Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 42
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
áng hôm sau, Sơn ghé tiệm cà phê bình dân của người Tây lai di cư, cao lớn dình dàng như ông khổng lồ, ở đầu một ngõ hẻm đường Nguyễn Trãi để ăn điểm tâm.
Anh đang ngồi trên một chiếc ghế trước quầy thì một người đàn ông sang trọng bước lại ngồi trên chiếc ghế cao khác cạnh anh và kêu một tách sô-cô-la.
Hiệu cà phê nầy tuy bình dân nhưng rất danh tiếng và đông khách sang, nên Sơn không lạ về sự có mặt bên cạnh một anh chàng hào hoa phong nhã như vậy.
Hắn nhìn dĩa thịt nguội ăn được nửa chừng của Sơn rồi nói, gần như thì thầm:
- Có áp phe hay, đỡ lắm, làm không?
Sơn vẫn thường làm những áp phe nho nhỏ nên không lấy làm lạ. Có lẽ anh chàng nầy cũng là một tay cuộc-chê. Nhưng hắn cũng nghi gã kia là lính kín nên dè dặt, hắn lắc đầu.
Gã kia mỉm cười mà rằng:
- Gần lập gia đình rồi phải kiếm thêm mới đủ xài chớ.
Sơn rụng rời trước sự tấn công vô cùng đột ngột nầy. Làm thế nào mà con người lạ hoắc nầy lại biết rõ đời tư trong xóm của anh như vậy?
Nếu hắn là dân lao động của xóm anh, hay của các xóm kế cận đó thì không có gì lạ cả. Nhưng hắn lại thuộc thành phần xã hội ở nhà gạch, nhà lầu, ở các xóm mà nhà nhà đóng cửa kín mít, không ai biết ai làm gì cả, thì...
Gã lạ mặt không ngớt tấn công:
- Nhứt là vợ anh vốn là một tay ăn xài lớn như bà hoàng...
Nổi giận, Sơn sừng sộ nạt:
- Đừng có nói tầm ruồng, tôi với anh không hề quen biết nhau.
Gã kia cười ha hả mà rằng:
- Không quen, nhưng vẫn biết. Tôi là bóng ma, không chuyện gì ở xó kẹt nào mà qua mắt tôi được.
Chắc bụng thanh niên sang trọng là một tay mật thám, nhưng Sơn không sợ, vì tự thấy mình không làm gì phạm pháp, anh mắng:
- Thôi, ai lo phận nấy, đừng xía vào chuyện người ta.
- Nè bồ ơi đừng có nóng. Tối thương bồ lắm nên mới khổ công tìm bồ. Bồ nở nào! Bằng như không tin, tôi cho bồ bằng cớ.
- Bằng cớ gì?
- Bằng cớ cô ấy ăn xài như bà hoàng, bồ không chịu nổi đâu.
Gã thanh niên đẹp trai là thằng Ngân chớ không ai đâu lạ.
Thật ra thì nó không hề muốn đưa bằng cớ là Quít ăn xài như bà hoàng. Bằng cớ ấy sẽ chứng tỏ việc khác, nhưng nó phải nói láo thế chớ nói thật trắng trợn ra, Sơn sẽ không tin, không thèm đòi xem gì cả và có thể phản ứng tai hại cho nó, trước khi nó kịp trình bày tài liệu tố cáo của nó ra.
Ngân thò tay vào túi quần sau rút bóp, rồi lấy từ trong bóp ra một bức ảnh, chìa ảnh trước mặt Sơn.
Ban đầu Sơn mắc cỡ không muốn nhìn kỹ cảnh tượng trong bức ảnh chụp một sen cụp lạc. Nhưng mà anh phải xem cho biết nhơn vật trong đó là ai.
Thình lình một tiếng sét nổ bên tai anh khiến anh xây xẩm mặt mày, mắt hoa lên, tai nghe ù ù.
Anh ngồi chết sửng trước tấm hình mà anh không thấy gì trong đó nữa cả, mồ hôi lạnh toát ra dầm dề.
- Anh thấy hay không, Ngân nói, căn buồng nầy, sang trọng quá. Đó là nhà của cô ấy lóng trước.
Sự thật thì đó là nhà của Ngân. Ngân đã gọi Quít từ buyn-đin về để tiếp một thằng em lạ mặt của nó mà nó bảo là khách sang, khách ruột, không muốn vào buyn-đin sợ bị người quen thấy mặt vì ông ấy danh tiếng và danh giá lắm.
Nhà nó có đặt ổ chụp hình kín, người bị chụp ảnh không hề hay biết. Cô nào rơi vào tay nó cũng bị chụp hình như thế một lần, hình ấy nó dùng làm phương tiện hăm dọa và phá đám về sau, khi nào nó cần. Nó lại còn được nắm trong tay một khí giới nguy hiểm đối với những ông khách thật, danh giá thật mà nó định tống tiền.
Ngân nói thế chớ có muốn cho Sơn thấy sự sang trọng của căn buồng, tức là đức tánh tiêu xài của Quít đâu. Mà cỡ hắn có muốn như vậy, Sơn cũng không để tâm đến chuyện vặt ấy. Anh chỉ thấy người trong ảnh, chỉ có thế thôi, đó là Quít, Quít trong bộ y phục tự nhiên của lúc nàng mới lọt lòng mẹ, Quít mà anh ngỡ là một cô gái cùng giới với anh, con nhà bần cùng, sống lam lũ, tấm lòng trong veo.
- Tặng bồ tấm ảnh nầy luôn.
Tay run bây bẩy, Sơn rước lấy bức ảnh, trong khi Ngân trả tiền tách Sô-cô-la không uống và tuột xuống ghế đi mất, Sơn chưa tỉnh trí kịp để hỏi hắn ảnh nầy ở đâu mà hắn có và vì sao hắn lại biết anh sắp lấy Quít làm vợ để mà giúp anh tài liệu làm sáng con mắt của anh ra.
Sơn ngồi vậy trót nửa tiếng đồng hồ, bỏ mứa bữa ăn điểm tâm của anh, đoạn anh mới nhớ lại thực tại, trả tiền rồi uể oải đứng lên đi ra đường.
Bây giờ đã trễ giờ làm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, nhưng anh bất kể. Anh vẫn cho chiếc xe gắn máy của anh ngược hướng Sài-gòn, nhưng không biết đi đâu.
Tới ngã tư Nguyễn Trãi - Cộng Hòa, niềm đau của anh đã dịu bớt phần nào và anh bắt đầu căm giận.
Vì thế mà anh quẹo trái, ngược đại lộ Cộng Hòa và càng chạy cơn tức của anh càng bừng lên. Tới công trường, anh đổ vào Hùng Vương để về xóm.
Lúc bấy giờ Quít đã đi chợ về rồi, đang soạn các món ăn từ giỏ ra, trước khuôn bếp. Tâm thì nằm trên chõng, ca bài vọng cổ ở một quyển sách hai đồng mà anh mua ngoài bến xe chiều hôm qua, nhan là "Lỡ bước phong trần".
"Úy trời đất ơi! Cái phận mỏng cánh chuồn... em trôi giạt về bến...
Tiếng động cơ của xe Sơn cũng không làm anh chú ý mà ngưng trò tiêu khiển của anh vì anh đinh ninh rằng vào giờ nầy, Sơn đang làm việc ngoài kia.
Mãi cho đến lúc xe ngừng ngay trước nhà, máy rồ dữ trước khi tắt, anh mới ngẩng lên. Anh buông cuốn bài ca, ngóc đầu dậy, dòm ra ngoài thì chưng hửng mà thấy người em rể hờ của anh.
Anh lại rất ngạc nhiên trước vẻ mặt giận hầm hầm của nó. Nó xuống xe, xăm xăm bước vào nhà, trong khi Tâm ngồi hẳn dậy. Anh chưa kịp mở miệng hỏi gì thì nó đã điểm mặt anh mà hét:
- Thằng kia, mầy là thằng điếm!
Tâm kinh ngạc đến cực độ. Sơn mới hồi hôm nầy còn tỉnh khô, đánh cờ với anh và đi những nước xuất sắc thấy nó tiến rõ rệt, không có dấu hiệu nào cuồng tâm cuồng trí cả, sao sáng nay lại thình lình hóa điên như vầy.
Anh nhìn kỹ lại mặt nó coi nó có uống rượu hay không. Nó không phải là tay nhậu nhẹt, nhưng chính vì tửu lượng của nó yếu nên nó có thể bị một ly la-ve nhỏ dìm nó vào một cơn điên tạm thời.
Nhưng không, mặt nó quá đỏ, nhưng đó là sắc giận chớ không phải màu máu bị rượu bơm lên.
- Nầy, tao nói cho mầy biết nghe chưa...
Quít đang lui cui dưới bếp, cũng nghe tiếng động cơ nổ trước nhà. Nàng ngỡ đó là khách nào của Tâm nên tiếng giày trước nhà cũng không khiến nàng chú ý. Chừng nghe Sơn hét câu đầu nàng cũng kinh ngạc bỏ tất cả, chạy ra trước coi xảy ra cái gì.
Vừa thấy mặt Quít, Sơn lại điểm luôn gương mặt rất dễ thương đối với anh:
- À, còn con kia nữa, mầy là con đĩ nghe chưa.
Đến phiên Quít rụng rời. Nàng không nghĩ tới một cơn điên thình lình của Sơn như Tâm đã nghe mà hiểu ngay rằng đã bị lộ chân tướng, mà kẻ tố cáo nàng không ai khác hơn là bọn thằng Ngân.
Nhưng đã quen tráo trở, nàng cố trấn tỉnh để cứu vãn tình thế, bởi vì thằng Sơn bất quá nghe chúng nó tiết lộ bí mật của nàng thôi chớ có bằng cớ gì đâu. Nàng sẽ bắt bí cái anh con trai không dè dặt này để bắt hắn tạ tội mới được.
Nàng toan mở miệng mắng lại hắn thì hắn đã lại hét:
- Cả hai đứa quân bây là một bọn lưu manh biết chưa, một bọn mèo đàng chó điếm, biết chưa...
Cứ cách vài tiếng chửi một là Sơn điểm thêm hai tiếng biết chưa để gằn từng lời nói của anh, để có thì giờ tìm tiếng chửi cho đáng, cho độc, hoặc để nghỉ mà thở vì anh giận quá sức, giận run cả tay chơn nên mệt lắm.
- Đồ quân khốn nạn, quân bây toa rập với nhau để làm tiền tao, đồ bất lương, đồ ăn cướp cạn...
Cả xóm đều bu lại trước nhà nầy còn đông hơn hôm nọ bọn thằng Ngân trừng trị cô gái lạ mặt nữa bởi họ mới nghe đây, lời quảng cáo rùm beng của Tâm là hắn gả em gái họ của hắn cho Sơn và mấy bữa trước, họ thấy cặp Sơn Quít đi dạo coi bộ hạnh phúc với nhau lắm.
Một cuộc tình duyên còn nóng hôi hổi như thế chưa chi lại nổi phong ba rồi thì họ tò mò là phải.
Nên chi, mặc dầu Sơn hét to, Quít cũng cố hét to hơn, kẻo xấu hổ với xóm giềng.
Nhưng Sơn đã day ra ngoài, để phân bua với thiên hạ:
- Bà con xóm giềng, lớn nhỏ gái trai, tôi xin cho bà con biết con nầy là con đĩ, con đĩ chó con đĩ thúi còn thằng nầy là thằng điếm chẩy, chúng nó toa rập với nhau làm bộ anh em để gả con đĩ chó đó cho tôi.
Quít chưa sợ lắm, vì trong giới lao động danh từ đĩ chó chỉ là một tiếng chưởi không nặng chớ không có nghĩa là gái buôn hương. Chắc Sơn không thạo tiếng Việt lắm, nên mới nói sai như vậy và thiên hạ bên ngoài vẫn chưa hiểu cái gì.
- Trời ơi, bà con có dè hay không? Chính tôi tới lui hằng bữa với quân nó mà cũng không biết không ngờ rằng nó là con đĩ. Ừ, con đĩ thật tình chớ không nói giỡn chơi đâu, con đĩ đi lo lậu mà tôi có bằng cớ chắc chắn trong tay.
Đoạn day vào trong Sơn chưởi:
- Trời, coi cái tù mặt của thằng điếm và con đĩ kia. Làm bộ thật thà mà quả là cha ăn cướp.
Bây giờ, Quít mới vừa bước tới vừa nói được mà không sợ tiếng nàng bị át đi nữa, bởi Sơn la nãy giờ đã khan cả cổ rồi:
- Ê thằng kia. Mầy nói xấu ai hử? Tao đánh chổi chà lên đầu mầy rồi tao lôi đầu mày xuống bót cho mầy coi, để mầy biết tay tao.
Cô gái thô tục ở xóm Cây Điệp ngày nào đã hiện nguyên hình sau mấy tháng làm gái nhà lành.
Sơn cười ha hả mà rằng:
- Tao đã biết tẩy mầy rồi mà, khỏi cần trổ tài. Mầy là con đưa người cửa trước, rước người cửa sau, có gì khác hơn đâu mà khoe.
Quít nhảy tới thộp ngực Sơn rồi thình lình tát vào mặt hắn hai tát nháng lửa:
- Mày đồ thô tục, mày đồ du côn!
Quít chưởi như vậy, nhưng du côn, thật ra là nàng. Nàng quyết gây ấu đả để có dịp níu kéo, la mả tà cho xí xóa tiết lộ vừa rồi của Sơn. Nàng sợ hắn chui thêm nhiều bí mật mà hắn biết thì phải bỏ trốn đi ngay chớ không chịu nổi xấu hổ.
Quả thật thế, bị đánh đau quá, Sơn nổi trận lôi đình tống cho Quít một đạp té lăn cù dưới đất.
Quít la bài hãi rồi trườn mình tới hai tay níu hai lai quần của Sơn rồi la thêm:
- Trời đất ơi! Nó giết tôi đây nè! Quớ mã tà ơi! Nó lường tiền anh em tôi được rồi trở trái làm mặt muốn giết tôi đây nè bà con xóm giềng ơi.
Rõ là trở trái làm mặt, nhưng thủ phạm không phải là Sơn mà là cô Quít dịu hiền hổm nay mà cả xóm đều thương mến.
Sơn giựt được một chơn ra rồi đạp lên lưng của Quít một cái ành. Tâm nóng ruột cho đứa em gái mà anh quí như vàng như ngọc, nên chạy ra mà xô Sơn một cái thật mạnh khiến hắn xiểng niễng.
Gượng lại được sau đó, hắn cười gằn mà rằng:
- À, thằng điếm nầy muốn ăn thua hả? Tao cho mầy biết tay tao nha!
- Xin dượng đừng có nóng, có gì cũng tính êm thấm với nhau được. Em tôi có lỗi nào, tôi cũng đủ quyền xử hết.
- Ai bà con với mầy mà mầy kêu bằng dượng. Đây muốn biết em mày hử, em cột chèo, cột lại với nhau rồi chèo, thì hãy coi đây.
Nói rồi hắn thò tay vào túi lấy bức ảnh tố cáo ra vứt trước mặt Tâm.
Bức ảnh bay là đà rồi từ từ rơi xuống đất và Tâm cúi xuống theo, toan lượm lên xem.
Quít còn giữ một chơn của Sơn toan níu chơn kia đã vuột khỏi tay nàng khi nãy, thấy bức ảnh thì hoảng quá tuy chưa biết đó là ảnh gì.
Nàng vội buông chơn Sơn ra rồi lông-rong tới thật lẹ chụp lấy bằng cớ có thể tai hại kia. Bức ảnh rơi lật úp. Quít lật lên mà liếc sơ vào đó rồi tái mặt. Nàng vò ảnh lại, nắm chặt trong tay rồi lồm cồm ngồi dậy, đoạn đứng lên và cũng nhìn thiên hạ ngoài kia rồi phân bua bằng những lời khá tục tĩu:
- Bà con nghĩ đó mà coi! Anh tôi gả tôi cho nó mà có hề bảo đảm rằng tôi là con gái còn nguyên đâu. Ừ, tôi có một đời chồng rồi. Rồi sao hả chớ? Tôi chụp ảnh với đời chồng trước của tôi, ừ rồi sao hả chớ?
Sơn cười sặc sụa rồi cũng lấy kẻ hiếu kỳ làm nhơn chứng:
- Hừ chồng trước! Bà con có biết nó chụp ảnh gì không? Nó chụp ảnh lõa thể.
Đoạn vừa bước ra ngoài, vừa day vào trong, hắn nói với Tâm:
- Ê thằng kia, nếu mầy không phải là ma-cạo mà chỉ là thằng ngốc thôi, thì giựt tấm hình đó mà xem thì biết.
Nói xong hắn ngoe nguẩy bỏ đi ra ngoài cho nổ máy xe rồi quát:
- Bà con tránh cho tôi đi, kẻo trễ giờ làm việc lâu quá rồi.
Thiên hạ bên ngoài còn bán tính bán nghi, nên giải tán khỏi nơi đó để tụ năm tụ ba nơi trước cửa nhà khác mà bàn tán.
Tâm thì ngồi chết sửng vì anh cũng bán tính bán nghi. Cái vụ Quít bị ráp mấy tháng trước anh dã tìm đủ lý lẽ để mà tin rằng nàng vô tội, thì nay lại một vụ tố cáo đặt trở lại vấn đề cũ. Nhưng nếu nó được đặt tạch hoạch ra thì anh khỏi phải khó chịu, cái nầy rốt cuộc cũng chỉ là nghi vấn thôi.
Anh tin phần nào, mà cũng không muốn tin phần nào và anh khổ sở vô cùng.
Quít bỏ bữa làm bếp, mặc áo bà ba vào rồi nói với Tâm:
- Thằng khốn nạn đó làm anh em ta xấu hổ quá, ta phải bỏ nơi đây mà đi mới được. Anh ở nhà, em đi kiếm chỗ một lát em về là ta dọn đi liền.
Mặc dù ngày nay không còn nạn khan nhà đến nghiệt ngã như mấy năm trước, cũng không dễ gì mà tìm chỗ ở một cách tốc hành như Quít vừa nói. Nếu tìm cho một mình nàng thì đành đã dễ rồi vì nàng có thể ở trọ được, chớ còn tìm cho cả hai đứa (cứ bằng vào lối trình bày của nàng) thì Tâm thật không tưởng tượng nỗi làm sao nàng tìm được.
Nhưng anh không rảnh trí để băn khoăn lâu về điểm đó. Quít vừa nói đến sự xấu hổ, khiến anh mới chợt nhớ ra rằng quả xấu hổ với bà con lân cận quá!
Từ thuở giờ ở xóm nầy, anh không hề to tiếng với ai và không hề ai dám to tiếng với anh. Hơn thế anh được tiếng thật thà chất phát, làm ăn lương thiện, tóm lại anh là cây trụ đạo đức ở đây. Thế mà đùng một cái có chuyện động trời xảy ra trong nhà anh, tùm lùm đến một đứa trẻ năm tuổi cũng hay biết thì còn mặt mũi nào mà ngó ai nữa!
Tâm vội trở vào chõng, kéo màn rồi nằm xuống gát tay lên trán mà rầu, không biết tính thế nào để thoát khỏi nơi nầy, không biết tính thế nào để làm cho tình cảm của anh đối với Quít rõ rệt ra, một là thương, hai là ghét, thương ghét gì cũng phải phân minh chớ tình cảm mà có tì có vết như thế nầy thì khó chịu quá.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp