Và đôi mắt sang đôi khi để ánh nhìn đi lạc đến một nơi nào đó thú vị lắm, vì mỗi lần như thế bạn ấy sẽ cười vu vơ một mình. Tất cả những điều đó khiến tôi liên tưởng đến ngay cảm giác trong trẻo dễ chịu y hệt như những lần ngửa mặt lên ngắm bầu trời.
Vậy nên tôi lén gọi cô bạn là Sora. Trong tiếng Nhật nó nghĩa là bầu trời. Lần đầu tiên tôi chú ý đến Sora là khi tôi đứng xếp hàng ngay phía sau cô ấy để đợi đến lượt mình lên xe buýt. Tôi chú ý đến những hình vẽ kỳ lạ trên chiếc ba-lô. Nhưng chú ý hơn cả vẫn là âm thanh tơ rinh, tơ rinh từ chiếc chuông nhỏ. Thật là ngộ. Tôi chỉ thấy các cô bạn gái gắn những chú gấu bông nhỏ xinh hoặc huy hiệu và móc khóa hình thần tượng chứ chưa thấy ai đeo một chiếc chuông cả. Nó nhỏ nhưng âm thanh lại rất trong và dễ chịu. Cứ mỗi lần Sora di chuyển, dù chỉ là khẽ cựa mình, nó cũng động đậy theo và ngân nga tơ rinh, tơ rinh...
Hôm đó Sora ngồi chung băng ghế với tôi. Trời lất phất mưa, mái tóc bạn ấy lấm tấm những hạt nước. Chúng làm Sora trở nên mờ ảo như một tinh linh ẩntrong khóm cây trong những câu chuyện cổ tích. Năm phút sau, có lẽ Sora buồn ngủ, bạn ấy nhắm mắt lại, bắt đầu gật gà, tay ôm chặt ba-lô trước ngực. Được một lúc, tôi đâm ra lo lắng không biết cô bạn cần xuống ở trạm nào, ngủ gật thế này nhỡ quá trạm thì biết làm sao. Tôi nửa muốn đánh thức Sora vì sợ bạn ấy nhỡ trạm, nửa e ngại sẽ phá giấc ngủ của bạn ấy.
Thế rối đột ngột, Sora mở mắt và vội vã bấm chuông báo, đi đến cửa sau. Cứ như là bạn ấy có cài chuông báo thức trong đầu vậy. Khi xuống trạm, Sora không bước xuống mà làm động tác nhảy xuống trông ngộ nghĩnh đến mức tôi phì cười. Âm thanh tơ rinh, tơ rinh khi Sora nhảy xuống trạm xe vẫn vang lên trong đầu ngay cả khi tôi đã xuống trạm của mình. Và nhiều lần sau đó, tôi phát hiện bạn ấy có thói quen xuống xe buýt như thế.
Sora đã bước vào cuộc sống của tôi như thế. Tình cờ và nhẹ nhàng đến mức khi ấy tôi còn không nhận ra là cuộc sống của mình đã khác đi. Tôi phát hiện ra rằng Sora thường đợi xe buýt cùng khoảng thời gian với tôi. Dù xe buýt không khi nào đúng giờ 100% nhưng thời gian xê dịch không nhiều. Sớm hoặc muộn hơn năm phút. Bất chấp cái khung giờ xê dịch đi đôi chút đó, thường chúng tôi đứng đợi xe buýt cùng nhau. Và âm thanh tơ rinh, tơ rinh luôn là dấu hiệu nhận biết Sora xuất hiện.
Tôi không còn chỉ biết chúi mũi vào iPod nữa. Tôi chỉ ra vẻ vậy vì không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Nhạc thì lúc nào nghe cũng được, nhưng mỗi ngày tôi chỉ được ở bên Sora có hai mươi phút thôi. Dường như tất cả mọi thứ đều khiến cho Sora thích thú. Một số người thú vị trên xe buýt, cảnh vật ở bên ngoài xe, đặc biệt là những cơn mưa rào làm tấm kính lấm tấm những vệt nước dài ngắn khác nhau. Có lần tôi thấy cô bạn chụp ảnh lại. Chắc làSora sẽ đem tấm ảnh ấy lên Facebook. Rồi đột nhiên tôi nghĩ, giá mà mình có thể biết được Facebook của cô bạn. Rất có thể từ đó tôi sẽ biết thêm được những điều khác về sở thích hay một mảnh cuộc sống của bạn ấy. Thậm chí có lần mất nguyên một đêm, tôi lên Facebook gõ tìm Sora, chuông gió hay bất kể từ khóa nào tôi cóthể nghĩ đến nhưng chúng đều không dẫn tôi đến được Facebook của Sora.
Dạo gần đây Sora hay đọc một cuốn sách. Tôi nghía trộm và biết đó là cuốn "Người trộm bóng". Khi đọc sách Sora rất chăm chú, như không còn gì bên ngoài tồn tại nữa. Vì mải mê đọc nó mà cô bạn đã bị nhỡ trạm cần xuống. Cái vẻ vội vã khi bạn ấy bấm chuông, lấy tay cốc đầu mình một cái thật buồn cười. Chiếc chuông nhỏ rung theo những nhịp chân vội vã. Sora sẽ phải đi bộ một đoạn quay ngược trở lại. Chắc chắn là tiêng tơ rinh, tơ rinh sẽ càng rộn ràng hơn bao giờ hết theo những nhịp chân gấp gáp. Tôi đã tìm mua "Người trộm bóng" và mỗi ngày đọc một ít. Nó là một phần nhỏ thuộc về thế giới của bạn ấy. Có lẽ khi đọc hết rồi tôi sẽ dùng nó để bắt chuyện cùng Sora.
***
Chuyến xe buýt số 1 là chuyến xe buýt bán tự động, chúng tôi sẽ cho tiền vé, hoặc vé tập vào thùng rồi bác tài xế sẽ nhấn nút nhả vé xe buýt cho chúng tôi. Nhưng có một số người chưa đi xe này bao giờ nên không biết cách thức mới. Họ đã quen với những chiếc xe buýt có người soát vé nên cứ không bỏ tiền vào thùng, một số người thì không chuẩn bị tiền lẻ.
Như hôm nay, một cô lớn tuổi tay xách nách mang, lại còn dắt theo một cô con gái nhỏ, ngơ ngác trước thùng vé. Cô ấy lúng túng đặt các túi xuống, tìm ví và lục tiền lẻ. Vì thế nên dòng người xếp hàng bị nghẽn lại. Bác tài có vẻ hơi bực mình. Tôi với tay lên bỏ vé tập của mình vào thùng, rồi nhanh tay mở ví lấy tiền trả giùm cô ấy. Tôi nghĩ đến mẹ mình chưa đi xe buýt bao giờ, nếu có đi chắc cũng sẽ lúng túng như thế này, hy vọng lúc đó sẽ có ai đó giúp đỡ mẹ. Xe đã hết chỗ ngồi nên tôi đứng, cố tình đứng cạnh chỗ Sora ngồi. Còn bạn ấy đứng lên nhường chỗ cho hai mẹ con. Và thế là chúng tôi đứng cạnh nhau. Cô bé con ngồi trong lòng mẹ nó, mắt hơi ướt, có lẽ là dư âm từ một trận khóc nhè. Sora cười với cô nhóc và lôi từ trong ba-lô ra một cái túi thổ cẩm, nhẹ nhàng lấy ra một quả thị. Mùi thơm của nó tỏa khắp xe buýt. Thứ quả quen thuộc nhưng khó tìm ở thành phố đột ngột xuất hiện khiến mọi người trên xe xôn xao. Cô bé con ngắm nghía và đưa lên mũi ngửi một cách thích thú.
- Thơm quá. Đây là quả gì thế ạ?
- Quả thị đấy. Bé có biết chuyện cô Tấm không? Nếu bé ngoan thì cô Tấm sẽ có quà cho bé đấy.
Cô nhóc cưòi, khoe hàm răng sún hết mấy chiếc. Mọi người xúm xít hỏi thăm cô bạn mua thị ở đâu. Và Sora cười tươi trả lời từng câu một. Nếu ai đó có hỏi xin một quả thị thì bạn ấy cũng rất vui lòng, chuyến xe tự dưng trở nên giống như một buổi gặp gỡ của những người đã thân thiết từ lâu vậy. Không khí trên xe buýt hôm đó thân thiện đến mức tôi nghĩ mình đây cũng sẽ bắt chuyện được với bạn ấy. Cơ hội vàng đây rồi. Tôi chỉ cấn tháo tai nghe giả vờ ra, vờ vịt hỏi về mấy quả thị. Rồi từ đó sẽ tiếp nối những chuyện khác.
Cuốn "Người trộm bóng" tôi chưa đọc hết nhưng cũng có thể là một đề tài tốt. Nhưng cuối cùng cái thằng chết nhát là tôi đây chỉ đứng đó, cho. đến khi Sora xuống trạm dừng của bạn ấy, và tôi vẫn còn giả vờ đang nghe nhạc. Tôi ngoái nhìn theo Sora, rồi tự cười mình. Tôi đã nghĩ về cô bạn ấy hơi nhiều đến mức trở nên ngớ ngẩn rồi thì phải.
Như việc tôi đã ngắm mình trong gương và thử xem bộ dạng nào của mình khá khẩm nhất. Cười hay không cười, nghiêng mặt như thế nào, màu áo nào thì hợp... Đau đầu nhất là tìm xem đề tài nào để nói chuyện với Sora. Nhưng uổng công những lần thử dợt trước tình huống trong đầu, chẳng lần nào tôi bắt chuyện với bạn ấy được, cứ hồi hộp căng thẳng mỗi khi nghe tơ rinh, tơ rinh; tâm trạng vui một chút khi thấy Sora và tiếc rẻ một cơ hội nữa bị ném đi khi nhìn bạn ấy nhảy xuống xe buýt. Tôi đã tự nhủ, lần sau, lần sau.. sẽ khác.
Nhưng đã có quá nhiều lần sau đến mức đấng siêu nhiền nghĩ rằng đã cho tôi quá nhiều cơ hội rồi. Và đấng siêu nhiên quyết định thôi thế là đủ rồi! Sora không xuất hiện ở trạm chờ xe buýt nữa. Một ngày, hai ngày,rồi nhiều ngày. Ngày đầu tiên là thắc mắc và những câu hỏi bạn ấy đã đi đâu. Ngày thứ hai và những ngày tiếp theo đó là một chuỗi chờ đợi. Dần dần nó trở thành nỗi thất vọng. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy bạn ấy sẽ xuất hiện trở lại. Sora đã biến mất khỏi cuộc đời xe buýt của tôi đột ngột như lúc xuất hiện. Nhưng lần này tôi không hề nghĩ nó nhẹ nhàng. Nó để lại chấn động lớn hơn nhiều. Và buồn bã hơn nhiểu. Hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng được.
Tôi tiếc là mình đã không làm gì cả, dù chỉ là một lời chào đơn giản. Nếu có lần gặp tới, nhất định sẽ khác. Dù rằng lần gặp tới đó chẳng biết có bao giờ đến không.
***
Cậu ấy có mái tóc xoăn.
Những lọn tóc xoăn như những dấu chấm hỏi ngộ nghĩnh, bơi lộn xộn, nhưng đáng yêu. Và trùng hợp nhất là câu ấy xuất hiện sau khi tôi đã xem "Halfway" - một bộ phim rất hay. Tôi thích phim đó đến mức đã viết một status trên Facebook rằng minh muốn có một cậu chàng đặc biệt có mái tóc xoăn như Masaki Okada vậy. Cung Hoàng đạo cũng nói rằng trong tuần này tôi sẽ gặp "ai đó" nếu tôi còn cô đơn. Và cậu ấy xuất hiện sau tất cả những chuyện đó. Tôi sẽ không gọi đó là định mệnh hay nhân duyên đâu, vì tôi không tin. Nhưng tôi bắt đầu chú ý đến cậu ấy. Tôi còn nhớ hôm đó có một người phụ nữ lên xe nhưng không biết đây là chuyến xe buýt bán tự động không có người soát vé. Trong lúc cô ấy còn đang lúng túng lục túi lấy ví tiên thì cậu ấy đã móc tiền ra trả rồi.
- Cháu trả luôn phần cho cô ấy bác nhé.
Cậu ây đeo ba-lô đằng trước ngực, vừa đi đến cuối xe vừa đưa tay vò đầu làm mái tóc xoăn hơi rối lên. Ngộ nghĩnh kinh khủng. Thế là tôi cứ len lén ngắm câu ấy suốt, và thử vẽ hình chibi cậu ấy trong cuốn sổ tay của mình khi đã vể đến nhà theo trí nhớ. Theo ngày tháng, hình vẽ cứ càng ngày càng nhiều hơn.
Rồi tôi bị gãy chân vì té cầu thang. Từ biệt xe buýt, bố làm tài xế đưa tôi đi học cho đến khi chân lành lại. Tự dưng tôi thấy nhớ xe buýt số một. Và tôi nhận ra không hẳn mình chỉ nhớ những gì liên quan đến chiếc xe buýt mà tôi hay đi đến trường. Tôi còn nhớ mái tóc xoăn và chiếc ba-lô mà cậu ấy luôn đeo ngược, cả cái dáng vẻ lóng ngóng dễ thương không thể chấp nhận được nữa. Nhất là khi cậu ấy vô thức đưa tay lên làm tóc hơi rối lên. Khi chân đã lành, tôi nhất định phải nói với cậu ây rằng xin chào, chúng ta hay đi chung một chuyến xe buýt nhỉ? A, có thể tôi nên nói thêm một chút về bộ phim hay cuốn sách mà tôi yêu thích, như "Halfway" hay"Người trộm bóng"? Như thế có là quá nhiều không nhỉ? Trong khi đang sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu thì tôi đã nhìn thấy cậu ây rồi. Vẫn đang vô thức đưa tay làm mái tóc xoăn của mình rối bời lên. Hình ảnh ấy làm tôi tự dưng mỉm cười. Tôi trấn an mình sẽ ổn thôi, rồi bước tới.
Sau Lưng Một Vạt Nắng Sau Lưng Một Vạt Nắng - Fuyu Sau Lưng Một Vạt Nắng