No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 42
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
rưa hôm sau, Sơn đi làm về bằng xe gắn máy chớ không bằng xe đạp nữa, một chiếc xe gắn máy sơn màu, hình dáng coi oai vệ gần như xì cút tơ.
Tâm và Quít đoán rằng anh ta muốn le với Quít nhưng thật ra không phải thế.
Chương trình hành động của Tâm cũng khác hẳn như anh đã cho Quít hay trước, là anh sẽ ra đi sau bữa ăn để hai đứa tiện quen nhau.
Theo một ước lệ thỏa thuận với Sơn, Tâm đợi cho người bạn trai của anh khen tài nấu bếp của Quít đúng ba lần. Anh biết rằng hắn đã bằng lòng nên anh cột ngay, sợ rồi hắn đổi ý đi.
Tâm ăn nói đạo đức như ông cụ. Ấy, những người không bảnh theo cái tuổi của họ, con trai mà rất nhát gái thì lại bảnh khi thử làm người lớn. Cũng đồng chạn với nhau mà Tâm rất có vẻ bố vợ của Sơn lắm. Anh nói:
- Anh Sơn nè, phàm con trai lớn lên phải có vợ, con gái lớn lên phải có chồng...
Quít cố nén cơn cười đang tức muốn bể ngực, vì thấy Tâm đã quay lại cái dĩa hát giảng luân lý mà anh đã cho nàng nghe rồi một lần.
-... Cái tuổi của anh mà chưa vợ thì.
Nam bất hôn như liệt mã vô cương.
Quen biết với anh nhiều năm rồi, tôi thương anh lắm, ước ao tình thân giữa ta được lâu dài. Tối có đứa em họ đây, nó cũng mồ côi như tôi, và nếu anh không chê thì tôi cho nó theo về với anh. Anh liệu thế nào?
Đã được Tâm dạy cách trả lời rồi, Sơn vẫn bối rối. Anh ta không nhát gái như Tâm, nhưng động nói chuyện nghiêm trang, đứng đắn thì anh ta quýnh lên.
Giây lâu, anh ta mới ấp úng:
- Anh thương tôi thì tôi cám ơn anh lắm.
- Còn con Quí nghĩ thế nào?
Quít buông đũa, đứng lên đi ra sau thật lẹ vì nàng không còn nín cười được nữa. Nhưng may quá, Sơn thấy đó là sự thẹn thùng đáng yêu của con gái.
- Quí!
Tâm gọi cô em gái giả của anh ta lại bằng giọng hách dịch và bằng tên giả của cô. Quít đã hết muốn cười nên quay trở lại.
- Dạ.
- Lại đây tôi biểu.
- Dạ, anh dạy chi?
- Phàm hễ con gái mà làm thinh là ưng thuận rồi đó, cô không còn chối cãi gì được, Nhưng cô phải ngồi lại đây.
Quít riu ríu ngồi xuống như một đứa em ngoan. Tâm tằng hắng rồi nói:
- Tôi kể như là đã có lễ hỏi rồi. Để tôi coi ngày lành tháng tốt, tôi nấu một mâm cơm canh cúng ra mắt ông bà rồi hai người ăn ở với nhau. Nhưng ngay bây giờ hai người có thể coi nhau như vợ chồng, và lát nữa tôi sẽ báo cho xóm giềng biết.
Tâm cố đặt tất cả mọi người trước một sự việc đã rồi và giao hẹn với Sơn, hễ anh nói thế thì Sơn mời Quít đi dạo phố với hắn ngay chiều hôm nay, rồi hai đứa ăn cơm ở ngoài. Anh bảo rằng làm sự nầy theo "kim thời" cho hai người quen với nhau nhiều, nhưng thật ra, anh quyết không cho Quít lui nữa mà Sơn cũng đã bị trói mất rồi.
Vì thế mà Sơn đã sắm xe gắn máy thay cho xe đạp. Anh nghĩ chở vợ đi bằng xe đạp, chắc sớm ho lao, chưa kể bị cảnh sát phạt tiền và đuổi vợ xuống xe.
Sơn nhìn Quít mà yêu cầu:
- Xin em nói một tiếng cho anh chắc ý rằng em bằng lòng.
- Thì phận làm con em, phụ huynh đặt đâu em ngồi đó chớ biết sao.
Câu nầy, Tâm cũng đã dạy Quít, nàng học thuộc lòng lâu lắm mới trả bài được trơn tru như vậy.
- Chiều nay anh xin nghỉ một buổi để đưa em đi sắm áo quần với lại ít nữ trang. Vậy ba giờ rưỡi, đi với anh nhé. Sơn đề nghị.
- Tùy anh.
Khi Sơn ra về, Quít lo dọn rửa, còn Tâm thì lo dạo xóm để khéo léo loan truyền cái tin anh ta gả em cho Sơn và chỉ còn đợi "ngày sạch" là hai đứa ăn ở với nhau.
Và ngày mai, Tâm lên đường. Chuyến nầy, anh buồn như phải ly hương. Ngày hôm qua, thành công trong kế hoạch của anh mà không bị chút xíu trục trặc nào, anh vui cho tới tối. Đến giờ cơm tối phải ra quán xã hội ăn một mình như ngày trước, anh đã bắt đầu buồn buồn rồi. Ăn xong, về nhà nằm chèo queo một mình, anh nhớ những buổi đầu hôm nằm nói chuyện thời niên thiếu, nói chuyện xóm cũ với Quít rồi anh rơi lệ tủi thân.
Chắc hai đứa nó ăn cơm ở ngoài rồi đi coi hát cải lương luôn nên đợi cửa đến mười giờ, không thấy bóng dáng tụi nó, anh Tâm buồn ý tắt đèn gài cửa lại.
Anh trải ghế bố của Quít ra, treo mùng hẳn hòi, không phải cưng em mà săn sóc cho nó, nhưng để ngồi đằng xa mà nhìn và tưởng như Quít đang nằm mê ngủ trong đó.
Mỗi lần có tiếng động cơ nhỏ làm ồn ngoài kia thì anh giựt mình, lắng tai nghe ngóng, và lần nào anh cũng thất vọng cả.
Tâm hút thuốc hết điếu nầy qua điếu khác, mồi điếu cũ qua điếu mới, đèn không tắt nhưng được vặn thật thấp ngọn để đợi chờ.
Thành phố chết lần rồi, chỉ còn thoi thóp với những tiếng hiếm hoi và lẻ loi thì xe gắn máy của Sơn mới vào ngõ. Lần nầy Tâm khỏi mừng hụt nữa vì xe ấy ngừng ngay trước nhà anh.
Anh cho đèn cháy lớn rồi đi mở cửa ngay cho kịp Sơn. Anh muốn tỏ ra anh vui mừng trước hạnh phúc của bạn.
Nhưng Sơn hơi sợ anh vợ nên để Quít xuống xong, hắn vội chạy ngay về nhà hắn.
- Bộ coi hát hả em?
Tâm cố dịu giọng hỏi và cố bình thản như không, nhưng Quít đã nhận được tất cả chua xót của anh ta qua cái câu ngắn ngủi ấy.
Nàng ngạc nhiên hết sức mà chợt nhận ra rằng Tâm quả còn yêu nàng lắm nên mới buồn đến như thế. Mãi cho đến giờ phút nầy, nàng vẫn cứ đinh ninh rằng chỉ vì anh ta biết sự thật nên ghê tởm nàng, không thể quên được đó thôi.
Đêm nay, Quít vui vẻ thật sự. Đã bốn năm rồi nàng mới đi ra ngoài với một người bạn trai, gần một người con trai bảnh hơn anh thầy bói dạo năm xưa nhiều lắm, trẻ đẹp hơn, có học khá hơn, nhứt là yêu nàng nhiều hơn, thèm muốn nàng nhiều hơn.
Nhưng thấy Tâm thì Quít vội che giấu ngay niềm vui của nàng có lẽ còn ẩn hiện trên mặt nàng. Nàng đóng một màn kịch buồn nho nhỏ mà than:
- Anh ấy muốn coi cải lương lắm, mua vé lỡ rồi em phải ráng mà ngồi với ảnh cho qua canh chớ em không ưa cải lương chút nào.
- Có mua sắm gì hôn?
- Dạ mua một đôi bông cẩm thạch với lại ba chiếc áo dài mới còn may ở tiệm.
- Tốt lắm. Thằng Sơn nó có vốn... nó lo cho em đầy đủ được đa.
Tâm buồn, nhưng cũng mừng cho Quít. Thế là nàng an nơi an chỗ rồi đó, anh phải tiếc chớ khỏi lo lắng thương xót nàng nữa. Không tự anh hưởng sung sướng của anh được anh tạm an ủi mình với sự sung sướng gián tiếp đã tạo hạnh phúc cho một cô gái mà anh thương yêu, sung sướng nầy tuy nho nhỏ, mờ mờ nhưng cũng thú vị lắm.
Quít tắt đèn đi nằm, tuy không ngủ nhưng vẫn không dám hé môi. Nàng không biết nói cái gì ra sẽ an ủi được Tâm hay sẽ làm cho anh ta buồn thêm.
Nàng sợ hớ hênh để lộ niềm vui của nàng ra thì anh sẽ tủi thân.
Tâm tiếp tục hút thêm vài mươi điếu thuốc nữa, khô cả cổ, bắt ho khan mới ngủ quên được mà không buông mùng.
Buồn ơi là buồn!
Sáng ra, trên chuyến đi miền Trung, khi xe qua công trường Dân Chủ để tiến vào xóm đề-bô Chí Hòa, Tâm nhìn lại thành phố rộn rịp sự sống và anh có cảm tưởng rằng đây là lần cuối cùng anh vĩnh biệt đô thành.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp