Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 42
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
huyến này Tâm về hơi trễ, đã mười giờ trưa rồi mà chưa thấy tăm hơi gì cả. Quít ao ước sự việc xảy ra như vậy nên rất hài lòng. Nàng không thích bỏ công việc nấu nướng để giới thiệu để giải thích lôi thôi, còn không nói gì ngay lúc Tâm về tới nhà thì sợ hắn phải thắc mắc.
Mười giờ rưỡi mọi việc đã xong cả chỉ còn món thịt nướng. Quít để dành lại để làm vào phút chót cho món thịt khỏi khô cứng vì đã nướng xong nhiều giờ.
Mà thật là đúng lúc trông đợi. Tâm lơn tơn đi vào ngõ, tay xách một chiếc túi vải đựng quần áo làm việc của anh ta trong đó.
Quít không reo mừng bạn mà chỉ gọi xuống bếp:
- Ương ơi, anh Hai về nè!
Ương bỗng nghe mình bị cuồng cẳng như một cô gái được trai đi coi mắt lần đầu. Nàng quýnh quíu không biết phải hành động ra sao, rốt cuộc quyết định đứng lì trước ông lò tới đâu hay đó.
- Sao trễ dữ vậy anh?
- À, bị chút việc ngoài kho, rồi tới đây lại quên đi luôn đằng xóm cũ.
Quít cười mà nhớ đến câu ngựa quen đường cũ nhưng lo lắng nàng hạ giọng xuống hỏi:
- Có ai gặp anh không?
- Không. Anh chưa tới xóm. Tuy vậy anh cũng đề phòng, đi vòng như hôm dời nhà. Vì vậy mới lâu. Anh đi bộ é mà!
Hết lo, Quít mừng rỡ trở lại và réo:
- Ương ơi!
- Dạ!
Tâm ngạc nhiên mà thấy trong nhà có người. Tiếng "dạ" của con gái sau nhà, nghe lạ hoắc, anh không thế nào đoán được ai là ai hết.
Ương đã ló mặt ra nơi khung cửa trổ xuống nhà bếp ấp úng nói trong họng:
- Thưa anh nới về.
Nhưng Tâm chỉ trố mắt nhìn nó, không nói gì được cả.
Quít cười mà rằng:
- Em ruột của em đó. Anh nhìn coi giống em hay không.
- Ơ hơ... giống.
- Giống lắm hay giống ít?
- Giống ơ... hơ... không lắm.
Cả hai chị em đều rũ mà cười. Lâu lắm, Tâm mới hỏi:
- Nhưng hồi đó em không có em mà?
- Hễ hồi đó không có thì bây giờ cấm có hay sao?
- Không cấm nhưng không có em nhỏ làm sao mà có em lớn được.
- Má đẻ ra thì tự nhiên nó lớn ngay.
Tâm nhoẻn miệng cười rồi lắc đầu:
- Má đã qua dời rồi.
- Nói chơi với anh chớ nó là em nuôi. Em mua nó để nuôi chơi cho vui. Mua có hai đồng rưỡi hè. Thôi Ương đi lo nướng thịt đi em kẻo anh đói bụng.
Ương đi rồi, Tâm lo lắng hỏi:
- Ai đó vậy?
- Không giỡn nữa, em nuôi của em thật đó.
- Nó ở đâu?
- Ở tỉnh lên.
Chắc Tâm đã nghĩ ngợi nhiều, có thể không bằng lòng nữa nhưng anh chỉ làm thinh. Tánh anh ít nói, vả anh thấy anh không có quyền đối với Quít giờ đã là chủ nhà, còn anh chỉ là khách trọ thôi.
- Tắm đi anh. Nhà nầy hơn nhà trước là có chỗ để dựng một buồng tắm nhỏ.
- Vậy hả?
Tâm chỉ thốt ra có tiếng đó rồi lặng lẽ lên gác cất túi và lấy áo quần mát xuống để tắm.
Giây lát sau, anh thợ chụm lửa phụ đầu máy hỏa xa đã tẩy trần xong tất cả bụi than quến vào mồ hôi bám lên da anh, rồi ra ngoài trong bộ bà ba vải đen, bộ áo quần mát "luýt" nhứt của anh, anh để dành, nhưng nay phải mặc vì trong nhà có một cô gái xinh đẹp.
Cơm đã dọn xong, trên một chiếc bàn Tàu xịch xạc mà bà chủ nhà trước đã để lại biếu hai vợ chồng.
Quít trộn cho bạn một chén bún thịt nướng có đủ mỡ nước, đậu phọng, rau ghém rồi kể về lai lịch của con Ương và lịch sử cuộc kết bạn của nàng với nó.
Hai Tâm tốt bụng nên thấy Quít làm phải, anh khen:
- Em ăn ở như vậy sẽ được phước.
- Em đoán là anh cũng đồng ý với em nên mới dám nhận liều trước khi anh về.
- Nhưng quyền ở em chớ.
Ý Tâm muốn nói: "Giờ em là chủ, anh chỉ là khách thôi thì em tự do hành động vậy.
Nhưng Ương bị một câu nói khác của Quít ám ảnh, câu: "Quyền hành ở trong tay chị" nên hiểu là Tâm sợ vợ hay nể vợ và Quít muốn làm mưa làm gió gì tùy thích nàng.
Quít thì hiểu đúng ý Tâm. Vì thế mà nàng mới băn khoăn, tự hỏi không biết làm thế nào để Tâm mất được mặc cảm của khách trọ.
Nghĩ một hơi, nàng đánh liều đưa ra thử một bước dò dẫm:
- Anh nè, anh đã hứa hùn với em trong việc làm ăn nầy nhưng anh chưa bỏ vốn ra đó nghe. Đã biết, vợ chồng thì là của chung nhưng anh để tiền trong túi nhiều quá, anh làm khùng hết, em không chịu đâu.
Tâm kinh ngạc và giựt mình. Anh có hứa hùn với Quít bao giờ đâu. Anh chỉ bị nàng xỏ mũi dẫn lại đây, anh thụ động từ đầu tới cuối chớ có biết tính chuyện làm ăn gì.
Còn sao mà nó lại bắt xác anh bằng cách đề quyết nó là vợ chồng với anh!
"Trời, anh nghĩ, con nhỏ nầy quá xá rồi đấy. Nó dựng đứng chuyện tày trời một cách tỉnh khô như là thật vậy."
Tuy nhiên anh không đính chánh, không phản đối gì, vì anh chợt thấy rằng nên chụp lấy dịp nầy để mà cũng được làm chủ cho nó đỡ kỳ trong tình trạng ở bám vào một cô gái. Còn cái vụ vợ chồng thì để đó hẵng hay.
- Anh hùn bao nhiêu? Tâm hỏi.
- Tự nhiên là hai phần ba, vì anh nhiều tiền hơn.
Quít rất bằng lòng mà thấy bạn dễ xỏ mũi như vậy. Hắn chỉ khó khăn có chuyện kia thôi, còn mọi việc hắn buông trôi hết, mặc tình nàng muốn chèo chống lối nào hắn lội theo lối nấy.
Hai phần ba vốn là bao nhiêu?
- Vốn nguyên là ngàn rưỡi. Hai phần ba là một ngàn. Anh hùn hai phần ba nhưng chỉ được chia lời một phần ba thôi, em phải lấy nhiều hơn để đi chợ.
- Cái đó tự nhiên rồi.
- Có dư, anh phải cho em hết.
- Cũng tự nhiên.
Quít bật cười rồi hỏi:
- Sao lại tự nhiên?
- Vì khi không anh cho tiền em, em không lấy thì em phải cần một mối lợi khác.
- Hữu lý lắm và tốt bụng lắm. Nhưng biết tới chừng nào anh mới lấy vốn lại được?
- Vốn chung thì em lấy lại, như anh lấy lại.
- Nhớ nha, có chứng con Ương đó. Anh của em nói "vốn chung" sau không có chối được đâu nha.
Cả Tâm lẫn Ương đều ngỡ Quít nói cà rỡn vậy thôi chớ hai tiếng ấy không có gì quan trọng lắm.
Bữa ăn hôm nay vui vẻ quá, Quít và Ương có lý do rõ rệt để mà vui, nhưng Tâm cũng không thiếu lý do.
Anh hồ nghi Quít lang bang. Nhưng nó đã đèo bồng một đứa em nuôi thì tức là nó muốn ổn định lại đời nó rồi vậy.
Còn như mà nó thật là đứa tốt thì khi nào anh đi vắng, ở nhà có bạn đỡ buồn, khỏi la cà nhà người ta ngồi lê đôi mách rồi sanh chuyện mích lòng với xóm giềng, đôi khi sanh tâm cờ bạc thì hại lắm.
- Chiều nay ta đi ăn ở ngoài anh nhé?
Quít đã trộn tới chén bún thứ ba cho bạn và đề nghị như vậy.
- Cũng được.
- Đãi con Ương một bữa.
- Hay lắm.
- Nhưng anh đãi hay em đãi?
- Anh đãi.
- Nghĩa là anh trả tiền?
- Ừ.
- Nghe chưa Ương? Anh rể em đãi em đó nghen. Ông anh rễ ngọt lắm, cứ mỗi chuyến đi Nha Trang về là ổng đãi như vậy.
Quít thấy rằng nếu không bị lũ thằng Ngân phá đám thì nàng có thể sống trong cái hạnh phúc nho nhỏ nầy cho đến ngày thành vợ thành chồng với Tâm.
Hễ nàng mà thành vợ Tâm rồi thì yên chuyện, bọn kia không thể phá quấy gì nữa hết. Thành ra hôn nhơn là một lối tự vệ quyết định, chớ không phải một trò chơi do tình cảm xúi biểu như từ mấy tháng nay nữa.
Ở đây tuy không xa xóm cũ bao nhiêu, nhưng được cái là ngõ nầy là ngõ cụt, lại chỉ có một cái nhà thôi. Nàng sống biệt lập được không ai dòm ngó, lại có con Ương thì cũng khỏi phải đi ra ngoài nữa, để người quen cũ gặp mặt.
Tại đây lúc đầu hôm đi mời khách, nàng sẽ choàng đầu một chiếc khăn lông cho thật lớn để người cũ rủi ro có đi đâu qua đây cũng khó lòng là nhận ra nàng.
Lúc kéo nhau đi ăn ở ngoài, vào buổi chiều đỏ đèn, Quít mới cảm thấy cái đẹp của gia đình.
Đi ăn tay đôi với Tâm còn có thể nàng ảo tưởng là đi ăn với tình nhơn, nhưng đi tay ba như thế nầy thì không khí gia đình trên xe và giữa bàn ăn nổi rõ lên.
Gia đình đẹp nhứt. Nó có cái gì an ủi, hãnh diện, mà Quít không biết nói ra, nhưng biết chắc rằng có. Và hơn bao giờ cả, nàng thấy cần phải lấy chồng.
Đứa em gái nuôi nầy, bất quá nó ở với nàng trong hai năm là cùng rồi nó sẽ "phá bầy" sống riêng đời sống của nó. Đời là thế, không sao khác hơn được.
Chỉ có lấy chồng rồi sanh con đẻ cháu thì cái không khí gia đình tốt đẹp nầy mà nàng bắt đầu ưa thích mới được tiếp tục.
Thế nên sau bữa ăn hủ tiếu xào và mì cua trừ cơm, sau buổi tìm khách đầu hôm, Quít kéo Ương lên gác và rất sướng cái miệng mà nói đùa với Tâm:
- Từ đây em có em, em ngủ với nó, cho anh ra rìa.
Mấy đêm trước nàng chỉ nói điều đó với Ương để cắt nghĩa cho trôi điều kỳ dị là nàng là gái có chồng, lại ngủ riêng. Nhưng giờ nàng cần nhắc lại, gằn mạnh điểm nầy để tự gạt gẫm mình, sung sướng mà ảo tưởng rằng mình có chồng thật sự.
Từ trưa đến giờ, Hai Tâm đã suy nghĩ nhiều về sự vu cáo, của Quít và khá thông minh, anh đã hiểu rằng Quít đã khoe là vợ anh, không ác ý gì, mà chỉ để cho tình trạng trai gái ở chung khỏi bị nghi ngờ thôi. Thà là vậy còn tốt hơn là cắt nghĩa dài dòng mà không ai cho là ổn cả.
Để ăn rơ với Quít, anh nói:
- Ừ, em ngủ với nó chớ bỏ nó chèo queo một mình, nó nhớ má nó khóc cho coi.
Má của ai, Hai Tâm cũng gọi là má gọn lỏn tuốt hết y như là má của anh. Sở dĩ anh không nói má nó má em má mầy vân vân... cho đúng theo lẽ phải vì anh rất thương mẹ anh, không nguôi được tình mẹ, nhưng mất mẹ, anh kêu vậy cho sướng miệng để nghe như chính má của anh còn sống.
Vô tình anh đã nhìn nhận tình trạng vợ chồng giữa Quít và anh trước mặt một nhơn chứng. Nói là cố tình là đúng hơn, anh cố ý nói cho hạp với Quít để Ương khỏi hồ nghi lôi thôi.
Ngoài những giây sung sướng và hãnh diện, Quít chợt nhận thấy rằng bạn nàng đã mắc bẫy, không thoát được nữa.
Anh đã trót nhận như vậy, thì ngay bây giờ hay đêm sau mà nàng có chen đại vô mùng để nằm với anh, anh cũng đành cua tay mà chịu số phận.
Phản đối trước một nhơn chứng đã biết một sự thật giả hiệu, sẽ lôi thôi rắc rối vô cùng.
Quít mỉm cười mà nghĩ đến cảnh khổ của Tâm. Hắn sẽ lúng túng, muốn kêu la cầu cứu nhưng không thể mở miệng thốt ra lời nào.
Tuy nhiên nàng quyết không làm điều tráo trở đó. Hành động như thế tức là cưỡng hiếp anh ta vậy, mà nàng muốn cho nghĩa vợ tình chồng giữa nàng và Tâm được sạch sẽ.
Quít hôn lên tóc em rồi nói nựng:
- Ngủ với chị nghe cưng, ngủ với chị riết, hoài, cho tới già cái đầu của cưng nghen cưng!
Ương than:
- Chị ơi, sao mà em bứt rứt trong mình, khó chịu quá, em nghe chật chội nực nội cứ muốn đạp đá tung hết lên. Thôi chị để em nằm một mình cho đỡ bực bội đêm nay.
Ương thật thông minh. Mặc dù là gái thơ, nó cũng đoán hiểu chuyện người lớn và thấy rằng khi chồng đi xa về thì tình vợ chồng phải khắng khít mà nó là chướng ngại, phải biết thân mà tự lánh đi.
Lúc nãy khi Quít đi mời khách, nó không được đi theo, vì Quít cấm nó bẹo hình hài ngoài kia, sợ lũ quỷ yêu quấy rầy thì nó ở dưới nhà chớ không dám nằm trên gác như mọi đêm trước vì nó hiểu rằng dầu sao anh rể nó cũng là con trai còn nó là con gái, nó phải dè dặt, đúng theo nếp nhà nó.
Quít đoán biết đứa em nuôi nầy khôn ngoan mà bịa chuyện vậy thôi, nên càng yêu quí nó. Và nàng không khỏi buồn cười, cười to lên:
- Lêu lêu mắc cỡ em nhỏ, em nhỏ kiếm chuyện xí gạt chị đi. Nhưng hổng thèm, chị tẩy chay anh từ lâu rồi mà.
Ương không biết làm sao, lặng thinh mà nghĩ kế, rồi một lát sau đó, ngủ quên luôn.
Đến hơn một giờ khuya, chuông đồng hồ reo đánh thức cả ba người một lượt. Không như đêm rồi nằm dật nằm dựa để rồi ngủ quên trở lại, Ương lồm cồm ngồi dậy như Quít để rồi theo nàng xuống dưới nhà.
Quít biết rằng đứa em thông minh và tốt nết nầy hành động như thế vì sĩ diện con gái, nên không nói gì hết để cho nó tự do cư xử cho phải đạo.
Tâm cũng ngồi dậy nhưng chỉ dậy khi Quít đã ra tới bến xe rồi.
Anh tò mò muốn biết một gương mặt mới lạ lùng của thành phố mà anh là người trong cuộc lại còn mù tịt.
Anh thấy Uơng trải một chiếc ghế bố ra, treo mùng rồi chun vào đó mà nằm. Không hiểu sao bỗng dưng nó lại đổi chỗ ngủ vào lúc nửa đêm, nhưng anh không hỏi. Anh điểm qua mấy người khách trọ. Đó là hai người đàn bà, một có con còn bú, một chỉ nằm một mình.
Xong, anh lửng thửng đi ra bến xe và Quít không hay biết gì cả.
- Ai ngủ ghế bố hôn?
Cảm tưởng của Tâm khi nghe những tiếng rao kỳ dị nầy cũng như cảm tưởng của Quít đêm đầu. Anh lấy làm lạ lùng, anh bỡ ngỡ rồi thì nghe hay hay, người nghèo luôn luôn có sáng kiến ngộ nghĩnh để phục vụ người nghèo, mời chỗ ngủ mà sao như rao bánh cam bánh bò, chè đậu, thì thật không đẹp chút nào, nhưng biết làm sao khác hơn, mà việc thuê ghế bố là một một việc vô cùng hữu ích, không có không dược.
- Có ai ngủ ghế bố hôn?
Và Tâm cũng nhận thấy được rằng Quít là chủ nhà trọ độc nhứt không có rao như vậy. Nàng cũng không làm át-xô mạnh bạo như mấy bà già khác mà chỉ lại gần từng người mà thì thầm cái gì không rõ.
Vì thế mà nhiều khách đều bị các bà rước đi mất cả. Quít đương bơ vơ bỗng thấy một người con trai trạc hăm sáu hăm bảy tuổi xuống xe sau thiên hạ hết.
Hắn mặc quần đa-cơ-rông, đi xăn-đan mới, đội nón nỉ, tay xách cặp da giả.
Chính hắn bước tới trước Quít nhoẻn miệng cười nói gì không rõ.
Tâm thấy Quít gật đầu, nói vài lời, đoạn day lưng đi vào ngõ.
Thanh niên bước tới để đi song song với nàng nhưng nàng gia tăng tốc độ để đi nhanh hơn hắn.
Hắn cũng làm y như thế, hóa ra hai người ban đầu đi đua với nhau, giây phút sau thành chạy đua với nhau.
Lúc bị rượt chạy tới ngoài đầu ngõ, thấy có dáng người đứng nơi đó. Quít ngước lên, thấy Tâm thì hết hồn.
Tâm chau mày, mặt giận hầm hầm, như muốn cắn xé ai mà ăn tươi nuốt sống.
Trong giây phút Quít rụng rời, thấy rằng một cuộc đổ vỡ sắp xảy ra nữa. Nhưng bỗng nàng tươi nét mặt lên, đâm đầu chạy riết vào nhà, lòng mừng khấp khởi, nàng tìm ra được phép mầu để lung lạc Tâm, Tâm đã ghen thì nàng sẽ chọc cho hắn ghen thêm vậy.
Vào tới trong, nàng lặng lẽ trải ghế bố ra ở hàng ghế đối diện với hàng ghế phụ nữ.
Thanh niên hỏi, giọng cợt nhã:
- Còn cô Tư ngủ ở đâu cô Tư?
Quít không thèm đáp, chỉ hơi mỉm cười thôi. Nàng ghét lối trêu cợt khiếm nhã ấy, nhưng lại cần kẻ đó tiếp tục trêu cợt để chờ Tâm vào chứng kiến.
Và Tâm đã vào tới nơi. Anh bắt chợt được câu hỏi thứ nhì của người khách trọ trẻ tuổi.
- Cô Tư có cho mướn ghế bố tháng hôn cô Tư, tôi muốn ở đây dài hạn.
Sự tức giận nơi Tâm đã lên đến cực độ từ nãy giờ. Anh đã sẵn sàng để vặn họng kẻ bạo gan dám đá động tới Quít của anh.
Nhưng câu hỏi của kẻ ấy, anh không bắt bẽ được ở chỗ nào, mặc dầu biết hắn nói bóng nói gió cái gì.
Anh đứng đó mà chờ cơ hội, mặt vẫn hầm hầm như lúc còn ở ngoài đầu ngõ.
Nhưng Quít đã bỏ đi, thành thử gã kia cụt hứng.
Quít bước lại ghế bố mà Ương nằm. Ương đã buông mùng xuống và giả đò ngủ. Quít kề miệng sát tai em mà thì thầm:
- Đêm nay có một thằng dê xồm ngủ trọ, em ở đây bất tiện lắm, dậy lên gác với chị.
Ương chuẩn bị một câu trả lời, mọi cớ để nằm lì dưới nhà suốt đêm nay, nhưng không tiên liệu trước được sự kiện mới lạ nầy, nó làm cho nàng sợ hãi lắm.
Vì thế mà nàng vụt ngồi dậy thật lẹ, không cuốn mùng, không dẹp ghế, nàng theo người chị nuôi mà leo thang.
Tâm nối gót theo họ, hơi nguôi cơn giận, và bắt đầu suy nghĩ anh chợt thấy là anh xằng. Chưa có gì hết. Đây bất quá là một cuộc tán tỉnh thường của một anh con trai không đứng đắn trước một cô gái xinh đẹp thôi. Rồi sáng ra hắn đi mất, có thể không bao giờ trở lại đây nữa. Đáng lo chăng là một đêm kia, Quít bỗng phải lòng một gã bảnh trai nào đó và khuyến khích hắn và hắn sẽ trở lại.
Đi đêm có ngày gặp ma. Rước khách tạp nhạp mãi có ngày Quít sẽ gặp một kẻ vừa mắt. Không, anh không thể chịu nổi viễn ảnh đó!
Quít vẫn nằm với đứa em nuôi. Nàng vẫn chưa ngủ và lấy làm vui sướng mà tưởng tượng đến sự trằn trọc của Tâm. Nàng nghe Tâm lăn trở trên chiếu và biết rằng hắn cũng đang lăn trở trong trí hắn nhiều chuyện có thể xảy ra lúc hắn vắng mặt.
Sáng ra Tâm và Quít lại ngủ quên đến trưa trời trưa trật vì người nào cũng thức khuya cả. Chỉ có Ương không thắc mắc gì nên ngon giấc và thức sớm được. Chính nó đã đánh thức khách trọ.
Nó dọn dẹp quét tước, mua thức ăn sáng, rồi sợ chợ trưa hết đồ ăn ngon, nó lên gác đánh thức Quít dậy để lấy tiền chợ.
Tâm nghe động cũng dậy luôn.
Đôi bạn ăn sáng tay đôi, Ương thì dã ăn trước để đi chợ.
Tâm hỏi:
- Sao em, có khá hay không?
- Vừa đủ đi chợ thôi anh à.
- Liệu không khá ta đi nơi khác.
- Đi đâu bây giờ. Vả em chưa tìm được nghề nào hơn nghề nầy.
- Có cần gì em phải làm cho sanh lợi đâu. Em cứ ở với anh, anh nuôi em như dạo trước thì có sao đâu.
Quít rất bằng lòng mà thấy mọi víệc biến chuyển đúng theo ý muốn của nàng. Tâm không thích để nàng làm chủ nhà trọ, cũng không thích để nàng buôn bán như nàng đã dự trù lúc trước, tóm lai hắn không ưa nàng chung đụng với thiên hạ, vì có thể chung đụng với nhiều anh con trai tốt mã.
Nàng cứ cố lì làm bà chủ nhà trọ mãi thì hắn phải lấy quách nàng cho khỏi phải lo gì nữa. Tuy về sau hắn còn phải ghen kinh hồn hơn, khi nàng đã thành vợ hắn rồi, nhưng giờ hắn có biết đâu điều đó và ngỡ hễ làm chủ nàng rồi là êm chuyện.
Vì thế nàng đáp:
- Nhưng giờ thì đã khác, vì em lại đèo bòng thêm một đứa em nuôi. Thêm một miệng ăn thứ ba nữa, anh nuôi sao cho kham.
Tâm chỉ thở dài.
Hôm nay buồn vô cùng. Buồn là Tâm ấy chớ còn Quít thì sung sướng lắm. Anh thợ chụm lửa đầu máy xe lửa có vẻ uể oải, mệt nhọc nên anh ta rút lên gác mà nằm từ sáng và từ trưa đến tối, tới bữa ăn, anh xuống và ăn qua loa ba hột rồi buông đũa.
Ương không biết đoạn đời trước của họ, ngỡ như vậy là thường nên không nghĩ sao cả. Hai chị em cứ rù rì với nhau, hết câu chuyện nầy đến câu chuyện khác rồi thỉnh thoảng cười giòn lên khiến Tâm càng tức.
Anh nghi họ bàn tán với nhau về anh con trai nọ, và thích chí được tán tỉnh nên thỉnh thoảng là cười lên.
Tâm có chiếm độc quyền Quít đâu. Bằng cớ là anh đã dám gả Quít cho Sơn. Nhưng sao thế, anh không ghen, mà chỉ ghen với những người mà không phải chính anh chọn?
Dầu sao anh cũng bị dày vò y như Quít là nhơn tình, là vợ anh và nàng đã ngoại tình.
Anh tưởng tượng rất mạnh về một đêm khuya nào đó, Quít chỉ mời được có mỗi một người khách thôi, người ấy là một thanh niên bảnh bao và không thật thà.
Nhà vắng vẻ, đêm hôm tăm tối xui gã kia dạn miệng dạn tay và Quít phải ngã.
Thiếu kinh nghiệm, Tâm không biết rằng con gái không dễ chiếm lắm đâu. Những đứa lẳng lơ, trắc nết nhứt, cũng bắt con trai tán nhiều ngày chớ không chịu hiến thân ngay sau nửa giờ gặp gỡ đâu.
Tối hôm đó, Tâm định đưa Quít và cô em vợ mới đi coi cải lương, cuộc giải trí nầy thuộc chương trình giúp cô gái quê hưởng thú thị thành.
Dự định ấy, anh đã thỏa thuận với Quít hôm qua, lúc hai người bàn nhau chuyện đi ăn cơm tối ở ngoài.
Nhưng trong bữa cơm tối hôm nay anh tuyên bố dời cuộc xem hát lại đến một ngày không nhứt định.
Quít biết rằng bạn đang buồn không còn lòng dạ nào mà vui chơi nữa nên không nài nỉ, còn Ương thì thất vọng trông thấy.
Suốt hăm bốn giờ qua, nàng nôn nao chờ đợi cuộc giải trí hứa hẹn nầy. Từ thuở giờ nàng chưa được coi cải lương lần nào cả và đi coi hát là một mảnh vụn của giấc mộng lớn của nàng, nàng lấy chồng dân chợ để được mặc áo quần đẹp, đi xem hát, ăn uống sung sướng vân vân...
Đêm nay Tâm ngủ thật sớm. Đó là Ương tưởng như vậy, vì nó thấy anh rể nó buông mùng rồi nín thinh trong đó.
Chị Quít bắt nó phải nằm ở trên và cắt nghĩa cho nó hiểu rằng anh rể nó là người đứng đắn nhứt đời, không nên ngại, dè dặt quá mà chạm tự ái anh ta.
Quít biết rằng bạn nàng vẫn thức, nhưng giả bộ như lầm tưởng y như con Ương đã lầm tưởng.
Nàng ra bến xe để mời khách đầu hôm và quyết từ đây những đêm Tâm có ở nhà chỉ mời khách phái nam không mà thôi.
Khách phái nầy chia ra hai hạng rõ rệt, đối với riêng nàng. Một hạng làm lơ theo nguyên tắc, thờ ơ đi qua hay lắc đầu từ chối, vì thẹn với một cô xinh đẹp, hay vì ngộ nhận cô ta là gái buôn hương, đứng đường thì không rõ.
Hạng khác thì rất sung sướng mà nhận lời vì ưa cô gái xinh đẹp nầy hay vì cùng một ngộ nhận như những người trên. Quít tin chắc rằng có người dám trả giá bằng hai bằng ba các nơi khác nếu nàng đòi hỏi như vậy.
Đêm nay, nàng mời được hai người đàn ông sồn sồn, trên dưới bốn mươi, có vẻ là những ông hương chức của những làng chợ xép, không quê nông dân cũng không bảnh như dân thầy.
Không hy vọng gì nơi sự trợ giúp chọc ghen của hai ông nầy, Quít vẫn hài lòng vì dầu sao họ cũng nhắc nhở Tâm rằng nàng nhận khách đàn ông con trai trong nhà.
Nằm trên gác, Tâm bỗng nghe tiếng người dưới nầy và biết là tiếng của đực rựa. Anh lắng tai và nhận ra khách là những người khá cao niên, giọng thanh niên khác giọng người lớn xa lắm, phân biệt được ngay.
Anh lại lắng tai chờ đợi, nhưng chỉ có hai giọng nói đàn ông lớn tuổi ấy thôi, không còn giọng thứ ba nào nữa cả. Anh tạm an lòng về đợt khách nầy, nhưng không hết bị những lo sợ khác phá khuấy. Quả đúng y như Quít đã đoán, những ông khách sồn sồn nhắc nhở đến những ông khách còn trẻ.
Có những lúc Tâm nghĩ điên là phải bỏ sở mà chàng đang giúp việc, tìm một việc khác trong đô thành, công việc thường của mọi người là làm ban ngày, nghỉ ban đêm để ở nhà giữ chừng Quít.
Quít mà bỏ nhà ra đi lấy chồng, anh sẽ buồn, sẽ đau khổ nhưng khuất mặt anh, anh chịu được chớ còn nó cười với người ta trước mắt anh, sao mà anh nghe muốn bẻ cổ họ và bẻ cổ nó quá!
Cả nhà ngủ quên đến lúc đồng hồ báo thức reo lên.
Tâm vẫn nằm yên giả bộ như say ngủ. Tiếng động ngoài bến xe náo nhiệt lại làm anh tưởng tượng nọ kia.
Nằm đó chịu không thấu, anh rón rén dậy. Nếu giữa lúc nầy mà đèn bật sáng lên thình lình và nhơn chứng đến đây để bắt chợt anh thì đố khỏi anh bị giáng cho cái tội toan tính mò em vợ.
Quả thật thế, anh nhìn trừng trừng vào buồng của Ương làm như qua một bức màn và hai chiếc mùng anh có có thể thấy được Ương đang làm gì.
Và anh, nín thở mà cử động để Ương khỏi giựt mình, không kịp trở tay.
Anh bước nhẹ như tên trộm lành nghề, bước đi vài bước thì đứng lại để lắng tai nghe ngóng.
Dưới nhà vắng hoe vì khách đã đi rồi còn Quít thì chưa trở vô. Nhưng sợ làm động Ương nó thức dậy thì hỏng cả cuộc rình mò của anh.
Anh bước tới đầu thang gác thì Quít đã vào tới nơi. Có tiếng một người trai trẻ nói:
- Cô Ba ơi, sao cô ở một mình vắng vẻ như vầy cô Ba?
Không nghe Quít đáp lại, Tâm vẫn đứng ở đầu thang gác, nghiêng mình dòm xuống thì thấy bạn đang dọn chỗ cho khách.
Đó là một người khách độc nhứt mặc pi-da-ma bằng lụa lèo, đội nón vơ-lua, tay xách cặp da, ra vẻ một công tử nhà quê lắm.
Đây là cảnh mà Tâm lo sợ. Một người khách độc nhứt, thanh niên, mà là thanh niên bảnh trai.
Anh chàng nầy hơi quê, nhưng mặt mày khá sáng sủa và nhứt là rất láu lỉnh. Anh ta lại nói:
- Cô Ba ơi, tôi lên xuống Sài-gòn một tuần hai ba lần đã lâu rồi mà chỉ mới biết cô Ba đây thôi. Từ rày, tôi chỉ ngủ nhờ ở nhà cô, mặc dầu đằng nhà trọ đằng kia chủ nhà có bà con với tôi.
Quít đã xong công việc, day lại để nhận tiền trọ.
Gã kia đưa ra tờ giấy năm chục rồi nói:
- Cô khỏi phải thối lại tiền lẻ.
- Trong nghề không lấy buộc boa. Quít nói. Nhưng tôi lại không có tiền thối. Vậy anh cứ để đó chừng nào có hai chục đưa tôi, tôi sẽ trả lại năm chục nầy.
Nàng toan đi lại thang lầu thì khách lại hỏi:
- Cô Ba ơi, nhà có chỗ đi ngoài chớ, cô làm ơn chỉ giùm tôi.
- Đây, xuống đây. Quít bước lại cửa trổ ra sau bếp, chỉ xuống dưới ấy.
Gã con trai bước theo và thấy mọi việc trong một thứ ánh sáng vàng khè của một bóng đèn năm nến.
- Đâu, ở góc nào? Hắn hỏi.
Hắn đã ra hẳn ngoài sau, có lẽ đang đứng nơi giao điểm của hai mái nhà, mái nhà trên và mái nhà dưới.
- Góc bên trái, cửa có quét nước vôi trắng đó.
Quít bước thêm một bước nữa, có lẽ để chỉ rõ thêm.
Gã công tử nhà quê, có lẽ không có hậu ý gì trước đó nhưng chợt nhận ra là cơ hội rất thuận tiện nên cười một cách rất khiếm nhã, rồi thình lình nắm lấy tay của Quít.
Quít giựt tay lại toan la lên, toan mắng nhiếc kẻ ấy, nhưng lại thôi. Nàng chỉ muốn chọc ghen bạn, chớ không dám để hắn thấy nguy cơ mà nàng có thể gặp trong nghề. Tuy nàng đủ bản lĩnh tự vệ nhưng tốt hơn, không nên để Tâm phải áy náy lo sợ.
Thấy Quít không có phản ứng tự nhiên phải có của người con gái không thuận tình, nghĩa là kêu la, gã công tử nhà quê ngỡ Quít ưng thuận nên đâm bạo nắm vai nàng, kéo nàng vào hắn. Bấy giờ thấy nguy Quít tự vệ hẳn hòi, nàng xì một tiếng nhỏ đầy khinh bỉ, hất mạnh tay hắn rồi tát vào mặt hắn một cái tát nảy lửa.
Nghe ạch đụi dưới nhà, Tâm rón rén bước lần xuống, chiếc thang kều răng rắc dưới chân anh mà Quít không hay. Tên vô lại bị đánh thình lình không kịp tránh né xấu hổ quá, hắn liều, vì nghĩ rằng may ra được thì xí xái cả, còn như không được thì cho xấu hổ luôn. Thế nên hắn nhảy tới mà ôm đại Quít, Quít không đến nỗi yếu đuối hơn hắn nên sự vùng vẫy của nàng làm cuộc chiến đấu kéo dài bởi hai người đồng sức lực với nhau. Cả hai tay đối thủ đều không biết rằng người thứ ba vừa đến nơi.
Tâm không hèn, nếu anh biết bạn lâm nguy thì cọp anh cũng dám liều mạng để cứu bạn. Nhưng thấy gã kia ôm Quít trong tay, anh ngộ nhận ngỡ họ đã biết nhau rồi, và Quít chỉ vùng vẫy lấy lệ vì con gái hay thẹn thùng thế thôi.
Anh thấy nhà cửa đảo lộn hết rồi, một bức màn đen phủ xuống trước mắt anh. Anh cố gắng gượng đứng vững nhưng không được, rồi anh không còn biết gì nữa hết.
Thình lình nghe một vật nặng nề rơi một cái thụi trên nền nhà như một cà ròn gạo rớt từ trên xuống đất, tên vô lại giật mình. Hắn day lại thì thấy một người đàn ông vừa té xuống.
Hắn không nghĩ đến anh chồng ghen mà tưởng án mạng sát nhơn gì nên vội vàng buông Quít ra rồi đâm sầm chạy mất.
Quít cũng nghe thấy tiếng rơi và vội vàng quay lại. Nàng rụng rời vì nàng thấy đó là Tâm và biết tại sao mà anh ngất đi như vậy.
Nàng nhảy một cái là đến bên cạnh bạn rồi cố hết thần lực, nàng ẵm bạn lên, nặng nhọc quá sức và khê nệ đưa Tâm được đến đầu chiếc ghế bố mà nàng đã trải ra cho khách nghỉ lưng khi nãy.
Biết rằng Tâm sẽ tỉnh lại Quít vẫn cuống lên. Nàng khiếp sợ một cuộc đổ vỡ vì ngộ nhận của Tâm, không làm thế nào nàng xóa được cả. Và nàng cảm động không biết bao mà chợt nhận thấy rằng tình của Tâm yêu nàng lớn lao quá. Mối tình đó, hắn giấu tận đáy lòng hắn từ bấy lâu nay, nàng đoán biết thế, nhưng cứ ngỡ hắn chỉ yêu vậy vậy thôi, được cũng tốt mà không được cũng chẳng sao. Nào đè...
Quít thấy rằng sẽ phải ân hận tới già và mỗi lần nghĩ đến niềm đau của Tâm đêm nay và sau nầy, chính nàng phải đau không biết bao nhiêu.
Khi Tâm tỉnh lại, anh thấy Quít áp má vào má anh nước mắt đầm đìa. Nghe Tâm cựa quậy, Quít ngẩng lên nhìn bạn và tấm tức tấm tưởi nói:
- Anh ơi, anh đuổi em đi cũng được. Nhưng không có gì đâu xin anh nghĩ lại và biết cho như vậy.
- Anh mệt quá, đỡ anh lên gác.
- Không, anh nghỉ luôn ở đây, đừng ráng sức có hại. Anh ơi, mai tìm nhà khác và em sẽ làm nghề khác anh nhé!
- Ừ.
- Anh đi với em anh nhé!
- Ừ.
Quít đi đóng cửa và tắt đèn cho bạn nghỉ. Hai người cho cô bé Ương ra rìa ở trên gác.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp